Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Niệm tình
Lý An Đăng toàn chọn nhang làm từ gỗ đàn hương hay còn gọi nhang thiền, thứ nhất có chút tác dụng trấn tà, cái nữa không có hoá chất trong đó. Thuật sĩ hành pháp cũng cần phải cẩn thận với chính mình, tránh ảnh hưởng sức khỏe, như thường xuyên tiếp xúc chu sa, hoá vàng mã đều có chất độc hại.
Bày xong trận pháp, gió bắt đầu giao nhau như từ khắp nơi vô duyên vô cớ kéo đến. Bất quá trời tối đi đến mức dòng sông cũng đen, cô thương tĩnh mịch, che khuất những cây nhang, rắc lên các đốm sáng phía trên, lửa hồng rực rỡ.
Có những âm thanh rên rỉ từ đằng sau truyền đến tai, Lý An Đăng quay lại, định gọi Lê Yến Xuân giữ lửa trong nến không được tắt. Nhưng hắn chưa kịp nói, nhìn vào đã giật mình.
Có những bóng người mơ hồ đang chạm đến sau lưng Lê Yến Xuân, mà cô ta lúc này đã không còn tròng đen trong mắt, vô cùng quỷ dị.
Lý An Đăng nhanh bước đến, ném ba tấm Bảo Hồn Phù dán lên đỉnh đầu, giữa ngực và dưới bụng Lê Yến Xuân.
Tức khắc có bóng người khác văng ra khỏi cơ thể cô, cô giật mình chớp chớp mắt, tròng đen đã quay trở lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.
Lý An Đăng vọt đến, một tay bắt vai cô ôm vào lòng ngực, tay kia đã rút Quỷ Khốc Côn chỉ về phía trước.
Lê Yến Xuân sờ sờ tấm bùa trên đầu, khẽ liếc lên, cảm giác sợ hãi liền mất đi. Ở trong này ấm, sẽ không có chuyện gì đâu, như thế này mãi cũng rất tốt.
Trên người có ba huyệt đạo rất quan trọng, đó là trên đỉnh đầu, ngực và dưới rốn. Thuật sĩ gọi là "luân xa". Quỷ hồn có khả năng thấy những huyệt này, muốn nhập vào con người sẽ chui qua các huyệt đó.
Dễ nói hơn cơ thể như con tàu, mà bên trong cơ thể sẽ có buồng lái giúp cho con tàu hoạt động, còn luân xa là cánh cửa đi đến buồng lái. Quỷ hồn tiến qua cửa, vào trong buồng lái tranh dành chỗ ngồi với chủ thể, thành công sẽ được quyền điều khiển con tàu.
Trong những trường hợp này, chúng ta không được buông xuôi, giao phó thân thể lại cho linh hồn khác. Cần nhất là ý chí, bình tĩnh, đẩy linh hồn lạ ra khỏi cơ thể.
Quỷ hồn vừa rồi bị văng ra ngoài sông, ngây ngốc đứng phía trên một khoảng. Cùng với những quỷ hồn phía trước có hình dáng như con người, thân thể gầy gò hốc hác, cái bụng khá to. Chẳng qua xung quanh có một tầng hắc khí bao phủ, cặp mắt lờ đờ như cá chết.
Mà những quỷ hồn này là mười một cô hồn trong vùng, bị quỷ đói U Minh hại chết, Lý An Đăng đã gọi họ đến đây siêu độ.
Cô hồn là những âm linh vất vưởng, không biết đường về nhà, không nơi trú thân. Họ mang chấp niệm cảm thấy tự tội nghiệp bản thân, sự thiếu thốn đói khổ, lang thang khắp nơi.
Nhưng mà cô hồn thông thường sẽ rất yếu, có thể làm cho tâm trạng con người nặng nề, mệt mỏi một chút. Ngược lại Lý An Đăng thấy cô hồn trước mắt dữ hơn, hắn không hiểu tại sao, lớn tiếng quát. "Dám ở trước mặt Âm Ty Diêm Chức làm càng, còn không mau quỳ xuống?!"
Âm thanh dứt khoát dõng dạc, dứt lời, tiếng quát như có sức mạnh vô hình, đám cô hồn dã quỷ run lên, lần lượt sợ hãi quỳ xuống.
Tiếng động rất quan trọng, đối với thuật sĩ đặc biệt là tiếng nói, cần to rõ mạch lạc, có sự quả quyết cứng rắn. Đôi khi đối diện quỷ dữ còn biểu lộ tàn nhẫn hung ác. Âm thanh to lớn có cảm giác như cắn miếng bánh giòn tan, chứa nhiều dương khí trong đó sẽ nhất thời gây áp lực cho quỷ hồn.
Quỷ hồn là người âm, bị dương khí mạnh tác động vào sẽ không chịu được, còn bọn cô hồn yếu hơn nhiều nên dễ dàng thuần phục.
Bất quá cô hồn là thứ đáng thương, Lý An Đăng không muốn ra tay với chúng, Quỷ Khốc Côn buông xuống. "Nói, tại sao không đi đầu thai, còn hại người? Là ai kêu các người làm vậy?"
Đám cô hồn quay mặt nhìn nhau, chưa dám nói ra. Lúc này ngoài sông, cô hồn kia bay đến nói. "Chúng ta đông hơn hắn, không cần sợ!"
Những cô hồn quỳ bên dưới nghe nói thì động lòng, cũng hợp lý. Chúng khẽ nhìn lên Lý An Đăng phía trước, có toan tính sẽ đứng lên. Dù sao phía trước chỉ có một nam một nữ, chúng sẽ dùng sức mạnh đoàn kết...
Cô hồn kia bay đến gần, Lý An Đăng đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang, cánh tay giơ lên Quỷ Khốc Côn. Một tiếng xé gió, cô hồn bị đánh vào mặt, la thảm. Cô hồn này đem hai bàn tay ôm mặt, bay lui lại phía sau. Mọi thứ đã không thể, thân ảnh cô hồn mờ nhạt, phát ra đám kim tuyến hình tròn có lớn có nhỏ.
"Còn ai nữa không?" Lý An Đăng quay lại nói.
Chỉ còn mười cô hồn, vừa rồi định xông lên, không ngờ kết quả tên kia bị như vậy. Tất cả lại quỳ mọp xuống, khóc lóc van xin.
"Đại sư tha mạng, xin đại sư tha mạng!"
"Chúng tôi chết oan uổng lắm!"
Nói chung toàn là những câu giao tiếp thông thường khi gặp tình huống này, Lý An Đăng đã nghe chán. Hắn nói. "Vậy mau nói kẻ nào khiến các người như vậy!?"
Hắn biết được, cô hồn không muốn hại người, nhất định có trường hợp xảy ra gọi là "xúi dại". Quỷ gặp thuật sĩ cũng tùy theo hạng người, phái chính đạo sẽ khuyên họ buông bỏ chấp niệm, hướng dẫn đi đầu thai, ngược lại gặp kẻ ác sẽ chỉ cho họ con đường sai phạm.
Quỷ hồn không hoàn toàn nhớ tất cả chuyện lúc sống, mà chỉ nhớ về những điều ấn tượng trong ký ức dựa theo chấp niệm, người mang chấp niệm đau khổ nhớ toàn chuyện đau khổ, thương tiếc nhớ chuyện thương tiếc, ai oán nhớ chuyện ai oán.
Quỷ hồn tự giác phân biệt đúng sai, đương nhiên lúc đó không còn là quỷ nữa. Nếu như là quỷ, gặp kẻ ác nói điều không đúng họ vẫn nghe theo, điều này đi ngược với lẽ tự nhiên.
Một quỷ hồn lấy can đảm nói. "Là một pháp sư khác! Ông ta nói chúng tôi đi đầu thai thì kiếp sau sẽ chịu khổ, chúng tôi không muốn chịu khổ, không muốn đầu thai!"
Lý An Đăng hừ một tiếng. "Hoang đường! Mỗi người đều có nghiệp duyên khác nhau, các người có nợ thì phải trả, có phúc thì được hưởng, còn không đi đầu thai sẽ lẩn quẩn trong sự đau khổ phiền não."
Một cô hôn khác nói. "Ông ta còn nói nếu chúng tôi muốn mạnh lên phải ăn hồn phách người khác, như thế sẽ không đi đầu thai nữa!"
Lý An Đăng lạnh lẽo nhìn xuống cô hồn khiến cô hồn không dám ngước lên, nhưng hắn truy cứu quá trình cũng vô ích, tiếp tục nói. "Ta muốn biết là ai?"
Lê Yến Xuân vẫn đang dựa vào ngực hắn. Trông hắn lúc gặp quỷ khác hẳn với bình thường. Ban ngày hắn thật là ngốc, hay đỏ mặt đáng yêu, nhưng lúc này hắn như là đang thẩm vấn tội phạm, lại rất dũng mãnh, có cảm giác đưa tay lên che trời cũng hơi không khoác lác.
"Ông ta tên Hoàng Diệp!" Cô hồn nói.
Cái tên này không quá xa lạ.
Lý An Đăng thở dài, nói. "Ta sẽ niệm tình, cho tất cả đi đầu thai, còn xuống Địa Phủ có thể chuyển sinh hay không còn tùy mỗi người!"
Hắn quay lại, nhận ra nhang cháy sắp hết. "Mọi người đi nhanh lên!"
Hắn lấy ra kính bát quái, soi đến đám nhang sắp sửa tàn, dùng đầu nhang lấy ánh sáng, mặt kính phản chiếu một tia sáng hình trụ hướng vào khoảng không. Trên không trung biến thành vòng tròn Quỷ Môn Quan phát ánh sáng trắng.
Mười cô hồn bay vào Chiêu Hồn Đại Pháp, sau đó bước lên vòng sáng Quỷ Môn Quan.
Thuận miệng Lý An Đăng đọc Vãng Sanh Chú tiễn họ đi. Đợi cho mười cô hồn này đều đã đi vào, nhân lúc Quỷ Môn Quan còn mở, hắn ngồi xuống lấy thau đồng, một xấp tiền giấy đốt lên ném vào.
Lê Yến Xuân nhìn xuống đĩa. "Nến tắt rồi!"
Lý An Đăng đứng lên, lại ôm vào vai cô. "Không sao!"
Bày xong trận pháp, gió bắt đầu giao nhau như từ khắp nơi vô duyên vô cớ kéo đến. Bất quá trời tối đi đến mức dòng sông cũng đen, cô thương tĩnh mịch, che khuất những cây nhang, rắc lên các đốm sáng phía trên, lửa hồng rực rỡ.
Có những âm thanh rên rỉ từ đằng sau truyền đến tai, Lý An Đăng quay lại, định gọi Lê Yến Xuân giữ lửa trong nến không được tắt. Nhưng hắn chưa kịp nói, nhìn vào đã giật mình.
Có những bóng người mơ hồ đang chạm đến sau lưng Lê Yến Xuân, mà cô ta lúc này đã không còn tròng đen trong mắt, vô cùng quỷ dị.
Lý An Đăng nhanh bước đến, ném ba tấm Bảo Hồn Phù dán lên đỉnh đầu, giữa ngực và dưới bụng Lê Yến Xuân.
Tức khắc có bóng người khác văng ra khỏi cơ thể cô, cô giật mình chớp chớp mắt, tròng đen đã quay trở lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.
Lý An Đăng vọt đến, một tay bắt vai cô ôm vào lòng ngực, tay kia đã rút Quỷ Khốc Côn chỉ về phía trước.
Lê Yến Xuân sờ sờ tấm bùa trên đầu, khẽ liếc lên, cảm giác sợ hãi liền mất đi. Ở trong này ấm, sẽ không có chuyện gì đâu, như thế này mãi cũng rất tốt.
Trên người có ba huyệt đạo rất quan trọng, đó là trên đỉnh đầu, ngực và dưới rốn. Thuật sĩ gọi là "luân xa". Quỷ hồn có khả năng thấy những huyệt này, muốn nhập vào con người sẽ chui qua các huyệt đó.
Dễ nói hơn cơ thể như con tàu, mà bên trong cơ thể sẽ có buồng lái giúp cho con tàu hoạt động, còn luân xa là cánh cửa đi đến buồng lái. Quỷ hồn tiến qua cửa, vào trong buồng lái tranh dành chỗ ngồi với chủ thể, thành công sẽ được quyền điều khiển con tàu.
Trong những trường hợp này, chúng ta không được buông xuôi, giao phó thân thể lại cho linh hồn khác. Cần nhất là ý chí, bình tĩnh, đẩy linh hồn lạ ra khỏi cơ thể.
Quỷ hồn vừa rồi bị văng ra ngoài sông, ngây ngốc đứng phía trên một khoảng. Cùng với những quỷ hồn phía trước có hình dáng như con người, thân thể gầy gò hốc hác, cái bụng khá to. Chẳng qua xung quanh có một tầng hắc khí bao phủ, cặp mắt lờ đờ như cá chết.
Mà những quỷ hồn này là mười một cô hồn trong vùng, bị quỷ đói U Minh hại chết, Lý An Đăng đã gọi họ đến đây siêu độ.
Cô hồn là những âm linh vất vưởng, không biết đường về nhà, không nơi trú thân. Họ mang chấp niệm cảm thấy tự tội nghiệp bản thân, sự thiếu thốn đói khổ, lang thang khắp nơi.
Nhưng mà cô hồn thông thường sẽ rất yếu, có thể làm cho tâm trạng con người nặng nề, mệt mỏi một chút. Ngược lại Lý An Đăng thấy cô hồn trước mắt dữ hơn, hắn không hiểu tại sao, lớn tiếng quát. "Dám ở trước mặt Âm Ty Diêm Chức làm càng, còn không mau quỳ xuống?!"
Âm thanh dứt khoát dõng dạc, dứt lời, tiếng quát như có sức mạnh vô hình, đám cô hồn dã quỷ run lên, lần lượt sợ hãi quỳ xuống.
Tiếng động rất quan trọng, đối với thuật sĩ đặc biệt là tiếng nói, cần to rõ mạch lạc, có sự quả quyết cứng rắn. Đôi khi đối diện quỷ dữ còn biểu lộ tàn nhẫn hung ác. Âm thanh to lớn có cảm giác như cắn miếng bánh giòn tan, chứa nhiều dương khí trong đó sẽ nhất thời gây áp lực cho quỷ hồn.
Quỷ hồn là người âm, bị dương khí mạnh tác động vào sẽ không chịu được, còn bọn cô hồn yếu hơn nhiều nên dễ dàng thuần phục.
Bất quá cô hồn là thứ đáng thương, Lý An Đăng không muốn ra tay với chúng, Quỷ Khốc Côn buông xuống. "Nói, tại sao không đi đầu thai, còn hại người? Là ai kêu các người làm vậy?"
Đám cô hồn quay mặt nhìn nhau, chưa dám nói ra. Lúc này ngoài sông, cô hồn kia bay đến nói. "Chúng ta đông hơn hắn, không cần sợ!"
Những cô hồn quỳ bên dưới nghe nói thì động lòng, cũng hợp lý. Chúng khẽ nhìn lên Lý An Đăng phía trước, có toan tính sẽ đứng lên. Dù sao phía trước chỉ có một nam một nữ, chúng sẽ dùng sức mạnh đoàn kết...
Cô hồn kia bay đến gần, Lý An Đăng đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang, cánh tay giơ lên Quỷ Khốc Côn. Một tiếng xé gió, cô hồn bị đánh vào mặt, la thảm. Cô hồn này đem hai bàn tay ôm mặt, bay lui lại phía sau. Mọi thứ đã không thể, thân ảnh cô hồn mờ nhạt, phát ra đám kim tuyến hình tròn có lớn có nhỏ.
"Còn ai nữa không?" Lý An Đăng quay lại nói.
Chỉ còn mười cô hồn, vừa rồi định xông lên, không ngờ kết quả tên kia bị như vậy. Tất cả lại quỳ mọp xuống, khóc lóc van xin.
"Đại sư tha mạng, xin đại sư tha mạng!"
"Chúng tôi chết oan uổng lắm!"
Nói chung toàn là những câu giao tiếp thông thường khi gặp tình huống này, Lý An Đăng đã nghe chán. Hắn nói. "Vậy mau nói kẻ nào khiến các người như vậy!?"
Hắn biết được, cô hồn không muốn hại người, nhất định có trường hợp xảy ra gọi là "xúi dại". Quỷ gặp thuật sĩ cũng tùy theo hạng người, phái chính đạo sẽ khuyên họ buông bỏ chấp niệm, hướng dẫn đi đầu thai, ngược lại gặp kẻ ác sẽ chỉ cho họ con đường sai phạm.
Quỷ hồn không hoàn toàn nhớ tất cả chuyện lúc sống, mà chỉ nhớ về những điều ấn tượng trong ký ức dựa theo chấp niệm, người mang chấp niệm đau khổ nhớ toàn chuyện đau khổ, thương tiếc nhớ chuyện thương tiếc, ai oán nhớ chuyện ai oán.
Quỷ hồn tự giác phân biệt đúng sai, đương nhiên lúc đó không còn là quỷ nữa. Nếu như là quỷ, gặp kẻ ác nói điều không đúng họ vẫn nghe theo, điều này đi ngược với lẽ tự nhiên.
Một quỷ hồn lấy can đảm nói. "Là một pháp sư khác! Ông ta nói chúng tôi đi đầu thai thì kiếp sau sẽ chịu khổ, chúng tôi không muốn chịu khổ, không muốn đầu thai!"
Lý An Đăng hừ một tiếng. "Hoang đường! Mỗi người đều có nghiệp duyên khác nhau, các người có nợ thì phải trả, có phúc thì được hưởng, còn không đi đầu thai sẽ lẩn quẩn trong sự đau khổ phiền não."
Một cô hôn khác nói. "Ông ta còn nói nếu chúng tôi muốn mạnh lên phải ăn hồn phách người khác, như thế sẽ không đi đầu thai nữa!"
Lý An Đăng lạnh lẽo nhìn xuống cô hồn khiến cô hồn không dám ngước lên, nhưng hắn truy cứu quá trình cũng vô ích, tiếp tục nói. "Ta muốn biết là ai?"
Lê Yến Xuân vẫn đang dựa vào ngực hắn. Trông hắn lúc gặp quỷ khác hẳn với bình thường. Ban ngày hắn thật là ngốc, hay đỏ mặt đáng yêu, nhưng lúc này hắn như là đang thẩm vấn tội phạm, lại rất dũng mãnh, có cảm giác đưa tay lên che trời cũng hơi không khoác lác.
"Ông ta tên Hoàng Diệp!" Cô hồn nói.
Cái tên này không quá xa lạ.
Lý An Đăng thở dài, nói. "Ta sẽ niệm tình, cho tất cả đi đầu thai, còn xuống Địa Phủ có thể chuyển sinh hay không còn tùy mỗi người!"
Hắn quay lại, nhận ra nhang cháy sắp hết. "Mọi người đi nhanh lên!"
Hắn lấy ra kính bát quái, soi đến đám nhang sắp sửa tàn, dùng đầu nhang lấy ánh sáng, mặt kính phản chiếu một tia sáng hình trụ hướng vào khoảng không. Trên không trung biến thành vòng tròn Quỷ Môn Quan phát ánh sáng trắng.
Mười cô hồn bay vào Chiêu Hồn Đại Pháp, sau đó bước lên vòng sáng Quỷ Môn Quan.
Thuận miệng Lý An Đăng đọc Vãng Sanh Chú tiễn họ đi. Đợi cho mười cô hồn này đều đã đi vào, nhân lúc Quỷ Môn Quan còn mở, hắn ngồi xuống lấy thau đồng, một xấp tiền giấy đốt lên ném vào.
Lê Yến Xuân nhìn xuống đĩa. "Nến tắt rồi!"
Lý An Đăng đứng lên, lại ôm vào vai cô. "Không sao!"
Bình luận facebook