Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
15 Ngày sau đúng như dự kiến, hôn lễ của anh và cô được tổ chức trên hòn đảo nhiệt đới xinh đẹp đến nên thơ của đất nước Indonesia.
Toàn bộ khu vườn trên hòn đảo sát biển diễn ra hôn lễ được trang trí với hàng nghìn loài hoa xanh, hồng, tím trông rất rực rỡ đẹp mắt. Bên cạnh những bông hoa còn óng ánh được gắn thêm những chiếc bóng bay bồng bềnh theo gió.
Mọi phóng viên truyền thông trên khắp thế giới đều tham dự, ghi lại những cảnh tượng thiêng liêng của hai người.
Lễ cưới có sự tham gia của đông đảo thành viên các nước, bạn bè và người thân để chúc
phúc cho đôi uyên ương.
Anh mang trong mình một bộ vest đen bóng thời thượng cùng Hàn Dực đứng bên ngoài tiếp khách. Châu Mặc Uy cùng vợ sắp cưới là Ngô Đồng cũng đến tham dự cười nói vui vẻ cùng anh.
........
Ngay bây giờ là thời khắc quan trọng, anh từ từ bước vào lễ đường cùng bó hoa cầm trên tay để đợi trao tặng cho người anh yêu. Mặc dù chỉ bước từng bước lên lễ đường nhưng trong anh lại có nhiều cảm xúc khó có thể diễn tả. Anh chưa bao giờ cảm thấy run như bây giờ.
Tiếp theo là cô dâu của anh, cô trong bộ váy cưới lộng lẫy được dìu dắt bởi ông Nhạc tiến vào lễ đường. Cô và anh đều có những cảm xúc bồi hồi, còn ông Nhạc lại sụt sịt một chút nước mắt.
Anh hướng tới nhìn cô, cô nhìn anh mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ họ đã đợi ngày này khá lâu rồi, ông Nhạc dần trao con gái mình cho thủ tướng rồi chỉ buông một lời dặn dò.
" Mong ngài chăm sóc tốt cho Lâm Lâm "
" Vâng " anh cung kính trả lời rồi dìu cô bước lên làm lễ.
Cha sứ đọc lời tuyên thệ trước bao sự chứng kiến của người thân bạn bè.
" Trương Thiên Hoàn con có đồng ý cùng với Nhạc Lâm Lâm dù ốm đau hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khổ vẫn sống bên nhau trọn đời trọn kiếp chứ!"
" Con đồng ý " anh nghẹn ngào trả lời
" Nhạc Lâm Lâm con có đồng ý cùng Trương Thiên Hoàn dù ốm đau hay bệnh tật dù giàu sang hay nghèo khổ vẫn sống bên nhau trọn đời trọn kiếp chứ!"
" Con nguyện ý " cô trả lời.
Xong anh trao nhẫn cho cô, cô trao nhẫn cho anh. Giây phút cha sứ tuyên bố " Hai con đã là vợ chồng " làm anh không kìm được cảm xúc mà ôm lấy cô trước bao nhiêu ánh nhìn ánh nhìn ghen tị.
Phải trải qua mới biết gian khổ, phải trải qua mới thấu dần tình yêu. Sự kết tinh đó là từ những sự tin tưởng, đôi khi vô tình nhưng giờ lại cùng ta trải nghiệm quãng đời còn lại.
Tất cả mọi người ở dưới đều ồ ạt đồng thanh yêu cầu cô dâu chú rể " Hôn đi! Hôn đi! ". Anh mỉm cười điềm tĩnh vén màn che mặt của cô ra rồi từ đặt môi tận hưởng giây phút ngọt ngào.
..............
Đây là thời khắc cô dâu tung hoa, cô ở trên cao ném bó hoa xuống đợi người bắt lấy. Kết quả người bắt được là Hàn Dực, ban đầu anh ngại ngùng đỏ mặt đi về phía Tiêu Tiêu đang đứng.
Anh nhìn Tiêu Tiêu say đắm, đặt nụ hôn của mình lên bó hoa rồi quỳ xuống trao tặng cho cô.
" Tiêu Tiêu, hẹn em vào một ngày không xa!"
Cô sững người lại vì bất ngờ trước hành động của Hàn Dực. Cô thích Hàn Dực nên mỉm cười từ từ nhận lấy bó hoa trên tay anh. Anh vui vẻ ôm lấy cô trước bao nhiêu cái nhìn.
...........
Anh bế cô đi từ bên ngoài khách sạn đến lúc lên tầng cũng đi bằng thang bộ. Mặc dù có chút mệt nhưng anh muốn làm như vậy vì nghe nói ' Bế cô dâu đi bộ lên đến hết toà nhà thì sẽ trăm năm hạnh phúc '.
Anh làm cô ngại đến đỏ mặt, đến nỗi cứ núp mãi trong lòng anh không giám ló mặt ra nhìn ai.
Cuối cùng cũng đến phòng tân hôn, chiếc giường rộng rãi được trang trí thêm vài cánh hoa hồng. Một bàn tiệc nhỏ dưới ánh nến lung linh.
Anh cầm ly rượu vang đỏ đến đưa cho cô, đúng là khoảnh khắc đáng mong chờ đây mà. Anh không thể đợi được nữa liền bế cô đưa vào trong phòng.
Bây giờ cả thế giới đều biết cô là vợ anh, là phu nhân Thủ tướng. Hai người có thể chân chính ở bên nhau.
Anh thủ thỉ bên tai cô, hơi thở lạnh của anh phà vào tai làm cô hơi nhột.
" Vợ, anh không đợi được nữa rồi!" nói đến đây anh liền đặt môi mình chiếm lấy sự ngọt ngào của cô.
Tay anh dần tháo gỡ những thứ được gắn trên tóc cô. Anh lê môi mình xuống hàng xương quai xanh của cô nhẹ nhàng hôn lấy. Dục vọng trong người không thể kìm nén được nữa, anh lê tay gỡ từng khuy áo của mình rồi từ từ đặt cô xuống giường.
Tay anh như tinh nghịch lê dần ra sau lưng cô kéo séc xuống. Phần trên của chiếc váy dần dãn ra khỏi cơ thể cô, anh lê môi hôn nhẹ trên thềm ngực cô rồi nhẹ nhàng xoa nắn nghịch ngợm hạt lựu nhỏ.
Cô như bị kích ứng, cả người như bị một dòng điện chạy nhanh qua muốn đổ mồ hôi. Nhiệt độ cơ thể tăng cao làm cô muốn giữ chặt lấy anh.
Anh không an phận đưa tay xuống nghịch ngợm cô bé của cô. Cô khó chịu ngứa ngáy mà thốt lên vài tiếng " Ưm...... A "
Tận hưởng xong anh lại nhẹ hôn lên môi cô, lưỡi tiếp lưỡi tạo ra những hàng nước trong suốt. Anh cởi hết những thứ rườm rà trên người rồi đưa cậu bé của mình vào sâu trong miệng cô bé của cô.
Uyển chuyển ra vào, anh làm cô khó chịu nhức nhối. Tay cô giữ chặt lấy lưng anh mặc cho anh chọc phá.
Hai con người tận hưởng những giây phút ngọt ngào của đêm tân hôn đầy ắp đường mật.
Đó chính là những hạnh phúc mà họ đáng có được. Tình yêu là sự tin tưởng, quan tâm, yêu thương bảo vệ đến cùng cực.
..........
Chương cuối cùng rồi cả nhà ơi.
Toàn bộ khu vườn trên hòn đảo sát biển diễn ra hôn lễ được trang trí với hàng nghìn loài hoa xanh, hồng, tím trông rất rực rỡ đẹp mắt. Bên cạnh những bông hoa còn óng ánh được gắn thêm những chiếc bóng bay bồng bềnh theo gió.
Mọi phóng viên truyền thông trên khắp thế giới đều tham dự, ghi lại những cảnh tượng thiêng liêng của hai người.
Lễ cưới có sự tham gia của đông đảo thành viên các nước, bạn bè và người thân để chúc
phúc cho đôi uyên ương.
Anh mang trong mình một bộ vest đen bóng thời thượng cùng Hàn Dực đứng bên ngoài tiếp khách. Châu Mặc Uy cùng vợ sắp cưới là Ngô Đồng cũng đến tham dự cười nói vui vẻ cùng anh.
........
Ngay bây giờ là thời khắc quan trọng, anh từ từ bước vào lễ đường cùng bó hoa cầm trên tay để đợi trao tặng cho người anh yêu. Mặc dù chỉ bước từng bước lên lễ đường nhưng trong anh lại có nhiều cảm xúc khó có thể diễn tả. Anh chưa bao giờ cảm thấy run như bây giờ.
Tiếp theo là cô dâu của anh, cô trong bộ váy cưới lộng lẫy được dìu dắt bởi ông Nhạc tiến vào lễ đường. Cô và anh đều có những cảm xúc bồi hồi, còn ông Nhạc lại sụt sịt một chút nước mắt.
Anh hướng tới nhìn cô, cô nhìn anh mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ họ đã đợi ngày này khá lâu rồi, ông Nhạc dần trao con gái mình cho thủ tướng rồi chỉ buông một lời dặn dò.
" Mong ngài chăm sóc tốt cho Lâm Lâm "
" Vâng " anh cung kính trả lời rồi dìu cô bước lên làm lễ.
Cha sứ đọc lời tuyên thệ trước bao sự chứng kiến của người thân bạn bè.
" Trương Thiên Hoàn con có đồng ý cùng với Nhạc Lâm Lâm dù ốm đau hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khổ vẫn sống bên nhau trọn đời trọn kiếp chứ!"
" Con đồng ý " anh nghẹn ngào trả lời
" Nhạc Lâm Lâm con có đồng ý cùng Trương Thiên Hoàn dù ốm đau hay bệnh tật dù giàu sang hay nghèo khổ vẫn sống bên nhau trọn đời trọn kiếp chứ!"
" Con nguyện ý " cô trả lời.
Xong anh trao nhẫn cho cô, cô trao nhẫn cho anh. Giây phút cha sứ tuyên bố " Hai con đã là vợ chồng " làm anh không kìm được cảm xúc mà ôm lấy cô trước bao nhiêu ánh nhìn ánh nhìn ghen tị.
Phải trải qua mới biết gian khổ, phải trải qua mới thấu dần tình yêu. Sự kết tinh đó là từ những sự tin tưởng, đôi khi vô tình nhưng giờ lại cùng ta trải nghiệm quãng đời còn lại.
Tất cả mọi người ở dưới đều ồ ạt đồng thanh yêu cầu cô dâu chú rể " Hôn đi! Hôn đi! ". Anh mỉm cười điềm tĩnh vén màn che mặt của cô ra rồi từ đặt môi tận hưởng giây phút ngọt ngào.
..............
Đây là thời khắc cô dâu tung hoa, cô ở trên cao ném bó hoa xuống đợi người bắt lấy. Kết quả người bắt được là Hàn Dực, ban đầu anh ngại ngùng đỏ mặt đi về phía Tiêu Tiêu đang đứng.
Anh nhìn Tiêu Tiêu say đắm, đặt nụ hôn của mình lên bó hoa rồi quỳ xuống trao tặng cho cô.
" Tiêu Tiêu, hẹn em vào một ngày không xa!"
Cô sững người lại vì bất ngờ trước hành động của Hàn Dực. Cô thích Hàn Dực nên mỉm cười từ từ nhận lấy bó hoa trên tay anh. Anh vui vẻ ôm lấy cô trước bao nhiêu cái nhìn.
...........
Anh bế cô đi từ bên ngoài khách sạn đến lúc lên tầng cũng đi bằng thang bộ. Mặc dù có chút mệt nhưng anh muốn làm như vậy vì nghe nói ' Bế cô dâu đi bộ lên đến hết toà nhà thì sẽ trăm năm hạnh phúc '.
Anh làm cô ngại đến đỏ mặt, đến nỗi cứ núp mãi trong lòng anh không giám ló mặt ra nhìn ai.
Cuối cùng cũng đến phòng tân hôn, chiếc giường rộng rãi được trang trí thêm vài cánh hoa hồng. Một bàn tiệc nhỏ dưới ánh nến lung linh.
Anh cầm ly rượu vang đỏ đến đưa cho cô, đúng là khoảnh khắc đáng mong chờ đây mà. Anh không thể đợi được nữa liền bế cô đưa vào trong phòng.
Bây giờ cả thế giới đều biết cô là vợ anh, là phu nhân Thủ tướng. Hai người có thể chân chính ở bên nhau.
Anh thủ thỉ bên tai cô, hơi thở lạnh của anh phà vào tai làm cô hơi nhột.
" Vợ, anh không đợi được nữa rồi!" nói đến đây anh liền đặt môi mình chiếm lấy sự ngọt ngào của cô.
Tay anh dần tháo gỡ những thứ được gắn trên tóc cô. Anh lê môi mình xuống hàng xương quai xanh của cô nhẹ nhàng hôn lấy. Dục vọng trong người không thể kìm nén được nữa, anh lê tay gỡ từng khuy áo của mình rồi từ từ đặt cô xuống giường.
Tay anh như tinh nghịch lê dần ra sau lưng cô kéo séc xuống. Phần trên của chiếc váy dần dãn ra khỏi cơ thể cô, anh lê môi hôn nhẹ trên thềm ngực cô rồi nhẹ nhàng xoa nắn nghịch ngợm hạt lựu nhỏ.
Cô như bị kích ứng, cả người như bị một dòng điện chạy nhanh qua muốn đổ mồ hôi. Nhiệt độ cơ thể tăng cao làm cô muốn giữ chặt lấy anh.
Anh không an phận đưa tay xuống nghịch ngợm cô bé của cô. Cô khó chịu ngứa ngáy mà thốt lên vài tiếng " Ưm...... A "
Tận hưởng xong anh lại nhẹ hôn lên môi cô, lưỡi tiếp lưỡi tạo ra những hàng nước trong suốt. Anh cởi hết những thứ rườm rà trên người rồi đưa cậu bé của mình vào sâu trong miệng cô bé của cô.
Uyển chuyển ra vào, anh làm cô khó chịu nhức nhối. Tay cô giữ chặt lấy lưng anh mặc cho anh chọc phá.
Hai con người tận hưởng những giây phút ngọt ngào của đêm tân hôn đầy ắp đường mật.
Đó chính là những hạnh phúc mà họ đáng có được. Tình yêu là sự tin tưởng, quan tâm, yêu thương bảo vệ đến cùng cực.
..........
Chương cuối cùng rồi cả nhà ơi.
Bình luận facebook