Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
“Không có lý gì mà lại không có biện pháp nào được, chắc chắn phải có cách nào đó rất tốt.”
“Quyển này không đúng, còn quyển này thiếu rồi, sư tổ, quyển sách này còn một nửa nữa, người giấu nó đâu rồi?”
“Bàn về các triệu chứng bệnh phổi, thương hàn? Sư tổ, người đừng phá đám nữa, sư phụ không phải bị bệnh thương hàn, người đưa cho con quyển sách này làm gì chứ?”
Ta bới tung đống sách y trong phòng sư tổ, sách bừa bộn trên đất, mỗi bước đi đều dẫm phải những trang sách đang mở, sư tổ đi ra đi vào mấy lần, mới đầu thì còn rên rỉ la lối, sau thì chỉ còn biết ôm sách mà đau lòng, cuối cùng chịu hết nổi thì nhảy vào phòng giật sách trong tay ta lại.
“Đừng tìm nữa, nha đầu con đó, mấy năm nay theo ta học y làm gì hả, Từ Trì chỉ bị thương ở phổi, cũng có phải là mắc bệnh hiểm nghèo sắp chết đâu, con cuống cuồng lên vậy làm gì chứ?”
Ta hít một hơi thật sâu rồi phun phì phì ba lần, không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, nhảy dựng lên trừng mắt với sư tổ.
Sư tổ lại ôm ngực: “Con trừng ta, con trừng ta.”
Ta “….”
Sư tổ định bước thì lại dẫm lên sách, đau lòng muốn khóc, dứt khoát lôi ta ra ngoài nói chuyện, người kéo ta cách phòng rất xa mới bắt đầu sảng khoái mà dậm chân, vỗ tay lên đầu ta.
“Con là đồ nha đầu không có đầu óc.”
Ta không phục: “Có người muốn hại sư phụ.”
“Sao con không nghĩ là Từ Trì tự nguyện?”
“Tự nguyện dùng mấy loại thuốc trị bên ngoài đó? Trị bệnh phổi phải như trị thủy, phải từ từ thong thả chứ không được chỉ làm bớt triệu chứng bên ngoài…”
Sư tổ cắt ngang lời ta: “Con nghĩ hoàng cung là núi Bạch Linh của chúng ta sao, muốn tới là tới muốn đi là đi à, tên hoàng đế kia mới ngồi lên ngai vàng, nếu không có Từ Trì ở đó, ai là người gánh vác giang sơn này cho hắn, không phải lại có thêm một đám tang nữa hay sao?”
Mặt ta biến thành trắng bệch.
“Muốn đi hay ở, Từ Trì tự có tính toán riêng của nó, thằng nhóc hoàng đế đó ngồi ổn trên ngai vàng thì thiên hạ thái bình, một tháng mà thay hoàng đế ba lần đã khiến kinh thành chết gần một nửa. Lại thay đổi nữa thì dân chúng còn sống nổi nữa hay không?”
“Nhưng mà sư phụ…”
“Không phải chỉ bị thương phổi thôi sao? Nó đã trở về rồi, không thiếu tay cũng chẳng thiếu chân.”
Ta lại hít một hơi dài để kiềm chế mình, lại không biết đối phó với sư tổ ra sao nên tức giận quay đi, đi chưa được mấy bước thì nghe sư tổ nói.
“Nó trở về con còn chưa vui à? Nhà họ Từ của nó từ xưa tới giờ chưa bao giờ quan tâm sống chết, chỉ biết lấy thân ra đền nợ nước, Từ Trì theo ta từ nhỏ tới lớn, nó còn biết quý mạng mình, cha nó thì thôi khỏi nói, tới bây giờ còn chôn bên ngoài Ngọc Môn quan, tro cốt còn chưa đem về được”.
Ta ngừng bước, cúi mắt: “Cha của sư phụ là chết trận sa trường…”
Sư tổ hừ một tiếng: “Ai nói với con?”
Ta sửng sốt, quay đầu nhìn sư tổ, lặp lại: “Sư phụ nói với con.”
“Nó lừa con thôi” sư tổ tìm một tảng đá ngồi xuống, tìm hạt dưa với kẹo cam thảo trong túi tiền lấy mà lúc trước ta biếu người ra ăn, dáng vẻ không thèm để ý tới ta.
Ta chợt thấy lo lắng, giống như người đang đứng trước một vật gì đó mà biết chắc chắn mình không được phép chạm vào, bắt buộc phải quay đầu bỏ chạy, nhưng cơ thể không nghe lời. Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng suối róc rách và âm thanh cắn hạt dưa lách tách của sư tổ. Chân ta dẫm lên đám lá khô vang lên tiếng xào xạc, ta ngồi xuống bên chân sư tổ, để tay lên đầu gối người: “Sư tổ, tại sao sư phụ lại dối con?”
Sư tổ suy nghĩ một lát: “Con thật sự muốn biết?”
Ta gật đầu.
“Không hối hận?”
Ta “…”
“Cũng tốt, việc này con cũng nên biết, để tránh sau này Từ Trì làm ra chuyện dại dột gì thì con cũng nên giữ chặt nó lại.”
Ta nín thở chờ sư tổ nói tiếp.
“Năm ấy các nước Tây Vực xâm chiếm biên cương, cha Từ Trì dẫn quân đóng ở Ngọc Môn quan, đôi bên giằng co không dứt, có kẻ đưa người tới kinh thành bắt cóc mẹ Từ Trì mang ra trước chiến trận, muốn cha Từ Trì dẫn binh đầu hàng.”
Sống lưng ta lạnh toát, run rẩy hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
“Con thật muốn biết?” sư tổ hỏi lại lần nữa, không biết sao gió bên suối như lạnh hơn khiến ta run lên, nhưng vẫn gật đầu.
“Sau đó, cha nó chộp tên tướng địch chém đầu trước trận địa, đem thi thể hắn treo trên tường thành. Không để cho bên giặc có cơ hội thực hiện âm mưu của mình, cũng không muốn bọn chúng tra tấn mẹ Từ Trì, cha nó đã dùng tên bắn chết bà ấy.”
Ta thảng thốt kêu lên một tiếng, đặt tay lên cổ mình tựa như mũi tên kia đang xuyên thẳng qua cổ ta.
“Con còn muốn biết chuyện sau đó không?”
Ta muốn lắc đầu nhưng cả người đã cứng đờ, không thể làm ra một cử động gì.
“Sau khi Ngọc Môn quan đại thắng, người đời đều truyền tin tức là cha nó chết trận sa trường. Con cho là ông ấy chết trận à? Sau khi kết thúc trận chiến, ông ấy đã đi theo bà ấy, trước khi chết đã gửi một bức thư cho chim ưng gửi tới ta, nhờ ta trông chừng con ông ấy.”
Chân ta mềm nhũn, nếu không có sư tổ giữ chặt lấy thì đã ngã ngồi trên đất.
“Chiến trường khủng khiếp quá phải không?” sư tổ kể xong mới hỏi một câu.
Mất một lúc lâu ta mới có thể thở ra một hơi, mặt trắng bệch, lắc đầu: “Kinh thành còn đáng sợ hơn chiến trường, tại sao địch có thể đến tận kinh thành bắt phu nhân tướng quân đi? Đó đâu phải biên cương.”
Ngón tay sư tổ đặt trên vai ta cứng đờ, ta cũng bị chính lý lẽ của mình dọa sợ, không thể tin được mình lại thốt ra những lời như vậy.
“Con… con đi tìm sư phụ.” ta vội vàng đứng bật dậy.
“Đi đi, con đi đi” sư tổ khôi phục lại như bình thường, phất tay với ra, phất xong rồi như chợt nhớ ra chuyện gì.
“Sao con còn gọi nó là sư phụ? Từ Trì chưa nói là muốn con thay đổi cách xưng hô sao?”
Ta mới chạy được mấy bước, nghe vậy thì chân cuống lên suýt ngã dập mặt, chật vật đứng vững lại, mặt nóng bừng không dám quay lại, cũng không dám lên tiếng trả lời, chỉ biết cắm đầu chạy tiếp.
Tới lúc ta tìm được sư phụ thì đã nửa canh giờ sau. Núi Bạch Linh trùng điệp, tuy ta lớn lên trong núi nhưng mỗi lần cố ý trốn thì sư phụ muốn tìm cũng mất cả buổi, không ngờ tới giờ thì lại là ta đi tìm sư phụ, ta chạy lòng vòng vẫn không tìm được người. Trong nhà không có ai, ta với sư tổ mới ở bên suối về cũng không có người, vậy ngoài mấy chỗ này thì sư phụ có thể đi đâu được nữa?
Ta càng tìm càng sốt ruột, cuối cùng đành gọi to lên, nghe trên đầu có tiếng kêu, ta ngẩng lên thì thấy Ưng Nhi đậu trên cây gần đó, nghiêng đầu nhìn ta. Ta vui vẻ chạy tới nói chuyện với nó: “Ngươi có nhìn thấy sư phụ đâu không? Dẫn ta đi tìm người đi.”
Ta chạy theo Ưng Nhi, cuối cùng cũng thấy sư phụ đang đứng trên vách núi, mặc áo choàng mỏng, tay áo bị gió lồng vào căng phồng lên, cứ như bất kỳ lúc nào người cũng có thể theo gió mà bay đi mất.
Ta chợt hoảng hốt, không kịp suy nghĩ gì mà nhào tới ôm cổ người.
“Sư phụ, chàng ở đây làm gì vậy?”
Sư phụ quay đầu lại, câu nói đầu tiên là.
“Nàng gọi ta là gì?”
Ta ngẩn ra một lúc mới hiểu ý người, mặt đỏ lên, cúi thấp đầu, giọng lí nhí.
“Bội Thu, chàng làm gì ở đây?”
Người khẽ nhếch môi, nắm tay ta kéo lại gần: “Chạy lâu lắm rồi sao? Mồ hôi đầm đìa rồi đây, về thôi.”
Ta bị sư phụ nắm chặt tay, chỉ thấy như tay mình mềm nhũn, lúc quay người lại thì nhìn thoáng qua đường núi bên dưới, loáng thoáng thấy phía xa kia có một mảnh màu vàng, lá cờ lay động, dưới ánh nắng phản chiếu nhìn như ảo ảnh.
“Quyển này không đúng, còn quyển này thiếu rồi, sư tổ, quyển sách này còn một nửa nữa, người giấu nó đâu rồi?”
“Bàn về các triệu chứng bệnh phổi, thương hàn? Sư tổ, người đừng phá đám nữa, sư phụ không phải bị bệnh thương hàn, người đưa cho con quyển sách này làm gì chứ?”
Ta bới tung đống sách y trong phòng sư tổ, sách bừa bộn trên đất, mỗi bước đi đều dẫm phải những trang sách đang mở, sư tổ đi ra đi vào mấy lần, mới đầu thì còn rên rỉ la lối, sau thì chỉ còn biết ôm sách mà đau lòng, cuối cùng chịu hết nổi thì nhảy vào phòng giật sách trong tay ta lại.
“Đừng tìm nữa, nha đầu con đó, mấy năm nay theo ta học y làm gì hả, Từ Trì chỉ bị thương ở phổi, cũng có phải là mắc bệnh hiểm nghèo sắp chết đâu, con cuống cuồng lên vậy làm gì chứ?”
Ta hít một hơi thật sâu rồi phun phì phì ba lần, không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, nhảy dựng lên trừng mắt với sư tổ.
Sư tổ lại ôm ngực: “Con trừng ta, con trừng ta.”
Ta “….”
Sư tổ định bước thì lại dẫm lên sách, đau lòng muốn khóc, dứt khoát lôi ta ra ngoài nói chuyện, người kéo ta cách phòng rất xa mới bắt đầu sảng khoái mà dậm chân, vỗ tay lên đầu ta.
“Con là đồ nha đầu không có đầu óc.”
Ta không phục: “Có người muốn hại sư phụ.”
“Sao con không nghĩ là Từ Trì tự nguyện?”
“Tự nguyện dùng mấy loại thuốc trị bên ngoài đó? Trị bệnh phổi phải như trị thủy, phải từ từ thong thả chứ không được chỉ làm bớt triệu chứng bên ngoài…”
Sư tổ cắt ngang lời ta: “Con nghĩ hoàng cung là núi Bạch Linh của chúng ta sao, muốn tới là tới muốn đi là đi à, tên hoàng đế kia mới ngồi lên ngai vàng, nếu không có Từ Trì ở đó, ai là người gánh vác giang sơn này cho hắn, không phải lại có thêm một đám tang nữa hay sao?”
Mặt ta biến thành trắng bệch.
“Muốn đi hay ở, Từ Trì tự có tính toán riêng của nó, thằng nhóc hoàng đế đó ngồi ổn trên ngai vàng thì thiên hạ thái bình, một tháng mà thay hoàng đế ba lần đã khiến kinh thành chết gần một nửa. Lại thay đổi nữa thì dân chúng còn sống nổi nữa hay không?”
“Nhưng mà sư phụ…”
“Không phải chỉ bị thương phổi thôi sao? Nó đã trở về rồi, không thiếu tay cũng chẳng thiếu chân.”
Ta lại hít một hơi dài để kiềm chế mình, lại không biết đối phó với sư tổ ra sao nên tức giận quay đi, đi chưa được mấy bước thì nghe sư tổ nói.
“Nó trở về con còn chưa vui à? Nhà họ Từ của nó từ xưa tới giờ chưa bao giờ quan tâm sống chết, chỉ biết lấy thân ra đền nợ nước, Từ Trì theo ta từ nhỏ tới lớn, nó còn biết quý mạng mình, cha nó thì thôi khỏi nói, tới bây giờ còn chôn bên ngoài Ngọc Môn quan, tro cốt còn chưa đem về được”.
Ta ngừng bước, cúi mắt: “Cha của sư phụ là chết trận sa trường…”
Sư tổ hừ một tiếng: “Ai nói với con?”
Ta sửng sốt, quay đầu nhìn sư tổ, lặp lại: “Sư phụ nói với con.”
“Nó lừa con thôi” sư tổ tìm một tảng đá ngồi xuống, tìm hạt dưa với kẹo cam thảo trong túi tiền lấy mà lúc trước ta biếu người ra ăn, dáng vẻ không thèm để ý tới ta.
Ta chợt thấy lo lắng, giống như người đang đứng trước một vật gì đó mà biết chắc chắn mình không được phép chạm vào, bắt buộc phải quay đầu bỏ chạy, nhưng cơ thể không nghe lời. Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng suối róc rách và âm thanh cắn hạt dưa lách tách của sư tổ. Chân ta dẫm lên đám lá khô vang lên tiếng xào xạc, ta ngồi xuống bên chân sư tổ, để tay lên đầu gối người: “Sư tổ, tại sao sư phụ lại dối con?”
Sư tổ suy nghĩ một lát: “Con thật sự muốn biết?”
Ta gật đầu.
“Không hối hận?”
Ta “…”
“Cũng tốt, việc này con cũng nên biết, để tránh sau này Từ Trì làm ra chuyện dại dột gì thì con cũng nên giữ chặt nó lại.”
Ta nín thở chờ sư tổ nói tiếp.
“Năm ấy các nước Tây Vực xâm chiếm biên cương, cha Từ Trì dẫn quân đóng ở Ngọc Môn quan, đôi bên giằng co không dứt, có kẻ đưa người tới kinh thành bắt cóc mẹ Từ Trì mang ra trước chiến trận, muốn cha Từ Trì dẫn binh đầu hàng.”
Sống lưng ta lạnh toát, run rẩy hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
“Con thật muốn biết?” sư tổ hỏi lại lần nữa, không biết sao gió bên suối như lạnh hơn khiến ta run lên, nhưng vẫn gật đầu.
“Sau đó, cha nó chộp tên tướng địch chém đầu trước trận địa, đem thi thể hắn treo trên tường thành. Không để cho bên giặc có cơ hội thực hiện âm mưu của mình, cũng không muốn bọn chúng tra tấn mẹ Từ Trì, cha nó đã dùng tên bắn chết bà ấy.”
Ta thảng thốt kêu lên một tiếng, đặt tay lên cổ mình tựa như mũi tên kia đang xuyên thẳng qua cổ ta.
“Con còn muốn biết chuyện sau đó không?”
Ta muốn lắc đầu nhưng cả người đã cứng đờ, không thể làm ra một cử động gì.
“Sau khi Ngọc Môn quan đại thắng, người đời đều truyền tin tức là cha nó chết trận sa trường. Con cho là ông ấy chết trận à? Sau khi kết thúc trận chiến, ông ấy đã đi theo bà ấy, trước khi chết đã gửi một bức thư cho chim ưng gửi tới ta, nhờ ta trông chừng con ông ấy.”
Chân ta mềm nhũn, nếu không có sư tổ giữ chặt lấy thì đã ngã ngồi trên đất.
“Chiến trường khủng khiếp quá phải không?” sư tổ kể xong mới hỏi một câu.
Mất một lúc lâu ta mới có thể thở ra một hơi, mặt trắng bệch, lắc đầu: “Kinh thành còn đáng sợ hơn chiến trường, tại sao địch có thể đến tận kinh thành bắt phu nhân tướng quân đi? Đó đâu phải biên cương.”
Ngón tay sư tổ đặt trên vai ta cứng đờ, ta cũng bị chính lý lẽ của mình dọa sợ, không thể tin được mình lại thốt ra những lời như vậy.
“Con… con đi tìm sư phụ.” ta vội vàng đứng bật dậy.
“Đi đi, con đi đi” sư tổ khôi phục lại như bình thường, phất tay với ra, phất xong rồi như chợt nhớ ra chuyện gì.
“Sao con còn gọi nó là sư phụ? Từ Trì chưa nói là muốn con thay đổi cách xưng hô sao?”
Ta mới chạy được mấy bước, nghe vậy thì chân cuống lên suýt ngã dập mặt, chật vật đứng vững lại, mặt nóng bừng không dám quay lại, cũng không dám lên tiếng trả lời, chỉ biết cắm đầu chạy tiếp.
Tới lúc ta tìm được sư phụ thì đã nửa canh giờ sau. Núi Bạch Linh trùng điệp, tuy ta lớn lên trong núi nhưng mỗi lần cố ý trốn thì sư phụ muốn tìm cũng mất cả buổi, không ngờ tới giờ thì lại là ta đi tìm sư phụ, ta chạy lòng vòng vẫn không tìm được người. Trong nhà không có ai, ta với sư tổ mới ở bên suối về cũng không có người, vậy ngoài mấy chỗ này thì sư phụ có thể đi đâu được nữa?
Ta càng tìm càng sốt ruột, cuối cùng đành gọi to lên, nghe trên đầu có tiếng kêu, ta ngẩng lên thì thấy Ưng Nhi đậu trên cây gần đó, nghiêng đầu nhìn ta. Ta vui vẻ chạy tới nói chuyện với nó: “Ngươi có nhìn thấy sư phụ đâu không? Dẫn ta đi tìm người đi.”
Ta chạy theo Ưng Nhi, cuối cùng cũng thấy sư phụ đang đứng trên vách núi, mặc áo choàng mỏng, tay áo bị gió lồng vào căng phồng lên, cứ như bất kỳ lúc nào người cũng có thể theo gió mà bay đi mất.
Ta chợt hoảng hốt, không kịp suy nghĩ gì mà nhào tới ôm cổ người.
“Sư phụ, chàng ở đây làm gì vậy?”
Sư phụ quay đầu lại, câu nói đầu tiên là.
“Nàng gọi ta là gì?”
Ta ngẩn ra một lúc mới hiểu ý người, mặt đỏ lên, cúi thấp đầu, giọng lí nhí.
“Bội Thu, chàng làm gì ở đây?”
Người khẽ nhếch môi, nắm tay ta kéo lại gần: “Chạy lâu lắm rồi sao? Mồ hôi đầm đìa rồi đây, về thôi.”
Ta bị sư phụ nắm chặt tay, chỉ thấy như tay mình mềm nhũn, lúc quay người lại thì nhìn thoáng qua đường núi bên dưới, loáng thoáng thấy phía xa kia có một mảnh màu vàng, lá cờ lay động, dưới ánh nắng phản chiếu nhìn như ảo ảnh.
Bình luận facebook