Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Nhà của Đường Hạo
Hai người ở ngoài ban công quấn quýt hơn mười phút đồng hồ, đến khi Lâm Nhã không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi mới được buông tha cho. Cô chỉnh sửa lại quần áo trên người, đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của mình rồi nói:
“Chúng ta nên đi thôi, lên chào mẹ anh.”
Đường Hạo không lên tiếng mà đưa tay cho cô ôm, sau đó hướng về phía lầu đi tới.
Bọn họ xác định quan hệ nhanh, thay đổi thái độ cũng nhanh, mấy ngày trước còn đang là cấp trên cấp dưới, bây giờ nhảy một bước thật xa biến thành tình nhân bí mật của nhau.
Lâm Nhã đưa mắt quan sát, không biết Thẩm Khiết đã đi từ lúc nào. Bí mật nhỏ nhoi của cô và ông chủ “vô tình” lọt vào tai Thẩm tiểu thư rồi, không biết tương lai sẽ thú vị như thế nào? Cô rất mong chờ vào màn trình diễn của Thẩm tiểu thư, hy vọng cô ấy càng độc ác càng tốt.
lúc này, chào hỏi mẹ của Đường Hạo xong, Lâm Nhã theo anh ra xe. Hai người quay trở lại trung tâm thành phố, thẳng đến chung cư mà anh đang sống.
Lâm Nhã bước chân vào thang máy, tò mò hỏi:
“Sao anh không ở biệt thự? Tôi không nghĩ tới anh lại ở chung cư...”
“Chỉ là chỗ ở tạm, không cần phải cầu kỳ. Khi nào kết hôn tôi sẽ mua biệt thự cho vợ mình.” Đường Hạo đút một tay vào túi quần, một tay lướt điện thoại xem tin nhắn, nhắc nhở: “Em nên chú ý xưng hô.”
“Tôi... à, em quên mất.” Người nào đó chớp chớp mắt tỏ ra vô tội, vẫn chưa thích ứng được với xưng hô ngọt ngào giữa họ. Không có người ngoài bên cạnh thì cio không chú ý lắm, thỉnh thoảng sẽ nhầm.
Bàn về Đường tổng của chúng ta, anh ở chung cư chứ không phải biệt thự. Nghe thế thì có vẻ nghèo nàn so với những ông chủ lớn khác, nhưng thực chất tòa chung cư năm mươi tầng này, tất cả mọi phòng, đều là của anh. Anh có tiền, tất nhiên sẽ đầu tư một ít vào bất động sản, hơn nữa không chỉ ở chỗ này mà còn sở hữu nhiều tòa nhà nằm rải rác ở các thành phố lân cận.
Trong lúc Lâm Nhã cảm thán về sự giàu có của Đường Hạo, thang máy rốt cuộc dừng lại ở tầng năm mươi. Cô có chút không quen nên bị ù tai và khó chịu. Vừa bước chân ra ngoài, Lâm Nhã có hơi giật mình.
“Cái này…” Cô đưa mắt nhìn cửa kính trong suốt rộng hơn năm mét trước mặt, cảm giác không thể hiểu nổi sở thích của phú ông.
Đường Hạo đi trước dùng dấu vân tay mở cửa, bên trong lập tức có một con robot nhỏ xinh hình trụ tròn xuất hiện. Nó xoay vòng lại gần anh, hiển thị mặt cười rồi phát ra giọng nói trong trẻo của một đứa con nít:
[Chào mừng chủ nhân về nhà.]
Lâm Nhã co giật khóe miệng. Căn biệt thự trước kia của Trần Chính Hào trong ký ức của cô đã rất tốt rồi, nhưng khi so với nơi này thì nó bỗng chốc biến thành một căn nhà nhỏ lạc hậu không đáng tiền. Vừa rồi Đường Hạo còn nói chỉ ở tạm thôi? Ở tạm mà anh ta xây một căn phòng rộng và xa hoa như thế này để làm gì?
“Tôi có khách, chuẩn bị vài bộ quần áo nữ rồi mang lên đây.”
Âm giọng trầm ấm của Đường Hạo kéo cô trở lại thực tại. Anh vừa nói chuyện với ai vậy? Nhân viên nơi này?
Lâm Nhã vừa nghĩ vừa đưa mắt quan sát nội thất bên trong, toàn bộ đều là tông màu trắng đen, phòng khách thì theo phong cách tối giản, trên tường gắn một cái tivi mỏng dẹp, kích thước của nó hẳn là bằng một phần ba màn hình chiếu ở rạp phim, trông rất hoành tráng…
Hai người thay giày ra rồi vào nhà, dưới chân Lâm Nhã trải thảm lông dày, mặc dù mang dép nhưng giẫm lên vô cùng êm ái. Cô đi mấy bước tới trước, chạm tay vào bộ sofa đen ở giữa phòng khách, cảm giác mềm mại thật.
Đường Hạo đứng bên cạnh vừa tháo cà vạt vừa nói: “Mở rèm.”
Lâm Nhã ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện rèm cửa nhà anh cũng là loại tự động. Hai bên rèm mỏng vừa kéo ra, thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn liền hiện lên trước mắt cô, cực kỳ sinh động.
“Đẹp thật.”
Lâm Nhã nhịn không được đi đến gần, đưa mắt quan sát nơi mình sinh ra và lớn lên. Cả hai kiếp đều trưởng thành và gắn bó với nơi này, nó nuôi dưỡng một thứ tình cảm không tên trong lòng cô. Tương lai, khi cô rời khỏi đây, chắc sẽ luyến tiếc lắm.
Đường Hạo hỏi:
"Có thích không?”
“Thích.” Lâm Nhã không quay đầu lại, đáp.
Sau lưng cảm giác được lồng ngực rắn chắc của anh, anh áp sát vào người cô, một tay chống lên cửa kính rồi nhìn khung cảnh bên ngoài.
“Nếu thích, sau này thỉnh thoảng tôi sẽ đưa em đến đây.”
Sau này ư? Lâm Nhã cong khóe môi, chỉ sợ thời gian tới cô sẽ không còn ở nơi này nữa.
“Em muốn đi tắm trước hay tôi tắm trước?” Đường Hạo ở bên tai cô thì thầm, tay đã luồn vào trong váy của cô.
Lâm Nhã xoay người lại đối mặt với anh, đôi mắt ngậm ý cười:
“Anh chờ không kịp rồi?”
Anh sờ vào phần mông săn chắc của cô, yết hầu hơi chuyển động:
“Tắm chung đi.”
Nói xong ôm ngang người Lâm Nhã, đem cô bế xốc lên và đi thẳng về phía phòng tắm. Cô ngoan ngoãn ôm cổ anh, lên tiếng thắc mắc:
“Chút nữa nhân viên mang quần áo lên cho em thì sao? Họ có chìa khóa không?”
Đường Hạo đưa mắt nhìn về phía con robot đang chạy qua chạy lại trong phòng khách, ý tứ rất rõ ràng, nó sẽ giúp cô nhận đồ. Lâm Nhã gật gật đầu, mặt tràn đầy ngượng ngùng, im lặng để anh bế mình vào phòng tắm.
Đúng như cô nghĩ, bồn tắm cũng thuộc loại to đủ cho ba bốn người vào cùng, người giàu thật biết hưởng thụ.
Đường Hạo thả Lâm Nhã vào trong bồn tắm, sau đó đưa tay xả nước rồi đem áo vest ném sang một bên, bắt đầu cởi áo sơ mi của mình.
Cô theo không kịp tiết tấu của anh, lắp bắp nói:
“C-chờ chút, anh cứ thế cởi quần áo trước mặt tô-... em à?”
Chờ cô hỏi xong thì trước mắt đã xuất hiện cơ bụng săn chắc của Đường Hạo, từng khối cơ nhô lên, đường nét rõ ràng làm đầu óc cô như bị đánh một cú nặng nề. Không phải lần đầu nhìn thấy cơ thể của đàn ông, nhưng thật sự, người đàn ông này quá quyến rũ. Anh còn chưa cởi quần, cô đã nóng hết cả mặt không dám nhìn thẳng, tay chân bối rối bám vào thành bồn.
Nội tâm Lâm Nhã giờ khắc này tuy có hơi khẩn trương nhưng cũng không hề lúng túng như cô thể hiện. Cô quyết định bò lên giường của Đường Hạo thì tâm lý phải vững vàng trước.
Dưới mông bắt đầu bị nước thấm ướt, Lâm Nhã không dám nhúc nhích, ngồi im ở nơi đó. Âm thanh cởi quần áo loạt soạt vang lên bên tai, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Đường Hạo chỉ chừa lại duy nhất một cái quần short màu đen rồi đặt chân vào bồn tắm, chậm rãi áp lại gần Lâm Nhã.
“Làm qua một lần rồi em còn ngượng ngùng?”
Anh đưa tay nắm lấy cằm cô rồi xoay mặt cô về phía mình, gò má trắng mềm của cô lúc này trông không khác gì rặng mây chiều bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ. Một quang cảnh khiến người khác phải đưa mắt ngắm nhìn.
“Chúng ta nên đi thôi, lên chào mẹ anh.”
Đường Hạo không lên tiếng mà đưa tay cho cô ôm, sau đó hướng về phía lầu đi tới.
Bọn họ xác định quan hệ nhanh, thay đổi thái độ cũng nhanh, mấy ngày trước còn đang là cấp trên cấp dưới, bây giờ nhảy một bước thật xa biến thành tình nhân bí mật của nhau.
Lâm Nhã đưa mắt quan sát, không biết Thẩm Khiết đã đi từ lúc nào. Bí mật nhỏ nhoi của cô và ông chủ “vô tình” lọt vào tai Thẩm tiểu thư rồi, không biết tương lai sẽ thú vị như thế nào? Cô rất mong chờ vào màn trình diễn của Thẩm tiểu thư, hy vọng cô ấy càng độc ác càng tốt.
lúc này, chào hỏi mẹ của Đường Hạo xong, Lâm Nhã theo anh ra xe. Hai người quay trở lại trung tâm thành phố, thẳng đến chung cư mà anh đang sống.
Lâm Nhã bước chân vào thang máy, tò mò hỏi:
“Sao anh không ở biệt thự? Tôi không nghĩ tới anh lại ở chung cư...”
“Chỉ là chỗ ở tạm, không cần phải cầu kỳ. Khi nào kết hôn tôi sẽ mua biệt thự cho vợ mình.” Đường Hạo đút một tay vào túi quần, một tay lướt điện thoại xem tin nhắn, nhắc nhở: “Em nên chú ý xưng hô.”
“Tôi... à, em quên mất.” Người nào đó chớp chớp mắt tỏ ra vô tội, vẫn chưa thích ứng được với xưng hô ngọt ngào giữa họ. Không có người ngoài bên cạnh thì cio không chú ý lắm, thỉnh thoảng sẽ nhầm.
Bàn về Đường tổng của chúng ta, anh ở chung cư chứ không phải biệt thự. Nghe thế thì có vẻ nghèo nàn so với những ông chủ lớn khác, nhưng thực chất tòa chung cư năm mươi tầng này, tất cả mọi phòng, đều là của anh. Anh có tiền, tất nhiên sẽ đầu tư một ít vào bất động sản, hơn nữa không chỉ ở chỗ này mà còn sở hữu nhiều tòa nhà nằm rải rác ở các thành phố lân cận.
Trong lúc Lâm Nhã cảm thán về sự giàu có của Đường Hạo, thang máy rốt cuộc dừng lại ở tầng năm mươi. Cô có chút không quen nên bị ù tai và khó chịu. Vừa bước chân ra ngoài, Lâm Nhã có hơi giật mình.
“Cái này…” Cô đưa mắt nhìn cửa kính trong suốt rộng hơn năm mét trước mặt, cảm giác không thể hiểu nổi sở thích của phú ông.
Đường Hạo đi trước dùng dấu vân tay mở cửa, bên trong lập tức có một con robot nhỏ xinh hình trụ tròn xuất hiện. Nó xoay vòng lại gần anh, hiển thị mặt cười rồi phát ra giọng nói trong trẻo của một đứa con nít:
[Chào mừng chủ nhân về nhà.]
Lâm Nhã co giật khóe miệng. Căn biệt thự trước kia của Trần Chính Hào trong ký ức của cô đã rất tốt rồi, nhưng khi so với nơi này thì nó bỗng chốc biến thành một căn nhà nhỏ lạc hậu không đáng tiền. Vừa rồi Đường Hạo còn nói chỉ ở tạm thôi? Ở tạm mà anh ta xây một căn phòng rộng và xa hoa như thế này để làm gì?
“Tôi có khách, chuẩn bị vài bộ quần áo nữ rồi mang lên đây.”
Âm giọng trầm ấm của Đường Hạo kéo cô trở lại thực tại. Anh vừa nói chuyện với ai vậy? Nhân viên nơi này?
Lâm Nhã vừa nghĩ vừa đưa mắt quan sát nội thất bên trong, toàn bộ đều là tông màu trắng đen, phòng khách thì theo phong cách tối giản, trên tường gắn một cái tivi mỏng dẹp, kích thước của nó hẳn là bằng một phần ba màn hình chiếu ở rạp phim, trông rất hoành tráng…
Hai người thay giày ra rồi vào nhà, dưới chân Lâm Nhã trải thảm lông dày, mặc dù mang dép nhưng giẫm lên vô cùng êm ái. Cô đi mấy bước tới trước, chạm tay vào bộ sofa đen ở giữa phòng khách, cảm giác mềm mại thật.
Đường Hạo đứng bên cạnh vừa tháo cà vạt vừa nói: “Mở rèm.”
Lâm Nhã ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện rèm cửa nhà anh cũng là loại tự động. Hai bên rèm mỏng vừa kéo ra, thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn liền hiện lên trước mắt cô, cực kỳ sinh động.
“Đẹp thật.”
Lâm Nhã nhịn không được đi đến gần, đưa mắt quan sát nơi mình sinh ra và lớn lên. Cả hai kiếp đều trưởng thành và gắn bó với nơi này, nó nuôi dưỡng một thứ tình cảm không tên trong lòng cô. Tương lai, khi cô rời khỏi đây, chắc sẽ luyến tiếc lắm.
Đường Hạo hỏi:
"Có thích không?”
“Thích.” Lâm Nhã không quay đầu lại, đáp.
Sau lưng cảm giác được lồng ngực rắn chắc của anh, anh áp sát vào người cô, một tay chống lên cửa kính rồi nhìn khung cảnh bên ngoài.
“Nếu thích, sau này thỉnh thoảng tôi sẽ đưa em đến đây.”
Sau này ư? Lâm Nhã cong khóe môi, chỉ sợ thời gian tới cô sẽ không còn ở nơi này nữa.
“Em muốn đi tắm trước hay tôi tắm trước?” Đường Hạo ở bên tai cô thì thầm, tay đã luồn vào trong váy của cô.
Lâm Nhã xoay người lại đối mặt với anh, đôi mắt ngậm ý cười:
“Anh chờ không kịp rồi?”
Anh sờ vào phần mông săn chắc của cô, yết hầu hơi chuyển động:
“Tắm chung đi.”
Nói xong ôm ngang người Lâm Nhã, đem cô bế xốc lên và đi thẳng về phía phòng tắm. Cô ngoan ngoãn ôm cổ anh, lên tiếng thắc mắc:
“Chút nữa nhân viên mang quần áo lên cho em thì sao? Họ có chìa khóa không?”
Đường Hạo đưa mắt nhìn về phía con robot đang chạy qua chạy lại trong phòng khách, ý tứ rất rõ ràng, nó sẽ giúp cô nhận đồ. Lâm Nhã gật gật đầu, mặt tràn đầy ngượng ngùng, im lặng để anh bế mình vào phòng tắm.
Đúng như cô nghĩ, bồn tắm cũng thuộc loại to đủ cho ba bốn người vào cùng, người giàu thật biết hưởng thụ.
Đường Hạo thả Lâm Nhã vào trong bồn tắm, sau đó đưa tay xả nước rồi đem áo vest ném sang một bên, bắt đầu cởi áo sơ mi của mình.
Cô theo không kịp tiết tấu của anh, lắp bắp nói:
“C-chờ chút, anh cứ thế cởi quần áo trước mặt tô-... em à?”
Chờ cô hỏi xong thì trước mắt đã xuất hiện cơ bụng săn chắc của Đường Hạo, từng khối cơ nhô lên, đường nét rõ ràng làm đầu óc cô như bị đánh một cú nặng nề. Không phải lần đầu nhìn thấy cơ thể của đàn ông, nhưng thật sự, người đàn ông này quá quyến rũ. Anh còn chưa cởi quần, cô đã nóng hết cả mặt không dám nhìn thẳng, tay chân bối rối bám vào thành bồn.
Nội tâm Lâm Nhã giờ khắc này tuy có hơi khẩn trương nhưng cũng không hề lúng túng như cô thể hiện. Cô quyết định bò lên giường của Đường Hạo thì tâm lý phải vững vàng trước.
Dưới mông bắt đầu bị nước thấm ướt, Lâm Nhã không dám nhúc nhích, ngồi im ở nơi đó. Âm thanh cởi quần áo loạt soạt vang lên bên tai, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Đường Hạo chỉ chừa lại duy nhất một cái quần short màu đen rồi đặt chân vào bồn tắm, chậm rãi áp lại gần Lâm Nhã.
“Làm qua một lần rồi em còn ngượng ngùng?”
Anh đưa tay nắm lấy cằm cô rồi xoay mặt cô về phía mình, gò má trắng mềm của cô lúc này trông không khác gì rặng mây chiều bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ. Một quang cảnh khiến người khác phải đưa mắt ngắm nhìn.