Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 667
Bạch Dương mím môi thản nhiên nói: “Phát sốt thì mau đến bệnh viện đi.”
Cô nói xong thì nhìn về phía Trình Minh Viễn: “Anh vào trước đi.”
“Được rồi!” Trình Minh Viễn nở nụ cười xán lạn đi vào nhà.
Bạch Dương nhìn cũng không nhìn trợ lý Trương và Phó Kình Hiên nữa mà đóng cửa lại.
Trợ lý Trương nhìn cánh cửa đóng chặt, cuối cùng lắc đầu, bất đắc dĩ đỡ Phó Kình Hiên.
Mặc dù cô Bạch và anh Trình ở chung, anh ta có chút lo lắng thay cho Tổng giám đốc Phó.
Nhưng lo lắng thế nào cũng không bằng sức khỏe của Tổng giám đốc Phó, anh ta đưa Tổng giám đốc Phó đến bệnh viện trước, chờ Tổng giám đốc Phó khỏe lại, để sếp Phó đấu với mấy người anh Trình.
Trong nhà, Bạch Dương nhận hoa Trình Minh Viễn, sau đó tìm bình hoa, vừa cắt tỉa từng bông hoa vừa cắm vào bình.
“Phó Kình Hiên tìm cô làm gì?” Trình Minh Viễn ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm sau đầu, giả vờ tò mò hỏi thăm.
Bạch Dương cũng không nghe ra sự thăm dò trong giọng nói của anh ta, nhếch miệng trả lời: “Lên cơn thôi, đột nhiên nói cái gì, nói anh ta yêu tôi, anh nói xem có không buồn cười không.”
“Cái gì? Anh ấy nói anh ấy yêu cô sao?”
Trình Minh Viễn bất ngờ, cũng không cảm thấy buồn cười, ngược lại vô cùng kinh ngạc.
Bạch Dương nghiêm túc cắt tỉa hoa, cũng không chú ý đến nét mặt của anh †a, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi cảm thấy anh ấy muốn đùa giỡn tôi, cho nên tôi không xem là thật.”
“Ha ha, vậy à!” Khóe miệng Trình Minh Viễn giật giật, qua loa cười hai tiếng, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Anh ta không cho rằng Phó Kình Hiên đùa giỡn Bạch Dương, thủ đoạn của Phó Kình Hiên không thấp kém như vậy, chỉ có thể nói Phó Kình Hiên rất nghiêm túc.
Phó Kình Hiên. .. Rốt cục đã phát hiện bản thân thật sự yêu là ail “Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi vì sao anh đột nhiên đến đây.” Bạch Dương cắm hoa xong thì đặt bình hoa lên bàn trà, ngồi đối diện Trình Minh Viễn hỏi, cắt ngang suy nghĩ Trình Minh Viễn.
Đáy mắt Trình Minh Viễn lóe lên, đè xuống cảm giác nguy cơ trong lòng, tự nhiên cầm lấy quả táo trong đĩa đựng trái cây, gặm một cái: “Tôi tìm cô nói chuyện Mạn Tình giả, tôi định ngày mai tìm cơ hội để cô ta xuất hiện trước mặt vợ chồng nhà họ Cố”
“Anh quyết định rồi?” Sắc mặt Bạch Dương nghiêm túc.
Trình Minh Viễn gật đầu: “Không sai, Mạn Tình giả cũng đồng ý.”
“Vậy thì tốt, cần tôi làm gì không?” Bạch Dương hỏi.
Trình Minh Viễn sờ bụng, dáng vẻ đáng thương: “Nấu cơm được không? Tôi mang theo bụng rỗng đến đây, cô cũng không thể để khách đến nhà đói bụng chứ?”
Bạch Dương dở khóc dở cười: “Xem ra chuyện Mạn Tình giả không cần tôi giúp đỡ, được thôi, anh ngồi trước đi, tôi đi nấu cơm.
Cô đứng dậy đến phòng bếp.
Trong bệnh viện, y tá đang tiêm thuốc hạ sốt cho Phó Kình Hiên.
Trợ lý Trương đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Ông chủ của tôi không sao chứ?”
“Không sao, chỉ mắc mưa, vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt, hiện tại vết thương đã được băng bó lại, đợi đến khi hết sốt thì không sao.”
Cô nói xong thì nhìn về phía Trình Minh Viễn: “Anh vào trước đi.”
“Được rồi!” Trình Minh Viễn nở nụ cười xán lạn đi vào nhà.
Bạch Dương nhìn cũng không nhìn trợ lý Trương và Phó Kình Hiên nữa mà đóng cửa lại.
Trợ lý Trương nhìn cánh cửa đóng chặt, cuối cùng lắc đầu, bất đắc dĩ đỡ Phó Kình Hiên.
Mặc dù cô Bạch và anh Trình ở chung, anh ta có chút lo lắng thay cho Tổng giám đốc Phó.
Nhưng lo lắng thế nào cũng không bằng sức khỏe của Tổng giám đốc Phó, anh ta đưa Tổng giám đốc Phó đến bệnh viện trước, chờ Tổng giám đốc Phó khỏe lại, để sếp Phó đấu với mấy người anh Trình.
Trong nhà, Bạch Dương nhận hoa Trình Minh Viễn, sau đó tìm bình hoa, vừa cắt tỉa từng bông hoa vừa cắm vào bình.
“Phó Kình Hiên tìm cô làm gì?” Trình Minh Viễn ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm sau đầu, giả vờ tò mò hỏi thăm.
Bạch Dương cũng không nghe ra sự thăm dò trong giọng nói của anh ta, nhếch miệng trả lời: “Lên cơn thôi, đột nhiên nói cái gì, nói anh ta yêu tôi, anh nói xem có không buồn cười không.”
“Cái gì? Anh ấy nói anh ấy yêu cô sao?”
Trình Minh Viễn bất ngờ, cũng không cảm thấy buồn cười, ngược lại vô cùng kinh ngạc.
Bạch Dương nghiêm túc cắt tỉa hoa, cũng không chú ý đến nét mặt của anh †a, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi cảm thấy anh ấy muốn đùa giỡn tôi, cho nên tôi không xem là thật.”
“Ha ha, vậy à!” Khóe miệng Trình Minh Viễn giật giật, qua loa cười hai tiếng, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Anh ta không cho rằng Phó Kình Hiên đùa giỡn Bạch Dương, thủ đoạn của Phó Kình Hiên không thấp kém như vậy, chỉ có thể nói Phó Kình Hiên rất nghiêm túc.
Phó Kình Hiên. .. Rốt cục đã phát hiện bản thân thật sự yêu là ail “Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi vì sao anh đột nhiên đến đây.” Bạch Dương cắm hoa xong thì đặt bình hoa lên bàn trà, ngồi đối diện Trình Minh Viễn hỏi, cắt ngang suy nghĩ Trình Minh Viễn.
Đáy mắt Trình Minh Viễn lóe lên, đè xuống cảm giác nguy cơ trong lòng, tự nhiên cầm lấy quả táo trong đĩa đựng trái cây, gặm một cái: “Tôi tìm cô nói chuyện Mạn Tình giả, tôi định ngày mai tìm cơ hội để cô ta xuất hiện trước mặt vợ chồng nhà họ Cố”
“Anh quyết định rồi?” Sắc mặt Bạch Dương nghiêm túc.
Trình Minh Viễn gật đầu: “Không sai, Mạn Tình giả cũng đồng ý.”
“Vậy thì tốt, cần tôi làm gì không?” Bạch Dương hỏi.
Trình Minh Viễn sờ bụng, dáng vẻ đáng thương: “Nấu cơm được không? Tôi mang theo bụng rỗng đến đây, cô cũng không thể để khách đến nhà đói bụng chứ?”
Bạch Dương dở khóc dở cười: “Xem ra chuyện Mạn Tình giả không cần tôi giúp đỡ, được thôi, anh ngồi trước đi, tôi đi nấu cơm.
Cô đứng dậy đến phòng bếp.
Trong bệnh viện, y tá đang tiêm thuốc hạ sốt cho Phó Kình Hiên.
Trợ lý Trương đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Ông chủ của tôi không sao chứ?”
“Không sao, chỉ mắc mưa, vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt, hiện tại vết thương đã được băng bó lại, đợi đến khi hết sốt thì không sao.”
Bình luận facebook