• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thừa Tướng Lạnh Lùng Là Kẻ Yêu Đến Mất Não (1 Viewer)

  • Chương 9 END

Hắn vui vẻ, đồng ý ngay lập tức.

Cố Thời Tự kéo ta đứng dậy, chuẩn bị đi qua giá sách: "Còn chuyện của Manh Tài nhân, chúng ta cần nghĩ cách giải quyết."

Ta ngoan ngoãn đi theo hắn, gật đầu đồng ý.

Tay áo vô tình chạm vào làm rơi vài cuốn sách từ giá xuống.

Ta cúi đầu, khoan đã, đây hình như là…

Cố Thời Tự đột ngột dừng bước, ánh mắt cùng ta hướng về những cuốn sách vừa rơi.

Ta vội vàng nhặt lên và nhét lại vào giá sách, nhưng giữa chừng, ngón tay thon dài của hắn đã giữ chặt lấy chúng.

Cố Thời Tự khẽ nhướng mày: "Trông quen mắt nhỉ…"

Ta cười gượng: "Haha, chỉ là những tấu chương từ thời phụ hoàng còn sống, cung nhân cất giữ hết ở đây thôi mà…"

Ta học cách kết hợp giữa ân sủng và uy quyền từ những tấu chương của phụ hoàng để đối phó với Cố Thời Tự. Nếu hắn phát hiện ra, thì hỏng bét!

Cố Thời Tự lật mở cuốn sách, chậm rãi đọc lại những lời phê của phụ hoàng.

"Ái khanh tuổi trẻ tài cao, trẫm thật sự không biết phải sủng ái ngươi thế nào cho đủ?”

"Thiên địa thần minh chứng giám, ái khanh không phụ trẫm, trẫm cũng sẽ không phụ ái khanh?"

Hắn liếc nhìn ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: "Hoàng thượng sao chép y hệt, không sửa một chữ nào?"

Ta nuốt nước bọt, vội vàng kéo tay áo hắn và nhận lỗi: "Trước đây trẫm thật sự muốn học theo phụ hoàng để thu phục ngươi, nhưng bây giờ trẫm hứa, chỉ yêu ngươi, chỉ yêu mỗi mình ngươi!"

Chưa học được bao nhiêu về tài thao lược của phụ hoàng, nhưng cái tật sợ vợ thì ta học được cả mười phần.

Cố Thời Tự nhét lại cuốn tấu chương vào chỗ cũ, thở dài bất lực: "Toàn học những thứ vô ích."

"Sao lại vô ích?" Ta không cam tâm, bước theo hắn và phản biện: "Khi phụ hoàng còn sống, nhờ thuật đế vương xuất sắc đó mà các đại thần trung thành, triều đình ổn định đấy."

"Vậy Hoàng thượng có biết các lão thần nghĩ gì về tiên hoàng không?" Cố Thời Tự liếc nhìn ta.

Ta chớp mắt: "Thần minh, võ công cái thế, đế vương vĩ đại?"

"Sai rồi." Hắn lười biếng nói: "Họ nghĩ tiên hoàng là một vị vua trị quốc giỏi nhưng lại có sở thích đam mê đàn ông."

Ta: "???"

Cố Thời Tự nhìn ta một cái: "Vậy nên các lão thần chỉ cố nhịn thôi, ai mà chịu nổi việc bị quấy rầy hàng ngày?"

Ta cố gắng bảo vệ quan điểm của mình: "… Nhưng Tiểu Thông Tử cũng nghĩ rằng trẫm và phụ hoàng không làm gì sai!"

"Tiểu Thông Tử? Nô tài do tiên hoàng đích thân dạy dỗ, chẳng lẽ lại không lệch lạc sao?"

Ta: "…"

Phụ hoàng ơi, ngài đã dạy hư con rồi!!!

Chợt nhớ ra điều gì, ta kéo mạnh dây áo của Cố Thời Tự: "Vậy thì ngươi biết rõ ý định của trẫm từ đầu, ngươi cố tình hiểu lầm trẫm, đúng không?"

"Biết rồi còn hỏi?"

Nụ cười nhẹ trên môi Cố Thời Tự càng thêm rõ rệt, hắn đưa tay kéo lại dây áo: "Hoàng thượng vừa nói rồi, nơi này không tiện? Chúng ta về tẩm điện thôi."

Ta nghiến răng.

Đây không phải là một kẻ chỉ biết yêu đương đến mất não, mà là một bậc thầy diễn xuất với trình độ trà xanh đỉnh cao!!!

***Ngoại truyện:

Dưới sự giúp đỡ của các lão tiên sinh tại Quốc Tử Giám, kỳ thi khoa cử được triển khai mạnh mẽ.

Cố Thời Tự đã đạt được thỏa thuận với Mãnh Phi và Manh Tài nhân, hứa sẽ giúp họ ra khỏi cung khi thời cơ chín muồi.

Khoa cử đã thu hút được không ít nhân tài, thậm chí còn có người phù hợp để đảm nhận vị trí Thừa tướng.

Người này trông quen mắt, hóa ra là công tử ôn nhu như ngọc từng đứng bên cạnh Cố Thời Tự trong ngày tuyển chọn. Không ngờ ngoài vẻ ngoài đẹp đẽ, hắn còn tài năng đến vậy.

Chỉ có điều, mỗi khi vị tân Thừa tướng này vào Ngự thư phòng để bàn bạc công việc với ta, Cố Thời Tự luôn ở bên cạnh.

Triều đình ổn định, các lão thần rất hài lòng về ta, và đã chính thức chấm dứt thời gian thử thách, để ta chính thức lên ngôi Hoàng đế.

Nhưng có một điều khác khiến ta tò mò.

"Cố Thời Tự, ngươi thích trẫm từ khi nào?"

Hắn vừa bấm bàn tính, vừa trả lời một cách hờ hững: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên."

"Không tin."

Câu trả lời quá qua loa, ta trừng mắt nhìn hắn: "Trẫm gặp ngươi từ khi còn nhỏ, làm sao có thể là yêu từ cái nhìn đầu tiên?"

Cố Thời Tự đặt sổ sách xuống, nhìn ta: "Chính là khi đó."

Ta khựng lại.

Trước khi lên ngôi, ta chỉ gặp hắn vài lần.

Lần đầu tiên, khi hắn còn là học trò tại Quốc Tử Giám, được phụ hoàng triệu vào cung. Lúc đó, ta đang ở Ngự hoa viên, vì không thuộc bài mà bị mẫu hậu mắng, làm ta khóc giữa chốn đông người.

Lần thứ hai, khi hắn trở thành mưu sĩ của phụ hoàng, ta tình cờ gặp hắn trong cung và lại bị mẫu hậu mắng vì không thuộc bài.

Lần thứ ba, khi hắn đã làm Thừa tướng, thì lại là phụ hoàng mắng ta vì quá vô dụng, rồi quay sang tìm mẫu hậu để rèn luyện ta thêm.

Kết quả là, chưa kịp rèn luyện, phụ hoàng đã băng hà, còn ta, một cô công chúa vô dụng, bị thời thế ép buộc phải lên ngôi.

Thật thảm thương, mỗi lần gặp Cố Thời Tự ta đều đang bị mắng hoặc trên đường bị mắng...

Cố Thời Tự xoa đầu ta, cười nhẹ: "Khi ấy, các cô nương nhà khác khóc thì nhẹ nhàng như mưa rơi trên cành, còn ngài thì khóc đến trời long đất lở, rất thú vị."

Ta: "… Khẩu vị của ngươi thật đặc biệt."

Nghĩ đến điều gì, ta kéo tay hắn: "Vậy sau khi trẫm đăng cơ, nếu không học theo thuật đế vương của phụ hoàng, ngươi vẫn sẽ tận tâm giúp đỡ trẫm chứ?"

"Đương nhiên."

Ta bật cười: "Cố Thời Tự, ngươi đúng là một con cáo già!"

"Hạ thần thật vinh dự khi được Hoàng thượng khen ngợi."

Hết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom