Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Ô Long Đao
Lý An Đăng đem tấm vải trùm lên quỷ tàng hình, tựa hồ gom quỷ nhỏ lại bên trong. Hắn quay tấm vải mấy vòng như sắp sửa vắt nước một cái màn, dùng hai đầu tấm vải cột với nhau hai vòng, tấm vải cũng thành cái bao nhỏ. Cuối cùng lấy bút chu sa vẽ dưới đáy bao một thái cực đồ, đặt trên bàn.
Quỷ tàng hình nằm bên trong bị áp chế, làm tất cả đều không thể cử động.
Bác Năm lúc này mới kéo thân thể đứng dậy, chân còn hơi run. Cũng may Lý An Đăng đến ngay lúc quan trọng, chảo nóng trong bụng có thể hạ nhiệt.
"May mà con đến kịp thời!" Bác Năm đi đến. "Thằng cháu lâu ngày đến thăm mà tiếp đãi như thế này!"
Bác Năm cũng ngại, trong quán vàng mã cũng không có gì, lát nữa bác cháu dùng chung mâm cơm. Bác Năm mới xốc lại tinh thần dọn dẹp nhà cửa. Lý An Đăng cũng không nhàn hạ, đi xung quanh, lấy một mớ giấy hoàng chỉ, tiền giấy, còn có cả hương nến.
Điểm này bác Năm không nói gì, Lý An Đăng thiếu bất cứ đồ vật nào có thể đến đây lấy.
Buôn bán vàng mã tiếp xúc khách quan dính đến đồ không sạch sẽ thường xuyên. Gần đây bác Năm có tới lui lo ma chay cho một gia đình, không ngờ bị theo cho đến nhà. Lúc còn sống cậu này với bác Năm thân nhau mấy năm, chẳng qua hôm nay bác quên cúng, thế là làm nũng một cái.
Lý An Đăng biết chuyện, may là chưa có đánh cho hồn xiêu phách tán, quyết định tặng cho bác Năm bao vàng, mỗi ngày có thể siêu độ.
Hai người dọn một cái bàn, vào trong dọn thức ăn, cùng ăn cơm chiều. Lý An Đăng nhớ đến chuyện hai mươi hành thi, kể lại cho bác Năm nghe.
Xử lý hành thi không khó, nhưng đến hai mươi hành thi. Một khi chúng dùng sức mạnh đoàn kết đấu với hắn, sợ là bắt không có hết, để xông ra ngoài nghĩa địa sẽ nguy hiểm đến người khác. Cơ bản cương thi đều có độc, người bị cắn cũng thành cương thi nếu không chữa kịp.
Bác Năm dù sao đối với quỷ thần có chút ý tứ, không khỏi ngữ trọng tâm trường. "Để ta giúp con!"
Lý An Đăng có chút giật mình. "Bác Năm, có được không?"
Không phải hắn xem thường, nhưng bác Năm đến quỷ tàng hình còn bị làm cho điêu đứng, chuyện hắn khó làm không lẽ bác Năm làm được.
"Ta đương nhiên không được, sao có thể? Ta có quen với một lão, ông ta có một tay đệ tử rất giỏi, nghe nói lúc trước ở Kim Sơn Tự!"
Lý An Đăng cũng biết, Kim Sơn Tự nổi danh hàng yêu tróc quỷ bằng tuyệt học phật môn. Cùng với đạo thuật của hắn, gồm có Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Mã gia Long tộc, đều là chính phái bắt quỷ. Mà hắn đang sử dụng là Mao Sơn thuật, ngoài ra có Thần Xã Đạo ở Nhật Bản.1
Hoàn tất bữa cơm, bác Năm mới gợi lại chuyện bảo vật xuất quan, nói là Lý Đạo đã gửi cho bác từ lâu, hôm nay mới có dịp giao ra.
Lý An Đăng nghe xong bị kích thích thần kinh, mục đích hắn bước vào đây cũng là thứ này.
Bác trăm kéo hắn đi vào trong, đến một căn phòng gỗ toàn là pháp bảo. Lý An Đăng nhìn qua, biết là pháp bảo này đối với người bình thường mà nói không có gì trân quý, nhưng trong mắt hắn có tác dụng nhất định đối với tà vật.
Bác Năm không kì kèo, dẫn hắn đến xem một cái rương dài, phía trên nắp rương có một vòng khoá thái cực đồ. Chỗ này Lý An Đăng biết, đây là cách khoá đồ vật của sư phụ. Thuở nhỏ có mấy lần kinh qua, phương pháp này gọi là mở khoá huyết tế.
Hơn nữa loại khoá này như là có mật khẩu, theo Lý An Đăng biết, ngoài hắn và bác Năm, còn lại chỉ có sư phụ mở được chiếc rương này. Cứ cho là bị trộm đi, kẻ khác dùng tất cả khí lực bú sữa mẹ cũng cạy không ra.
Bác Năm mới đem một con dao con, đưa ngón tay định tự xử. Lý An Đăng ngăn lại. "Bác Năm, đồ vật này của con, lấy máu của bác tối nay con ngủ không thẳng giấc!"
Bác Năm khen khá một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đắc ý với thằng cháu này. Lại nhớ đến hắn và Lý Đạo hay ầm ầm không ai nhịn ai, bác Năm xem như thắng một trận lớn.
Lý An Đăng không cần dùng dao, cơ bản thuật sĩ đều để móng tay cái nhọn. Hắn tự rạch ngón tay, nhỏ một hạt châu phiếm hồng lên thái cực đồ. Thái cực đồ này có linh tính, ăn mòn sạch máu, chưa tới một hồi xoay nửa vòng.
Bác Năm mở bật nắp rương. Nguyên nhân bên trong phòng không có lợi thế về ánh sáng, tức khắc một tia sáng từ trong rương chui lên, cơ hồ cắt ngang hai con mắt.
Tuy nhiên ánh sáng này màu tối.
Bên trong rương, một thanh đao có lưỡi cong uốn lượn, đốc đao là hàm rồng há to ngoạm cán đao, chuôi đao lại là đầu rồng ngẩng cao oai vệ. Hết thảy phần cán được làm từ gỗ mun, còn lưỡi đao chính là kỳ kim hợp thành, cách mấy gang tay còn nghe hơi sắc lạnh tra tấn.
Đao gồm có đại đao bản to, yêu đao cán ngắn, trường đao cán dài. Đây là một thanh yêu đao, gọi là Ô Long Đao.
Tương truyền. Vua Quang Trung trong một lần dẫn binh sĩ đi đến An Khê, đột nhiên có hai con rắn đen lao ra chặn đầu quân. Đặc biệt là nghĩa quân đều bị thần uy hai con rắn áp bức, một mực không dám tiến lên.
Thấy như thế, vua Quang Trung mới xuống ngựa, đi đến xem sự tình. Ông nghĩ đây là sơn thần mới cầu hai con rắn dẫn đường. Bất ngờ hai con rắn quay đầu lại trườn đi, nghĩa quân mạo hiểm đi theo.
Rốt cuộc đến một nơi, hai con rắn từ trong bụi quay trở lại, dâng lên Ô Long Đao. Vua Quang Trung liền nhận lấy.
Có Ô Long Đao trong tay, vua Quang Trung dẫn nghĩa quân chinh chiến, cộng với tài năng đao pháp của ông. Tiếng vó ngựa vua Quang Trung đi đến đâu, thủ cấp giặc rụng ngay đến đó.
"Đây là Ô Long Đao?" Lý An Đăng nói.
"Ha ha, đúng! Một trong ngũ đại binh khí tổ truyền đang nằm trước mặt con!" Bác Năm cười nói, hai tay nhanh chóng đem vải đỏ quấn kín lưỡi đao. "Ô Long Đao đã lâu không đi ra ngoài, phải che mắt lại!"
Lý An Đăng nhận lấy đao, cảm thấy rất nặng, hắn phải luyện tập nhiều thêm mới mong thành thục sử dụng nó. Hắn cất đao vào ba lô, đóng dây kéo lại.
Nhưng đồng thời hắn có loại suy nghĩ kỳ quái, như là hắn tiếp lấy thanh đao này xong, trọng trách nào đó trực tiếp đè lên hai vai.
Bác Năm hỏi hắn có cần thêm vật dụng gì không, hắn cảm thấy đã đủ nên lắc đầu, trong lòng cứ nghĩ lung tung. Bác Năm lại cười, đẩy hắn ra bên ngoài.
"Hãy nhớ nghìn lần không được làm ác! Sau này công thành danh toại, lúc đó sư phụ với ta còn có thể ngửa mặt ra cười!" .
Hai bác cháu nói chuyện một hồi, bác Năm đưa Lý An Đăng ra tận cửa.
"Biết bác Năm!" Lý An Đăng nặn ra một nụ cười, vẫy vẫy bàn tay, bước đi thoát khỏi con hẻm.
Bác Năm nhìn theo, lúc này mới mở cửa thật rộng tiếp tục buôn bán. Bác đi vào trong đốt một điếu thuốc. "Đạo à, ông nhớ chứ? Một cái chớp mắt đã mười năm, thằng nhóc đã lớn như thế này! Ông yên tâm, trên này có thằng già ta chiếu cố nó!"
Bác Năm như vui lên, tiếp theo như buồn đi, cắn cây nhang phù phù thổi, khói bưng kính mặt. "Không ngờ là 'Xung Thiên Thần Vương', tại sao lại là nó? Thiên kiếp sắp..."
Có những người, cả đời muốn sống một cuộc sống bình thường cũng không được. Sinh tử tùy mệnh, nhân quả tuần hoàn, hà cớ ưu tư.
***
Mặt trời ngã về tây, Lý An Đăng chuẩn bị bước vào dãy nhà trọ. Chợt hắn giật mình một cái, ánh mắt chuyển qua ngôi nhà Ngô Như Cầm, lại có âm khí bất thường.
Hai... Cái nhà này rốt cuộc làm sai chuyện gì, thế nào mà quỷ cứ muốn đại đoàn viên một chỗ. Ngô Như Cầm sống không tệ nhưng toàn gặp chuyện gà chó không yên.
Quỷ tàng hình nằm bên trong bị áp chế, làm tất cả đều không thể cử động.
Bác Năm lúc này mới kéo thân thể đứng dậy, chân còn hơi run. Cũng may Lý An Đăng đến ngay lúc quan trọng, chảo nóng trong bụng có thể hạ nhiệt.
"May mà con đến kịp thời!" Bác Năm đi đến. "Thằng cháu lâu ngày đến thăm mà tiếp đãi như thế này!"
Bác Năm cũng ngại, trong quán vàng mã cũng không có gì, lát nữa bác cháu dùng chung mâm cơm. Bác Năm mới xốc lại tinh thần dọn dẹp nhà cửa. Lý An Đăng cũng không nhàn hạ, đi xung quanh, lấy một mớ giấy hoàng chỉ, tiền giấy, còn có cả hương nến.
Điểm này bác Năm không nói gì, Lý An Đăng thiếu bất cứ đồ vật nào có thể đến đây lấy.
Buôn bán vàng mã tiếp xúc khách quan dính đến đồ không sạch sẽ thường xuyên. Gần đây bác Năm có tới lui lo ma chay cho một gia đình, không ngờ bị theo cho đến nhà. Lúc còn sống cậu này với bác Năm thân nhau mấy năm, chẳng qua hôm nay bác quên cúng, thế là làm nũng một cái.
Lý An Đăng biết chuyện, may là chưa có đánh cho hồn xiêu phách tán, quyết định tặng cho bác Năm bao vàng, mỗi ngày có thể siêu độ.
Hai người dọn một cái bàn, vào trong dọn thức ăn, cùng ăn cơm chiều. Lý An Đăng nhớ đến chuyện hai mươi hành thi, kể lại cho bác Năm nghe.
Xử lý hành thi không khó, nhưng đến hai mươi hành thi. Một khi chúng dùng sức mạnh đoàn kết đấu với hắn, sợ là bắt không có hết, để xông ra ngoài nghĩa địa sẽ nguy hiểm đến người khác. Cơ bản cương thi đều có độc, người bị cắn cũng thành cương thi nếu không chữa kịp.
Bác Năm dù sao đối với quỷ thần có chút ý tứ, không khỏi ngữ trọng tâm trường. "Để ta giúp con!"
Lý An Đăng có chút giật mình. "Bác Năm, có được không?"
Không phải hắn xem thường, nhưng bác Năm đến quỷ tàng hình còn bị làm cho điêu đứng, chuyện hắn khó làm không lẽ bác Năm làm được.
"Ta đương nhiên không được, sao có thể? Ta có quen với một lão, ông ta có một tay đệ tử rất giỏi, nghe nói lúc trước ở Kim Sơn Tự!"
Lý An Đăng cũng biết, Kim Sơn Tự nổi danh hàng yêu tróc quỷ bằng tuyệt học phật môn. Cùng với đạo thuật của hắn, gồm có Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Mã gia Long tộc, đều là chính phái bắt quỷ. Mà hắn đang sử dụng là Mao Sơn thuật, ngoài ra có Thần Xã Đạo ở Nhật Bản.1
Hoàn tất bữa cơm, bác Năm mới gợi lại chuyện bảo vật xuất quan, nói là Lý Đạo đã gửi cho bác từ lâu, hôm nay mới có dịp giao ra.
Lý An Đăng nghe xong bị kích thích thần kinh, mục đích hắn bước vào đây cũng là thứ này.
Bác trăm kéo hắn đi vào trong, đến một căn phòng gỗ toàn là pháp bảo. Lý An Đăng nhìn qua, biết là pháp bảo này đối với người bình thường mà nói không có gì trân quý, nhưng trong mắt hắn có tác dụng nhất định đối với tà vật.
Bác Năm không kì kèo, dẫn hắn đến xem một cái rương dài, phía trên nắp rương có một vòng khoá thái cực đồ. Chỗ này Lý An Đăng biết, đây là cách khoá đồ vật của sư phụ. Thuở nhỏ có mấy lần kinh qua, phương pháp này gọi là mở khoá huyết tế.
Hơn nữa loại khoá này như là có mật khẩu, theo Lý An Đăng biết, ngoài hắn và bác Năm, còn lại chỉ có sư phụ mở được chiếc rương này. Cứ cho là bị trộm đi, kẻ khác dùng tất cả khí lực bú sữa mẹ cũng cạy không ra.
Bác Năm mới đem một con dao con, đưa ngón tay định tự xử. Lý An Đăng ngăn lại. "Bác Năm, đồ vật này của con, lấy máu của bác tối nay con ngủ không thẳng giấc!"
Bác Năm khen khá một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đắc ý với thằng cháu này. Lại nhớ đến hắn và Lý Đạo hay ầm ầm không ai nhịn ai, bác Năm xem như thắng một trận lớn.
Lý An Đăng không cần dùng dao, cơ bản thuật sĩ đều để móng tay cái nhọn. Hắn tự rạch ngón tay, nhỏ một hạt châu phiếm hồng lên thái cực đồ. Thái cực đồ này có linh tính, ăn mòn sạch máu, chưa tới một hồi xoay nửa vòng.
Bác Năm mở bật nắp rương. Nguyên nhân bên trong phòng không có lợi thế về ánh sáng, tức khắc một tia sáng từ trong rương chui lên, cơ hồ cắt ngang hai con mắt.
Tuy nhiên ánh sáng này màu tối.
Bên trong rương, một thanh đao có lưỡi cong uốn lượn, đốc đao là hàm rồng há to ngoạm cán đao, chuôi đao lại là đầu rồng ngẩng cao oai vệ. Hết thảy phần cán được làm từ gỗ mun, còn lưỡi đao chính là kỳ kim hợp thành, cách mấy gang tay còn nghe hơi sắc lạnh tra tấn.
Đao gồm có đại đao bản to, yêu đao cán ngắn, trường đao cán dài. Đây là một thanh yêu đao, gọi là Ô Long Đao.
Tương truyền. Vua Quang Trung trong một lần dẫn binh sĩ đi đến An Khê, đột nhiên có hai con rắn đen lao ra chặn đầu quân. Đặc biệt là nghĩa quân đều bị thần uy hai con rắn áp bức, một mực không dám tiến lên.
Thấy như thế, vua Quang Trung mới xuống ngựa, đi đến xem sự tình. Ông nghĩ đây là sơn thần mới cầu hai con rắn dẫn đường. Bất ngờ hai con rắn quay đầu lại trườn đi, nghĩa quân mạo hiểm đi theo.
Rốt cuộc đến một nơi, hai con rắn từ trong bụi quay trở lại, dâng lên Ô Long Đao. Vua Quang Trung liền nhận lấy.
Có Ô Long Đao trong tay, vua Quang Trung dẫn nghĩa quân chinh chiến, cộng với tài năng đao pháp của ông. Tiếng vó ngựa vua Quang Trung đi đến đâu, thủ cấp giặc rụng ngay đến đó.
"Đây là Ô Long Đao?" Lý An Đăng nói.
"Ha ha, đúng! Một trong ngũ đại binh khí tổ truyền đang nằm trước mặt con!" Bác Năm cười nói, hai tay nhanh chóng đem vải đỏ quấn kín lưỡi đao. "Ô Long Đao đã lâu không đi ra ngoài, phải che mắt lại!"
Lý An Đăng nhận lấy đao, cảm thấy rất nặng, hắn phải luyện tập nhiều thêm mới mong thành thục sử dụng nó. Hắn cất đao vào ba lô, đóng dây kéo lại.
Nhưng đồng thời hắn có loại suy nghĩ kỳ quái, như là hắn tiếp lấy thanh đao này xong, trọng trách nào đó trực tiếp đè lên hai vai.
Bác Năm hỏi hắn có cần thêm vật dụng gì không, hắn cảm thấy đã đủ nên lắc đầu, trong lòng cứ nghĩ lung tung. Bác Năm lại cười, đẩy hắn ra bên ngoài.
"Hãy nhớ nghìn lần không được làm ác! Sau này công thành danh toại, lúc đó sư phụ với ta còn có thể ngửa mặt ra cười!" .
Hai bác cháu nói chuyện một hồi, bác Năm đưa Lý An Đăng ra tận cửa.
"Biết bác Năm!" Lý An Đăng nặn ra một nụ cười, vẫy vẫy bàn tay, bước đi thoát khỏi con hẻm.
Bác Năm nhìn theo, lúc này mới mở cửa thật rộng tiếp tục buôn bán. Bác đi vào trong đốt một điếu thuốc. "Đạo à, ông nhớ chứ? Một cái chớp mắt đã mười năm, thằng nhóc đã lớn như thế này! Ông yên tâm, trên này có thằng già ta chiếu cố nó!"
Bác Năm như vui lên, tiếp theo như buồn đi, cắn cây nhang phù phù thổi, khói bưng kính mặt. "Không ngờ là 'Xung Thiên Thần Vương', tại sao lại là nó? Thiên kiếp sắp..."
Có những người, cả đời muốn sống một cuộc sống bình thường cũng không được. Sinh tử tùy mệnh, nhân quả tuần hoàn, hà cớ ưu tư.
***
Mặt trời ngã về tây, Lý An Đăng chuẩn bị bước vào dãy nhà trọ. Chợt hắn giật mình một cái, ánh mắt chuyển qua ngôi nhà Ngô Như Cầm, lại có âm khí bất thường.
Hai... Cái nhà này rốt cuộc làm sai chuyện gì, thế nào mà quỷ cứ muốn đại đoàn viên một chỗ. Ngô Như Cầm sống không tệ nhưng toàn gặp chuyện gà chó không yên.
Bình luận facebook