Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Ngoại truyện 3 - Ánh sáng của riêng cậu
Năm mười bốn tuổi, Lâm Nhã lần đầu tiên xuất hiện trong đời Từ Côn. Khi đó cậu cũng chỉ xem cô như bạn bè bình thường, chưa từng nghĩ sẽ thích cô.
Năm mười tám tuổi, Lâm Nhã chuyển ra ngoài sống và rời khỏi gia đình, chọn học ở một trường đại học khác. Từ Côn bắt đầu lo lắng, rằng ở nơi đó sẽ có người khiến cô động tâm và bỏ rơi cậu. Nhưng Lâm Nhã vẫn trước sau như một xem cậu là người bạn tốt nhất.
Năm hai mươi hai tuổi, Lâm Nhã tốt nghiệp đại học sớm rồi nói với cậu… Cô muốn tiếp cận Đường Hạo - chủ tịch của công ty thời trang Hải Đường. Từ Côn vì suy nghĩ cho kế hoạch trả thù của cô mà đưa ra đề nghị ngu ngốc, chính tay đẩy cô cho người đàn ông khác. Làm xong hết thảy rồi mới phát hiện bản thân điên khùng thế nào. Cậu không hề tính trước được Đường Hạo sẽ yêu Lâm Nhã, cũng không bao giờ ngờ rằng anh ta có thể làm tan chảy trái tim băng giá của cô.
Từ Côn tính sai một bước, tuy kế hoạch của Lâm Nhã đã thành công mỹ mãn, nhưng còn cậu thì sao? Người duy nhất tin tưởng cậu, người duy nhất cậu tin tưởng đã theo tên họ Đường kia.
Cậu đau lòng, khổ sở, thất vọng với chính bản thân mình. Giá như cậu có thể một tay che trời giống Đường Hạo, giá như cậu sở hữu một khối tài sản khổng lồ đủ để giúp cô đạp ngã Trần Chính Hào… thì mọi chuyện đã khác.
Từ Côn cũng nỗ lực rất nhiều, thậm chí vì hỗ trợ cho Lâm Nhã, cậu đã hy sinh cả ước mơ vốn có rồi đổi sang học một ngành không liên quan đến sở thích cá nhân. Lâm Nhã là hình, còn cậu mãi là cái bóng phía sau cô.
Năm đó hai mươi lăm tuổi, cuối cùng Lâm Nhã đã đồng ý gả cho Đường Hạo.
Từ Côn đến dự tiệc cưới, thân ở trong bữa tiệc nhưng tâm trí thì lại lượn lờ ở một khoảng không vô tận nào đó, cậu cảm thấy trống rỗng.
Rất nhiều, rất nhiều năm sau đó, khi Từ Côn đã ba mươi tuổi, cậu mới hiểu được thời gian không thể nào xóa nhòa những vết thương trong lòng một người. Thực chất liều thuốc tốt nhất là một tình yêu mới, không phải thời gian.
Ai đó đã nói với cậu rằng vết rách trong tim là nơi ánh sáng tràn vào. Lâm Nhã từng là ánh sáng che lấp vết thương của cậu, giờ thì không còn nữa.
Đến năm ba mươi tuổi, Từ Côn vẫn chưa kết hôn, chưa từng có một người bạn gái nào. Vài người quen biết bắt đầu chê cười cậu là một tên gay. Nhưng cậu không quan tâm.
Mấy năm nay có một tên đàn ông cứ thích bám theo Từ Côn, lần đầu họ gặp mặt là ở giữa đường lớn, khi cậu băng qua ngã tư rồi xông thẳng vào trước đầu xe của anh ta.
Từ Côn không hề nhớ mặt của người nọ, cũng không quan tâm lắm, nhưng người nọ thì nhớ rất kỹ. Đôi ba lần, họ vô tình gặp mặt ở quán bar, trên đường đi, câu lạc bộ âm nhạc, công viên… Tần suất ngày càng tăng và Từ Côn nhận ra, đấy không phải vô tình.
Anh chàng ngày đó gặp mặt lớn hơn cậu hai tuổi, hiện tại cũng đã trở thành một người đàn ông chững chạc có sự nghiệp. Cố Thiên thì về quản lý Thiên Tinh, được anh trai nhường chỗ cho. Lâm Ngọc gả cho một người đàn ông bình thường, tuy không giàu có nhưng lại sống rất hạnh phúc.
Còn cậu... thì vẫn lang thang nay đây mai đó, sống vật vờ bằng tiền từ khu bất động sản mà Lâm Nhã từng đầu tư cho. Cậu thấy mình thảm hại thật, nhưng sau khi Lâm Nhã trở thành Đường phu nhân, cậu không còn lý do gì để phấn đấu nữa, có thể sống qua ngày là tốt rồi.
Dạo này cậu rất hay bị người đàn ông kia làm phiền. Mấy lần gặp mặt anh ta đều đi xe motor phân khối lớn, sở thích sưu tầm motor vẫn còn nguyên vẹn dù đã ở độ tuổi có thể làm cha mấy đứa nhỏ.
Anh ta thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của Từ Côn, thỉnh thoảng mang theo vài ba thứ linh tinh mà mình sưu tầm được ra khoe khoang với cậu.
Từ Côn không thích, nhưng sau thời gian dài tiếp xúc, cậu cũng dần quen với sự có mặt của người đàn ông đó, rồi chấp nhận làm bạn với anh ta.
Một buổi tối, họ vô tình gặp nhau trên con phố ẩm thực chật chội. Từ Côn ngồi bên một quán thịt cuộn, chậm rãi nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, người đàn ông bên cạnh cởi áo ngoài vắt lên móc treo của quán ăn, sau đó cũng học cậu gọi một phần thịt, nói:
“Thiên hạ đồn thổi chúng ta là gay đấy.”
“...” Từ Côn không trả lời, chỉ là nhìn anh ta một cái.
Chuyện thiên hạ đồn thổi thì liên quan quái gì tới cậu? Cậu đâu phải gay.
“Cậu không để ý à?” Người nọ hỏi.
Từ Côn từ tốn ăn xong, đặt đũa xuống rồi nói:
“Tôi không quen họ, không quan tâm.”
“Chúng ta quen biết lâu vậy rồi, cậu thấy tôi thế nào?”
Từ Côn thật lòng nói:
“Anh vẫn trẻ con như trước.”
“Cái này không trách được, tính cách hình thành từ lúc còn nhỏ đến giờ, rất khó sửa.”
Người nọ nói rất nhiều, làm Từ Côn thấy hơi phiền liền đứng lên chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, cánh tay bị người giữ chặt, cậu không vui nhíu mày nhìn về phía cổ tay mình.
Người đàn ông kia thấy vậy lập tức buông ra, nhưng rồi lại nắm tay cậu và nói:
“Từ Côn, đối với cậu, tôi chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Nhưng đối với tôi, cậu rất đặc biệt. Làm người không thể quá nhẫn tâm, cho tôi một cơ hội được không?”
Bà dì bán thịt cuộn nghe được câu tỏ tình bất ngờ kia, há hốc mồm quên cả đưa hàng cho khách. Mà Từ Côn thì phản ứng rất bình tĩnh, nhẹ nhàng rụt tay về rồi nói:
“Tôi không có hứng thú với gay.”
Người đàn ông kia gãi đầu nói:
“Tôi không phải gay, tôi chỉ… cảm thấy thích cậu.”
“Nói xong rồi?” Từ Côn nheo mắt nhìn anh.
“Ừm… thì xong rồi. Nhưng tôi thật sự không phải gay.”
Từ Côn phẩy phẩy tay không nói gì, đứng lên rồi rời đi, phía sau lẽo đẽo theo một cái đuôi. Lâm Nhã từng khuyên cậu nên mở lòng với mọi người hơn, cô chỉ là một tia sáng trong đêm đen giúp cậu soi đường mà thôi, khi bình minh lên, cậu sẽ tìm thấy ánh sáng thuộc về riêng mình.
Đúng thật, tuy rằng đã rất trễ rồi, nhưng có người thật sự muốn trở thành nguồn sáng cho cậu. Nhưng tạm thời, cậu vẫn chưa thể chấp nhận người đó. Về phần tương lai thế nào, phải xem thành ý của đối phương.
Năm mười tám tuổi, Lâm Nhã chuyển ra ngoài sống và rời khỏi gia đình, chọn học ở một trường đại học khác. Từ Côn bắt đầu lo lắng, rằng ở nơi đó sẽ có người khiến cô động tâm và bỏ rơi cậu. Nhưng Lâm Nhã vẫn trước sau như một xem cậu là người bạn tốt nhất.
Năm hai mươi hai tuổi, Lâm Nhã tốt nghiệp đại học sớm rồi nói với cậu… Cô muốn tiếp cận Đường Hạo - chủ tịch của công ty thời trang Hải Đường. Từ Côn vì suy nghĩ cho kế hoạch trả thù của cô mà đưa ra đề nghị ngu ngốc, chính tay đẩy cô cho người đàn ông khác. Làm xong hết thảy rồi mới phát hiện bản thân điên khùng thế nào. Cậu không hề tính trước được Đường Hạo sẽ yêu Lâm Nhã, cũng không bao giờ ngờ rằng anh ta có thể làm tan chảy trái tim băng giá của cô.
Từ Côn tính sai một bước, tuy kế hoạch của Lâm Nhã đã thành công mỹ mãn, nhưng còn cậu thì sao? Người duy nhất tin tưởng cậu, người duy nhất cậu tin tưởng đã theo tên họ Đường kia.
Cậu đau lòng, khổ sở, thất vọng với chính bản thân mình. Giá như cậu có thể một tay che trời giống Đường Hạo, giá như cậu sở hữu một khối tài sản khổng lồ đủ để giúp cô đạp ngã Trần Chính Hào… thì mọi chuyện đã khác.
Từ Côn cũng nỗ lực rất nhiều, thậm chí vì hỗ trợ cho Lâm Nhã, cậu đã hy sinh cả ước mơ vốn có rồi đổi sang học một ngành không liên quan đến sở thích cá nhân. Lâm Nhã là hình, còn cậu mãi là cái bóng phía sau cô.
Năm đó hai mươi lăm tuổi, cuối cùng Lâm Nhã đã đồng ý gả cho Đường Hạo.
Từ Côn đến dự tiệc cưới, thân ở trong bữa tiệc nhưng tâm trí thì lại lượn lờ ở một khoảng không vô tận nào đó, cậu cảm thấy trống rỗng.
Rất nhiều, rất nhiều năm sau đó, khi Từ Côn đã ba mươi tuổi, cậu mới hiểu được thời gian không thể nào xóa nhòa những vết thương trong lòng một người. Thực chất liều thuốc tốt nhất là một tình yêu mới, không phải thời gian.
Ai đó đã nói với cậu rằng vết rách trong tim là nơi ánh sáng tràn vào. Lâm Nhã từng là ánh sáng che lấp vết thương của cậu, giờ thì không còn nữa.
Đến năm ba mươi tuổi, Từ Côn vẫn chưa kết hôn, chưa từng có một người bạn gái nào. Vài người quen biết bắt đầu chê cười cậu là một tên gay. Nhưng cậu không quan tâm.
Mấy năm nay có một tên đàn ông cứ thích bám theo Từ Côn, lần đầu họ gặp mặt là ở giữa đường lớn, khi cậu băng qua ngã tư rồi xông thẳng vào trước đầu xe của anh ta.
Từ Côn không hề nhớ mặt của người nọ, cũng không quan tâm lắm, nhưng người nọ thì nhớ rất kỹ. Đôi ba lần, họ vô tình gặp mặt ở quán bar, trên đường đi, câu lạc bộ âm nhạc, công viên… Tần suất ngày càng tăng và Từ Côn nhận ra, đấy không phải vô tình.
Anh chàng ngày đó gặp mặt lớn hơn cậu hai tuổi, hiện tại cũng đã trở thành một người đàn ông chững chạc có sự nghiệp. Cố Thiên thì về quản lý Thiên Tinh, được anh trai nhường chỗ cho. Lâm Ngọc gả cho một người đàn ông bình thường, tuy không giàu có nhưng lại sống rất hạnh phúc.
Còn cậu... thì vẫn lang thang nay đây mai đó, sống vật vờ bằng tiền từ khu bất động sản mà Lâm Nhã từng đầu tư cho. Cậu thấy mình thảm hại thật, nhưng sau khi Lâm Nhã trở thành Đường phu nhân, cậu không còn lý do gì để phấn đấu nữa, có thể sống qua ngày là tốt rồi.
Dạo này cậu rất hay bị người đàn ông kia làm phiền. Mấy lần gặp mặt anh ta đều đi xe motor phân khối lớn, sở thích sưu tầm motor vẫn còn nguyên vẹn dù đã ở độ tuổi có thể làm cha mấy đứa nhỏ.
Anh ta thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của Từ Côn, thỉnh thoảng mang theo vài ba thứ linh tinh mà mình sưu tầm được ra khoe khoang với cậu.
Từ Côn không thích, nhưng sau thời gian dài tiếp xúc, cậu cũng dần quen với sự có mặt của người đàn ông đó, rồi chấp nhận làm bạn với anh ta.
Một buổi tối, họ vô tình gặp nhau trên con phố ẩm thực chật chội. Từ Côn ngồi bên một quán thịt cuộn, chậm rãi nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, người đàn ông bên cạnh cởi áo ngoài vắt lên móc treo của quán ăn, sau đó cũng học cậu gọi một phần thịt, nói:
“Thiên hạ đồn thổi chúng ta là gay đấy.”
“...” Từ Côn không trả lời, chỉ là nhìn anh ta một cái.
Chuyện thiên hạ đồn thổi thì liên quan quái gì tới cậu? Cậu đâu phải gay.
“Cậu không để ý à?” Người nọ hỏi.
Từ Côn từ tốn ăn xong, đặt đũa xuống rồi nói:
“Tôi không quen họ, không quan tâm.”
“Chúng ta quen biết lâu vậy rồi, cậu thấy tôi thế nào?”
Từ Côn thật lòng nói:
“Anh vẫn trẻ con như trước.”
“Cái này không trách được, tính cách hình thành từ lúc còn nhỏ đến giờ, rất khó sửa.”
Người nọ nói rất nhiều, làm Từ Côn thấy hơi phiền liền đứng lên chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, cánh tay bị người giữ chặt, cậu không vui nhíu mày nhìn về phía cổ tay mình.
Người đàn ông kia thấy vậy lập tức buông ra, nhưng rồi lại nắm tay cậu và nói:
“Từ Côn, đối với cậu, tôi chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Nhưng đối với tôi, cậu rất đặc biệt. Làm người không thể quá nhẫn tâm, cho tôi một cơ hội được không?”
Bà dì bán thịt cuộn nghe được câu tỏ tình bất ngờ kia, há hốc mồm quên cả đưa hàng cho khách. Mà Từ Côn thì phản ứng rất bình tĩnh, nhẹ nhàng rụt tay về rồi nói:
“Tôi không có hứng thú với gay.”
Người đàn ông kia gãi đầu nói:
“Tôi không phải gay, tôi chỉ… cảm thấy thích cậu.”
“Nói xong rồi?” Từ Côn nheo mắt nhìn anh.
“Ừm… thì xong rồi. Nhưng tôi thật sự không phải gay.”
Từ Côn phẩy phẩy tay không nói gì, đứng lên rồi rời đi, phía sau lẽo đẽo theo một cái đuôi. Lâm Nhã từng khuyên cậu nên mở lòng với mọi người hơn, cô chỉ là một tia sáng trong đêm đen giúp cậu soi đường mà thôi, khi bình minh lên, cậu sẽ tìm thấy ánh sáng thuộc về riêng mình.
Đúng thật, tuy rằng đã rất trễ rồi, nhưng có người thật sự muốn trở thành nguồn sáng cho cậu. Nhưng tạm thời, cậu vẫn chưa thể chấp nhận người đó. Về phần tương lai thế nào, phải xem thành ý của đối phương.
Bình luận facebook