Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Editor: Nguyen Hien.
Lái xe trở lại bệnh viện, Lăng Cận Dương đi lên phòng chăm sóc đặc biệt ở lầu hai, đi tới ngoài cửa phòng bệnh, từ cửa sổ nhìn vào, thấy Đồng Niệm còn chưa tỉnh, liền xoay người trở lại, ngồi xuống trên ghế dài.
“Chuyện muốn làm xong rồi sao?” Quyền Yến Thác còn chưa đi, cúi đầu chơi điện thoại di động.
Lăng Cận Dương mím môi gật đầu một cái, trong mắt vẫn còn vẻ tàn khốc, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Lần này đối với nhà họ An, anh tuyệt đối sẽ không nương tay, nếu không có thể làm bạn bè, thì chỉ có thể là thù địch. Cư xử với kẻ địch, anh luôn làm theo cách là bức ép tới bước đường cùng.
“A Thác!” Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa chân mày, sắc mặt có chút khổ sở mở miệng: “Nếu nhà họ An tìm đến ba của cậu…”
Quyền Yến Thác hiểu ý tứ của anh, nhếch môi cười nói: “Ba của An Hân và ba tôi mặc dù có chút giao tình, chẳng qua bà nội tôi không thích nhà họ An, cho nên ba tôi nhất định sẽ tránh, tuyệt đối sẽ không ra mặt, cậu yên tâm đi! ”
Hai người nắm tay thành quyền đấm nhẹ vào nhau, đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương nhuộm đầy ý cười, “Cảm ơn, người anh em.”
Quyền Yến Thác chau chau mày, đôi mắt hoa đào hẹp dài nheo lại, cười nói: “Không cần cảm ơn, cậu đã trở lại rồi, tôi đi đây. Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, vợ của cậu đã tìm trở về, nhưng ngược lại cả đêm tôi không thấy vợ tôi rồi.”
Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, chân mày nhíu chặc giãn ra: “Sở Kiều đồng ý lấy cậu sao?”
“Cô ấy dám không đồng ý sao?” Nghe nói như thế, mày kiếm xinh đẹp của Quyền Yến Thác khẽ cau lại, chỉ là rất nhanh biến mất.
Giơ tay vỗ vỗ lên bờ vai của anh, Lăng Cận Dương khuyên bảo, “Đừng có ép người ta quá, nếu không người ta chạy thật, khi đó cậu chịu khổ.”
“Chạy?” Quyền Yến Thác lạnh lùng nhếch môi lên, đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc, “Tôi không tin không trị được cô ấy.”
Khe khẽ thở dài, Lăng Cận Dương cảm thấy có chút nhức đầu, hai người này thấy mặt nhau là ầm ĩ, không thấy mặt còn ầm ĩ hơn, tính tình của Sở Kiều cũng không có hiền lành, về sau nhất định sẽ còn xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhìn bóng lưng Quyền Yến Thác đi xa, Lăng Cận Dương nở nụ cười lắc đầu một cái, môi hơi nhếch lên. Làm khổ nhau đi, trên đời này bất luận tình cảm khắc cốt ghi tâm, đều phải trải qua một phen hành hạ, chỉ hy vọng sau một thời gian công kích lẫn nhau, họ có thể buộc thật chặt ở cùng nhau.
Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhiệt độ thích hợp. Lăng Cận Dương đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn đôi mắt hơi khép lại của Đồng Niệm, kiết hầu không nhịn được chuyển động lên xuống, trên mu bàn tay cô dều là vết máu, đặt vào trong mắt anh, chói mắt đến lạ thường.
Khẽ vuốt ve gương mặt cô, Lăng Cận Dương giơ tay lên sờ tới tấm băng gạc vừa dày vừa nặng, trái tim từng trận buộc chặt. Cô từ trên lầu cao té xuống như vậy, can đảm liều mạng bất chấp tất cả, nhưng sự can đảm này lại làm trong lòng anh run sợ.
Đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu như cô bị té ở chỗ nào đó, biết đâu sẽ mất mạng thật.
Nghĩ đến chỗ này, Lăng Cận Duông cả người run lên một cái, thoáng chốc cắt đứt những ý niệm không tốt kia, lại không dám suy nghĩ. Anh nâng mu bàn tay sưng đỏ của Đồng Niệm lên, đặt trên môi hôn lên một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt của cô, yên tỉnh chờ cô tỉnh lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đồng Niệm từ từ mở mắt, cô cảm thấy cả người đều đau nhức, cắn môi kêu đau một tiếng.
“Niệm Niệm, em đã tỉnh.” Lăng Cận Dương vẫn ngồi bên cạnh cô, thấy cô mở mắt, lập tức cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô hỏi: “Em có khó chịu chỗ nào không?”
Trước mặt giọi vào khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, Đồng Niệm khóe mắt chua xót, không nhịn được giơ tay lên sờ mặt anh, cảm nhận được nhiệt độ chân thật, khàn khàn thì thầm: “Em vẫn chưa chết sao?”
Cúi đầu hôn lên môi cô một cái, Lăng Cận Dương nháy mắt, nhếch miệng cười: “Đồ ngốc, anh sẽ không để cho em chết.”
Đồng Niệm muốn nâng cánh tay lên ôm anh một cái, lại phát hiện ra cả người đều đau, cánh tay cũng không nhúc nhích được.
“Đừng cử động.” Đè cánh tay của cô lại, Lăng Cận Dương nhíu mày, dịu dàng nói: “Cả người em đều bầm tím, bác sĩ bảo em nằm yên trên giường, tạm thời không thể động đậy.”
Giơ tay điều chỉnh giường bệnh nâng cao lên một chút, Lăng Cận Dương cầm ly nước lên, đút cho cô một chút nước ấm, nhỏ giọng hỏi cô: “Đầu vẫn còn choáng váng sao?”
Uống chút nước, Đồng Niệm cảm thấy có chút thoải mái hơn, cô giơ tay lên sờ băng gạc quấn trên đầu mình hỏi, “Em bị thương ở đầu sao?”
“Chấn thương sọ não nhẹ.” Lăng Cận Dương cũng không có giấu giếm cô, lời của bác sĩ đều nói chi tiết cho cô biết, tránh để cho cô suy nghĩ lung tung, “Chỉ cần quan sát ba ngày, nếu đầu không có triệu chứng buồn nôn hay choáng váng, cũng sẽ không có chuyện gì.”
Đồng Niệm mím môi gật đầu một cái, tiễn đồng đen nhánh chớp một cái, hỏi anh: “Là An Hân cho người là sao?”
“Ừ!” Lăng Cận Dương trầm mặt, giọng nói lộ ra lạnh lẽo: “Anh đã báo cảnh sát, cô ta lần này phải ngồi tù.”
Đôi mắt thoáng qua cái gì đó, Đồng Niệm nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh cũng không có nói nhiều, bất quá trong lòng lại nổi lên một đợt sóng nhỏ.
“Niệm Niệm.” Lăng Cận Dương rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm người bên cạnh, ánh mắt nghiêm khắc: “Em có biết từ lầu bốn nhảy xuống, sẽ nguy hiểm cỡ nào không?”
Giọng nói của anh có chút nặng nề, ánh mắt Đồng Niệm trốn tránh, cô biết mình không nên nhảy. Nhưng tình hình vào lúc đó, cô không còn lựa chọn nào khác.
Anh cẩn thận đỡ cô dậy, Lăng Cận Dương bưng lấy mặt của cô, hai người bốn mắt lo lắng nhìn nhau, anh mím chặt môi, tạo thành một đường thẳng tắp: “Đồng Niệm, em hãy nhớ kỹ. Đối với anh mà nói, mạng của em vĩnh viễn là quan trọng nhất.”
Đồng Niệm hít vào một hơi thật sâu, kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng đặt đầu mình lên bả vai anh, môi mấp máy nhẹ. Cô hiểu ý tứ anh, cũng hiểu được anh rất lo lắng khi nhìn thấy cô bị thương.
Mặc dù cô rút người vào trong lòng ngực anh, nhưng Lăng Cận Dương lo lắng cho vết thương của cô, không dám dùng sức ôm cô, chỉ có thể hơi hơi khép tay lại ôm cô. Lần này thật nguy hiểm, mặc dù là chuyện xấu, nhưng cuối cùng là bình an vượt qua.
Sau giữa trưa, Đồng Niệm ăn, uống thuốc rồi lại ngủ, y tá nói ít nhất phải ngủ ba giờ. Lăng Cận Dương thu xếp xong cho cô, thấy cô ngủ rất say sưa, liền dặn dò y tá chăm sóc một chút, anh đi về nhà một lát.
Từ tối hôm qua đến giờ, anh vẫn chưa có về nhà, anh cần tắm rửa thay quần áo khác, mới có thể tiếp tục chăm sóc cô.
Lái xe trở lại Lan Uyển, Lăng Cận Dương vừa bước chân vào phòng khách, liền nhìn thấy các người giúp việc đang dọn dẹp ly tách, thấy rất rõ ràng rằng khách mới tới nhà, hơn nữa vừa mới rời đi.
“Cận Dương!” Lăng Trọng ngồi trên sofa trầm tư, nhìn con trai trở lại, chân mày giật giật, “Niệm Niệm thế nào rồi?”
Lăng Cận Dương liếc mắt nhìn ly trà đã dùng qua, trong lòng đoán được là ai tới, trầm giọng nói: “Còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm.”
Thở dài một hơi thật sâu, Lăng Trọng cau mày, chỉ cảm thấy chuyện khó giải quyết. Ông hoàn toàn không nghĩ tới An Hân lại có thể làm ra chuyện như vậy, mặc dù ông rất thích cô, nhưng chuyện lần này đã hoàn toàn làm cho ông thất vọng.
Nhưng dù thất vọng với An Hân, cuối cùng vẫn phải đắn đo với nhà họ An.
“Cận Dương…” Lăng Trọng vừa định mở miệng, lại bị Lăng Cận Dương trước một bước cắt đứt.
“Ba!” Lăng Cận Dương trầm mặt, giữa hai chân mày hiện lên vẻ cố chấp: “Chuyện này không có con đường nào khác, An Hân phải ngồi tù.’
Lăng Trọng thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh con trai, giọng nói nặng nề: “Cận Dương, nếu như An Hân ngồi tù, vậy nhà chúng ta và nhà họ an sẽ trở mặt thành thù! Đây không phải là kết quả ba muốn!”
“Ba.” Lăng Cận Dương mím môi, đôi mắt thâm thúy bốc lên một cỗ sáng loáng, “Đồng Niệm thiếu chút nữa mất mạng, chẳng lẽ mạng của em ấy, không đáng giá bằng nhà họ An sao?”
Lăng Trọng thấy không thoải mái, bởi vì lời con trai nói, cau mày: “ba không có ý này, chỉ là trong chuyện này còn có giao tình của hai nhà, An Quốc Bang lại tới cửa tạ tội, dù sao An Hân cũng là con gái một, nếu như phải ngồi tù, vậy ông ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Kệ ông ta.” Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, khóe mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo, “Chuyện của An Hân con có chứng cứ xác thật, ai cũng không thể chống chế. Ba, chuyện này ba đừng để ý, tất cả đều để cho con xử lý đi.”
“Ai…” Lăng Trọng phiền não lắc đầu một cái, giọng nói chán nản: “Con bây giờ không đủ tỉnh táo, xử lý chuyện khó tránh khỏi gặp sơ suất.”
Lăng Cận Dương không nói thêm gì nữa, tâm ý của anh đã quyết, lại có chứng cứ trong tay, cũng không sợ đối phương sử dụng thủ đoạn gì. Giọng điệu anh thong thả, vẻ mặt mệt mỏi: “Ba, con lên thay quần áo rồi trở lại bệnh viện, Niệm Niệm chỉ có một mình.”
Lăng Trọng còn chưa nói xong, nhìn thấy con trai đã xoay người rời đi, ánh mắt ông dao động, mím môi không nói ra.
Trở lại phòng ngủ, tắm rửa, thay xong quần áo, Lăng Cận Dương khắp người mệt mỏi tản đi không ít. Anh đứng ở trước gương thắt cà vạt, khóe mắt liếc thấy Dung Mụ đi tới, sắc mặt trầm xuống.
“Cậu chủ.” Sắc mặt vú Dung không được tốt lắm, “Cậu thật sự muốn tiểu thư An Hân đi tù sao?”
"Vâng!"
Lăng Cận Dương mím chặt môi, không muốn lừa gạt bà, chuyện này làm rùm lên, mọi người sớm muộn cũng sẽ biết.
Vú Dung thở dài một cái, cau mày, giọng nói có chút bất lực: “Vú biết cậu không thích nghe, mà vú còn càu nhàu. Cậu chủ, cậu ngàn vạn lần đừng có hành động theo cảm tính, dù tiểu thư An Hân có làm sai cái gì, cậu cũng không được cùng nhà họ An trở mặt, cậu biết không?”
“Vú Dung!” Lăng Cận Dương giọng điệu khó chịu, hai mắt nhuộm đầy tức giận: “Đồng Niệm còn nằm ở trong bệnh viện, thiếu chút nữa là mất mạng, vú còn bảo con bỏ qua cho An Hân sao?”
Nhìn vẻ mặt tức giận của anh, trong lòng vú Dung đầy chua xót, bà tiến lên một bước, kéo tay của anh, nói đầy ẩn ý: “Vú biết cậu đau lòng, nhưng không thể cùng nhà họ An trở mặt, phu nhân trước khi chết đã dặn đi dặn lại, cậu tuyệt đối không thể quên được.”
“Con không quên.” Lăng Cận Dương rũ mắt xuống, sắc mặt có chút hòa hoãn, “Con hiểu tâm ý của mẹ con, bà ấy muốn nhà họ An trợ giúp Lăng thị! Nhưng Lăng thị ngày hôm nay, không cần bất kỳ người nào trợ giúp nữa.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, vú Dung buồn bã, bà quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa một chút, sau khi xác định không có người nào khác, mới đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cậu thật sự nghĩ rằng phu nhân muốn cậu thân cận nhà họ An là vì Lăng thị sao?”
Nghe được lời của bà, ánh mắt Lăng Cận Dương biến đổi mạnh, “Vú Dung, vú nói vậy là có ý gì?”
Vú Dung ngẩng mặt, bình tĩnh nhìn vào mắt anh, giọng nói khẽ phát run, “Cả cuộc đời này phu nhân đều dành hết tâm huyết cho cậu. Nhà họ An, chính là Hộ Thân Phù (*) phu nhân để lại cho cậu.”
Hộ Thân Phù (*): Bùa hộ mệnh.
Hai mắt Lăng Cận Dương híp lại một cái, nhìn chằm chằm ánh mắt của bà hỏi: “Các người có chuyện gì gạt con?”
Giơ tay lên đè lên lưng của anh, sắc mặt vú Dung bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ khác thường gì, “Cậu chủ, cậu đừng suy nghĩ nhiều, phu nhân làm tất cả là vì cậu, chỉ cần cậu làm theo lời của phu nhân là được.”
Nhìn hai mắt vú Dung nhuốm nước mắt, đáy lòng nghi ngờ của Lăng Cận Dương tiêu tán mất, anh nghĩ không ra được đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, chỉ là bà lại dùng mẹ anh ra làm áp lực.
Sửa sang xong cà vạt, Lăng Cận Dương cầm đồ lên đi ra ngoài, giọng nói lạnh nhạt: “Vú Dung, mọi chuyện con tự biết có chừng mực.”
Nhìn ánh mắt sắc bén của anh lóe lên, đáy lòng Vú Dung chìm xuống, bà chạy theo anh, muốn tiếp tục khuyên can. Nhưng anh bước rất nhanh, dù gì bà cũng đã lớn tuổi, mới bước được mấy bước đã bị bỏ lại phía sau.
"Cậu chủ . . ."
Đuổi tới phòng khách, vú Dung kêu anh một tiếng, thấy anh cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, lái xe rất nhanh rời khỏi Lan Uyển.
Kinh ngạc đứng tại chỗ hồi lâu, ánh mắt bà ảm đạm xuống, bà hiểu có một số việc, cho dù bà có liều mạng ngăn cản, nhưng cũng không thể tránh được.
Trên sofa trong phòng khách, Lăng Trọng buông tờ báo trên tay xuống, mắt thấy Lăng Cận Dương đi mất, đôi mắt thâm thúy giật giật.
Vú Dung xoay người, nhíu mày liếc nhìn ông, bà mấp máy miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không có mở miệng, xoay người trở lại phòng ngủ.
Lăng Trọng ngồi ở trên sofa, nhìn theo bóng lưng bà, chân mày nhăn lại, đôi mắt yên tĩnh.
Đêm khuya, tại biệt thự nhà họ An.
An Mẫu vừa tiễn luật sư đi, nội dung cuộc nói chuyện làm cho bà không mấy lạc quan. Nhân chứng, vật chứng, còn có động cơ phạm tội, tất cả đều có, quan trọng nhất còn có đoạn ghi âm do chính miệng con gái bà nói ra, bằng chứng chất cao như núi. Cái này chính là tội cố ý tổn thương, tội danh rất khó rửa sạch, trừ khi người bị hại chủ động rút đơn kiện, bằng không việc vào nhà giam là không thể tránh khỏi.
An Mẫu cau mày, trầm mặt đi lên lầu, hướng thư phòng đi tới. Bà đẩy cửa phòng ra, thấy An Quốc Bang đang nghe điện thoại, giọng nói hơi cung kính: “Anh Thẩm, không phải Quốc Bang không nể mặt mũi anh, cổ phần trong công ty Lăng thị, tôi thật sự không thể ra tay… ”
“Được, vậy ngày khác tôi sẽ tới cửa gặp cậu, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện.”
Giây lát, An Quốc Bang cúp điện thoại, ý cười trên khóe môi đến còn chưa kịp tản đi.
“Quốc Bang.” An Mẫu đi tới bên cạnh ông, bưng tới cho ông ly trà lá cây bạch hỏa: “Nếu như Thẩm Thế Minh muốn mua cổ phiếu của Lăng thị với giá cao, tại sao ông không bán? Lăng Cận Dương đã vô tình như thế rồi, giờ còn lại muốn cho An Hân ngồi tù, thật sự là quá đáng hận rồi.”
Giơ tay lên xoa chân mày của mình, sắc mặt An Quốc Bang trầm xuống, giọng nói căng thẳng: “Mấy ngày gần đây, Lăng Thuấn mỗi ngày đều hẹn tôi, cũng không phải là vì mấy thứ cổ phần này sao? Do đó tôi không thể bán!”
Giơ tay lên cầm tay của vợ, vẻ mặt ông ảm đạm, cả người như lâm vào trong ký ức, “Năm đó lão Du có đại ân với nhà họ An ta, những năm qua tôi đều khắc sâu trong lòng. Du Thù Lan trong lúc bệnh tình nguy kịch, đã từng dặn dò tôi, nếu sao này bất cứ khi nào Lăng Cận Dương cần, những thứ cổ phần còn nguyên này đều phải trả cho nó! Những cổ phần này nói là của nhà họ An, nhưng thật ra là của nhà họ Du đưa cho chúng ta. Cổ phần mặc dù chúng ta đang giữ, nhưng cuối cùng cũng do Thù Lan cho. Coi như là Lăng Cận Dương không hiểu chuyện, hễ nghĩ tới lão Du và mẹ nó, tôi không thể đổi ý.”
“Nhưng chuyện của Hân Hân thì làm thế nào?” An Mẫu thở dài, khóe mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống. Nhớ tới bộ dáng bị mang đi hôm đó của An Hân, trái tim bà đau như cắt: “Chúng ta chỉ có một đứa con gái cưng, chẳng lẽ phải nhìn nó ngồi tù sao?”
“Dĩ nhiên là không!” An Quốc Bang đứng lên, giơ tay lên ôm hai vai vợ, an ủi bà: “Đừng nghĩ lung tung, tôi sẽ không để con gái ngồi tù. Bà đi ngủ trước đi, ngày mai lúc đi gặp An Hân, bà phải dặn dò con, không phải sợ, mọi việc đều có nhà họ An lo rồi.”
An Mẫu giơ tay lên lau nước mắt, gật đầu một cái, sau đó trở lại phòng ngủ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ngày mai đi thăm con gái.
Sau mấy ngày nằm viện, tình trạng vết thương của Đồng Niệm đã tốt hơn, vết bầm tím trên tay chân cũng không còn nhiều, có thể xuống giường đi lại.
Những ngày này, Lăng Cận Dương đều ăn ngủ ở bệnh viện, rất nhiều tài liệu đều do Mục Duy Hàm đưa tới bệnh viện cho anh xử lý. Đồng Niệm nhìn thấy anh một thân khổ cực nên rất đau lòng, vì vậy cô phối hợp với trị liệu của bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, cố gắng để cho thân thể mình mau chóng khỏe mạnh.
Ăn xong điểm tâm, Đồng Niệm ngồi ở trên giường bệnh, cầm quả táo ở trong tay, thích thú cắn. Kể từ khi nằm viện, cô được chăm sóc cẩn thận, mọi thứ đều rất tốt, có thể được xem là thoải mái.
Liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, Đồng Niệm nhấc chân về phía anh, nghênh ngang đặt ở trên đùi anh, “An xoa bóp chân cho em đi, mỏi chân quá.”
Đặt sấp tài liệu trong tay xuống, Lăng Cận Dương không nói hai lời, giơ tay lên đặt trên bắp chân cô, dịu dàng hỏi: “Em thấy mỏi chỗ nào?”
“Xuống phía dưới một chút.” Đồng Niệm ngồi dựa nửa người vào giường bệnh, nhếch miệng bảo anh, “Đúng rồi, chỗ đó đó, anh nhẹ tay một chút.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve trên bắp chân cô, lực độ vừa phải, “Như vầy được chưa?”
“Ừm!” Đồng Niệm gật đầu một cái, nụ cười sáng lạng: “Lăng Cận Dương, anh xoa bóp không tệ nha, trước kia đã từng học qua sao?”
Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn cô, trên mặt nửa điểm tức giận cũng không có, nhếch môi cười, giọng nói bỗng nhiên nặng nề: “Đồng Niệm, sau khi xuất viện, em phải luôn luôn ở bên cạnh anh, anh đi đến chỗ nào, em cũng phải đi theo, biết chưa?”
Cắn quả táo trong miệng, con ngươi trong mắt Đồng Niệm xoay một vòng, miệng khẽ nhếch lên: “Đã biết rõ, thưa tổng giám đốc của tôi.”
Đưa tay kéo cô, Lăng Cận Dương cúi đầu, hôn lên khóe miệng cô một cái: “Ngoan, như vậy anh mới có thể yên tâm được.”
Ngón tay chọc chọc vào cổ áo sơ mi của anh, Đồng Niệm cắn môi, đáy mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt, cố ý hỏi anh: “Như vậy xin hỏi tổng giám đốc, lúc anh đi vệ sinh, em cũng phải đi theo sao?”
Lăng Cận Dương giơ tay lên vuốt cằm, anh híp mắt lại một cái, môi mím nhẹ: “Ừ, dù sao anh cũng không ngại.”
Ngừng tạm, khóe miệng anh nở một nụ cười, chế nhạo nói: “Em cũng không phải chưa từng thử qua.” Lần trước vào thời điểm cô mắc chứng bệnh tự bế, ngày ngày đều ở bên cạnh anh, anh đi đến chỗ nào cô cũng đi theo đến chỗ đó.
Khuôn mặt Đồng Niệm đỏ lên, hình như cô cũng nhớ tới chuyện gì đó, bĩu môi đánh anh: “Lăng Cận Dương, anh là tên lưu manh.”
Hai người đang đùa giỡn, cửa phòng bệnh có người gõ một cái, Đồng Niệm nhìn thấy có người, vội vàng giãy giụa ra khỏi ngực anh, xấu hổ cúi mặt xuống, cố ý giữ một chút khoảng cách với anh.
“Vào đi.”
Luật sư tiền mang theo cặp công văn đến, lấy tài liệu cần ký bên trong ra, “Ở đây có vài tài liệu, cần Đồng tiểu thư ký tên.”
Lăng Cận Dương lấy tài liệu nhìn qua một chút, đồng thời nghiêm giọng hỏi ông: “Chuyện vụ án, tiến triển như thế nào rồi?”
“Cả hai nhà An và lăng không muốn mích lòng nhau, cho nên vụ án này còn phải gặp nhau thương lượng. Căn cứ vào những báo cáo thương tích của Đồng tiểu thư, tội cố ý đả thương người của An Hân khẳng định khi thành lập, ít nhất là ba năm.”
Đồng Niệm mím môi, nghe không sót một chữ nào, tiễn đồng đen nhánh chớp một cái, cái gì cũng chưa nói.
Sau khi xem xong tài liệu, Lăng Cận Dương đưa cho cô, ánh mắt ôn hòa nói: “Anh xem qua rồi, em ký tên đi.”
Cầm cây bút anh đưa tới, Đồng Niệm cúi đầu, đầu ngón tay có hơi do dự một chút, liền nghe theo lời anh, ký tên của mình vào.
Một tuần lễ sau, thân thể Đồng Niệm phục hồi lại như cũ, có thể xuất viện về nhà. Lăng Cận Dương làm xong thủ tục xuất viện, lái xe đưa cô về nhà.
Lái xe về ngôi nhà bên cạnh bờ sông Thuyên Loan, Lăng Cận Dương để hành lý xuống, từ phòng bếp rót một ly nước, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Trước hết em hãy nghỉ ngơi mấy ngày, cuối tuần hãy trở lại công ty làm.”
“Vâng.” Đồng Niệm uống hết ly nước, cười gật đầu đồng ý.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồng Niệm trong lòng bàn tay, Lăng Cận Dương mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ quyến luyến: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong, anh đặt ở trong tủ lạnh, em tự hâm nóng lại rồi ăn nha.”
Tựa đầu trên bả vai anh, Đồng Niệm thở dài một tiếng, cả người cảm thấy thoải mái. Ở trong bệnh viện mặc dù mọi thứ đều tốt, nhưng dù sao về nhà cũng thấy thoải mái hơn, mấy ngày nay trong lòng cảm thấy ngột ngạt, vừa nhớ nhà, vừa nhớ Rella.
Kể từ khi hai người bọn họ vào cửa, Rella vẫn vây xung quang, cái đuôi nhỏ lay động tỏ vẻ vui mừng. Trong khoảng thời gian này không thấy Đồng Niệm, sau khi nhìn thấy cô, Rella tỏ ý vô cùng thân thiết, thân thể béo ụt ịt của nó rúc vào bên chân của cô, chung thủy không rời đi.
Khoảng thời gian tốt đẹp này, cô cảm thấy hạnh phúc, luôn muốn mãi như vậy.
Sau đó không lâu, Đồng Niệm thu lại cảm giác phập phồng trong lòng, cầm cặp công văn của anh lên. Biết buổi sáng anh còn có một cuộc họp quan trọng, cô đứng dậy tiễn anh đi đến bên cạnh cửa, dịu dàng nói: “Anh đi đến công ty đi, không cần phải lo lắng cho em.’
Lăng Cận Dương lấy tay ôm cô, trong lòng cảm thấy không yên tâm lắm, không nhịn được lảm nhảm nói: “Sau khi xong việc anh sẽ về, em phải ngoan ngoãn ở nhà.”
Đồng Niệm nhấc mũi chân lên, hôn lên mặt anh một cái, vẻ mặt tươi cười nói: “Lăng Cận Dương, nhiệm vụ của anh bây giờ là làm có tiền nuôi em, không phải huyên thuyên, biết không?”
Lăng Cận Dương nhếch môi cười, anh giơ tay giữ lấy đầu cô, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi cô một cái, sau đó mới lưu luyến rời khỏi.
Sau khi tiễn anh đi làm, Đồng Niệm mới xoay người trở lại phòng ngủ, trong lúc sắp xếp lại đồ đạc trong vali, thì cô nghe điện thoại di động trong túi xách reo lên. Đồng Niệm móc ra xem, là Lăng Trọng gọi tới, kiềm chế lại sự thấp thỏm trong lòng, Đồng Niệm nhận điện thoại.
Hồi lâu Đồng Niệm cúp điện thoại, nhanh chóng đi ra cửa, đi tới quán trà mà Lăng Trọng hẹn gặp mặt.
Lái xe trở lại bệnh viện, Lăng Cận Dương đi lên phòng chăm sóc đặc biệt ở lầu hai, đi tới ngoài cửa phòng bệnh, từ cửa sổ nhìn vào, thấy Đồng Niệm còn chưa tỉnh, liền xoay người trở lại, ngồi xuống trên ghế dài.
“Chuyện muốn làm xong rồi sao?” Quyền Yến Thác còn chưa đi, cúi đầu chơi điện thoại di động.
Lăng Cận Dương mím môi gật đầu một cái, trong mắt vẫn còn vẻ tàn khốc, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Lần này đối với nhà họ An, anh tuyệt đối sẽ không nương tay, nếu không có thể làm bạn bè, thì chỉ có thể là thù địch. Cư xử với kẻ địch, anh luôn làm theo cách là bức ép tới bước đường cùng.
“A Thác!” Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa chân mày, sắc mặt có chút khổ sở mở miệng: “Nếu nhà họ An tìm đến ba của cậu…”
Quyền Yến Thác hiểu ý tứ của anh, nhếch môi cười nói: “Ba của An Hân và ba tôi mặc dù có chút giao tình, chẳng qua bà nội tôi không thích nhà họ An, cho nên ba tôi nhất định sẽ tránh, tuyệt đối sẽ không ra mặt, cậu yên tâm đi! ”
Hai người nắm tay thành quyền đấm nhẹ vào nhau, đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương nhuộm đầy ý cười, “Cảm ơn, người anh em.”
Quyền Yến Thác chau chau mày, đôi mắt hoa đào hẹp dài nheo lại, cười nói: “Không cần cảm ơn, cậu đã trở lại rồi, tôi đi đây. Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, vợ của cậu đã tìm trở về, nhưng ngược lại cả đêm tôi không thấy vợ tôi rồi.”
Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, chân mày nhíu chặc giãn ra: “Sở Kiều đồng ý lấy cậu sao?”
“Cô ấy dám không đồng ý sao?” Nghe nói như thế, mày kiếm xinh đẹp của Quyền Yến Thác khẽ cau lại, chỉ là rất nhanh biến mất.
Giơ tay vỗ vỗ lên bờ vai của anh, Lăng Cận Dương khuyên bảo, “Đừng có ép người ta quá, nếu không người ta chạy thật, khi đó cậu chịu khổ.”
“Chạy?” Quyền Yến Thác lạnh lùng nhếch môi lên, đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc, “Tôi không tin không trị được cô ấy.”
Khe khẽ thở dài, Lăng Cận Dương cảm thấy có chút nhức đầu, hai người này thấy mặt nhau là ầm ĩ, không thấy mặt còn ầm ĩ hơn, tính tình của Sở Kiều cũng không có hiền lành, về sau nhất định sẽ còn xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhìn bóng lưng Quyền Yến Thác đi xa, Lăng Cận Dương nở nụ cười lắc đầu một cái, môi hơi nhếch lên. Làm khổ nhau đi, trên đời này bất luận tình cảm khắc cốt ghi tâm, đều phải trải qua một phen hành hạ, chỉ hy vọng sau một thời gian công kích lẫn nhau, họ có thể buộc thật chặt ở cùng nhau.
Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhiệt độ thích hợp. Lăng Cận Dương đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn đôi mắt hơi khép lại của Đồng Niệm, kiết hầu không nhịn được chuyển động lên xuống, trên mu bàn tay cô dều là vết máu, đặt vào trong mắt anh, chói mắt đến lạ thường.
Khẽ vuốt ve gương mặt cô, Lăng Cận Dương giơ tay lên sờ tới tấm băng gạc vừa dày vừa nặng, trái tim từng trận buộc chặt. Cô từ trên lầu cao té xuống như vậy, can đảm liều mạng bất chấp tất cả, nhưng sự can đảm này lại làm trong lòng anh run sợ.
Đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu như cô bị té ở chỗ nào đó, biết đâu sẽ mất mạng thật.
Nghĩ đến chỗ này, Lăng Cận Duông cả người run lên một cái, thoáng chốc cắt đứt những ý niệm không tốt kia, lại không dám suy nghĩ. Anh nâng mu bàn tay sưng đỏ của Đồng Niệm lên, đặt trên môi hôn lên một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt của cô, yên tỉnh chờ cô tỉnh lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đồng Niệm từ từ mở mắt, cô cảm thấy cả người đều đau nhức, cắn môi kêu đau một tiếng.
“Niệm Niệm, em đã tỉnh.” Lăng Cận Dương vẫn ngồi bên cạnh cô, thấy cô mở mắt, lập tức cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô hỏi: “Em có khó chịu chỗ nào không?”
Trước mặt giọi vào khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, Đồng Niệm khóe mắt chua xót, không nhịn được giơ tay lên sờ mặt anh, cảm nhận được nhiệt độ chân thật, khàn khàn thì thầm: “Em vẫn chưa chết sao?”
Cúi đầu hôn lên môi cô một cái, Lăng Cận Dương nháy mắt, nhếch miệng cười: “Đồ ngốc, anh sẽ không để cho em chết.”
Đồng Niệm muốn nâng cánh tay lên ôm anh một cái, lại phát hiện ra cả người đều đau, cánh tay cũng không nhúc nhích được.
“Đừng cử động.” Đè cánh tay của cô lại, Lăng Cận Dương nhíu mày, dịu dàng nói: “Cả người em đều bầm tím, bác sĩ bảo em nằm yên trên giường, tạm thời không thể động đậy.”
Giơ tay điều chỉnh giường bệnh nâng cao lên một chút, Lăng Cận Dương cầm ly nước lên, đút cho cô một chút nước ấm, nhỏ giọng hỏi cô: “Đầu vẫn còn choáng váng sao?”
Uống chút nước, Đồng Niệm cảm thấy có chút thoải mái hơn, cô giơ tay lên sờ băng gạc quấn trên đầu mình hỏi, “Em bị thương ở đầu sao?”
“Chấn thương sọ não nhẹ.” Lăng Cận Dương cũng không có giấu giếm cô, lời của bác sĩ đều nói chi tiết cho cô biết, tránh để cho cô suy nghĩ lung tung, “Chỉ cần quan sát ba ngày, nếu đầu không có triệu chứng buồn nôn hay choáng váng, cũng sẽ không có chuyện gì.”
Đồng Niệm mím môi gật đầu một cái, tiễn đồng đen nhánh chớp một cái, hỏi anh: “Là An Hân cho người là sao?”
“Ừ!” Lăng Cận Dương trầm mặt, giọng nói lộ ra lạnh lẽo: “Anh đã báo cảnh sát, cô ta lần này phải ngồi tù.”
Đôi mắt thoáng qua cái gì đó, Đồng Niệm nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh cũng không có nói nhiều, bất quá trong lòng lại nổi lên một đợt sóng nhỏ.
“Niệm Niệm.” Lăng Cận Dương rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm người bên cạnh, ánh mắt nghiêm khắc: “Em có biết từ lầu bốn nhảy xuống, sẽ nguy hiểm cỡ nào không?”
Giọng nói của anh có chút nặng nề, ánh mắt Đồng Niệm trốn tránh, cô biết mình không nên nhảy. Nhưng tình hình vào lúc đó, cô không còn lựa chọn nào khác.
Anh cẩn thận đỡ cô dậy, Lăng Cận Dương bưng lấy mặt của cô, hai người bốn mắt lo lắng nhìn nhau, anh mím chặt môi, tạo thành một đường thẳng tắp: “Đồng Niệm, em hãy nhớ kỹ. Đối với anh mà nói, mạng của em vĩnh viễn là quan trọng nhất.”
Đồng Niệm hít vào một hơi thật sâu, kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng đặt đầu mình lên bả vai anh, môi mấp máy nhẹ. Cô hiểu ý tứ anh, cũng hiểu được anh rất lo lắng khi nhìn thấy cô bị thương.
Mặc dù cô rút người vào trong lòng ngực anh, nhưng Lăng Cận Dương lo lắng cho vết thương của cô, không dám dùng sức ôm cô, chỉ có thể hơi hơi khép tay lại ôm cô. Lần này thật nguy hiểm, mặc dù là chuyện xấu, nhưng cuối cùng là bình an vượt qua.
Sau giữa trưa, Đồng Niệm ăn, uống thuốc rồi lại ngủ, y tá nói ít nhất phải ngủ ba giờ. Lăng Cận Dương thu xếp xong cho cô, thấy cô ngủ rất say sưa, liền dặn dò y tá chăm sóc một chút, anh đi về nhà một lát.
Từ tối hôm qua đến giờ, anh vẫn chưa có về nhà, anh cần tắm rửa thay quần áo khác, mới có thể tiếp tục chăm sóc cô.
Lái xe trở lại Lan Uyển, Lăng Cận Dương vừa bước chân vào phòng khách, liền nhìn thấy các người giúp việc đang dọn dẹp ly tách, thấy rất rõ ràng rằng khách mới tới nhà, hơn nữa vừa mới rời đi.
“Cận Dương!” Lăng Trọng ngồi trên sofa trầm tư, nhìn con trai trở lại, chân mày giật giật, “Niệm Niệm thế nào rồi?”
Lăng Cận Dương liếc mắt nhìn ly trà đã dùng qua, trong lòng đoán được là ai tới, trầm giọng nói: “Còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm.”
Thở dài một hơi thật sâu, Lăng Trọng cau mày, chỉ cảm thấy chuyện khó giải quyết. Ông hoàn toàn không nghĩ tới An Hân lại có thể làm ra chuyện như vậy, mặc dù ông rất thích cô, nhưng chuyện lần này đã hoàn toàn làm cho ông thất vọng.
Nhưng dù thất vọng với An Hân, cuối cùng vẫn phải đắn đo với nhà họ An.
“Cận Dương…” Lăng Trọng vừa định mở miệng, lại bị Lăng Cận Dương trước một bước cắt đứt.
“Ba!” Lăng Cận Dương trầm mặt, giữa hai chân mày hiện lên vẻ cố chấp: “Chuyện này không có con đường nào khác, An Hân phải ngồi tù.’
Lăng Trọng thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh con trai, giọng nói nặng nề: “Cận Dương, nếu như An Hân ngồi tù, vậy nhà chúng ta và nhà họ an sẽ trở mặt thành thù! Đây không phải là kết quả ba muốn!”
“Ba.” Lăng Cận Dương mím môi, đôi mắt thâm thúy bốc lên một cỗ sáng loáng, “Đồng Niệm thiếu chút nữa mất mạng, chẳng lẽ mạng của em ấy, không đáng giá bằng nhà họ An sao?”
Lăng Trọng thấy không thoải mái, bởi vì lời con trai nói, cau mày: “ba không có ý này, chỉ là trong chuyện này còn có giao tình của hai nhà, An Quốc Bang lại tới cửa tạ tội, dù sao An Hân cũng là con gái một, nếu như phải ngồi tù, vậy ông ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Kệ ông ta.” Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, khóe mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo, “Chuyện của An Hân con có chứng cứ xác thật, ai cũng không thể chống chế. Ba, chuyện này ba đừng để ý, tất cả đều để cho con xử lý đi.”
“Ai…” Lăng Trọng phiền não lắc đầu một cái, giọng nói chán nản: “Con bây giờ không đủ tỉnh táo, xử lý chuyện khó tránh khỏi gặp sơ suất.”
Lăng Cận Dương không nói thêm gì nữa, tâm ý của anh đã quyết, lại có chứng cứ trong tay, cũng không sợ đối phương sử dụng thủ đoạn gì. Giọng điệu anh thong thả, vẻ mặt mệt mỏi: “Ba, con lên thay quần áo rồi trở lại bệnh viện, Niệm Niệm chỉ có một mình.”
Lăng Trọng còn chưa nói xong, nhìn thấy con trai đã xoay người rời đi, ánh mắt ông dao động, mím môi không nói ra.
Trở lại phòng ngủ, tắm rửa, thay xong quần áo, Lăng Cận Dương khắp người mệt mỏi tản đi không ít. Anh đứng ở trước gương thắt cà vạt, khóe mắt liếc thấy Dung Mụ đi tới, sắc mặt trầm xuống.
“Cậu chủ.” Sắc mặt vú Dung không được tốt lắm, “Cậu thật sự muốn tiểu thư An Hân đi tù sao?”
"Vâng!"
Lăng Cận Dương mím chặt môi, không muốn lừa gạt bà, chuyện này làm rùm lên, mọi người sớm muộn cũng sẽ biết.
Vú Dung thở dài một cái, cau mày, giọng nói có chút bất lực: “Vú biết cậu không thích nghe, mà vú còn càu nhàu. Cậu chủ, cậu ngàn vạn lần đừng có hành động theo cảm tính, dù tiểu thư An Hân có làm sai cái gì, cậu cũng không được cùng nhà họ An trở mặt, cậu biết không?”
“Vú Dung!” Lăng Cận Dương giọng điệu khó chịu, hai mắt nhuộm đầy tức giận: “Đồng Niệm còn nằm ở trong bệnh viện, thiếu chút nữa là mất mạng, vú còn bảo con bỏ qua cho An Hân sao?”
Nhìn vẻ mặt tức giận của anh, trong lòng vú Dung đầy chua xót, bà tiến lên một bước, kéo tay của anh, nói đầy ẩn ý: “Vú biết cậu đau lòng, nhưng không thể cùng nhà họ An trở mặt, phu nhân trước khi chết đã dặn đi dặn lại, cậu tuyệt đối không thể quên được.”
“Con không quên.” Lăng Cận Dương rũ mắt xuống, sắc mặt có chút hòa hoãn, “Con hiểu tâm ý của mẹ con, bà ấy muốn nhà họ An trợ giúp Lăng thị! Nhưng Lăng thị ngày hôm nay, không cần bất kỳ người nào trợ giúp nữa.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, vú Dung buồn bã, bà quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa một chút, sau khi xác định không có người nào khác, mới đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cậu thật sự nghĩ rằng phu nhân muốn cậu thân cận nhà họ An là vì Lăng thị sao?”
Nghe được lời của bà, ánh mắt Lăng Cận Dương biến đổi mạnh, “Vú Dung, vú nói vậy là có ý gì?”
Vú Dung ngẩng mặt, bình tĩnh nhìn vào mắt anh, giọng nói khẽ phát run, “Cả cuộc đời này phu nhân đều dành hết tâm huyết cho cậu. Nhà họ An, chính là Hộ Thân Phù (*) phu nhân để lại cho cậu.”
Hộ Thân Phù (*): Bùa hộ mệnh.
Hai mắt Lăng Cận Dương híp lại một cái, nhìn chằm chằm ánh mắt của bà hỏi: “Các người có chuyện gì gạt con?”
Giơ tay lên đè lên lưng của anh, sắc mặt vú Dung bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ khác thường gì, “Cậu chủ, cậu đừng suy nghĩ nhiều, phu nhân làm tất cả là vì cậu, chỉ cần cậu làm theo lời của phu nhân là được.”
Nhìn hai mắt vú Dung nhuốm nước mắt, đáy lòng nghi ngờ của Lăng Cận Dương tiêu tán mất, anh nghĩ không ra được đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, chỉ là bà lại dùng mẹ anh ra làm áp lực.
Sửa sang xong cà vạt, Lăng Cận Dương cầm đồ lên đi ra ngoài, giọng nói lạnh nhạt: “Vú Dung, mọi chuyện con tự biết có chừng mực.”
Nhìn ánh mắt sắc bén của anh lóe lên, đáy lòng Vú Dung chìm xuống, bà chạy theo anh, muốn tiếp tục khuyên can. Nhưng anh bước rất nhanh, dù gì bà cũng đã lớn tuổi, mới bước được mấy bước đã bị bỏ lại phía sau.
"Cậu chủ . . ."
Đuổi tới phòng khách, vú Dung kêu anh một tiếng, thấy anh cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, lái xe rất nhanh rời khỏi Lan Uyển.
Kinh ngạc đứng tại chỗ hồi lâu, ánh mắt bà ảm đạm xuống, bà hiểu có một số việc, cho dù bà có liều mạng ngăn cản, nhưng cũng không thể tránh được.
Trên sofa trong phòng khách, Lăng Trọng buông tờ báo trên tay xuống, mắt thấy Lăng Cận Dương đi mất, đôi mắt thâm thúy giật giật.
Vú Dung xoay người, nhíu mày liếc nhìn ông, bà mấp máy miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không có mở miệng, xoay người trở lại phòng ngủ.
Lăng Trọng ngồi ở trên sofa, nhìn theo bóng lưng bà, chân mày nhăn lại, đôi mắt yên tĩnh.
Đêm khuya, tại biệt thự nhà họ An.
An Mẫu vừa tiễn luật sư đi, nội dung cuộc nói chuyện làm cho bà không mấy lạc quan. Nhân chứng, vật chứng, còn có động cơ phạm tội, tất cả đều có, quan trọng nhất còn có đoạn ghi âm do chính miệng con gái bà nói ra, bằng chứng chất cao như núi. Cái này chính là tội cố ý tổn thương, tội danh rất khó rửa sạch, trừ khi người bị hại chủ động rút đơn kiện, bằng không việc vào nhà giam là không thể tránh khỏi.
An Mẫu cau mày, trầm mặt đi lên lầu, hướng thư phòng đi tới. Bà đẩy cửa phòng ra, thấy An Quốc Bang đang nghe điện thoại, giọng nói hơi cung kính: “Anh Thẩm, không phải Quốc Bang không nể mặt mũi anh, cổ phần trong công ty Lăng thị, tôi thật sự không thể ra tay… ”
“Được, vậy ngày khác tôi sẽ tới cửa gặp cậu, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện.”
Giây lát, An Quốc Bang cúp điện thoại, ý cười trên khóe môi đến còn chưa kịp tản đi.
“Quốc Bang.” An Mẫu đi tới bên cạnh ông, bưng tới cho ông ly trà lá cây bạch hỏa: “Nếu như Thẩm Thế Minh muốn mua cổ phiếu của Lăng thị với giá cao, tại sao ông không bán? Lăng Cận Dương đã vô tình như thế rồi, giờ còn lại muốn cho An Hân ngồi tù, thật sự là quá đáng hận rồi.”
Giơ tay lên xoa chân mày của mình, sắc mặt An Quốc Bang trầm xuống, giọng nói căng thẳng: “Mấy ngày gần đây, Lăng Thuấn mỗi ngày đều hẹn tôi, cũng không phải là vì mấy thứ cổ phần này sao? Do đó tôi không thể bán!”
Giơ tay lên cầm tay của vợ, vẻ mặt ông ảm đạm, cả người như lâm vào trong ký ức, “Năm đó lão Du có đại ân với nhà họ An ta, những năm qua tôi đều khắc sâu trong lòng. Du Thù Lan trong lúc bệnh tình nguy kịch, đã từng dặn dò tôi, nếu sao này bất cứ khi nào Lăng Cận Dương cần, những thứ cổ phần còn nguyên này đều phải trả cho nó! Những cổ phần này nói là của nhà họ An, nhưng thật ra là của nhà họ Du đưa cho chúng ta. Cổ phần mặc dù chúng ta đang giữ, nhưng cuối cùng cũng do Thù Lan cho. Coi như là Lăng Cận Dương không hiểu chuyện, hễ nghĩ tới lão Du và mẹ nó, tôi không thể đổi ý.”
“Nhưng chuyện của Hân Hân thì làm thế nào?” An Mẫu thở dài, khóe mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống. Nhớ tới bộ dáng bị mang đi hôm đó của An Hân, trái tim bà đau như cắt: “Chúng ta chỉ có một đứa con gái cưng, chẳng lẽ phải nhìn nó ngồi tù sao?”
“Dĩ nhiên là không!” An Quốc Bang đứng lên, giơ tay lên ôm hai vai vợ, an ủi bà: “Đừng nghĩ lung tung, tôi sẽ không để con gái ngồi tù. Bà đi ngủ trước đi, ngày mai lúc đi gặp An Hân, bà phải dặn dò con, không phải sợ, mọi việc đều có nhà họ An lo rồi.”
An Mẫu giơ tay lên lau nước mắt, gật đầu một cái, sau đó trở lại phòng ngủ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ngày mai đi thăm con gái.
Sau mấy ngày nằm viện, tình trạng vết thương của Đồng Niệm đã tốt hơn, vết bầm tím trên tay chân cũng không còn nhiều, có thể xuống giường đi lại.
Những ngày này, Lăng Cận Dương đều ăn ngủ ở bệnh viện, rất nhiều tài liệu đều do Mục Duy Hàm đưa tới bệnh viện cho anh xử lý. Đồng Niệm nhìn thấy anh một thân khổ cực nên rất đau lòng, vì vậy cô phối hợp với trị liệu của bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, cố gắng để cho thân thể mình mau chóng khỏe mạnh.
Ăn xong điểm tâm, Đồng Niệm ngồi ở trên giường bệnh, cầm quả táo ở trong tay, thích thú cắn. Kể từ khi nằm viện, cô được chăm sóc cẩn thận, mọi thứ đều rất tốt, có thể được xem là thoải mái.
Liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, Đồng Niệm nhấc chân về phía anh, nghênh ngang đặt ở trên đùi anh, “An xoa bóp chân cho em đi, mỏi chân quá.”
Đặt sấp tài liệu trong tay xuống, Lăng Cận Dương không nói hai lời, giơ tay lên đặt trên bắp chân cô, dịu dàng hỏi: “Em thấy mỏi chỗ nào?”
“Xuống phía dưới một chút.” Đồng Niệm ngồi dựa nửa người vào giường bệnh, nhếch miệng bảo anh, “Đúng rồi, chỗ đó đó, anh nhẹ tay một chút.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve trên bắp chân cô, lực độ vừa phải, “Như vầy được chưa?”
“Ừm!” Đồng Niệm gật đầu một cái, nụ cười sáng lạng: “Lăng Cận Dương, anh xoa bóp không tệ nha, trước kia đã từng học qua sao?”
Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn cô, trên mặt nửa điểm tức giận cũng không có, nhếch môi cười, giọng nói bỗng nhiên nặng nề: “Đồng Niệm, sau khi xuất viện, em phải luôn luôn ở bên cạnh anh, anh đi đến chỗ nào, em cũng phải đi theo, biết chưa?”
Cắn quả táo trong miệng, con ngươi trong mắt Đồng Niệm xoay một vòng, miệng khẽ nhếch lên: “Đã biết rõ, thưa tổng giám đốc của tôi.”
Đưa tay kéo cô, Lăng Cận Dương cúi đầu, hôn lên khóe miệng cô một cái: “Ngoan, như vậy anh mới có thể yên tâm được.”
Ngón tay chọc chọc vào cổ áo sơ mi của anh, Đồng Niệm cắn môi, đáy mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt, cố ý hỏi anh: “Như vậy xin hỏi tổng giám đốc, lúc anh đi vệ sinh, em cũng phải đi theo sao?”
Lăng Cận Dương giơ tay lên vuốt cằm, anh híp mắt lại một cái, môi mím nhẹ: “Ừ, dù sao anh cũng không ngại.”
Ngừng tạm, khóe miệng anh nở một nụ cười, chế nhạo nói: “Em cũng không phải chưa từng thử qua.” Lần trước vào thời điểm cô mắc chứng bệnh tự bế, ngày ngày đều ở bên cạnh anh, anh đi đến chỗ nào cô cũng đi theo đến chỗ đó.
Khuôn mặt Đồng Niệm đỏ lên, hình như cô cũng nhớ tới chuyện gì đó, bĩu môi đánh anh: “Lăng Cận Dương, anh là tên lưu manh.”
Hai người đang đùa giỡn, cửa phòng bệnh có người gõ một cái, Đồng Niệm nhìn thấy có người, vội vàng giãy giụa ra khỏi ngực anh, xấu hổ cúi mặt xuống, cố ý giữ một chút khoảng cách với anh.
“Vào đi.”
Luật sư tiền mang theo cặp công văn đến, lấy tài liệu cần ký bên trong ra, “Ở đây có vài tài liệu, cần Đồng tiểu thư ký tên.”
Lăng Cận Dương lấy tài liệu nhìn qua một chút, đồng thời nghiêm giọng hỏi ông: “Chuyện vụ án, tiến triển như thế nào rồi?”
“Cả hai nhà An và lăng không muốn mích lòng nhau, cho nên vụ án này còn phải gặp nhau thương lượng. Căn cứ vào những báo cáo thương tích của Đồng tiểu thư, tội cố ý đả thương người của An Hân khẳng định khi thành lập, ít nhất là ba năm.”
Đồng Niệm mím môi, nghe không sót một chữ nào, tiễn đồng đen nhánh chớp một cái, cái gì cũng chưa nói.
Sau khi xem xong tài liệu, Lăng Cận Dương đưa cho cô, ánh mắt ôn hòa nói: “Anh xem qua rồi, em ký tên đi.”
Cầm cây bút anh đưa tới, Đồng Niệm cúi đầu, đầu ngón tay có hơi do dự một chút, liền nghe theo lời anh, ký tên của mình vào.
Một tuần lễ sau, thân thể Đồng Niệm phục hồi lại như cũ, có thể xuất viện về nhà. Lăng Cận Dương làm xong thủ tục xuất viện, lái xe đưa cô về nhà.
Lái xe về ngôi nhà bên cạnh bờ sông Thuyên Loan, Lăng Cận Dương để hành lý xuống, từ phòng bếp rót một ly nước, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Trước hết em hãy nghỉ ngơi mấy ngày, cuối tuần hãy trở lại công ty làm.”
“Vâng.” Đồng Niệm uống hết ly nước, cười gật đầu đồng ý.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồng Niệm trong lòng bàn tay, Lăng Cận Dương mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ quyến luyến: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong, anh đặt ở trong tủ lạnh, em tự hâm nóng lại rồi ăn nha.”
Tựa đầu trên bả vai anh, Đồng Niệm thở dài một tiếng, cả người cảm thấy thoải mái. Ở trong bệnh viện mặc dù mọi thứ đều tốt, nhưng dù sao về nhà cũng thấy thoải mái hơn, mấy ngày nay trong lòng cảm thấy ngột ngạt, vừa nhớ nhà, vừa nhớ Rella.
Kể từ khi hai người bọn họ vào cửa, Rella vẫn vây xung quang, cái đuôi nhỏ lay động tỏ vẻ vui mừng. Trong khoảng thời gian này không thấy Đồng Niệm, sau khi nhìn thấy cô, Rella tỏ ý vô cùng thân thiết, thân thể béo ụt ịt của nó rúc vào bên chân của cô, chung thủy không rời đi.
Khoảng thời gian tốt đẹp này, cô cảm thấy hạnh phúc, luôn muốn mãi như vậy.
Sau đó không lâu, Đồng Niệm thu lại cảm giác phập phồng trong lòng, cầm cặp công văn của anh lên. Biết buổi sáng anh còn có một cuộc họp quan trọng, cô đứng dậy tiễn anh đi đến bên cạnh cửa, dịu dàng nói: “Anh đi đến công ty đi, không cần phải lo lắng cho em.’
Lăng Cận Dương lấy tay ôm cô, trong lòng cảm thấy không yên tâm lắm, không nhịn được lảm nhảm nói: “Sau khi xong việc anh sẽ về, em phải ngoan ngoãn ở nhà.”
Đồng Niệm nhấc mũi chân lên, hôn lên mặt anh một cái, vẻ mặt tươi cười nói: “Lăng Cận Dương, nhiệm vụ của anh bây giờ là làm có tiền nuôi em, không phải huyên thuyên, biết không?”
Lăng Cận Dương nhếch môi cười, anh giơ tay giữ lấy đầu cô, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi cô một cái, sau đó mới lưu luyến rời khỏi.
Sau khi tiễn anh đi làm, Đồng Niệm mới xoay người trở lại phòng ngủ, trong lúc sắp xếp lại đồ đạc trong vali, thì cô nghe điện thoại di động trong túi xách reo lên. Đồng Niệm móc ra xem, là Lăng Trọng gọi tới, kiềm chế lại sự thấp thỏm trong lòng, Đồng Niệm nhận điện thoại.
Hồi lâu Đồng Niệm cúp điện thoại, nhanh chóng đi ra cửa, đi tới quán trà mà Lăng Trọng hẹn gặp mặt.
Bình luận facebook