Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-131
Chương 131
Edit: Sia
“Hạ quan xin tuân theo mệnh lệnh phu nhân.” Bạch tổng đốc quỳ một gối xuống đất, hành đại lễ, vừa đứng lên liền quay người lại, hét lớn một tiếng: “Các huynh đệ Giang Nam đại doanh đâu!”
Trong lúc nhất thời, từ ngoài viện vang đến tiếng bước chân đều nhịp, một đội quân sĩ khôi giáp hạng nặng cầm trong tay trường thương tiến vào sân nhỏ, chia thành hàng hướng theo hai bên tường viện, bao bọc vây quanh nhân mã của Dụ Thân Vương, thương ngân sáng chói thẳng tắp hướng về đám người của Dụ Thân Vương, đợi lệnh.
Thế tử Hòa Thân Vương cùng thế tử Vinh thân vương sớm bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, giọng run run nói với Lãnh Hoa Đình: “Thế huynh, hai chúng ta trước đây chính là ở trong viện của huynh, không nên cũng đuổi chúng ta đi a.”
Cẩm Nương nghiêng qua liếc mắt nhìn hai vị thế tử, lạnh lùng không chút nào lưu tình nói: “Viện này chỉ cho phép người chưởng quản mặc ngọc nghỉ ngơi sử dụng, tất cả những người nhàn tạp (không liên quan), hết thảy mời ra.”
Hai vị thế tử này cũng không phải là người tốt gì, gió chiều nào thì che chiều ấy, rõ ràng đảm đương vai trò không tốt đẹp lắm trong vụ việc này, nhưng còn muốn giả bộ là hai kẻ không đắc tội ai, cho rằng người người đều ngu ngốc sao? Cố ý ở lại biệt viện không đi, tất nhiên lại muốn thực hiện quỷ kế gì đó, tất cả đều đuổi đi hết cho yên chuyện.
Dụ Thân Vương bị quân sĩ võ trang đầy đủ cầm thương bao quanh, hắn chưa từng bị ai đối đãi như thế, hắn vốn chính là một hoàng tử, mẫu phi trong cung cũng được sủng ái, mới ít tuổi đã được nuôi lớn trong cung thái hậu vài năm, thuận mắt thái hậu, cẩm y ngọc thực, lại quyền cao chức trọng, nhìn cả Đại Cẩm, ngoại trừ Hoàng thượng cùng Thái tử thì địa vị của hắn được tôn sùng nhất, cả đời này hầu như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngoại trừ vị trí cao nhất… Thêm cả Thanh Uyển, hắn còn chưa nếm qua thất bại như thế, Tôn Cẩm Nương, ngươi được lắm, ngươi giỏi lắm, cũng dám công nhiên khiêu chiến bổn vương, bổn Vương sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Bạch tổng đốc cũng rất đau đầu, tình hình loại này, Dụ Thân Vương nếu chịu nhận rõ tình thế tự động lui ra ngoài, đó là tốt nhất, tất cả đều vui vẻ, nếu là còn muốn đối chọi, chính mình còn thực không biết làm thế nào cho phải, chẳng lẽ phải thật sự đả thương đường đường Dụ Thân Vương gia, là huynh đệ ruột của hoàng thượng sao?
Hiện tại chính mình đang phụng mệnh làm việc, vậy sau này, lúc dẹp xong sự tình này, Dụ Thân Vương có thể ghi hận hay không, có thể lấy chức quyền ra trả thù riêng hay không?
Mắt mở to, dường như là cầu xin mà nhìn Dụ Thân Vương, chỉ cầu lão nhân gia không cần phải đối chọi gay gắt nữa, đi luôn thì càng hay.
Dụ Thân Vương tức giận đến sắp phát nổ, vừa nhấc mắt, liền chứng kiến vẻ mặt Bạch tổng đốc cầu xin, trong nội tâm cười lạnh một hồi, Tôn Cẩm Nương cũng quá ngây thơ đi, thánh tổ gia hạ thánh lệnh thì sao? Thánh tổ gia đã chết gần trăm năm, ai còn thực sự tuân theo lệnh ngài làm việc nữa, thực cho rằng người dưới sẽ tuân theo mệnh lệnh một khối ngọc nát để tự làm khổ chính mình, cứ khăng khăng không đi, xem ai dám thực sự động thủ với mình!
Dụ Thân Vương lạnh lùng, mắt hàm chứa mỉa mai nhìn Cẩm Nương, hai tay nhàn nhã để sau lưng, ung dung nói: “Bổn vương sẽ không đi, nhìn xem kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám đến gây khó dễ bổn vương.”
Cẩm Nương chưa từng thấy qua kẻ nào vô lại như thế, đường đường vương gia, lại đồng dạng như du côn lưu manh ỷ vào thân phận gây chuyện, thật đáng xấu hổ! Nàng chẳng muốn nhìn Dụ Thân Vương thêm, chỉ nhẹ nhàng, tao nhã đối mặt với Bạch tổng đốc nói: “Bạch đại nhân, bổn phu nhân hạn cho ông trong một phút đồng hồ, hãy đuổi hết sạch những kẻ không liên quan ra khỏi nội viện của bổn phu nhân, bằng không, tự gánh lấy hậu quả.” Nói xong, rốt cuộc chẳng muốn ngốc tiếp nữa, cúi đầu nói với Lãnh Hoa Đình: “Tướng công, chúng ta quay về nội viện đi, trong này buồn bực đến phát sợ.”
Lãnh Hoa Đình mỉm cười với nàng, cầm tay nàng nói: “Được, y theo lời nương tử, chúng ta vào nội viện đi, mệt mỏi a, một chút nữa ngủ một giấc cho thoải mái.”
Bạch tổng đốc nghe xong lời của Cẩm Nương, trong nội tâm rùng mình, bất đắc dĩ nói với Dụ Thân Vương: “Vương Gia, mời ngài nhanh chóng rời phủ, xin đừng làm khó xử hạ quan thì hơn.”
Dụ Thân Vương cười lạnh nhìn Bạch tổng đốc, đối mặt với mũi thương sáng loáng, không lùi mà tiến tới, chậm rì rì tiến lên trước một bước: “Bổn vương sẽ không đi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”
Bạch tổng đốc nghe xong liền nổi giận, dòng máu quân nhân cũng bị kích động sôi sục, ngang tàng rút kiếm nói: “Vương Gia, hạ quan cũng vì phụng mệnh làm việc, người cãi lời thánh ý như thế, vậy đừng trách hạ quan không khách khí.”
“Thánh ý? Ha ha ha, Bạch đại nhân, ngươi nghe theo thánh ý của ai? Bản Vương phụng mệnh đương kim thánh thượng đến đôn đốc việc ở căn cứ Giang Nam, có kim bài ngự ban trong tay, ngươi dám động dù chỉ một cọng lông tơ của ta, bổn vương luận xử ngươi tội mưu phản.” Dụ Thân Vương giơ lên cao kim bài trong tay, cười lớn nói.
Chưa xét đến người cầm khối kim bài trên tay, Bạch tổng đốc thật sự có chút bận tâm, dù sao khối kim bài này chính là đại biểu cho hoàng quyền, mạo phạm hoặc bất kính cũng đều tử tội, hôm nay thật đúng là khó xử tử hắn, nhưng hắn lúc này chỉ có thể nghe theo lệnh chủ nhân Mặc Ngọc, bảo vệ chủ nhân Mặc Ngọc mới là chức trách chính thức của hắn, nếu thật nhượng bộ Dụ Thân Vương bắt Tôn Cẩm Nương đi, tội lỗi này của hắn càng nghiêm trọng, cho nên hắn chỉ có thể kiên trì một lòng cầm kiếm, chắn trước Dụ Thân Vương, hắn cũng không cần ra sát chiêu, chỉ ép Dụ Thân Vương đi khỏi đây.
Thủ hạ của Dụ Thân Vương thấy vương gia bị công kích, dĩ nhiên khua kiếm nghênh tiếp, mà bọn họ vừa động, quân sĩ đại doanh Giang Nam vây bên ngoài cũng cầm trường thương tiến đến, nhân mã hai bên thật sự động thủ, thế tử Hòa Thân Vương cùng thế tử Vinh Thân Vương xem tình thế liền thối lui một góc, tình hình như vậy vẫn là bo bo giữ mình tốt hơn.
Nhìn ra Bạch tổng đốc không dám thực sự ra sát chiêu với chính mình, nhưng Dụ Thân Vương ra chiêu xảo trá cực kỳ,xuống tay hung ác, thầm nghĩ đánh lui Bạch tổng đốc mới tốt, Bạch tổng đốc không dám làm hắn bị thương, tay chân nhất thời bị trói buộc, một thân công phu rất khó thi triển ra, chỉ biết tức giận, Dụ Thân Vương tay phải cầm kiếm, tay trái lại cầm khối kim bài ngự ban này để che thế công của mình, mỗi lần mũi kiếm sắp tới trên người Dụ Thân Vương, hắn liền cầm kim bài trong tay vừa đỡ, Bạch tổng đốc không thể không thu chiêu, lui về công kích, đổi chiêu tấn công, mà Dụ Thân Vương liền nhân cơ hội tiếp tục ra chiêu, trong lúc nhất thời, đánh cho Bạch tổng đốc liên tiếp lui về phía sau, cơ hồ chỉ có chống đỡ, toàn bộ không sức hoàn thủ.
Hai bên quân sĩ cũng có người lớn mật công kích hướng Dụ Thân Vương, nhưng Dụ Thân Vương võ công cao cường, một thân công phu cũng xuất thần nhập hóa, những tiểu binh này căn bản không thể tiến gần người hắn, nhìn tình hình này thì Dụ Thân Vương ngược lại chiếm thế thượng phong.
Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình không để ý đến hỗn loạn giết chóc đằng sau, được Lãnh Tốn cùng ám vệ hộ tống, tiếp tục hướng về nội viện của mình đi, hoàn toàn không lo chuyện Dụ Thân Vương ở đằng sau.
“Thế huynh, đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Thanh Dục những ngày này tại biệt viện trôi qua ngây ngô, giống như con cú buổi tối không ngủ được, buổi sáng lại không dậy nổi, hôm nay sáng sớm bị tiếng đao kiếm trong nội viện làm tỉnh, trong nội tâm quýnh lên, sợ nữ tử kia đã xảy ra chuyện gì, xoay người một cái liền từ trên giường nhảy xuống, chưa kịp rửa mặt, liền vọt tới tiền viện.
Vừa thấy trước cổng trong quả nhiên có người đang đánh nhau, vội vã chạy tới, đã thấy Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương nắm tay, ra vẻ nhàn nhã đi về phía nội viện, không khỏi hỏi thăm.
Cẩm Nương thấy hắn hỏi nên khẽ giật mình, thiếu chút nữa đã quên trong nội viện còn có một người như vậy, nhưng hắn là nhi tử của Dụ Thân Vương, sẽ không làm việc gì hại mình chứ, cha hắn chính là muốn bắt mình đi, nên nàng giương mắt cảnh giác nhìn xem Lãnh Thanh Dục.
Mà trong mắt Lãnh Hoa Đình càng nhiều ý đề phòng cùng phẫn nộ, Lãnh Thanh Dục không rõ có chuyện gì, kinh ngạc nhìn Cẩm Nương, ánh mắt không tín nhiệm của nàng làm sau lưng hắn cảm thấy từng đợt lạnh cả người, trong nội tâm đau xót, chẳng lẽ nàng cho là mình sẽ làm thương tổn nàng sao?
Mà gần đây Lãnh Tốn cùng hắn giao hảo cũng mang vẻ mặt phòng bị nhìn hắn, Lãnh Thanh Dục càng cảm thấy căm tức, quát: “A Tốn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Dụ Thân Vương muốn bắt thiếu phu nhân đi!” Lãnh Tốn tức giận nói.
“Phụ vương ta? Phụ vương sao đã tới đây rồi? Vì sao phải bắt Cẩm… Bắt thế tẩu đi? Nhất định là có hiểu lầm!” Lãnh Thanh Dục kinh ngạc nói ra, thiếu chút nữa gọi ra khuê danh của nàng, cái tên ngày nhớ đêm mong, tâm tâm niệm niệm, thuận miệng liền nói ra, may mắn, kịp thời dừng lại, không có gọi đầy đủ, bằng không sợ là lại làm nàng giận.
“Hừ, thế tử gia vẫn nên tự mình đi xem a, phụ vương của huynh hôm nay chính là đem tất cả người trong nội viện chúng ta đều giam lỏng rồi.” Ngữ khí Lãnh Tốn không hòa nhã, Dụ Thân Vương cũng chẳng cho thái tử chút mặt mũi, điều này làm cho hắn rất bất mãn, thái tử là người kế thừa Đại Cẩm, dù Dụ Thân Vương quyền thế ngập trời, thì ở trước mặt thái tử cũng vẫn là thần tử nhưng không đem thái tử để vào mắt, đó chính là có dị tâm với ngôi vị hoàng đế, đại nghịch bất đạo như thế, thật sự là đáng hận.
Lãnh Thanh Dục nghe thấy tình thế nghiêm trọng, bất chấp lại nhìn sắc mặt Cẩm Nương, một cái thả người liền phi thân hướng đến cổng trong đi, quả nhiên thấy hai người càng đấu say sưa đúng là phụ vương mình cùng Bạch tổng đốc, gấp gáp lớn tiếng kêu: “Phụ vương —— ”
Dụ Thân Vương chính liên tiếp tiến sát, mắt thấy sắp đem Bạch tổng đốc bức tiến vào cổng trong, chính mình thoát ly hắn kiềm chế hướng vào phía nội viện thẳng đến chỗ Tôn Cẩm Nương, nghe được Lãnh Thanh Dục hô gọi, trong nội tâm vui vẻ, nói ra: “Dục nhi, nhanh giúp phụ vương ngăn chặn mấy tên này.”
Lãnh Thanh Dục không rõ phụ vương tại sao lại cùng Bạch tổng đốc đánh nhau, công phu phụ vương tuy mạnh, nhưng rất ít động thủ, việc hôm nay sợ thật sự rất nghiêm trọng, bằng không phụ vương cũng sẽ không tự động thủ, lại giương mắt nhìn, thình lình chứng kiến mấy hộ vệ của phụ vương đang cùng quân sĩ đại doanh Giang Nam đánh nhau, trong nội tâm không khỏi càng nghi hoặc, hắn vẫn tinh tường vài điểm tính nết của Bạch tổng đốc, người lăn lộn trên chốn quan trường hơn chục năm thì sao lại ra lệnh quân đội động thủ với cả Dụ Thân Vương, ăn gan hùm mật gấu sao? Việc này có lẽ không phải đơn giản như vậy?
Nghĩ như thế, hắn liền phi thân nhảy hướng hai người đang chiến đấu, thân thể hạ xuống đúng ở giữa hai người, Bạch tổng đốc đúng là bị Dụ Thân Vương làm cho luống cuống tay chân, gặp Lãnh Thanh Dục đột nhiên tiến đến, trong nội tâm vui vẻ, nhân cơ hội quay ngược tình thế, lùi khỏi chiến trận, thả người nhảy ra xa hơn mấy trượng, vung tay lên, quát to: “Tướng sĩ trong sân nghe lệnh, nằm xuống! Cung tiễn thủ ở đâu?” Hai mệnh lệnh đồng thời phát ra, quân sĩ trong sân đang tại cùng những hộ vệ Dụ Thân Vương kịch chiến vừa nghe lập tức tùy chỗ nằm xuống, cho dù đang bị người công kích, cũng không quan tâm liền ngã nằm xuống đất, mà trên tường viện, lập tức đông nghịt cung tiễn thủ nhoài người ra, những mũi tên lạnh như băng liền nhất tề nhắm ngay phụ tử Dụ Thân Vương cùng tùy tùng của bọn hắn.
Bỗng nhiên biến hóa khiến Lãnh Thanh Dục có chút mơ hồ, hắn phẫn nộ nhìn Bạch tổng đốc, quát: “Bạch đại nhân đây là có ý gì? Ngươi muốn giết phụ tử chúng ta?”
Sắc mặt Bạch tổng đốc có điểm xấu hổ, vừa rồi Lãnh Thanh Dục rõ ràng là tới khuyên can, chính mình lại lợi dụng hắn thoát ly kiềm chế của Dụ Thân Vương, cử động lần này có điểm khó nói, nhưng mà không có cách nào khác, ai bảo hắn có một phụ thân không thông tình đạt lý (không biết phân biệt phải trái) như vậy? Hơn nữa, chính mình cũng không phải thật sự muốn giết phụ tử bọn họ, chẳng qua chỉ muốn đuổi bọn họ đi mà thôi.
“Thế tử gia, xin lỗi, hạ quan cũng chỉ vì bất đắc dĩ, vương gia uy hiếp giam lỏng Lãnh phu nhân, hạ quan không thể không ra hạ sách này, chỉ cần người cùng vương gia rời khỏi biệt viện, hạ quan quyết sẽ không tổn thương dù một sợi lông của phụ tử vương gia, thỉnh thế tử thứ lỗi.” Bạch tổng đốc cất cao giọng nói.
Lại một người nói Dụ Thân Vương uy hiếp bắt Cẩm Nương, Lãnh Thanh Dụ không khỏi có chút căm tức, hoang mang nhìn Dụ Thân Vương nói: “Phụ vương, thật có chuyện này ư? Lãnh phu nhân chính là được hoàng thượng phái đến, cũng coi như một nửa khâm sai, ngài như thế nào…”
“Bổn vương đâu muốn giam lỏng nàng, chỉ giảng giải khuyên bảo nhưng như nước đổ lá khoai với nàng, thiết bị trong căn cứ bị hỏng, đội tàu xuôi nam chỉ có bốn ngày nữa phải lên đường, còn thiếu mấy trăm kiện hàng, nàng lại không chịu đi sửa chữa thiết bị…” Dụ Thân Vương thật buồn bực, nguyên bản muốn dồn Bạch tổng đốc, lại đột nhiên bị Thanh Dục bất chợt chen vào, tình thế thoáng cái có lợi lại biến thành bị động, tiểu tử chết tiệt, không giúp đỡ thì thôi, lại đến cản trở.
“Phụ vương, chuyện căn cứ không phải vốn do Lãnh phu nhân cùng Hoa Đình huynh chủ trì sao? Huynh ấy sao lại không để ý việc sản xuất của căn cứ?” Lãnh Thanh Dục thật sự cảm thấy kỳ quái ngay, càng nghe càng hồ đồ.
“Khụ, khụ!” Dụ Thân Vương vừa nghe lời này, trên mặt liền lộ ra một tia xấu hổ cùng bất đắc dĩ, không biết phải giải thích cho nhi tử như thế nào, ho khan hai tiếng cố che dấu, quát Lãnh Thanh Dục: “Con đừng quản những việc này!” Lại nghĩ tới nhi tử đã đến đây một hai tháng, cương quyết không đưa một chút tin tức ình, còn khiến mình nghe phải tin tức sai lầm, thực tức chết, náo loạn thành cục diện bế tắc như hiện tại, cái thằng tiểu tử ngu ngốc này chẳng có trách nhiệm, trong nội tâm bốc hỏa, lại mắng: “Phụ vương để con nhận chức giám sát, con suốt ngày làm được gì, không thấy được một điểm hiệu quả!”
“Thế tẩu thật vất vả cải tạo tốt máy móc trong nhà máy, khiến cho căn cứ đi vào quỹ đạo, giám sát cái gì, làm cho nàng sống yên ổn thêm hai ngày nữa không tốt sao? Hơn nữa, việc cải tạo bề bộn cũng khá tốt, nào còn tâm để ý cái gì? Con thấy cái chức giám sát cũng không phải thực chất cần, mà là để tới quấy rối, phụ vương, người sẽ không làm gì ngăn thế tẩu hoàn thành công việc chứ?” Lãnh Thanh Dục đã sớm đau lòng Cẩm Nương, còn đang mang thai mà mỗi ngày đi sớm về trễ, tập trung toàn bộ tinh thần vào thiết bị, nàng đồng thời rất thông minh, đáng ngưỡng mộ, cần cù thật thà vừa trí tuệ, có thể chịu được cực khổ ngang với nam tử bình thường, không nghĩ tới nàng vừa có thể thoải mái hơn đã có người vây tới như thiêu thân! Càng không nghĩ tới phụ vương cũng hồ đồ như thế, lại cũng tham gia, còn… Khiến cho đao kiếm xung đột.
Dụ Thân Vương đối với việc này cũng ảo não cực kỳ, hắn vốn đang tức giận Lãnh Thanh Dục đến đây không có nửa điểm tác dụng, tiểu tử này lại đâm trúng chỗ đau của hắn, không khỏi thẹn quá hoá giận, khiển trách: “Bây giờ không phải là thời điểm thảo luận việc này, tranh thủ thời gian mời Lãnh phu nhân đi giải quyết thực tế vấn đề căn cứ mới đúng đắn.”
Lời này không thể nghi ngờ đã chứng thật nỗi lo lắng trong nội tâm Lãnh Thanh Dục, hắn không thể tin nhìn Dụ Thân Vương: “Phụ vương, người thật sự là một đời anh minh, nhất thời hồ đồ, cái căn cứ này, nhìn tưởng thơm ngon, trên thực tế, ngoại trừ một nhà Giản Thân Vương phủ, ai cũng đừng nghĩ chính thức nhúng tay vào, nhi tử đến lâu như vậy, vẫn dốt đặc cán mai về hai đống sắt vụn đó, cho dù đưa Mặc Ngọc đến trên tay nhi tử, nhi tử cầm cũng vô dụng, đừng đem cơ nghiệp tổ tông đều thất bại là tốt rồi.”
Dụ Thân Vương nghe đến vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, lời của con hắn ngược lại nghe lọt được một ít, xem ra kế hoạch hôm nay của mình thật đúng là có vấn đề, cướp đoạt nhà máy thật không sáng suốt, không có kỹ thuật, không nhân tài, không hiểu những thứ kỹ thuật lạ kỳ kia, cho dù cầm Mặc Ngọc cũng chẳng thể duy trì được mà dùng… Qua sông đoạn cầu… Cái sông này căn bản là qua không được, tối đa cũng chỉ bước đến giữa sông, mới thực hiện, ngay cả mình đều rơi xuống sông rồi, hắn xem như hiểu rồi, chính mình sợ là trúng gian kế của những người khác.
“Thanh Dục, quan hệ giữa con với Tiểu Đình không tồi, con giúp phụ vương khẩn cầu bọn họ a, hiện tại vô cùng cấp bách, nếu không sửa lại thiết bị cho tốt, thương đội xuôi nam sẽ khó có thể chuẩn bị đầy đủ hàng hóa, điều này là đại sự sẽ ảnh hưởng danh dự Đại Cẩm a.” Dụ Thân Vương không khỏi hạ thấp thanh âm, nghĩ ra cách khác, xem nhi tử trong lúc này có thể giải quyết chuyện này không, nghe nói nhi tử còn từng cứu Tôn Cẩm Nương một lần.
Lãnh Thanh Dục nghe xong nhướng mày, đang muốn trả lời, Bạch tổng đốc bên kia sốt ruột nghe, hai cha con này cũng không có để ý gì tới mình đi, mà cung tiễn vẫn nhắm tới hai người, hơn nữa đã sắp hết thời hạn Lãnh phu nhân vừa rồi ra lệnh, tiếp tục nói chuyện thì chính mình phải chịu trách phạt, “Vương Gia, thế tử, vẫn là mời các vị đều rời khỏi viện này thôi, xin đừng làm hạ quan khó xử .”
Dụ Thân Vương nghe thấy căm tức, mình không phải là đang tự tìm cách giải quyết vấn đề sao? Cái người họ Bạch này một chút nhãn lực cũng không có, lại chẳng biết đưa bậc thang để mình lui hạ, không khỏi buồn bực nói: “Ngươi có bản lĩnh cứ ra trước mặt bắn bổn vương, bổn vương chính là không rời đi!”
Bạch tổng đốc nghe rồi đơ người, lời Dụ Thân Vương quá mức ngang ngược, hơn nữa, nếu tiếp tục lùi bước thì sẽ vượt qua thời gian Cẩm Nương định cho hắn, hắn không khỏi trầm mặt, vung tay lên, quát: “Bắn tên!”
Lập tức, hàng loạt mũi tên như mưa bay vào sân, nhất thời liên tục vang đầy tiếng kêu thảm thiết, vài người hộ vệ của Dụ Thân Vương bị trúng tên ngã xuống đất, nhưng những mũi tên này như có mắt, đều chỉ hướng đến mấy hộ vệ, còn phụ tử Dụ Thân Vương đều tránh được nguy hiểm.
Lãnh Thanh Dục nhìn rồi liền nhíu mi, nói với Bạch tổng đốc: “Dừng tay, Bạch đại nhân, dừng tay, ta khuyên phụ vương đi ra ngoài là được.”
Bạch tổng đốc nghe xong liền lệnh quân sĩ ngừng bắn, Lãnh Thanh Dục kéo Dụ Thân Vương đi ra ngoài, “Phụ vương, chúng ta đi ra ngoài đi, cứ thế này sẽ càng làm thế tẩu nổi nóng, người hiện tại cưỡng cầu cũng vô dụng, cho dù bắt nàng thật, nàng quyết sống chết không theo, phụ vương sẽ làm gì? Chẳng lẽ còn thật sự giết nàng sao? Nàng chính là kỳ tài Đại Cẩm chúng ta, nàng nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Hoàng thượng là người đầu tiên muốn trị tội ngài.”
Dụ Thân Vương cũng chỉ muốn tìm lối thoát, bị Lãnh Thanh Dục khẽ kéo, thì ỡm ờ ra khỏi, Bạch tổng đốc nhìn xem cuối cùng là thở dài một hơi, thấy phụ tử Dụ Thân Vương đi xa, hắn mới thu binh, vừa muốn tiến nội viện báo cáo tình huống với Cẩm Nương, chợt nghe thanh âm Dụ Thân Vương lạnh lùng từ xa xa truyền đến: “Bạch đại nhân, nợ nần hôm nay, bổn vương sẽ nhớ kỹ, ngày sau chúng ta lại tính.”
Bạch tổng đốc nghe xong một thân mồ hôi lạnh, chân bước càng nhanh.
Trong biệt viện cuối cùng khôi phục bình tĩnh, Lãnh Thanh Dục trở lại tiểu viện, đi đến Lãnh Hoa Đình cầu tình, Lãnh Hoa Đình khó có dịp mang vẻ mặt ôn hoà gặp hắn, nhưng luôn cố tình nói lảng nói tránh với hắn, nói đến chuyện tu sửa thiết bị liền nói sang chuyện khác, hoặc là nói rằng Cẩm Nương bị kinh hãi, phải dưỡng thai, không thể xử lý công việc, khiến Lãnh Thanh Dục rất bất đắc dĩ, hắn cũng biết là Dụ Thân Vương làm quá mức, trách không được Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương không nể tình, chẳng xem tình nghĩa, phụ vương ra đòn này rõ ràng chính là muốn bức cả phủ Giản Thân Vương vào chỗ chết nha, người ta chịu gặp mình là nể tình lúc trước đã cứu Cẩm Nương.
Về sau, hắn không có biện pháp, chỉ có thể lo lắng suông, bất quá, tên kia cũng vô lại giống phụ vương hắn, Dụ Thân Vương tại nội viện náo loạn như vậy vừa làm trò hề, hắn một chút cũng không cảm thấy mình là nhi tử của kẻ thù, chính sự không có cách nào khác làm được gì, liền trở về biệt viện, còn muốn ở tiểu trúc ven hồ của hắn, Lãnh Hoa Đình tự nhiên là không muốn, chỉ là Cẩm Nương sẽ cảm thấy Thanh Dục không giống như người có ý đồ xấu, lại đã thật tâm cứu chính mình hai lần, liền tùy ý hắn đi.
Nhưng mà đến lúc này, Dụ Thân Vương cùng vài vị thế tử Vinh thân vương, thế tử Hòa Thân Vương càng vội muốn chết, Lãnh Hoa Đường ngược lại là một bộ dạng vò đã mẻ thì không sợ sứt, muốn quay về biệt viện, Cẩm Nương không cho phép hắn đi vào, nhưng không đề phòng ngại hắn ở bên ngoài thăm dò tin tức, mỗi lần nghe được Dụ Thân Vương ăn nghẹn, hắn liền thấy rất vui vẻ, hơn nữa hắn cũng không có rảnh rỗi, việc nên làm tiếp tục làm, chỉ là lúc này cải biến một ít mục tiêu cùng mục đích.
Vợ chồng Tiểu Đình đối với hắn vừa hận lại ghét, nhưng Dụ Thân Vương cùng hai vị thế tử này rõ ràng cũng chẳng có chút hảo tâm, một lòng coi mình như con rồi, tuy chính mình phạm sai lầm, nhưng so với sai phạm của bọn họ còn nhỏ hơn nhiều, cho dù hoàng thượng trách tội, mình cũng sẽ không bị trách phạt quá lớn, huống chi thái tử dù thế nào cũng đều nhất định bảo vệ mình.
Cẩm Nương hai ngày này an tâm ở trong phòng dưỡng thai, Lãnh Thanh Dục đến đây vài lần, nàng ngay cả mặt mũi đều không lộ, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, quân sĩ còn đang vây quanh bên ngoài, xác thực không còn là giam lỏng trong biệt viện, mà là bảo vệ người trong biệt viện.
Cho nên tất cả chi tiêu cần thiết trong biệt viện đều rất đầy đủ, bọn hạ nhân xuất nhập cũng cực kỳ thuận tiện an toàn, chẳng người nào ngăn cản bọn họ.
Thanh Ngọc từ ngày Cẩm Nương đáp ứng lưu lại Song nhi, thì rất cảm kích Cẩm Nương, lúc làm việc thì chủ động và cẩn thận nhiều hơn trước, nếu không sai nàng làm việc gì, nàng cũng tự làm vài việc, mà cũng chủ động giúp đỡ rất nhiều việc vặt vãnh, tuy vậy ngẫu nhiên, nàng cũng sẽ một mình ngồi ngẩn người, Tứ Nhi nhìn đã cảm thấy kỳ quái, nhưng hỏi nàng, nàng lại không nói, chỉ lúc nào Lãnh Tốn xuất hiện mới có thể hiện ra mỉm cười.
Tứ Nhi nhìn xem đành thở dài, lại nghĩ tới chuyện giữa mình và A Khiêm, tâm tình cũng phiền muộn không thôi, mấy ngày nay, A Khiêm dường như đột nhiên mất tích, cả một lời chào hỏi cũng không có, đã chẳng thấy tăm hơi, hỏi thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cũng nói không biết, điều này làm cho nàng càng lo lắng, cũng càng không thấy thư từ.
Trương ma ma mấy ngày nay luôn luôn vội vàng huấn luyện mấy nha hoàn mới tới, nhưng đối với đồ ăn của Cẩm Nương lại phá lệ để bụng, mỗi ngày đều đun rất nhiều thuốc bổ cho Cẩm Nương, Cẩm Nương cũng không có chút phản ứng khi mang thai, khẩu vị rất tốt, rất ít nôn nghén, điều này làm cho Trương ma ma rất cao hứng, thường thường cười nói: “Tiểu thiếu gia nhà chúng ta thật đúng là láu lỉnh a, lại hiếu thuận, một chút cũng không hành hạ nương.”
Cẩm Nương liền một đầu hắc tuyến, vẫn chỉ là khối thịt mà đã biết hiếu thuận mẹ, Trương ma ma cũng quá khoa trương a, tuy vậy tâm tư nàng cũng giống bao người mẹ trong thiên hạ, rất ưa thích nghe người khác khen con của mình, dù kể cả con chưa ra đời cũng thế, mỗi ngày còn trong bụng, mỗi ngày một chút phát triển, lúc mới có thai, nàng cảm giác được trong bụng giống như có dòng khí lưu (không khí), về sau nàng cảm thấy rõ hơn, đó là lúc hài tử đang động, trong nội tâm sẽ sinh ra một tia tình thương của mẹ, sẽ ôm bụng nói chuyện,
Lãnh Hoa Đình thấy thế liền không nhịn được cũng ghé gần sát nàng, có khi cũng giống trẻ con bình thường, ghé gần bụng Cẩm Nương nghe thai âm, chỉ là hài tử quá nhỏ, hắn chỉ có thể nghe được thanh âm tràng vị trong bụng Cẩm Nương nhu động, nhưng tình cảnh ấm áp này làm cho người ta như thấm vào mật, mặc kệ vài người ở bên ngoài sốt ruột đến độ như kiến bò chảo nóng, vợ chồng bọn họ lại trải qua cuộc sống gia đình mật mật ngọt ngọt, cũng không chịu quấy nhiễu nửa điểm.
Diệp Nhất cũng được Lãnh Hoa Đình tiếp vào trong biệt viện, con của hắn Diệp Trung Bân lại bị Dụ Thân Vương mang đi, chưa trở về, bàn tay Diệp Nhất ngày ấy được Lãnh Hoa Đình xem kỹ, chỉ là ngón tay bị kẹp thương, còn đang trị liệu, nhưng hắn vừa nghĩ tới chuyện Diệp Trung Bân làm, tâm tình cực kỳ áy náy, mặc dù Cẩm Nương khuyên hắn như thế nào, trong lòng hắn vẫn luôn không an tâm, Cẩm Nương cũng hiểu, hắn đang hổ thẹn và đau khổ, dù sao là con của mình, làm cái việc cắn chủ sau lưng để cầu vinh, hận là hận, nhưng vẫn là không nỡ, chẳng lẽ thật muốn xử tử con trai ruột sao?
Nhưng dạo này mọi người tìm không thấy Diệp Trung Bân, Diệp Nhất liền càng thêm lo lắng càng tức giận, lại sợ Diệp Trung Bân sẽ tiếp tục làm chuyện điên rồ, càng buồn rầu nên vết thương cũng phục hồi chậm.
Cũng may Diệp Tam, Diệp Tứ thỉnh thoảng đến khuyên bảo hắn, cũng nói cho tin tức ở nhà máy, Cẩm Nương biết được Dụ Thân Vương ra lệnh công nhân tu sửa thiết bị, mọi công nhân cùng kêu lên rằng chỉ có thiếu chủ có khả năng tu sửa, thì con mắt đều ướt, không nghĩ tới những công nhân này trung thành với mình như thế, ngược lại càng cảm thấy an bình, thánh chỉ —— cứ xem đạo thánh chỉ hạ như thế nào.
Edit: Sia
“Hạ quan xin tuân theo mệnh lệnh phu nhân.” Bạch tổng đốc quỳ một gối xuống đất, hành đại lễ, vừa đứng lên liền quay người lại, hét lớn một tiếng: “Các huynh đệ Giang Nam đại doanh đâu!”
Trong lúc nhất thời, từ ngoài viện vang đến tiếng bước chân đều nhịp, một đội quân sĩ khôi giáp hạng nặng cầm trong tay trường thương tiến vào sân nhỏ, chia thành hàng hướng theo hai bên tường viện, bao bọc vây quanh nhân mã của Dụ Thân Vương, thương ngân sáng chói thẳng tắp hướng về đám người của Dụ Thân Vương, đợi lệnh.
Thế tử Hòa Thân Vương cùng thế tử Vinh thân vương sớm bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, giọng run run nói với Lãnh Hoa Đình: “Thế huynh, hai chúng ta trước đây chính là ở trong viện của huynh, không nên cũng đuổi chúng ta đi a.”
Cẩm Nương nghiêng qua liếc mắt nhìn hai vị thế tử, lạnh lùng không chút nào lưu tình nói: “Viện này chỉ cho phép người chưởng quản mặc ngọc nghỉ ngơi sử dụng, tất cả những người nhàn tạp (không liên quan), hết thảy mời ra.”
Hai vị thế tử này cũng không phải là người tốt gì, gió chiều nào thì che chiều ấy, rõ ràng đảm đương vai trò không tốt đẹp lắm trong vụ việc này, nhưng còn muốn giả bộ là hai kẻ không đắc tội ai, cho rằng người người đều ngu ngốc sao? Cố ý ở lại biệt viện không đi, tất nhiên lại muốn thực hiện quỷ kế gì đó, tất cả đều đuổi đi hết cho yên chuyện.
Dụ Thân Vương bị quân sĩ võ trang đầy đủ cầm thương bao quanh, hắn chưa từng bị ai đối đãi như thế, hắn vốn chính là một hoàng tử, mẫu phi trong cung cũng được sủng ái, mới ít tuổi đã được nuôi lớn trong cung thái hậu vài năm, thuận mắt thái hậu, cẩm y ngọc thực, lại quyền cao chức trọng, nhìn cả Đại Cẩm, ngoại trừ Hoàng thượng cùng Thái tử thì địa vị của hắn được tôn sùng nhất, cả đời này hầu như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngoại trừ vị trí cao nhất… Thêm cả Thanh Uyển, hắn còn chưa nếm qua thất bại như thế, Tôn Cẩm Nương, ngươi được lắm, ngươi giỏi lắm, cũng dám công nhiên khiêu chiến bổn vương, bổn Vương sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Bạch tổng đốc cũng rất đau đầu, tình hình loại này, Dụ Thân Vương nếu chịu nhận rõ tình thế tự động lui ra ngoài, đó là tốt nhất, tất cả đều vui vẻ, nếu là còn muốn đối chọi, chính mình còn thực không biết làm thế nào cho phải, chẳng lẽ phải thật sự đả thương đường đường Dụ Thân Vương gia, là huynh đệ ruột của hoàng thượng sao?
Hiện tại chính mình đang phụng mệnh làm việc, vậy sau này, lúc dẹp xong sự tình này, Dụ Thân Vương có thể ghi hận hay không, có thể lấy chức quyền ra trả thù riêng hay không?
Mắt mở to, dường như là cầu xin mà nhìn Dụ Thân Vương, chỉ cầu lão nhân gia không cần phải đối chọi gay gắt nữa, đi luôn thì càng hay.
Dụ Thân Vương tức giận đến sắp phát nổ, vừa nhấc mắt, liền chứng kiến vẻ mặt Bạch tổng đốc cầu xin, trong nội tâm cười lạnh một hồi, Tôn Cẩm Nương cũng quá ngây thơ đi, thánh tổ gia hạ thánh lệnh thì sao? Thánh tổ gia đã chết gần trăm năm, ai còn thực sự tuân theo lệnh ngài làm việc nữa, thực cho rằng người dưới sẽ tuân theo mệnh lệnh một khối ngọc nát để tự làm khổ chính mình, cứ khăng khăng không đi, xem ai dám thực sự động thủ với mình!
Dụ Thân Vương lạnh lùng, mắt hàm chứa mỉa mai nhìn Cẩm Nương, hai tay nhàn nhã để sau lưng, ung dung nói: “Bổn vương sẽ không đi, nhìn xem kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám đến gây khó dễ bổn vương.”
Cẩm Nương chưa từng thấy qua kẻ nào vô lại như thế, đường đường vương gia, lại đồng dạng như du côn lưu manh ỷ vào thân phận gây chuyện, thật đáng xấu hổ! Nàng chẳng muốn nhìn Dụ Thân Vương thêm, chỉ nhẹ nhàng, tao nhã đối mặt với Bạch tổng đốc nói: “Bạch đại nhân, bổn phu nhân hạn cho ông trong một phút đồng hồ, hãy đuổi hết sạch những kẻ không liên quan ra khỏi nội viện của bổn phu nhân, bằng không, tự gánh lấy hậu quả.” Nói xong, rốt cuộc chẳng muốn ngốc tiếp nữa, cúi đầu nói với Lãnh Hoa Đình: “Tướng công, chúng ta quay về nội viện đi, trong này buồn bực đến phát sợ.”
Lãnh Hoa Đình mỉm cười với nàng, cầm tay nàng nói: “Được, y theo lời nương tử, chúng ta vào nội viện đi, mệt mỏi a, một chút nữa ngủ một giấc cho thoải mái.”
Bạch tổng đốc nghe xong lời của Cẩm Nương, trong nội tâm rùng mình, bất đắc dĩ nói với Dụ Thân Vương: “Vương Gia, mời ngài nhanh chóng rời phủ, xin đừng làm khó xử hạ quan thì hơn.”
Dụ Thân Vương cười lạnh nhìn Bạch tổng đốc, đối mặt với mũi thương sáng loáng, không lùi mà tiến tới, chậm rì rì tiến lên trước một bước: “Bổn vương sẽ không đi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”
Bạch tổng đốc nghe xong liền nổi giận, dòng máu quân nhân cũng bị kích động sôi sục, ngang tàng rút kiếm nói: “Vương Gia, hạ quan cũng vì phụng mệnh làm việc, người cãi lời thánh ý như thế, vậy đừng trách hạ quan không khách khí.”
“Thánh ý? Ha ha ha, Bạch đại nhân, ngươi nghe theo thánh ý của ai? Bản Vương phụng mệnh đương kim thánh thượng đến đôn đốc việc ở căn cứ Giang Nam, có kim bài ngự ban trong tay, ngươi dám động dù chỉ một cọng lông tơ của ta, bổn vương luận xử ngươi tội mưu phản.” Dụ Thân Vương giơ lên cao kim bài trong tay, cười lớn nói.
Chưa xét đến người cầm khối kim bài trên tay, Bạch tổng đốc thật sự có chút bận tâm, dù sao khối kim bài này chính là đại biểu cho hoàng quyền, mạo phạm hoặc bất kính cũng đều tử tội, hôm nay thật đúng là khó xử tử hắn, nhưng hắn lúc này chỉ có thể nghe theo lệnh chủ nhân Mặc Ngọc, bảo vệ chủ nhân Mặc Ngọc mới là chức trách chính thức của hắn, nếu thật nhượng bộ Dụ Thân Vương bắt Tôn Cẩm Nương đi, tội lỗi này của hắn càng nghiêm trọng, cho nên hắn chỉ có thể kiên trì một lòng cầm kiếm, chắn trước Dụ Thân Vương, hắn cũng không cần ra sát chiêu, chỉ ép Dụ Thân Vương đi khỏi đây.
Thủ hạ của Dụ Thân Vương thấy vương gia bị công kích, dĩ nhiên khua kiếm nghênh tiếp, mà bọn họ vừa động, quân sĩ đại doanh Giang Nam vây bên ngoài cũng cầm trường thương tiến đến, nhân mã hai bên thật sự động thủ, thế tử Hòa Thân Vương cùng thế tử Vinh Thân Vương xem tình thế liền thối lui một góc, tình hình như vậy vẫn là bo bo giữ mình tốt hơn.
Nhìn ra Bạch tổng đốc không dám thực sự ra sát chiêu với chính mình, nhưng Dụ Thân Vương ra chiêu xảo trá cực kỳ,xuống tay hung ác, thầm nghĩ đánh lui Bạch tổng đốc mới tốt, Bạch tổng đốc không dám làm hắn bị thương, tay chân nhất thời bị trói buộc, một thân công phu rất khó thi triển ra, chỉ biết tức giận, Dụ Thân Vương tay phải cầm kiếm, tay trái lại cầm khối kim bài ngự ban này để che thế công của mình, mỗi lần mũi kiếm sắp tới trên người Dụ Thân Vương, hắn liền cầm kim bài trong tay vừa đỡ, Bạch tổng đốc không thể không thu chiêu, lui về công kích, đổi chiêu tấn công, mà Dụ Thân Vương liền nhân cơ hội tiếp tục ra chiêu, trong lúc nhất thời, đánh cho Bạch tổng đốc liên tiếp lui về phía sau, cơ hồ chỉ có chống đỡ, toàn bộ không sức hoàn thủ.
Hai bên quân sĩ cũng có người lớn mật công kích hướng Dụ Thân Vương, nhưng Dụ Thân Vương võ công cao cường, một thân công phu cũng xuất thần nhập hóa, những tiểu binh này căn bản không thể tiến gần người hắn, nhìn tình hình này thì Dụ Thân Vương ngược lại chiếm thế thượng phong.
Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình không để ý đến hỗn loạn giết chóc đằng sau, được Lãnh Tốn cùng ám vệ hộ tống, tiếp tục hướng về nội viện của mình đi, hoàn toàn không lo chuyện Dụ Thân Vương ở đằng sau.
“Thế huynh, đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Thanh Dục những ngày này tại biệt viện trôi qua ngây ngô, giống như con cú buổi tối không ngủ được, buổi sáng lại không dậy nổi, hôm nay sáng sớm bị tiếng đao kiếm trong nội viện làm tỉnh, trong nội tâm quýnh lên, sợ nữ tử kia đã xảy ra chuyện gì, xoay người một cái liền từ trên giường nhảy xuống, chưa kịp rửa mặt, liền vọt tới tiền viện.
Vừa thấy trước cổng trong quả nhiên có người đang đánh nhau, vội vã chạy tới, đã thấy Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương nắm tay, ra vẻ nhàn nhã đi về phía nội viện, không khỏi hỏi thăm.
Cẩm Nương thấy hắn hỏi nên khẽ giật mình, thiếu chút nữa đã quên trong nội viện còn có một người như vậy, nhưng hắn là nhi tử của Dụ Thân Vương, sẽ không làm việc gì hại mình chứ, cha hắn chính là muốn bắt mình đi, nên nàng giương mắt cảnh giác nhìn xem Lãnh Thanh Dục.
Mà trong mắt Lãnh Hoa Đình càng nhiều ý đề phòng cùng phẫn nộ, Lãnh Thanh Dục không rõ có chuyện gì, kinh ngạc nhìn Cẩm Nương, ánh mắt không tín nhiệm của nàng làm sau lưng hắn cảm thấy từng đợt lạnh cả người, trong nội tâm đau xót, chẳng lẽ nàng cho là mình sẽ làm thương tổn nàng sao?
Mà gần đây Lãnh Tốn cùng hắn giao hảo cũng mang vẻ mặt phòng bị nhìn hắn, Lãnh Thanh Dục càng cảm thấy căm tức, quát: “A Tốn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Dụ Thân Vương muốn bắt thiếu phu nhân đi!” Lãnh Tốn tức giận nói.
“Phụ vương ta? Phụ vương sao đã tới đây rồi? Vì sao phải bắt Cẩm… Bắt thế tẩu đi? Nhất định là có hiểu lầm!” Lãnh Thanh Dục kinh ngạc nói ra, thiếu chút nữa gọi ra khuê danh của nàng, cái tên ngày nhớ đêm mong, tâm tâm niệm niệm, thuận miệng liền nói ra, may mắn, kịp thời dừng lại, không có gọi đầy đủ, bằng không sợ là lại làm nàng giận.
“Hừ, thế tử gia vẫn nên tự mình đi xem a, phụ vương của huynh hôm nay chính là đem tất cả người trong nội viện chúng ta đều giam lỏng rồi.” Ngữ khí Lãnh Tốn không hòa nhã, Dụ Thân Vương cũng chẳng cho thái tử chút mặt mũi, điều này làm cho hắn rất bất mãn, thái tử là người kế thừa Đại Cẩm, dù Dụ Thân Vương quyền thế ngập trời, thì ở trước mặt thái tử cũng vẫn là thần tử nhưng không đem thái tử để vào mắt, đó chính là có dị tâm với ngôi vị hoàng đế, đại nghịch bất đạo như thế, thật sự là đáng hận.
Lãnh Thanh Dục nghe thấy tình thế nghiêm trọng, bất chấp lại nhìn sắc mặt Cẩm Nương, một cái thả người liền phi thân hướng đến cổng trong đi, quả nhiên thấy hai người càng đấu say sưa đúng là phụ vương mình cùng Bạch tổng đốc, gấp gáp lớn tiếng kêu: “Phụ vương —— ”
Dụ Thân Vương chính liên tiếp tiến sát, mắt thấy sắp đem Bạch tổng đốc bức tiến vào cổng trong, chính mình thoát ly hắn kiềm chế hướng vào phía nội viện thẳng đến chỗ Tôn Cẩm Nương, nghe được Lãnh Thanh Dục hô gọi, trong nội tâm vui vẻ, nói ra: “Dục nhi, nhanh giúp phụ vương ngăn chặn mấy tên này.”
Lãnh Thanh Dục không rõ phụ vương tại sao lại cùng Bạch tổng đốc đánh nhau, công phu phụ vương tuy mạnh, nhưng rất ít động thủ, việc hôm nay sợ thật sự rất nghiêm trọng, bằng không phụ vương cũng sẽ không tự động thủ, lại giương mắt nhìn, thình lình chứng kiến mấy hộ vệ của phụ vương đang cùng quân sĩ đại doanh Giang Nam đánh nhau, trong nội tâm không khỏi càng nghi hoặc, hắn vẫn tinh tường vài điểm tính nết của Bạch tổng đốc, người lăn lộn trên chốn quan trường hơn chục năm thì sao lại ra lệnh quân đội động thủ với cả Dụ Thân Vương, ăn gan hùm mật gấu sao? Việc này có lẽ không phải đơn giản như vậy?
Nghĩ như thế, hắn liền phi thân nhảy hướng hai người đang chiến đấu, thân thể hạ xuống đúng ở giữa hai người, Bạch tổng đốc đúng là bị Dụ Thân Vương làm cho luống cuống tay chân, gặp Lãnh Thanh Dục đột nhiên tiến đến, trong nội tâm vui vẻ, nhân cơ hội quay ngược tình thế, lùi khỏi chiến trận, thả người nhảy ra xa hơn mấy trượng, vung tay lên, quát to: “Tướng sĩ trong sân nghe lệnh, nằm xuống! Cung tiễn thủ ở đâu?” Hai mệnh lệnh đồng thời phát ra, quân sĩ trong sân đang tại cùng những hộ vệ Dụ Thân Vương kịch chiến vừa nghe lập tức tùy chỗ nằm xuống, cho dù đang bị người công kích, cũng không quan tâm liền ngã nằm xuống đất, mà trên tường viện, lập tức đông nghịt cung tiễn thủ nhoài người ra, những mũi tên lạnh như băng liền nhất tề nhắm ngay phụ tử Dụ Thân Vương cùng tùy tùng của bọn hắn.
Bỗng nhiên biến hóa khiến Lãnh Thanh Dục có chút mơ hồ, hắn phẫn nộ nhìn Bạch tổng đốc, quát: “Bạch đại nhân đây là có ý gì? Ngươi muốn giết phụ tử chúng ta?”
Sắc mặt Bạch tổng đốc có điểm xấu hổ, vừa rồi Lãnh Thanh Dục rõ ràng là tới khuyên can, chính mình lại lợi dụng hắn thoát ly kiềm chế của Dụ Thân Vương, cử động lần này có điểm khó nói, nhưng mà không có cách nào khác, ai bảo hắn có một phụ thân không thông tình đạt lý (không biết phân biệt phải trái) như vậy? Hơn nữa, chính mình cũng không phải thật sự muốn giết phụ tử bọn họ, chẳng qua chỉ muốn đuổi bọn họ đi mà thôi.
“Thế tử gia, xin lỗi, hạ quan cũng chỉ vì bất đắc dĩ, vương gia uy hiếp giam lỏng Lãnh phu nhân, hạ quan không thể không ra hạ sách này, chỉ cần người cùng vương gia rời khỏi biệt viện, hạ quan quyết sẽ không tổn thương dù một sợi lông của phụ tử vương gia, thỉnh thế tử thứ lỗi.” Bạch tổng đốc cất cao giọng nói.
Lại một người nói Dụ Thân Vương uy hiếp bắt Cẩm Nương, Lãnh Thanh Dụ không khỏi có chút căm tức, hoang mang nhìn Dụ Thân Vương nói: “Phụ vương, thật có chuyện này ư? Lãnh phu nhân chính là được hoàng thượng phái đến, cũng coi như một nửa khâm sai, ngài như thế nào…”
“Bổn vương đâu muốn giam lỏng nàng, chỉ giảng giải khuyên bảo nhưng như nước đổ lá khoai với nàng, thiết bị trong căn cứ bị hỏng, đội tàu xuôi nam chỉ có bốn ngày nữa phải lên đường, còn thiếu mấy trăm kiện hàng, nàng lại không chịu đi sửa chữa thiết bị…” Dụ Thân Vương thật buồn bực, nguyên bản muốn dồn Bạch tổng đốc, lại đột nhiên bị Thanh Dục bất chợt chen vào, tình thế thoáng cái có lợi lại biến thành bị động, tiểu tử chết tiệt, không giúp đỡ thì thôi, lại đến cản trở.
“Phụ vương, chuyện căn cứ không phải vốn do Lãnh phu nhân cùng Hoa Đình huynh chủ trì sao? Huynh ấy sao lại không để ý việc sản xuất của căn cứ?” Lãnh Thanh Dục thật sự cảm thấy kỳ quái ngay, càng nghe càng hồ đồ.
“Khụ, khụ!” Dụ Thân Vương vừa nghe lời này, trên mặt liền lộ ra một tia xấu hổ cùng bất đắc dĩ, không biết phải giải thích cho nhi tử như thế nào, ho khan hai tiếng cố che dấu, quát Lãnh Thanh Dục: “Con đừng quản những việc này!” Lại nghĩ tới nhi tử đã đến đây một hai tháng, cương quyết không đưa một chút tin tức ình, còn khiến mình nghe phải tin tức sai lầm, thực tức chết, náo loạn thành cục diện bế tắc như hiện tại, cái thằng tiểu tử ngu ngốc này chẳng có trách nhiệm, trong nội tâm bốc hỏa, lại mắng: “Phụ vương để con nhận chức giám sát, con suốt ngày làm được gì, không thấy được một điểm hiệu quả!”
“Thế tẩu thật vất vả cải tạo tốt máy móc trong nhà máy, khiến cho căn cứ đi vào quỹ đạo, giám sát cái gì, làm cho nàng sống yên ổn thêm hai ngày nữa không tốt sao? Hơn nữa, việc cải tạo bề bộn cũng khá tốt, nào còn tâm để ý cái gì? Con thấy cái chức giám sát cũng không phải thực chất cần, mà là để tới quấy rối, phụ vương, người sẽ không làm gì ngăn thế tẩu hoàn thành công việc chứ?” Lãnh Thanh Dục đã sớm đau lòng Cẩm Nương, còn đang mang thai mà mỗi ngày đi sớm về trễ, tập trung toàn bộ tinh thần vào thiết bị, nàng đồng thời rất thông minh, đáng ngưỡng mộ, cần cù thật thà vừa trí tuệ, có thể chịu được cực khổ ngang với nam tử bình thường, không nghĩ tới nàng vừa có thể thoải mái hơn đã có người vây tới như thiêu thân! Càng không nghĩ tới phụ vương cũng hồ đồ như thế, lại cũng tham gia, còn… Khiến cho đao kiếm xung đột.
Dụ Thân Vương đối với việc này cũng ảo não cực kỳ, hắn vốn đang tức giận Lãnh Thanh Dục đến đây không có nửa điểm tác dụng, tiểu tử này lại đâm trúng chỗ đau của hắn, không khỏi thẹn quá hoá giận, khiển trách: “Bây giờ không phải là thời điểm thảo luận việc này, tranh thủ thời gian mời Lãnh phu nhân đi giải quyết thực tế vấn đề căn cứ mới đúng đắn.”
Lời này không thể nghi ngờ đã chứng thật nỗi lo lắng trong nội tâm Lãnh Thanh Dục, hắn không thể tin nhìn Dụ Thân Vương: “Phụ vương, người thật sự là một đời anh minh, nhất thời hồ đồ, cái căn cứ này, nhìn tưởng thơm ngon, trên thực tế, ngoại trừ một nhà Giản Thân Vương phủ, ai cũng đừng nghĩ chính thức nhúng tay vào, nhi tử đến lâu như vậy, vẫn dốt đặc cán mai về hai đống sắt vụn đó, cho dù đưa Mặc Ngọc đến trên tay nhi tử, nhi tử cầm cũng vô dụng, đừng đem cơ nghiệp tổ tông đều thất bại là tốt rồi.”
Dụ Thân Vương nghe đến vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, lời của con hắn ngược lại nghe lọt được một ít, xem ra kế hoạch hôm nay của mình thật đúng là có vấn đề, cướp đoạt nhà máy thật không sáng suốt, không có kỹ thuật, không nhân tài, không hiểu những thứ kỹ thuật lạ kỳ kia, cho dù cầm Mặc Ngọc cũng chẳng thể duy trì được mà dùng… Qua sông đoạn cầu… Cái sông này căn bản là qua không được, tối đa cũng chỉ bước đến giữa sông, mới thực hiện, ngay cả mình đều rơi xuống sông rồi, hắn xem như hiểu rồi, chính mình sợ là trúng gian kế của những người khác.
“Thanh Dục, quan hệ giữa con với Tiểu Đình không tồi, con giúp phụ vương khẩn cầu bọn họ a, hiện tại vô cùng cấp bách, nếu không sửa lại thiết bị cho tốt, thương đội xuôi nam sẽ khó có thể chuẩn bị đầy đủ hàng hóa, điều này là đại sự sẽ ảnh hưởng danh dự Đại Cẩm a.” Dụ Thân Vương không khỏi hạ thấp thanh âm, nghĩ ra cách khác, xem nhi tử trong lúc này có thể giải quyết chuyện này không, nghe nói nhi tử còn từng cứu Tôn Cẩm Nương một lần.
Lãnh Thanh Dục nghe xong nhướng mày, đang muốn trả lời, Bạch tổng đốc bên kia sốt ruột nghe, hai cha con này cũng không có để ý gì tới mình đi, mà cung tiễn vẫn nhắm tới hai người, hơn nữa đã sắp hết thời hạn Lãnh phu nhân vừa rồi ra lệnh, tiếp tục nói chuyện thì chính mình phải chịu trách phạt, “Vương Gia, thế tử, vẫn là mời các vị đều rời khỏi viện này thôi, xin đừng làm hạ quan khó xử .”
Dụ Thân Vương nghe thấy căm tức, mình không phải là đang tự tìm cách giải quyết vấn đề sao? Cái người họ Bạch này một chút nhãn lực cũng không có, lại chẳng biết đưa bậc thang để mình lui hạ, không khỏi buồn bực nói: “Ngươi có bản lĩnh cứ ra trước mặt bắn bổn vương, bổn vương chính là không rời đi!”
Bạch tổng đốc nghe rồi đơ người, lời Dụ Thân Vương quá mức ngang ngược, hơn nữa, nếu tiếp tục lùi bước thì sẽ vượt qua thời gian Cẩm Nương định cho hắn, hắn không khỏi trầm mặt, vung tay lên, quát: “Bắn tên!”
Lập tức, hàng loạt mũi tên như mưa bay vào sân, nhất thời liên tục vang đầy tiếng kêu thảm thiết, vài người hộ vệ của Dụ Thân Vương bị trúng tên ngã xuống đất, nhưng những mũi tên này như có mắt, đều chỉ hướng đến mấy hộ vệ, còn phụ tử Dụ Thân Vương đều tránh được nguy hiểm.
Lãnh Thanh Dục nhìn rồi liền nhíu mi, nói với Bạch tổng đốc: “Dừng tay, Bạch đại nhân, dừng tay, ta khuyên phụ vương đi ra ngoài là được.”
Bạch tổng đốc nghe xong liền lệnh quân sĩ ngừng bắn, Lãnh Thanh Dục kéo Dụ Thân Vương đi ra ngoài, “Phụ vương, chúng ta đi ra ngoài đi, cứ thế này sẽ càng làm thế tẩu nổi nóng, người hiện tại cưỡng cầu cũng vô dụng, cho dù bắt nàng thật, nàng quyết sống chết không theo, phụ vương sẽ làm gì? Chẳng lẽ còn thật sự giết nàng sao? Nàng chính là kỳ tài Đại Cẩm chúng ta, nàng nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Hoàng thượng là người đầu tiên muốn trị tội ngài.”
Dụ Thân Vương cũng chỉ muốn tìm lối thoát, bị Lãnh Thanh Dục khẽ kéo, thì ỡm ờ ra khỏi, Bạch tổng đốc nhìn xem cuối cùng là thở dài một hơi, thấy phụ tử Dụ Thân Vương đi xa, hắn mới thu binh, vừa muốn tiến nội viện báo cáo tình huống với Cẩm Nương, chợt nghe thanh âm Dụ Thân Vương lạnh lùng từ xa xa truyền đến: “Bạch đại nhân, nợ nần hôm nay, bổn vương sẽ nhớ kỹ, ngày sau chúng ta lại tính.”
Bạch tổng đốc nghe xong một thân mồ hôi lạnh, chân bước càng nhanh.
Trong biệt viện cuối cùng khôi phục bình tĩnh, Lãnh Thanh Dục trở lại tiểu viện, đi đến Lãnh Hoa Đình cầu tình, Lãnh Hoa Đình khó có dịp mang vẻ mặt ôn hoà gặp hắn, nhưng luôn cố tình nói lảng nói tránh với hắn, nói đến chuyện tu sửa thiết bị liền nói sang chuyện khác, hoặc là nói rằng Cẩm Nương bị kinh hãi, phải dưỡng thai, không thể xử lý công việc, khiến Lãnh Thanh Dục rất bất đắc dĩ, hắn cũng biết là Dụ Thân Vương làm quá mức, trách không được Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương không nể tình, chẳng xem tình nghĩa, phụ vương ra đòn này rõ ràng chính là muốn bức cả phủ Giản Thân Vương vào chỗ chết nha, người ta chịu gặp mình là nể tình lúc trước đã cứu Cẩm Nương.
Về sau, hắn không có biện pháp, chỉ có thể lo lắng suông, bất quá, tên kia cũng vô lại giống phụ vương hắn, Dụ Thân Vương tại nội viện náo loạn như vậy vừa làm trò hề, hắn một chút cũng không cảm thấy mình là nhi tử của kẻ thù, chính sự không có cách nào khác làm được gì, liền trở về biệt viện, còn muốn ở tiểu trúc ven hồ của hắn, Lãnh Hoa Đình tự nhiên là không muốn, chỉ là Cẩm Nương sẽ cảm thấy Thanh Dục không giống như người có ý đồ xấu, lại đã thật tâm cứu chính mình hai lần, liền tùy ý hắn đi.
Nhưng mà đến lúc này, Dụ Thân Vương cùng vài vị thế tử Vinh thân vương, thế tử Hòa Thân Vương càng vội muốn chết, Lãnh Hoa Đường ngược lại là một bộ dạng vò đã mẻ thì không sợ sứt, muốn quay về biệt viện, Cẩm Nương không cho phép hắn đi vào, nhưng không đề phòng ngại hắn ở bên ngoài thăm dò tin tức, mỗi lần nghe được Dụ Thân Vương ăn nghẹn, hắn liền thấy rất vui vẻ, hơn nữa hắn cũng không có rảnh rỗi, việc nên làm tiếp tục làm, chỉ là lúc này cải biến một ít mục tiêu cùng mục đích.
Vợ chồng Tiểu Đình đối với hắn vừa hận lại ghét, nhưng Dụ Thân Vương cùng hai vị thế tử này rõ ràng cũng chẳng có chút hảo tâm, một lòng coi mình như con rồi, tuy chính mình phạm sai lầm, nhưng so với sai phạm của bọn họ còn nhỏ hơn nhiều, cho dù hoàng thượng trách tội, mình cũng sẽ không bị trách phạt quá lớn, huống chi thái tử dù thế nào cũng đều nhất định bảo vệ mình.
Cẩm Nương hai ngày này an tâm ở trong phòng dưỡng thai, Lãnh Thanh Dục đến đây vài lần, nàng ngay cả mặt mũi đều không lộ, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, quân sĩ còn đang vây quanh bên ngoài, xác thực không còn là giam lỏng trong biệt viện, mà là bảo vệ người trong biệt viện.
Cho nên tất cả chi tiêu cần thiết trong biệt viện đều rất đầy đủ, bọn hạ nhân xuất nhập cũng cực kỳ thuận tiện an toàn, chẳng người nào ngăn cản bọn họ.
Thanh Ngọc từ ngày Cẩm Nương đáp ứng lưu lại Song nhi, thì rất cảm kích Cẩm Nương, lúc làm việc thì chủ động và cẩn thận nhiều hơn trước, nếu không sai nàng làm việc gì, nàng cũng tự làm vài việc, mà cũng chủ động giúp đỡ rất nhiều việc vặt vãnh, tuy vậy ngẫu nhiên, nàng cũng sẽ một mình ngồi ngẩn người, Tứ Nhi nhìn đã cảm thấy kỳ quái, nhưng hỏi nàng, nàng lại không nói, chỉ lúc nào Lãnh Tốn xuất hiện mới có thể hiện ra mỉm cười.
Tứ Nhi nhìn xem đành thở dài, lại nghĩ tới chuyện giữa mình và A Khiêm, tâm tình cũng phiền muộn không thôi, mấy ngày nay, A Khiêm dường như đột nhiên mất tích, cả một lời chào hỏi cũng không có, đã chẳng thấy tăm hơi, hỏi thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cũng nói không biết, điều này làm cho nàng càng lo lắng, cũng càng không thấy thư từ.
Trương ma ma mấy ngày nay luôn luôn vội vàng huấn luyện mấy nha hoàn mới tới, nhưng đối với đồ ăn của Cẩm Nương lại phá lệ để bụng, mỗi ngày đều đun rất nhiều thuốc bổ cho Cẩm Nương, Cẩm Nương cũng không có chút phản ứng khi mang thai, khẩu vị rất tốt, rất ít nôn nghén, điều này làm cho Trương ma ma rất cao hứng, thường thường cười nói: “Tiểu thiếu gia nhà chúng ta thật đúng là láu lỉnh a, lại hiếu thuận, một chút cũng không hành hạ nương.”
Cẩm Nương liền một đầu hắc tuyến, vẫn chỉ là khối thịt mà đã biết hiếu thuận mẹ, Trương ma ma cũng quá khoa trương a, tuy vậy tâm tư nàng cũng giống bao người mẹ trong thiên hạ, rất ưa thích nghe người khác khen con của mình, dù kể cả con chưa ra đời cũng thế, mỗi ngày còn trong bụng, mỗi ngày một chút phát triển, lúc mới có thai, nàng cảm giác được trong bụng giống như có dòng khí lưu (không khí), về sau nàng cảm thấy rõ hơn, đó là lúc hài tử đang động, trong nội tâm sẽ sinh ra một tia tình thương của mẹ, sẽ ôm bụng nói chuyện,
Lãnh Hoa Đình thấy thế liền không nhịn được cũng ghé gần sát nàng, có khi cũng giống trẻ con bình thường, ghé gần bụng Cẩm Nương nghe thai âm, chỉ là hài tử quá nhỏ, hắn chỉ có thể nghe được thanh âm tràng vị trong bụng Cẩm Nương nhu động, nhưng tình cảnh ấm áp này làm cho người ta như thấm vào mật, mặc kệ vài người ở bên ngoài sốt ruột đến độ như kiến bò chảo nóng, vợ chồng bọn họ lại trải qua cuộc sống gia đình mật mật ngọt ngọt, cũng không chịu quấy nhiễu nửa điểm.
Diệp Nhất cũng được Lãnh Hoa Đình tiếp vào trong biệt viện, con của hắn Diệp Trung Bân lại bị Dụ Thân Vương mang đi, chưa trở về, bàn tay Diệp Nhất ngày ấy được Lãnh Hoa Đình xem kỹ, chỉ là ngón tay bị kẹp thương, còn đang trị liệu, nhưng hắn vừa nghĩ tới chuyện Diệp Trung Bân làm, tâm tình cực kỳ áy náy, mặc dù Cẩm Nương khuyên hắn như thế nào, trong lòng hắn vẫn luôn không an tâm, Cẩm Nương cũng hiểu, hắn đang hổ thẹn và đau khổ, dù sao là con của mình, làm cái việc cắn chủ sau lưng để cầu vinh, hận là hận, nhưng vẫn là không nỡ, chẳng lẽ thật muốn xử tử con trai ruột sao?
Nhưng dạo này mọi người tìm không thấy Diệp Trung Bân, Diệp Nhất liền càng thêm lo lắng càng tức giận, lại sợ Diệp Trung Bân sẽ tiếp tục làm chuyện điên rồ, càng buồn rầu nên vết thương cũng phục hồi chậm.
Cũng may Diệp Tam, Diệp Tứ thỉnh thoảng đến khuyên bảo hắn, cũng nói cho tin tức ở nhà máy, Cẩm Nương biết được Dụ Thân Vương ra lệnh công nhân tu sửa thiết bị, mọi công nhân cùng kêu lên rằng chỉ có thiếu chủ có khả năng tu sửa, thì con mắt đều ướt, không nghĩ tới những công nhân này trung thành với mình như thế, ngược lại càng cảm thấy an bình, thánh chỉ —— cứ xem đạo thánh chỉ hạ như thế nào.
Bình luận facebook