Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
"Cái gì, bị phá một thần hải!"
Trong một tĩnh thất của Linh Đơn phường, sắc mặt Ngụy Tác, Nam Cung Vũ Tinh cùng Hàn Vi Vi đều khó coi.
Ngụy Tác vừa hỏi đến Diệp Tiêu Chính, thấy Diệp Cố Vi như sắp khóc thì gã cho rằng Diệp Tiêu Chính đã gặp bất trắc, sau đó mới biết bị người ta đả thương thì gã thở phào, giờ nghe Diệp Cố Vi bói Diệp Tiêu Chính bị đối thủ dùng pháp khí phá một thần hải, gã lại biến sắc.
Chỉ khi kinh mạch quanh thần hải trọng thương thì thần hải mới tan, nếu không khôi phục kinh mạch đó thì tu vi từ sau khó tiến bộ, coi như cắt đứt con đường của tu sĩ.
Hít sâu một hơi, Ngụy Tác hỏi Diệp Cố Vi: "Đại ca thế nào rồi? Thật ra là chuyện gì, sao lại bị phá mất một thần hải.”
"Đại ca hiện không có gì nguy hiểm, chỉ là cần liệu thương đơn dược địa cấp trở lên mới có thể khôi phục kinh mạch.” Diệp Cố Vi đau lòng, "Đối phương là tu sĩ Tứ Hải đường, muội và đại ca đang sắn Tứ tí viên thì bị đối phương gặp phải, kết quả đối phương cướp Tứ tí viên đã đành, còn đả thương đại ca.”
"Yên tâm, địa cấp liệu thương đơn dược để mỗ xử lý.” Dáng vẻ Diệp Cố Vi cho Ngụy Tác biết nàng ta không đủ linh thạch dể mua, một viên địa cấp liệu thương đơn dược ít nhất cũng hơn vạn viên hạ phẩm linh thạch. Gã lại hỏi, "Tứ Hải đường là tông môn thế nào?"
Diệp Cố Vi khó khăn lắm mới không bật khóc, mắt đỏ lên nói: "Tứ Hải đường không phải tông môn gì hết, cũng chỉ là tổ chức do tán tu tụ tập lại, thành lập vài tháng gần đây.”
"Cũng chỉ là tán tu liên minh như Phi Ưng của các vị?" Ngụy Tác lấy làm lạ hỏi: "Chúng làm thế mà Phi Ưng bỏ qua?"
"Phi Ưng không có cao giai tu sĩ, hiện tại tu vi tối cao chỉ là Chu thiên cảnh lưỡng trọng.” Diệp Cố Vi đáp: "Tứ Hải đường lại có hai tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng.”
"Vì đối phương có hai tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng, Phi Ưng không dám động vào nữa.” Hàn Vi Vi nổi giận, "Thế gì gia nhập Phi Ưng làm gì nữa.”
Diệp Cố Vi cúi đầu ngượng ngập: "Vì thế mà tôi và đại ca hiện tại đã rút khỏi Phi Ưng.”
"Hai tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng?" Ngụy Tác hơi trầm ngâm một chốc, hỏi Diệp Cố Vi: "Hai tu sĩ đó thực lực thế nào? Có pháp khí lợi hại gì không?"
Nghe Ngụy Tác hỏi vậy, Nam Cung Vũ Tinh cùng Hàn Vi Vi cùng máy động nhưng đều không nói gì, đợi Diệp Cố Vi đáp: "Một trong hai tu sĩ là Kim Hoàn đầu đà, có thiền trượng móc chín cái vòng vàng, là linh giai pháp bảo, tu sĩ còn lại tên Hoàng Thiên Nhai, không rõ lai lịch thế nào nhưng nghe nói có tu luyện âm tà thuật pháp, cụ thể là gì thì không ai biết nhưng thực lực còn cao hơn Kim Hoàn đầu đà, chúng là thủ lĩnh của Tứ Hải đường hiện tại.”
Ngụy Tác gật đầu: "Tứ Hải đường có bao nhiêu tu sĩ, tìm được chúng ở đâu, ai đả thương đại ca của cô nương?"
"Ngụy đại ca định giáo huấn chúng?" Diệp Cố Vi cũng hiểu ý, vội vàng xua tay: "Không được, quá nguy hiểm.”
"Không cần sợ. Y vừa giết trưởng lão Kim Thứu cung.” Hàn Vi Vi bĩu môi, bảo Ngụy Tác: "Ngụy Tác, nói cho rõ là ta sẽ giúp ngươi an trí Diệp đại ca, bất quá ngươi đi giáo huấn Tứ Hải đường thì phải mang ta theo, không thì ngày mai ta đuổi hết các ngươi.”
"Vội gì.” Ngụy Tác dở khóc dở cười, hiện tại Tứ Hải đường ít cùng cũng có hai tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng tọa trấn, giao đấu thì quá nguy hiểm, Hàn Vi Vi lại như cuồng nhân, nghe vậy là hai mắt sáng rỡ, cơ hồ chỉ mong lao lên đánh một trận. “Ít nhất cũng nên hiểu rõ xem đối phương có thực lực thế nào, đối phương mà có mấy chục cao thủ Chu thiên cảnh nhất trọng, ngươi còn định đánh hả? Ta e chạy còn không kịp.”
"Yên tâm đi.” Ngụy Tác dở khóc dở cười bảo Hàn Vi rồi nói với Diệp Cố Vi, "Ta không làm gì không nắm chắc, chỉ cần cô nương nói rõ là được.”
Diệp Cố Vi nghe vậy mới yên tâm nói: "Chúng có tổng cộng hơn bảy mươi tu sĩ, phần lớn là tu sĩ Thần hải cảnh, bất quá tu sĩ Chu thiên cảnh cũng có mười mấy người, Chu thiên cảnh tam trọng chỉ có hai người. Bình thường chúng tụ tập tại Cổ Hòe trang cách Lạc Nguyệt thành nam ba trăm dặm. Thông thường chỉ có ba, bốn mươi tu sĩ ở đó, đả thương đại ca là một tu sĩ tên Chu Nhược Phong.”
"Nhiều thế hả?" Ngụy Tác thầm rủa rồi hỏi Hàn Vi Vi: "Chi bằng tối này mình ngươi đi giết chúng, ta không đi nữa.”
"Phì, coi ta là loại ngốc hả.” Hàn Vi Vi khinh khỉnh, "Còn tưởng là ngươi nghĩa khí cơ đấy, hóa ra thấy đối phương đông người là co đầu rút cổ?"
"Ngụy Tác, chúng đông lắm, hơn nữa có nhiều tu sĩ Chu thiên cảnh.” Nam Cung Vũ Tinh đọc được trong mắt Ngụy Tác là gã đã hạ định chủ ý, nhất định phải đối phó Tứ Hải đường, nên khuyên: "Đối địch với chúng khá nguy hiểm.”
"Chỉ cần không có cao giai tu sĩ đặc biệt thì không thành vấn đề.” Ngụy Tác hơi trầm ngâm, bật cười lạnh, "Đông người hả, ta sẽ gọi thêm nhiều trợ thủ đến.”
"Ngụy Tác, khoác lác hả? Ngươi kiếm đâu ra trợ thủ.” Hàn Vi Vi hồ nghi hỏi.
"Sau này ngươi sẽ biết. Trước hết an trí cho Diệp Tiêu Chính đại ca đã.” Ngụy Tác bảo Hàn Vi Vi: "Bất quá ta cũng cho chúng cơ hội, ngươi cứ kiếm một người đưa tin, Tứ Hải đường mà thấy đả thương Diệp đại ca là lỗi lầm thì trước khi trời tối mau rời Cổ Hòe trang, bằng không tự chịu hậu quả.”
...
"Hoàng huynh, huynh thấy thế nào?"
Hơn nửa canh giờ sau, trong một trang viện trên dốc núi ngoài Lạc Nguyệt thành, một đầu đà béo lùn đầu tóc xõa tung, mặc cà sa thêu chỉ vàng nhìn lên tấm da dê trên tay, hỏi trung niên tu sĩ mặc tử sắc mãng văn trường bào.
Quanh trang viên được bao bọc bởi những cây hòa cổ thụ ít nhất cũng trên nghìn tuổi, rõ ràng là Cổ Hòe trang mà Diệp Cố Vi nói. Cổ Hòe trang ít nhất cũng có hơn hai trăm gian phòng, có những gian đã đổ nát, chắc gần đây mới bị Tứ Hải đường chiếm cứ.
Trung niên tu sĩ đứng cạnh đầu đà tóc xõa mặt lồi lõm như đồ phu. Mặt mũi y trắng trỏe nhẵn nhụi, hai nữ tu diễm lệ tựa vào mình, một tay y còn lần trong ngực một nữ tu, nắm bóp hai quả tuyết lê vun cao, nghe đầu đà nói vậy thì y hơi trầm ngâm.
"Điều tra người đưa tin chưa?"
"Tra rồi, chỉ là phổ thông tán tu, nói đối phương là một đại hán Chu thiên cảnh nhất trọng, mày râm, cho y bảy viên hạ phẩm linh thạch để đưa tin.”
Trung niên tu sĩ mặc tử sắc mãng văn trường bào, trầm ngâm một chốc, mắt lóe hàn quang: "Theo ý đối phương có thể sẽ động thủ vào tối nay, mau báo cho bọn Chu Nhược Phong quay về hết.”
"Hoàng huynh, để họ về hết? Hình như hơi quá rình rang?" Đầu đà tóc xõa hữu ta bất dĩ vi nhiên đích dạng tử.
"Mỗ hiểu ý huynh đệ, đích xác chúng ta có ngần ấy người, dù đối phương là cao thủ Phân niệm kỳ thì chúng ta cũng ứng phó được.” Tử bào trung niên tu sĩ nói: "Nhưng đối phương lớn lối như vậy tất có ỷ trượng, không thể sơ ý.”
"Được! Mỗ cũng muốn xem đối phương là ai mà lớn lối như vậy.” Đầu đà tóc xõa mắt lóe hàn quang, cười lạnh, "Chỉ e y biết bối cảnh của chúng ta xong lại sợ són đái.”
...
Màn đêm buông kín.
Đêm sẫm dần, bên ngoài Lạc Nguyệt thành cơ hồ đã tuyệt tích tu sĩ.
Nhưng một tu sĩ mặc áo màu chàm nghênh ngang đi trong bóng tối, kéo theo một vật đến Cổ Hòe trang sát khí đằng đằng.
"Ai!"
Cách cửa chính Cổ Hòe trang hai ba trăm trượng, tu sĩ này bị năm sáu tu sĩ khác vây kín.
"A, các vị đừng hiểu lầm, xin hỏi các vị là người Tứ Hải đường?" Tu sĩ nghi biểu đường đường vội ném thứ trong tay đến trước mặt mấy tu sĩ, hớn hở nói, "Tại hạ Nghê Xích Thạch, muốn đến hỏi xem có thể gia nhập Tứ Hải đường chăng. Đây là lễ ra mắt cho các đại ca.”
"Vô ảnh thử! Ngũ cấp sơ giai yêu thú!"
Nhìn rõ vật này, các tu sĩ Tứ Hải đường đều cả kinh.
Bốn cái chân ngắn ngủn có lực bạo phát kinh, bộ lông màu bạc, phong linh khí tức ràn rạt, không phải ngũ cấp sơ giai yêu thú Vô ảnh thử tốc độ kinh nhân, lúc chạy như không còn bóng thì là gì nữa.
Mấy tu sĩ thấy lông mày mấy người này chỉ nhỏ xíu thành hai đường, một tu sĩ mặc hắc giáp nhanh chóng kiểm tra ngân sắc cự thử dài chừng hai thước, rồi gật đầu với mấy tu sĩ khác.
Vô ảnh thử này không có vấn đề gì nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện người thế này khiến tóa tu sĩ không khỏi nghi hoặc.
Chính đang trù trừ, một tu sĩ cao lớn, thoạt nhìn đã tạo cho người khác cảm giác đầu óc cực kỳ giản đơn đi nhanh tới, tay xách một thi thể yêu thú. Thấy tu sĩ mặc áo chàm thì gọi to, "Nghê Xích Thạch, sao tối thế này còn ở đây, mẹ ngươi gọi ngươi về nhà!"
"A, tại hạ muốn gia nhập Tứ Hải đường.”
"Gia nhập cái gì mà gia nhập, đồ ngốc, mẹ ngươi nói là mang một con yêu thú đến làm lễ ra mắt thì không đủ đâu. Mang thêm một con nữa.” Nam tử cơ bắp nói xong thì ném thi thể yêu thú xuống đất.
"Trúc tiết ma trùng! Ngũ cấp yêu thú Trúc tiết ma trùng!"
Nam tử cơ bắp ném một con trùng dài ba thước, thân thể như từng đốt trúc xanh gộp lại, cực kỳ đặc biệt, lớp vỏ con trùng rất cứng, dồn chân nguyên vào thì chảy ra nước chua có thể ăn mòn, là ngũ cấp sơ giai yêu thú Trúc tiết ma trùng có thể chế tác thành pháp khí theo bộ.
"Được rồi, mẹ ngươi đã nói là cộng thêm yêu thú là gần đủ, ban đêm ở ngoài quá nguy hiểm, về nhà đi, mai lại đến.”
"Được thôi. Các vị huynh đệ, mỗ về nhà trước, mai lại đến.” Tu sĩ nghi biểu đường đường gật đầu rồi theo nam tử cơ bắp, định đi khỏi.
Trong toán tu sĩ, hắc giáp tu sĩ kiểm tra yêu thú hơi nhíu mày, tựa hồ tưởng định ngăn hai người nhưng trong trang vang lên tiếng ho kha khe khẽ, lập tức y không làm gì nữa, cảnh giác nhìn theo hai người tan biến vào màn đêm
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Trong một tĩnh thất của Linh Đơn phường, sắc mặt Ngụy Tác, Nam Cung Vũ Tinh cùng Hàn Vi Vi đều khó coi.
Ngụy Tác vừa hỏi đến Diệp Tiêu Chính, thấy Diệp Cố Vi như sắp khóc thì gã cho rằng Diệp Tiêu Chính đã gặp bất trắc, sau đó mới biết bị người ta đả thương thì gã thở phào, giờ nghe Diệp Cố Vi bói Diệp Tiêu Chính bị đối thủ dùng pháp khí phá một thần hải, gã lại biến sắc.
Chỉ khi kinh mạch quanh thần hải trọng thương thì thần hải mới tan, nếu không khôi phục kinh mạch đó thì tu vi từ sau khó tiến bộ, coi như cắt đứt con đường của tu sĩ.
Hít sâu một hơi, Ngụy Tác hỏi Diệp Cố Vi: "Đại ca thế nào rồi? Thật ra là chuyện gì, sao lại bị phá mất một thần hải.”
"Đại ca hiện không có gì nguy hiểm, chỉ là cần liệu thương đơn dược địa cấp trở lên mới có thể khôi phục kinh mạch.” Diệp Cố Vi đau lòng, "Đối phương là tu sĩ Tứ Hải đường, muội và đại ca đang sắn Tứ tí viên thì bị đối phương gặp phải, kết quả đối phương cướp Tứ tí viên đã đành, còn đả thương đại ca.”
"Yên tâm, địa cấp liệu thương đơn dược để mỗ xử lý.” Dáng vẻ Diệp Cố Vi cho Ngụy Tác biết nàng ta không đủ linh thạch dể mua, một viên địa cấp liệu thương đơn dược ít nhất cũng hơn vạn viên hạ phẩm linh thạch. Gã lại hỏi, "Tứ Hải đường là tông môn thế nào?"
Diệp Cố Vi khó khăn lắm mới không bật khóc, mắt đỏ lên nói: "Tứ Hải đường không phải tông môn gì hết, cũng chỉ là tổ chức do tán tu tụ tập lại, thành lập vài tháng gần đây.”
"Cũng chỉ là tán tu liên minh như Phi Ưng của các vị?" Ngụy Tác lấy làm lạ hỏi: "Chúng làm thế mà Phi Ưng bỏ qua?"
"Phi Ưng không có cao giai tu sĩ, hiện tại tu vi tối cao chỉ là Chu thiên cảnh lưỡng trọng.” Diệp Cố Vi đáp: "Tứ Hải đường lại có hai tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng.”
"Vì đối phương có hai tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng, Phi Ưng không dám động vào nữa.” Hàn Vi Vi nổi giận, "Thế gì gia nhập Phi Ưng làm gì nữa.”
Diệp Cố Vi cúi đầu ngượng ngập: "Vì thế mà tôi và đại ca hiện tại đã rút khỏi Phi Ưng.”
"Hai tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng?" Ngụy Tác hơi trầm ngâm một chốc, hỏi Diệp Cố Vi: "Hai tu sĩ đó thực lực thế nào? Có pháp khí lợi hại gì không?"
Nghe Ngụy Tác hỏi vậy, Nam Cung Vũ Tinh cùng Hàn Vi Vi cùng máy động nhưng đều không nói gì, đợi Diệp Cố Vi đáp: "Một trong hai tu sĩ là Kim Hoàn đầu đà, có thiền trượng móc chín cái vòng vàng, là linh giai pháp bảo, tu sĩ còn lại tên Hoàng Thiên Nhai, không rõ lai lịch thế nào nhưng nghe nói có tu luyện âm tà thuật pháp, cụ thể là gì thì không ai biết nhưng thực lực còn cao hơn Kim Hoàn đầu đà, chúng là thủ lĩnh của Tứ Hải đường hiện tại.”
Ngụy Tác gật đầu: "Tứ Hải đường có bao nhiêu tu sĩ, tìm được chúng ở đâu, ai đả thương đại ca của cô nương?"
"Ngụy đại ca định giáo huấn chúng?" Diệp Cố Vi cũng hiểu ý, vội vàng xua tay: "Không được, quá nguy hiểm.”
"Không cần sợ. Y vừa giết trưởng lão Kim Thứu cung.” Hàn Vi Vi bĩu môi, bảo Ngụy Tác: "Ngụy Tác, nói cho rõ là ta sẽ giúp ngươi an trí Diệp đại ca, bất quá ngươi đi giáo huấn Tứ Hải đường thì phải mang ta theo, không thì ngày mai ta đuổi hết các ngươi.”
"Vội gì.” Ngụy Tác dở khóc dở cười, hiện tại Tứ Hải đường ít cùng cũng có hai tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng tọa trấn, giao đấu thì quá nguy hiểm, Hàn Vi Vi lại như cuồng nhân, nghe vậy là hai mắt sáng rỡ, cơ hồ chỉ mong lao lên đánh một trận. “Ít nhất cũng nên hiểu rõ xem đối phương có thực lực thế nào, đối phương mà có mấy chục cao thủ Chu thiên cảnh nhất trọng, ngươi còn định đánh hả? Ta e chạy còn không kịp.”
"Yên tâm đi.” Ngụy Tác dở khóc dở cười bảo Hàn Vi rồi nói với Diệp Cố Vi, "Ta không làm gì không nắm chắc, chỉ cần cô nương nói rõ là được.”
Diệp Cố Vi nghe vậy mới yên tâm nói: "Chúng có tổng cộng hơn bảy mươi tu sĩ, phần lớn là tu sĩ Thần hải cảnh, bất quá tu sĩ Chu thiên cảnh cũng có mười mấy người, Chu thiên cảnh tam trọng chỉ có hai người. Bình thường chúng tụ tập tại Cổ Hòe trang cách Lạc Nguyệt thành nam ba trăm dặm. Thông thường chỉ có ba, bốn mươi tu sĩ ở đó, đả thương đại ca là một tu sĩ tên Chu Nhược Phong.”
"Nhiều thế hả?" Ngụy Tác thầm rủa rồi hỏi Hàn Vi Vi: "Chi bằng tối này mình ngươi đi giết chúng, ta không đi nữa.”
"Phì, coi ta là loại ngốc hả.” Hàn Vi Vi khinh khỉnh, "Còn tưởng là ngươi nghĩa khí cơ đấy, hóa ra thấy đối phương đông người là co đầu rút cổ?"
"Ngụy Tác, chúng đông lắm, hơn nữa có nhiều tu sĩ Chu thiên cảnh.” Nam Cung Vũ Tinh đọc được trong mắt Ngụy Tác là gã đã hạ định chủ ý, nhất định phải đối phó Tứ Hải đường, nên khuyên: "Đối địch với chúng khá nguy hiểm.”
"Chỉ cần không có cao giai tu sĩ đặc biệt thì không thành vấn đề.” Ngụy Tác hơi trầm ngâm, bật cười lạnh, "Đông người hả, ta sẽ gọi thêm nhiều trợ thủ đến.”
"Ngụy Tác, khoác lác hả? Ngươi kiếm đâu ra trợ thủ.” Hàn Vi Vi hồ nghi hỏi.
"Sau này ngươi sẽ biết. Trước hết an trí cho Diệp Tiêu Chính đại ca đã.” Ngụy Tác bảo Hàn Vi Vi: "Bất quá ta cũng cho chúng cơ hội, ngươi cứ kiếm một người đưa tin, Tứ Hải đường mà thấy đả thương Diệp đại ca là lỗi lầm thì trước khi trời tối mau rời Cổ Hòe trang, bằng không tự chịu hậu quả.”
...
"Hoàng huynh, huynh thấy thế nào?"
Hơn nửa canh giờ sau, trong một trang viện trên dốc núi ngoài Lạc Nguyệt thành, một đầu đà béo lùn đầu tóc xõa tung, mặc cà sa thêu chỉ vàng nhìn lên tấm da dê trên tay, hỏi trung niên tu sĩ mặc tử sắc mãng văn trường bào.
Quanh trang viên được bao bọc bởi những cây hòa cổ thụ ít nhất cũng trên nghìn tuổi, rõ ràng là Cổ Hòe trang mà Diệp Cố Vi nói. Cổ Hòe trang ít nhất cũng có hơn hai trăm gian phòng, có những gian đã đổ nát, chắc gần đây mới bị Tứ Hải đường chiếm cứ.
Trung niên tu sĩ đứng cạnh đầu đà tóc xõa mặt lồi lõm như đồ phu. Mặt mũi y trắng trỏe nhẵn nhụi, hai nữ tu diễm lệ tựa vào mình, một tay y còn lần trong ngực một nữ tu, nắm bóp hai quả tuyết lê vun cao, nghe đầu đà nói vậy thì y hơi trầm ngâm.
"Điều tra người đưa tin chưa?"
"Tra rồi, chỉ là phổ thông tán tu, nói đối phương là một đại hán Chu thiên cảnh nhất trọng, mày râm, cho y bảy viên hạ phẩm linh thạch để đưa tin.”
Trung niên tu sĩ mặc tử sắc mãng văn trường bào, trầm ngâm một chốc, mắt lóe hàn quang: "Theo ý đối phương có thể sẽ động thủ vào tối nay, mau báo cho bọn Chu Nhược Phong quay về hết.”
"Hoàng huynh, để họ về hết? Hình như hơi quá rình rang?" Đầu đà tóc xõa hữu ta bất dĩ vi nhiên đích dạng tử.
"Mỗ hiểu ý huynh đệ, đích xác chúng ta có ngần ấy người, dù đối phương là cao thủ Phân niệm kỳ thì chúng ta cũng ứng phó được.” Tử bào trung niên tu sĩ nói: "Nhưng đối phương lớn lối như vậy tất có ỷ trượng, không thể sơ ý.”
"Được! Mỗ cũng muốn xem đối phương là ai mà lớn lối như vậy.” Đầu đà tóc xõa mắt lóe hàn quang, cười lạnh, "Chỉ e y biết bối cảnh của chúng ta xong lại sợ són đái.”
...
Màn đêm buông kín.
Đêm sẫm dần, bên ngoài Lạc Nguyệt thành cơ hồ đã tuyệt tích tu sĩ.
Nhưng một tu sĩ mặc áo màu chàm nghênh ngang đi trong bóng tối, kéo theo một vật đến Cổ Hòe trang sát khí đằng đằng.
"Ai!"
Cách cửa chính Cổ Hòe trang hai ba trăm trượng, tu sĩ này bị năm sáu tu sĩ khác vây kín.
"A, các vị đừng hiểu lầm, xin hỏi các vị là người Tứ Hải đường?" Tu sĩ nghi biểu đường đường vội ném thứ trong tay đến trước mặt mấy tu sĩ, hớn hở nói, "Tại hạ Nghê Xích Thạch, muốn đến hỏi xem có thể gia nhập Tứ Hải đường chăng. Đây là lễ ra mắt cho các đại ca.”
"Vô ảnh thử! Ngũ cấp sơ giai yêu thú!"
Nhìn rõ vật này, các tu sĩ Tứ Hải đường đều cả kinh.
Bốn cái chân ngắn ngủn có lực bạo phát kinh, bộ lông màu bạc, phong linh khí tức ràn rạt, không phải ngũ cấp sơ giai yêu thú Vô ảnh thử tốc độ kinh nhân, lúc chạy như không còn bóng thì là gì nữa.
Mấy tu sĩ thấy lông mày mấy người này chỉ nhỏ xíu thành hai đường, một tu sĩ mặc hắc giáp nhanh chóng kiểm tra ngân sắc cự thử dài chừng hai thước, rồi gật đầu với mấy tu sĩ khác.
Vô ảnh thử này không có vấn đề gì nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện người thế này khiến tóa tu sĩ không khỏi nghi hoặc.
Chính đang trù trừ, một tu sĩ cao lớn, thoạt nhìn đã tạo cho người khác cảm giác đầu óc cực kỳ giản đơn đi nhanh tới, tay xách một thi thể yêu thú. Thấy tu sĩ mặc áo chàm thì gọi to, "Nghê Xích Thạch, sao tối thế này còn ở đây, mẹ ngươi gọi ngươi về nhà!"
"A, tại hạ muốn gia nhập Tứ Hải đường.”
"Gia nhập cái gì mà gia nhập, đồ ngốc, mẹ ngươi nói là mang một con yêu thú đến làm lễ ra mắt thì không đủ đâu. Mang thêm một con nữa.” Nam tử cơ bắp nói xong thì ném thi thể yêu thú xuống đất.
"Trúc tiết ma trùng! Ngũ cấp yêu thú Trúc tiết ma trùng!"
Nam tử cơ bắp ném một con trùng dài ba thước, thân thể như từng đốt trúc xanh gộp lại, cực kỳ đặc biệt, lớp vỏ con trùng rất cứng, dồn chân nguyên vào thì chảy ra nước chua có thể ăn mòn, là ngũ cấp sơ giai yêu thú Trúc tiết ma trùng có thể chế tác thành pháp khí theo bộ.
"Được rồi, mẹ ngươi đã nói là cộng thêm yêu thú là gần đủ, ban đêm ở ngoài quá nguy hiểm, về nhà đi, mai lại đến.”
"Được thôi. Các vị huynh đệ, mỗ về nhà trước, mai lại đến.” Tu sĩ nghi biểu đường đường gật đầu rồi theo nam tử cơ bắp, định đi khỏi.
Trong toán tu sĩ, hắc giáp tu sĩ kiểm tra yêu thú hơi nhíu mày, tựa hồ tưởng định ngăn hai người nhưng trong trang vang lên tiếng ho kha khe khẽ, lập tức y không làm gì nữa, cảnh giác nhìn theo hai người tan biến vào màn đêm
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Bình luận facebook