Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Edit: windy
Trương Hoài dùng tay trái viết tên mình, Trần Thần lạnh mặt: "Ngươi vẫn còn không nhận tội sao?"
Trương Hoài ngẩng mắt khiếp đảm nhìn thoáng qua chủ mẫu, chậm rãi quỳ ở trên mặt đất: "Ta không biết phạm lỗi gì, vẫn mong phu nhân chỉ rõ."
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Nếu ngươi nhận tội, còn có thể xử nhẹ, nếu là nhất định phải có nhân vật chứng chứng đầy đủ, vậy ngươi nhất định phải chết." Trần Thần cười lạnh.
Tĩnh Thục cùng Nhã Phượng ngồi ở một bên nhìn, cảm thấy hôm nay Trần Thần không giống trước kia, quá khí phách, quả thực giống một nữ phán quan cương trực công chính, vô cùng uy nghiêm. Nàng khác với trưởng công chúa trong quận vương phủ cao ngạo và Quận Vương phi, khí thế kia không phải cao ngạo khinh bỉ người khác, mà là giống chính nghĩa hóa thân, làm cho người ta sợ.
Trương Hoài cúi thấp đầu nghĩ một lát, rốt cục quyết định nói ra tình hình thực tế: "San Hô đỏ quả thật là ta lấy đi, bởi vì nương tử nhà tôi đã liên tục sinh hai lần thai đều chết, lần này nàng lại sắp sinh, ta. . . Ta cực kỳ lo lắng, cho nên đánh cắp Tống Tử san hô, hi vọng có thể phù hộ nương tử sinh được hài tử khỏe mạnh. Vốn nghĩ ở nhà để hai ngày sẽ đưa trở về, ai ngờ tới lúc trở về, không cẩn thận làm gãy một nhánh. Ta không dám nói, là bởi vì một nhà già trẻ chúng ta đều dựa vào chút tiền bạc làm hộ viện để nuôi sống nhau, cầu phu nhân tha cho cả nhà ta một miếng ăn đi.”
Tĩnh Thục thân thiết hỏi han: "Vậy nương tử sinh sao rồi?"
Trương Hoài khổ sở lắc đầu: "Chưa được, đã đau hai ngày, vẫm chưa thể sinh."
Tĩnh Thục có phần sợ hãi, cắn môi sợ hãi nhìn về phía Trần Thần. Trần Thần an ủi: "Ngươi đừng lo lắng, bắt đầu đau cũng không phải muốn sinh, là sau một lúc mới có thể sinh. Trương Hoài, ngươi có nghĩ tới, lấy san hô này về, sẽ tăng thêm trách nhiệm trong lòng thê tử ngươi không."
Trương Hoài sửng sốt: "Vì cái gì?"
"Với tiền công của ngươi, căn bản là không mua nổi thứ này, cho dù là ngươi nói mượn của người, ngươi có bằng hữu có tiền sao? Thê tử ngươi cũng không nhất định tin tưởng. Khả năng tốt nhất chính là trộm được, ngươi là người hầu tại phủ thứ sử, nàng tự nhiên sẽ nghĩ tới ngươi là trộm trong phủ. Cho nên trong lòng nàng sẽ không an tâm, sợ ngươi làm chuyện xấu, sợ ngươi bởi vậy bị hoạch tội. Kiểu này với sản phụ mà nói cực kỳ trí mạng ngươi có biết hay không, trước kia sinh tử thai, lần này chỉ sợ. . . phụ nhân cũng sẽ có nguy hiểm." Trần Thần bình tĩnh nói.
Trương Hoài vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, thì thào lẩm bẩm: "Khó trách, khó trách nàng bảo ta khẩn trương trở về, còn nói có mẫu thân chiếu cố là được, bảo ta nhanh trở về làm việc. Hóa ra là. . ." Hắn đột nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu: "Hai vị phu nhân đại nhân đại lượng, nương tử ta đang trong thời gian nguy cấp, cho ta đi về nhìn trước một cái đi, sau đó ta nhất định trở về, mặc cho hai vị phu nhân xử lý."
Tĩnh Thục khoanh tay sờ sờ bụng, bỗng nhiên có một suy nghĩ lớn mật: "Biểu tẩu, ta muốn đi nhà hắn nhìn một cái, nói cho nương tử hắn ta không trách hắn, để cho nàng an tâm sinh hài tử."
Trần Thần mỉm cười: "Đệ muội tâm địa lương thiện, chỉ là muội cũng mang thai, đi lại có nhiều bất tiện, chỉ phái người đi là được."
Kỳ thật Tĩnh Thục là muốn nhìn một người sinh hài tử rốt cuộc là như thế nào, trong lòng đã có ý định, nói mang thêm vài người che chở, không có vấn đề. Tiểu nương tử bình thường nhu nhược, nhưng là tới lúc mạnh mẽ, cũng cực kỳ bướng bỉnh. Trần Thần không có biện pháp, đành phải tự mình đi cùng nàng.
Trương gia ở ngoại thành trong một cái sân nhỏ, phòng ốc thấp bé, cửa sổ cũ nát, đủ thấy bần hàn. Vừa mới đi đến phía trước cửa sổ liền nghe được tiếng kêu khóc tê tâm phế liệt. Tĩnh Thục sợ tới mức run lên, nắm chặt tay Trần Thần.
"Nếu muội sợ, chúng ta đừng đi vào, kỳ thật cũng không có gì để nhìn, đến lúc đó muội liền biết." Trần Thần thấp giọng nói.
Bên trong có bà mụ nói: "Đầu đứa nhỏ bị kẹt, ngươi mau dùng lực, không thế thì, cả mẹ lần hài tử khả năng chỉ giữ được một."
Tay Tĩnh Thục run lên, nắm ngón tay Trần Thần trắng bệch.
"Bảo vệ hài tử, hài tử của ta. . . Nhất định phải bảo vệ hài tử. . ." Tiếng sản phụ nói khàn khàn khóc kêu hô.
Trương Hoài đã sớm xông vào, lại bị mẫu thân đẩy ra: “Nam nhân không thể vào phòng sinh, ngươi mau đi ra, thật sự không được chỉ có thể bảo vệ đứa nhỏ thôi.”
Trương Hoài đứng ở ngoài cách cửa sổ gọi nương tử, thêm lực cho nàng: “Nàng dùng sức đi, sinh đứa nhỏ ra, hai người các nàng liền vô sự rồi.”
“Chàng… Sao lại trở về? Không đi gặp?” Sản phụ nhìn thấy phu quân, vội vàng hỏi han.
Bà mụ vội la lên: "Các ngươi đừng nói chuyện, mau ra sức."
Tĩnh Thục nhẹ vỗ về bụng, rốt cuộc không nghe nổi nữa, vén rèm lên liền xông vào: “Ta là chủ nhân của San hô đỏ, ngươi không cần lo lắng, san hô kia là ta đồng ý cho tướng công ngươi cầm đi. Quay về ta bảo phường trang sức làm một vòng san hô đeo tay đưa cho con của ngươi, ngươi mau cố gắng sinh đứa nhỏ ra. Nếu ngươi không có sữa, sau để ta làm bà vú của con ngươi.”
Phụ nhân kia thấy có hai vị phu nhân xinh đẹp mặc tơ lụa tiến vào, khí thế vừa thấy liền biết người của nhà phú hộ, liền tin tưởng không nghi ngờ gì. Trong lòng kiên định, run rẩy “Được” một tiếng, nắm chặt tay kêu một tiếng lớn “A…”, nàng dùng hết sức lực toàn thân.
“Được rồi, được rồi, ra rồi.” Bà mụ kinh hỉ nói một câu, đưa một đứa nhỏ từ bên trong ra, một tiếng khóc sơ sinh yếu ớt vang lên.
Tĩnh Thục thở dài một hơi, lúc này mới buông bàn tay bị nắm chặt của Trần Thần ra, như trút được gánh nặng nhìn về phía sản phụ kia.
“Chúc mừng chúc mừng, là đứa bé mập mạp.” Bà mụ nhanh nhẹn ôm lấy đứa nhỏ, đưa cho mẹ Trương.
Sản phụ vui mừng giật khóe miệng khóc, nhìn Tĩnh Thục nói: “Đa tạ phu nhân.”
Tĩnh Thục lắc đầu: "Ngươi không cần như vậy, qua mấy tháng nữa, ta cũng phải sinh, ta chỉ muốn tích đức cho con." Nhìn lướt qua gian phòng chỉ có bốn bức tường, Tĩnh Thục lấy chút bạc vụn từ trong túi ra: "Những thứ này các ngươi cầm đi, ăn đồ tốt hơn, chẳng thế thì sao có thể dưỡng thân thể cho tốt được?"
Người Trương gia đương nhiên vô cùng cảm tạ, Tĩnh Thục cùng Trần Thần lên xe ngựa, mới lưu luyến nói: “Biểu tẩu, lúc tỷ sinh, có sợ không?”
Trần Thần cười nói: “Thân thể ta không tồi, không khó giống nàng ta, ngày thường cũng rất thuận lợi. Muội yên tâm, ta sẽ cho muội mấy bà mụ tốt, bảo biểu đệ bỏ ra mấy ngày về bên muội chút, không có việc gì.”
Trương gia nhân tự nhiên thiên ân vạn tạ, Tĩnh Thục cùng Trần Thần lên xe ngựa, mới lưu luyến nhưng nói nói: "Biểu tẩu, ngươi sinh hài tử thời điểm, có sợ không?"
Trần Thần cười nói: "Ta thân thể căn bản không tồi chút, không giống nàng khó như vậy, ngày thường đĩnh thông thuận. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ trước tiên cho ngươi mấy cái hảo bà mụ, để cho biểu đệ dẫn ra mấy ngày trước đây trở về bồi ngươi, không có việc gì."
Có người an ủi, tâm tình không yên của Tĩnh Thục tốt hơn rất nhiều, chỉ là vào lúc đêm khuya yên tĩnh, nhớ tới một câu của sản phụ kia: Bảo vệ hài tử. Trong đêm tối nàng khẽ vuốt bụng của mình, từ đêm đó có động một lần, đứa nhỏ cũng không nhúc nhích nữa. Hôm nay lại giống có như cảm ứng, đá ngón tay Tĩnh Thục một cái.
Đúng, mang thai mười tháng, nếu lúc sinh gặp nguy hiểm, cũng sẽ bảo vệ đứa nhỏ. Đây là lựa chọn tất nhiên của mỗi một người mẫu thân, không có gì buồn, chỉ là người đã chết liền không thể nhìn thấy phu quân cùng con, nghĩ vậy, cảm thấy cực kỳ thương cảm.
Không nên nghĩ tới chuyện bi ai như vậy, thân thể nàng vẫn rất tốt, cứ cách nửa tháng lại để đại phu xem mạch một lần, đều nói đứa nhỏ cực kỳ khỏe mạnh. Chẳng qua uống thêm mấy bát thuốc an thai, có chút đắng, nhưng nghĩ tới đứa nhỏ sinh ra về sau khoẻ mạnh kháu khỉnh, người một nhà vui vẻ hòa thuận, thuốc có chút đắng nàng cũng không sợ.
Cuối tháng lúc Chu Lãng trở về, nghe nói San Hô đỏ bị trộm. Tiểu nương tử ngồi ở trên chân hắn thủ thỉ thù thì nói với hắn, sau đó ánh mắt hơi không yên tâm hỏi hắn: "Phu quân sẽ không trách ta tự quyết định chứ? Nhà bọn họ thật sự quá đáng thương, ta muốn tích phúc cho con, mới tha thứ cho hắn."
Chút chuyện nhỏ ấy đối với Chu Lãng mà nói căn bản là không đáng được nhắc tới, nắm tay nhỏ của nương tử ôn nhu cười nói: "Đã nói với nàng rồi, tài vật nhà chúng ta tài vật đều do nàng định đoạt, nàng phụ trách tiêu, ta phụ trách kiếm. Nàng thích cho ai liền cho ai, ta không sao cả."
Trong lòng Tĩnh Thục ấm áp, trên mặt vui mừng nở ra một đóa hoa, ngẩng đầu chủ động hôn lên gò má hắn một cái.
Khó có được tiểu nương tử hôm nay chủ động như vậy, Chu Lãng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Nhớ tới lần quấn quýt ôn nhu trước đó, hắn dĩ nhiên sốt ruột khó nén rồi. Tay lớn lướt trên hai chân mềm mại của nàng, đem hai chân nàng tách ta đặt lên trên lưng rộng, kêu nàng không được khép lại, lưỡi nóng ngậm chặt vành tai mềm mại, vừa hôn vừa mút.
Tiểu nương tử bị khí nóng của hắn thổi lọt vào trong tai, toàn thân giống như bị rút sạch xương cốt, gục ở trong áo hắn, đó là chỗ nàng mẫn cảm nhất. Trên mặt đỏ ửng lan tràn đến cổ, da thịt nàng mềm mại, bộ dạng ngượng ngùng, liền càng thêm động lòng người, đôi mắt đẹp khẽ động, ôm hắn cổ vô lực nói: "Mới. . . Mới hoàng hôn, còn chưa dùng cơm?"
Chu Lãng cắn lỗ tai nàng cười xấu xa: "Dùng cơm cái gì? Ta chỉ muốn ăn nàng."
"Nhưng mà. . . Không được." Tiểu nương tử không chịu, chưa đến tối, lại là lúc mang thai, cứ làm như vậy, nàng không được đã qua một cửa.
Chu Lãng thấy nàng khẩn trương chau mày, cũng không để nương tử khó xử, liền kéo tay nàng tới tháo vạt áo của mình: "Vậy nàng lấy tay giúp ta."
Nghe câu nói thẳng như thế, Tĩnh Thục xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, căn bản không dám cúi đầu nhìn. Mặc cho hắn nắm tay nàng tùy ý vỗ về chơi đùa, mãi đến khi cổ tay mệt mỏi, ngón tay đã có chút tê rần, mới bị hắn dùng một nụ hôn sâu khen thưởng tuyên cáo nhiệm vụ kết thúc.
Hai người rửa tay, thay y phục, mới đến phòng khách cùng Nhã Phượng dùng bữa tối.
Nắm đôi đũa trắng, tay Tĩnh Thục có chút run rẩy, tay nhỏ trắng nõn cùng cổ tay hồng hồng hình thành so sánh tươi sáng. Nhã Phượng lơ đãng nhìn đến, hoảng sợ: "Tam tẩu, tẩu làm sao vậy? Bị thương? Muội đi lấy thuốc mỡ đến."
Bị người nói như vậy, Tĩnh Thục càng xấu hổ, trên mặt đỏ đếm sắp thiêu cháy, buông đũa xuống không ăn, lại oán trách trừng mắt nhìn Chu Lãng một cái.
"Đầu sỏ gây nên" cười gượng hai tiếng, đáp: "Không sao đâu, cánh tay bị ta nhéo một hồi, vừa rồi tam tẩu muội xoa nhẹ giúp ta, cổ tay mệt mỏi. Nương tử, nào, ta đút nàng ăn."
Chu Lãng bưng bát lên gắp mấy thứ nàng thích ăn, đưa đến trên môi nàng. Trước mặt Nhã Phượng, Tĩnh Thục làm sao có thể để cho hắn đút. Giành lấy đôi đũa, tự mình gắp ăn.
Nhã Phượng thấy thế, vội vàng vùi đầu ăn cơm, rất nhanh đem nửa chén cơm của mình ăn xong, rồi cáo từ.
Chu Lãng gắp mấy miếng nấm nàng thích ăn đưa đến trên môi nàng: "Nào, chỉ có hai chúng ta, còn tức ta cái gì, nhanh ăn đi."
Tĩnh Thục quay đầu đối diện với nụ cười ôn nhu của hắn, sủng ái trong ánh mắt không che dấu chút nào, khiến cho nàng vừa khó xử vừa vui sướng!
Trương Hoài dùng tay trái viết tên mình, Trần Thần lạnh mặt: "Ngươi vẫn còn không nhận tội sao?"
Trương Hoài ngẩng mắt khiếp đảm nhìn thoáng qua chủ mẫu, chậm rãi quỳ ở trên mặt đất: "Ta không biết phạm lỗi gì, vẫn mong phu nhân chỉ rõ."
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Nếu ngươi nhận tội, còn có thể xử nhẹ, nếu là nhất định phải có nhân vật chứng chứng đầy đủ, vậy ngươi nhất định phải chết." Trần Thần cười lạnh.
Tĩnh Thục cùng Nhã Phượng ngồi ở một bên nhìn, cảm thấy hôm nay Trần Thần không giống trước kia, quá khí phách, quả thực giống một nữ phán quan cương trực công chính, vô cùng uy nghiêm. Nàng khác với trưởng công chúa trong quận vương phủ cao ngạo và Quận Vương phi, khí thế kia không phải cao ngạo khinh bỉ người khác, mà là giống chính nghĩa hóa thân, làm cho người ta sợ.
Trương Hoài cúi thấp đầu nghĩ một lát, rốt cục quyết định nói ra tình hình thực tế: "San Hô đỏ quả thật là ta lấy đi, bởi vì nương tử nhà tôi đã liên tục sinh hai lần thai đều chết, lần này nàng lại sắp sinh, ta. . . Ta cực kỳ lo lắng, cho nên đánh cắp Tống Tử san hô, hi vọng có thể phù hộ nương tử sinh được hài tử khỏe mạnh. Vốn nghĩ ở nhà để hai ngày sẽ đưa trở về, ai ngờ tới lúc trở về, không cẩn thận làm gãy một nhánh. Ta không dám nói, là bởi vì một nhà già trẻ chúng ta đều dựa vào chút tiền bạc làm hộ viện để nuôi sống nhau, cầu phu nhân tha cho cả nhà ta một miếng ăn đi.”
Tĩnh Thục thân thiết hỏi han: "Vậy nương tử sinh sao rồi?"
Trương Hoài khổ sở lắc đầu: "Chưa được, đã đau hai ngày, vẫm chưa thể sinh."
Tĩnh Thục có phần sợ hãi, cắn môi sợ hãi nhìn về phía Trần Thần. Trần Thần an ủi: "Ngươi đừng lo lắng, bắt đầu đau cũng không phải muốn sinh, là sau một lúc mới có thể sinh. Trương Hoài, ngươi có nghĩ tới, lấy san hô này về, sẽ tăng thêm trách nhiệm trong lòng thê tử ngươi không."
Trương Hoài sửng sốt: "Vì cái gì?"
"Với tiền công của ngươi, căn bản là không mua nổi thứ này, cho dù là ngươi nói mượn của người, ngươi có bằng hữu có tiền sao? Thê tử ngươi cũng không nhất định tin tưởng. Khả năng tốt nhất chính là trộm được, ngươi là người hầu tại phủ thứ sử, nàng tự nhiên sẽ nghĩ tới ngươi là trộm trong phủ. Cho nên trong lòng nàng sẽ không an tâm, sợ ngươi làm chuyện xấu, sợ ngươi bởi vậy bị hoạch tội. Kiểu này với sản phụ mà nói cực kỳ trí mạng ngươi có biết hay không, trước kia sinh tử thai, lần này chỉ sợ. . . phụ nhân cũng sẽ có nguy hiểm." Trần Thần bình tĩnh nói.
Trương Hoài vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, thì thào lẩm bẩm: "Khó trách, khó trách nàng bảo ta khẩn trương trở về, còn nói có mẫu thân chiếu cố là được, bảo ta nhanh trở về làm việc. Hóa ra là. . ." Hắn đột nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu: "Hai vị phu nhân đại nhân đại lượng, nương tử ta đang trong thời gian nguy cấp, cho ta đi về nhìn trước một cái đi, sau đó ta nhất định trở về, mặc cho hai vị phu nhân xử lý."
Tĩnh Thục khoanh tay sờ sờ bụng, bỗng nhiên có một suy nghĩ lớn mật: "Biểu tẩu, ta muốn đi nhà hắn nhìn một cái, nói cho nương tử hắn ta không trách hắn, để cho nàng an tâm sinh hài tử."
Trần Thần mỉm cười: "Đệ muội tâm địa lương thiện, chỉ là muội cũng mang thai, đi lại có nhiều bất tiện, chỉ phái người đi là được."
Kỳ thật Tĩnh Thục là muốn nhìn một người sinh hài tử rốt cuộc là như thế nào, trong lòng đã có ý định, nói mang thêm vài người che chở, không có vấn đề. Tiểu nương tử bình thường nhu nhược, nhưng là tới lúc mạnh mẽ, cũng cực kỳ bướng bỉnh. Trần Thần không có biện pháp, đành phải tự mình đi cùng nàng.
Trương gia ở ngoại thành trong một cái sân nhỏ, phòng ốc thấp bé, cửa sổ cũ nát, đủ thấy bần hàn. Vừa mới đi đến phía trước cửa sổ liền nghe được tiếng kêu khóc tê tâm phế liệt. Tĩnh Thục sợ tới mức run lên, nắm chặt tay Trần Thần.
"Nếu muội sợ, chúng ta đừng đi vào, kỳ thật cũng không có gì để nhìn, đến lúc đó muội liền biết." Trần Thần thấp giọng nói.
Bên trong có bà mụ nói: "Đầu đứa nhỏ bị kẹt, ngươi mau dùng lực, không thế thì, cả mẹ lần hài tử khả năng chỉ giữ được một."
Tay Tĩnh Thục run lên, nắm ngón tay Trần Thần trắng bệch.
"Bảo vệ hài tử, hài tử của ta. . . Nhất định phải bảo vệ hài tử. . ." Tiếng sản phụ nói khàn khàn khóc kêu hô.
Trương Hoài đã sớm xông vào, lại bị mẫu thân đẩy ra: “Nam nhân không thể vào phòng sinh, ngươi mau đi ra, thật sự không được chỉ có thể bảo vệ đứa nhỏ thôi.”
Trương Hoài đứng ở ngoài cách cửa sổ gọi nương tử, thêm lực cho nàng: “Nàng dùng sức đi, sinh đứa nhỏ ra, hai người các nàng liền vô sự rồi.”
“Chàng… Sao lại trở về? Không đi gặp?” Sản phụ nhìn thấy phu quân, vội vàng hỏi han.
Bà mụ vội la lên: "Các ngươi đừng nói chuyện, mau ra sức."
Tĩnh Thục nhẹ vỗ về bụng, rốt cuộc không nghe nổi nữa, vén rèm lên liền xông vào: “Ta là chủ nhân của San hô đỏ, ngươi không cần lo lắng, san hô kia là ta đồng ý cho tướng công ngươi cầm đi. Quay về ta bảo phường trang sức làm một vòng san hô đeo tay đưa cho con của ngươi, ngươi mau cố gắng sinh đứa nhỏ ra. Nếu ngươi không có sữa, sau để ta làm bà vú của con ngươi.”
Phụ nhân kia thấy có hai vị phu nhân xinh đẹp mặc tơ lụa tiến vào, khí thế vừa thấy liền biết người của nhà phú hộ, liền tin tưởng không nghi ngờ gì. Trong lòng kiên định, run rẩy “Được” một tiếng, nắm chặt tay kêu một tiếng lớn “A…”, nàng dùng hết sức lực toàn thân.
“Được rồi, được rồi, ra rồi.” Bà mụ kinh hỉ nói một câu, đưa một đứa nhỏ từ bên trong ra, một tiếng khóc sơ sinh yếu ớt vang lên.
Tĩnh Thục thở dài một hơi, lúc này mới buông bàn tay bị nắm chặt của Trần Thần ra, như trút được gánh nặng nhìn về phía sản phụ kia.
“Chúc mừng chúc mừng, là đứa bé mập mạp.” Bà mụ nhanh nhẹn ôm lấy đứa nhỏ, đưa cho mẹ Trương.
Sản phụ vui mừng giật khóe miệng khóc, nhìn Tĩnh Thục nói: “Đa tạ phu nhân.”
Tĩnh Thục lắc đầu: "Ngươi không cần như vậy, qua mấy tháng nữa, ta cũng phải sinh, ta chỉ muốn tích đức cho con." Nhìn lướt qua gian phòng chỉ có bốn bức tường, Tĩnh Thục lấy chút bạc vụn từ trong túi ra: "Những thứ này các ngươi cầm đi, ăn đồ tốt hơn, chẳng thế thì sao có thể dưỡng thân thể cho tốt được?"
Người Trương gia đương nhiên vô cùng cảm tạ, Tĩnh Thục cùng Trần Thần lên xe ngựa, mới lưu luyến nói: “Biểu tẩu, lúc tỷ sinh, có sợ không?”
Trần Thần cười nói: “Thân thể ta không tồi, không khó giống nàng ta, ngày thường cũng rất thuận lợi. Muội yên tâm, ta sẽ cho muội mấy bà mụ tốt, bảo biểu đệ bỏ ra mấy ngày về bên muội chút, không có việc gì.”
Trương gia nhân tự nhiên thiên ân vạn tạ, Tĩnh Thục cùng Trần Thần lên xe ngựa, mới lưu luyến nhưng nói nói: "Biểu tẩu, ngươi sinh hài tử thời điểm, có sợ không?"
Trần Thần cười nói: "Ta thân thể căn bản không tồi chút, không giống nàng khó như vậy, ngày thường đĩnh thông thuận. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ trước tiên cho ngươi mấy cái hảo bà mụ, để cho biểu đệ dẫn ra mấy ngày trước đây trở về bồi ngươi, không có việc gì."
Có người an ủi, tâm tình không yên của Tĩnh Thục tốt hơn rất nhiều, chỉ là vào lúc đêm khuya yên tĩnh, nhớ tới một câu của sản phụ kia: Bảo vệ hài tử. Trong đêm tối nàng khẽ vuốt bụng của mình, từ đêm đó có động một lần, đứa nhỏ cũng không nhúc nhích nữa. Hôm nay lại giống có như cảm ứng, đá ngón tay Tĩnh Thục một cái.
Đúng, mang thai mười tháng, nếu lúc sinh gặp nguy hiểm, cũng sẽ bảo vệ đứa nhỏ. Đây là lựa chọn tất nhiên của mỗi một người mẫu thân, không có gì buồn, chỉ là người đã chết liền không thể nhìn thấy phu quân cùng con, nghĩ vậy, cảm thấy cực kỳ thương cảm.
Không nên nghĩ tới chuyện bi ai như vậy, thân thể nàng vẫn rất tốt, cứ cách nửa tháng lại để đại phu xem mạch một lần, đều nói đứa nhỏ cực kỳ khỏe mạnh. Chẳng qua uống thêm mấy bát thuốc an thai, có chút đắng, nhưng nghĩ tới đứa nhỏ sinh ra về sau khoẻ mạnh kháu khỉnh, người một nhà vui vẻ hòa thuận, thuốc có chút đắng nàng cũng không sợ.
Cuối tháng lúc Chu Lãng trở về, nghe nói San Hô đỏ bị trộm. Tiểu nương tử ngồi ở trên chân hắn thủ thỉ thù thì nói với hắn, sau đó ánh mắt hơi không yên tâm hỏi hắn: "Phu quân sẽ không trách ta tự quyết định chứ? Nhà bọn họ thật sự quá đáng thương, ta muốn tích phúc cho con, mới tha thứ cho hắn."
Chút chuyện nhỏ ấy đối với Chu Lãng mà nói căn bản là không đáng được nhắc tới, nắm tay nhỏ của nương tử ôn nhu cười nói: "Đã nói với nàng rồi, tài vật nhà chúng ta tài vật đều do nàng định đoạt, nàng phụ trách tiêu, ta phụ trách kiếm. Nàng thích cho ai liền cho ai, ta không sao cả."
Trong lòng Tĩnh Thục ấm áp, trên mặt vui mừng nở ra một đóa hoa, ngẩng đầu chủ động hôn lên gò má hắn một cái.
Khó có được tiểu nương tử hôm nay chủ động như vậy, Chu Lãng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Nhớ tới lần quấn quýt ôn nhu trước đó, hắn dĩ nhiên sốt ruột khó nén rồi. Tay lớn lướt trên hai chân mềm mại của nàng, đem hai chân nàng tách ta đặt lên trên lưng rộng, kêu nàng không được khép lại, lưỡi nóng ngậm chặt vành tai mềm mại, vừa hôn vừa mút.
Tiểu nương tử bị khí nóng của hắn thổi lọt vào trong tai, toàn thân giống như bị rút sạch xương cốt, gục ở trong áo hắn, đó là chỗ nàng mẫn cảm nhất. Trên mặt đỏ ửng lan tràn đến cổ, da thịt nàng mềm mại, bộ dạng ngượng ngùng, liền càng thêm động lòng người, đôi mắt đẹp khẽ động, ôm hắn cổ vô lực nói: "Mới. . . Mới hoàng hôn, còn chưa dùng cơm?"
Chu Lãng cắn lỗ tai nàng cười xấu xa: "Dùng cơm cái gì? Ta chỉ muốn ăn nàng."
"Nhưng mà. . . Không được." Tiểu nương tử không chịu, chưa đến tối, lại là lúc mang thai, cứ làm như vậy, nàng không được đã qua một cửa.
Chu Lãng thấy nàng khẩn trương chau mày, cũng không để nương tử khó xử, liền kéo tay nàng tới tháo vạt áo của mình: "Vậy nàng lấy tay giúp ta."
Nghe câu nói thẳng như thế, Tĩnh Thục xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, căn bản không dám cúi đầu nhìn. Mặc cho hắn nắm tay nàng tùy ý vỗ về chơi đùa, mãi đến khi cổ tay mệt mỏi, ngón tay đã có chút tê rần, mới bị hắn dùng một nụ hôn sâu khen thưởng tuyên cáo nhiệm vụ kết thúc.
Hai người rửa tay, thay y phục, mới đến phòng khách cùng Nhã Phượng dùng bữa tối.
Nắm đôi đũa trắng, tay Tĩnh Thục có chút run rẩy, tay nhỏ trắng nõn cùng cổ tay hồng hồng hình thành so sánh tươi sáng. Nhã Phượng lơ đãng nhìn đến, hoảng sợ: "Tam tẩu, tẩu làm sao vậy? Bị thương? Muội đi lấy thuốc mỡ đến."
Bị người nói như vậy, Tĩnh Thục càng xấu hổ, trên mặt đỏ đếm sắp thiêu cháy, buông đũa xuống không ăn, lại oán trách trừng mắt nhìn Chu Lãng một cái.
"Đầu sỏ gây nên" cười gượng hai tiếng, đáp: "Không sao đâu, cánh tay bị ta nhéo một hồi, vừa rồi tam tẩu muội xoa nhẹ giúp ta, cổ tay mệt mỏi. Nương tử, nào, ta đút nàng ăn."
Chu Lãng bưng bát lên gắp mấy thứ nàng thích ăn, đưa đến trên môi nàng. Trước mặt Nhã Phượng, Tĩnh Thục làm sao có thể để cho hắn đút. Giành lấy đôi đũa, tự mình gắp ăn.
Nhã Phượng thấy thế, vội vàng vùi đầu ăn cơm, rất nhanh đem nửa chén cơm của mình ăn xong, rồi cáo từ.
Chu Lãng gắp mấy miếng nấm nàng thích ăn đưa đến trên môi nàng: "Nào, chỉ có hai chúng ta, còn tức ta cái gì, nhanh ăn đi."
Tĩnh Thục quay đầu đối diện với nụ cười ôn nhu của hắn, sủng ái trong ánh mắt không che dấu chút nào, khiến cho nàng vừa khó xử vừa vui sướng!
Bình luận facebook