Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145
Thanh niên mặc hoa phục cười lạnh một tiếng, nói:
- Cầm tiền của ta, cũng không phải dễ cầm như thế.
Lông mày lão già nhảy lên, sau đó cúi đầu nói:
- Vâng, ta sẽ đi thông tri cho hắn!
- Đúng rồi, lần này người ô gia tới có thực lực thế nào?
- ô gia cho rằng đây chỉ là vụ cướp bình thường mà thôi, cũng không quá mức để ý, chỉ phái mấy tên đệ tử nội môn tới điều tra mà thôi, tu vi cũng không cao, cao nhất cũng không quá Nhị Tam phẩm!
- Nhị Tam phẩm? Đúng là bọn họ không quá mức để ý rồi, ô gia, hắc hắc, những năm gần đây này, ô gia ỷ có Thiên Long Đạo làm chỗ dựa, làm việc cũng càng càn rỡ, mà Kiền Châu này cũng không phải Vân Châu, bọn họ thật sự cho rằng phái mấy tên tiểu bối đến là có thể điều tra rõ sao?
- ô gia chỉ là con chó của Thiên Long Đạo mà thôi, không đáng để lo!
áo xám lão giả nói:
- Vấn đề hiện tại là Trung Hòa quận, bất luận thế nào, Trung Hòa quận cũng thuộc về Kiền Châu, nếu thật sự xảy ra đại sự gì, Thiên Long Đạo sẽ không mặc kệ không ngó tới!
- Có thể xảy ra đại sự gì chứ?
Thanh niên mặc hoa phục cười ha hả, nói:
- Đây vốn không phải là chuyện đại sự gì, chẳng qua là ô gia bị người ta cướp hàng hóa mà thôi, phái ra người đi điều tra thì bị giết, bỏ đi, chẳng qua là chuyện giang hồ phân tranh bình thường mà thôi!
- Chủ tử nói phải, chỉ là giang hồ phân tranh bình thường mà thôi!
- Liễu Tứ a Liễu Tứ, ngươi đừng có làm cho ta thất vọng a!
Nhìn lão già đi ra khỏi cửa, khóe miệng thanh niên mặc hoa phục hiện ra nụ cười nhẹ, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.
- Sư huynh, đúng là chỗ này quá lớn, xem ra tiến độ lần này sẽ rất chậm, chỉ sợ có cho chúng ta thời gian một tháng, chúng ta cũng không tra ra được cái gì.
Nhìn đồi núi chung quanh nhấp nhô liên miên bất tận, Tiểu Báo Tử cười khổ nói với Kim Nam Thanh, với bản thân hắn mà nói, nhiệm vụ này bản thân hắn không có hứng thú, chỉ muốn đi ra ngoài một chút mà thôi, hiện tại chạy đến cái Hắc Sa Khẩu này, còn chưa tìm được chút manh mối nào chứ nói chi đến tìm hàng hóa, nói không chừng còn gặp nguy hiểm, loại chuyện này, hắn không muốn dây vào.
- Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng không có biện pháp, thời gian lại dài, cũng phải đi tra, chuyện này có quan hệ tới danh dự của ô gia, tuyệt đối không thể buông tha được!
Kim Nam Thanh nói rất kiên quyết.
- Chẳng lẽ ô đại quản gia không có điều tra sao?
Tiểu Báo Tử hỏi.
- Ta đã hỏi qua, bọn họ đã điều tra nơi này rồi, nhưng chỉ đi loanh quanh ở nơi này một hai người rồi bỏ đi, ô đại quản gia cho rằng Hắc Sa Khẩu không có gì phải điều tra, kẻ trộm sẽ không ngốc đến mức sau khi đoạt hàng hóa, lại có thể đem hàng hóa giấu ở gần đây.
Kim Nam Thanh liếc nhìn chung quanh, khóe miệng nở nụ cười mỉa may.
- Ta không biết vị ô đại quản gia kia nghĩ cái gì, nhiều hàng hóa như vậy, dưới sự phong tỏa nghiêm ngặt như thế, chẳng lẽ còn có thể bay hay sao?
- Bay thì không thể bay, nhưng ta cảm thấy có một khả năng.
Trong lòng Tiểu Báo Tử thầm nghĩ, nhưng hắn không có nói ra, dù sao hắn nghĩ vậy, nhưng khả năng này quá mức quỷ dị, nếu như là thật, như vậy, chuyện này sẽ không còn là chuyện hàng hóa bị đoạt đi, cho dù hắn phỏng đoán chính xác, cũng không muốn đi làm chim đầu đàn.
Vào lúc hai người đang xem xét chung quanh, bỗng nhiên phía chân trời xuất hiện một tia sáng, sau đó, một tiếng nổ vang từ xa truyền tới, tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
- Là Chu Chính Minh, bọn họ có phát hiện!
Kim Nam Thanh kéo dây cương một cái, quay đầu ngựa nhìn Tiểu Báo Tử nói ra.
Sau khi mấy người bọn họ đi tới Hắc Sa Khẩu, liền phân thành bốn tiểu đội, mỗi đội hai người, bắt đầu tản ra xung quanh tìm kiếm manh mối, Tiểu Báo Tử không ngờ chỉ điều tra một lúc là đã có thu hoạch, cho nên hắn chấn động.
Trên bầu trời xuất hiện tia sáng và tiếng nổ chính là tín hiệu ước định của bọn họ, nếu có phát hiện gì, liền đem tín hiệu này phát ra, không thể tưởng được không đến một giờ, Chu Chính Minh đã có phát hiện.
Kim Nam Thanh và Tiểu Báo Tử thúc ngựa chạy như điên, không chút cảm thấy đường núi khó đi chút nào, chạy một hồi, đã thấy mấy đạo nhân mã khác chạy tới, sáu người tụ hợp tại một chỗ, phóng về phía Đông.
- Đừng chạy!
- Thật can đảm!
- Bang bang... Khanh khanh khanh...
Không có đi rất xa, đã nghe được tiến la lớn và âm thanh giao chiến, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Chu Chính Minh đa cùng một đám người ngựa giao chiến, lại nhìn sườn núi sau bóng cây, mơ hồ lộ ra bóng dáng của xe ngựa, trên xe phủ nhánh cây khô, ý đồ che dấu gì đó.
- Con mẹ nó, đúng là tìm thấy thật, chẳng lẽ đám thủ hạ của ô Vân Thiên là đồ ăn hại sao?
Tiểu Báo Tử âm thầm lấy làm kỳ, suy nghĩ không chậm, trực tiếp lấy hai thanh tiểu chùy sau lưng ra, gia nhập chiến đoàn.
Vốn hướng này chỉ có Chu Chính Minh và một đệ tử ô gia khác, nhưng đối phương có đến năm sáu người, tuy thực lực hai người này đều cao hơn đối phương, nhưng đối phương lại nhiều người nên dẫn đến cục diện dây dưa, cho nên hai người đành phải tận lực chống đỡ, không có lực hoàn thủ.
Một lòng phòng thủ, chỉ cầu không lộ sơ hở, hiện tại thấy đồng bạn tới giúp, tinh thần hai người phấn chấn, chuyển thủ thành công, sau khi nói một tiếng với mọi người, cùng mọi người xông lên.
Tiểu Báo Tử cầm song chùy trong tay, chống đỡ một người trong đó, tuổi của người này chỉ hai mươi, vũ khí là song đao, đao múa rất đẹp, nhưng võ nghệ quá thấp, tu vi chỉ đạt tới Nhất phẩm mà thôi, làm sao mà chống đỡ tiểu chùy được chứ, chỉ thấy Tiểu Báo Tử vung vẩy song chùy, hai luồng ngân quang mãnh liệt, thi triển ra Loạn Phi Phong Chùy Pháp, công kích lên người đối thủ.
Người nọ tay cầm song đao, thấy tiểu chùy của Tiểu Báo Tử nện xuống, vội vàng giơ đao lên đỡ.
Phanh! Một tiếng, lần thứ nhất, đao chùy tương giao, thủ thế của song đao đã bị Tiểu Báo Tử phá tan, người nọ cảm thấy hai tay tê dại, thiếu chút nữa song đao vuột tay, thời điểm chùy thứ hai, hắn đành phải trốn tránh nhưng Tiểu Báo Tử không buông tha, hai luồn ngân quang trong tay nện liên tiếp vào phía sau của đối phương.
Kình lực bốn phía, từng luốn gió cuồn cuộn.
Hai luồng ngân quang nện xuống.
- Phanh phanh...
- A...
Tên đối thủ bị Tiểu Báo Tử đánh trúng, thân thể bay ra ngoài, lưng của hắn đụng vào một nhánh cây trên gốc cây cao lớn, dừng một cái, sau đó, từ trên rơi xuống.
- Đúng là không có ý tứ mà!
Khóe miệng Tiểu Báo Tử nhếch lên, quay đầu nhìn lại, cục diện đã dần dần nghiêng về phía có lợi cho ô gia, trong năm người còn lại, trừ một gã hắc y đại hán là võ công cao cường, trừ một gã đệ tử nội môn bị hắn đánh thất điên bát đảo, không có sức hoàn thủ ra, đám người còn lại, cơ bản bị đệ tử ô gia bức vào tuyệt cảnh.
- Cầm tiền của ta, cũng không phải dễ cầm như thế.
Lông mày lão già nhảy lên, sau đó cúi đầu nói:
- Vâng, ta sẽ đi thông tri cho hắn!
- Đúng rồi, lần này người ô gia tới có thực lực thế nào?
- ô gia cho rằng đây chỉ là vụ cướp bình thường mà thôi, cũng không quá mức để ý, chỉ phái mấy tên đệ tử nội môn tới điều tra mà thôi, tu vi cũng không cao, cao nhất cũng không quá Nhị Tam phẩm!
- Nhị Tam phẩm? Đúng là bọn họ không quá mức để ý rồi, ô gia, hắc hắc, những năm gần đây này, ô gia ỷ có Thiên Long Đạo làm chỗ dựa, làm việc cũng càng càn rỡ, mà Kiền Châu này cũng không phải Vân Châu, bọn họ thật sự cho rằng phái mấy tên tiểu bối đến là có thể điều tra rõ sao?
- ô gia chỉ là con chó của Thiên Long Đạo mà thôi, không đáng để lo!
áo xám lão giả nói:
- Vấn đề hiện tại là Trung Hòa quận, bất luận thế nào, Trung Hòa quận cũng thuộc về Kiền Châu, nếu thật sự xảy ra đại sự gì, Thiên Long Đạo sẽ không mặc kệ không ngó tới!
- Có thể xảy ra đại sự gì chứ?
Thanh niên mặc hoa phục cười ha hả, nói:
- Đây vốn không phải là chuyện đại sự gì, chẳng qua là ô gia bị người ta cướp hàng hóa mà thôi, phái ra người đi điều tra thì bị giết, bỏ đi, chẳng qua là chuyện giang hồ phân tranh bình thường mà thôi!
- Chủ tử nói phải, chỉ là giang hồ phân tranh bình thường mà thôi!
- Liễu Tứ a Liễu Tứ, ngươi đừng có làm cho ta thất vọng a!
Nhìn lão già đi ra khỏi cửa, khóe miệng thanh niên mặc hoa phục hiện ra nụ cười nhẹ, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.
- Sư huynh, đúng là chỗ này quá lớn, xem ra tiến độ lần này sẽ rất chậm, chỉ sợ có cho chúng ta thời gian một tháng, chúng ta cũng không tra ra được cái gì.
Nhìn đồi núi chung quanh nhấp nhô liên miên bất tận, Tiểu Báo Tử cười khổ nói với Kim Nam Thanh, với bản thân hắn mà nói, nhiệm vụ này bản thân hắn không có hứng thú, chỉ muốn đi ra ngoài một chút mà thôi, hiện tại chạy đến cái Hắc Sa Khẩu này, còn chưa tìm được chút manh mối nào chứ nói chi đến tìm hàng hóa, nói không chừng còn gặp nguy hiểm, loại chuyện này, hắn không muốn dây vào.
- Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng không có biện pháp, thời gian lại dài, cũng phải đi tra, chuyện này có quan hệ tới danh dự của ô gia, tuyệt đối không thể buông tha được!
Kim Nam Thanh nói rất kiên quyết.
- Chẳng lẽ ô đại quản gia không có điều tra sao?
Tiểu Báo Tử hỏi.
- Ta đã hỏi qua, bọn họ đã điều tra nơi này rồi, nhưng chỉ đi loanh quanh ở nơi này một hai người rồi bỏ đi, ô đại quản gia cho rằng Hắc Sa Khẩu không có gì phải điều tra, kẻ trộm sẽ không ngốc đến mức sau khi đoạt hàng hóa, lại có thể đem hàng hóa giấu ở gần đây.
Kim Nam Thanh liếc nhìn chung quanh, khóe miệng nở nụ cười mỉa may.
- Ta không biết vị ô đại quản gia kia nghĩ cái gì, nhiều hàng hóa như vậy, dưới sự phong tỏa nghiêm ngặt như thế, chẳng lẽ còn có thể bay hay sao?
- Bay thì không thể bay, nhưng ta cảm thấy có một khả năng.
Trong lòng Tiểu Báo Tử thầm nghĩ, nhưng hắn không có nói ra, dù sao hắn nghĩ vậy, nhưng khả năng này quá mức quỷ dị, nếu như là thật, như vậy, chuyện này sẽ không còn là chuyện hàng hóa bị đoạt đi, cho dù hắn phỏng đoán chính xác, cũng không muốn đi làm chim đầu đàn.
Vào lúc hai người đang xem xét chung quanh, bỗng nhiên phía chân trời xuất hiện một tia sáng, sau đó, một tiếng nổ vang từ xa truyền tới, tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
- Là Chu Chính Minh, bọn họ có phát hiện!
Kim Nam Thanh kéo dây cương một cái, quay đầu ngựa nhìn Tiểu Báo Tử nói ra.
Sau khi mấy người bọn họ đi tới Hắc Sa Khẩu, liền phân thành bốn tiểu đội, mỗi đội hai người, bắt đầu tản ra xung quanh tìm kiếm manh mối, Tiểu Báo Tử không ngờ chỉ điều tra một lúc là đã có thu hoạch, cho nên hắn chấn động.
Trên bầu trời xuất hiện tia sáng và tiếng nổ chính là tín hiệu ước định của bọn họ, nếu có phát hiện gì, liền đem tín hiệu này phát ra, không thể tưởng được không đến một giờ, Chu Chính Minh đã có phát hiện.
Kim Nam Thanh và Tiểu Báo Tử thúc ngựa chạy như điên, không chút cảm thấy đường núi khó đi chút nào, chạy một hồi, đã thấy mấy đạo nhân mã khác chạy tới, sáu người tụ hợp tại một chỗ, phóng về phía Đông.
- Đừng chạy!
- Thật can đảm!
- Bang bang... Khanh khanh khanh...
Không có đi rất xa, đã nghe được tiến la lớn và âm thanh giao chiến, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Chu Chính Minh đa cùng một đám người ngựa giao chiến, lại nhìn sườn núi sau bóng cây, mơ hồ lộ ra bóng dáng của xe ngựa, trên xe phủ nhánh cây khô, ý đồ che dấu gì đó.
- Con mẹ nó, đúng là tìm thấy thật, chẳng lẽ đám thủ hạ của ô Vân Thiên là đồ ăn hại sao?
Tiểu Báo Tử âm thầm lấy làm kỳ, suy nghĩ không chậm, trực tiếp lấy hai thanh tiểu chùy sau lưng ra, gia nhập chiến đoàn.
Vốn hướng này chỉ có Chu Chính Minh và một đệ tử ô gia khác, nhưng đối phương có đến năm sáu người, tuy thực lực hai người này đều cao hơn đối phương, nhưng đối phương lại nhiều người nên dẫn đến cục diện dây dưa, cho nên hai người đành phải tận lực chống đỡ, không có lực hoàn thủ.
Một lòng phòng thủ, chỉ cầu không lộ sơ hở, hiện tại thấy đồng bạn tới giúp, tinh thần hai người phấn chấn, chuyển thủ thành công, sau khi nói một tiếng với mọi người, cùng mọi người xông lên.
Tiểu Báo Tử cầm song chùy trong tay, chống đỡ một người trong đó, tuổi của người này chỉ hai mươi, vũ khí là song đao, đao múa rất đẹp, nhưng võ nghệ quá thấp, tu vi chỉ đạt tới Nhất phẩm mà thôi, làm sao mà chống đỡ tiểu chùy được chứ, chỉ thấy Tiểu Báo Tử vung vẩy song chùy, hai luồng ngân quang mãnh liệt, thi triển ra Loạn Phi Phong Chùy Pháp, công kích lên người đối thủ.
Người nọ tay cầm song đao, thấy tiểu chùy của Tiểu Báo Tử nện xuống, vội vàng giơ đao lên đỡ.
Phanh! Một tiếng, lần thứ nhất, đao chùy tương giao, thủ thế của song đao đã bị Tiểu Báo Tử phá tan, người nọ cảm thấy hai tay tê dại, thiếu chút nữa song đao vuột tay, thời điểm chùy thứ hai, hắn đành phải trốn tránh nhưng Tiểu Báo Tử không buông tha, hai luồn ngân quang trong tay nện liên tiếp vào phía sau của đối phương.
Kình lực bốn phía, từng luốn gió cuồn cuộn.
Hai luồng ngân quang nện xuống.
- Phanh phanh...
- A...
Tên đối thủ bị Tiểu Báo Tử đánh trúng, thân thể bay ra ngoài, lưng của hắn đụng vào một nhánh cây trên gốc cây cao lớn, dừng một cái, sau đó, từ trên rơi xuống.
- Đúng là không có ý tứ mà!
Khóe miệng Tiểu Báo Tử nhếch lên, quay đầu nhìn lại, cục diện đã dần dần nghiêng về phía có lợi cho ô gia, trong năm người còn lại, trừ một gã hắc y đại hán là võ công cao cường, trừ một gã đệ tử nội môn bị hắn đánh thất điên bát đảo, không có sức hoàn thủ ra, đám người còn lại, cơ bản bị đệ tử ô gia bức vào tuyệt cảnh.
Bình luận facebook