Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Cắm trại
Lý An Đăng cầm bản đồ vùng núi trên tay. "Hội tụ tứ linh: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước - Là thế long mạch. Sườn núi uyển chuyển, đầu to, chót đuôi kéo dài, là mãnh long. Địa thế tốt như vậy, gọi là sinh môn."
Hắn nhìn lên bản đồ thành phố, đánh dấu X cuối cùng lên tâm điểm ba đường mực hướng đến. "Cửa chính quay vào trong hẻm, lưng đưa ra lộ cái, tài khí suy nhược, bốn góc Đông Tây Nam Bắc đều có một cái nhà tang lễ, là tử môn."
Hắn nói tiếp. "Sinh môn, tử môn, gắn liền nhau xem như kết thúc vòng đời, sự tàn úa, là điềm đại hung. Cái gắn liền này còn tạo ra một chìa khoá, mà chìa khoá dùng để mở cổng địa ngục. Về phần ý nghĩa như vậy, thực chất trên nhân gian là tạo ra một cái âm sào Lệ quỷ."
"Âm sào Lệ quỷ là gì?" Lê Yến Xuân hỏi.
"Linh hồn hoá quỷ đều được phân chia đẳng cấp. Oán hồn, đây là đẳng cấp đầu tiên, chứa oán niệm thấp nhất. Ngạ quỷ, Ngạ là đói khát, sự thiếu thốn, cho thấy oán niệm hơn hẳn Oán hồn. Thứ ba là Lệ quỷ, Lệ là dịch bệnh, biểu hiện nên sự thống khổ, huyết hận, oán niệm thật khó mà độ hoá.
Những Lệ quỷ tụ tập với nhau, có thể nghĩ như con người lập hội nhóm. Lại trong môi trường âm khí nặng, khi đầy đủ điều kiện, hình thành âm sào Lệ quỷ.
Đó cũng xem như nhà của quỷ, rất nguy hiểm. Tà vật đều có nơi trú ngụ riêng, đặc điểm cũng khác nhau. Như âm sào Lệ quỷ, còn cương thi có thi địa, tại nghĩa địa là một ví dụ, yêu quái có yêu phủ."
Lý An Đăng say sưa giải thích, xem Lê Yến Xuân như học trò của mình, có thể hắn nhớ Trần Đại Long rồi. Ngược lại Lê Yến Xuân hoàn toàn không thể thông não, đơn giản mà nói âm sào là sào huyệt của quỷ.
Nhìn xuống bức địa đồ, hắn lại nói. "Còn lại bốn chỗ khác, cộng với vị trí hồ nước, hội tụ đầy đủ ngũ hành, có khả năng nuôi dưỡng tốt. Hồ nước nằm ở trung tâm, là hành thổ, hứng chịu nước từ năm con sông chảy vào.
Có thể thấy hồ nước trong xanh, nhưng khi được giả trang thành Huyết Trì, cây cỏ khô héo, đại hoạ cũng sẽ đến. Huyết Trì nằm trong cõi U Minh Giới, không ở nhân gian, chứa đầy đủ chấp niệm tội lỗi con người, là một cái hồ đầy máu.
Lợi dụng điểm này, giả trang thành Huyết Trì có thể đánh thức chấp niệm, đương nhiên so với Địa Phủ, ở nhân gian thì chấp niệm con người nặng hơn, bị hút đến đây. Huyết Trì khởi sinh, mở đường cho Bách Quỷ Dạ Hành."
Nói đến đây, Lý An Đăng cũng không thể tin vào chính mình đang nói. Hoàng Vân và Hoàng Diệp, hai tên này ban đầu Lý An Đăng còn cảm thấy khó hiểu, hiện tại thì rõ rồi, là muốn cho Bách Quỷ Dạ Hành.
Nếu để âm sào Lệ quỷ điên cuồng phát tán, nhất định là rất chật vật xử lý, hắn phải tìm cách ngăn chuyện này lại. Nhưng lão Hoàng Vân tại sao lại có dã tâm như thế này, đúng là mất đi nhân tính.
Nghĩa địa bạch cốt tinh một điểm, chỗ hai mươi hành thi một điểm, nhà của Hoàng Vân lúc trước một điểm, công trình của Ngô Như Cầm một điểm, đã xử lý bốn điểm.
Như vậy điểm cuối cùng là thứ này, trên tay hắn, nơi của Hoàng Diệp mà Ngô Như Cầm đã điều tra.
Trong bức tranh năm dòng sông, năm đường ký tự tương tự như mật thư, chỉ rõ khoảng cách mở ra Bách Quỷ Dạ Hành. Đương nhiên không phải ai cũng đọc được nó, cả Lý An Đăng cũng không đọc được.
Hắn thở dài. "Tổ tiên đã bao nhiêu năm giữ cái này cẩn thận, cũng vì không muốn rơi vào tay kẻ xấu. Tiếc là thế đạo đổi thay, cái gì cũng có thể... Photocopy, nhất định là như vậy!"
Lê Yến Xuân thấy hắn tự kỷ, nói. "Nghe anh nói thì chuyện này rất nguy hiểm phải không?"
Lý An Đăng đồng tình đáp. "Tôi phải ngăn cản chuyện này!"
"Hả? Nhưng, đó cũng không phải chuyện của anh mà!"
"Nhưng sẽ liên quan đến nhiều người khác! Tổ tiên đã cất công bảo vệ, đến tôi không thể làm ngơ, chỉ là mọi ngươi không biết thôi!"
Lê Yến Xuân gật đầu. "Không ngờ còn có chuyện này!"
"Chứ sao? Chúng ta sống trong thế giới yên bình, nhưng để giữ vững sự yên bình này, có những người luôn âm thầm bảo vệ chúng ta, thật là dũng cảm!"
Lê Yến Xuân liếc qua. "Anh tự khen mình sao?"
Mãi nói cũng quên mất, Lý An Đăng để cho Lê Yến Xuân đứng như vậy. Hắn lấy cái ghế cho cô ngồi đỡ mỏi chân, phần hắn bấm máy điện thoại gọi cho sư phụ.
Âm thanh Trần Đạo tuy khàn mà ấm vang lên. "Cũng nhớ tới ông già này rồi!"
Lý An Đăng ra ngoài ban công. "Ông già, tôi vừa phát hiện ra một thứ kinh thiên động địa!"
"Nếu không đem về con dâu, ngoài ra còn thứ gì kinh thiên động địa hơn?"
"Đừng đùa! Vào thẳng vấn đề, tôi đã tìm ra chỗ mở Bách Quỷ Dạ Hành!"
Trong điện thoại im lặng một hồi, Trần Đạo nói. "Ý trời, ta tìm kiếm hơn ba mươi năm rồi, vẫn chưa thấy! Còn đệ tử ta, xem nào... Hình như là mười ngày, mày đi mới có mười ngày đã tìm được, cũng rất may mắn!"
Lý An Đăng có chút trầm mặc. "Chuyện này tôi không nói chơi đâu! Còn một điểm cuối cùng nữa, sau khi xử lý, tôi sẽ chính thức phá âm sào!"
"Ha ha! Nhưng mà còn thiếu một chỗ nữa sao? Sau này làm xong thì hãy thông báo tao!"
"Ông... Được rồi, dù sao tôi cũng chẳng nhờ ông giúp!"
"Tùy mày!"
Lý An Đăng giận dữ đi vào trong, dọn dẹp mớ giấy tờ. Tiếp đến hắn rót một ly nước hạ hoả, uống một hơi thanh lọc cơ thể, đi lại ngồi cạnh Lê Yến Xuân.
"Vậy tôi đi đến đó được không?" Lê Yến Xuân nói.
"E là không được, chỗ đó có..." Lý An Đăng quyết định không bàn về Hoàng Diệp, một cô gái như Lê Yến Xuân nằm ngoài cuộc, hắn không muốn liên lụy. "Nói chung đường khó đi, có hơi nguy hiểm!"
"Anh nói vậy là đã xem thường tôi rồi! Tôi thích mạo hiểm mà, hơn nữa..."
"Thế nào?"
"Tôi còn tính gọi anh đi cùng tôi!"
Hai con mắt Lý An Đăng sáng lên. Được Lê Yến Xuân rủ đi chơi đương nhiên là vui rồi, một phần hắn cũng muốn đến đó. Bất quá nguy hiểm vẫn là nguy hiểm, hắn phải suy tính lại.
Nhìn được thái độ của hắn, Lê Yến Xuân nhỏ giọng nói. "Có gì tôi vẫn luôn nghe lời anh, không xảy ra chuyện gì đâu!"
Hắn còn muốn nhân cơ hội này tìm hai anh em họ Hoàng, dù rằng đất chật người đông, nhưng hắn cảm thấy giữa hắn và họ rất có cơ duyên mật thiết với nhau. Tất nhiên rồi, hại hắn mất mười năm dương thọ, còn Tô Khả Ái nữa, hắn sẽ không đội trời chung với lũ này.
Nhớ đến Tô Khả Ái, hắn càng day dứt, càng muốn đi đến đó thật nhanh. Nếu chậm trễ sẽ có nhiều người bị hại. Hắn nói. "Khi nào đi được?"
Lê Yến Xuân cười vui vẻ nói. "Gần đây thời gian học không nhiều, khi nào anh rảnh cũng được! Hay ngày mai đi cũng được này?"
"À... Nhưng tại sao cô muốn đến đó?" Lý An Đăng sống dưới thôn cũng rất hoang dã, mà đối với hắn đi chỗ nào cũng chỉ đơn giản là đặt chân lên thôi, hoàn toàn không có khái niệm về du lịch.
"Thì đi lên núi, ngắm phong cảnh, leo núi rèn luyện sức khoẻ..." Lê Yến Xuân bí ẩn nhìn hắn. "Hoặc đi cắm trại, dựng lều, ăn uống ngoài trời, chỉ có hai chúng ta!"
Lý An Đăng tự nhiên bị khô khan nơi cổ họng. "Cắm trại, cũng, cũng không tệ!"
Đi cắm trại là như vậy à, tất nhiên hắn thích rồi.
Lê Yến Xuân chợt la lên. "Quên mất, tôi còn phải rủ Tiểu Mai đi cùng!"
Lý An Đăng sựng lại, Lê Yến Xuân cũng không để ý đến hắn, lấy điện thoại gọi Tiểu Mai. Hắn cảm thấy có chút đau răng.
Hắn nhìn lên bản đồ thành phố, đánh dấu X cuối cùng lên tâm điểm ba đường mực hướng đến. "Cửa chính quay vào trong hẻm, lưng đưa ra lộ cái, tài khí suy nhược, bốn góc Đông Tây Nam Bắc đều có một cái nhà tang lễ, là tử môn."
Hắn nói tiếp. "Sinh môn, tử môn, gắn liền nhau xem như kết thúc vòng đời, sự tàn úa, là điềm đại hung. Cái gắn liền này còn tạo ra một chìa khoá, mà chìa khoá dùng để mở cổng địa ngục. Về phần ý nghĩa như vậy, thực chất trên nhân gian là tạo ra một cái âm sào Lệ quỷ."
"Âm sào Lệ quỷ là gì?" Lê Yến Xuân hỏi.
"Linh hồn hoá quỷ đều được phân chia đẳng cấp. Oán hồn, đây là đẳng cấp đầu tiên, chứa oán niệm thấp nhất. Ngạ quỷ, Ngạ là đói khát, sự thiếu thốn, cho thấy oán niệm hơn hẳn Oán hồn. Thứ ba là Lệ quỷ, Lệ là dịch bệnh, biểu hiện nên sự thống khổ, huyết hận, oán niệm thật khó mà độ hoá.
Những Lệ quỷ tụ tập với nhau, có thể nghĩ như con người lập hội nhóm. Lại trong môi trường âm khí nặng, khi đầy đủ điều kiện, hình thành âm sào Lệ quỷ.
Đó cũng xem như nhà của quỷ, rất nguy hiểm. Tà vật đều có nơi trú ngụ riêng, đặc điểm cũng khác nhau. Như âm sào Lệ quỷ, còn cương thi có thi địa, tại nghĩa địa là một ví dụ, yêu quái có yêu phủ."
Lý An Đăng say sưa giải thích, xem Lê Yến Xuân như học trò của mình, có thể hắn nhớ Trần Đại Long rồi. Ngược lại Lê Yến Xuân hoàn toàn không thể thông não, đơn giản mà nói âm sào là sào huyệt của quỷ.
Nhìn xuống bức địa đồ, hắn lại nói. "Còn lại bốn chỗ khác, cộng với vị trí hồ nước, hội tụ đầy đủ ngũ hành, có khả năng nuôi dưỡng tốt. Hồ nước nằm ở trung tâm, là hành thổ, hứng chịu nước từ năm con sông chảy vào.
Có thể thấy hồ nước trong xanh, nhưng khi được giả trang thành Huyết Trì, cây cỏ khô héo, đại hoạ cũng sẽ đến. Huyết Trì nằm trong cõi U Minh Giới, không ở nhân gian, chứa đầy đủ chấp niệm tội lỗi con người, là một cái hồ đầy máu.
Lợi dụng điểm này, giả trang thành Huyết Trì có thể đánh thức chấp niệm, đương nhiên so với Địa Phủ, ở nhân gian thì chấp niệm con người nặng hơn, bị hút đến đây. Huyết Trì khởi sinh, mở đường cho Bách Quỷ Dạ Hành."
Nói đến đây, Lý An Đăng cũng không thể tin vào chính mình đang nói. Hoàng Vân và Hoàng Diệp, hai tên này ban đầu Lý An Đăng còn cảm thấy khó hiểu, hiện tại thì rõ rồi, là muốn cho Bách Quỷ Dạ Hành.
Nếu để âm sào Lệ quỷ điên cuồng phát tán, nhất định là rất chật vật xử lý, hắn phải tìm cách ngăn chuyện này lại. Nhưng lão Hoàng Vân tại sao lại có dã tâm như thế này, đúng là mất đi nhân tính.
Nghĩa địa bạch cốt tinh một điểm, chỗ hai mươi hành thi một điểm, nhà của Hoàng Vân lúc trước một điểm, công trình của Ngô Như Cầm một điểm, đã xử lý bốn điểm.
Như vậy điểm cuối cùng là thứ này, trên tay hắn, nơi của Hoàng Diệp mà Ngô Như Cầm đã điều tra.
Trong bức tranh năm dòng sông, năm đường ký tự tương tự như mật thư, chỉ rõ khoảng cách mở ra Bách Quỷ Dạ Hành. Đương nhiên không phải ai cũng đọc được nó, cả Lý An Đăng cũng không đọc được.
Hắn thở dài. "Tổ tiên đã bao nhiêu năm giữ cái này cẩn thận, cũng vì không muốn rơi vào tay kẻ xấu. Tiếc là thế đạo đổi thay, cái gì cũng có thể... Photocopy, nhất định là như vậy!"
Lê Yến Xuân thấy hắn tự kỷ, nói. "Nghe anh nói thì chuyện này rất nguy hiểm phải không?"
Lý An Đăng đồng tình đáp. "Tôi phải ngăn cản chuyện này!"
"Hả? Nhưng, đó cũng không phải chuyện của anh mà!"
"Nhưng sẽ liên quan đến nhiều người khác! Tổ tiên đã cất công bảo vệ, đến tôi không thể làm ngơ, chỉ là mọi ngươi không biết thôi!"
Lê Yến Xuân gật đầu. "Không ngờ còn có chuyện này!"
"Chứ sao? Chúng ta sống trong thế giới yên bình, nhưng để giữ vững sự yên bình này, có những người luôn âm thầm bảo vệ chúng ta, thật là dũng cảm!"
Lê Yến Xuân liếc qua. "Anh tự khen mình sao?"
Mãi nói cũng quên mất, Lý An Đăng để cho Lê Yến Xuân đứng như vậy. Hắn lấy cái ghế cho cô ngồi đỡ mỏi chân, phần hắn bấm máy điện thoại gọi cho sư phụ.
Âm thanh Trần Đạo tuy khàn mà ấm vang lên. "Cũng nhớ tới ông già này rồi!"
Lý An Đăng ra ngoài ban công. "Ông già, tôi vừa phát hiện ra một thứ kinh thiên động địa!"
"Nếu không đem về con dâu, ngoài ra còn thứ gì kinh thiên động địa hơn?"
"Đừng đùa! Vào thẳng vấn đề, tôi đã tìm ra chỗ mở Bách Quỷ Dạ Hành!"
Trong điện thoại im lặng một hồi, Trần Đạo nói. "Ý trời, ta tìm kiếm hơn ba mươi năm rồi, vẫn chưa thấy! Còn đệ tử ta, xem nào... Hình như là mười ngày, mày đi mới có mười ngày đã tìm được, cũng rất may mắn!"
Lý An Đăng có chút trầm mặc. "Chuyện này tôi không nói chơi đâu! Còn một điểm cuối cùng nữa, sau khi xử lý, tôi sẽ chính thức phá âm sào!"
"Ha ha! Nhưng mà còn thiếu một chỗ nữa sao? Sau này làm xong thì hãy thông báo tao!"
"Ông... Được rồi, dù sao tôi cũng chẳng nhờ ông giúp!"
"Tùy mày!"
Lý An Đăng giận dữ đi vào trong, dọn dẹp mớ giấy tờ. Tiếp đến hắn rót một ly nước hạ hoả, uống một hơi thanh lọc cơ thể, đi lại ngồi cạnh Lê Yến Xuân.
"Vậy tôi đi đến đó được không?" Lê Yến Xuân nói.
"E là không được, chỗ đó có..." Lý An Đăng quyết định không bàn về Hoàng Diệp, một cô gái như Lê Yến Xuân nằm ngoài cuộc, hắn không muốn liên lụy. "Nói chung đường khó đi, có hơi nguy hiểm!"
"Anh nói vậy là đã xem thường tôi rồi! Tôi thích mạo hiểm mà, hơn nữa..."
"Thế nào?"
"Tôi còn tính gọi anh đi cùng tôi!"
Hai con mắt Lý An Đăng sáng lên. Được Lê Yến Xuân rủ đi chơi đương nhiên là vui rồi, một phần hắn cũng muốn đến đó. Bất quá nguy hiểm vẫn là nguy hiểm, hắn phải suy tính lại.
Nhìn được thái độ của hắn, Lê Yến Xuân nhỏ giọng nói. "Có gì tôi vẫn luôn nghe lời anh, không xảy ra chuyện gì đâu!"
Hắn còn muốn nhân cơ hội này tìm hai anh em họ Hoàng, dù rằng đất chật người đông, nhưng hắn cảm thấy giữa hắn và họ rất có cơ duyên mật thiết với nhau. Tất nhiên rồi, hại hắn mất mười năm dương thọ, còn Tô Khả Ái nữa, hắn sẽ không đội trời chung với lũ này.
Nhớ đến Tô Khả Ái, hắn càng day dứt, càng muốn đi đến đó thật nhanh. Nếu chậm trễ sẽ có nhiều người bị hại. Hắn nói. "Khi nào đi được?"
Lê Yến Xuân cười vui vẻ nói. "Gần đây thời gian học không nhiều, khi nào anh rảnh cũng được! Hay ngày mai đi cũng được này?"
"À... Nhưng tại sao cô muốn đến đó?" Lý An Đăng sống dưới thôn cũng rất hoang dã, mà đối với hắn đi chỗ nào cũng chỉ đơn giản là đặt chân lên thôi, hoàn toàn không có khái niệm về du lịch.
"Thì đi lên núi, ngắm phong cảnh, leo núi rèn luyện sức khoẻ..." Lê Yến Xuân bí ẩn nhìn hắn. "Hoặc đi cắm trại, dựng lều, ăn uống ngoài trời, chỉ có hai chúng ta!"
Lý An Đăng tự nhiên bị khô khan nơi cổ họng. "Cắm trại, cũng, cũng không tệ!"
Đi cắm trại là như vậy à, tất nhiên hắn thích rồi.
Lê Yến Xuân chợt la lên. "Quên mất, tôi còn phải rủ Tiểu Mai đi cùng!"
Lý An Đăng sựng lại, Lê Yến Xuân cũng không để ý đến hắn, lấy điện thoại gọi Tiểu Mai. Hắn cảm thấy có chút đau răng.
Bình luận facebook