Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Người duy nhất
Trước khi đi công tác, Đường Hạo tranh thủ thời gian kéo Lâm Nhã về nhà làm các loại vận động, nơi nơi đều có dấu vết mà họ để lại, cô muốn phản kháng cũng không xong.
Hai tuần vắng bóng anh, Lâm Nhã ở công ty bận bù đầu bù cổ, việc gì cũng đổ dồn cho cô xử lý, còn nói để người khác động vào anh không an tâm. Rõ ràng là muốn dùng công việc để hạn chế cô ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!
"Aaaa! Đường Hạo, anh chết chắc rồi!"
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc truyền ra tiếng gào đầy giận dữ của cô thư ký nào đó, dọa cho những người đi ngang qua giật nảy mình.
Lâm Nhã nhìn đống tài liệu chất cao như núi mà muốn rơi nước mắt, lòng thầm hận tên đàn ông thối kia. Mặc dù cô biết nhiều thứ, nhưng không phải cái gì cũng làm được, vậy nên mỗi lần gặp khó khăn cô đều gọi cho anh.
Thấy cô hậm hực dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn mình, Đường Hạo hắng giọng rồi nói:
"Em đừng nóng, gửi bản scan qua cho anh, anh giúp em chỉnh lại số liệu được không? Khi về sẽ mua quà cho em."
Lâm Nhã đeo tai nghe vào, vừa ôm tập tài liệu đi scan vừa nói:
"Ai cần quà của anh chứ?"
Nghe giọng giận dỗi của cô, anh cười bảo:
"Em không cần anh cũng sẽ mua quà về cho em. Bà xã có nhớ anh không?"
"..." Lâm Nhã thầm mắng anh thần kinh, không thèm để ý đến anh.
Dạo gần đây Lâm Ngọc được nghỉ hè nên rảnh rỗi, Lâm Nhã kéo con bé vào công ty làm cùng mình với hy vọng có thể đào tạo ra một trợ thủ đắc lực, giúp cô giảm một chút gánh nặng công việc. Nhưng không ngờ tới, Lâm Ngọc đi làm chưa được ba ngày đã bỏ bê chị gái rồi lẽo đẽo theo Jade.
Không nói đến tuổi tác chênh lệch, chỉ riêng việc Jade là một người nghiêm khắc và cứng nhắc, cùng với Lâm Ngọc trẻ con tùy hứng cũng có thể đoán trước được kết quả của họ, có thể tốt được mới lạ!
Mỗi ngày đi làm đều nhìn thấy Jade bị bám dính không buông, Lâm Nhã cũng ngượng thay, đành phải nhắc nhở thậm chí là mắng em gái một trận.
“Nhưng em cảm thấy anh ấy là một người đàn ông hoàn hảo, rất phù hợp với em.” Lâm Ngọc bĩu môi nói.
Lâm Nhã đưa tay đỡ trán, nói:
“Jade ba mươi tuổi rồi, em mới có mười chín! Không nói nữa, em tốt nhất thành thật một chút, không thì đừng theo chị đến công ty. Photo cái này rồi mang qua chỗ Điền Tiểu Cương giúp chị.”
Cô đưa cho em gái một tập tài liệu rồi bận rộn gõ phím, khách hàng nhắn tin đến hẹn gặp Đường Hạo, nhưng hiện tại anh đang ở Pháp, cô phải sắp xếp một chút thời gian đi gặp mặt thay anh. Dù sao thì trước đó Đường Hạo cũng đã trao quyền lại cho cô…
Lâm Nhã làm việc đến giữa trưa thì có điện thoại gọi đến, Từ Côn ghé qua công ty đưa bữa trưa cho cô.
Gần đây thấy cô bận bịu, cậu thường xuyên đến thăm cô với nước ép trái cây trên tay. Hôm nay cậu chàng có thời gian nên tự tay nấu ăn rồi mang đến.
Lâm Nhã vào thang máy rồi xuống tầng trệt gặp Từ Côn, nhìn thấy cô, cậu nhe răng cười:
“Bữa trưa của cậu này. Buổi tối đi xem phim không?”
“Cảm ơn. Có phim gì hay à?” Lâm Nhã cầm lấy thức ăn trên tay cậu, sau đó mới phát hiện tóc cậu đã nhuộm thành màu nâu đen từ lúc nào. “Cậu nhuộm tóc?”
Từ Côn mỉm cười, xung quanh cậu như phát ra ánh sáng thánh khiết, mặt mũi nhìn thế nào cũng thấy rất giống thiên sứ. Nhân viên ở sảnh đều bị cậu hấp dẫn ánh mắt, thậm chí quên mất công việc trên tay. Cậu đưa tay sờ sờ tóc, nói:
“Tôi vừa nhuộm sáng nay, trông thế nào?”
“Ừ, rất hợp với cậu.” Lâm Nhã thật lòng đáp.
Từ Côn không quên mục đích mình đến đây, vội nhắc Lâm Nhã:
“Phải rồi, buổi tối đi xem phim, có vài bộ phim kinh dị rất hay. Lâu rồi không đi chơi cho khuây khỏa.”
Từ lúc bọn họ bắt đầu kế hoạch trả thù đến giờ đều chìm trong bận rộn, thời gian rỗi cũng không có tâm trạng mà đi. Bây giờ mọi thứ đã đâu vào đấy, tất nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt. Lâm Nhã gật đầu nói:
“Buổi tối tôi đến đón cậu.”
Cô không nghĩ nhiều liền đồng ý, dù sao hai người cũng là bạn thân nhiều năm, đi chơi chung không ít.
Từ Côn đang vui trong lòng thì Lâm Nhã lại nói:
“À phải, rủ Lâm Ngọc đi cùng không?”
“Lâm Ngọc không thích phim kinh dị.” Từ Côn hơi sững người rồi lắc đầu.
Cậu muốn đi riêng với Lâm Nhã khi còn có thể, mấy ngày trước, khi nhìn thấy tay cô đeo một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, cậu hiểu được một điều… cậu không còn cơ hội nữa. Hoặc là nói, ngay từ đầu cậu đã không có cơ hội ở bên cạnh cô.
“Vậy tôi đi trước, tan làm sẽ nhắn tin cho cậu.” Lâm Nhã tùy ý vẫy tay rồi đi thẳng về phía thang máy.
Từ Côn ở phía sau nhìn bóng lưng của Lâm Nhã, mi mắt hơi run lên, trong lòng không nói rõ tại sao lại nặng nề.
Trên thế gian này, người duy nhất biết được việc cô trọng sinh chỉ có một mình cậu. Cậu hy vọng mãi mãi về sau cũng không ai ngoài cậu phát hiện ra bí mật đó, bởi nó là thứ duy nhất khiến cậu cảm thấy mình đặc biệt hơn.
Giữa sảnh lớn người qua người lại tấp nập, chỉ có một thiếu niên đứng lặng im với ánh mắt vô định. Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp làm cho người đối diện cảm thấy yêu thích, ngoại hình này đặt vào giữa những minh tinh nổi tiếng hiện nay cũng sẽ rất được chú ý.
Hai tuần vắng bóng anh, Lâm Nhã ở công ty bận bù đầu bù cổ, việc gì cũng đổ dồn cho cô xử lý, còn nói để người khác động vào anh không an tâm. Rõ ràng là muốn dùng công việc để hạn chế cô ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!
"Aaaa! Đường Hạo, anh chết chắc rồi!"
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc truyền ra tiếng gào đầy giận dữ của cô thư ký nào đó, dọa cho những người đi ngang qua giật nảy mình.
Lâm Nhã nhìn đống tài liệu chất cao như núi mà muốn rơi nước mắt, lòng thầm hận tên đàn ông thối kia. Mặc dù cô biết nhiều thứ, nhưng không phải cái gì cũng làm được, vậy nên mỗi lần gặp khó khăn cô đều gọi cho anh.
Thấy cô hậm hực dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn mình, Đường Hạo hắng giọng rồi nói:
"Em đừng nóng, gửi bản scan qua cho anh, anh giúp em chỉnh lại số liệu được không? Khi về sẽ mua quà cho em."
Lâm Nhã đeo tai nghe vào, vừa ôm tập tài liệu đi scan vừa nói:
"Ai cần quà của anh chứ?"
Nghe giọng giận dỗi của cô, anh cười bảo:
"Em không cần anh cũng sẽ mua quà về cho em. Bà xã có nhớ anh không?"
"..." Lâm Nhã thầm mắng anh thần kinh, không thèm để ý đến anh.
Dạo gần đây Lâm Ngọc được nghỉ hè nên rảnh rỗi, Lâm Nhã kéo con bé vào công ty làm cùng mình với hy vọng có thể đào tạo ra một trợ thủ đắc lực, giúp cô giảm một chút gánh nặng công việc. Nhưng không ngờ tới, Lâm Ngọc đi làm chưa được ba ngày đã bỏ bê chị gái rồi lẽo đẽo theo Jade.
Không nói đến tuổi tác chênh lệch, chỉ riêng việc Jade là một người nghiêm khắc và cứng nhắc, cùng với Lâm Ngọc trẻ con tùy hứng cũng có thể đoán trước được kết quả của họ, có thể tốt được mới lạ!
Mỗi ngày đi làm đều nhìn thấy Jade bị bám dính không buông, Lâm Nhã cũng ngượng thay, đành phải nhắc nhở thậm chí là mắng em gái một trận.
“Nhưng em cảm thấy anh ấy là một người đàn ông hoàn hảo, rất phù hợp với em.” Lâm Ngọc bĩu môi nói.
Lâm Nhã đưa tay đỡ trán, nói:
“Jade ba mươi tuổi rồi, em mới có mười chín! Không nói nữa, em tốt nhất thành thật một chút, không thì đừng theo chị đến công ty. Photo cái này rồi mang qua chỗ Điền Tiểu Cương giúp chị.”
Cô đưa cho em gái một tập tài liệu rồi bận rộn gõ phím, khách hàng nhắn tin đến hẹn gặp Đường Hạo, nhưng hiện tại anh đang ở Pháp, cô phải sắp xếp một chút thời gian đi gặp mặt thay anh. Dù sao thì trước đó Đường Hạo cũng đã trao quyền lại cho cô…
Lâm Nhã làm việc đến giữa trưa thì có điện thoại gọi đến, Từ Côn ghé qua công ty đưa bữa trưa cho cô.
Gần đây thấy cô bận bịu, cậu thường xuyên đến thăm cô với nước ép trái cây trên tay. Hôm nay cậu chàng có thời gian nên tự tay nấu ăn rồi mang đến.
Lâm Nhã vào thang máy rồi xuống tầng trệt gặp Từ Côn, nhìn thấy cô, cậu nhe răng cười:
“Bữa trưa của cậu này. Buổi tối đi xem phim không?”
“Cảm ơn. Có phim gì hay à?” Lâm Nhã cầm lấy thức ăn trên tay cậu, sau đó mới phát hiện tóc cậu đã nhuộm thành màu nâu đen từ lúc nào. “Cậu nhuộm tóc?”
Từ Côn mỉm cười, xung quanh cậu như phát ra ánh sáng thánh khiết, mặt mũi nhìn thế nào cũng thấy rất giống thiên sứ. Nhân viên ở sảnh đều bị cậu hấp dẫn ánh mắt, thậm chí quên mất công việc trên tay. Cậu đưa tay sờ sờ tóc, nói:
“Tôi vừa nhuộm sáng nay, trông thế nào?”
“Ừ, rất hợp với cậu.” Lâm Nhã thật lòng đáp.
Từ Côn không quên mục đích mình đến đây, vội nhắc Lâm Nhã:
“Phải rồi, buổi tối đi xem phim, có vài bộ phim kinh dị rất hay. Lâu rồi không đi chơi cho khuây khỏa.”
Từ lúc bọn họ bắt đầu kế hoạch trả thù đến giờ đều chìm trong bận rộn, thời gian rỗi cũng không có tâm trạng mà đi. Bây giờ mọi thứ đã đâu vào đấy, tất nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt. Lâm Nhã gật đầu nói:
“Buổi tối tôi đến đón cậu.”
Cô không nghĩ nhiều liền đồng ý, dù sao hai người cũng là bạn thân nhiều năm, đi chơi chung không ít.
Từ Côn đang vui trong lòng thì Lâm Nhã lại nói:
“À phải, rủ Lâm Ngọc đi cùng không?”
“Lâm Ngọc không thích phim kinh dị.” Từ Côn hơi sững người rồi lắc đầu.
Cậu muốn đi riêng với Lâm Nhã khi còn có thể, mấy ngày trước, khi nhìn thấy tay cô đeo một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, cậu hiểu được một điều… cậu không còn cơ hội nữa. Hoặc là nói, ngay từ đầu cậu đã không có cơ hội ở bên cạnh cô.
“Vậy tôi đi trước, tan làm sẽ nhắn tin cho cậu.” Lâm Nhã tùy ý vẫy tay rồi đi thẳng về phía thang máy.
Từ Côn ở phía sau nhìn bóng lưng của Lâm Nhã, mi mắt hơi run lên, trong lòng không nói rõ tại sao lại nặng nề.
Trên thế gian này, người duy nhất biết được việc cô trọng sinh chỉ có một mình cậu. Cậu hy vọng mãi mãi về sau cũng không ai ngoài cậu phát hiện ra bí mật đó, bởi nó là thứ duy nhất khiến cậu cảm thấy mình đặc biệt hơn.
Giữa sảnh lớn người qua người lại tấp nập, chỉ có một thiếu niên đứng lặng im với ánh mắt vô định. Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp làm cho người đối diện cảm thấy yêu thích, ngoại hình này đặt vào giữa những minh tinh nổi tiếng hiện nay cũng sẽ rất được chú ý.
Bình luận facebook