Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Từ Côn
Lâm Nhã và Từ Côn bắt tay vào chuẩn bị cho việc đẩy ngã Trần Chính Hào. Nhiệm vụ của cô là dùng danh nghĩa trợ lý của tổng giám đốc công ty Hải Đường tranh mối làm ăn với họ Trần, còn bạn tốt thì tìm cách xâm nhập vào hệ thống máy tính của anh ta để moi thông tin. Hiện tại đã hơn một tháng kể từ ngày cô gặp Đường Hạo, hướng phát triển giữa họ có chút kỳ quặc, không đúng với dự tính ban đầu lắm, nhưng miễn kết quả cuối cùng không thay đổi là được.
Buổi chiều hôm ấy không có việc gì quan trọng, Lâm Nhã ở trong phòng cùng Đường Hạo lăn giường. Không đúng, là lăn bàn làm việc. Mới hôm qua anh còn hì hục đè cô ở trong nhà tắm điên cuồng vận động, hôm nay tinh lực vẫn tràn trề như cũ, đàn ông quả nhiên đều có thiên phú trong chuyện giường chiếu.
Sáng sớm Lâm Nhã đi làm ăn mặc không chỉnh tề thì thôi đi, hiện tại váy cũng bị Đường Hạo xé mất một góc, cô khổ không thể tả, vừa mắng vừa cắn anh. Chỉ là mấy hành động nho nhỏ này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, đốt cháy dục vọng trên người anh.
Đường Hạo để cô ngồi trên đùi mình, từ phía sau tiến vào. Anh đưa tay vuốt ve phần lưng trên mượt của cô, môi nhẹ nhàng hôn lên đó rồi không lưu tình mà gặm cắn.
Lâm Nhã nắm chặt góc bàn, bên dưới đã bị anh cắm nhiều đến mức rã rời nhưng vẫn mím môi không dám phát ra âm thanh rên rỉ nào. Cô sợ người bên ngoài vô tình nghe được, cách âm nơi này có tốt không đây...
“Ba ngày nữa tôi đi công tác, em chuẩn bị một chút, đi cùng tôi.” Đường Hạo đột nhiên đâm thật sâu vào người cô rồi nói.
“Ưm… không phải Điền Tiểu Cương sẽ đi với anh sao?” Cô khó chịu hừ một tiếng, hôm nay lúc đi ăn có nghe trợ lý của anh nhắc đến chuyện đi công tác này.
“Tôi đổi ý rồi, em đi thay Điền Tiểu Cương.” Đường Hạo vòng tay qua giữ lấy eo Lâm Nhã rồi thúc mạnh hơn, hơi thở nóng rực phả vào lưng cô. Ở lại đó hơn năm ngày, thay vì để một tên đực rựa như Điền Tiểu Cương theo sát mình, anh cảm thấy nên để Lâm Nhã đi cùng mới đúng. Có tình nhân để làm gì? Còn không phải để giải quyết nhu cầu sao?
Dường như hiểu được ý anh, cô gật đầu xem như đã hiểu, cơ thể bị anh đẩy quá mạnh mà trượt về phía trước, cô nhỏ giọng oán trách:
“Anh mau thả lỏng, sắp đến giờ tan làm rồi đó…”
Bàn làm việc lúc này có chút lộn xộn, váy của Lâm Nhã bị vứt một bên, các loại giấy tờ đều rối tung. Cô nhìn mà nước mắt chảy ngược, làm xong thì chính cô là người phải dọn dẹp đó, có thể nghĩ cho cô chút không? Vừa rồi mới đi lấy nước cho anh xong thì bị anh kéo lại rồi không hiểu ra sao liền khỏa thân ngồi trên người anh. Anh đúng là biết tận dụng thời gian quá.
Hộp đêm Vạn Mỹ.
Nơi này vốn là khu ăn chơi nổi tiếng, nhưng hiện tại mới là buổi chiều nên kông có bao nhiêu khách khứa, vị khách đầu tiên là một chàng trai trẻ tóc vàng, da thịt trắng mịn, ngũ quan mềm mại. Đôi mắt hoa đào của cậu cong cong, tuy là con trai, nhưng ai nhìn vào cũng phải thốt lên hai từ: xinh đẹp.
Cậu xuyên qua từng dãy bàn ghế rồi đi thẳng vào trong phòng riêng của staff. Thấy cậu đến, vị mỹ nữ mặc đồng phục của quản lý tiến lên chào hỏi:
“Đến rồi à? Cô ấy nói thế nào?”
“Cô ấy đồng ý với giá tiền cô đưa ra, nhưng vẫn còn lo lắng người của cô sẽ bị tên kia phát hiện.”
“Ây, không phát hiện được đâu, bọn tôi làm việc rất chuyên nghiệp, rất có nguyên tắc, nếu không cũng không tồn tại được đến bây giờ.”
Từ Côn ngồi xuống ghế tựa, gật đầu bảo:
“Ừm. Tôi cần các cô cung cấp bằng chứng hẳn hoi.”
“Vậy thì phải…” Quản lý đưa ngón cái và ngón giữa lên ma sát một chút.
Động tác này cũng dễ hiểu, nghĩa là muốn thêm tiền. Từ Côn nghĩ đến Lâm Nhã bòn rút của vị kia phải chịu khổ không ít, hơi khó chịu nhíu mày:
“Không được tăng quá 5% giá cũ, nếu không thì chuyện làm ăn của chúng ta dừng ở đây.”
“Cậu khó nói chuyện thật đó. Được rồi, được rồi, thành giao. Hiện tại tôi sẽ bảo người của tôi đến chỗ hắn ta.” Vị mỹ nữ kia vắt chéo chân, chu môi nói.
Sau khi cầm điện thoại lên dặn dò mấy câu, cô nàng mới quay sang đánh giá Từ Côn:
“Tôi nói này, bình thường cậu ăn mặc tùy hứng quá, trông bừa bộn lại thiếu sức sống, hiếm khi mới thấy cậu nghiêm chỉnh đó. Thật uổng cho khuôn mặt cực phẩm này.”
Từ Côn nhún vai không đáp, bởi vì quá xinh đẹp nên những năm cấp ba cậu bị bắt nạt không ít, đây là vết thương lòng không cách nào xóa nhòa của cậu. Có lẽ nếu khi đó không gặp được Lâm Nhã, cậu đã nhục nhã mà chết.
Gia cảnh của Từ Côn vốn không tốt, cậu lại lớn lên với khuôn mặt của một mỹ nữ xuất chúng, thật sự là tai họa trời giáng. Đám con trai xung quanh luôn tìm cách trêu chọc cậu, thậm chí là quấy rối cậu. Họ muốn xem bên dưới lớp quần đồng phục, liệu có phải là bộ phận sinh dục nam không. Ngày cậu bước qua tuổi mười sáu là một cơn ác mộng.
Nghĩ lại, Từ Côn không khỏi nhếch môi cười. May mà ý chí của cậu đủ mạnh mẽ, may mà có một người luôn ở bên cạnh cổ vũ và bảo vệ cậu.
“Mai hoặc mốt tôi sẽ chuyển tiền cho cô. Tôi về trước.” Từ Côn nói.
Giao dịch hoàn tất, cậu không ở lại lâu mà chào tạm biệt quản lý của Vạn Mỹ rồi ra ngoài.
Cậu vừa rời đi không lâu, vị mỹ nữ kia liền đi dặn dò bên dưới chuẩn bị một chút. Mục tiêu lần này là một người đàn ông đang lập nghiệp, mồm miệng của hắn ta rất khéo, cũng được xem là kẻ thông minh, nhưng khả năng kiềm chế trước sắc dục lại rất thấp. Đây là điểm yếu chí mạng của hắn ta.
Buổi chiều hôm ấy không có việc gì quan trọng, Lâm Nhã ở trong phòng cùng Đường Hạo lăn giường. Không đúng, là lăn bàn làm việc. Mới hôm qua anh còn hì hục đè cô ở trong nhà tắm điên cuồng vận động, hôm nay tinh lực vẫn tràn trề như cũ, đàn ông quả nhiên đều có thiên phú trong chuyện giường chiếu.
Sáng sớm Lâm Nhã đi làm ăn mặc không chỉnh tề thì thôi đi, hiện tại váy cũng bị Đường Hạo xé mất một góc, cô khổ không thể tả, vừa mắng vừa cắn anh. Chỉ là mấy hành động nho nhỏ này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, đốt cháy dục vọng trên người anh.
Đường Hạo để cô ngồi trên đùi mình, từ phía sau tiến vào. Anh đưa tay vuốt ve phần lưng trên mượt của cô, môi nhẹ nhàng hôn lên đó rồi không lưu tình mà gặm cắn.
Lâm Nhã nắm chặt góc bàn, bên dưới đã bị anh cắm nhiều đến mức rã rời nhưng vẫn mím môi không dám phát ra âm thanh rên rỉ nào. Cô sợ người bên ngoài vô tình nghe được, cách âm nơi này có tốt không đây...
“Ba ngày nữa tôi đi công tác, em chuẩn bị một chút, đi cùng tôi.” Đường Hạo đột nhiên đâm thật sâu vào người cô rồi nói.
“Ưm… không phải Điền Tiểu Cương sẽ đi với anh sao?” Cô khó chịu hừ một tiếng, hôm nay lúc đi ăn có nghe trợ lý của anh nhắc đến chuyện đi công tác này.
“Tôi đổi ý rồi, em đi thay Điền Tiểu Cương.” Đường Hạo vòng tay qua giữ lấy eo Lâm Nhã rồi thúc mạnh hơn, hơi thở nóng rực phả vào lưng cô. Ở lại đó hơn năm ngày, thay vì để một tên đực rựa như Điền Tiểu Cương theo sát mình, anh cảm thấy nên để Lâm Nhã đi cùng mới đúng. Có tình nhân để làm gì? Còn không phải để giải quyết nhu cầu sao?
Dường như hiểu được ý anh, cô gật đầu xem như đã hiểu, cơ thể bị anh đẩy quá mạnh mà trượt về phía trước, cô nhỏ giọng oán trách:
“Anh mau thả lỏng, sắp đến giờ tan làm rồi đó…”
Bàn làm việc lúc này có chút lộn xộn, váy của Lâm Nhã bị vứt một bên, các loại giấy tờ đều rối tung. Cô nhìn mà nước mắt chảy ngược, làm xong thì chính cô là người phải dọn dẹp đó, có thể nghĩ cho cô chút không? Vừa rồi mới đi lấy nước cho anh xong thì bị anh kéo lại rồi không hiểu ra sao liền khỏa thân ngồi trên người anh. Anh đúng là biết tận dụng thời gian quá.
Hộp đêm Vạn Mỹ.
Nơi này vốn là khu ăn chơi nổi tiếng, nhưng hiện tại mới là buổi chiều nên kông có bao nhiêu khách khứa, vị khách đầu tiên là một chàng trai trẻ tóc vàng, da thịt trắng mịn, ngũ quan mềm mại. Đôi mắt hoa đào của cậu cong cong, tuy là con trai, nhưng ai nhìn vào cũng phải thốt lên hai từ: xinh đẹp.
Cậu xuyên qua từng dãy bàn ghế rồi đi thẳng vào trong phòng riêng của staff. Thấy cậu đến, vị mỹ nữ mặc đồng phục của quản lý tiến lên chào hỏi:
“Đến rồi à? Cô ấy nói thế nào?”
“Cô ấy đồng ý với giá tiền cô đưa ra, nhưng vẫn còn lo lắng người của cô sẽ bị tên kia phát hiện.”
“Ây, không phát hiện được đâu, bọn tôi làm việc rất chuyên nghiệp, rất có nguyên tắc, nếu không cũng không tồn tại được đến bây giờ.”
Từ Côn ngồi xuống ghế tựa, gật đầu bảo:
“Ừm. Tôi cần các cô cung cấp bằng chứng hẳn hoi.”
“Vậy thì phải…” Quản lý đưa ngón cái và ngón giữa lên ma sát một chút.
Động tác này cũng dễ hiểu, nghĩa là muốn thêm tiền. Từ Côn nghĩ đến Lâm Nhã bòn rút của vị kia phải chịu khổ không ít, hơi khó chịu nhíu mày:
“Không được tăng quá 5% giá cũ, nếu không thì chuyện làm ăn của chúng ta dừng ở đây.”
“Cậu khó nói chuyện thật đó. Được rồi, được rồi, thành giao. Hiện tại tôi sẽ bảo người của tôi đến chỗ hắn ta.” Vị mỹ nữ kia vắt chéo chân, chu môi nói.
Sau khi cầm điện thoại lên dặn dò mấy câu, cô nàng mới quay sang đánh giá Từ Côn:
“Tôi nói này, bình thường cậu ăn mặc tùy hứng quá, trông bừa bộn lại thiếu sức sống, hiếm khi mới thấy cậu nghiêm chỉnh đó. Thật uổng cho khuôn mặt cực phẩm này.”
Từ Côn nhún vai không đáp, bởi vì quá xinh đẹp nên những năm cấp ba cậu bị bắt nạt không ít, đây là vết thương lòng không cách nào xóa nhòa của cậu. Có lẽ nếu khi đó không gặp được Lâm Nhã, cậu đã nhục nhã mà chết.
Gia cảnh của Từ Côn vốn không tốt, cậu lại lớn lên với khuôn mặt của một mỹ nữ xuất chúng, thật sự là tai họa trời giáng. Đám con trai xung quanh luôn tìm cách trêu chọc cậu, thậm chí là quấy rối cậu. Họ muốn xem bên dưới lớp quần đồng phục, liệu có phải là bộ phận sinh dục nam không. Ngày cậu bước qua tuổi mười sáu là một cơn ác mộng.
Nghĩ lại, Từ Côn không khỏi nhếch môi cười. May mà ý chí của cậu đủ mạnh mẽ, may mà có một người luôn ở bên cạnh cổ vũ và bảo vệ cậu.
“Mai hoặc mốt tôi sẽ chuyển tiền cho cô. Tôi về trước.” Từ Côn nói.
Giao dịch hoàn tất, cậu không ở lại lâu mà chào tạm biệt quản lý của Vạn Mỹ rồi ra ngoài.
Cậu vừa rời đi không lâu, vị mỹ nữ kia liền đi dặn dò bên dưới chuẩn bị một chút. Mục tiêu lần này là một người đàn ông đang lập nghiệp, mồm miệng của hắn ta rất khéo, cũng được xem là kẻ thông minh, nhưng khả năng kiềm chế trước sắc dục lại rất thấp. Đây là điểm yếu chí mạng của hắn ta.