-
thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh-109.html
Editor: Nguyễn
Động tác Hàn Thừa Nghị rất nhỏ nhưng sinh động, Nhạc Tuyết Vi dựa vào trong ngực anh, có thể cảm giác được hơi thở anh từ từ tăng nhiệt, trở nên nóng bỏng, cô mềm mại dán vào lồng ngực rắn chắc của anh, khát vọng kịch liệt nào đó đang thức tỉnh.
“Công chúa, em còn nợ anh một nụ hôn.”
Hàn Thừa Nghị cúi đầu, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng di động trên mặt Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi tâm loạn như ma, khẩn trương dừng chân, nhón chân, nói: “Anh…… anh nghiêng mặt đi.”
“Được.” Hàn Thừa Nghị nghe lời, ngoan ngoãn nghiêng mặt.
Tay Nhạc Tuyết Vi bám lấy bờ vai anh, nhón mũi chân, môi lướt nhẹ lên mặt Hàn Thừa Nghị.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi đã quên, Hàn Thừa Nghị là tên lưu manh! Lời anh nói không thể dễ dàng tin tưởng, đặc biệt là lúc hôn môi, trên gương mặt này rõ ràng có vấn đề…… Lúc Nhạc Tuyết Vi định rời đi, Hàn Thừa Nghị bỗng dưng quay đầu, một tay nhanh chóng nâng gáy cô.
Kết quả, vẫn là hôn môi.
Nụ hôn này kết thúc, Nhạc Tuyết Vi thở mạnh, thẹn thùng, mà Hàn Thừa Nghị vẫn thong dong, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, vì sao anh lại không chịu buông tha cô? Anh rõ ràng đã có Kiều Vũ Vi, lại còn yêu cô…… Sao lại tới trêu chọc cô? Trên đời này sao lại có người đàn ông như vậy?
“Buông ra, tôi mệt rồi, phải đi về nghỉ ngơi.”
Nghĩ như thế, Nhạc Tuyết Vi không có tinh thần, nhẹ nhàng đẩy Hàn Thừa Nghị, xoay người đi về khoang thuyền.
Hàn Thừa Nghị ôm lấy tay cô, không chịu thả người, “Làm sao vậy? Em đừng như vậy, anh không biết nên làm như thế nào…… Rõ ràng vẫn còn tốt đẹp, giờ lại sao vậy?
“Không sao, không sao, chỉ mệt thôi.” Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, thấp giọng nói nhỏ nhẹ, kiên trì phải về phòng.
“Được, anh đưa em về.” Cô muốn trở về, anh sẽ đi theo.
Hàn Thừa Nghị đưa Nhạc Tuyết Vi về cửa phòng, Nhạc Tuyết Vi lấy thẻ quẹt cửa, mở cửa đi vào, trong lúc không đề phòng, Hàn Thừa Nghị cũng đi theo vào.
“Anh……” Nhạc Tuyết Vi xoay người, nhìn anh, “Anh vào đây làm gì? Ai cho anh vào? Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi!”
Hàn Thừa Nghị nhìn chung quanh phòng, tuy rằng tuy hơi nhỏ, nhưng trên du thuyền thì không tồi, Tuyên Kiêu an bài miễn cưỡng làm anh vừa lòng, đặc biệt là giường đôi kia, anh càng xem càng vừa lòng. “Mệt mỏi? Mệt mỏi thì đi tắm rửa đi! Hay là chúng ta cùng nhau tắm?”
Anh phớt lờ lời Nhạc Tuyết Vi nói, tự an bài, làm Nhạc Tuyết Vi choáng váng.
“Anh, tôi…… Anh đi ra ngoài!”
Nói xong liền đẩy Hàn Thừa Nghị, đôi tay Hàn Thừa Nghị nhét trong túi, đứng bình thản, Nhạc Tuyết Vi dùng hết sức lực toàn thân vẫn không đẩy được.
Động tác Hàn Thừa Nghị rất nhỏ nhưng sinh động, Nhạc Tuyết Vi dựa vào trong ngực anh, có thể cảm giác được hơi thở anh từ từ tăng nhiệt, trở nên nóng bỏng, cô mềm mại dán vào lồng ngực rắn chắc của anh, khát vọng kịch liệt nào đó đang thức tỉnh.
“Công chúa, em còn nợ anh một nụ hôn.”
Hàn Thừa Nghị cúi đầu, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng di động trên mặt Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi tâm loạn như ma, khẩn trương dừng chân, nhón chân, nói: “Anh…… anh nghiêng mặt đi.”
“Được.” Hàn Thừa Nghị nghe lời, ngoan ngoãn nghiêng mặt.
Tay Nhạc Tuyết Vi bám lấy bờ vai anh, nhón mũi chân, môi lướt nhẹ lên mặt Hàn Thừa Nghị.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi đã quên, Hàn Thừa Nghị là tên lưu manh! Lời anh nói không thể dễ dàng tin tưởng, đặc biệt là lúc hôn môi, trên gương mặt này rõ ràng có vấn đề…… Lúc Nhạc Tuyết Vi định rời đi, Hàn Thừa Nghị bỗng dưng quay đầu, một tay nhanh chóng nâng gáy cô.
Kết quả, vẫn là hôn môi.
Nụ hôn này kết thúc, Nhạc Tuyết Vi thở mạnh, thẹn thùng, mà Hàn Thừa Nghị vẫn thong dong, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, vì sao anh lại không chịu buông tha cô? Anh rõ ràng đã có Kiều Vũ Vi, lại còn yêu cô…… Sao lại tới trêu chọc cô? Trên đời này sao lại có người đàn ông như vậy?
“Buông ra, tôi mệt rồi, phải đi về nghỉ ngơi.”
Nghĩ như thế, Nhạc Tuyết Vi không có tinh thần, nhẹ nhàng đẩy Hàn Thừa Nghị, xoay người đi về khoang thuyền.
Hàn Thừa Nghị ôm lấy tay cô, không chịu thả người, “Làm sao vậy? Em đừng như vậy, anh không biết nên làm như thế nào…… Rõ ràng vẫn còn tốt đẹp, giờ lại sao vậy?
“Không sao, không sao, chỉ mệt thôi.” Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, thấp giọng nói nhỏ nhẹ, kiên trì phải về phòng.
“Được, anh đưa em về.” Cô muốn trở về, anh sẽ đi theo.
Hàn Thừa Nghị đưa Nhạc Tuyết Vi về cửa phòng, Nhạc Tuyết Vi lấy thẻ quẹt cửa, mở cửa đi vào, trong lúc không đề phòng, Hàn Thừa Nghị cũng đi theo vào.
“Anh……” Nhạc Tuyết Vi xoay người, nhìn anh, “Anh vào đây làm gì? Ai cho anh vào? Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi!”
Hàn Thừa Nghị nhìn chung quanh phòng, tuy rằng tuy hơi nhỏ, nhưng trên du thuyền thì không tồi, Tuyên Kiêu an bài miễn cưỡng làm anh vừa lòng, đặc biệt là giường đôi kia, anh càng xem càng vừa lòng. “Mệt mỏi? Mệt mỏi thì đi tắm rửa đi! Hay là chúng ta cùng nhau tắm?”
Anh phớt lờ lời Nhạc Tuyết Vi nói, tự an bài, làm Nhạc Tuyết Vi choáng váng.
“Anh, tôi…… Anh đi ra ngoài!”
Nói xong liền đẩy Hàn Thừa Nghị, đôi tay Hàn Thừa Nghị nhét trong túi, đứng bình thản, Nhạc Tuyết Vi dùng hết sức lực toàn thân vẫn không đẩy được.
Bình luận facebook