Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 665
CHƯƠNG 665
Phó Kình Hiên hoàn toàn trói buộc Bạch Dương, cô không thể động đậy, chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm.
Bạch Dương vừa tức giận vừa tủi thân, sau đó hai mắt đỏ lên.
Phó Kình Hiên đặt tay sau đầu của cô, cảm nhận chất lỏng từ trên mặt cô chảy xuống, lạnh lẽo làm cho trái tim của anh run lên.
Anh vô thức dừng lại, buông tay và môi cô ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô, lúc này mới phát hiện cô đang khóc.
“Em..
“Cút đi!” Bạch Dương gào thét đẩy Phó Kình Hiên ra, sau đó giơ tay lên dùng sức lau môi, trên mặt không hề che giấu vẻ chán ghét.
Quá buồn nôn, thật sự quá buồn nôn!
Cô nghĩ đến chuyện bờ môi của anh đã từng hôn Cố Tử Yên không biết bao nhiêu lần thì lập tức cảm thấy buồn nôn muốn Ói.
Phó Kình Hiên nhìn vẻ chán ghét trên mặt Bạch Dương thì con ngươi co lại, giống như có dao đâm vào trái tim anh.
Cô chán ghét anh như vậy sao?
“Phó Kình Hiên, anh là tên khốn nạn!”
Bạch Dương tức giận đến run người, hai mắt đỏ bừng đầy nước mắt nhìn anh chằm chăm.
Phó Kình Hiên giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho cô.
Nhưng anh còn chưa chạm vào thì bị cô đẩy ra.
Chuyện này rất giống như lúc trước anh đối xử với Cố Tử Yên ở biệt thự nhà họ Cố.
Phó Kình Hiên nhìn mu bàn tay của mình đỏ lên, cũng không tức giận, buông †ay xuống nói: “Bạch Dương, tôi không có đùa giỡn với em, tôi nói đều là thật!”
“Thật cái gì, anh cho rằng tôi sẽ tin sao? Anh yêu Cố Tử Yên sáu năm, bây giờ anh chạy tới nói yêu tôi, à, đúng là chuyện cười !” Bạch Dương cười lạnh mỉa mai nhìn anh.
Phó Kình Hiên mím môi, giọng điệu có chút chua chát: “Tôi biết em không tin, trên thực tế hôm nay tôi mới phát hiện mình yêu em”
Bạch Dương tức giận đến bật cười: “Cái gì hôm nay mới phát hiện, ý của anh là anh đã yêu tôi lâu rồi?”
“Phải.” Ánh mắt Phó Kình Hiên sâu xa nhìn cô: “Tôi đã yêu em lâu rồi, mà chúng †a cũng đã sớm quen… “
Anh còn chưa nói xong thì đột nhiên mắt tối sầm lại, ngã xuống trên mặt đất.
Bạch Dương giật mình, dùng chân đá anh: “Này, anh sao thế?”
Phó Kình Hiên không có phản ứng.
Bạch Dương ý thức được anh xảy ra chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình.
Cô chỉ thấy anh nhắm hai mắt lại, khuôn mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, rõ ràng đang phát sốt.
Bạch Dương đưa tay sờ trán Phó Kình Hiên, rất nóng.
Cũng đúng, hôm nay trời lạnh như thế, cả người anh ướt đẫm, vết thương tai nạn xe vẫn chưa hồi phục, không phát sốt mới lạ.
“Anh đúng là gây thêm phiền phức cho tôi!” Bạch Dương thở dài sờ túi Phó Kình Hiên lấy ra điện thoại di động ra, sau đó cầm tay anh mở khóa vân tay điện thoại, †ìm tên của trợ lý Trương gọi đi.
Phó Kình Hiên hoàn toàn trói buộc Bạch Dương, cô không thể động đậy, chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm.
Bạch Dương vừa tức giận vừa tủi thân, sau đó hai mắt đỏ lên.
Phó Kình Hiên đặt tay sau đầu của cô, cảm nhận chất lỏng từ trên mặt cô chảy xuống, lạnh lẽo làm cho trái tim của anh run lên.
Anh vô thức dừng lại, buông tay và môi cô ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô, lúc này mới phát hiện cô đang khóc.
“Em..
“Cút đi!” Bạch Dương gào thét đẩy Phó Kình Hiên ra, sau đó giơ tay lên dùng sức lau môi, trên mặt không hề che giấu vẻ chán ghét.
Quá buồn nôn, thật sự quá buồn nôn!
Cô nghĩ đến chuyện bờ môi của anh đã từng hôn Cố Tử Yên không biết bao nhiêu lần thì lập tức cảm thấy buồn nôn muốn Ói.
Phó Kình Hiên nhìn vẻ chán ghét trên mặt Bạch Dương thì con ngươi co lại, giống như có dao đâm vào trái tim anh.
Cô chán ghét anh như vậy sao?
“Phó Kình Hiên, anh là tên khốn nạn!”
Bạch Dương tức giận đến run người, hai mắt đỏ bừng đầy nước mắt nhìn anh chằm chăm.
Phó Kình Hiên giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho cô.
Nhưng anh còn chưa chạm vào thì bị cô đẩy ra.
Chuyện này rất giống như lúc trước anh đối xử với Cố Tử Yên ở biệt thự nhà họ Cố.
Phó Kình Hiên nhìn mu bàn tay của mình đỏ lên, cũng không tức giận, buông †ay xuống nói: “Bạch Dương, tôi không có đùa giỡn với em, tôi nói đều là thật!”
“Thật cái gì, anh cho rằng tôi sẽ tin sao? Anh yêu Cố Tử Yên sáu năm, bây giờ anh chạy tới nói yêu tôi, à, đúng là chuyện cười !” Bạch Dương cười lạnh mỉa mai nhìn anh.
Phó Kình Hiên mím môi, giọng điệu có chút chua chát: “Tôi biết em không tin, trên thực tế hôm nay tôi mới phát hiện mình yêu em”
Bạch Dương tức giận đến bật cười: “Cái gì hôm nay mới phát hiện, ý của anh là anh đã yêu tôi lâu rồi?”
“Phải.” Ánh mắt Phó Kình Hiên sâu xa nhìn cô: “Tôi đã yêu em lâu rồi, mà chúng †a cũng đã sớm quen… “
Anh còn chưa nói xong thì đột nhiên mắt tối sầm lại, ngã xuống trên mặt đất.
Bạch Dương giật mình, dùng chân đá anh: “Này, anh sao thế?”
Phó Kình Hiên không có phản ứng.
Bạch Dương ý thức được anh xảy ra chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình.
Cô chỉ thấy anh nhắm hai mắt lại, khuôn mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, rõ ràng đang phát sốt.
Bạch Dương đưa tay sờ trán Phó Kình Hiên, rất nóng.
Cũng đúng, hôm nay trời lạnh như thế, cả người anh ướt đẫm, vết thương tai nạn xe vẫn chưa hồi phục, không phát sốt mới lạ.
“Anh đúng là gây thêm phiền phức cho tôi!” Bạch Dương thở dài sờ túi Phó Kình Hiên lấy ra điện thoại di động ra, sau đó cầm tay anh mở khóa vân tay điện thoại, †ìm tên của trợ lý Trương gọi đi.
Bình luận facebook