Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 657
CHƯƠNG 657
Phó Kình Hiên cũng không nhắn lại, anh tắt điện thoại rồi cất vào vào túi áo âu phục, sau đó đi ra ngoài phòng họp.
Trên đường đến nhà họ Cố, trời mưa to, tối tăm mờ mịt, còn có sương mù, không nhìn rõ đường đi.
Trợ lý Trương vừa lái xe vừa nói thầm: “Tổng giám đốc Phó, anh có phát hiện gần đây khí hậu thay đổi rất kỳ lạ hay không, rõ ràng dự báo thời tiết nói trời trong, nhưng lại mưa suốt, tối hôm qua tiếng sấm vang lên ầm ầm, hơn nữa còn có mấy nơi lũ lụt, thậm chí còn động đất.”
“Chuyện này có gì phải kinh ngạc đâu, không phải năm nào cũng có mấy tình huống này sao?” Phó Kình Hiên nhìn ảnh chụp của Bạch Dương, ngón cái khẽ vuốt khuôn mặt của Bạch Dương, nhàn nhạt đáp.
Trợ lý Trương nở nụ cười: “Không đáng kinh ngạc, tôi chỉ than thở một chút thôi mà?”
Phó Kình Hiên không quan tâm anh ta.
Phó Kình Hiên bỗng nhiên nhìn thấy có người đứng trước đường lớn.
Người kia cầm cây dù đen, mặc áo trắng quần trắng, cứ như vậy đứng ở giữa đường lớn không né cũng không tránh.
Trợ lý Trương cũng nhìn thấy, không ngừng bóp còi, thúc giục người kia rời đi, nhưng người kia không nhúc nhích.
“Người này sao thế?” Trợ lý Trương cau mày, không vui thầm mắng một tiếng: “Đứng ở giữa đường lớn, xe chạy đến cũng không tránh đi, muốn chết sao?”
“Dừng lại!” Phó Kình Hiên trầm giọng ra lệnh.
Người này không đi, có lẽ nhắm vào bọn họ.
Kít!
Xe bỗng nhiên dừng lại.
Trợ lý Trương và Phó Kình Hiên nghiêng người về phía trước một chút, cuối cùng bật lại ghế ngồi.
Trợ lý Trương quay đầu nhìn về phía anh, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh không có sao chứ?”
“Không sao!” Phó Kình Hiên nhìn người đứng ở giữa đường lớn, giọng nói không tốt lắm.
Sau đó, anh xoa trán: “Mở khóa cửa xe „ ra.
“Anh muốn xuống xe?” Trợ lý Trương kinh ngạc mở to mắt.
Đây là đường lớn tư nhân Đông Hoa Cảnh Đô, bình thường xe cộ rất ít, lúc này trên đường lớn vắng vẻ, ngoại trừ xe của bọn họ thì chỉ có người phía trước.
Không biết người kia xuất hiện từ lúc nào, còn cản trước xe bọn họ, không biết người tốt hay là người xấu, tùy tiện xuống xe thì quá nguy hiểm!
Trợ lý Trương nghĩ vậy thì quay đầu nhìn về phía Phó Kình Hiên, nghiêm túc khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Phó, anh đừng xuống xe, lỡ người kia là người hung ác… “
“Cậu cầm súng ngắn ngồi trong xe chờ tôi, có tình huống gì xảy ra thì cứ nổ súng!”
Phó Kình Hiên híp mắt, rõ ràng anh đã quyết định.
Anh muốn xem người này ngăn cản bọn họ để làm gì!
Trợ lý Trương biết Phó Kình Hiên đã quyết định thì không khuyên nổi, anh ta thở dài, sau đó mở hộp dự trữ trên xe lấy ra một khẩu súng ngắn, vừa lắp ráp vừa gật đầu: “Tôi biết rồi, Tổng giám đốc Phó, tôi sẽ giúp anh quan sát anh ta.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, mở cửa xuống xe, sau đó mở một cây dù bên cửa xe, đi về phía người đứng giữa đường lớn, khi anh đến trước mặt anh ta thì dừng lại.
Người kia từ từ nâng cây dù che mưa lên, lộ ra khuôn mặt đẹp đến mức làm cho người người ngưỡng mộ.
Phó Kình Hiên cũng không nhắn lại, anh tắt điện thoại rồi cất vào vào túi áo âu phục, sau đó đi ra ngoài phòng họp.
Trên đường đến nhà họ Cố, trời mưa to, tối tăm mờ mịt, còn có sương mù, không nhìn rõ đường đi.
Trợ lý Trương vừa lái xe vừa nói thầm: “Tổng giám đốc Phó, anh có phát hiện gần đây khí hậu thay đổi rất kỳ lạ hay không, rõ ràng dự báo thời tiết nói trời trong, nhưng lại mưa suốt, tối hôm qua tiếng sấm vang lên ầm ầm, hơn nữa còn có mấy nơi lũ lụt, thậm chí còn động đất.”
“Chuyện này có gì phải kinh ngạc đâu, không phải năm nào cũng có mấy tình huống này sao?” Phó Kình Hiên nhìn ảnh chụp của Bạch Dương, ngón cái khẽ vuốt khuôn mặt của Bạch Dương, nhàn nhạt đáp.
Trợ lý Trương nở nụ cười: “Không đáng kinh ngạc, tôi chỉ than thở một chút thôi mà?”
Phó Kình Hiên không quan tâm anh ta.
Phó Kình Hiên bỗng nhiên nhìn thấy có người đứng trước đường lớn.
Người kia cầm cây dù đen, mặc áo trắng quần trắng, cứ như vậy đứng ở giữa đường lớn không né cũng không tránh.
Trợ lý Trương cũng nhìn thấy, không ngừng bóp còi, thúc giục người kia rời đi, nhưng người kia không nhúc nhích.
“Người này sao thế?” Trợ lý Trương cau mày, không vui thầm mắng một tiếng: “Đứng ở giữa đường lớn, xe chạy đến cũng không tránh đi, muốn chết sao?”
“Dừng lại!” Phó Kình Hiên trầm giọng ra lệnh.
Người này không đi, có lẽ nhắm vào bọn họ.
Kít!
Xe bỗng nhiên dừng lại.
Trợ lý Trương và Phó Kình Hiên nghiêng người về phía trước một chút, cuối cùng bật lại ghế ngồi.
Trợ lý Trương quay đầu nhìn về phía anh, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh không có sao chứ?”
“Không sao!” Phó Kình Hiên nhìn người đứng ở giữa đường lớn, giọng nói không tốt lắm.
Sau đó, anh xoa trán: “Mở khóa cửa xe „ ra.
“Anh muốn xuống xe?” Trợ lý Trương kinh ngạc mở to mắt.
Đây là đường lớn tư nhân Đông Hoa Cảnh Đô, bình thường xe cộ rất ít, lúc này trên đường lớn vắng vẻ, ngoại trừ xe của bọn họ thì chỉ có người phía trước.
Không biết người kia xuất hiện từ lúc nào, còn cản trước xe bọn họ, không biết người tốt hay là người xấu, tùy tiện xuống xe thì quá nguy hiểm!
Trợ lý Trương nghĩ vậy thì quay đầu nhìn về phía Phó Kình Hiên, nghiêm túc khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Phó, anh đừng xuống xe, lỡ người kia là người hung ác… “
“Cậu cầm súng ngắn ngồi trong xe chờ tôi, có tình huống gì xảy ra thì cứ nổ súng!”
Phó Kình Hiên híp mắt, rõ ràng anh đã quyết định.
Anh muốn xem người này ngăn cản bọn họ để làm gì!
Trợ lý Trương biết Phó Kình Hiên đã quyết định thì không khuyên nổi, anh ta thở dài, sau đó mở hộp dự trữ trên xe lấy ra một khẩu súng ngắn, vừa lắp ráp vừa gật đầu: “Tôi biết rồi, Tổng giám đốc Phó, tôi sẽ giúp anh quan sát anh ta.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, mở cửa xuống xe, sau đó mở một cây dù bên cửa xe, đi về phía người đứng giữa đường lớn, khi anh đến trước mặt anh ta thì dừng lại.
Người kia từ từ nâng cây dù che mưa lên, lộ ra khuôn mặt đẹp đến mức làm cho người người ngưỡng mộ.
Bình luận facebook