-
thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh-107.html
Editor: Bạch Nguyệt Mọi con mắt ngay lập tức đổ dồn về người cô, trong lúc nhất thời kinh diễm các chàng trai ngồi đây. Đối mặt với những ánh mắt không có ý tốt, hoặc tham lam, hoặc ngưỡng mộ, Hàn Thừa Nghị tràn ngập lửa giận, ngọn lửa cháy lan tràn trong cơ thể của anh.
Người chủ trì cố tình không sợ chết tuyên bố: “Đêm nay, vị tiểu thư này chính là công chúa của chúng ta, chúng ta ở chỗ này đánh cược, người chiến thắng sẽ có cơ hội được nhảy một khúc cùng với công chúa. Hơn nữa, còn được một nụ hôn má của công chúa!”
“Hừ!”
Hàn Thừa Nghị nóng nảy không thôi, cà vạt đã bị hắn xé mở, treo rời rạc ở cổ.
“Bây giờ, các chàng trai nếu muốn chiến thắng để giành được “lễ vật” thì mau mau xếp hàng ở đây, trò chơi của chúng tôi sắp bắt đầu!”
Nhạc Tuyết Vi đứng tại nơi đó, tuy rằng các chàng trai mỗi người đều đã có bạn đồng hành, nhưng đối với cô gái khuynh đảo như Nhạc Tuyết Vi mọi người nguyện ý mà đi đáng cược, có một số lượng lớn người đã xếp hàng vào lúc này, thông báo với người chủ trì, chờ đợi trò chơi bắt đầu.
Hàn Thừa Nghị cố gắng hạ hỏa, cất bước, hướng chỗ của của người chủ trì.
“Anh đang làm cái gì a?” Nhạc Tuyết Vi ôm một cánh tay, khó hiểu nhìn Hàn Thừa Nghị, cẩn thận hỏi: “Anh không phải là muốn đánh người đấy chứ? Anh đừng có mà làm loạn a! Chỉ là một điệu nhảy, thân mật một chút ở trên mặt, anh không cần phải phát điên như thế đâu!”
Cái gì? Chỉ là một điệu nhảy, thân mật một chút ở trên mặt? Loại chuyện như thế này Hàn Thừa Nghị sao có thể cho phép? Anh đường đường là một người đàn ông, không cho phép người khác chạm vào, cho dù chỉ là một chút!
“Tôi nhất định sẽ chiến thắng giành em trở về! Em là của tôi!”
“Hả?”
Hàn Thừa Nghị nghiến răng nghiến lợi không để ý đến bộ dạng của mình, làm Nhạc Tuyết Vi nao nao, anh ta nhưng bá đạo đến như vậy... Độ chiếm hữu của người nam nhân này không khỏi quá mãnh liệt đi?
Đánh cược bắt đầu.
Hàn Thừa Nghị ngồi vào vị trí nhà cái ở phía trên, giơ tay duỗi ra phía sau.
Nghê Tuấn lập tức đem chén xúc xắc đi lên, Hàn Thừa Nghị xem như không thấy, đưa tay để cái chén lên mặt bàn, chỉ nghe anh chậm rãi mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ:
“Một trăm triệu, ai lên?”
Chơi lớn như vậy? Mọi người một mảnh ồ lên, chỉ là một trò chơi vui mà thôi, không nghĩ tới vừa bắt đầu liền có người chơi lớn như vậy! Ở đất nước, Hàn Thừa Nghị vẫn trông không quen thuộc, tuy rằng tên tuổi Hàn tam thiếu anh cho dù là ở một nước cũng đã có lực chấn nhiếp, nhưng đã gặp qua anh cũng không có mấy người.
Hàn Thừa Nghị liếc đối phương một cái, giữ lấy đầu chén, rũ mắt hỏi: “Đánh đại hay đánh tiểu?”
“Tùy ý!” Đối phương hiển nhiên là công tử ăn chơi, nói so lớn nhỏ lại không để ý chút nào.
“Hừ!” Hàn Thừa Nghị cười khẽ một tiếng, nói: ”Được, tôi cùng với cậu so đại!”
Nói xong, đôi tay bắt đầu đổ xúc xắc, đột nhiên anh nhắm hai mắt, đầu hơi nghiêng, ấn đường nhíu chặt, ngừng thở... dường như đang cẩn thận lắng nghe âm thanh bên trong chén xúc xắc. Không biết sao, nhìn bộ dáng chuyên chú của anh ta, Nhạc Tuyết Vi thay Hàn Thừa Nghị đổ mồ hôi, âm thầm khuyến khích anh, thắng a, nhất định phải thắng a!
Xúc xắc chợt dừng lại, Hàn Thừa Nghị chậm rãi mở hai mắt ra, hướng đối thủ nở một nụ cười tất thắng, mở chén, thế nhưng là sáu sáu sáu!
Hàn Thừa Nghị ngả người ra sau, kiêu căng hất cằm, “Đến lượt cậu! Mời...”
Đây căn bản là không cần phải so, đối phương không có khả năng chiến thắng.
Người chủ trì cố tình không sợ chết tuyên bố: “Đêm nay, vị tiểu thư này chính là công chúa của chúng ta, chúng ta ở chỗ này đánh cược, người chiến thắng sẽ có cơ hội được nhảy một khúc cùng với công chúa. Hơn nữa, còn được một nụ hôn má của công chúa!”
“Hừ!”
Hàn Thừa Nghị nóng nảy không thôi, cà vạt đã bị hắn xé mở, treo rời rạc ở cổ.
“Bây giờ, các chàng trai nếu muốn chiến thắng để giành được “lễ vật” thì mau mau xếp hàng ở đây, trò chơi của chúng tôi sắp bắt đầu!”
Nhạc Tuyết Vi đứng tại nơi đó, tuy rằng các chàng trai mỗi người đều đã có bạn đồng hành, nhưng đối với cô gái khuynh đảo như Nhạc Tuyết Vi mọi người nguyện ý mà đi đáng cược, có một số lượng lớn người đã xếp hàng vào lúc này, thông báo với người chủ trì, chờ đợi trò chơi bắt đầu.
Hàn Thừa Nghị cố gắng hạ hỏa, cất bước, hướng chỗ của của người chủ trì.
“Anh đang làm cái gì a?” Nhạc Tuyết Vi ôm một cánh tay, khó hiểu nhìn Hàn Thừa Nghị, cẩn thận hỏi: “Anh không phải là muốn đánh người đấy chứ? Anh đừng có mà làm loạn a! Chỉ là một điệu nhảy, thân mật một chút ở trên mặt, anh không cần phải phát điên như thế đâu!”
Cái gì? Chỉ là một điệu nhảy, thân mật một chút ở trên mặt? Loại chuyện như thế này Hàn Thừa Nghị sao có thể cho phép? Anh đường đường là một người đàn ông, không cho phép người khác chạm vào, cho dù chỉ là một chút!
“Tôi nhất định sẽ chiến thắng giành em trở về! Em là của tôi!”
“Hả?”
Hàn Thừa Nghị nghiến răng nghiến lợi không để ý đến bộ dạng của mình, làm Nhạc Tuyết Vi nao nao, anh ta nhưng bá đạo đến như vậy... Độ chiếm hữu của người nam nhân này không khỏi quá mãnh liệt đi?
Đánh cược bắt đầu.
Hàn Thừa Nghị ngồi vào vị trí nhà cái ở phía trên, giơ tay duỗi ra phía sau.
Nghê Tuấn lập tức đem chén xúc xắc đi lên, Hàn Thừa Nghị xem như không thấy, đưa tay để cái chén lên mặt bàn, chỉ nghe anh chậm rãi mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ:
“Một trăm triệu, ai lên?”
Chơi lớn như vậy? Mọi người một mảnh ồ lên, chỉ là một trò chơi vui mà thôi, không nghĩ tới vừa bắt đầu liền có người chơi lớn như vậy! Ở đất nước, Hàn Thừa Nghị vẫn trông không quen thuộc, tuy rằng tên tuổi Hàn tam thiếu anh cho dù là ở một nước cũng đã có lực chấn nhiếp, nhưng đã gặp qua anh cũng không có mấy người.
Hàn Thừa Nghị liếc đối phương một cái, giữ lấy đầu chén, rũ mắt hỏi: “Đánh đại hay đánh tiểu?”
“Tùy ý!” Đối phương hiển nhiên là công tử ăn chơi, nói so lớn nhỏ lại không để ý chút nào.
“Hừ!” Hàn Thừa Nghị cười khẽ một tiếng, nói: ”Được, tôi cùng với cậu so đại!”
Nói xong, đôi tay bắt đầu đổ xúc xắc, đột nhiên anh nhắm hai mắt, đầu hơi nghiêng, ấn đường nhíu chặt, ngừng thở... dường như đang cẩn thận lắng nghe âm thanh bên trong chén xúc xắc. Không biết sao, nhìn bộ dáng chuyên chú của anh ta, Nhạc Tuyết Vi thay Hàn Thừa Nghị đổ mồ hôi, âm thầm khuyến khích anh, thắng a, nhất định phải thắng a!
Xúc xắc chợt dừng lại, Hàn Thừa Nghị chậm rãi mở hai mắt ra, hướng đối thủ nở một nụ cười tất thắng, mở chén, thế nhưng là sáu sáu sáu!
Hàn Thừa Nghị ngả người ra sau, kiêu căng hất cằm, “Đến lượt cậu! Mời...”
Đây căn bản là không cần phải so, đối phương không có khả năng chiến thắng.
Bình luận facebook