Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168
"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" "Bốp!"
Cổ Hòe trang chìm trong linh quang, tổng cộng hơn mươi tu sĩ, kể cả Hoàng Thiên Nhai đang nhảy choi choi cũng với tốc độ nhanh nhất kích phát linh quang quang tráo, đoạn phát ra pháp thuẫn dày đặc băng hàn khí tức và bạch sắc băng tinh cùng một tấm thuần kim pháp thuẫn.
Vạn nhất không cẩn thận bị Phi hỏa phệ cốt nghĩ chui vào thể nội, không chết cũng thiếu mất mấy cọng xương.
Ba bốn mươi đạo xích hồng sắc hỏa tuyến tràn vào.
Đồng thời ít nhất cũng có ba bốn mươi món pháp khí và các loại thuật pháp rực hoa quang nghênh đón.
"Chát! Chát!", tốc độ của Phi hỏa phệ cốt nghĩ quá kinh nhân, tuyệt đại đa số pháp khí đều đánh hụt, ít nhất hơn hai mươi con Phi hỏa phệ cốt nghĩ va vào linh quang quang tráo trên mình tu sĩ.
Tu sĩ lưng còng kích phát cái ấn, đập trúng hai con Phi hỏa phệ cốt nghĩ, nhưng sắc mặt y cực kỳ khó coi vì Phi hỏa phệ cốt nghĩ bị đập văng đi chỉ lượn vòng rồi quay lại. Rõ ràng pháp khí dựa vào trọng lượng để đập nén này không thương tổn bao nhiêu với chúng.
"A!"
Linh quang quang tráo của một tu sĩ ăn mặc như văn sĩ bị bốn con Phi hỏa phệ cốt nghĩ đồng thời xung kích, rực lên bốn dải hỏa hoa rồi uy năng không ngăn được, lập tức tan tành. Tu sĩ biết là không đón đỡ kịp này ré lên kinh hãi.
Cùng lúc, mặt Hoàng Thiên Nhai lóe thanh quang, vung tay ra, thanh hắc sắc âm khí lại tràn ra, quỷ trảo chừng nửa thân người hình thành trước mặt tu sĩ đó, chụp lấy cả bốn con Phi hỏa phệ cốt nghĩ.
Thanh hắc sắc quỷ trảo mang theo âm khí ràn rạt chợt thu lại, bốn con Phi hỏa phệ cốt nghĩ tắt hết hỏa quang.
Tu sĩ bị thanh hắc sắc quỷ trảo quét qua trước mặt chợt xanh lét mặt mày, run lên cầm cập nhắm mắt xếp bằng điều tức.
Môn thuật pháp này của Hoàng Thiên Nhai, uy lực tựa hồ cao hơn linh giai hạ phẩm pháp bảo.
Trong số tu sĩ, hai nữ tu yêu diễm thi triển thuật pháp cực kỳ bắt mắt. Cả hai lúc trước còn tựa vào Hoàng Thiên Nhai, một người còn bị Hoàng Thiên Nhai vầy vò đôi ngọc nhũ ngay trước mặt Kim Hoàn đầu đà. Mỗi nữ tu lấy ra một viên lam sắc tinh châu, hai viên ngọc lớn cỡ trắng chim câu này tựa hồ theo tâm ý của cả hai vận chuyển, xoay tít trên không, cơ hồ mỗi đòn đánh ra đều trúng một con Phi hỏa phệ cốt nghĩ. Con nào trúng đòn là tắt hết hỏa quang, tuy không đến mỗi mất mạng nhưng thụ thương không nhẹ, hành động chậm chạp hẳn.
Với tu vi Chu thiên cảnh tam trọng của Hoàng Thiên Nhai và hai nữ tu có tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng, thi triển hai môn thuật pháp có phần cật lực, chân nguyên tổn hao thập phần kịch liệt.
"Bình tĩnh! Chúng ta đông thế này, lẽ nào còn sợ yêu thú!"
Lại xuất ra hai thanh hắc sắc quỷ trảo chụp hai con Phi hỏa phệ cốt nghĩ rồi ném hai viên Hồi khí đơn vào miệng, Hoàng Thiên Nhai quát to: "Yêu thú này tốc độ quá nhanh, các vị dùng pháp khí cùng thuật pháp có phạm vi công kích rộng hạn chế hành động, rồi mới giết chết!"
Tu sĩ tại trường đều có kinh nghiệm đấu pháp thập phần phong phú, Hoàng Thiên Nhai vừa quát to thì tuyệt đại đa số tu sĩ đã kịp phản ứng, móc phù lục ra kích phát.
Phù lục cùng pháp khí có phạm vi công kích rộng, tuyệt đại đa số tu sĩ đều mang theo.
Nhưng lần này quá nhiều người đồng thời xuất thủ. Ít nhất cũng hơn mười tấm Băng vũ phù, Băng trùy phù, Hỏa vân phù kích phát, bên trên Cổ Hòe trang rực băng hỏa lưỡng trọng thiên, vô số băng sương và phi hỏa loạn tạc, còn có cả mấy chục đạo quang hoa do pháp khí thành bộ hóa thành.
Nhất thời không chỉ tuyệt đại đa số Phi hỏa phệ cốt nghĩ bị đánh tan tành, cả pháp khí của tu sĩ phái dưới cũng tan theo.
"Được rồi, còn lại Phi thiên viên không khó đối phó, cứ như bình thường, bốn năm người một tổ giết chúng, bằng không sẽ loạn hết lên.”
Mọi tu sĩ Tứ Hải đường vừa kịp theo lời Hoàng Thiên Nhai, mỗi tổ bốn, năm người tách ra đầy ăn ý thì núi rừng ngoài xa rung lên.
"Sao lại thế được! Dù là trấn phái chí bảo Câu trần đế giác của Linh Thú cung cũng không thể sai khiến ngần ấy yêu thú!"
Núi rừng ngoài xa rung lên như có bão, nhìn kỹ mới thấy đâu phải bão thổi qua mà là yêu thú dày đặc từ bốn phương tám hướng tràn tới.
"Thú triều! Lẽ nào chúng ta gặp phải thú triều mấy trăm năm một lần!"
Mấy tu sĩ mặt mày nhợt nhạt kêu to.
"...Không phải chứ?"
Đừng nói người Tứ Hải đường mà cả Ngụy Tác đã cùng Hàn Vi Vi dùng Thanh hoàng hồ lô kích phát ất mộc linh khí bao trùm cũng toát mồ hôi lạnh.
Theo lục bào lão đầu, phạm vi hữu hiệu của Thiên vân tinh khiến tuyệt đại đa số yêu thú phát tình là ba trăm dặm, trong phạm vi này đều rất có khả năng cảm giác được khí tức Thiên vân tinh, điên cuồng lao tới.
Ngụy Tác sợ không cách nào hấp dẫn đủ số lượng yêu thú, trừ cho thêm chút chất dẫn trên mình Vô ảnh thử và trong khối phổ thông ngọc phù còn bôi nhiều Thiên vân tinh vào một mảnh vải bố, tính đúng thời gian, cưỡi bạch ngọc hạc bay một vòng tại khu rừng cách đó nghìn dặm. Như vậy ít nhất yêu thú trong phạm vi hai nghìn dặm sẽ cảm nhận được.
Để an toàn, Ngụy Tác hoàn khó khăn lắm mới mua được một con Thiểm điện điểu đã thuần hóa, thấy không ít yêu thú tràn tới thì sai Thiểm điện điểu cắp mảnh vải bay thêm một vòng.
Nhưng hiện tại không phải yêu thú tràn đến không nhiều mà là quá nhiều!
Chỉ mấy tích tắc sau, các loại yêu thú lướt qua Ngụy Tác, Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh đi cảo lộ có mười mấy còn, không thiếu tam cấp yêu thú.
Trong một góc nhỏ mà thoáng chốc đã có mười mấy con, phạm vi lớn thế này cộng lại sẽ là bao nhiêu?
Núi rừng còn chấn động, rõ ràng vẫn còn những con ở xa, lại chạy chậm đang xông tới.
Chỉ khẳng định rằng, yêu thú trong phạm vi hai nghìn trượng cộng lại cũng vị tất đạt tới số lượng kinh nhân như thế, vì là ở trong Thiên khung. Cổ Hòe trang cách Lạc Nguyệt thành chỉ ba trăm dặm, tam tứ cấp yêu thú trong phạm vi hơn ngàm dặm quanh Lạc Nguyệt thành đã bị tu sĩ giết gần hết, đoàn đội tu sĩ tầm thường muốn giết một con tam tứ cấp yêu thú còn phải tìm kiếm vất vả.
"Thú triều!"
Thấy thế, mấy tu sĩ Tứ Hải đường tại Cổ Hòe trang đều hoảng hốt kêu to, trong óc Ngụy Tác cũng hiện lên hai từ này.
Đồn rằng có lần Thiên khung đột nhiên nứt ra một lỗ, hoặc yêu thú phồn thực trong một khu vực đạt đến trình độ nhất định sẽ xuất hiện số lượng yêu thú kinh nhân tụ tập lại, như thủy triều tập kích tu sĩ thậm chí là cả một thành trì, đó là thú triều mà tu sĩ nhắc đến liền biến sắc!
Phía bắc Thiên Huyền đại lục từng có một ngôi thành ngang với Linh Nhạc thành là Đông Nguyên thành, số lượng tu sĩ thường trú là mười vạn, nhưng trong một lần thú triều đại quy mô không rõ vì nguyên nhân gì mà bạo phát thì cơ hồ bị san thành bình địa, thậm chí tu sĩ ở nhãnh thành trì gần đó đến viện thủ cũng chết gần hết. Sau đó lại xảy ra một trường hỗn loạn, tranh cướp đồ của các tu sĩ đã chết và thi thể yêu thú, giữa các tu sĩ còn lại lại xảy ra một trường loạn chiến, chết đến tám phần. Những tu sĩ còn sót lại sau trận thú triều đều thu hoạch kinh nhân, sau này trở thành kim đơn tu sĩ.
Nhưng thú triều đại quy mô hơn nghìn năm mới bạo phát một lần, tiểu quy mô cũng đã ba trăm năm chưa xảy ra.
Không ai rõ vì nguyên nhân gì mà thú triều này xảy ra, một khi bạo phát sẽ có yêu thú từ những nơi rất xa, không rõ vì duyên cớ gì mà cũng đến.
"Lẽ nào ta vô ý dẫn phát thú triều quy mô nhỏ?" Ngụy Tác tức thì dở khóc dở cười.
Đồng thời, trong Cổ Hòe trang, Hoàng Thiên Nhai lại gầm lên như điên cuồng.
"Mau lên, tất cả tập trung lại, đốt hết mọi thứ, yêu thú ban đêm thường sợ lửa.”
"Tất cả đứng thành vòng tròn! Ai có pháp khí linh quang hộ tráo bán linh giai trở lên đứng ngoài toàn lực phòng ngự, có pháp thuẫn bán linh giai trở lên đứng ở hàng hai, tu sĩ Chu thiên cảnh đứng giữa, phụ trách trên không, sẵn sàng ứng phó!"
"Tất cả dồn hết pháp phù và pháp khí tiêu hao cho tu sĩ Chu thiên cảnh, từ rày tất cả làm theo hiệu lệnh của mỗ mới phát phù lục, pháp khí, bằng không hao tận hết thì chúng ta đừng mong sống!"
Hoàng Thiên Nhai quả thật túc trí đa mưu, hơn nữa lâm nguy bất loạn, được y chỉ huy, trong trang viện rừng rực lửa khiến một góc trời sáng chói, hơn bốn mươi tu sĩ vây thành ba vòng.
Mười lăm tu sĩ ở vòng ngoài được bao trong các loại linh quang quang tráo, hàng thứ hai kích phát pháp thuẫn, phù lục và pháp khí của họ đều lấy ra đưa cho hơn mười tu sĩ Chu thiên cảnh.
Sau Phi hỏa phệ cốt nghĩ, hơn bốn mươi con Phi thiên viên lao vào vòng phòng ngự.
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Cổ Hòe trang chìm trong linh quang, tổng cộng hơn mươi tu sĩ, kể cả Hoàng Thiên Nhai đang nhảy choi choi cũng với tốc độ nhanh nhất kích phát linh quang quang tráo, đoạn phát ra pháp thuẫn dày đặc băng hàn khí tức và bạch sắc băng tinh cùng một tấm thuần kim pháp thuẫn.
Vạn nhất không cẩn thận bị Phi hỏa phệ cốt nghĩ chui vào thể nội, không chết cũng thiếu mất mấy cọng xương.
Ba bốn mươi đạo xích hồng sắc hỏa tuyến tràn vào.
Đồng thời ít nhất cũng có ba bốn mươi món pháp khí và các loại thuật pháp rực hoa quang nghênh đón.
"Chát! Chát!", tốc độ của Phi hỏa phệ cốt nghĩ quá kinh nhân, tuyệt đại đa số pháp khí đều đánh hụt, ít nhất hơn hai mươi con Phi hỏa phệ cốt nghĩ va vào linh quang quang tráo trên mình tu sĩ.
Tu sĩ lưng còng kích phát cái ấn, đập trúng hai con Phi hỏa phệ cốt nghĩ, nhưng sắc mặt y cực kỳ khó coi vì Phi hỏa phệ cốt nghĩ bị đập văng đi chỉ lượn vòng rồi quay lại. Rõ ràng pháp khí dựa vào trọng lượng để đập nén này không thương tổn bao nhiêu với chúng.
"A!"
Linh quang quang tráo của một tu sĩ ăn mặc như văn sĩ bị bốn con Phi hỏa phệ cốt nghĩ đồng thời xung kích, rực lên bốn dải hỏa hoa rồi uy năng không ngăn được, lập tức tan tành. Tu sĩ biết là không đón đỡ kịp này ré lên kinh hãi.
Cùng lúc, mặt Hoàng Thiên Nhai lóe thanh quang, vung tay ra, thanh hắc sắc âm khí lại tràn ra, quỷ trảo chừng nửa thân người hình thành trước mặt tu sĩ đó, chụp lấy cả bốn con Phi hỏa phệ cốt nghĩ.
Thanh hắc sắc quỷ trảo mang theo âm khí ràn rạt chợt thu lại, bốn con Phi hỏa phệ cốt nghĩ tắt hết hỏa quang.
Tu sĩ bị thanh hắc sắc quỷ trảo quét qua trước mặt chợt xanh lét mặt mày, run lên cầm cập nhắm mắt xếp bằng điều tức.
Môn thuật pháp này của Hoàng Thiên Nhai, uy lực tựa hồ cao hơn linh giai hạ phẩm pháp bảo.
Trong số tu sĩ, hai nữ tu yêu diễm thi triển thuật pháp cực kỳ bắt mắt. Cả hai lúc trước còn tựa vào Hoàng Thiên Nhai, một người còn bị Hoàng Thiên Nhai vầy vò đôi ngọc nhũ ngay trước mặt Kim Hoàn đầu đà. Mỗi nữ tu lấy ra một viên lam sắc tinh châu, hai viên ngọc lớn cỡ trắng chim câu này tựa hồ theo tâm ý của cả hai vận chuyển, xoay tít trên không, cơ hồ mỗi đòn đánh ra đều trúng một con Phi hỏa phệ cốt nghĩ. Con nào trúng đòn là tắt hết hỏa quang, tuy không đến mỗi mất mạng nhưng thụ thương không nhẹ, hành động chậm chạp hẳn.
Với tu vi Chu thiên cảnh tam trọng của Hoàng Thiên Nhai và hai nữ tu có tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng, thi triển hai môn thuật pháp có phần cật lực, chân nguyên tổn hao thập phần kịch liệt.
"Bình tĩnh! Chúng ta đông thế này, lẽ nào còn sợ yêu thú!"
Lại xuất ra hai thanh hắc sắc quỷ trảo chụp hai con Phi hỏa phệ cốt nghĩ rồi ném hai viên Hồi khí đơn vào miệng, Hoàng Thiên Nhai quát to: "Yêu thú này tốc độ quá nhanh, các vị dùng pháp khí cùng thuật pháp có phạm vi công kích rộng hạn chế hành động, rồi mới giết chết!"
Tu sĩ tại trường đều có kinh nghiệm đấu pháp thập phần phong phú, Hoàng Thiên Nhai vừa quát to thì tuyệt đại đa số tu sĩ đã kịp phản ứng, móc phù lục ra kích phát.
Phù lục cùng pháp khí có phạm vi công kích rộng, tuyệt đại đa số tu sĩ đều mang theo.
Nhưng lần này quá nhiều người đồng thời xuất thủ. Ít nhất cũng hơn mười tấm Băng vũ phù, Băng trùy phù, Hỏa vân phù kích phát, bên trên Cổ Hòe trang rực băng hỏa lưỡng trọng thiên, vô số băng sương và phi hỏa loạn tạc, còn có cả mấy chục đạo quang hoa do pháp khí thành bộ hóa thành.
Nhất thời không chỉ tuyệt đại đa số Phi hỏa phệ cốt nghĩ bị đánh tan tành, cả pháp khí của tu sĩ phái dưới cũng tan theo.
"Được rồi, còn lại Phi thiên viên không khó đối phó, cứ như bình thường, bốn năm người một tổ giết chúng, bằng không sẽ loạn hết lên.”
Mọi tu sĩ Tứ Hải đường vừa kịp theo lời Hoàng Thiên Nhai, mỗi tổ bốn, năm người tách ra đầy ăn ý thì núi rừng ngoài xa rung lên.
"Sao lại thế được! Dù là trấn phái chí bảo Câu trần đế giác của Linh Thú cung cũng không thể sai khiến ngần ấy yêu thú!"
Núi rừng ngoài xa rung lên như có bão, nhìn kỹ mới thấy đâu phải bão thổi qua mà là yêu thú dày đặc từ bốn phương tám hướng tràn tới.
"Thú triều! Lẽ nào chúng ta gặp phải thú triều mấy trăm năm một lần!"
Mấy tu sĩ mặt mày nhợt nhạt kêu to.
"...Không phải chứ?"
Đừng nói người Tứ Hải đường mà cả Ngụy Tác đã cùng Hàn Vi Vi dùng Thanh hoàng hồ lô kích phát ất mộc linh khí bao trùm cũng toát mồ hôi lạnh.
Theo lục bào lão đầu, phạm vi hữu hiệu của Thiên vân tinh khiến tuyệt đại đa số yêu thú phát tình là ba trăm dặm, trong phạm vi này đều rất có khả năng cảm giác được khí tức Thiên vân tinh, điên cuồng lao tới.
Ngụy Tác sợ không cách nào hấp dẫn đủ số lượng yêu thú, trừ cho thêm chút chất dẫn trên mình Vô ảnh thử và trong khối phổ thông ngọc phù còn bôi nhiều Thiên vân tinh vào một mảnh vải bố, tính đúng thời gian, cưỡi bạch ngọc hạc bay một vòng tại khu rừng cách đó nghìn dặm. Như vậy ít nhất yêu thú trong phạm vi hai nghìn dặm sẽ cảm nhận được.
Để an toàn, Ngụy Tác hoàn khó khăn lắm mới mua được một con Thiểm điện điểu đã thuần hóa, thấy không ít yêu thú tràn tới thì sai Thiểm điện điểu cắp mảnh vải bay thêm một vòng.
Nhưng hiện tại không phải yêu thú tràn đến không nhiều mà là quá nhiều!
Chỉ mấy tích tắc sau, các loại yêu thú lướt qua Ngụy Tác, Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh đi cảo lộ có mười mấy còn, không thiếu tam cấp yêu thú.
Trong một góc nhỏ mà thoáng chốc đã có mười mấy con, phạm vi lớn thế này cộng lại sẽ là bao nhiêu?
Núi rừng còn chấn động, rõ ràng vẫn còn những con ở xa, lại chạy chậm đang xông tới.
Chỉ khẳng định rằng, yêu thú trong phạm vi hai nghìn trượng cộng lại cũng vị tất đạt tới số lượng kinh nhân như thế, vì là ở trong Thiên khung. Cổ Hòe trang cách Lạc Nguyệt thành chỉ ba trăm dặm, tam tứ cấp yêu thú trong phạm vi hơn ngàm dặm quanh Lạc Nguyệt thành đã bị tu sĩ giết gần hết, đoàn đội tu sĩ tầm thường muốn giết một con tam tứ cấp yêu thú còn phải tìm kiếm vất vả.
"Thú triều!"
Thấy thế, mấy tu sĩ Tứ Hải đường tại Cổ Hòe trang đều hoảng hốt kêu to, trong óc Ngụy Tác cũng hiện lên hai từ này.
Đồn rằng có lần Thiên khung đột nhiên nứt ra một lỗ, hoặc yêu thú phồn thực trong một khu vực đạt đến trình độ nhất định sẽ xuất hiện số lượng yêu thú kinh nhân tụ tập lại, như thủy triều tập kích tu sĩ thậm chí là cả một thành trì, đó là thú triều mà tu sĩ nhắc đến liền biến sắc!
Phía bắc Thiên Huyền đại lục từng có một ngôi thành ngang với Linh Nhạc thành là Đông Nguyên thành, số lượng tu sĩ thường trú là mười vạn, nhưng trong một lần thú triều đại quy mô không rõ vì nguyên nhân gì mà bạo phát thì cơ hồ bị san thành bình địa, thậm chí tu sĩ ở nhãnh thành trì gần đó đến viện thủ cũng chết gần hết. Sau đó lại xảy ra một trường hỗn loạn, tranh cướp đồ của các tu sĩ đã chết và thi thể yêu thú, giữa các tu sĩ còn lại lại xảy ra một trường loạn chiến, chết đến tám phần. Những tu sĩ còn sót lại sau trận thú triều đều thu hoạch kinh nhân, sau này trở thành kim đơn tu sĩ.
Nhưng thú triều đại quy mô hơn nghìn năm mới bạo phát một lần, tiểu quy mô cũng đã ba trăm năm chưa xảy ra.
Không ai rõ vì nguyên nhân gì mà thú triều này xảy ra, một khi bạo phát sẽ có yêu thú từ những nơi rất xa, không rõ vì duyên cớ gì mà cũng đến.
"Lẽ nào ta vô ý dẫn phát thú triều quy mô nhỏ?" Ngụy Tác tức thì dở khóc dở cười.
Đồng thời, trong Cổ Hòe trang, Hoàng Thiên Nhai lại gầm lên như điên cuồng.
"Mau lên, tất cả tập trung lại, đốt hết mọi thứ, yêu thú ban đêm thường sợ lửa.”
"Tất cả đứng thành vòng tròn! Ai có pháp khí linh quang hộ tráo bán linh giai trở lên đứng ngoài toàn lực phòng ngự, có pháp thuẫn bán linh giai trở lên đứng ở hàng hai, tu sĩ Chu thiên cảnh đứng giữa, phụ trách trên không, sẵn sàng ứng phó!"
"Tất cả dồn hết pháp phù và pháp khí tiêu hao cho tu sĩ Chu thiên cảnh, từ rày tất cả làm theo hiệu lệnh của mỗ mới phát phù lục, pháp khí, bằng không hao tận hết thì chúng ta đừng mong sống!"
Hoàng Thiên Nhai quả thật túc trí đa mưu, hơn nữa lâm nguy bất loạn, được y chỉ huy, trong trang viện rừng rực lửa khiến một góc trời sáng chói, hơn bốn mươi tu sĩ vây thành ba vòng.
Mười lăm tu sĩ ở vòng ngoài được bao trong các loại linh quang quang tráo, hàng thứ hai kích phát pháp thuẫn, phù lục và pháp khí của họ đều lấy ra đưa cho hơn mười tu sĩ Chu thiên cảnh.
Sau Phi hỏa phệ cốt nghĩ, hơn bốn mươi con Phi thiên viên lao vào vòng phòng ngự.
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Bình luận facebook