Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-87
Chương 87
Cẩm Nương nghe được thì ngẩn ra, cách mấy ngày đã gặp ở cửa hàng thành Đông cũng chưa được bao lâu, hôm nay Tam lão gia lại tới làm cái gì? Chẳng lẽ là Vân Nương đem người đưa qua rồi?
Trong đầu vừa suy nghĩ, nên cước bộ cũng chậm chút ít, Lãnh Hoa Đình vừa quay đầu lại, đã bắt gặp nàng nhíu lông mày, nên quay đầu lại nắm lấy người của nàng, “Ngây ngốc nghĩ cái gì, để ý những kẻ không liên quan làm gì, nhanh đi, ta chết đói rồi nè.”
Cẩm Nương nghe không khỏi tức giận, cơm hâm nóng bốn lần ngươi không ăn, ngươi chết đói còn muốn người ta khó chịu, nghĩ thế cước bộ cũng tăng nhanh rất nhiều, vội vàng đẩy hắn vào nhà, Phong nhi thấy vậy bận rộn đi múc súp, Cẩm Nương vừa nhận lấy chén súp kia vừa hướng Tú cô nói: “Đi giúp ta mời Tam lão gia vào đi, để chậm trễ sẽ không tốt.”
Tú cô nghe bận rộn vén rèm đi ra ngoài, Cẩm Nương bưng súp lên, múc một muỗng thổi thổi rồi mới đưa đến bên miệng Lãnh Hoa Đình.
Lãnh Hoa Đình cười mị mị mà uống, ở một bên Phong nhi nhìn thấy thì rùng mình, thiếu gia thật đúng là biết chơi xấu, rõ ràng tự mình có thể ăn, cứ muốn để cho Thiếu phu nhân trở lại đút, nàng lắc đầu, rồi đi bới thêm một chén cơm nữa, rồi rất biết điều đứng ở một bên hầu hạ.
Một chén canh uống xong, Cẩm Nương mới đưa cơm cho hắn, còn mình đứng ở một bên gắp thức ăn cho hắn, Lãnh Hoa Đình ăn đến mặt mày hớn hở, Cẩm Nương vừa nhìn thấy liền tức, cào nhào lẩm bẩm: “Nếu ngày nào đó ta đi ra ngoài năm ba ngày, chàng cũng không ăn cơm sao? Vẫn để đói đến chóng mặt sao, người lớn như vậy mà còn tùy hứng, những cái khác không nói, nhưng cơm này cũng không thể không ăn, thân thể vốn đã không tốt lắm. . . . . .”
“Nương tử, miếng sườn xào chua ngọt ăn thật ngon, ăn một miếng đi.” Đang càu nhàu thì thình lình trong miệng bị đút một miếng thịt sườn, Cẩm Nương thiếu chút nữa bị nghẹn, ngước mắt thấy người nào đó mang vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, tựa hồ đang đợi nàng khen ngợi, Cẩm Nương nhai chẹp chẹp mấy cái, đem miếng sườn kia nuốt xuống, lại đang muốn tiếp tục càu nhàu, thì Lãnh Hoa Đình lại đem một miếng khác đưa tới.
Cẩm Nương cuối cùng cũng hiểu được, liền ngậm miệng, lại thấy ánh mắt hắn ngưng trọng, để bát đũa bất động, Cẩm Nương không hiểu liền nhìn hắn, một hồi lâu mới nghe hắn chậm rãi nói: “Nương tử, không nên rời đi ta.”
Cẩm Nương nghe thấy tim liền mềm nhũn , tựa như có một con tằm nhỏ bé xinh đẹp chậm rãi ngọa nguậy trong lòng, ngứa ngứa, còn có thêm một phần tơ mềm ngọt ngào, bưng chén lên, nàng lại tiếp tục biến thân trở thành bảo mẫu cao cấp, thanh âm trở nên ôn nhu : “Ăn cơm đi tướng công, ta sẽ không đi nữa, ở nhà cùng với chàng.”
Đôi mắt đen như ngọc của Lãnh Hoa Đình ánh sáng lưu chuyển, há miệng lớn ăn từng ngụm, bộ dáng vừa biết điều vừa đáng yêu, giống như hài tử vừa được người lớn ban thưởng mà thỏa mãn và hưng phấn.
“Ai a, vợ Tiểu Đình, vợ Tiểu Đình.”
Phía ngoài đại tảng môn vang lên tiếng Tam lão gia, Tú cô mang theo Tam lão gia vào phòng.
Cẩm Nương bận rộn đặt chén trong tay xuống đi hành lễ với Tam lão gia, “Tam thúc hiện giờ là người bận rộn, hôm nay làm sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây thế?” Vừa để cho Phong nhi đi lấy trà, mang trái cây dâng lên.
Tam lão gia nghiêng đầu nhìn lên Lãnh Hoa Đình đang ăn cơm, thấy khó hiểu nên hỏi: “Đình ca nhi làm sao giờ này mới ăn cơm, lúc này là lúc nào rồi, không phải cháu mới thức dậy chứ, Tam thúc ngươi trước kia cũng như vậy, rất là lười biếng, hôm nay ta đã trông coi một Đại cửa hàng, nên mỗi ngày đều phải thức dậy sớm đấy.”
Lãnh Hoa Đình bởi vì Cẩm Nương để chén cơm xuống, chỉ lo chiêu đãi Tam lão gia, gương mặt tuấn tú liền buộc thật chặc rồi, nên đối với câu hỏi của Tam lão gia mắt điếc tai ngơ, chiếc đũa trong tay gõ đinh đang rung động, một bộ dạng rất không bình tĩnh.
Cẩm Nương liền nhanh chóng đối với Tam lão gia nói: “Không phải vậy đâu, tướng công ngày thường cũng thức dậy sớm lắm, chẳng qua là cơm trưa hôm nay hơi chậm chút ít. . . . . . A, Tam thúc, hôm nay ngài đến đây là có việc?”
Tam lão gia vừa nghe Cẩm Nương lời này liền cười đến không khép miệng, híp mắt mang vẻ mặt đắc ý: “Ai nha, vợ của Tiểu Đình, đại tỷ kia của ngươi thật đúng là biết điều biết phải, hôm kia mới tặng hai người tốt tới cho ngươi Tam thúc, còn mời Tam thúc ta thống khoái mà vui chơi hai đêm, bảo là muốn ở cửa hàng thành Đông hùn cổ phần vào.”
Chuyện này Cẩm Nương đã sớm biết, chẳng qua nàng không biết lần này Tam lão gia tới là có dụng ý gì, liền cười cười nói: “Có chuyện như vậy sao? Ai, ai bảo Tam thúc ngài hôm nay tay nắm thực quyền làm chi, dĩ nhiên sẽ có một đám thân thích gia quyến muốn nịnh bợ ngài, nếu đại tỷ đã tặng lễ cho ngài, thì ngài hãy thu nhận.” Nửa điểm cũng không nói đến chuyện hùn cổ phần, chuyện này tốt hay xấu, ai cũng nói không biết được, nàng cũng không muốn dây dưa vào trong đó.
Tam lão gia vừa nghe Cẩm Nương khen hắn, thì cười đến thấy răng không thấy mắt, ném một khối điểm tâm đến trong miệng, uống một ngụm trà rồi mới nói: “Tam thúc ta hôm nay tới cũng là muốn nói với các ngươi một tiếng , dù sao cũng là thân thích một nhà, tiền này cho người khác thì cũng là kiếm tiền, sao không cho thân thích, ngươi nói xem phải không, chẳng qua là hạn ngạch cổ phần ở cửa hàng kia, ta nhất thời cũng không có cổ phần để chia thêm ra ngoài. . . . . .” Vừa nói, một đôi mắt cá liền trừng đến trợn tròn, để nhìn kỹ phản ứng của Cẩm Nương.
Cẩm Nương vốn cũng đã từng nghĩ tới, Vương gia từng kinh doanh cửa hàng , thì đích thị là đã sớm đem cổ phần phân chia rất tốt, hơn nữa chiếm cổ phần hầu hết cũng là đại nhân vật có uy tín danh dự trong kinh, hiện tại Vân Nương bỗng nhiên muốn nhảy một chân vào, dĩ nhiên là không dễ dàng, chẳng qua sợ rằng Tam lão gia còn có ý tứ gì khác. . . . . .
“Vậy Tam thúc ngài cũng đừng làm khó mình, Đại tỷ của ta dù sao cũng là vãn bối, đưa ngài một ít lễ nhỏ cũng không là cái gì, ngài đại khái có thể tặng lại cho nàng là được.” Cẩm Nương cười nhạt đối với Tam lão gia nói.
Tam lão gia vừa nghe, trong mắt liền lộ ra vẻ thất vọng , hắn đã sớm có đối sách, chủ yếu đến tìm Cẩm Nương là muốn có thêm người ủng hộ, lại thấy Cẩm Nương một bộ dạng không quan tâm lắm, nên không khỏi thu lại nụ cười, híp mắt nói: “Cũng không phải là không có cách nào , ngươi là vợ của Tiểu Đình , Tam thúc dù sao cũng phải cho ngươi mấy phần mặt mũi , đúng không.”
Cẩm Nương nghe hắn lời ấy quả nhiên là có ý khác, liền cười nói: “Tam thúc, ngài ngàn vạn lần chớ vì chuyện này mà làm khó mình, Đại tỷ của ta cũng bất quá chỉ đùa chơi thôi, Trữ vương phủ ngài cũng biết, là hoàng thân quốc thích mà, chẳng lẽ họ thiếu ít bạc này hay sao.”
Tam lão gia nghe xong liền giận, phịch một tiếng đứng lên nói: “Ngươi đứa nhỏ này, tại sao có thể như vậy chứ, tỷ tỷ nhà mình không giúp, ngươi muốn giúp người nào đây? Tam thúc ta nói có biện pháp thì biện pháp , hôm nay cũng chính là tới nói cho ngươi biết một tiếng, ta đem cổ phần của Đại cữu bên nhà mẹ đẻ Nhị thẩm Tử ngươi chia ra một phần, đều đặn cho đại tỷ ngươi, đều là quan hệ thông gia giống nhau, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, đúng không.”
Cẩm Nương nghe được thì ngẩn ra, Đại cữu của nhà mẹ đẻ Nhị thái thái đã hùn cổ phần ở cửa hàng thành Đông sao? Không trách được Nhị lão gia lại không muốn Tam lão gia quản chuyện ở cửa hàng thành Đông, lấy tính tình khốn kiếp của Tam lão gia, đừng nói nửa năm, sợ là ba tháng cũng sẽ đem cửa hàng kia hành hạ tan nát, vậy không phải sẽ chặt đứt đừng tài lộ của nhà mẹ đẻ Nhị thái thái sao?
Nhưng hôm nay lại muốn đem một thành cổ phần của Đại cữu bên nhà mẹ đẻ Nhị thái thái cho Vân Nương, vậy Nhị thái thái sẽ không bỏ qua dễ dàng. . . . . .
“Tam thúc, dễ như vậy sao? Nhị thẩm Tử . . . . . . Sẽ không phản đối sao?” Cẩm Nương lo lắng nói.
Tam lão gia nghe xong trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, hừ lạnh một tiếng nói: “Nàng phản đối là ta không làm à, nhiều … năm thế này, Đại cữu của nàng ở trong phủ chúng ta cũng chiếm không ít chỗ tốt rồi, hôm nay chẳng qua chỉ phân ra một phần thôi, cũng không đáng là gì, nếu nàng kiếm chuyện với ngươi, ngươi cứ giả vờ không biết là được, có Tam thúc ngươi đỡ cho, hừ, hắn ỷ vào nhị ca, cương quyết khinh khi Tam thúc ngươi ngu ngốc, không có việc gì thì đi ra cửa hàng nhìn rồi cằn nhằn, cũng không sợ phiền chết nhị ca, thứ gì chứ.”
Tam lão gia vừa nói như vậy, Cẩm Nương mới hiểu được nguyên nhân trong đó, nghĩ đến ca ca Nhị thái thái sao khi biết Tam lão gia quản lý, bởi vì có cổ phần ở bên trong cửa hàng, nên chắc chắn sẽ không tán thành chuyện Tam lão gia quản lý trong đó, cằn nhằn lẩm bẩm chỉ là chuyện nhỏ, chưa biết chừng đã sớm đến chỗ Nhị lão gia kiện qua rồi, nên Tam lão gia tức giận, mới đem cổ phần của hắn chia ra một phần cho Vân Nương, như vậy cũng tốt, chỉ cần không kéo mình vào là được, chuyện này cứ giả vờ không biết, chờ Nhị thái thái thiếu kiên nhẫn, tất nhiên sẽ đến đây tìm mình, bất quá, trước tiên phải phí một phen công sức ở chỗ Tam lão gia mới được, cũng không thể chờ cho người ta ép lên cửa mới nghĩ cách ứng phó.
Nghĩ như thế, Cẩm Nương mang bộ dạng bất bình cùng tiếc hận, uyển chuyển nói: “Tam thúc, thật ra thì ban đầu đại ca cùng Nhị thúc đều dốc hết sức phản đối ngài làm quản sự cửa hàng này, nói ngài sẽ làm không được chuyện gì, cháu dâu thì không thấy như vậy, Tam thúc ngài chẳng qua là ham chơi thôi, cũng đều là nhi tử của Lão thái gia, Vương gia cùng Nhị lão gia đều trí cơ hơn người, ngài dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, tự nhiên cũng thông minh tháo vát, ngài nha, chẳng qua là không làm, nếu thật làm đại sự, thì sợ không có mấy ai có thể so sánh qua được ngài đây.” Vừa nói, vừa che miệng cười, con mắt rạng rỡ phát sáng nhìn Tam lão gia, tuyệt đối không có bộ dạng lấy lòng.
Tam lão gia nghe được thì trong lòng ấm áp, từ nhỏ những lời hữu ích hắn dĩ nhiên có nghe qua, nhưng tất cả đều là nói đùa thôi, mà lời nịnh nọt hắn thì chiếm đa số, nhớ ngày đó đúng là Cẩm Nương dốc hết sức thúc đẩy hắn tiếp nhận cửa hàng này, hôm nay nhìn Cẩm Nương nói rất thành khẩn, hắn liền giống như gặp được Bá Nhạc vậy, toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu, nếu không phải Cẩm Nương là một cô gái, còn là cháu dâu vãn bối của hắn, hắn nhất định sẽ cho Cẩm Nương một cái ôm thâm tình, cảm kích nàng có nhãn lực có cơ trí lại biết thưởng thức.
“Vợ Tiểu Đình, ngươi thật nghĩ Tam thúc ta như vậy sao?” Tam lão gia hai mắt kích động đến sáng lên, tay bưng trà cũng khẽ run động.
“Tất nhiên rồi, ngài là trưởng bối mà cháu dâu vẫn tôn trọng, cháu dâu sao có thể ở trước mặt trưởng bối mà nói dối đây, cháu dâu vẫn đã cảm thấy ngài có là người chân tài thực học, không giống có ít người, nhìn ra vẻ đạo mạo, nhưng bên trong kì thực thì bậy bạ, ngu ngốc, ngài bất quá chỉ là người thẳng tính mà thôi.”
Dù sao lời nói dễ nghe cũng không cần tiền, chỉ cần dụ dỗ được Tam lão gia vui vẻ là tốt rồi, hơn nữa cửa hàng kia càng loạn càng tốt, không phải nói có rất nhiều hoàng thân quốc thích đều nhập cổ phần sao, cứ để cho Tam lão gia quậy tưng bừng lên đi, tốt nhất là ba tháng sau cửa hàng kia chuẩn bị đóng cửa, đến lúc đó, cửa hàng của mình mở lên, để cho Phú Quý thúc đem những hộ khách hàng cũ đều nhận lấy. . . . . . Vương gia sẽ nể tình Lãnh Hoa Đình mà chỉ biết nhắm một mắt mở một mắt, còn đầu ra ở Cung Lí. . . . . . thì cố kéo tốt quan hệ với Lưu phi nương nương, chuyện làm ăn kia. . . . . . Cũng không sợ là làm không được.
“Vợ Tiểu Đình, ngươi quả thật là hiền lành hiểu chuyện, so với chị dâu thế tử phi kia của ngươi, không phải là tốt hơn hai ba phần đâu, ai nha nha, Tiểu Đình cưới được ngươi thật đúng là có phúc khí rồi, chuyện này cứ làm như thế, một hồi ta sẽ để cho người phía dưới đi làm thỏa đáng, tháng sau là tỷ tỷ ngươi có thể phân chia tiền lãi rồi.” Tam lão gia cao hứng nói, một bộ dạng muốn đi để làm một chuyện đại sự.
Cẩm Nương tự nhiên lại là nói cám ơn mấy câu, bất quá, nói thật lâu, Tam lão gia cũng không có ý muốn đi, Cẩm Nương nhìn thấy mặt Lãnh Hoa Đình đã mất đi kiên nhẫn, không khỏi có chút nóng lòng, sợ chọc hắn nóng nảy, hắn sẽ cầm đồ đập Tam lão gia, cho nên, thỉnh thoảng lại mang ánh mắt nhìn Lãnh Hoa Đình, lại thấy hắn mãnh liệt nhanh chóng đối với nàng nháy mắt một cái, động tác kia rất mau lẹ, nếu không phải Cẩm Nương vẫn chú ý đến hắn, thì sẽ nhìn không thấy, ánh mắt của hắn quá mức nghịch ngợm khôi hài, khiến cho Cẩm Nương buồn cười nhưng ngại Tam lão gia vẫn còn ở đây, nên nhất thời thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.
Tam lão gia cuối cùng cũng cảm thấy mình có ngồi nữa cũng chẳng có gì hay, nên rốt cục vẫn phải mở miệng nói: “Cháu dâu, thật ra thì hôm nay Tam thúc đến đâu, còn có một sự kiện muốn ngươi hỗ trợ.”
Cuối cùng nói đến chánh đề rồi, Cẩm Nương cười nhìn Tam lão gia, không nhanh không chậm uống chút trà rồi mới nói: “Tam thúc ngài ngàn vạn lần đừng nói lời có giúp hay không…, ta cùng tướng công đều là vãn bối của ngài, ngài nhận việc xin cứ phân phó, chỉ cần làm được thì chúng ta nhất định không từ chối.”
Tam lão gia nghe xong trong lòng an tâm, mắt liếc Lãnh Hoa Đình nói: “Lúc trước ta tiếp nhận , không phải đã nói trong phủ có phái trướng phòng tiên sinh đi sao? Ai, cái lão bất tử kia, đem sổ sách quản lý gắt gao, Tam thúc ta muốn lấy một chút tiền mặt để làm vốn nhập hàng cũng không được, quả thật là quá mất mặt rồi, nếu là. . . . . . cháu dâu cùng Tiểu Đình có thể có biện pháp đem lão bất tử kia đổi đi, vậy thì Tam thúc ta sẽ chân chính có thể buông tay buông chân để làm đại sự rồi, tất nhiên có thể đem cửa hàng kia làm ăn thịnh vượng gấp mấy lần, để cho bọn hắn nhìn một cái.”
Là muốn ở cửa hàng tùy tiện lấy tiền thôi, nhưng mà trướng phòng đã không chịu, Cẩm Nương ở trong lòng cười lạnh, nhưng ở trên mặt vẫn làm ra vẻ khó xử “Tam thúc, chuyện này thật đúng là có chút khó khăn, ngài cũng biết, tướng công hôm nay đã không có địa vị gì, ở trong phủ lời nói cũng chẳng có bao nhiêu giá trị. . . . . . Sau này chưởng quản nhà này chính là đại tẩu, cháu dâu là người nhỏ, lời nhẹ, sợ là không có được tác dụng đâu.”
Tam lão gia vừa nghe, trên mặt đã lộ ra vẻ khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng nói: “Cháu dâu, ngươi cũng không cần khiêm tốn nói như thế, thế tử vị này vốn là của Đình Nhi, hắn muốn thì chỗ nào mà không nhúng tay vào được chứ? Bất quá là. . . . . . Hừ, đừng cho rằng ta là người ngu, năm đó những chuyện làm xấu xa kia ta cũng biết một chút , những người đó cho là lấy thúng úp voi được sao, chẳng qua chỉ đem chuyện giấu diếm được đại tẩu mà thôi.” Vừa nói vừa ngừng tạm, sau đó nhìn bốn phía một chút, mới kề sát vào Cẩm Nương, nhỏ giọng nói: “Tam thúc cũng không sợ nói cho ngươi biết, Đình Nhi là do người khác làm hại đó, hừ, bọn họ kết bè kết phái, vốn xem ta một là ngoại nhân, rồi cho là ta cái gì cũng không biết, ta cũng làm như không biết, không ảnh hưởng đến chuyện ta vui chơi là tốt, hôm nay bọn họ là càng ngày càng quá mức, hại Đình Nhi rồi, lại muốn xen vào chuyện của ta. . . . . .” Cuối cùng hắn cũng cảm thấy nói ra thì có chút không ổn, nên không có nói tiếp.
Nhưng những lời này lại cho Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương nghe được đồng thời chấn động, đây là lần đầu tiên nghe được tin tức thực sự về việc tàn phế của Lãnh Hoa Đình từ miệng người trong phủ, trước kia hết thảy tất cả đều là phỏng đoán thôi, Cẩm Nương đè xuống kích động trong lòng, bày ra bộ dáng hết sức khiếp sợ, trong mắt lập tức tựu dâng lên một đoàn hơi nước , đột nhiên đứng dậy, hướng về phía Tam lão gia nhẹ nhàng hạ bái, hành đại lễ, nức nở nói: “Tam thúc, ngươi. . . . . . Ngươi thật là một người chính trực vừa thiện lương, Cẩm Nương. . . . . . Cẩm Nương thay tướng công đa tạ Tam thúc.”
Vừa nói vừa dập đầu đi xuống, Tam lão gia bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, dù bọn tiểu bối vẫn ở trước mặt hắn hành lễ nhiều rồi, nhưng kiếp nầy hắn lần đầu tiên nghe người ta nói là hắn thiện lương là người tốt, nên nhất thời trong lòng có chút tê tê, cảm giác là lạ, có chút không thích ứng, nhưng. . . . . . Rất khoái chí a, thì ra là, làm người tốt có cảm giác như vậy sao?
Hắn vội vàng đi đỡ Cẩm Nương, Cẩm Nương vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, thật vất vả mới ở trong miệng của Tam lão gia lấy được chút ít tin tức ra ngoài, tại sao có thể bỏ qua được, dĩ nhiên là muốn đào sâu thêm, “Tam thúc, tướng công hắn. . . . . . Hắn vốn là cũng như Tam thúc vậy, chỉ muốn làm một công tử an nhàn, nhưng hôm nay người xem hắn. . . . . . Hắn chỉ có thể cả ngày ngồi trên ở trên xe lăn, đã không thể đứng lên bước đi, mỗi ngày còn phải phòng bị những lũ tiểu nhân trong phủ kia xem thường, hắn đến tột cùng đã làm nên tội lỗi gì? Mà phải chịu đựng thống khổ như thế, chẳng lẽ bởi vì hắn có tư cách thừa kế tước vị, nên những người phải hại hắn sao? Ban đầu ngươi cũng là nhi tử Lão thái gia, ngài ngay thẳng quang minh, không có đùa bỡn âm mưu quỷ kế, không có làm chuyện lén lút nhục nhã, không có đi hại qua anh em ruột của mình, đúng không.”
Tam lão gia nghe Cẩm Nương nói cũng cảm thấy động dung, hắn quả thật không ôm chí lớn, năm đó Nhị lão gia cùng Vương gia cũng không có ít lần vì thế tử vị mà tranh giành qua, chẳng qua là Vương gia nguyên chính là trưởng tử, thân phận bày ở đó, người khác chính là muốn tranh cũng tranh giành không được, mà hắn lại càng không có tâm tư đi tranh giành, chẳng qua là ở một bên nhìn trò vui thôi, sau đó, thế tử vị của Lãnh Hoa Đình có người muốn tranh đoạt, hắn cũng biết một chút, nhưng chỉ thờ ơ lạnh nhạt , người khác càng thấy hắn vô dụng, thì hắn càng sống tiêu diêu tự tại.
Nhưng nghe Cẩm Nương luôn miệng nói hắn quang minh ngay thẳng, lòng tự ái của hắn lần đầu tiên bành trướng vô hạn, trong lồng ngực đầy dẫy cảm xúc xưng là chánh nghĩa khí phách, nhưng hắn không phải người ngu, có một số việc có thể nói, có một số việc là không thể nói, lúc trước bất quá hắn cũng chỉ nói một chút, để cho Cẩm Nương hiểu, trong phủ này chỉ có hắn là không có tồn tại tâm tư hại người, muốn cho nàng giúp mình mà thôi, hiện tại nhìn bộ dạng Cẩm Nương lã chã khóc lóc, lại cảm thấy có chút áy náy. . . . . .
“Cháu dâu, ngươi đứng dậy trước đi, trên mặt đất lạnh đó.” Tam lão gia có chút chịu không được bộ dạng Cẩm Nương bi thiết đau thương, dốc hết sức muốn đở Cẩm Nương dậy, Cẩm Nương vừa dập đầu, vừa đối với hắn nói: “Tam thúc, cháu dâu cũng biết làm khó ngài, đều là thân nhân, ngài cũng không muốn đắc tội người ta, nhưng ngài chủ yếu cũng nên để cho Cẩm Nương cùng tướng công biết nên đề phòng người nào, nếu không, những người đó sợ là càng không ngừng hãm hại tướng công nữa, ngài thật nhẫn tâm để chúng ta bị hại sao?”
Tam lão gia nghe thấy liền thở dài nói: “Sẽ không, sẽ không hại…nữa đâu. . . . . . Tiểu Đình đã như vậy, chỉ cần chân Tiểu Đình không lành lại. . . . . . Người nọ chắc là không hại…Tiểu Đình nữa, hắn. . . . . . Thật ra thì không muốn Tiểu Đình chết a.” Tam lão gia cũng không chắc chắn lắm, chẳng qua một màn mà năm đó hắn thấy được xong, thì từ đó về sau, Tiểu Đình đều phát tát và sốt cao, tính tình cũng trở nên cổ quái . . . . . . Những năm này Tam lão gia mỗi lần nghĩ đến, đều có chút phát rét trong lòng.
Quả thật là sợ chân của tướng công tốt lại, hừ, vậy thì cứ để cho bọn họ hại tướng công ngồi xe lăn mãi sao, không muốn hắn chết à? Nếu tướng công chết đi kẻ đó không phải là càng thêm yên tâm sao? Không có con trai trưởng thứ trưởng Tử Vương Phủ, sẽ danh chánh ngôn thuận là người thừa kế tước vị, bất quá, bọn họ ở trong miệng của Tam lão gia, trừ người tranh giành thế tử vị Lãnh Hoa đường thì còn có là ai đây? Lưu di nương? Nàng lúc ấy còn không phải là trắc phi đâu, trong phủ không thể nào có bản lãnh cao như vậy, là Nhị thái thái. . . . . . Rất có thể, nhưng nàng giúp Lãnh Hoa đường thì có ít gì đâu? Dù sao Lãnh Hoa Đường cũng không phải là con trai của nàng, cho dù Lãnh Hoa Đình không có thế tử vị đối với nàng cũng không có nhiều ít lợi. . . . . .
Ngược lại vừa nghĩ, năm đó lúc Lãnh Hoa Đình bị hại mới mười hai tuổi, mà Lãnh Hoa Đường bất quá so với hắn chỉ lớn hơn hai tuổi, cũng đứa nhỏ chỉ có mười bốn tuổi, một thiếu niên mười bốn tuổi thật sự có tâm cơ cùng thủ đoạn như vậy sao? Cho dù có, mà không có nhân lực vật lực trợ giúp, sợ cũng khó có thể đạt thành, Nhị thái thái cho dù có bản lãnh, nhưng cũng là nữ tắc trong nhà, hành động bị lễ giáo câu thúc, muốn làm được việc này thì khả năng cũng không lớn, như vậy. . . . . . Cái kia”Bọn họ” nhất định là còn có người có bản lãnh hơn, sẽ là ai chứ?
“Sẽ không hại… tướng công nữa sao? Bọn họ tựu thật muốn tướng công cả đời ngồi xe lăn sao? Quá tàn nhẫn, thật là lòng lang dạ sói a, Tam thúc, sau này ngài nhất định phải trợ giúp cháu dâu cùng tướng công, ngài cơ trí như vậy, lại vừa trượng nghĩa chính trực, nhất định có thể bảo vệ tướng công được.” Cẩm Nương ngẩng mặt đầy lệ, sùng bái nhìn Tam lão gia, trong mắt hàm chứa tha thiết chờ đợi, tựa hồ Tam lão gia chính là một vị anh hùng cứu thế .
Tam lão gia càng thêm cảm giác mình cao lớn hơn, trong lòng cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, đở Cẩm Nương đứng dậy nói: “Tốt, Tam lão gia ta cả đời cũng không có làm qua một việc đại sự, sau này, phàm là vợ chồng son các ngươi có khó khăn cứ tự nhiên tìm đến Tam thúc, Tam thúc sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp các ngươi .”
Có được lời này của Tam lão gia, Cẩm Nương chuyển nước mắt sang mỉm cười, đứng lên, kéo tay Lãnh Hoa Đình qua đối với Tam lão gia nói: “Ta và tướng công cùng nhau cảm tạ Tam thúc rồi, chuyện Tam thúc mới nói cùng cháu dâu, cháu dâu sẽ cố tìm cách , có thể được hay không cháu không hứa trước, nhưng cháu dâu sẽ cố làm hết sức, ai bảo chúng ta là người một nhà chứ, đúng không, Tam thúc.”
Tam lão gia vừa nghe, trong lòng càng thêm cảm động, vẫn là vợ Tiểu Đình biết điều, lại hiểu hắn nhất, vì vậy đầu óc nóng lên, Tam lão gia đến gần Lãnh Hoa Đình kề bên tai nói: “Tiểu Đình, chuyện ngày hôm đó của nhiều năm trước đây, chắc là ngươi không nhớ rõ, nhưng mà Tam thúc đã tận mắt thấy, cứ cho là, ngươi bị hôn mê đi. . . . . . Sau này, phải cẩn thận một chút người trong phủ Đông, Tam thúc cũng không biết đầu óc ngươi hôm nay có minh mẫn không, nhưng ngươi có một nương tử tốt, sau này phải cố gắng che chở mình, che chở cho nàng nhé.” Dứt lời, Tam lão gia vẫn là bộ dáng lang thang bất cần đời, phất tay áo đi ra ngoài.
Cẩm Nương không có nghe được Tam lão gia nói cái gì với Lãnh Hoa Đình, chỉ thấy gân xanh trên trán hắn nổi lên, hai tay nắm thật chặc tay vịn xe lăn, hai mắt nhắm nghiền, ngửa đầu hướng lên trời, hai chân mày dày rậm nhíu lại thành hình tháp, tựa như đang cực lực đè nén cái gì.
Cẩm Nương nhìn thấy vậy trong lòng cũng căng thẳng, bận rộn đi qua kéo hắn, ai biết vừa mới đụng vào hắn, cả người hắn liền khẽ run rẩy, một tay đem nàng hất ra .
“Tướng công. . . . . .” Thấy Lãnh Hoa Đình cả người run lên, hai mắt mở ra, đôi mắt phượng đen như mặc ngọc đã biến thành màu đỏ Lưu Ly, trong mắt đầy vẻ âm hàn lệ khí khiến cho Cẩm Nương không khỏi rùng mình một cái, trong lòng càng thêm hoảng hốt, đi tới, một tay kéo đầu của hắn ôm vào trong ngực, ôn nhu kêu: “Tướng công. . . . . . Tướng công đừng sợ, có ta phụng bồi còn chàng, đừng sợ. . . . . . Hết thảy đều đã qua.”
Cảm nhận sự ấm áp chân thực, cùng mùi hương nhàn nhạt thanh nhã của nàng, đã làm cho Lãnh Hoa Đình cảm động an bình, hắn dần dần bình tĩnh lại, đầu tựa vào trong ngực Cẩm Nương, thật lâu không chịu ngước lên, lâu đến nỗi Cẩm Nương cảm thấy thắt lưng đều đau, hắn mới hít một hơi, rồi ngước nhìn lên, ánh mắt đã khôi phục lại màu đen trong trẻo.
Cẩm Nương không có gì cả hỏi, chỉ đẩy hắn vào trong phòng, những nỗi đau mà hắn đã trải qua, nàng không muốn đi vạch trần thương thế của hắn nữa, mỗi lần vạch trần, hắn liền đau một trận, nàng không nỡ.
Ban đêm, sau khi Cẩm Nương ngủ say, Lãnh Hoa Đình lặng lẽ rời khỏi giường, tự mình đổi một thân áo đen, lén lút ẩn nấp đi ra ngoài, Phong nhi cùng Mãn Nhi đang làm nhiệm vụ canh gác cũng không có nửa điểm phát giác.
Hắn ẩn nấp ở trên một gốc cây trước phòng Ngọc nhi, lẳng lặng yên tĩnh chờ đợi.
Quả nhiên, không bao lâu, có một thân ảnh tiến tới gần gian phòng của Ngọc nhi, trong tay cầm một cây đao nhỏ cắm vào khe cửa, nhẹ nhàng cạy chốt gài, cửa liền mở ra, thân ảnh kia lóe một cái tiến vào trong.
Trên người Ngọc nhi đau đớn, nên vốn ngủ không yên, đột nhiên nghe được thanh âm then cửa, liền biết người nọ đã tới, trong lòng nàng kinh hoàng ngó chừng màn cửa, quả nhiên, không bao lâu, cái thân ảnh thon dài kia liền tiến tới gần bên giường.
” Vì sao ngươi chịu phạt?” Thanh âm kia có chút đè nén, làm như người nghe phải sợ hãi, còn cố ý ở giọng nói gằng xuống.
“Nô tỳ. . . . . . Trộm cây trâm của Nhị thiếu phu nhân. . . . . .” Ngọc nhi do dự một chút, rồi trả lời.
Lời còn chưa dứt, người nọ vung tay, bốp bốp tát cho Ngọc nhi hai cái, lạnh giọng quát lên: “Ngươi thiếu tiền sao?”
Ngọc nhi bị đánh đến mắt nổ đom đóm, vội xin tha nói: “Chủ tử tha mạng, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ là thấy tài nổi lòng tham, thật sự là. . . . . . Thật sự là thích cây trâm kia, cho nên. . . . . .”
“Thật sự chỉ bởi vì ngươi trộm đồ đạc của nàng sao? Ngươi không có bị nàng phát hiện ra cái gì sao.” thanh âm Người nọ âm hàn như u hồn của Địa Ngục.
“Thật, Thiếu phu nhân vốn muốn thả cho nô tỳ một con ngựa , nô tỳ. . . . . . Nô tỳ trong lòng còn hy vọng, muốn chối cải hết, cho nên, mới làm cho nàng phát giận , chủ tử, tha nô tỳ đi, nô tỳ thật không có để cho nàng phát hiện cái gì, nàng chẳng qua là ghen tỵ thôi, nghĩ người bên cạnh Gia đều không an phận của mình, cho nên, mới nhằm vào nô tỳ a, xin chủ tử minh xét.” Ngọc nhi nhịn đau, quỳ sát ở trên giường, thân thể đều run rẩy, bộ dáng tựa hồ rất sợ người kia.
Người nọ nghe liền cười lạnh một tiếng, dần dần đi đến gần Ngọc nhi, đột nhiên xuất thủ, một bóp cổ họng của Ngọc nhi, đang muốn lúc muốn bẻ gãy cổ của Ngọc nhi, đột nhiên một vật bay vào đánh trúng khuỷu tay của hắn, tay hắn cứng đờ, phải buông xuống.
Trong lòng rùng mình, hắn vươn người nhảy lên, muốn lần nữa hạ sát thủ đối với Ngọc nhi, thì một thân ảnh thon dài từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nhảy vào, hai tay cử động khóa trụ lấy hắn, hai người nhất thời đánh nhau, người đến trước rõ ràng không phải là đối thủ của người đến sau, nên chỉ đánh mười mấy chiêu hắn liền cảm thấy phải cố hết sức chống đỡ.
Hắn hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ ở trong nhà của một nha hoàn nho nhỏ lại gặp phải người có võ công mạnh như thế, nhìn kỹ thân hình người này có chút quen mắt, rồi lại nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào, trong lòng hắn nghi ngờ, nên lại càng thất thần, mà thế công của người nọ càng sắc bén hơn, không cẩn thận một cái, liền bị người nọ chế trụ huyệt đạo.
Ngọc nhi ở trên giường đã sớm hù dọa co rúm lại, nàng run run nấp ở góc giường, cẩn thận từng li từng tí nhìn hai thân ảnh đang ở trong nhà đánh nhau, mà mình thì chỉ muốn có một cái động để trốn vào đi mới tốt, chủ tử của nàng rõ ràng là muốn giết nàng, nguyên tưởng rằng mình đã đi đời nhà ma, không nghĩ tới lại có người như thiên thần hạ xuống cứu nàng, nhìn thân hình người này quả thức rất quen thuộc, nhưng nàng cũng nhớ không nổi đến tột cùng là người nào, chỉ trông chờ hắn có thể đem chủ tử của mình đuổi chạy đi, đang suy nghĩ, thì người nọ thật sự đã chế trụ chủ tử nhà mình, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, len lén liếc tình hình trong nhà.
Lãnh Hoa Đình bất quá chỉ mất mấy chiêu liền chế trụ người nọ, trên mặt người nọ mang mặt nạ bằng sắc, căn bản nhìn không được mặt thật, bất quá, mình đối với hơi thở của hắn quá mức quen thuộc, cho dù không vạch trần, thì bản thân cũng biết, người nọ là ai.
Chính hắn cũng mang mặt nạ mà, thật đúng là thân huynh đệ a, biện pháp cũng dùng giống nhau , hắn không khỏi ở trong lòng cười lạnh, rồi đi một vòng tròn xung quanh người đó, sau đó xoay người lại đá một cước vào bụng tên đó.
Hắc y nhân kia bất động, thân thể giống như cây cột mà thẳng tắp ngã xuống đất, Lãnh Hoa Đình cũng không lên tiếng, lại một cước dẫm ở trên càm của hắn.
Người nọ rốt cục cũng lên tiếng, nghiêng cổ, liếc mắt nhìn Lãnh Hoa Đình: “Các hạ là người nào? Tại sao lại ẩn núp ở trong Giản thân vương phủ? Vì sao phải động thủ ăn thua đủ như thế?”
Lãnh Hoa Đình khinh bỉ nhìn hắn, đến lúc này mà hắn còn muốn dụ chính mình lên tiếng, để biết được thân phận, hắn cho rằng mình là kẻ sáu năm trước, còn tưởng rằng mình là thằng bé trai chuyện gì cũng đều không hiểu sao?
Tăng thêm mấy phần lực đạo xuống chân, dùng sức giẫm mặt người kia lên trên mặt nhất, hắn thét lên tiếng kêu đau.
Lãnh Hoa Đình còn cảm thấy chưa hết giận, vừa từ trong ngực lấy ra một thanh chủy thủ, ở trên tay vung lên mấy cái, rồi hướng người trên mặt đất ướt lượng, một lần nữa không chút do dự nhắm về phía tay trái của hắn cắt đi mạch máu, thân thể người nọ giật một cái, phát ra tiếng kêu đau, nghe hắn kêu thảm thiết, Lãnh Hoa Đình cảm thấy trong lòng vô cùng sướng khoái, lần đầu tiên ra tay lại có thu hoạch lớn như vậy, thật đúng là có chút ngoài ý muốn, đồ con lợn này, chỉ một nha hoàn đã có thể dụ dỗ hắn ta lộ diện ra, thật mệt ình còn nghĩ là hắn thông minh tuyệt đỉnh nữa.
Trên mặt đất người bị cắt mạch máu, máu tươi trên cổ tay trái ào ào chảy ra, hắn đau đến vội vàng dùng tay phải chận lại, Lãnh Hoa Đình tựa như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy, lại ở trên cổ hắn so sánh ướt lượng, rồi nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ, có nên cắt đứt cổ họng của hắn ta trong lúc này hay không, nhưng nhanh như vậy đã làm cho hắn ta chết, thì thật đúng là không thú vị rồi, tựa như Tam thúc nói vậy, người hại mình không chỉ có một. . . . . . Cho nên, hắn liền cầm chủy thủ rồi hướng vào cổ tay khác của người nọ định cắt nữa. . . . . .
Nói thì chậm, nhưng diễn ra rất nhanh, từ ngoài cửa như gió cuốn mây bay, đột nhiên có một thân ảnh xông thới, hắn đánh một chưởng về phía ngực của Lãnh Hoa Đình, chưởng phong kia thế tới sắc bén, so với người trên mặt đất thì cao cường hơn không biết gấp bao nhiêu lần, Lãnh Hoa Đình lập tức biết đã đụng phải cao thủ, liền xoay tay lại, hướng giữa hai chân người nọ mà công kích, người liền rụt hai chân lại, lui về phía sau nửa bước, cũng rất kinh ngạc với công lực của Lãnh Hoa Đình, lập tức xoay người bay lên, hướng Lãnh Hoa Đình tung chiêu liên hoàn cước, Lãnh Hoa Đình phải bảo vệ thân hình nên liên tiếp lui về phía sau.
Người trên mặt đất không bị trói buộc nữa, liền nhanh chóng điểm hai cái huyệt đạo, để máu chảy trên cổ tay ngừng lại, rồi kẻ đến sau khom người xuống, ôm thượng hông của hắn, trong nháy mắt đã cứu hắn đi ra ngoài.
Không có hảo hảo hành hạ người nọ, Lãnh Hoa Đình rất ảo não, bất quá, cũng đã dẫn dụ được người ẩn núp đi ra ngoài, coi như là có thu hoạch, mà hai chân thì không thể đứng quá lâu, nên hắn nhìn Ngọc nhi đang ở trên giường một cái, rồi từ cửa sổ nhẹ nhàng phóng ra ngoài.
Cẩm Nương ngủ được mơ mơ màng màng , vốn cảm giác Lãnh Hoa Đình không có bên cạnh, nên theo bản năng liền đi sờ người nằm cạnh, cảm giác ấm áp truyền đến, làm cho lòng nàng thêm kiên định, vì vậy cho là cảm giác không có kia chỉ là giấc mộng, sau đó hướng trong lòng ngực của hắn tựa sát vào, Tiểu thân thể tựa sát lồng ngực của hắn, một tay tùy ý khoác lên ngang hông của hắn, tựa hồ phải dùng tới cái này mới xác định được sự hiện hữu của hắn, sau đó mới chìm vào giấc ngủ say.
Buổi sáng tỉnh lại, bỗng nhiên mở hai mắt ra, liền nhìn thấy cặp mắt đẹp đẽ kia đang mang theo vài phần buồn ngủ mơ hồ, lười biếng nhìn mình, Cẩm Nương nhếch môi cười một tiếng, đưa tay khoác ở cổ của hắn: “Buổi sáng tốt lành, tướng công.”
Lãnh Hoa Đình đối với sự thăm hỏi của có chút không thích ứng, nhưng mà thỉnh thoảng nàng vẫn hay nói những lời kỳ quái…, nên hắn cũng tập mãi thành thói quen rồi, thấy nàng dán đến gần, thân thể mềm mại kiều mỵ, vừa cười ngọt ngào khả ái, thì liền cầm đầu cọ vào ngực của nàng, làm cho Cẩm Nương cười khanh khách không ngừng, cười run rẩy hết cả người, ôm thắt lưng hắn thở hào hển nói: “Tướng công, đừng phá, rời giường.”
Thanh âm trong trẻo vui vẻ của nàng để cho tâm tình của hắn thật tốt, thân thể mềm mại giãy dụa càng làm cho hô hấp hắn chặc lại, thân thể cương cứng, ánh mắt kiều mị rất nhanh trở nên rực lửa, bàn tay từ cổ áo Cẩm Nương mà đi vào, nắm lấy bộ ngực khéo léo mềm mại của nàng, rồi nhẹ nhàng xoa.
Một cảm giác tê dại ngưa ngứa xông thẳng lên đại não của Cẩm Nương, nàng vặn vẹo uốn éo thân thể, muốn từ trong ngực hắn thoát ra, trong miệng lắp bắp: “Tướng. . . . . . Tướng công, sắp giờ Thìn. . . . . . Rồi, ta. . . . . . Ta phải đi thỉnh an mẫu thân nữa.”
“Ngô, làm chút chuyện rồi hãy đi .” Thanh âm của hắn khan khan, rồi lại trước sau như một mang theo thuần hậu nồng đậm như đang say, thấy nàng không tập trung, nên động tác trong tay cũng càng trêu chọc thêm.
Cẩm Nương liền cảm giác cả người khó nhịn, nên đưa vào tay bắt được bàn tay tà ác của hắn, trong miệng lung tung nói : “Không nên. . . . . . Không nên nha, Nương sẽ mất hứng , phải đi thỉnh an. . . . . .”
Hắn đem nàng kéo vào trong ngực, đem đôi môi mềm mại ngăn chặn cái miệng không ngoan của nàng, lại là một nụ hôn nóng bỏng như Thiên Lôi đụng địa hỏa, khiến cho nàng đầu óc mê đảo, rất nhanh liền quên mật chuyện đi thỉnh an, cái tay nhỏ bé cũng kìm lòng không đậu ôm lên hông của hắn, thân thể không tự chủ được hướng sát hắn, càng dán gần càng tựa hồ muốn mình cùng hắn hòa tan ở chung một chỗ.
Nàng đáp lại để cho hắn hưng phấn hơn, vừa hôn hít lấy vành tai của nàng, vừa dùng bàn tay to không ngừng đốt lửa, còn kéo tay nàng thả vào chỗ nóng cháy nhất của hắn, để cho nàng cảm giác hắn rất khẩn cấp, vừa nói nhỏ: “Nương tử. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng nhẫn tâm nhìn ta khó chịu sao. . . . . . Có thể nào không. . . . . . biết thương tâm . . . . . .”
Thanh âm của hắn như ma mị, làm cho tim nàng như leo lên thang mây, treo ngược ở trên đám mây ngũ sắc, ngất ngất trầm trầm, bồng bềnh đung đưa, thân thể tê dại ngưa ngứa đã bắt đầu chuyển sang lửa đốt, bắt đầu đem nàng thiêu cháy.
Nhìn nàng thân thể đã mềm mại như nước, hắn không chần chờ nữa, phiên thân lên ngựa, vì chiến hỏa hết sức căng thẳng, nên khi hắn tiến vào, Cẩm Nương không có cảm giác đau đớn nữa, chỉ cảm thấy cả người bị tràn đầy, vừa kiên định vừa an bình, ngược lại còn đáp lại ngọn lửa nóng rực kịch liệt hỏa thiêu kia, toàn tâm tập trung mà phối hợp, cùng người yêu hợp thành nhất thể hạnh phúc. . . . . .
Nàng vẫn còn quá nhỏ và ngây ngô, nên động tác của hắn không nhịn được mà chậm lại, vì sợ đả thương nàng, nhưng nàng lại quá mức ngọt ngon miệng, khiến cho hắn nhịn rất cực khổ, thiếu niên tham vui mừng, một khi đã thử qua tư vị thì sau đó tựa như nghiện độc dược vậy, chỉ muốn cùng nàng từng thời từng khắc triền miên, không chết không thôi.
Nhìn nàng dần dần buông lỏng, thân thể mở ra một đóa hoa hồng kiều diễm, buông ra toàn tâm chấp nhận hắn, hắn cũng không khống chế được mênh mông kích tình nữa, nên công thành chiếm đất như Mãnh Hổ xuống núi, nhất thời, trong nhà áo ngủ bằng gấm bay ra, cảnh xuân vô hạn.
Sau một trận kịch chiến, Cẩm Nương giống như từ trong nước nóng bước ra vậy, toàn thân đều là mồ hôi, thở gấp thở phì phò, hai mắt sương mù, một bộ dáng như còn chưa hoàn hồn trở lại, Lãnh Hoa Đình thì thần thanh khí sảng, bàn tay to khẽ vuốt lọn tóc trên trán nàng, ở trên mặt kiều diễm phấn hồng của nàng hôn thêm mấy cái.
“Tướng công. . . . . . Tướng công, làm sao bây giờ, ta không có khí lực, không thể rời giường, một lát Nương có thể trách ta hay không?” Cẩm Nương nằm trên giường làm nũng chu miệng nói.
“Yên tâm, mẫu thân biết thì càng thêm vui vẻ, như thế nào lại tức giận chứ, nếu nàng vì nguyên nhân này mà đến trễ, sợ là mỗi ngày sẽ phải cười đến không khép miệng lại.” Lãnh Hoa Đình ranh mãnh bóp cái mũi nhỏ của nàng, cười giỡn nói.
Cẩm Nương bị hắn nói đến xấu hổ, đưa tay phải đi nhéo lỗ tai đẹp mắt của hắn, không công bình a không công bình, người nào đó đẹp lỗi tai cũng như yêu nghiệt, Tạo hóa đã xảy ra chuyện gì chứ, làm sao mà mọi thứ tốt đều ở trên người hắn thế, nhan sắc của hai người chênh lệch không nhỏ a, hắn ngũ quan xinh xắn, da thịt mềm nhẵn bóng loáng, còn có cơ thể tinh tráng tư thái lưu loát, không có một chỗ nào mà không khiến hai mắt nàng bị cuốn hút, tựa sát vào người hắn, nàng thấy may mắn, vì hắn là tướng công của mình, mặc dù không có cách nào sánh bằng hắn, nhưng ít ra người này thuộc về của nàng, người khác chỉ có thể nhìn chảy nước miếng, chảy nước miếng a chảy nước miếng, ha ha ha, nàng đắc ý cười to thành tiếng .
Lãnh Hoa Đình nhìn bộ dáng kia của nàng liền biết Tiểu sắc nữ này đang suy nghĩ gì, lực nắm cái mũi nàng cũng tăng lên chút ít, nghiến răng nghiến lợi nói : “Nói, hôm qua đã hướng người nào nhìn mắt hoa si? Ta nói cho nàng biết, ánh mắt kia của nàng tốt nhất đừng hướng người bên cạnh nhìn, cẩn thận nàng nhìn một ta giết chết một, hừ.”
Nam nhân hẹp hòi không được rộng lượng này, Cẩm Nương bĩu miệng lườm hắn một cái, hừ hừ nói: “Nếu chàng đối với ta không tốt, dám trêu ba ghẹo bốn, ta sẽ đi nhìn nam nhân khác, hừ, nơi này mỹ nam cũng thật nhiều a, có ôn nhuận thanh nhã nè, vĩ ngạn cường tráng nè, phiêu dật như Tiên nè, a nha nha, ta nhìn đến không xuể a.”
Lời nàng còn chưa dứt, hắn một tung mình một cái đã nằm ở nàng trên người, giận đến hai mắt bốc lửa, cúi người cắn lên trên cổ của nàng, làm bộ lại muốn bắt đầu hạng mục vận động, Cẩm Nương sớm đã bị hắn khiến cho khí lực hoàn toàn không có, nơi nào còn sức chống nỗi trận tấn công của hắn, nên khí thế lập tức yếu đi đầu hàng lấy lòng nói: “A nha nha, ai cũng so ra kém tướng công nhà ta, tướng công chàng là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, thiên hạ không ai có thể càng thêm yêu nghiệt hơn chàng, ôi, không nên cắn ta, ta không nhìn người khác, không nhìn, ai nha, thật không nhìn mà, đừng cắn, quá ngứa a, không được, không được, không còn khí lực, không nhúc nhích được rồi, muốn chết sao, a, ta sai lầm rồi, trong mắt ta chỉ nhìn thấy được tướng công thôi, ai, tướng công chàng tuấn tú đến người người oán trách a, ta đâu còn để ý người khác nữa.”
Hai người ở trên giường vừa náo loạn một hồi lâu, Lãnh Hoa Đình mới buông tha nàng, Cẩm Nương mềm vô lực rời khỏi giường.
Tứ nhi liền nhanh chóng giúp nàng rửa mặt , liền thấy mắt Thiếu phu nhân hơi hàm mỵ, mặt mang Xuân Phong, bộ dáng xinh đẹp khả ái, Phong nhi giúp thiếu gia chải đầu, mái tóc đen của thiếu gia rớt trên trên vai, bóng loáng như thác nước đen, cả người so với tiên nữ trong tranh còn đẹp hơn mấy phần, nên nghĩ thầm, không trách được Xuân Hồng cùng Bình Nhi lại đối với thiếu gia như vậy, thật sự là quá mức xinh đẹp rồi, Thiếu phu nhân mắng hắn yêu nghiệt, thật là không sai.
Hai người rửa mặt xong, Lãnh Hoa Đình một lần nữa ngồi lên xe lăn, cũng không để cho Cẩm Nương đẩy, mà tự mình đi trước chánh đường, Cẩm Nương vội vàng đi theo sau, hai người đang dùng điểm tâm, thì Trương ma ma vén rèm đi vào, thỉnh an xong, nhìn Cẩm Nương nói: “Thiếu phu nhân, có nô tỳ ở trong Đại thông viện tuyển mười mấy tiểu nha đầu bộ dáng còn nhỏ tính tình cũng không tệ tới đây, một hồi ngài cho gọi vào, nhìn xem người nào vừa mắt, thì giữ lại, không vừa mắt, nô tỳ sẽ đem người trả về.”
Cẩm Nương nghe xong liền cười nói: “Mụ mụ làm việc thật lưu loát, một hồi ta phải đi đến chỗ Vương Phi kia thỉnh an, trở lại chúng ta sẽ chọn người, nga, ngươi biết rõ ràng gia thế những người đó chứ, tất cả đều lớn lên trong phủ sao? Phụ mẫu cùng các huynh đệ tỷ muội đều là người hầu ở đâu, đã chuẩn bị danh sách cho ta chưa.”
Tuyển thêm người nữa đi vào, cũng không thể không biết tường tận, gia đình ở trong phủ so sánh với mua ở ngoài dễ khống chế hơn một chút, bất quá, những người này ở trong phủ dính dấp rất lớn, chưa biết chừng đã bị ai mua chuộc rồi.
Cẩm Nương nghe được thì ngẩn ra, cách mấy ngày đã gặp ở cửa hàng thành Đông cũng chưa được bao lâu, hôm nay Tam lão gia lại tới làm cái gì? Chẳng lẽ là Vân Nương đem người đưa qua rồi?
Trong đầu vừa suy nghĩ, nên cước bộ cũng chậm chút ít, Lãnh Hoa Đình vừa quay đầu lại, đã bắt gặp nàng nhíu lông mày, nên quay đầu lại nắm lấy người của nàng, “Ngây ngốc nghĩ cái gì, để ý những kẻ không liên quan làm gì, nhanh đi, ta chết đói rồi nè.”
Cẩm Nương nghe không khỏi tức giận, cơm hâm nóng bốn lần ngươi không ăn, ngươi chết đói còn muốn người ta khó chịu, nghĩ thế cước bộ cũng tăng nhanh rất nhiều, vội vàng đẩy hắn vào nhà, Phong nhi thấy vậy bận rộn đi múc súp, Cẩm Nương vừa nhận lấy chén súp kia vừa hướng Tú cô nói: “Đi giúp ta mời Tam lão gia vào đi, để chậm trễ sẽ không tốt.”
Tú cô nghe bận rộn vén rèm đi ra ngoài, Cẩm Nương bưng súp lên, múc một muỗng thổi thổi rồi mới đưa đến bên miệng Lãnh Hoa Đình.
Lãnh Hoa Đình cười mị mị mà uống, ở một bên Phong nhi nhìn thấy thì rùng mình, thiếu gia thật đúng là biết chơi xấu, rõ ràng tự mình có thể ăn, cứ muốn để cho Thiếu phu nhân trở lại đút, nàng lắc đầu, rồi đi bới thêm một chén cơm nữa, rồi rất biết điều đứng ở một bên hầu hạ.
Một chén canh uống xong, Cẩm Nương mới đưa cơm cho hắn, còn mình đứng ở một bên gắp thức ăn cho hắn, Lãnh Hoa Đình ăn đến mặt mày hớn hở, Cẩm Nương vừa nhìn thấy liền tức, cào nhào lẩm bẩm: “Nếu ngày nào đó ta đi ra ngoài năm ba ngày, chàng cũng không ăn cơm sao? Vẫn để đói đến chóng mặt sao, người lớn như vậy mà còn tùy hứng, những cái khác không nói, nhưng cơm này cũng không thể không ăn, thân thể vốn đã không tốt lắm. . . . . .”
“Nương tử, miếng sườn xào chua ngọt ăn thật ngon, ăn một miếng đi.” Đang càu nhàu thì thình lình trong miệng bị đút một miếng thịt sườn, Cẩm Nương thiếu chút nữa bị nghẹn, ngước mắt thấy người nào đó mang vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, tựa hồ đang đợi nàng khen ngợi, Cẩm Nương nhai chẹp chẹp mấy cái, đem miếng sườn kia nuốt xuống, lại đang muốn tiếp tục càu nhàu, thì Lãnh Hoa Đình lại đem một miếng khác đưa tới.
Cẩm Nương cuối cùng cũng hiểu được, liền ngậm miệng, lại thấy ánh mắt hắn ngưng trọng, để bát đũa bất động, Cẩm Nương không hiểu liền nhìn hắn, một hồi lâu mới nghe hắn chậm rãi nói: “Nương tử, không nên rời đi ta.”
Cẩm Nương nghe thấy tim liền mềm nhũn , tựa như có một con tằm nhỏ bé xinh đẹp chậm rãi ngọa nguậy trong lòng, ngứa ngứa, còn có thêm một phần tơ mềm ngọt ngào, bưng chén lên, nàng lại tiếp tục biến thân trở thành bảo mẫu cao cấp, thanh âm trở nên ôn nhu : “Ăn cơm đi tướng công, ta sẽ không đi nữa, ở nhà cùng với chàng.”
Đôi mắt đen như ngọc của Lãnh Hoa Đình ánh sáng lưu chuyển, há miệng lớn ăn từng ngụm, bộ dáng vừa biết điều vừa đáng yêu, giống như hài tử vừa được người lớn ban thưởng mà thỏa mãn và hưng phấn.
“Ai a, vợ Tiểu Đình, vợ Tiểu Đình.”
Phía ngoài đại tảng môn vang lên tiếng Tam lão gia, Tú cô mang theo Tam lão gia vào phòng.
Cẩm Nương bận rộn đặt chén trong tay xuống đi hành lễ với Tam lão gia, “Tam thúc hiện giờ là người bận rộn, hôm nay làm sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây thế?” Vừa để cho Phong nhi đi lấy trà, mang trái cây dâng lên.
Tam lão gia nghiêng đầu nhìn lên Lãnh Hoa Đình đang ăn cơm, thấy khó hiểu nên hỏi: “Đình ca nhi làm sao giờ này mới ăn cơm, lúc này là lúc nào rồi, không phải cháu mới thức dậy chứ, Tam thúc ngươi trước kia cũng như vậy, rất là lười biếng, hôm nay ta đã trông coi một Đại cửa hàng, nên mỗi ngày đều phải thức dậy sớm đấy.”
Lãnh Hoa Đình bởi vì Cẩm Nương để chén cơm xuống, chỉ lo chiêu đãi Tam lão gia, gương mặt tuấn tú liền buộc thật chặc rồi, nên đối với câu hỏi của Tam lão gia mắt điếc tai ngơ, chiếc đũa trong tay gõ đinh đang rung động, một bộ dạng rất không bình tĩnh.
Cẩm Nương liền nhanh chóng đối với Tam lão gia nói: “Không phải vậy đâu, tướng công ngày thường cũng thức dậy sớm lắm, chẳng qua là cơm trưa hôm nay hơi chậm chút ít. . . . . . A, Tam thúc, hôm nay ngài đến đây là có việc?”
Tam lão gia vừa nghe Cẩm Nương lời này liền cười đến không khép miệng, híp mắt mang vẻ mặt đắc ý: “Ai nha, vợ của Tiểu Đình, đại tỷ kia của ngươi thật đúng là biết điều biết phải, hôm kia mới tặng hai người tốt tới cho ngươi Tam thúc, còn mời Tam thúc ta thống khoái mà vui chơi hai đêm, bảo là muốn ở cửa hàng thành Đông hùn cổ phần vào.”
Chuyện này Cẩm Nương đã sớm biết, chẳng qua nàng không biết lần này Tam lão gia tới là có dụng ý gì, liền cười cười nói: “Có chuyện như vậy sao? Ai, ai bảo Tam thúc ngài hôm nay tay nắm thực quyền làm chi, dĩ nhiên sẽ có một đám thân thích gia quyến muốn nịnh bợ ngài, nếu đại tỷ đã tặng lễ cho ngài, thì ngài hãy thu nhận.” Nửa điểm cũng không nói đến chuyện hùn cổ phần, chuyện này tốt hay xấu, ai cũng nói không biết được, nàng cũng không muốn dây dưa vào trong đó.
Tam lão gia vừa nghe Cẩm Nương khen hắn, thì cười đến thấy răng không thấy mắt, ném một khối điểm tâm đến trong miệng, uống một ngụm trà rồi mới nói: “Tam thúc ta hôm nay tới cũng là muốn nói với các ngươi một tiếng , dù sao cũng là thân thích một nhà, tiền này cho người khác thì cũng là kiếm tiền, sao không cho thân thích, ngươi nói xem phải không, chẳng qua là hạn ngạch cổ phần ở cửa hàng kia, ta nhất thời cũng không có cổ phần để chia thêm ra ngoài. . . . . .” Vừa nói, một đôi mắt cá liền trừng đến trợn tròn, để nhìn kỹ phản ứng của Cẩm Nương.
Cẩm Nương vốn cũng đã từng nghĩ tới, Vương gia từng kinh doanh cửa hàng , thì đích thị là đã sớm đem cổ phần phân chia rất tốt, hơn nữa chiếm cổ phần hầu hết cũng là đại nhân vật có uy tín danh dự trong kinh, hiện tại Vân Nương bỗng nhiên muốn nhảy một chân vào, dĩ nhiên là không dễ dàng, chẳng qua sợ rằng Tam lão gia còn có ý tứ gì khác. . . . . .
“Vậy Tam thúc ngài cũng đừng làm khó mình, Đại tỷ của ta dù sao cũng là vãn bối, đưa ngài một ít lễ nhỏ cũng không là cái gì, ngài đại khái có thể tặng lại cho nàng là được.” Cẩm Nương cười nhạt đối với Tam lão gia nói.
Tam lão gia vừa nghe, trong mắt liền lộ ra vẻ thất vọng , hắn đã sớm có đối sách, chủ yếu đến tìm Cẩm Nương là muốn có thêm người ủng hộ, lại thấy Cẩm Nương một bộ dạng không quan tâm lắm, nên không khỏi thu lại nụ cười, híp mắt nói: “Cũng không phải là không có cách nào , ngươi là vợ của Tiểu Đình , Tam thúc dù sao cũng phải cho ngươi mấy phần mặt mũi , đúng không.”
Cẩm Nương nghe hắn lời ấy quả nhiên là có ý khác, liền cười nói: “Tam thúc, ngài ngàn vạn lần chớ vì chuyện này mà làm khó mình, Đại tỷ của ta cũng bất quá chỉ đùa chơi thôi, Trữ vương phủ ngài cũng biết, là hoàng thân quốc thích mà, chẳng lẽ họ thiếu ít bạc này hay sao.”
Tam lão gia nghe xong liền giận, phịch một tiếng đứng lên nói: “Ngươi đứa nhỏ này, tại sao có thể như vậy chứ, tỷ tỷ nhà mình không giúp, ngươi muốn giúp người nào đây? Tam thúc ta nói có biện pháp thì biện pháp , hôm nay cũng chính là tới nói cho ngươi biết một tiếng, ta đem cổ phần của Đại cữu bên nhà mẹ đẻ Nhị thẩm Tử ngươi chia ra một phần, đều đặn cho đại tỷ ngươi, đều là quan hệ thông gia giống nhau, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, đúng không.”
Cẩm Nương nghe được thì ngẩn ra, Đại cữu của nhà mẹ đẻ Nhị thái thái đã hùn cổ phần ở cửa hàng thành Đông sao? Không trách được Nhị lão gia lại không muốn Tam lão gia quản chuyện ở cửa hàng thành Đông, lấy tính tình khốn kiếp của Tam lão gia, đừng nói nửa năm, sợ là ba tháng cũng sẽ đem cửa hàng kia hành hạ tan nát, vậy không phải sẽ chặt đứt đừng tài lộ của nhà mẹ đẻ Nhị thái thái sao?
Nhưng hôm nay lại muốn đem một thành cổ phần của Đại cữu bên nhà mẹ đẻ Nhị thái thái cho Vân Nương, vậy Nhị thái thái sẽ không bỏ qua dễ dàng. . . . . .
“Tam thúc, dễ như vậy sao? Nhị thẩm Tử . . . . . . Sẽ không phản đối sao?” Cẩm Nương lo lắng nói.
Tam lão gia nghe xong trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, hừ lạnh một tiếng nói: “Nàng phản đối là ta không làm à, nhiều … năm thế này, Đại cữu của nàng ở trong phủ chúng ta cũng chiếm không ít chỗ tốt rồi, hôm nay chẳng qua chỉ phân ra một phần thôi, cũng không đáng là gì, nếu nàng kiếm chuyện với ngươi, ngươi cứ giả vờ không biết là được, có Tam thúc ngươi đỡ cho, hừ, hắn ỷ vào nhị ca, cương quyết khinh khi Tam thúc ngươi ngu ngốc, không có việc gì thì đi ra cửa hàng nhìn rồi cằn nhằn, cũng không sợ phiền chết nhị ca, thứ gì chứ.”
Tam lão gia vừa nói như vậy, Cẩm Nương mới hiểu được nguyên nhân trong đó, nghĩ đến ca ca Nhị thái thái sao khi biết Tam lão gia quản lý, bởi vì có cổ phần ở bên trong cửa hàng, nên chắc chắn sẽ không tán thành chuyện Tam lão gia quản lý trong đó, cằn nhằn lẩm bẩm chỉ là chuyện nhỏ, chưa biết chừng đã sớm đến chỗ Nhị lão gia kiện qua rồi, nên Tam lão gia tức giận, mới đem cổ phần của hắn chia ra một phần cho Vân Nương, như vậy cũng tốt, chỉ cần không kéo mình vào là được, chuyện này cứ giả vờ không biết, chờ Nhị thái thái thiếu kiên nhẫn, tất nhiên sẽ đến đây tìm mình, bất quá, trước tiên phải phí một phen công sức ở chỗ Tam lão gia mới được, cũng không thể chờ cho người ta ép lên cửa mới nghĩ cách ứng phó.
Nghĩ như thế, Cẩm Nương mang bộ dạng bất bình cùng tiếc hận, uyển chuyển nói: “Tam thúc, thật ra thì ban đầu đại ca cùng Nhị thúc đều dốc hết sức phản đối ngài làm quản sự cửa hàng này, nói ngài sẽ làm không được chuyện gì, cháu dâu thì không thấy như vậy, Tam thúc ngài chẳng qua là ham chơi thôi, cũng đều là nhi tử của Lão thái gia, Vương gia cùng Nhị lão gia đều trí cơ hơn người, ngài dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, tự nhiên cũng thông minh tháo vát, ngài nha, chẳng qua là không làm, nếu thật làm đại sự, thì sợ không có mấy ai có thể so sánh qua được ngài đây.” Vừa nói, vừa che miệng cười, con mắt rạng rỡ phát sáng nhìn Tam lão gia, tuyệt đối không có bộ dạng lấy lòng.
Tam lão gia nghe được thì trong lòng ấm áp, từ nhỏ những lời hữu ích hắn dĩ nhiên có nghe qua, nhưng tất cả đều là nói đùa thôi, mà lời nịnh nọt hắn thì chiếm đa số, nhớ ngày đó đúng là Cẩm Nương dốc hết sức thúc đẩy hắn tiếp nhận cửa hàng này, hôm nay nhìn Cẩm Nương nói rất thành khẩn, hắn liền giống như gặp được Bá Nhạc vậy, toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu, nếu không phải Cẩm Nương là một cô gái, còn là cháu dâu vãn bối của hắn, hắn nhất định sẽ cho Cẩm Nương một cái ôm thâm tình, cảm kích nàng có nhãn lực có cơ trí lại biết thưởng thức.
“Vợ Tiểu Đình, ngươi thật nghĩ Tam thúc ta như vậy sao?” Tam lão gia hai mắt kích động đến sáng lên, tay bưng trà cũng khẽ run động.
“Tất nhiên rồi, ngài là trưởng bối mà cháu dâu vẫn tôn trọng, cháu dâu sao có thể ở trước mặt trưởng bối mà nói dối đây, cháu dâu vẫn đã cảm thấy ngài có là người chân tài thực học, không giống có ít người, nhìn ra vẻ đạo mạo, nhưng bên trong kì thực thì bậy bạ, ngu ngốc, ngài bất quá chỉ là người thẳng tính mà thôi.”
Dù sao lời nói dễ nghe cũng không cần tiền, chỉ cần dụ dỗ được Tam lão gia vui vẻ là tốt rồi, hơn nữa cửa hàng kia càng loạn càng tốt, không phải nói có rất nhiều hoàng thân quốc thích đều nhập cổ phần sao, cứ để cho Tam lão gia quậy tưng bừng lên đi, tốt nhất là ba tháng sau cửa hàng kia chuẩn bị đóng cửa, đến lúc đó, cửa hàng của mình mở lên, để cho Phú Quý thúc đem những hộ khách hàng cũ đều nhận lấy. . . . . . Vương gia sẽ nể tình Lãnh Hoa Đình mà chỉ biết nhắm một mắt mở một mắt, còn đầu ra ở Cung Lí. . . . . . thì cố kéo tốt quan hệ với Lưu phi nương nương, chuyện làm ăn kia. . . . . . Cũng không sợ là làm không được.
“Vợ Tiểu Đình, ngươi quả thật là hiền lành hiểu chuyện, so với chị dâu thế tử phi kia của ngươi, không phải là tốt hơn hai ba phần đâu, ai nha nha, Tiểu Đình cưới được ngươi thật đúng là có phúc khí rồi, chuyện này cứ làm như thế, một hồi ta sẽ để cho người phía dưới đi làm thỏa đáng, tháng sau là tỷ tỷ ngươi có thể phân chia tiền lãi rồi.” Tam lão gia cao hứng nói, một bộ dạng muốn đi để làm một chuyện đại sự.
Cẩm Nương tự nhiên lại là nói cám ơn mấy câu, bất quá, nói thật lâu, Tam lão gia cũng không có ý muốn đi, Cẩm Nương nhìn thấy mặt Lãnh Hoa Đình đã mất đi kiên nhẫn, không khỏi có chút nóng lòng, sợ chọc hắn nóng nảy, hắn sẽ cầm đồ đập Tam lão gia, cho nên, thỉnh thoảng lại mang ánh mắt nhìn Lãnh Hoa Đình, lại thấy hắn mãnh liệt nhanh chóng đối với nàng nháy mắt một cái, động tác kia rất mau lẹ, nếu không phải Cẩm Nương vẫn chú ý đến hắn, thì sẽ nhìn không thấy, ánh mắt của hắn quá mức nghịch ngợm khôi hài, khiến cho Cẩm Nương buồn cười nhưng ngại Tam lão gia vẫn còn ở đây, nên nhất thời thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.
Tam lão gia cuối cùng cũng cảm thấy mình có ngồi nữa cũng chẳng có gì hay, nên rốt cục vẫn phải mở miệng nói: “Cháu dâu, thật ra thì hôm nay Tam thúc đến đâu, còn có một sự kiện muốn ngươi hỗ trợ.”
Cuối cùng nói đến chánh đề rồi, Cẩm Nương cười nhìn Tam lão gia, không nhanh không chậm uống chút trà rồi mới nói: “Tam thúc ngài ngàn vạn lần đừng nói lời có giúp hay không…, ta cùng tướng công đều là vãn bối của ngài, ngài nhận việc xin cứ phân phó, chỉ cần làm được thì chúng ta nhất định không từ chối.”
Tam lão gia nghe xong trong lòng an tâm, mắt liếc Lãnh Hoa Đình nói: “Lúc trước ta tiếp nhận , không phải đã nói trong phủ có phái trướng phòng tiên sinh đi sao? Ai, cái lão bất tử kia, đem sổ sách quản lý gắt gao, Tam thúc ta muốn lấy một chút tiền mặt để làm vốn nhập hàng cũng không được, quả thật là quá mất mặt rồi, nếu là. . . . . . cháu dâu cùng Tiểu Đình có thể có biện pháp đem lão bất tử kia đổi đi, vậy thì Tam thúc ta sẽ chân chính có thể buông tay buông chân để làm đại sự rồi, tất nhiên có thể đem cửa hàng kia làm ăn thịnh vượng gấp mấy lần, để cho bọn hắn nhìn một cái.”
Là muốn ở cửa hàng tùy tiện lấy tiền thôi, nhưng mà trướng phòng đã không chịu, Cẩm Nương ở trong lòng cười lạnh, nhưng ở trên mặt vẫn làm ra vẻ khó xử “Tam thúc, chuyện này thật đúng là có chút khó khăn, ngài cũng biết, tướng công hôm nay đã không có địa vị gì, ở trong phủ lời nói cũng chẳng có bao nhiêu giá trị. . . . . . Sau này chưởng quản nhà này chính là đại tẩu, cháu dâu là người nhỏ, lời nhẹ, sợ là không có được tác dụng đâu.”
Tam lão gia vừa nghe, trên mặt đã lộ ra vẻ khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng nói: “Cháu dâu, ngươi cũng không cần khiêm tốn nói như thế, thế tử vị này vốn là của Đình Nhi, hắn muốn thì chỗ nào mà không nhúng tay vào được chứ? Bất quá là. . . . . . Hừ, đừng cho rằng ta là người ngu, năm đó những chuyện làm xấu xa kia ta cũng biết một chút , những người đó cho là lấy thúng úp voi được sao, chẳng qua chỉ đem chuyện giấu diếm được đại tẩu mà thôi.” Vừa nói vừa ngừng tạm, sau đó nhìn bốn phía một chút, mới kề sát vào Cẩm Nương, nhỏ giọng nói: “Tam thúc cũng không sợ nói cho ngươi biết, Đình Nhi là do người khác làm hại đó, hừ, bọn họ kết bè kết phái, vốn xem ta một là ngoại nhân, rồi cho là ta cái gì cũng không biết, ta cũng làm như không biết, không ảnh hưởng đến chuyện ta vui chơi là tốt, hôm nay bọn họ là càng ngày càng quá mức, hại Đình Nhi rồi, lại muốn xen vào chuyện của ta. . . . . .” Cuối cùng hắn cũng cảm thấy nói ra thì có chút không ổn, nên không có nói tiếp.
Nhưng những lời này lại cho Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương nghe được đồng thời chấn động, đây là lần đầu tiên nghe được tin tức thực sự về việc tàn phế của Lãnh Hoa Đình từ miệng người trong phủ, trước kia hết thảy tất cả đều là phỏng đoán thôi, Cẩm Nương đè xuống kích động trong lòng, bày ra bộ dáng hết sức khiếp sợ, trong mắt lập tức tựu dâng lên một đoàn hơi nước , đột nhiên đứng dậy, hướng về phía Tam lão gia nhẹ nhàng hạ bái, hành đại lễ, nức nở nói: “Tam thúc, ngươi. . . . . . Ngươi thật là một người chính trực vừa thiện lương, Cẩm Nương. . . . . . Cẩm Nương thay tướng công đa tạ Tam thúc.”
Vừa nói vừa dập đầu đi xuống, Tam lão gia bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, dù bọn tiểu bối vẫn ở trước mặt hắn hành lễ nhiều rồi, nhưng kiếp nầy hắn lần đầu tiên nghe người ta nói là hắn thiện lương là người tốt, nên nhất thời trong lòng có chút tê tê, cảm giác là lạ, có chút không thích ứng, nhưng. . . . . . Rất khoái chí a, thì ra là, làm người tốt có cảm giác như vậy sao?
Hắn vội vàng đi đỡ Cẩm Nương, Cẩm Nương vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, thật vất vả mới ở trong miệng của Tam lão gia lấy được chút ít tin tức ra ngoài, tại sao có thể bỏ qua được, dĩ nhiên là muốn đào sâu thêm, “Tam thúc, tướng công hắn. . . . . . Hắn vốn là cũng như Tam thúc vậy, chỉ muốn làm một công tử an nhàn, nhưng hôm nay người xem hắn. . . . . . Hắn chỉ có thể cả ngày ngồi trên ở trên xe lăn, đã không thể đứng lên bước đi, mỗi ngày còn phải phòng bị những lũ tiểu nhân trong phủ kia xem thường, hắn đến tột cùng đã làm nên tội lỗi gì? Mà phải chịu đựng thống khổ như thế, chẳng lẽ bởi vì hắn có tư cách thừa kế tước vị, nên những người phải hại hắn sao? Ban đầu ngươi cũng là nhi tử Lão thái gia, ngài ngay thẳng quang minh, không có đùa bỡn âm mưu quỷ kế, không có làm chuyện lén lút nhục nhã, không có đi hại qua anh em ruột của mình, đúng không.”
Tam lão gia nghe Cẩm Nương nói cũng cảm thấy động dung, hắn quả thật không ôm chí lớn, năm đó Nhị lão gia cùng Vương gia cũng không có ít lần vì thế tử vị mà tranh giành qua, chẳng qua là Vương gia nguyên chính là trưởng tử, thân phận bày ở đó, người khác chính là muốn tranh cũng tranh giành không được, mà hắn lại càng không có tâm tư đi tranh giành, chẳng qua là ở một bên nhìn trò vui thôi, sau đó, thế tử vị của Lãnh Hoa Đình có người muốn tranh đoạt, hắn cũng biết một chút, nhưng chỉ thờ ơ lạnh nhạt , người khác càng thấy hắn vô dụng, thì hắn càng sống tiêu diêu tự tại.
Nhưng nghe Cẩm Nương luôn miệng nói hắn quang minh ngay thẳng, lòng tự ái của hắn lần đầu tiên bành trướng vô hạn, trong lồng ngực đầy dẫy cảm xúc xưng là chánh nghĩa khí phách, nhưng hắn không phải người ngu, có một số việc có thể nói, có một số việc là không thể nói, lúc trước bất quá hắn cũng chỉ nói một chút, để cho Cẩm Nương hiểu, trong phủ này chỉ có hắn là không có tồn tại tâm tư hại người, muốn cho nàng giúp mình mà thôi, hiện tại nhìn bộ dạng Cẩm Nương lã chã khóc lóc, lại cảm thấy có chút áy náy. . . . . .
“Cháu dâu, ngươi đứng dậy trước đi, trên mặt đất lạnh đó.” Tam lão gia có chút chịu không được bộ dạng Cẩm Nương bi thiết đau thương, dốc hết sức muốn đở Cẩm Nương dậy, Cẩm Nương vừa dập đầu, vừa đối với hắn nói: “Tam thúc, cháu dâu cũng biết làm khó ngài, đều là thân nhân, ngài cũng không muốn đắc tội người ta, nhưng ngài chủ yếu cũng nên để cho Cẩm Nương cùng tướng công biết nên đề phòng người nào, nếu không, những người đó sợ là càng không ngừng hãm hại tướng công nữa, ngài thật nhẫn tâm để chúng ta bị hại sao?”
Tam lão gia nghe thấy liền thở dài nói: “Sẽ không, sẽ không hại…nữa đâu. . . . . . Tiểu Đình đã như vậy, chỉ cần chân Tiểu Đình không lành lại. . . . . . Người nọ chắc là không hại…Tiểu Đình nữa, hắn. . . . . . Thật ra thì không muốn Tiểu Đình chết a.” Tam lão gia cũng không chắc chắn lắm, chẳng qua một màn mà năm đó hắn thấy được xong, thì từ đó về sau, Tiểu Đình đều phát tát và sốt cao, tính tình cũng trở nên cổ quái . . . . . . Những năm này Tam lão gia mỗi lần nghĩ đến, đều có chút phát rét trong lòng.
Quả thật là sợ chân của tướng công tốt lại, hừ, vậy thì cứ để cho bọn họ hại tướng công ngồi xe lăn mãi sao, không muốn hắn chết à? Nếu tướng công chết đi kẻ đó không phải là càng thêm yên tâm sao? Không có con trai trưởng thứ trưởng Tử Vương Phủ, sẽ danh chánh ngôn thuận là người thừa kế tước vị, bất quá, bọn họ ở trong miệng của Tam lão gia, trừ người tranh giành thế tử vị Lãnh Hoa đường thì còn có là ai đây? Lưu di nương? Nàng lúc ấy còn không phải là trắc phi đâu, trong phủ không thể nào có bản lãnh cao như vậy, là Nhị thái thái. . . . . . Rất có thể, nhưng nàng giúp Lãnh Hoa đường thì có ít gì đâu? Dù sao Lãnh Hoa Đường cũng không phải là con trai của nàng, cho dù Lãnh Hoa Đình không có thế tử vị đối với nàng cũng không có nhiều ít lợi. . . . . .
Ngược lại vừa nghĩ, năm đó lúc Lãnh Hoa Đình bị hại mới mười hai tuổi, mà Lãnh Hoa Đường bất quá so với hắn chỉ lớn hơn hai tuổi, cũng đứa nhỏ chỉ có mười bốn tuổi, một thiếu niên mười bốn tuổi thật sự có tâm cơ cùng thủ đoạn như vậy sao? Cho dù có, mà không có nhân lực vật lực trợ giúp, sợ cũng khó có thể đạt thành, Nhị thái thái cho dù có bản lãnh, nhưng cũng là nữ tắc trong nhà, hành động bị lễ giáo câu thúc, muốn làm được việc này thì khả năng cũng không lớn, như vậy. . . . . . Cái kia”Bọn họ” nhất định là còn có người có bản lãnh hơn, sẽ là ai chứ?
“Sẽ không hại… tướng công nữa sao? Bọn họ tựu thật muốn tướng công cả đời ngồi xe lăn sao? Quá tàn nhẫn, thật là lòng lang dạ sói a, Tam thúc, sau này ngài nhất định phải trợ giúp cháu dâu cùng tướng công, ngài cơ trí như vậy, lại vừa trượng nghĩa chính trực, nhất định có thể bảo vệ tướng công được.” Cẩm Nương ngẩng mặt đầy lệ, sùng bái nhìn Tam lão gia, trong mắt hàm chứa tha thiết chờ đợi, tựa hồ Tam lão gia chính là một vị anh hùng cứu thế .
Tam lão gia càng thêm cảm giác mình cao lớn hơn, trong lòng cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, đở Cẩm Nương đứng dậy nói: “Tốt, Tam lão gia ta cả đời cũng không có làm qua một việc đại sự, sau này, phàm là vợ chồng son các ngươi có khó khăn cứ tự nhiên tìm đến Tam thúc, Tam thúc sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp các ngươi .”
Có được lời này của Tam lão gia, Cẩm Nương chuyển nước mắt sang mỉm cười, đứng lên, kéo tay Lãnh Hoa Đình qua đối với Tam lão gia nói: “Ta và tướng công cùng nhau cảm tạ Tam thúc rồi, chuyện Tam thúc mới nói cùng cháu dâu, cháu dâu sẽ cố tìm cách , có thể được hay không cháu không hứa trước, nhưng cháu dâu sẽ cố làm hết sức, ai bảo chúng ta là người một nhà chứ, đúng không, Tam thúc.”
Tam lão gia vừa nghe, trong lòng càng thêm cảm động, vẫn là vợ Tiểu Đình biết điều, lại hiểu hắn nhất, vì vậy đầu óc nóng lên, Tam lão gia đến gần Lãnh Hoa Đình kề bên tai nói: “Tiểu Đình, chuyện ngày hôm đó của nhiều năm trước đây, chắc là ngươi không nhớ rõ, nhưng mà Tam thúc đã tận mắt thấy, cứ cho là, ngươi bị hôn mê đi. . . . . . Sau này, phải cẩn thận một chút người trong phủ Đông, Tam thúc cũng không biết đầu óc ngươi hôm nay có minh mẫn không, nhưng ngươi có một nương tử tốt, sau này phải cố gắng che chở mình, che chở cho nàng nhé.” Dứt lời, Tam lão gia vẫn là bộ dáng lang thang bất cần đời, phất tay áo đi ra ngoài.
Cẩm Nương không có nghe được Tam lão gia nói cái gì với Lãnh Hoa Đình, chỉ thấy gân xanh trên trán hắn nổi lên, hai tay nắm thật chặc tay vịn xe lăn, hai mắt nhắm nghiền, ngửa đầu hướng lên trời, hai chân mày dày rậm nhíu lại thành hình tháp, tựa như đang cực lực đè nén cái gì.
Cẩm Nương nhìn thấy vậy trong lòng cũng căng thẳng, bận rộn đi qua kéo hắn, ai biết vừa mới đụng vào hắn, cả người hắn liền khẽ run rẩy, một tay đem nàng hất ra .
“Tướng công. . . . . .” Thấy Lãnh Hoa Đình cả người run lên, hai mắt mở ra, đôi mắt phượng đen như mặc ngọc đã biến thành màu đỏ Lưu Ly, trong mắt đầy vẻ âm hàn lệ khí khiến cho Cẩm Nương không khỏi rùng mình một cái, trong lòng càng thêm hoảng hốt, đi tới, một tay kéo đầu của hắn ôm vào trong ngực, ôn nhu kêu: “Tướng công. . . . . . Tướng công đừng sợ, có ta phụng bồi còn chàng, đừng sợ. . . . . . Hết thảy đều đã qua.”
Cảm nhận sự ấm áp chân thực, cùng mùi hương nhàn nhạt thanh nhã của nàng, đã làm cho Lãnh Hoa Đình cảm động an bình, hắn dần dần bình tĩnh lại, đầu tựa vào trong ngực Cẩm Nương, thật lâu không chịu ngước lên, lâu đến nỗi Cẩm Nương cảm thấy thắt lưng đều đau, hắn mới hít một hơi, rồi ngước nhìn lên, ánh mắt đã khôi phục lại màu đen trong trẻo.
Cẩm Nương không có gì cả hỏi, chỉ đẩy hắn vào trong phòng, những nỗi đau mà hắn đã trải qua, nàng không muốn đi vạch trần thương thế của hắn nữa, mỗi lần vạch trần, hắn liền đau một trận, nàng không nỡ.
Ban đêm, sau khi Cẩm Nương ngủ say, Lãnh Hoa Đình lặng lẽ rời khỏi giường, tự mình đổi một thân áo đen, lén lút ẩn nấp đi ra ngoài, Phong nhi cùng Mãn Nhi đang làm nhiệm vụ canh gác cũng không có nửa điểm phát giác.
Hắn ẩn nấp ở trên một gốc cây trước phòng Ngọc nhi, lẳng lặng yên tĩnh chờ đợi.
Quả nhiên, không bao lâu, có một thân ảnh tiến tới gần gian phòng của Ngọc nhi, trong tay cầm một cây đao nhỏ cắm vào khe cửa, nhẹ nhàng cạy chốt gài, cửa liền mở ra, thân ảnh kia lóe một cái tiến vào trong.
Trên người Ngọc nhi đau đớn, nên vốn ngủ không yên, đột nhiên nghe được thanh âm then cửa, liền biết người nọ đã tới, trong lòng nàng kinh hoàng ngó chừng màn cửa, quả nhiên, không bao lâu, cái thân ảnh thon dài kia liền tiến tới gần bên giường.
” Vì sao ngươi chịu phạt?” Thanh âm kia có chút đè nén, làm như người nghe phải sợ hãi, còn cố ý ở giọng nói gằng xuống.
“Nô tỳ. . . . . . Trộm cây trâm của Nhị thiếu phu nhân. . . . . .” Ngọc nhi do dự một chút, rồi trả lời.
Lời còn chưa dứt, người nọ vung tay, bốp bốp tát cho Ngọc nhi hai cái, lạnh giọng quát lên: “Ngươi thiếu tiền sao?”
Ngọc nhi bị đánh đến mắt nổ đom đóm, vội xin tha nói: “Chủ tử tha mạng, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ là thấy tài nổi lòng tham, thật sự là. . . . . . Thật sự là thích cây trâm kia, cho nên. . . . . .”
“Thật sự chỉ bởi vì ngươi trộm đồ đạc của nàng sao? Ngươi không có bị nàng phát hiện ra cái gì sao.” thanh âm Người nọ âm hàn như u hồn của Địa Ngục.
“Thật, Thiếu phu nhân vốn muốn thả cho nô tỳ một con ngựa , nô tỳ. . . . . . Nô tỳ trong lòng còn hy vọng, muốn chối cải hết, cho nên, mới làm cho nàng phát giận , chủ tử, tha nô tỳ đi, nô tỳ thật không có để cho nàng phát hiện cái gì, nàng chẳng qua là ghen tỵ thôi, nghĩ người bên cạnh Gia đều không an phận của mình, cho nên, mới nhằm vào nô tỳ a, xin chủ tử minh xét.” Ngọc nhi nhịn đau, quỳ sát ở trên giường, thân thể đều run rẩy, bộ dáng tựa hồ rất sợ người kia.
Người nọ nghe liền cười lạnh một tiếng, dần dần đi đến gần Ngọc nhi, đột nhiên xuất thủ, một bóp cổ họng của Ngọc nhi, đang muốn lúc muốn bẻ gãy cổ của Ngọc nhi, đột nhiên một vật bay vào đánh trúng khuỷu tay của hắn, tay hắn cứng đờ, phải buông xuống.
Trong lòng rùng mình, hắn vươn người nhảy lên, muốn lần nữa hạ sát thủ đối với Ngọc nhi, thì một thân ảnh thon dài từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nhảy vào, hai tay cử động khóa trụ lấy hắn, hai người nhất thời đánh nhau, người đến trước rõ ràng không phải là đối thủ của người đến sau, nên chỉ đánh mười mấy chiêu hắn liền cảm thấy phải cố hết sức chống đỡ.
Hắn hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ ở trong nhà của một nha hoàn nho nhỏ lại gặp phải người có võ công mạnh như thế, nhìn kỹ thân hình người này có chút quen mắt, rồi lại nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào, trong lòng hắn nghi ngờ, nên lại càng thất thần, mà thế công của người nọ càng sắc bén hơn, không cẩn thận một cái, liền bị người nọ chế trụ huyệt đạo.
Ngọc nhi ở trên giường đã sớm hù dọa co rúm lại, nàng run run nấp ở góc giường, cẩn thận từng li từng tí nhìn hai thân ảnh đang ở trong nhà đánh nhau, mà mình thì chỉ muốn có một cái động để trốn vào đi mới tốt, chủ tử của nàng rõ ràng là muốn giết nàng, nguyên tưởng rằng mình đã đi đời nhà ma, không nghĩ tới lại có người như thiên thần hạ xuống cứu nàng, nhìn thân hình người này quả thức rất quen thuộc, nhưng nàng cũng nhớ không nổi đến tột cùng là người nào, chỉ trông chờ hắn có thể đem chủ tử của mình đuổi chạy đi, đang suy nghĩ, thì người nọ thật sự đã chế trụ chủ tử nhà mình, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, len lén liếc tình hình trong nhà.
Lãnh Hoa Đình bất quá chỉ mất mấy chiêu liền chế trụ người nọ, trên mặt người nọ mang mặt nạ bằng sắc, căn bản nhìn không được mặt thật, bất quá, mình đối với hơi thở của hắn quá mức quen thuộc, cho dù không vạch trần, thì bản thân cũng biết, người nọ là ai.
Chính hắn cũng mang mặt nạ mà, thật đúng là thân huynh đệ a, biện pháp cũng dùng giống nhau , hắn không khỏi ở trong lòng cười lạnh, rồi đi một vòng tròn xung quanh người đó, sau đó xoay người lại đá một cước vào bụng tên đó.
Hắc y nhân kia bất động, thân thể giống như cây cột mà thẳng tắp ngã xuống đất, Lãnh Hoa Đình cũng không lên tiếng, lại một cước dẫm ở trên càm của hắn.
Người nọ rốt cục cũng lên tiếng, nghiêng cổ, liếc mắt nhìn Lãnh Hoa Đình: “Các hạ là người nào? Tại sao lại ẩn núp ở trong Giản thân vương phủ? Vì sao phải động thủ ăn thua đủ như thế?”
Lãnh Hoa Đình khinh bỉ nhìn hắn, đến lúc này mà hắn còn muốn dụ chính mình lên tiếng, để biết được thân phận, hắn cho rằng mình là kẻ sáu năm trước, còn tưởng rằng mình là thằng bé trai chuyện gì cũng đều không hiểu sao?
Tăng thêm mấy phần lực đạo xuống chân, dùng sức giẫm mặt người kia lên trên mặt nhất, hắn thét lên tiếng kêu đau.
Lãnh Hoa Đình còn cảm thấy chưa hết giận, vừa từ trong ngực lấy ra một thanh chủy thủ, ở trên tay vung lên mấy cái, rồi hướng người trên mặt đất ướt lượng, một lần nữa không chút do dự nhắm về phía tay trái của hắn cắt đi mạch máu, thân thể người nọ giật một cái, phát ra tiếng kêu đau, nghe hắn kêu thảm thiết, Lãnh Hoa Đình cảm thấy trong lòng vô cùng sướng khoái, lần đầu tiên ra tay lại có thu hoạch lớn như vậy, thật đúng là có chút ngoài ý muốn, đồ con lợn này, chỉ một nha hoàn đã có thể dụ dỗ hắn ta lộ diện ra, thật mệt ình còn nghĩ là hắn thông minh tuyệt đỉnh nữa.
Trên mặt đất người bị cắt mạch máu, máu tươi trên cổ tay trái ào ào chảy ra, hắn đau đến vội vàng dùng tay phải chận lại, Lãnh Hoa Đình tựa như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy, lại ở trên cổ hắn so sánh ướt lượng, rồi nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ, có nên cắt đứt cổ họng của hắn ta trong lúc này hay không, nhưng nhanh như vậy đã làm cho hắn ta chết, thì thật đúng là không thú vị rồi, tựa như Tam thúc nói vậy, người hại mình không chỉ có một. . . . . . Cho nên, hắn liền cầm chủy thủ rồi hướng vào cổ tay khác của người nọ định cắt nữa. . . . . .
Nói thì chậm, nhưng diễn ra rất nhanh, từ ngoài cửa như gió cuốn mây bay, đột nhiên có một thân ảnh xông thới, hắn đánh một chưởng về phía ngực của Lãnh Hoa Đình, chưởng phong kia thế tới sắc bén, so với người trên mặt đất thì cao cường hơn không biết gấp bao nhiêu lần, Lãnh Hoa Đình lập tức biết đã đụng phải cao thủ, liền xoay tay lại, hướng giữa hai chân người nọ mà công kích, người liền rụt hai chân lại, lui về phía sau nửa bước, cũng rất kinh ngạc với công lực của Lãnh Hoa Đình, lập tức xoay người bay lên, hướng Lãnh Hoa Đình tung chiêu liên hoàn cước, Lãnh Hoa Đình phải bảo vệ thân hình nên liên tiếp lui về phía sau.
Người trên mặt đất không bị trói buộc nữa, liền nhanh chóng điểm hai cái huyệt đạo, để máu chảy trên cổ tay ngừng lại, rồi kẻ đến sau khom người xuống, ôm thượng hông của hắn, trong nháy mắt đã cứu hắn đi ra ngoài.
Không có hảo hảo hành hạ người nọ, Lãnh Hoa Đình rất ảo não, bất quá, cũng đã dẫn dụ được người ẩn núp đi ra ngoài, coi như là có thu hoạch, mà hai chân thì không thể đứng quá lâu, nên hắn nhìn Ngọc nhi đang ở trên giường một cái, rồi từ cửa sổ nhẹ nhàng phóng ra ngoài.
Cẩm Nương ngủ được mơ mơ màng màng , vốn cảm giác Lãnh Hoa Đình không có bên cạnh, nên theo bản năng liền đi sờ người nằm cạnh, cảm giác ấm áp truyền đến, làm cho lòng nàng thêm kiên định, vì vậy cho là cảm giác không có kia chỉ là giấc mộng, sau đó hướng trong lòng ngực của hắn tựa sát vào, Tiểu thân thể tựa sát lồng ngực của hắn, một tay tùy ý khoác lên ngang hông của hắn, tựa hồ phải dùng tới cái này mới xác định được sự hiện hữu của hắn, sau đó mới chìm vào giấc ngủ say.
Buổi sáng tỉnh lại, bỗng nhiên mở hai mắt ra, liền nhìn thấy cặp mắt đẹp đẽ kia đang mang theo vài phần buồn ngủ mơ hồ, lười biếng nhìn mình, Cẩm Nương nhếch môi cười một tiếng, đưa tay khoác ở cổ của hắn: “Buổi sáng tốt lành, tướng công.”
Lãnh Hoa Đình đối với sự thăm hỏi của có chút không thích ứng, nhưng mà thỉnh thoảng nàng vẫn hay nói những lời kỳ quái…, nên hắn cũng tập mãi thành thói quen rồi, thấy nàng dán đến gần, thân thể mềm mại kiều mỵ, vừa cười ngọt ngào khả ái, thì liền cầm đầu cọ vào ngực của nàng, làm cho Cẩm Nương cười khanh khách không ngừng, cười run rẩy hết cả người, ôm thắt lưng hắn thở hào hển nói: “Tướng công, đừng phá, rời giường.”
Thanh âm trong trẻo vui vẻ của nàng để cho tâm tình của hắn thật tốt, thân thể mềm mại giãy dụa càng làm cho hô hấp hắn chặc lại, thân thể cương cứng, ánh mắt kiều mị rất nhanh trở nên rực lửa, bàn tay từ cổ áo Cẩm Nương mà đi vào, nắm lấy bộ ngực khéo léo mềm mại của nàng, rồi nhẹ nhàng xoa.
Một cảm giác tê dại ngưa ngứa xông thẳng lên đại não của Cẩm Nương, nàng vặn vẹo uốn éo thân thể, muốn từ trong ngực hắn thoát ra, trong miệng lắp bắp: “Tướng. . . . . . Tướng công, sắp giờ Thìn. . . . . . Rồi, ta. . . . . . Ta phải đi thỉnh an mẫu thân nữa.”
“Ngô, làm chút chuyện rồi hãy đi .” Thanh âm của hắn khan khan, rồi lại trước sau như một mang theo thuần hậu nồng đậm như đang say, thấy nàng không tập trung, nên động tác trong tay cũng càng trêu chọc thêm.
Cẩm Nương liền cảm giác cả người khó nhịn, nên đưa vào tay bắt được bàn tay tà ác của hắn, trong miệng lung tung nói : “Không nên. . . . . . Không nên nha, Nương sẽ mất hứng , phải đi thỉnh an. . . . . .”
Hắn đem nàng kéo vào trong ngực, đem đôi môi mềm mại ngăn chặn cái miệng không ngoan của nàng, lại là một nụ hôn nóng bỏng như Thiên Lôi đụng địa hỏa, khiến cho nàng đầu óc mê đảo, rất nhanh liền quên mật chuyện đi thỉnh an, cái tay nhỏ bé cũng kìm lòng không đậu ôm lên hông của hắn, thân thể không tự chủ được hướng sát hắn, càng dán gần càng tựa hồ muốn mình cùng hắn hòa tan ở chung một chỗ.
Nàng đáp lại để cho hắn hưng phấn hơn, vừa hôn hít lấy vành tai của nàng, vừa dùng bàn tay to không ngừng đốt lửa, còn kéo tay nàng thả vào chỗ nóng cháy nhất của hắn, để cho nàng cảm giác hắn rất khẩn cấp, vừa nói nhỏ: “Nương tử. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng nhẫn tâm nhìn ta khó chịu sao. . . . . . Có thể nào không. . . . . . biết thương tâm . . . . . .”
Thanh âm của hắn như ma mị, làm cho tim nàng như leo lên thang mây, treo ngược ở trên đám mây ngũ sắc, ngất ngất trầm trầm, bồng bềnh đung đưa, thân thể tê dại ngưa ngứa đã bắt đầu chuyển sang lửa đốt, bắt đầu đem nàng thiêu cháy.
Nhìn nàng thân thể đã mềm mại như nước, hắn không chần chờ nữa, phiên thân lên ngựa, vì chiến hỏa hết sức căng thẳng, nên khi hắn tiến vào, Cẩm Nương không có cảm giác đau đớn nữa, chỉ cảm thấy cả người bị tràn đầy, vừa kiên định vừa an bình, ngược lại còn đáp lại ngọn lửa nóng rực kịch liệt hỏa thiêu kia, toàn tâm tập trung mà phối hợp, cùng người yêu hợp thành nhất thể hạnh phúc. . . . . .
Nàng vẫn còn quá nhỏ và ngây ngô, nên động tác của hắn không nhịn được mà chậm lại, vì sợ đả thương nàng, nhưng nàng lại quá mức ngọt ngon miệng, khiến cho hắn nhịn rất cực khổ, thiếu niên tham vui mừng, một khi đã thử qua tư vị thì sau đó tựa như nghiện độc dược vậy, chỉ muốn cùng nàng từng thời từng khắc triền miên, không chết không thôi.
Nhìn nàng dần dần buông lỏng, thân thể mở ra một đóa hoa hồng kiều diễm, buông ra toàn tâm chấp nhận hắn, hắn cũng không khống chế được mênh mông kích tình nữa, nên công thành chiếm đất như Mãnh Hổ xuống núi, nhất thời, trong nhà áo ngủ bằng gấm bay ra, cảnh xuân vô hạn.
Sau một trận kịch chiến, Cẩm Nương giống như từ trong nước nóng bước ra vậy, toàn thân đều là mồ hôi, thở gấp thở phì phò, hai mắt sương mù, một bộ dáng như còn chưa hoàn hồn trở lại, Lãnh Hoa Đình thì thần thanh khí sảng, bàn tay to khẽ vuốt lọn tóc trên trán nàng, ở trên mặt kiều diễm phấn hồng của nàng hôn thêm mấy cái.
“Tướng công. . . . . . Tướng công, làm sao bây giờ, ta không có khí lực, không thể rời giường, một lát Nương có thể trách ta hay không?” Cẩm Nương nằm trên giường làm nũng chu miệng nói.
“Yên tâm, mẫu thân biết thì càng thêm vui vẻ, như thế nào lại tức giận chứ, nếu nàng vì nguyên nhân này mà đến trễ, sợ là mỗi ngày sẽ phải cười đến không khép miệng lại.” Lãnh Hoa Đình ranh mãnh bóp cái mũi nhỏ của nàng, cười giỡn nói.
Cẩm Nương bị hắn nói đến xấu hổ, đưa tay phải đi nhéo lỗ tai đẹp mắt của hắn, không công bình a không công bình, người nào đó đẹp lỗi tai cũng như yêu nghiệt, Tạo hóa đã xảy ra chuyện gì chứ, làm sao mà mọi thứ tốt đều ở trên người hắn thế, nhan sắc của hai người chênh lệch không nhỏ a, hắn ngũ quan xinh xắn, da thịt mềm nhẵn bóng loáng, còn có cơ thể tinh tráng tư thái lưu loát, không có một chỗ nào mà không khiến hai mắt nàng bị cuốn hút, tựa sát vào người hắn, nàng thấy may mắn, vì hắn là tướng công của mình, mặc dù không có cách nào sánh bằng hắn, nhưng ít ra người này thuộc về của nàng, người khác chỉ có thể nhìn chảy nước miếng, chảy nước miếng a chảy nước miếng, ha ha ha, nàng đắc ý cười to thành tiếng .
Lãnh Hoa Đình nhìn bộ dáng kia của nàng liền biết Tiểu sắc nữ này đang suy nghĩ gì, lực nắm cái mũi nàng cũng tăng lên chút ít, nghiến răng nghiến lợi nói : “Nói, hôm qua đã hướng người nào nhìn mắt hoa si? Ta nói cho nàng biết, ánh mắt kia của nàng tốt nhất đừng hướng người bên cạnh nhìn, cẩn thận nàng nhìn một ta giết chết một, hừ.”
Nam nhân hẹp hòi không được rộng lượng này, Cẩm Nương bĩu miệng lườm hắn một cái, hừ hừ nói: “Nếu chàng đối với ta không tốt, dám trêu ba ghẹo bốn, ta sẽ đi nhìn nam nhân khác, hừ, nơi này mỹ nam cũng thật nhiều a, có ôn nhuận thanh nhã nè, vĩ ngạn cường tráng nè, phiêu dật như Tiên nè, a nha nha, ta nhìn đến không xuể a.”
Lời nàng còn chưa dứt, hắn một tung mình một cái đã nằm ở nàng trên người, giận đến hai mắt bốc lửa, cúi người cắn lên trên cổ của nàng, làm bộ lại muốn bắt đầu hạng mục vận động, Cẩm Nương sớm đã bị hắn khiến cho khí lực hoàn toàn không có, nơi nào còn sức chống nỗi trận tấn công của hắn, nên khí thế lập tức yếu đi đầu hàng lấy lòng nói: “A nha nha, ai cũng so ra kém tướng công nhà ta, tướng công chàng là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, thiên hạ không ai có thể càng thêm yêu nghiệt hơn chàng, ôi, không nên cắn ta, ta không nhìn người khác, không nhìn, ai nha, thật không nhìn mà, đừng cắn, quá ngứa a, không được, không được, không còn khí lực, không nhúc nhích được rồi, muốn chết sao, a, ta sai lầm rồi, trong mắt ta chỉ nhìn thấy được tướng công thôi, ai, tướng công chàng tuấn tú đến người người oán trách a, ta đâu còn để ý người khác nữa.”
Hai người ở trên giường vừa náo loạn một hồi lâu, Lãnh Hoa Đình mới buông tha nàng, Cẩm Nương mềm vô lực rời khỏi giường.
Tứ nhi liền nhanh chóng giúp nàng rửa mặt , liền thấy mắt Thiếu phu nhân hơi hàm mỵ, mặt mang Xuân Phong, bộ dáng xinh đẹp khả ái, Phong nhi giúp thiếu gia chải đầu, mái tóc đen của thiếu gia rớt trên trên vai, bóng loáng như thác nước đen, cả người so với tiên nữ trong tranh còn đẹp hơn mấy phần, nên nghĩ thầm, không trách được Xuân Hồng cùng Bình Nhi lại đối với thiếu gia như vậy, thật sự là quá mức xinh đẹp rồi, Thiếu phu nhân mắng hắn yêu nghiệt, thật là không sai.
Hai người rửa mặt xong, Lãnh Hoa Đình một lần nữa ngồi lên xe lăn, cũng không để cho Cẩm Nương đẩy, mà tự mình đi trước chánh đường, Cẩm Nương vội vàng đi theo sau, hai người đang dùng điểm tâm, thì Trương ma ma vén rèm đi vào, thỉnh an xong, nhìn Cẩm Nương nói: “Thiếu phu nhân, có nô tỳ ở trong Đại thông viện tuyển mười mấy tiểu nha đầu bộ dáng còn nhỏ tính tình cũng không tệ tới đây, một hồi ngài cho gọi vào, nhìn xem người nào vừa mắt, thì giữ lại, không vừa mắt, nô tỳ sẽ đem người trả về.”
Cẩm Nương nghe xong liền cười nói: “Mụ mụ làm việc thật lưu loát, một hồi ta phải đi đến chỗ Vương Phi kia thỉnh an, trở lại chúng ta sẽ chọn người, nga, ngươi biết rõ ràng gia thế những người đó chứ, tất cả đều lớn lên trong phủ sao? Phụ mẫu cùng các huynh đệ tỷ muội đều là người hầu ở đâu, đã chuẩn bị danh sách cho ta chưa.”
Tuyển thêm người nữa đi vào, cũng không thể không biết tường tận, gia đình ở trong phủ so sánh với mua ở ngoài dễ khống chế hơn một chút, bất quá, những người này ở trong phủ dính dấp rất lớn, chưa biết chừng đã bị ai mua chuộc rồi.
Bình luận facebook