• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thực Hoan Giả Yêu (2 Viewers)

  • Chương 115

Editor: Nguyen Hien.
“Cận Dương, Đồng Niệm còn sống!”
Quyền Yến Thác thở phào nhẹ nhõm, giọng nói trầm ổn xuyên thấu tới đây, Lăng Cận Dương đang đứng đờ đẫn trong nháy mắt có phản ứng, nhanh chóng sải bước tới.
Đưa tay sờ mạch của cô, quả nhiên có thể cảm nhận được nhịp mạch nhảy lên mặc dù hơi yếu, trái tim buột chặt của Lăng Cận Dương mới vừa rồi như ngừng đập, bây giờ mới từ từ khôi phục như cũ.
Xe cứu thương chạy đến rất nhanh, Lăng Cận Dương thận trọng ôm Đồng Niệm đi lên, theo xe cứu thương đi tới bệnh viện.
Bệnh viện đã sớm chuẩn bị xong, bác sĩ y tá đều chờ đợi bệnh nhân tới.
Bên ngoài phòng giải phẫu lầu hai, Lăng Cận Dương bị cách ly ở bên ngoài, anh ngồi ở trên ghế dài, hai bàn tay đan chặt lại ở chung một chỗ, gân xanh trên trán căng thẳng.
Sau đó không lâu lắm, Quyền Yến Thác nhanh chóng chạy tới, anh ngồi ở bên cạnh Lăng Cận Dương, trầm giọng nói: “Mấy tên kia đã bắt hết rồi.”
Lăng Cận Dương hơi híp mắt lại, môi mỏng mím chặt: “Cám ơn cậu.”
Giơ tay lên vỗ vai Lăng Cận Dương, Quyền Yến Thác thở dài an ủi anh: “Cậu đừng lo lắng, Đồng Niệm khẳng định không có chuyện gì đâu.”
Hai người đang nói chuyện, cửa lớn phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mặc áo choàng trắng bước ra.
“Như thế nào rồi?” Lăng Cận Dương bước nhanh tới, sốt ruột hỏi.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, mím môi cười, “Thật là kỳ tích, bệnh nhân từ trên lầu cao té xuống, thế nhưng lại không có bị thương gì nặng, tay chân không có bị gãy. Chỉ là mấy bộ phận mềm mại trên cơ thể bị bầm tím, còn có bị chấn thương sọ não nhẹ.
Trái tim lơ lửng siết chặt được thả lỏng xuống, lông mày đang nhíu chặt của Lăng Cận Dương cũng được thả lỏng ra, anh đi theo y tá trở lại phòng bệnh. Đồng Niệm nằm ở trên giường bệnh, trên đầu được quấn một miếng băng gạc trắng, gương mặt, cánh tay, khắp người đều bị thương.
“Niệm Niệm!” Lăng Cận Dương cúi mặt xuống, hôn lên trán cô, trong lòng nhói đau từng cái. Rõ ràng che chở cô ở bên người, nhưng vẫn là không thể bảo vệ tốt, lại để cho cô bị thương nặng như thế này.
Y tá nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, chỉnh tốc độ trên chai nước biển lại, nói: “Anh đừng lo, bệnh nhân đang dùng thuốc an thần, mấy giờ nữa là có thể tỉnh lại.”
Lăng Cận Dương trầm mặt đứng lên, sau khi bảo y tá chăm sóc cô, kéo cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
Trên hành lang, Quyền Yến Thác đang nói chuyện điện thoại, khi thấy anh bước ra ngoài, liền ngắt điện thoại, “Những người đó khai, người sai khiến bọn họ, bọn họ cũng chưa từng thấy mặt qua, cho nên chứng cớ chưa đủ.”
Ánh mắt thoáng qua vẻ tức giận điên cuồng, Lăng cận Dương mím môi, nghiêm nghị nói: “Thác, cậu ở đây coi chừng giúp tôi một chút, tôi đi ra ngoài một lát.”
“Cận Dương!” Quyền Yến Thác kéo cánh tay của anh, nhìn thấy cảm xúc của anh có gì đó không đúng, hơi có chút lo lắng.
Lăng Cận Dương mím môi cười, xua đi nghi ngờ của anh: “Yên tâm đi, tôi làm việc luôn có chừng mực.”
Nghe được anh nói, lúc này Quyền Yến Thác mới yên tâm, cũng không có hỏi nhiều nữa, nghe theo lời anh đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, bảo đảm Đồng Niệm không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Đi ra cửa chính bệnh viện, sắc trời đã sáng choang. Lăng Cận Dương ngồi lên xe, nổ máy lái xe đến nhà họ An.
Cả đêm trằn trọc trở mình, An Hân cơ hồ không có ngủ được. Theo thời gian ước tính, những người đó đã gởi tin tức cho cô, nhưng cô đợi cả đêm, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Trong sân nhà vang lên tiếng “Két” của tiếng thắng xe, An Hân đi tới ban công nhìn xuống đất, thấy trong xe bước xuống một người đàn ông, khuôn mặt hung dữ, cả người tràn đầy lệ khí.
Sắc mặt cô hơi biến đổi, nhanh chóng thay một bộ quần áo, chải mái tóc rối của mình lại, nhếch môi cười.
Lăng Cận Dương đẩy cửa xe bước xuống, trực tiếp xông vào nhà họ An, không để ý tới người giúp việc ngăn cản, anh một đường đi lên lầu, một cước đá văng cửa phòng của An Hân.
“Đồng Niệm đâu?” Lăng Cận Dương vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt nén giận nhìn An Hân chằm chằm, lớn tiếng chất vấn: “Cô bắt cô ấy trói đi nơi nào rồi?”
An Hân lấy tay vén tóc mình, vẻ mặt tự nhiên nói: “Mới sáng sớm, anh tới nói bậy bạ cái gì vậy? Đồng Niệm gì ở đây chứ?”
Lấy tay đóng cửa phòng lại, Lăng Cận Dương ngăn cách mọi người ở bên ngoài, anh khóa trái cửa, từng bước một đi về phía An Hân, “Con mẹ nó đừng có giả bộ hồ đồ, ngày hôm qua không phải cô cho người bắt Đồng Niệm trói đi sao?”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa bộp bộp, các người giúp việc lo lắng kêu lớn: “Mở cửa, cô chủ cô có sao không?”
An Hân nhìn thấy anh khóa chặt cửa phòng, tròng lòng có chút run sợ, cô hướng ra phía ngoài cửa hô lớn: “Không có việc gì.”
Các người hầu không dám lơ là, có người vội vàng đi gọi An Mẫu.
“Lăng Cận Dương.” An Hân khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn anh, “Anh đúng là đồ ngậm máu phun người, cô ta bị bắt cóc, có liên quan gì với tôi chứ?”
Đi về phía trước đứng bên cạnh cô, Lăng Cận Dương đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng hỏi: “An Hân, cô dám nói chuyện này cùng cô không có quan hệ, cô không sợ gặp báo ứng sao?”
Sắc mặt An Hân đại biến, cô cắn môi lui về phía sau một bước, hai tay xuôi bên người hung hăng buộc chặt: “Không sợ, chuyện này tôi căn bản không có làm.”
Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo kinh người: “Những lời này cô đi lừa gạt người khác được, nhưng cô không thể lừa gạt được tôi. Ngày hôm qua cô bám lấy tôi, không phải là để cho người khác trói Đồng Niệm mang đi sao? An Hân, nếu như Đồng Niệm có chuyện gì, tôi sẽ chôn cả nhà họ An theo cùng.”
Lời nói ác độc như vậy, nặng nề kích thích đến An Hân. Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, khóe mắt ê ẩm khó chịu: “Lăng Cận Dương, vì một con hồ ly tinh như vậy mà anh muốn đối địch với nhà họ An sao? Hai nhà An Lăng còn có giao tình của ông nội tôi và ông ngoại anh, anh không cần tới, cũng không nhìn tới, thậm chí còn có thể nói ra những lời ác độc như vậy?”
“Ác độc?” Mày kiếm Lăng Cận Dương nhíu chặt, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cô, sắc bén như đao: “Tôi so với cô còn kém lợi hại hơn, mọi chuyện là do cô cắt đứt trước.”
“Đó là do anh buộc tôi đấy!”
An Hân nổi giận hét lên, giơ ngón tay chỉ vào mặt anh, trong mắt đã nhuốm nước mắt: “Nếu như không có Đồng Niệm, anh cũng sẽ không bỏ mặc tôi.”
Nghe vậy, gân xanh trên trán Lăng Cận Dương nổi lên, anh lấy tay bóp cổ An hân, một tay dồn ép cô đến vách tường, “Nói, cô giấu Niệm Niệm ở chỗ nào?”
"A ——"
Cổ bị bóp chặt bởi một bàn tay to lớn, An Hân bị dọa sợ, cô cố gắng kêu lên, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng An Mẫu gọi.
"Hân Hân! Hân Hân!"
An Mẫu lấy tay đập cửa, kêu lên: “Lăng Cận Dương, cậu mở cửa ra, không cho phép cậu làm tổn thương Hân Hân!”
Người ngoài cửa loạn thành một đoàn, An Mẫu gấp đến độ xoay quanh, chợt nghĩ đến cái gì, bảo người giúp việc: “Nhanh đi lấy chìa khóa dự bị.”
Các người giúp việc cũng phản ứng kịp, có người vội vàng chạy đến nơi cất giữ đồ, đi tìm chìa khóa dự bị.
“An Hân, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cô có nói hay không?”
Giữ chặt cổ của cô, đôi mắt Lăng Cận Dương hung dữ, đôi mắt anh vô tình lộ ra hết hành động của anh, hành động của anh nói cho cô biết, nếu như cô không nói ra anh thật sự có thể động thủ.
An Hân cười lạnh, đùa cợt nói: “Lăng Cận Dương, người có bản lãnh thì bóp chết tôi đi.”
Cô vừa dứt lời, cổ đột nhiên bị siết chặt hơn, cảm giác hít thở không thông trông nháy mắt bao phủ lấy cô. Cô sợ hãi há miệng, lại không phát ra được một chút âm thanh nào, đôi tay dùng sức vỗ mu bàn tay anh, nhưng nửa điểm tác dụng cũng không có.
Trong lòng An Hân cực kỳ hoảng sợ, tay chân cô cùng nhau giãy giụa, cảm giác không khí trong lòng ngực dần dần tiêu tán, cả khuôn mặt cũng đỏ lên.
“Tôi nói…” An Hân dùng hết sức lực, nặn ra hai chữ vỡ vụn.
Lăng Cận Dương buông tay ra điều chỉnh lực độ lại, trở tay ném cô lên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng nói: “Niệm Niệm ở nơi nào?”
"Khụ khụ ——"
An Hân giơ tay lên vuốt cổ, hòa hoãn thật lâu mới có thể lấy lại hô hấp, cô nghe lời nói lạnh lẽo đến chói tai của anh, cả trái tim thoáng chốc đau nhói không thôi.
Điện thoại di động trên mặt đất vang lên tiếng “Tích tích”, An hân nhận thấy tin tức gởi tới là video ghi hình, trên khóe môi đột nhiên nở nụ cười: “Lăng Cận Dương, không kịp nửa rồi, coi như anh tìm được cô ta, cô ta cũng bị người ta chơi rách nát hết rồi.”
“Cô nói cái gì vậy?” Lấy tay nắm lấy người cô từ trên mặt đất, đáy mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương hiện lên vẻ hốt hoảng.
Nhìn thấy ánh mắt đó, An Hân vui vẻ cười lên, trong lòng có một loại khoái cảm sau khi trả thù được, cô lấy điện thoại di động lên giơ trước mặt anh, thấp giọng nói: “Anh biết không? Tôi cho người bắt cô ta đi, chụp ảnh nude cho cô ta, còn quay video chất lượng cao, anh có muốn xem cô ta bị người đàn ông khác chơi như thế nào hay không?”
Trong lúc nói chuyện, tay cô trượt nhẹ ra, mở video vừa mới nhận được ra, lại phát hiện bên trong trống không, không có gì cả.
Sắc mặt An Hân liền biến sắc, vội vàng mở lại video mấy lần, nhưng vẫn như cũ bên trong video không thấy bất cứ gì.
Cửa phòng có người dùng chìa khóa mở ra, An Mẫu xông vào đầu tiên, trên mặt đầy tức giận đi tới bên cạnh Lăng Cận Dương, “Cậu tự ý xông vào nhà dân, tôi muốn báo cảnh sát!”
Lăng Cận Dương nở nụ cười lui người lại, từ trong túi móc ra điện thoại di dộng, anh mở đoạn ghi âm vừa mới thu lại được, để cho mọi người ở đây đều có thể nghe được. Anh vừa nghe đoạn ghi âm, vừa cười nói: “Giọng nói này, nghe rất rõ ràng.”
Điện thoại trong tay đột nhiên buông lỏng, sắc mặt An Hân trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đen như mực không ngừng buộc chặt.
Lăng Cận Dương mím môi cười khẽ, nhìn An Mẫu, sau khi nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt bà liền nói: “Bên ngoài đã sớm có cảnh sát, bà không cần phải báo.”
Giây lát, cảnh sát mặc cảnh phục đi tới, kéo An Hân ngồi dưới đất đứng lên, móc ra một tấm thẻ lệnh thông báo bắt người.
“An Hân, cô bị khả nghi tội cố ý làm tổn thương người khác, xin theo chúng tôi trở về đồn điều tra.”
Cổ tay truyền đến một vật mát lạnh, chiếc còng tay tra vào hai tay An Hân, vẻ mặt cô lập tức kích động: “Không cần bắt tôi, thả tôi ra.”
Nhìn thấy chiếc còng tay màu bạc tra xuống, khóe mắt Lăng Cận Dương thoáng qua vẻ lạnh lùng, anh mím môi, vẻ mặt âm u.
"Hân Hân!"
Sắc mặt An Mẫu cả kinh, bà muốn đi tới kéo con gái, lại bị cảnh sát đẩy ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn An Hân bị giữ chặt hai vai, đôi tay mang còng bị dẫn đi.
“Mẹ!” An Hân giùng giằng, quay đầu lại nhìn chằm chằm mẹ cô, trên mặt đầy nước mắt, kêu lớn, “Mẹ, cứu con, cứu con——”
Biến cố lớn như vậy đột nhiên xảy tới, An Mẫu có chút không thích ứng kịp, bà chạy theo đến bên ngoài biệt thự, cũng chỉ có thể nhìn con gái bị dẫn lên xe cảnh sát. Bà ở phía sau đuổi theo mấy bước, khóc an ủi cô: “Hân Hân đừng sợ, ba mẹ sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con!”
Vẻ mặt An Hân vô cùng kích động, cô lấy tay lắc mạnh hàng rào xe cảnh sát: “Các người thả tôi ra, thả tôi ra ngoài đi.”
Nhìn thấy xe cảnh sát càng ngày càng đi xa, An Mẫu dưới chân lảo đảo một cái, cả người té xuống đất, “Hân Hân…”
“Mẹ——” An Hân thấy mẹ té xuống đất, nước mắt mạnh mẽ chảy xuống, dí mặt thật sát vào song sắt, trên mặt một mảnh lạnh lẽo thấu xương, trong mắt mọi thứ dần dần biến mất không nhìn thấy gì nữa.
Nhìn xe cảnh sát đi xa, trên khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương không có nửa phần lộ ra xúc động, anh lấy tay mở khóa xe, cho xe nổ máy, lái xe trở về bệnh viện.
Hôm nay đã có chứng cứ xác thực, An Hân chắc chắc sẽ bị định tội, lần này khẳng định cô sẽ phải ngồi tù.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom