• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-274.html

Chương 274: SÓNG TRÀO




“Chị muốn tôi nói cái gì?”



Cô và Sầm Nhiễm ngồi đối diện với nhau, trước mặt mỗi người là một tách cà phê. Bề ngoài thì giống như là hai chị em đang ngồi tám chuyện2với nhau, nhưng thực ra lại đang nói tới những vấn đề như sóng cuộn trào cực kỳ mãnh liệt, giống như là muốn gây sự với nhau luôn vậy.



“Tôi chỉ muốn hỏi cô, cô không9có gì muốn giải thích với tôi sao?” “Không có.” Chẩm Khê bình tĩnh khuấy tách cà phê của mình, “Chị có nghi ngờ thì tại sao không đi hỏi thẳng Vẫn Tụ?”



“Cô biết là cậu6ta sẽ không nói thật với tôi mà.”



“Cho nên chị muốn biết được điều gì từ tôi?” “Chuyện sống chung, thật hay giả?”



“Giả.”



“Nói dối.”



Sầm Nhiễm ném kính râm xuống bàn, để lộ ra hai con mắt0thâm quầng vì mất ngủ lâu ngày. “Tôi nói thật thì chị cũng không tin, vậy chị còn hỏi tôi làm cái gì?”



“Cậu ta đã nói gì với cô? Hứa hẹn là sẽ lấy cô? Dụ7dỗ cô để cô cam tâm tình nguyện dâng hiến? Nói xong một đống lời ngon tiếng ngọt, nhưng thực tế cậu ta đã cho cô được cái gì chưa?”



Thực tế:



Toàn bộ tài sản cá nhân của anh ta có tính không?



Nhưng cô cũng đâu quan tâm tới tí tẹo đó.



Vân Tụ đã từng nói là sẽ lấy cô sao?



Không nhớ nữa.



Anh ta biết là cô không thích nghe mấy lời này.



Có nói cũng là thừa hơi. “Đừng ngốc nữa, những cô gái giống như cô, tôi đã thấy quá nhiều rồi.” Biểu cảm của Sầm Nhiễm cũng không quá tự nhiên, những lời cô ta thốt ra có lẽ ngay bản thân cô ta cũng đều không thuyết phục được. “Chị nghĩ nhiều rồi.”



“Cô nhìn Đoạn Ái Đình đi, không phải là cô ta còn xinh đẹp hơn cô sao? Cô ta đi theo cậu ta, nhưng cũng chẳng có được cái gì cả. Bây giờ chẳng phải tiếu Tụ cũng không thèm quan tâm tới cô ta sao? Vậy cô cảm thấy đó là vì sao?”



Không có giá trị lợi dụng chứ còn có thể vì sao. Chẩm Khê nhìn cô ta, rất muốn bật ra một câu rằng, chờ anh ta trở thành Chủ tịch Vân Thị rồi, khéo chị cũng là Đoạn Ái Đình tiếp theo thôi.



À, cô ta cũng hiểu.



Hóa ra là vì sợ hãi, cho nên mới chạy tới tìm cô để nói mấy lời này.



“Tôi không giúp được gì cho chị.” Chẩm Khê nói thẳng.



“Dù sao tôi cũng lớn hơn cô mấy tuổi, cũng từng trải nhiều hơn cô. Tôi có một lời khuyên thể này, không biết cô có muốn nghe hay không?” Chẩm Khê nhún vai, tỏ ý nói hay không cũng chẳng sao cả.



“Với người như Vân Tụ, vóc người, khuôn mặt, bao gồm cả tính cách, không có phần nào là không thu hút phụ nữ. Số người thích cậu ta, theo đuổi cậu ta, muốn trao thân cho cậu ta nhiều như vậy, có biết vì sao lại không có một ai thành công sao?”



“Bởi vì ngoại trừ ba thứ trên, cậu ta còn có ưu điểm nữa là, thông minh. Cậu ta biết loại người nào có thể đem lại lợi ích cho cậu ta. Và với người như cậu ta, sẽ chỉ lựa chọn người phụ nữ có giá trị mà không phải là người phụ nữ cậu ta thích, hiểu chứ?”



Chẩm Khê nhìn người đang ngồi trước mặt, chỉ muốn bật cười. Không hiểu tại sao cô ta lại muốn dùng cái dáng vẻ cao ngạo như vậy để nói ra mấy câu hèn mọn đến thế. “Cho nên chị là phụ nữ có giá trị, mà không phải là phụ nữ anh ta thích?”



Chẩm Khê khái quát lại nội dung chính trong tư tưởng của Sầm Nhiễm. “Cậu ta sẽ thích tôi.”



“Vậy tức là bây giờ không thích rồi?”



Chẩm Khê phảng phất như thấy được một bóng dáng của Hà Viện trên người Sầm Nhiễm, nhưng đáng tiếc, Vân Tụ không phải là Nhiêu Lực Quần. Sắc mặt Sầm Nhiễm trở nên rất khó coi. Có lẽ mặc dù trong lòng cô ta cũng rõ ràng rằng, những lời Chẩm Khê vừa nói là chính xác, nhưng trước giờ vẫn không có ai dám nói thẳng trước mặt mình, cho nên cô ta vẫn cố gắng tự lừa dối bản thân.



“Tại sao cô lại cho rằng cậu ta không thích tôi?”



Sầm Nhiễm im lặng một lúc lâu, không biết đã nghĩ thông được điều gì, nhưng lại bất ngờ hỏi cô một câu như thế.



“Cô có thể gọi điện thoại được cho cậu ta không?” Sầm Nhiễm hất tay một phát, khiến cả tách cà phê rơi xuống đất. Nhân viên phục vụ đứng đằng xa nhìn mà không dám bước tới dọn dẹp.



Chẩm Khê rút giấy ăn, lau cà phê bắn lên mắt cá chân mình. Khi ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy dáng vẻ quật cường, muốn khóc lại cố nghẹn lại của đối phương thì không khỏi mềm lòng.



“Không phải như chị nghĩ đâu.” Cô vẫn chỉ giải thích bằng một câu như vậy.



“Không phải như kiểu nào mà tôi nghĩ?”



“Tùy chị muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Chẩm Khê đứng dậy, định ra về.



“Vậy cô hãy gọi điện thoại cho cậu ta, ngay trước mặt tôi.” Đúng là cố tình gây sự. Chẩm Khê không muốn để ý tới chị ta, Sầm Nhiễm lại được đằng chân lân đằng đầu, giật phắt điện thoại mà cô để ở trên bàn.



Vừa đúng lúc cô mới đọc tin nhắn xong, còn chưa khóa màn hình. Sầm Nhiễm lập tức nhảy vào mục tin nhắn, kéo xuống dưới xem. “Cô Sầm, xin hãy tự trọng.”



“Ngay cả cách ăn cũng giống cậu ta như đúc, vậy mà còn nói là không có quan hệ gì?” Sầm Nhiễm bật cười, đầu tiên là vào xem outlook của cô, thấy bên trong lưu tên là Vân Tụ liền thở phào.



“Xin trả lại cho tôi.” Sầm Nhiễm không để ý tới cô, tiếp tục chuyển sang hòm thư. Bên trong chỉ có những tin nhắn quấy rối của các fan cuồng, Sầm Nhiễm cũng chỉ lướt xem đại khái. “Xin hãy trả lại cho tôi!” Chẩm Khê nói với giọng điệu nặng nề hơn, đồng thời chia tay ra trước mặt cô ta. Lại



một lần nữa không được đáp lại, cô đã có ý định tự lực cánh sinh, đi giật lại. Sầm Nhiễm ngăn cản cô. “Nhân viên nơi này đều đang nhìn chằm chằm về phía này, cô dám ra tay với tôi chẳng phải sẽ rất khó coi sao?”



Có câu nói như thế nào vậy nhỉ? Người không biết xấu hổ, quỷ cũng phải sợ. Áp dụng vào bất kỳ một tầng lớp nào cũng không sai vào đâu được.



Sầm Nhiễm lật xem hết một lượt, đột nhiên thở phào một cái rất rõ ràng.



“Xem ra cậu ta cũng không thích cô đến vậy.” Chẩm Khê cười nhạo. “Có thể trả lại cho tôi rồi chứ?”



“Được.”



Nói xong câu đó, Sầm Nhiễm liền bấm gọi số của Vân Tụ.



Chẩm Khê vừa vươn tay ra định giật lại thì bên kia cũng đã nghe máy.



Tốc độ nhanh đến mức, khiến cho người ta phải líu lưỡi.



Nếu là bình thường, cô chủ động gọi tới mà không mở miệng thì đối phương cũng sẽ không mở miệng. Vì vậy, đối phương trầm mặc, Sầm Nhiễm trầm mặc, Chẩm Khê cũng trầm mặc. Ai mà không biết không khéo còn tưởng rằng chỗ này bị người ta ấn nút “Pause” mất. Ngay lúc Chẩm Khê mở miệng định bảo đối phương cúp máy thì điện thoại lại xuất hiện một giọng nói khàn khàn:



“Hình như anh bị bệnh rồi.” Sắc mặt Sầm Nhiễm lập tức thay đổi, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại giống như muốn bóp nát nó luôn.



“Hình như bị bệnh thật rồi, đầu rất đau.” Vân Tụ lại nói thêm một câu, căn bản là không phát hiện ra sự dị thường của đầu bên này điện thoại. “Không muốn tiêm, cũng không muốn uống thuốc, nên làm gì bây giờ.” “Tiểu Tụ!” Sầm Nhiễm cắn răng mở miệng. Bên kia yên lặng một lúc lâu mới có giọng nói vang lên: “Chị muốn thế nào?” “Chị và Chẩm Khê đang ngồi uống cà phê với nhau, nếu như em cảm thấy trong người không khó chịu quá



mức, vậy có muốn tới ngồi chung không?” “Địa chỉ.”



Điện thoại bị cúp.



Sầm Nhiễm ném trả điện thoại cho cô. “Hai người được lắm. Rốt cuộc...” Cô ta ngẩng đầu, hít sâu một cái, giống như là muốn ép cho nước mắt chảy ngược vào trong. “Rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng tôi?” “Tôi có thể đi được chưa?” Chẩm Khê hỏi một câu.



“Chẳng phải Vân Tụ sắp tới sao?” “Tôi còn nhiều việc.” Sầm Nhiễm ném ví tiền của mình ra trước mặt Chẩm Khê. “Tôi mua thời gian của cô.” Một ngọn lửa giận bốc lên trong lòng cô, khiến cô muốn hắt thẳng cả tách cà phê trước mặt lên mặt cô ta. “Tôi rất đắt giá đấy.” “Đắt đến mấy tôi cũng mua được.” Sầm Nhiễm nhìn cô với cái ánh mắt rất coi thường, “Toàn bộ Sầm Thị đều là của tôi, mua cô sao, thừa sức.” Chẩm Khê không muốn để ý tới cô ta, cầm túi xách liền đứng dậy. “Tôi biết bà ngoại của cô đang ở đâu. Con người ấy mà, già rồi thì đều cần cái gọi là yên tĩnh, cô cũng không muốn bà ngoại mình bị quấy rầy đâu nhỉ?”



“Chị định làm gì? Có gì thì chị cứ nhằm vào tối đây này.” Chẩm Khê đập bộp tay xuống bàn, nhìn thẳng Sầm Nhiễm: “Nếu chị dám làm hại bà ngoại tôi, tôi sẽ không tha cho chị.”



“Cô có thể làm gì tôi? Cô cho rằng, cô và tôi mà xuất hiện xung đột thì Vân Tụ sẽ che chở cho cô sao?” Chẩm Khê muốn hỏi cô ta một câu, có phải cô ta có vấn đề về nhận thức về bản thân rồi chăng.



Hình như cô ta đã cho rằng bản thân rất quan trọng trong lòng Vân Tụ.



Chẩm Khê bình tĩnh mà ngồi lại xuống ghế: “Tối cảnh cáo chị, cách xa người thân của tôi ra.”



“Hay là cô đánh cược với tôi? Nếu như cô thắng, tôi sẽ chỉ nhằm vào cô thôi.”



“Chị muốn đánh cược cái gì?”



“Đợi một lúc nữa, hai ta cùng khóc lóc xem cậu ta sẽ dỗ dành đi trước.” “Tại sao tôi phải khóc? Thứ mà chị coi là báu vật, chưa chắc tôi đã để ý.” Một người phụ nữ mà mấy ngày nữa là bước sang tuổi ba mươi rồi, tại sao còn có thể nông cạn, ấu trĩ đến vậy.



“Không dám sao?” “Tôi không việc gì khóc.” Chẩm Khê đột nhiên mỉm cười, hỏi Sầm Nhiễm, “Vì sao chị không đối xử với tôi giống như với Đoạn Ái Đình? Chẳng phải tôi đang ở ngay trước mặt chị sao, tại sao không tát thẳng tay? Chị biết là ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, tôi sẽ không đánh trả mà. Sao lại khách sáo với tôi thế?”



Chẩm Khê nhại lại lời của cô ta: “Không dám sao?” Sầm Nhiễm nhìn cô một hồi, ngay lúc cô ta đã giơ tay lên thì lại bị nhân viên phục vụ đi tới báo là có một người đàn ông đã tới dưới tầng.



Ngay lập tức, cô ta giấu cái dáng vẻ dữ tợn của mình đi, chớp mắt mấy cái liền bắt đầu khóc. Trước khi nước mắt chảy ra, cô ta còn tự tát thẳng vào mặt mình một cái.



Chẩm Khê hoàn toàn sửng sốt trước một loạt hành vi của người này, đợi tới khi lấy lại tinh thần, cũng chỉ có thể ngồi cười.



Rốt cuộc phải hèn mọn tới mức nào mới có thể nghĩ ra cái biện pháp tự đày đọa bản thân để cầu xin lòng thương xót như thế?



Cũng đúng, Vân Tụ đã từng nói, lúc ở nhà thì vị này còn nghĩ ra lắm chuyện hơn nhiều.



Cửa bị đẩy mở, và nhân vật chính trong câu chuyện đã xuất hiện. Trên người vẫn mặc quần áo ở nhà, chân xỏ dép đi trong nhà, tóc không chải chuốt, ngoài cái biểu cảm khủng bố ra, trong dáng vẻ đúng là của một người thanh niên hai mươi tuổi bình thường.



Chẩm Khê đặt tay trên đầu gối, im lặng ngồi yên tại chỗ. Sầm Nhiễm thì ngồi ở đối diện, một bên mặt sưng vù lên, nước mắt giàn giụa.



“Tay làm sao vậy?” Câu đầu tiên của Vân Tụ lại là hỏi về cái tay mà Chẩm Khê cố ý che đi. “Đánh người ta nên bị đau.” Chẩm Khê trả lời.



“Em đánh chị ta?” Chẩm Khê không đáp lại nữa. “Em đánh chị ta làm gì?”



“Em không đánh.” Vân Tụ quay đầu: “Mặt bị làm sao?” “Cô ta đánh chị.” Sầm Nhiễm ôm mặt, khóc hu hu.



“Em ấy bảo không đánh.”



“Cô ta bảo không đánh tức là không thật sao?”



“Đúng vậy.”



Vân Tụ đáp lại rất chắc nịch.



Sầm Nhiễm kinh ngạc nhìn Vân Tụ, một giọt nước mắt vương lên trên lông mi giả.



“Cho nên báo chí đưa tin đều là thật, hai người sống chung?”



“Không có.” “Vậy em quan tâm cô ta như vậy làm gì?” “Chẩm Khê là người ngoài.” Chẩm Khê là người ngoài.



Chẩm Khê mỉm cười: “Tôi đã nói rồi mà chị không tin. Bây giờ nghe anh ta tự mình nói ra, chắc chị tin rồi chứ?”



Sầm Nhiễm vẫn hơi sửng sốt, nhưng vẻ mặt rõ ràng là đã vui vẻ dần, còn cầm tay Vân Tụ lắc qua lắc lại.



“Vậy vừa nãy, vì sao nghe điện thoại của cô ta em lại nói bị bệnh.”



“Không nhìn rõ số gọi đến, không biết là ai gọi.”



“Tôi có thể đi được chưa?” Chẩm Khê hỏi xen vào.



Vân Tụ nhìn cô, hoàn toàn không nhìn ra được điều gì trên vẻ mặt.



Chẩm Khê cũng cười nói: “Đều là nói đùa thôi.”



“Đúng vậy, chị và Chẩm Khê đang đùa nhau thôi. Để chị đi bệnh viện với em. Em đi khám bệnh, chị đi khám mặt.”



Chẩm Khê đứng dậy, tay nhét trong túi.



“Tôi đi đây.”



“Tay bị làm sao?” Vân Tự hỏi lại một lần nữa.



“Không sao cả, có thể làm sao được chứ?” Chẩm Khê mỉm cười, đi vòng qua hai người bọn họ, đi ra khỏi quán cà phê. Ra tới đường, cô bắt một chiếc taxi. Lúc sắp đóng cửa xe thì Vân Tụ lại xuất hiện, trong tay cầm điện thoại của cô để quên.



“Cảm ơn.”



“Tay em?”



Đối phương nhíu mày nhìn cô. “Tay làm sao?” Chẩm Khê hỏi lại. “Có phải cảm thấy đau ở đâu không?”



“Không có.” “Đừng cậy mạnh.”



“Anh thực sự là...”



“Nghĩ quá nhiều.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom