“Đợi mình một tẹo, nếu như mình về không thấy Chẩm Hàm ở đó thì cậu đi cùng mình tới nhà Nhiêu Lực Quần tìm người.” Chẩm Khê kéo tay Lư Ý dặn dò, hôm nay đã ầm ĩ một trận như vậy rồi, cô không muốn nói với Nhiêu Lực Quần thêm một câu nào nữa.
Lư Ý mới đợi được một lúc thì đã thấy Chẩm Khế chạy về hướng cô vẫy tay, hai người đạp xe đi về hướng nhà Nhiều Lực Quần.
“Nhà lớp trưởng ở đây sao? Căn nhà thật đẹp.” Cùng là một lời khen, nhưng Lư Ý là thực sự cảm thấy căn nhà rất đẹp, không khác gì đang khen một công viên cả. Còn ánh mắt và giọng điệu của Chẩm Hàm thì lại giống như rất muốn được sống ở trong đó vậy.
Khi họ đến nơi, dì giúp việc liền nói với Chẩm Khê: “Em gái cháu vừa mới tới, nhưng mà Lực Quần vẫn chưa về.”
Thực sự rất mất mặt, mất đến sạch sẽ rồi.
“À còn nữa, hôm nay bà chủ về rồi.”
Chẩm Khế đứng ngay lối vào nhà, bỗng nghe thấy một giọng nữ trầm dày mang theo ý chất vấn: “Cháu là ai? Tại sao lại ở trong nhà chúng tôi?”
Giọng của Chẩm Hàm vang lên: “Chị cháu là bạn cùng lớp của anh Lực Quần.”
“Chị cháu là ai?”
“Chẩm Khê ạ.”
“Ồ.” Giọng điệu của người đó có gì đó rất sâu xa, “Chính là đứa sau khi mẹ ruột mất thì sống với mẹ kế, ăn nhờ ở đậu đấy sao.”
Lư Ý liền nắm lấy tay Chẩm Khê, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.
“Vậy tại sao cháu lại ở trong nhà tôi?”
“Chị bảo cháu tới trả sách cho anh Lực Quần.” Chẩm Hàm nói.
“Thế sách đâu?”
Chẩm Hàm lục từ trong ba lô ra một quyển sách rồi đưa qua, người đó nhìn lướt qua rồi nói: “Đúng là sách của Lực Quần. Chị cháu sao lại mượn sách của Lực Quần? Nhà cháu không mua nổi sách à?”
“Bố mẹ đối với chị cũng rất tốt ạ.” Chẩm Hàm đáp.
“Vậy thì kỳ lạ nhỉ? Không phải không mua nổi vậy thì là có mục đích khác rồi.”
Chẩm Khể cảm thấy vô cùng chói tai. Mỗi một câu người đó nói đều giống như chiếc còi kích thích màng nhĩ của cô. Cô kéo Lư Ý lặng lẽ đi ra ngoài, đưa tay ra hiệu im lặng với dì giúp việc đang đứng ở cửa.
Ra đến ngoài cổng, Lư Ý mới hỏi: “Không đưa Chẩm Hàm về sao?”
Ai mà biết nó sẽ còn nói những lời xằng bậy thế nào nữa.
Chẩm Khê lắc đầu, cổ thật sự không muốn gặp người phụ nữ đó. Vu Lan Bình, một người phụ nữ cay nghiệt không ai sánh bằng, mẹ chồng kiếp trước của cô.
“Sao bà ấy có thể nói cậu như vậy chứ, hai người trước giờ không phải chưa từng quen biết sao?”
Há chỉ có thế: Trong lòng Vu Lan Bình, con trai bà ta giống như một vị hoàng đế, còn tất cả những đứa con gái tiếp xúc với cậu ta đều giống như đang thèm khát sự ân sủng của hoàng đế. Chẩm Hàm tuổi còn nhỏ nên không khiến người ta lo nghĩ, vì vậy chị gái của Chẩm Hàm mới chính là người có ý tiếp cận con trai bà ta.
Kiếp trước, khi nhà họ Nhiêu lụn bại thành ra như thế mà bà ta còn coi thường có. Bây giờ, mọi thứ còn đang tốt đẹp như vậy, ánh mắt bà ta càng hận không thể mọc trên tận trời xanh nữa là.
Trên đường về nhà, hai người gặp phải Nhiều Lực Quân và bạn của cậu ta, Ngô Kính. Ngô Kính mặt mày hớn hở liên tục nháy mắt với Nhiêu Lực Quần, đồng thời hỏi: “Chẩm Khế, cậu tìm Lực Quần à?”
Chẩm Khế không nói không rằng, đèo Lư Ý đi thật nhanh.
Lư Ý quay đầu hét với Nhiều Lực Quần: “Lớp trưởng, Chẩm Hàm nhờ cậy cậu đó.”
Buổi tối, lúc Nhiêu Lực Quần đưa Chẩm Hàm về nhà thì vừa đúng lúc gặp phải Chẩm Toàn và Lâm Tuệ đã quay trở về.
Khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Tuệ vừa nhìn thấy Nhiêu Lực Quần và Chẩm Hàm đi cùng nhau thì chợt tan biến. Mụ ta hồ hởi mời Nhiêu Lực Quần vào nhà ngồi, sau đó liền hỏi: “Sao cậu Nhiều sao lại đi cùng với Chẩm Hàm nhà chúng tôi vậy?”
“Cô cứ gọi cháu là Lực Quần được rồi. Mấy ngày nay, cô chú không có nhà, vì thế Chẩm Hàm qua nhà cháu ăn
com.”
Chẩm Toàn hơi nhướng mày, hỏi: “Tại sao con lại tới nhà giám đốc nhà máy ăn cơm vậy? Chị con đâu? Nó không trông nom con à?”
“Chị học hành cũng bận lắm.” Chẩm Hàm nói nhỏ.
Chẩm Toàn không để tâm Nhiêu Lực Quần vẫn còn ngồi ở đây, hô to tên Chẩm Khê.
“Con nói cho bố nghe. Con chăm sóc em gái kiểu gì mà để nó phải đến nhà người ta ăn cơm vậy?”
“Không phải đầu chú...” Nhiều Lực Quần muốn giải thích nhưng liền bị Chẩm Toàn chặn họng.
“Con là chị gái nó, Hàm Hàm mới từng độ tuổi, chúng ta không có nhà thì con không cho nó ăn luôn phải không?”
Chẩm Khê trên mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, tựa người vào khung cửa đáp: “Bố, lúc mẹ đi có để lại cho Chẩm Hàm hai trăm tệ, sao nó có thể bị đói chứ? Bên ngoài đầu có thiếu chỗ bán đồ ăn, nó có tiền, muốn ăn gì thì ăn, tuyệt đối không đói được đầu. Ngược lại là con, bởi vì lo lắng cho Chẩm Hàm, tan học liền vội vàng về nhà, trên người con đến một xu cũng chẳng có, chính con hai ngày nay cũng không được ăn tối.”
Chẩm Khê cầm ba lô lên, nói: “Nếu như hai người đã về nhà rồi, vậy con về trường đây.”
Lâm Tuệ kéo lấy cô, nói: “Số tiền đó vốn là để lại cho hai đứa mà.”
Chẩm Khê gạt tay mụ ta ra, nói: “Mẹ yên tâm, số tiền đó một đồng con cũng không tiêu.”
Chẩm Khê đi xuống lầu, cô nghe thấy tiếng của Lâm Tuệ vọng từ phía trên xuống: “Lực Quần, ở lại chơi một chút... Vậy được, lần sau cháu lại ghé tới chơi với Hàm Hàm nhé.”
“Cậu ăn tối chưa?” Nhiều Lực Quần chạy theo hỏi.
Chẩm Khê bước nhanh hơn, Nhiều Lực Quần vẫn cứ đi theo sau, nói: “Mình đưa cậu đi ăn chút gì nhé. Cậu không thể cứ để bụng đói như vậy mà về trường được.”
Chẩm Khê dừng bước, hỏi cậu ta: “Cậu Nhiều, cậu muốn làm từ thiện à?”
Nhiều Lực Quần nhìn cô một cách khó hiểu.
“Việc ăn uống của từng người trong gia đình tôi, cậu đều phải quan tâm như vậy à?”
Mặt Nhiêu Lực Quần lập tức trở nên khó coi, cậu ta nói: “Sao cậu cứ phải nói kiểu chanh chua như vậy?”
Chẩm Khê giơ tay lên làm động tác chém một cái giữa hai người: “Thật ngại quá, tôi chính là con người chanh chua, ngoa ngoắt như vậy đấy. Cậu nhìn cho rõ, đây là con đường lớn của cậu, còn đây là cây cầu khỉ của tôi, chúng ta đường ai nấy đi.”
Nhiêu Lực Quần cười: “Con người cậu sao lại trẻ con như vậy?”
Chẩm Khế xoay người bước đi, Nhiều Lực Quần lại đuổi theo sau, miệng lải nhải: “Ba lô của cậu có vẻ rất nặng, hay là để mình mang giúp cậu.”
Chẩm Khê trừng cậu ta, cậu ta chỉ gãi đầu: “Chuyện của Chẩm Hàm không phải vì bản thân em ấy... mà là vì em ấy là em gái của cậu.”
Ha ha. Thích người ta thì cứ thích đi, cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm, đúng là quen lấy cô ra làm cái cớ rồi mà. Kiếp trước, khi hai người ôm ấp trong chăn cũng nói như vậy, Hàm Hàm là em gái của em, anh thấy cô ấy đáng thương quá nên mới chăm sóc cô ấy “chu đáo”.
Dối trá!
Làm ra vẻ!
“Cậu có lạnh không? Mình thấy cậu gầy như vậy, không giữ được ấm đầu.”
“Cậu chắc ấm áp lắm.” Chẩm Khê nhìn cậu và cười, “Da mặt cậu dày như vậy mà.”
Sau đó Chẩm Khế không nói gì nữa, Nhiêu Lực Quần vẫn cứ đi theo cô cho đến khi cô vào trong trường.
Chẩm Khê khoanh tay trước ngực, nhìn cậu ta chằm chằm: “Cậu định theo tôi vào ký túc xá nữ luôn đấy à?”
Hai tay Nhiều Lực Quần cọ cọ vào nhau, nói: “Đến rồi à? Vậy mình về đây.”
“Lớp trưởng!” Chẩm Khê gọi Nhiều Lực Quần lại.
“Sao vậy?”
“Thi giữa kỳ sắp tới rồi, kiểm tra toán lần trước được điểm cao hơn tôi chắc cậu vui lắm phải không?”
Chẩm Khê xỏ tay vào túi áo, nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Lần này không may mắn như vậy nữa đâu.”
“Mình dựa vào thực lực của mình thắng cậu.”
“Nực cười! Hay là chúng ta cược một ván đi?”
Nhiều Lực Quần bước lại gần, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, cười đáp: “Cược cái gì?”
“Cược đợt thi giữa kỳ lần này, hai chúng ta ai sẽ đứng đầu toàn khóa.”
“Được thôi.” Đôi mắt của Nhiều Lực Quần trong bóng đêm rất sáng, cậu ta nói, “Cược cái gì?”
“Nếu tôi thắng, cậu phải mua bữa sáng cho tôi trong vòng một tháng.”
Chủ nhiệm lớp đã đưa bốn trăm tệ cho cô quản lý, có phải nghĩ cách tiết kiệm chi tiêu, bữa sáng thật sự là vấn đề kinh tế đau đầu nhất. Nếu như Nhiều Lực Quần đã thích làm từ thiện như vậy, vậy thì để cậu ta làm cho đã thì thôi.
“Được, vậy nếu cậu thua thì sao?”
Chẩm Khê phất tay, thờ ơ nói: “Tùy cậu.”
Muốn thắng? Nằm mơ đi!
***
Gần tới kỳ thi giữa kỳ, không khí trong lớp chọn hoàn toàn khác với ngày thường. Buổi trưa không ai thèm nghỉ ngơi, ai nấy đều vùi đầu vào học. Chẩm Khê ghét phải ở trong lớp vừa ồn ào lại vừa oi bức, cô cầm lấy sách một mình đi lên sân thượng.
Mấy ngày liền trên sân thượng chỉ có mỗi mình có, không gian thật yên tĩnh.
Hôm nay, khi cô đang cắm cúi đọc sách thì đột nhiên nghe thấy tiếng một người con gái đang nói chuyện.
“Chuyện của Kim Dự n là sao? Trên trang cá nhân của cô ta sao lại có ảnh của hai người? Hai người đến với nhau rồi sao?”
Giọng nói hùng hổ như thẩm vấn. “Có phải anh thích cô ta rồi đúng không?”
Nghe giọng có vẻ cô gái đó sắp khóc đến nơi rồi.
Chẩm Khê vểnh tại chăm chú lắng nghe, cô gái kia chẳng lẽ bắt tại trận cái tên khốn nạn này bắt cá hai tay sao?
“Sao anh lại thích cô ấy được chứ?” Tên con trai cuối cùng cũng mở miệng.
Ấy, giọng nói này?
Chẩm Khê ngoái đầu liếc một cái, nhịn không được mà chửi bậy một tiếng, sao đám người này cứ thích kéo nhau lên sân thượng nói chuyện yêu với đương thế nhỉ?
Không đúng, cô gái này không phải là cô gái lần trước.
“Huy Dương, anh chỉ có thể ở bên em thôi.”
“Dựa vào cái gì? Cô là ai chứ?”
Cô gái lập tức bổ nhào tới, ôm chặt lấy đầu Huy Dương, hôn lên môi anh ta.
Chẩm Khê liền che mắt lại, nhìn thì có chút xấu hổ nhưng vẫn không kìm được mà để một khe nhỏ giữa mấy ngón tay len lén nhìn.
Nam tuấn lãng vô song, nữ mạnh dạn kiều diễm, thật sự là bức tranh tuyệt đẹp.
Cô gái nhắm chặt mắt kiễng nhẹ chân lên, hai tay vòng qua cổ Huy Dương, biểu cảm vừa ngại ngùng vừa ngọt ngào. Huy Dương bị cô gái ôm chặt mà hơi khom người lại, nhưng mà tại xoay lưng về phía cô nên cô không rõ anh ta có biểu cảm gì.
Woa woa woa woa, nếu như có hiệu ứng hình ảnh thì xung quanh Chẩm Khế nhất định sẽ bay rất nhiều bong bóng màu hồng rồi.
Nhưng mà bên tai lại cứ có tiếng ong ong vang lên không ngừng là sao? Chẩm Khê nhìn xuống, một con ong vò vẽ rất to đang bay lượn trước mũi của cô, hình như muốn bay vào cổ áo cổ.
“A.”
Chẩm Khề nghiêng qua nghiêng lại tránh né, sau đó cả người ngã lăn ra đất.
Ba cặp mắt, sáu con mắt cứ thế nhìn nhau, đến bụi trong ánh nắng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Chẩm Khê vội lấy sách che mặt lại, chạy về phía cửa ra, miệng nói không ngừng.
“Hai người tiếp tục đi, tiếp tục đi. Em không nhìn thấy gì cả, không thấy gì cả.”
“Chẩm Khê!” Huy Dương gọi một tiếng, “Em đứng lại.”
Chẩm Khê đưa tay mở cửa, miệng vẫn lải nhải: “Em không thấy gì cả.”
Huy Dương túm chặt lấy cổ áo sau lưng cố, kéo về phía sau thì cô mới đứng lại.
“Sao lại là em?” Giọng điệu của đối phương vừa bất lực vừa buồn cười.
Thật nực cười, câu này nến là cổ nói mới phải chứ.
Cô gái kia tiến lại, nhìn chằm chằm vào Chẩm Khê: “Đây là...?”
“Cô bé ở lớp tự học buổi tối của lớp chúng ta.”
“Ồ!” Cô gái làm ra vẻ bỗng nhiên ngộ ra được điều đó, “Trạng nguyên trên bảng vàng đây mà.”
“Không dám nhận. Không dám nhận.” Chẩm Khế khiêm tốn trả lời.
“Giả vờ giả vịt!” Huy Dương buông tay ra, nói với cô gái bên cạnh, “Đầu óc thông minh vậy thôi, nhưng cả ngày chỉ suy nghĩ mấy chuyện tầm phào vớ vẩn. Nếu như chuyên tâm học hành thì đã có thể đi làm nghiên cứu sinh được rồi.”
Những lời này thật sự khiến cho Chẩm Khê không mấy vui vẻ, cô nhìn cô gái bên cạnh cười ngọt như đường: “Chị ơi, lần trước thanh sô cô la chị cho em rất ngon, nhưng mà sao chị lại thay đổi kiểu tóc rồi, tóc nâu lần trước cũng đẹp mà.”
Bình luận facebook