Chẩm Khê đánh răng rửa mặt rồi chạy đến trước mặt đối phương, cúi đầu chào: “Em chào anh!”
Huy Dương cúi đầu nhìn con nhóc trước mặt, người gầy rộc, tóc như rơm khô, khác một trời một vực với cô em gái còn lại của Lâm Chinh.
“Nhóc” Huy Dương nhìn một lát rồi nói, “Đi thi mà cũng không mang cặp sách sao?”
Chẩm Khế chìa tay ra, trong tay cô là một cái hộp bút.
“Đi theo anh” Huy Dương lắc đầu, quay người đi trước.
Chẩm Khê vội vàng đuổi theo, cẩn thận nói: “Cảm ơn anh”
“Anh nói rõ trước nhé, anh đưa nhóc đến trường là coi như xong việc, sau này đừng làm phiền anh nữa. Không phải chỉ là kỳ thi đầu vào sao, làm như đi thi đại học không bằng”
Chẩm Khế vội vàng gật đầu, miệng liên tục nói cảm ơn.
“Lại nói, sao Lâm Chinh..” Huy Dương híp mắt, trong đầu đang nghĩ nên dùng từ gì để miêu tả lại cảnh tượng mình nhìn thấy tối hôm qua.
“Tại sao thằng đó muốn bắt cóc nhóc?”
“Anh ta không muốn để em tham gia kỳ thi ngày hôm nay”
Huy Dương quay đầu nhìn cô, gương mặt đầy về không hiểu hỏi: “Tại sao chứ?”
“Anh ta không muốn cho em đi học”
“Không cần đi học tốt biết bao, anh cũng không muốn đi học đây này, anh còn mong có người tới bắt cóc anh trước khi anh đi thi đấy”
Một câu nói rất ngây thơ, thế nhưng với điều kiện gia đình của người này, đúng là việc đi học cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
Chẩm Khế không muốn nói thêm nữa, cô dời sang đề tài khác hỏi: “Chúng ta đến trường bằng cách nào?”
Thân hình Huy Dương vừa cao lớn, chân lại dài, chưa đi được vài bước đã bỏ xa Chẩm Khê. Anh ta nói: “Đi xe chứ sao, chẳng lẽ lại đi bộ? Xa như vậy?
“Đi xe?” Chẩm Khê khẽ kêu một tiếng rồi nói, “Nhưng em không mang nhiều tiền?
Huy Dương đột nhiên dừng lại bước chân, quay lại nhìn cô chằm chằm, hồi lâu sau mới nói: “Nhóc vẫn coi anh là tên lưu manh chuyên trấn lột học sinh tiểu học chắc”
Sau đó anh ta cũng không nói nữa, Chẩm Khê lẽo đẽo theo sau, cuối cùng ngồi lên xe con nhà anh ta.
Huy Dương dặn dò tài xế lái xe, Chẩm Khế ngồi ngay ngắn, lí nhí nói: “Cảm ơn anh.”
Huy Dương nhìn cô một cái, rồi quay đầu về phía cửa sổ.
*
“Con em kia của mày tối hôm qua thật sự không về nhà?”
Lâm Chinh ngồi xổm bên bồn hoa, nghe vậy buồn bực mà vứt tàn thuốc xuống mặt đất: “Không về, không biết chết ở đâu rồi, tối hôm qua bố mẹ tạo tìm nó đến tận nửa đêm”
“Không phải mày thật sự muốn chặn nó ở đây chứ, lại còn mang nó đi? Đây là cổng trường đấy, xung quay đều có thầy cô giáo. Nhưng mà, sao mày lại không cho nó đi thi vậy?”
“Con ranh đỏ tuyệt đối không được đi học, cho dù nó đi thi cũng không được đi học, nhưng mà tốt nhất vẫn là không để nó đi thi. Lát nữa chúng mày nhìn hiệu lệnh của tao, chỉ cần nó vừa xuất hiện, chúng ta liền kéo người đi. Chuyện ngày hôm nay mà thành công, tạo sẽ có tiền mang chúng mày đi happy một bữa” Lâm Chinh cười đến hai mắt híp lại.
Lúc này, người bên cạnh đẩy Lâm Chinh một cái, nói: “Em gái mày đến rồi kìa!”
“” Ngay sau đó, người kia hỏi thêm một câu, “Chiếc xe hơi mà em gái mày ngôi sao mà quen mắt vậy nhỉ?”
Lâm Chinh vội vàng nhảy xuống khỏi bồn hoa, thét to: “Con ranh này mà lại có tiền đi ô tô đến, xem ra cất giấu tiền riêng rồi. Các anh em, làm việc, sau đó tìm xem nó giấu bao nhiêu tiền, chúng ta lại có thêm tiền hút thuốc rồi”
Chẩm Khê vừa ngẩng đầu, liền thấy Lâm Chinh cười dữ tợn đứng trước mặt cô, hắn ta nói: “Em gái, tối hôm qua sao lại không về nhà? Bố mẹ đã tìm em rất lâu đấy. Để anh đưa em về nhà giải thích với bố mẹ nhé!”
Chẩm Khê lui về phía sau vài bước, quay đầu nhìn chiếc xe vẫn chưa đi khỏi.
Lâm Chinh nhìn theo ánh mắt của cô, cũng cảm thấy chiếc xe kia cực kỳ quen mắt, một tay hắn ta bắt lấy cánh tay Chẩm Khê kéo cô trở về: “Đi, đi theo tao về nhà, hôm nay sẽ không có ai giúp mày nữa đâu” Lúc nói chuyện, cánh tay còn lại của hắn ta bịt miệng cố lại.
Chẩm Khê nhìn chằm chằm chiếc xe, lúc nhìn thấy cửa xe mở ra mới thở phào.
Lâm Chinh chỉ thấy một đôi giày thể thao trắng tinh bước ra từ trong xe, đôi giày đó hắn ta mới chỉ thấy trên tạp chí, đó là một loại giày rất đắt tiền, vừa nhìn là hắn ta đã thích ngay.
Huy Dương giấu nửa khuôn mặt ở dưới áo khoác, chỉ lộ ra đôi mắt cùng chóp mũi hồng hồng. Anh ta đi tới trước mặt bọn họ, lấy một cục tẩy trong túi áo ra đưa cho Chẩm Khê và nói: “Ngẩn ra đấy làm gì? Còn không đi vào phòng thi đi?”
Chẩm Khê vội vàng hất tay Lâm Chinh ra nhận lấy cục tẩy, rồi quay người chạy nhanh về phía trường học. Chạy được vài bước, cô quay đầu lại cúi chào Huy Dương.
“Chỉ thi một ngày hôm nay thôi đúng không?” Đột nhiên Huy Dương hỏi một câu như vậy.
Chẩm Khê cũng không hiểu ý anh ta là gì, chỉ gật đầu coi như đáp.
Huy Dương rụt cổ lại, phần cằm càng vùi sâu vào trong áo, tùy ý phất tay một cái với Chẩm Khê.
Nhìn Chẩm Khê đã vào trong trường, Huy Dương mới quay sang nhìn mấy người còn lại.
“Anh Dương, anh cùng em gái em sao lại...?” Lâm Chinh nhấn mạnh từng chữ, cẩn thận mà hỏi một câu.
“Ngày hôm nay không bận gì chứ?” Ánh mắt Huy Dương đảo qua bọn họ.
Mấy người ăn ý gật gật đầu.
“Vậy được, đi theo làm chút việc” Dứt lời, anh ta ngồi vào ghế phụ.
Một đám người nhìn nhau, dường như không hiểu được ý trong câu nói của đối phương.
Mãi cho đến tận khi xe chạy đến trước mặt bọn họ, cửa kính xe hạ xuống, Huy Dương nhìn bọn họ hỏi: “Vẫn còn chưa đi sao?” Lúc này năm người mới xấu hổ, chen chúc chui vào hàng ghế sau.
Khi Chẩm Khê đi vào phòng thi thì còn mười lăm phút nữa là bắt đầu. Cô ngồi xuống chỗ ngồi, tâm trạng thấp thỏm không yên dần bình tĩnh lại.
Cô bỏ cục tẩy mà Huy Dương vừa đưa cho mình lên trên bàn. Đây không phải một cục tẩy hoàn toàn mới, mà đã cũ rồi, mặt trên đều là những hình vẽ xấu xí và trẻ con.
Mặt trước thì viết bốn chữ “Đi học rất chán”, mặt sau thì vẽ đầy những con vật kỳ dị, heo không giống heo, mà chó cũng chẳng giống chó.
“Bạn gì ơi, bạn thừa một cục tẩy có thể cho mình mượn được hay không?”
Chẩm Khê nắm cục tẩy trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía người đang nói chuyện với cô. Một cậu nhóc đẹp trai, mặc áo sơ mi màu trắng sạch sẽ, giọng nói rất dịu dàng, ngón tay cầm bút cong cong trông rất đẹp.
Khóe miệng Chẩm Khê kéo đến mang tai, con mắt cong cong mang theo nụ cười.
“Không cho!”
Nói xong, sắc mặt cô lập tức thay đổi, đồng thời hất cánh tay mà cậu ta đang để trên bàn cô ra.
“Bạn!” Đối phương rất ngạc nhiên trước phản ứng của Chẩm Khê, nhưng lúc này giám thị đã đến, nên cũng không nói thêm gì nữa. Cậu ta nhanh chóng kéo ghế ngồi ở cái bàn đằng trước cô.
Chẩm Khê nhìn mái tóc đuôi dế cùng một phần cổ lộ ra của cậu ta, ngứa tay đến nỗi chỉ muốn cầm lấy compa đầm cho một nhát.
Thầy giáo giám thị bắt đầu điểm danh, cái tên đầu tiên được xướng lên chính là của cậu nhóc ngồi trước mặt cô.
“Nhiều Lực Quần!”
“Có!”
Nhân lúc truyền để thi xuống dưới, Nhiêu Lực Quần nhỏ giọng nói một câu: “Thừa tẩy thì cho tôi mượn đi”
Chẩm Khê lần lượt chuyển đề thi xuống dưới, nghe vậy thì nói: “Đừng hòng”
Người kia tức giận quay người đi, khóe miệng Chẩm Khế hơi nhúc nhích, lẩm bẩm nói: “Ăn sh*t đi, Nhiều Lực Quần!”
Thi phân lớp chỉ thi hai môn là Ngữ văn và Toán học, vì để tách lớp bình thường và lớp chọn ra một cách chính xác, cho nên nội dung đề thi thực chất đều là nằm ngoài chương trình học.
Trong quá trình làm bài, Chẩm Khê vẫn có thể nghe thấy những tiếng than vãn rất nhỏ cùng với tiếng lật giấy thi. Có lẽ cũng bởi vì điều này, nên Lâm Tuệ mới dám đưa ra điều kiện cô phải đỗ vào lớp chọn thì mới có thể đi học.
Chắc chắn mụ ta đã sớm nghe ngóng được độ khó của đề thi rồi.
Sau khi kiểm tra lại bài làm của mình hai lần, còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm bài, Chẩm Khê bắt đầu tẩy sạch quá trình tính toán của mình trên giấy nháp trước khi nộp lại. Bởi vì cô đã lén dùng các công thức tính toán cao cấp, nếu như bị phát hiện thì sẽ rất khó giải thích.
Hai môn chỉ cần thi một buổi sáng là xong, khi Chẩm Khê đi ra phòng thi thì có người gọi cô lại.
Một cô bé với khuôn mặt tròn và đôi mắt cũng tròn xoe đang chạy về phía cô, hai cái đuôi ngựa không ngừng vung
Váy.
Trẻ trung lại tràn đầy sức sống, như quả táo xanh dính nước sương.
Thế nhưng Chẩm Khế cũng không quen biết cô bé.
Đối phương chạy đến trước mặt cô, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Chào cậu, mình là Lư Ý, vừa nãy thi cùng phòng với cậu, ngồi ngay sau lưng cậu.”
Chẩm Khề nghiêng đầu nhìn cô bé, có lẽ sự dò xét trong mắt cổ quá rõ ràng, khiến gò má cô bé đỏ bừng lên, cô bé nói: “Mình thấy cậu làm bài rất nhanh, cậu có thể so đáp án với mình không?”
“Không thể” Chẩm Khê xoay người rời đi, Lư Ý đi theo sau cô, lo lắng nói, “Cậu chỉ cần so một vài câu với mình thôi, có vài câu mình không chắc lắm.”
Chẩm Khê dừng lại bước chân, nhìn cô bé: “Làm sao mà cậu biết chắc chắn mình làm đúng?”
Dứt lời liền quay người bước tiếp, Lư Ý giữ tay cô lại, Chẩm Khê gần như theo bản năng mà hất tay cô bé ra.
Cô bé vừa tủi thân vừa đau lòng nhìn cô, Chẩm Khẽ khẽ thở dài, nói: “Biết đáp án rồi chỉ càng sốt ruột hơn, còn một tuần nữa mới đến ngày thông báo kết quả, lẽ nào cậu muốn một tuần này chơi trong lo lắng sao?”
Cô bé lập tức vui vẻ trở lại, hí hửng đến gần cổ, lải nhải hỏi những vấn đề mà cô bé cảm thấy hứng thú như tên, địa chỉ nhà, tuổi cùng chòm sao hoàng đạo của Chẩm Khê.
Chẩm Khế thỉnh thoảng trả lời cô bé một hai câu, rồi đi cùng cô bé ra ngoài cổng.
Hiện giờ cô thực sự không còn chút sức lực nào để chơi đùa với cô bé. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ xem khi về nhà sẽ đối phó với Chẩm Toàn và Lâm Tuệ như thế nào. Nãy giờ cô vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời hoàn hảo nào để giải thích chuyện tối hôm qua mình không về nhà.
Nhất định không thể làm lộ ra chuyện của dì Từ, bằng không sau này cô sẽ không thể qua đó được nữa. “Mẹ!”
Lư Ý hô to lên một tiếng, chạy lạch bạch về phía một người phụ nữ. Người đó ôm Lư Ý vào trong ngực, sờ đầu cố bé hỏi: “Con đói bụng không?”
Chẩm Khê nhìn cảnh này, mũi có hơi ế ẩm, trong lòng rất hâm mộ Lư Ý. Nếu như mẹ ruột cố chưa mất, có lẽ cuộc sống hiện tại của cô cũng sẽ không vất vả như thế này.
Về vấn đề gia đình thì Lâm Chinh cũng không khác cô là mấy, nhưng hắn ta lại có thể thỏa thích nghịch ngợm, vui vẻ mà lớn lên. Mặc dù Lâm Tuệ không xứng làm người, nhưng bà ta lại là một người mẹ tốt. Có bà ta bảo vệ, che chở Lâm Chinh và Chẩm Hàm luôn rất hạnh phúc.
“Cháu chào cô ạ” Bởi vì Lư Ý cứ giới thiệu mãi, Chẩm Khê không thể không chào hỏi với mẹ cô bé.
“Ôi kia, mặt cháu làm sao vậy?”
Mẹ Lư Ý nhẹ nhàng xoa khuôn mặt còn sưng đỏ của cô, sự đau lòng cùng giật mình trong giọng nói của bà ấy khiến chóp mũi Chẩm Khê lại ế ẩm, nước mắt cổ chảy xuống.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Đối phương ôm cô vào lòng hỏi, “Ai bắt nạt cháu, cháu nói với cô, cô sẽ nói cho bố mẹ cháu biết, tuyệt đối không để cháu chịu uất ức”
“Cô ơi, cô có thể giúp cháu một chuyện hay không?” Chẩm Khẽ hỏi.
Bình luận facebook