-
Chương 8
Ta biết.
Hắn và Thẩm Ý vẫn hợp tác với nhau.
Nếu không, tại sao hắn lại xuất hiện trong đại trướng của Thẩm Ý.
Chỉ là, lần này, ai đã tìm đến ai trước?
Vừa khi Tạ Dữ Từ rời đi, Thẩm Ý liền đến tìm ta.
"Công chúa, có người muốn ta cùng hắn mưu phản."
Ta không ngờ, hắn lại thẳng thắn như vậy.
Tay ta suýt chút nữa không cầm vững chén trà, nước trà nóng làm bỏng tay ta.
Hắn vội vàng, nắm lấy tay ta, hôn lên những giọt nước trên ngón tay, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn ta.
"Công chúa dường như không ngạc nhiên?"
"Âm mưu phản nghịch, là tội c.h.ế.t."
"Đúng vậy."
Hắn cọ sát vào cổ ta, hơi thở ấm áp phả ra, nói: "Nếu không, công chúa, bắt ta lại đi?"
Ta thở dài, nói: "Phải làm gì ngươi mới từ bỏ ý định này?"
Hắn siết chặt cằm ta, nói: "Ta muốn, trái tim chân thành của công chúa."
Thẩm Ý đã giam lỏng ta.
Mỗi ngày, hắn đều để Như Yên canh giữ ta.
Ta nói với Như Yên: "Ngươi tin không, ta có thể khiến ngươi c.h.ế.t."
Như Yên cười lạnh, đáp: "Ngươi đang mơ sao."
Thực ra rất đơn giản.
Ta đổ nước nóng lên người mình.
Ngay lập tức, một mảng da lớn trên người ta đỏ ửng, nổi lên những vết phồng rộp, cơn đau khiến ta toát mồ hôi lạnh, trông thật kinh hãi.
Như Yên sững sờ: "Ngươi đ.i.ê.n rồi sao!"
Ta không đ.i.ê.n.
Thẩm Ý nghe tin liền vội vàng chạy đến, tát Như Yên một cái, nói: "Ngươi dám! Ngươi dám làm như vậy!"
"Chủ nhân! Không phải ta! Là cô ta tự làm! Là cô ta tự làm!"
Nhưng Thẩm Ý không nghe lời nào nữa.
Ta nghĩ, hẳn hắn đã nhớ lại cái ngày mẫu thân hắn qua đời.
Mẫu thân hắn là một sủng thiếp, bị chính thất dùng nước nóng tra tấn đến c.h.ế.t.
Khi hắn suýt bóp c.h.ế.t Như Yên, ta lao tới, gọi tên hắn.
Hắn lập tức tỉnh lại, quay đầu ôm chặt lấy ta như một đứa trẻ.
"A nương, a nương..."
"A nương... con đã lớn rồi, con có thể bảo vệ người rồi, a nương, người đừng đi, a nương..."
Ta vừa dỗ dành hắn, nói rằng ta sẽ không rời đi.
Vừa nhìn gương mặt tái nhợt của Như Yên, ánh mắt như muốn nói, giờ ngươi đã tin chưa?
Tình cảm là thứ dễ bị rạn nứt nhất khi có sự nghi ngờ.
Đặc biệt là khi chỉ có một người đơn phương diễn trò.
Trong nửa tháng sau đó, ta đã dùng đủ mọi cách để dần dần khiến Như Yên tin rằng.
Ta thực sự có khả năng khiến Thẩm Ý g.i.ế.t c.h.ế.t nàng.
Đôi mắt sáng ngời ngày nào của nàng dần trở nên u ám, mất đi sinh khí, giống như ta đã từng.
Ta ngồi xuống bên cạnh, hỏi nàng: "Như Yên, ngươi có muốn sống vì chính mình một lần không?"
…
Ngày đại hôn của ta, Tạ Dữ Từ trở về.
Cùng với hắn là Phù Dung, người đã bị gãy lưng và suốt đời không thể đi lại.
Gương mặt Phù Dung xám xịt như tro tàn.
Hoàng huynh lập tức ban hôn cho hai người họ.
Nhưng Tạ Dữ Từ chỉ cười lạnh, rút ra hổ phù, ý đồ ép cung.
"Tạ ái khanh, ngươi có ý gì đây?"
Ánh mắt Tạ Dữ Từ nhìn hoàng huynh của ta như nhìn một con kiến hôi.
"Không có gì, chỉ muốn để Hoàng hậu của ta ngồi lên vị trí thuộc về nàng, thế thôi."
Quân đội xông vào.
Cấm quân không thể chống cự.
Thẩm Ý nhìn ta chăm chú, cười nói: "Công chúa, nếu nàng cầu xin ta, ta sẽ để lại cho hắn một thi thể toàn vẹn."
"Ngươi mơ à!"
Ta đã nói rồi mà.
Những kẻ không có trái tim như họ, làm sao có thể thật lòng với ai khác.
Một kẻ yêu người từng khinh miệt mình.
Một kẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận được tình yêu.
Họ đều không phải người bình thường!
Chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ đến chuyện chữa lành cho họ!
Người bình thường sẽ chỉ chạy trốn!
Chạy càng xa càng tốt!
Hoàng huynh che chắn cho ta, rút kiếm, đâm thẳng vào Thẩm Ý.
Hắn không phòng bị, dường như chắc chắn rằng Như Yên sẽ đứng ra chắn kiếm cho hắn.
Nhưng, Như Yên như một khúc gỗ, không hề nhúc nhích.
Thẩm Ý lập tức cảm thấy bất an.
Hắn kéo Như Yên lại, để nàng đỡ lấy nhát kiếm đó.
"Như Yên!" Ta kêu lên thảm thiết.
Chỉ thấy Như Yên phun ra một ngụm máu, xoay người, nhân lúc Thẩm Ý không đề phòng, đâm một nhát vào tim hắn.
"Ngươi..." Thẩm Ý tràn đầy kinh ngạc.
"Ngươi đi c.h.ế.t đi!"
Hắn và Thẩm Ý vẫn hợp tác với nhau.
Nếu không, tại sao hắn lại xuất hiện trong đại trướng của Thẩm Ý.
Chỉ là, lần này, ai đã tìm đến ai trước?
Vừa khi Tạ Dữ Từ rời đi, Thẩm Ý liền đến tìm ta.
"Công chúa, có người muốn ta cùng hắn mưu phản."
Ta không ngờ, hắn lại thẳng thắn như vậy.
Tay ta suýt chút nữa không cầm vững chén trà, nước trà nóng làm bỏng tay ta.
Hắn vội vàng, nắm lấy tay ta, hôn lên những giọt nước trên ngón tay, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn ta.
"Công chúa dường như không ngạc nhiên?"
"Âm mưu phản nghịch, là tội c.h.ế.t."
"Đúng vậy."
Hắn cọ sát vào cổ ta, hơi thở ấm áp phả ra, nói: "Nếu không, công chúa, bắt ta lại đi?"
Ta thở dài, nói: "Phải làm gì ngươi mới từ bỏ ý định này?"
Hắn siết chặt cằm ta, nói: "Ta muốn, trái tim chân thành của công chúa."
Thẩm Ý đã giam lỏng ta.
Mỗi ngày, hắn đều để Như Yên canh giữ ta.
Ta nói với Như Yên: "Ngươi tin không, ta có thể khiến ngươi c.h.ế.t."
Như Yên cười lạnh, đáp: "Ngươi đang mơ sao."
Thực ra rất đơn giản.
Ta đổ nước nóng lên người mình.
Ngay lập tức, một mảng da lớn trên người ta đỏ ửng, nổi lên những vết phồng rộp, cơn đau khiến ta toát mồ hôi lạnh, trông thật kinh hãi.
Như Yên sững sờ: "Ngươi đ.i.ê.n rồi sao!"
Ta không đ.i.ê.n.
Thẩm Ý nghe tin liền vội vàng chạy đến, tát Như Yên một cái, nói: "Ngươi dám! Ngươi dám làm như vậy!"
"Chủ nhân! Không phải ta! Là cô ta tự làm! Là cô ta tự làm!"
Nhưng Thẩm Ý không nghe lời nào nữa.
Ta nghĩ, hẳn hắn đã nhớ lại cái ngày mẫu thân hắn qua đời.
Mẫu thân hắn là một sủng thiếp, bị chính thất dùng nước nóng tra tấn đến c.h.ế.t.
Khi hắn suýt bóp c.h.ế.t Như Yên, ta lao tới, gọi tên hắn.
Hắn lập tức tỉnh lại, quay đầu ôm chặt lấy ta như một đứa trẻ.
"A nương, a nương..."
"A nương... con đã lớn rồi, con có thể bảo vệ người rồi, a nương, người đừng đi, a nương..."
Ta vừa dỗ dành hắn, nói rằng ta sẽ không rời đi.
Vừa nhìn gương mặt tái nhợt của Như Yên, ánh mắt như muốn nói, giờ ngươi đã tin chưa?
Tình cảm là thứ dễ bị rạn nứt nhất khi có sự nghi ngờ.
Đặc biệt là khi chỉ có một người đơn phương diễn trò.
Trong nửa tháng sau đó, ta đã dùng đủ mọi cách để dần dần khiến Như Yên tin rằng.
Ta thực sự có khả năng khiến Thẩm Ý g.i.ế.t c.h.ế.t nàng.
Đôi mắt sáng ngời ngày nào của nàng dần trở nên u ám, mất đi sinh khí, giống như ta đã từng.
Ta ngồi xuống bên cạnh, hỏi nàng: "Như Yên, ngươi có muốn sống vì chính mình một lần không?"
…
Ngày đại hôn của ta, Tạ Dữ Từ trở về.
Cùng với hắn là Phù Dung, người đã bị gãy lưng và suốt đời không thể đi lại.
Gương mặt Phù Dung xám xịt như tro tàn.
Hoàng huynh lập tức ban hôn cho hai người họ.
Nhưng Tạ Dữ Từ chỉ cười lạnh, rút ra hổ phù, ý đồ ép cung.
"Tạ ái khanh, ngươi có ý gì đây?"
Ánh mắt Tạ Dữ Từ nhìn hoàng huynh của ta như nhìn một con kiến hôi.
"Không có gì, chỉ muốn để Hoàng hậu của ta ngồi lên vị trí thuộc về nàng, thế thôi."
Quân đội xông vào.
Cấm quân không thể chống cự.
Thẩm Ý nhìn ta chăm chú, cười nói: "Công chúa, nếu nàng cầu xin ta, ta sẽ để lại cho hắn một thi thể toàn vẹn."
"Ngươi mơ à!"
Ta đã nói rồi mà.
Những kẻ không có trái tim như họ, làm sao có thể thật lòng với ai khác.
Một kẻ yêu người từng khinh miệt mình.
Một kẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận được tình yêu.
Họ đều không phải người bình thường!
Chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ đến chuyện chữa lành cho họ!
Người bình thường sẽ chỉ chạy trốn!
Chạy càng xa càng tốt!
Hoàng huynh che chắn cho ta, rút kiếm, đâm thẳng vào Thẩm Ý.
Hắn không phòng bị, dường như chắc chắn rằng Như Yên sẽ đứng ra chắn kiếm cho hắn.
Nhưng, Như Yên như một khúc gỗ, không hề nhúc nhích.
Thẩm Ý lập tức cảm thấy bất an.
Hắn kéo Như Yên lại, để nàng đỡ lấy nhát kiếm đó.
"Như Yên!" Ta kêu lên thảm thiết.
Chỉ thấy Như Yên phun ra một ngụm máu, xoay người, nhân lúc Thẩm Ý không đề phòng, đâm một nhát vào tim hắn.
"Ngươi..." Thẩm Ý tràn đầy kinh ngạc.
"Ngươi đi c.h.ế.t đi!"
Bình luận facebook