Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 664
CHƯƠNG 664
Bạch Dương kinh ngạc đến ngây người, hai mắt mở to, một lúc sau mới phản ứng lại, tức giận đến đỏ mặt, dùng sức đẩy anh ra: “Phó Kình Hiên, anh làm gì vậy, buông tôi ral”
Phó Kình Hiên không buông, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.
Sao anh có thể buông cô ra chứ.
Cô là người anh yêu!
Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên không buông ra, mà nước trên người anh làm cho quần áo của cô ướt đẫm, trong lòng càng nổi giận, cuối cùng cắn môi giẫm lên chân anh.
Phó Kình Hiên đau đớn nhíu mày lại, khẽ rên một tiếng, vẫn không buông cô ra.
Lần này Bạch Dương hoàn toàn tức giận, giơ tay lên tát anh một cái!
Phó Kình Hiên bị tát nghiêng mặt qua một bên, cả người ngơ ngẩn, tay ôm cô cũng vô thức buông ra.
Dường như anh không thể tin được cô lại đánh mình.
Bạch Dương không quan tâm Phó Kình Hiên nghĩ như thế nào, cô nhân cơ hội này lùi lại hai bước, kéo khoảng cách hai người, tức giận nhìn anh: “Phó Kình Hiên, anh muốn lên cơn điên thì cút về biệt thự nhà họ Phó đi, còn có mong anh nhìn cho rõ, †ôi không phải là Cố Tử Yên.”
Phó Kình Hiên chống đầu lưỡi vào má, giọng khàn khàn trả lời: “Tôi biết em không phải là Cố Tử Yên”
“Anh biết mà còn ôm tôi, anh điên rồi à?” Bạch Dương khiếp sợ không thôi.
Phó Kình Hiên nắm chặt tay lại: “Tôi không điên.”
“Vậy anh… “
“Tôi yêu em!” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô.
Trong đầu Bạch Dương trống rỗng, cả người lập tức ngây ra, một lúc lâu mới nói ra: “Anh… Anh nói cái gì?”
Anh nói anh yêu cô?
Làm sao có thể!
Chắc chắn cô đã nghe nhầm.
Nhưng một giây sau, Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, lặp lại một lần nữa: “Tôi yêu em”
Lần này, Bạch Dương cũng không thể nào lừa dối bản thân đã nghe nhầm.
Phó Kình Hiên nói anh yêu cô. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Khóe môi Bạch Dương giật giật, một lúc sau mới nói: “Phó Kình Hiên, anh có biết mình đang nói gì không? Nếu như anh nói câu này là âm mưu đùa giỡn tôi của anh và Cố Tử Yên, vậy tôi nói cho anh biết tôi sẽ không mắc bẫy, cho nên hai người nên. . “
Cô còn chưa nói xong thì Phó Kình Hiên ôm lấy hôn lên môi.
Đến khi cô cảm giác có thứ gì đó chui vào miệng mình, Bạch Dương mới phản ứng được xảy ra chuyện gì.
Trong mắt cô lóe lên sự xấu hổ và tức giận, hai tay dùng sức đẩy ngực của anh, muốn đẩy anh ra.
Nhưng lồng ngực Phó Kình Hiên giống như sắt đá, khí thế mạnh mẽ, cô không đẩy được.
Anh bước chân vào khung cửa, sau đó đưa cô đặt lên tủ giày, càng dùng sức hôn, muốn cô không thở kịp.
Bạch Dương vô cùng tức giận, giơ tay lên chuẩn bị cho anh một cái tát.
Nhưng lần này Phó Kình Hiên đã sớm chuẩn bị, khi cô giơ tay lên thì nắm lấy cổ †ay của cô, sau đó đặt lên tường trên đỉnh đầu cô.
Bạch Dương kinh ngạc đến ngây người, hai mắt mở to, một lúc sau mới phản ứng lại, tức giận đến đỏ mặt, dùng sức đẩy anh ra: “Phó Kình Hiên, anh làm gì vậy, buông tôi ral”
Phó Kình Hiên không buông, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.
Sao anh có thể buông cô ra chứ.
Cô là người anh yêu!
Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên không buông ra, mà nước trên người anh làm cho quần áo của cô ướt đẫm, trong lòng càng nổi giận, cuối cùng cắn môi giẫm lên chân anh.
Phó Kình Hiên đau đớn nhíu mày lại, khẽ rên một tiếng, vẫn không buông cô ra.
Lần này Bạch Dương hoàn toàn tức giận, giơ tay lên tát anh một cái!
Phó Kình Hiên bị tát nghiêng mặt qua một bên, cả người ngơ ngẩn, tay ôm cô cũng vô thức buông ra.
Dường như anh không thể tin được cô lại đánh mình.
Bạch Dương không quan tâm Phó Kình Hiên nghĩ như thế nào, cô nhân cơ hội này lùi lại hai bước, kéo khoảng cách hai người, tức giận nhìn anh: “Phó Kình Hiên, anh muốn lên cơn điên thì cút về biệt thự nhà họ Phó đi, còn có mong anh nhìn cho rõ, †ôi không phải là Cố Tử Yên.”
Phó Kình Hiên chống đầu lưỡi vào má, giọng khàn khàn trả lời: “Tôi biết em không phải là Cố Tử Yên”
“Anh biết mà còn ôm tôi, anh điên rồi à?” Bạch Dương khiếp sợ không thôi.
Phó Kình Hiên nắm chặt tay lại: “Tôi không điên.”
“Vậy anh… “
“Tôi yêu em!” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô.
Trong đầu Bạch Dương trống rỗng, cả người lập tức ngây ra, một lúc lâu mới nói ra: “Anh… Anh nói cái gì?”
Anh nói anh yêu cô?
Làm sao có thể!
Chắc chắn cô đã nghe nhầm.
Nhưng một giây sau, Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, lặp lại một lần nữa: “Tôi yêu em”
Lần này, Bạch Dương cũng không thể nào lừa dối bản thân đã nghe nhầm.
Phó Kình Hiên nói anh yêu cô. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Khóe môi Bạch Dương giật giật, một lúc sau mới nói: “Phó Kình Hiên, anh có biết mình đang nói gì không? Nếu như anh nói câu này là âm mưu đùa giỡn tôi của anh và Cố Tử Yên, vậy tôi nói cho anh biết tôi sẽ không mắc bẫy, cho nên hai người nên. . “
Cô còn chưa nói xong thì Phó Kình Hiên ôm lấy hôn lên môi.
Đến khi cô cảm giác có thứ gì đó chui vào miệng mình, Bạch Dương mới phản ứng được xảy ra chuyện gì.
Trong mắt cô lóe lên sự xấu hổ và tức giận, hai tay dùng sức đẩy ngực của anh, muốn đẩy anh ra.
Nhưng lồng ngực Phó Kình Hiên giống như sắt đá, khí thế mạnh mẽ, cô không đẩy được.
Anh bước chân vào khung cửa, sau đó đưa cô đặt lên tủ giày, càng dùng sức hôn, muốn cô không thở kịp.
Bạch Dương vô cùng tức giận, giơ tay lên chuẩn bị cho anh một cái tát.
Nhưng lần này Phó Kình Hiên đã sớm chuẩn bị, khi cô giơ tay lên thì nắm lấy cổ †ay của cô, sau đó đặt lên tường trên đỉnh đầu cô.
Bình luận facebook