Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Sơn Thần
Cầm búp bê trên tay, bên trong nó nhồi toàn bông gòn nên rất nhẹ, Lý An Đăng định xem giá cả thế nào nhưng không có.
Lúc này người bán hàng cũng lại tư vấn cho Lý An Đăng. Đại khái hai cái vòng tay của búp bê làm từ đá lấy trên núi xuống, sau đó đã được thầy làm phép. Đặt búp bê trong nhà sẽ sinh ra may mắn.
Lý An Đăng cười nhạt. Hắn mới chính là thầy đây. Thời buổi này đúng là thứ gì cũng có, ngay cả bùa chú còn có thể rao bán tràn lan. Đổi lại trước đây nhà nào có sự cố, muốn tìm pháp sư hoá giải, có khi đi từ thôn bên này sang thôn khác cầu cứu.
Bây giờ có tiền là không thành vấn đề, bất quá làm gì có sự linh nghiệm.
Nhưng hắn vẫn chấp nhận mua búp bê vải này, hắn không cầu tài, chỉ mua lưu niệm thôi.
Khua môi múa mép một hồi, người bán hàng thấy Lý An Đăng không quan tâm lắm, biết hắn không dễ dụ hoặc, bán cho hắn giá không cao lắm.
Hắn vui vẻ trả tiền, nhét búp bê vải vào trong ba lô, quay trở lại.
Sau khi làm xong một số thủ tục. Bác Năm vẫn phải làm tài xế, lái xe ra ngoài. Xe này có vẻ cồng kềnh, nhưng bên trong một khoảng không gian rộng thích hợp nhét vật dụng. Tất cả lên xe, bác Năm vận hành máy móc, xe bắt đầu chạy.
Xe này chạy trên phố đúng là khác biệt, lớp áo sặc sỡ. Tiếng kêu của nó cũng hung, bánh xe lăn đều, dần đến những con đường ít người qua lại.
Họ lại đến cái vùng núi quen thuộc. Lần này bác Năm tìm ra một con đường khác, không chạy ngang thôn của lão Đinh.
Hiện tại bánh xe đang chạy trên con đường toàn đất đá, bất quá kết cấu xe phù hợp với chuyện này, có thể giảm xóc.
Một thoáng đến trưa, bác Năm dừng lại cạnh bên cánh rừng ven suối. Tất cả xuống xe nghỉ ngơi, tát nước suối rửa mặt. Nước suối mát lạnh, từng hạt châu óng ánh vỗ vào da mặt rất dễ chịu.
Lý An Đăng quệt quệt tay ngang mặt, nhìn lên phía xa.
Núi non trùng điệp, sương mù lượn lờ bao phủ. Hắn đem ra tờ giấy bản đồ xem lại, có lẽ gần đến nơi.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai ngược lại rất hào hứng, không cảm thấy đói bụng. Hỏi mọi người có đói không, câu trả lời là không. Cho nên độ thêm mười phút đồng hồ, tất cả lên xe, lại đi tiếp.
Từng quả núi có chút đen, khoe mình dưới ánh nắng, vị trí đứng san sát nhau tạo thành hai dãy núi song song, thừa một khe hở nhỏ bên dưới. Không biết chúng đã ngồi đây bao lâu, lớp đá đọng lại dày chắc, thân thể to lớn đồ sộ, toát lên hùng vĩ.
Trên bề mặt núi, cách một khoảng thật xa đối với mắt trần, có những đám cây xanh cỏ mướt mọc lên, liêu xiêu trong gió. Trên đầu thái dương rọi xuống chói loà, độ cao này cũng tương đối, có thể thấy rõ mây đang trôi. Từng áng mây phải nói là khổng lồ, như xếp thành hàng theo dõi dãy núi bên dưới, tắm giữa nền trời xanh ngắt.
Sương mù chạy ngang khe hở hai dãy núi, sườn núi đương nhiên cong tròn, gần nhau tạo nên một đường uốn lượn. Vì thế, khiến cho sương mù đâm đầu vào đây cũng theo đó uốn lượn. Tựa hồ một dòng sông trắng xoá đang treo lơ lửng giữa sườn núi.
Bên dưới khe hở này, hình thành một cái thung lũng, hai bên bờ hoa dại đủ các loại hình thái đung đưa chào đón. Mà lúc này, xe của nhóm người Lý An Đăng cũng chạy ngang đây.
Thiên nhiên có một thứ rất kỳ lạ, đó là con người lọt vào, cảm thấy bản thân nhỏ bé đi rất nhiều.
Bên trong xe, mọi người bắt đầu mở cửa kính, nguyên nhân tại đây không có khói bụi. Chỉ có mùi đất đá, cùng mùi cây cỏ, một thứ mùi khó tả.
Họ hứng thú nhìn quanh ngắm nhìn phong cảnh, bên tai vang lên tiếng gió hú, âm thanh chim gọi bạn, gió thổi có chút lạnh nhưng khiến cho tâm trạng lâng lâng thoải mái.
Xe đỗ một địa điểm nào đó. Núi này hoang, sẽ không có xây dựng đường đèo, mà muốn lên cao chỉ còn cách đi bộ. Cục Than hí hoáy nhảy nhảy lên trước mở đường. Con đường này vô cùng nhấp nhô, đúng là không có xe nào lên được.
Men theo cái con đường tạo sẵn, năm người từng bước chắc chắn đi lên. Đường lại dốc, cần hết sức cẩn thận.
Tà dương, họ đứng trên một mảnh đất tầm mấy chục mét vuông, nằm ở lưng chừng núi. Một góc ôm vào núi, tấm thành bằng đá cao sừng sững, bên còn lại dĩ nhiên là vực thẳm.
Trước kiệt tác thiên nhiên, lòng người thoải mái, độ cao này cũng làm bàn chân người khẽ nhột.
Tất cả tràn đầy năng lượng dựng lều trại, hai cái lều dựng lên, này màu xanh dương của nam, màu hồng của nữ. Trước mắt họ lo lắng cho chỗ ngủ của mình.
Vấn đề là vật dụng quá nhiều, xe nằm dưới đáy vực, mỗi lần họ chỉ mang theo một ít, qua hôm sau sẽ lại vòng xuống lấy một ít.
Lý An Đăng lục soát được một tấm lưới nhựa trong trong mấy túi đồ, có chiều dài. Hắn giăng xung quanh khu vực ở ngoài, lấy đinh gõ xuống, mắc lưới cố định vào. Chẳng qua sợ trong năm người có ai bị mộng du, đang ngủ lăn xuống vực cũng thảm lắm.
Tiếp theo, Lý An Đăng lại nhìn lên trời. Hắn lấy Thần Binh Triệu Hồi Phù, viết chữ Sơn, đốt cháy ném vào khoảng mênh mông.
Hắn sẽ gọi đến một Sơn Thần.
Sơn Thần là vị thần cai quản một vùng núi. Ở những đồi núi, luôn có chứa linh khí chạy ngang. Trải qua thời gian, linh khí dần tích tụ khiến cho thực vật đâm chồi nảy lộc, đầy đủ điều kiện sinh tồn. Còn những nơi có đồi núi nhưng nhìn vào rất hoang cằn, cây cỏ không sống nổi, là một vùng đất thiếu đi linh khí.
Âm linh bỏ mạng nơi vùng núi, thức tỉnh linh trí, hoà nhập cùng với dòng linh khí trong vùng núi đó, trở thành một phần của địa phương này, bảo vệ động vật thực vật nơi đây, gọi là Sơn Thần.
Lý An Đăng nhìn điều kiện vùng núi rất tốt, hắn nghĩ sẽ có Sơn Thần.
Lê Yến Xuân thấy lạ mới đến gần hỏi. "Sao anh đốt bùa? Không lẽ lại có..."
"Tôi gọi Sơn Thần hỏi một chút chuyện!" Lý An Đăng trầm ổn nói.
"Sơn Thần?" Cô ta khẽ la lên, khẽ lui lại.
Quỷ đã thấy rồi, nhưng chưa chứng kiến thần thánh như thế nào, nếu thấy được quả là mở rộng tầm mắt. Cô nhớ ra, vội dùng lọ Thanh Phong Lệ xịt lên hai mắt, liền khiến mọi người xung quanh chú ý.
Cô mới gọi mọi người nói nhỏ thôi, chuẩn bị có Sơn Thần ngự giá quang lâm đây. Cô đang mong chờ một trận cuồng phong thổi đến.
Nhưng mà không có ngọn gió nào cả, còn tưởng Sơn Thần ngủ quên. Lúc này có âm thanh khục khịt đâu đó.
Lê Yến Xuân lắng tai nghe, đột nhiên một con khỉ trèo lên, vượt qua tấm rào chắn, đáp xuống trước mặt Lý An Đăng. Con khỉ có bộ lông vàng nâu, gương mặt linh lợi, hai mắt mở to nhìn hắn.
Có điều đây chính xác là con khỉ.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai chăm chú nhìn, thật sự bất ngờ. Có lẽ đây chỉ là trùng hợp.
Nhưng Lý An Đăng nắm quyền hành lễ với con khỉ dưới chân, nói ra "Sơn Thần đại nhân" bốn chữ rõ ràng.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai mở to mắt như con khỉ đó, gấp đến mức muốn chạy đến giúp con khỉ chào Lý An Đăng. Con khỉ cũng có thể làm sơn thần sao.
Thật khác so với tưởng tượng.
Riêng Bất U và bác Năm cảm thấy bình thường. Sơn Thần có thể biến thành động vật cho gần gũi với muôn loài. Hoặc đúng là con khỉ này.
Không ai nói con người mới có thể thành thần, cái này càng bình thường hơn.
Sơn Thần khỉ nói. "Đại sư, gọi ta đến đây làm gì?"
Tuy nhiên ngoài Lý An Đăng, mọi người chỉ nghe được tiếng khỉ kêu.
Lúc này người bán hàng cũng lại tư vấn cho Lý An Đăng. Đại khái hai cái vòng tay của búp bê làm từ đá lấy trên núi xuống, sau đó đã được thầy làm phép. Đặt búp bê trong nhà sẽ sinh ra may mắn.
Lý An Đăng cười nhạt. Hắn mới chính là thầy đây. Thời buổi này đúng là thứ gì cũng có, ngay cả bùa chú còn có thể rao bán tràn lan. Đổi lại trước đây nhà nào có sự cố, muốn tìm pháp sư hoá giải, có khi đi từ thôn bên này sang thôn khác cầu cứu.
Bây giờ có tiền là không thành vấn đề, bất quá làm gì có sự linh nghiệm.
Nhưng hắn vẫn chấp nhận mua búp bê vải này, hắn không cầu tài, chỉ mua lưu niệm thôi.
Khua môi múa mép một hồi, người bán hàng thấy Lý An Đăng không quan tâm lắm, biết hắn không dễ dụ hoặc, bán cho hắn giá không cao lắm.
Hắn vui vẻ trả tiền, nhét búp bê vải vào trong ba lô, quay trở lại.
Sau khi làm xong một số thủ tục. Bác Năm vẫn phải làm tài xế, lái xe ra ngoài. Xe này có vẻ cồng kềnh, nhưng bên trong một khoảng không gian rộng thích hợp nhét vật dụng. Tất cả lên xe, bác Năm vận hành máy móc, xe bắt đầu chạy.
Xe này chạy trên phố đúng là khác biệt, lớp áo sặc sỡ. Tiếng kêu của nó cũng hung, bánh xe lăn đều, dần đến những con đường ít người qua lại.
Họ lại đến cái vùng núi quen thuộc. Lần này bác Năm tìm ra một con đường khác, không chạy ngang thôn của lão Đinh.
Hiện tại bánh xe đang chạy trên con đường toàn đất đá, bất quá kết cấu xe phù hợp với chuyện này, có thể giảm xóc.
Một thoáng đến trưa, bác Năm dừng lại cạnh bên cánh rừng ven suối. Tất cả xuống xe nghỉ ngơi, tát nước suối rửa mặt. Nước suối mát lạnh, từng hạt châu óng ánh vỗ vào da mặt rất dễ chịu.
Lý An Đăng quệt quệt tay ngang mặt, nhìn lên phía xa.
Núi non trùng điệp, sương mù lượn lờ bao phủ. Hắn đem ra tờ giấy bản đồ xem lại, có lẽ gần đến nơi.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai ngược lại rất hào hứng, không cảm thấy đói bụng. Hỏi mọi người có đói không, câu trả lời là không. Cho nên độ thêm mười phút đồng hồ, tất cả lên xe, lại đi tiếp.
Từng quả núi có chút đen, khoe mình dưới ánh nắng, vị trí đứng san sát nhau tạo thành hai dãy núi song song, thừa một khe hở nhỏ bên dưới. Không biết chúng đã ngồi đây bao lâu, lớp đá đọng lại dày chắc, thân thể to lớn đồ sộ, toát lên hùng vĩ.
Trên bề mặt núi, cách một khoảng thật xa đối với mắt trần, có những đám cây xanh cỏ mướt mọc lên, liêu xiêu trong gió. Trên đầu thái dương rọi xuống chói loà, độ cao này cũng tương đối, có thể thấy rõ mây đang trôi. Từng áng mây phải nói là khổng lồ, như xếp thành hàng theo dõi dãy núi bên dưới, tắm giữa nền trời xanh ngắt.
Sương mù chạy ngang khe hở hai dãy núi, sườn núi đương nhiên cong tròn, gần nhau tạo nên một đường uốn lượn. Vì thế, khiến cho sương mù đâm đầu vào đây cũng theo đó uốn lượn. Tựa hồ một dòng sông trắng xoá đang treo lơ lửng giữa sườn núi.
Bên dưới khe hở này, hình thành một cái thung lũng, hai bên bờ hoa dại đủ các loại hình thái đung đưa chào đón. Mà lúc này, xe của nhóm người Lý An Đăng cũng chạy ngang đây.
Thiên nhiên có một thứ rất kỳ lạ, đó là con người lọt vào, cảm thấy bản thân nhỏ bé đi rất nhiều.
Bên trong xe, mọi người bắt đầu mở cửa kính, nguyên nhân tại đây không có khói bụi. Chỉ có mùi đất đá, cùng mùi cây cỏ, một thứ mùi khó tả.
Họ hứng thú nhìn quanh ngắm nhìn phong cảnh, bên tai vang lên tiếng gió hú, âm thanh chim gọi bạn, gió thổi có chút lạnh nhưng khiến cho tâm trạng lâng lâng thoải mái.
Xe đỗ một địa điểm nào đó. Núi này hoang, sẽ không có xây dựng đường đèo, mà muốn lên cao chỉ còn cách đi bộ. Cục Than hí hoáy nhảy nhảy lên trước mở đường. Con đường này vô cùng nhấp nhô, đúng là không có xe nào lên được.
Men theo cái con đường tạo sẵn, năm người từng bước chắc chắn đi lên. Đường lại dốc, cần hết sức cẩn thận.
Tà dương, họ đứng trên một mảnh đất tầm mấy chục mét vuông, nằm ở lưng chừng núi. Một góc ôm vào núi, tấm thành bằng đá cao sừng sững, bên còn lại dĩ nhiên là vực thẳm.
Trước kiệt tác thiên nhiên, lòng người thoải mái, độ cao này cũng làm bàn chân người khẽ nhột.
Tất cả tràn đầy năng lượng dựng lều trại, hai cái lều dựng lên, này màu xanh dương của nam, màu hồng của nữ. Trước mắt họ lo lắng cho chỗ ngủ của mình.
Vấn đề là vật dụng quá nhiều, xe nằm dưới đáy vực, mỗi lần họ chỉ mang theo một ít, qua hôm sau sẽ lại vòng xuống lấy một ít.
Lý An Đăng lục soát được một tấm lưới nhựa trong trong mấy túi đồ, có chiều dài. Hắn giăng xung quanh khu vực ở ngoài, lấy đinh gõ xuống, mắc lưới cố định vào. Chẳng qua sợ trong năm người có ai bị mộng du, đang ngủ lăn xuống vực cũng thảm lắm.
Tiếp theo, Lý An Đăng lại nhìn lên trời. Hắn lấy Thần Binh Triệu Hồi Phù, viết chữ Sơn, đốt cháy ném vào khoảng mênh mông.
Hắn sẽ gọi đến một Sơn Thần.
Sơn Thần là vị thần cai quản một vùng núi. Ở những đồi núi, luôn có chứa linh khí chạy ngang. Trải qua thời gian, linh khí dần tích tụ khiến cho thực vật đâm chồi nảy lộc, đầy đủ điều kiện sinh tồn. Còn những nơi có đồi núi nhưng nhìn vào rất hoang cằn, cây cỏ không sống nổi, là một vùng đất thiếu đi linh khí.
Âm linh bỏ mạng nơi vùng núi, thức tỉnh linh trí, hoà nhập cùng với dòng linh khí trong vùng núi đó, trở thành một phần của địa phương này, bảo vệ động vật thực vật nơi đây, gọi là Sơn Thần.
Lý An Đăng nhìn điều kiện vùng núi rất tốt, hắn nghĩ sẽ có Sơn Thần.
Lê Yến Xuân thấy lạ mới đến gần hỏi. "Sao anh đốt bùa? Không lẽ lại có..."
"Tôi gọi Sơn Thần hỏi một chút chuyện!" Lý An Đăng trầm ổn nói.
"Sơn Thần?" Cô ta khẽ la lên, khẽ lui lại.
Quỷ đã thấy rồi, nhưng chưa chứng kiến thần thánh như thế nào, nếu thấy được quả là mở rộng tầm mắt. Cô nhớ ra, vội dùng lọ Thanh Phong Lệ xịt lên hai mắt, liền khiến mọi người xung quanh chú ý.
Cô mới gọi mọi người nói nhỏ thôi, chuẩn bị có Sơn Thần ngự giá quang lâm đây. Cô đang mong chờ một trận cuồng phong thổi đến.
Nhưng mà không có ngọn gió nào cả, còn tưởng Sơn Thần ngủ quên. Lúc này có âm thanh khục khịt đâu đó.
Lê Yến Xuân lắng tai nghe, đột nhiên một con khỉ trèo lên, vượt qua tấm rào chắn, đáp xuống trước mặt Lý An Đăng. Con khỉ có bộ lông vàng nâu, gương mặt linh lợi, hai mắt mở to nhìn hắn.
Có điều đây chính xác là con khỉ.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai chăm chú nhìn, thật sự bất ngờ. Có lẽ đây chỉ là trùng hợp.
Nhưng Lý An Đăng nắm quyền hành lễ với con khỉ dưới chân, nói ra "Sơn Thần đại nhân" bốn chữ rõ ràng.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai mở to mắt như con khỉ đó, gấp đến mức muốn chạy đến giúp con khỉ chào Lý An Đăng. Con khỉ cũng có thể làm sơn thần sao.
Thật khác so với tưởng tượng.
Riêng Bất U và bác Năm cảm thấy bình thường. Sơn Thần có thể biến thành động vật cho gần gũi với muôn loài. Hoặc đúng là con khỉ này.
Không ai nói con người mới có thể thành thần, cái này càng bình thường hơn.
Sơn Thần khỉ nói. "Đại sư, gọi ta đến đây làm gì?"
Tuy nhiên ngoài Lý An Đăng, mọi người chỉ nghe được tiếng khỉ kêu.
Bình luận facebook