• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-277.html

Chương 277: ÁC MỘNG




Chẩm Khê gặp được Vân Tụ ở phía sau hậu trường. - Không phải nói là bị gọi về nhà sao? “Sao rồi?” Chẩm Khê hỏi anh. “Cả nhà đều qua đó rồi, còn ngỡ là chị ta sẽ làm ầm ĩ một trận.”



“Thế nhưng?”.



“Chị ta cứ nhìn chằm chằm vào đứa bé kia suốt, chẳng nói chẳng rằng. Sau đó, lúc chương trình bắt đầu phát sóng trực tiếp thì lại để bọn anh rời đi.”



“Anh cứ vậy mà đi?”



Không thấy là cực kỳ khác thường sao? “Vân Tướng đi rồi, anh cũng chẳng cần thiết phải ở2lại làm gì. Có Sầm Nhiễm ở cạnh chị ta, có chuyện gì sẽ báo lại cho anh.” “Bọn anh bao giờ thì mở cuộc họp Hội đồng quản trị?” Chẩm Khê hỏi anh. “Tuần sau.”



“Vậy chúc anh may mắn.” Chẩm Khê vẫy tay với nhân viên công tác đi theo lần này, tỏ ý mình muốn rời đi. “Chẩm Khê!”



Vân Tụ gọi cô lại: “Tuần sau là mọi chuyện đã được xác định xong rồi, tất cả đều sẽ kết thúc.”



“Thật sao?”



“Sau này, anh có thể làm chủ rồi.”



“Thật sao?” Chẩm Khê vẫn nói câu nói đó, “Xin9chúc mừng anh!” Chẩm Khê chúc mừng những người đi qua cô, bỏ ngoài tai câu nói của Vân Tụ. Lúc về đến ký túc xá thì cũng đã gần ba giờ sáng, cô ngả đầu xuống giường ngủ luôn, dự định đợi ngày mai nạp năng lượng xong xuôi thì sẽ đi xem xét tình hình phía Diệp Cửu Như.



Lúc chuẩn bị đi ngủ, cô gửi tin nhắn đã được biên soạn kỹ lưỡng cho Đỗ Nhược Thu. [Công nhận nhẫn Ruby đẹp thật đấy. Thành thật mà nói, tay Diệp Cửu Như không đẹp bằng tay cô,6cái nhẫn đó mà đeo trên tay cô thì còn đẹp hơn. Có điều, chồng cô chắc chắn sẽ không tặng cô nhẫn Ruby đâu.]



[Tại sao? Bất ngờ là Đỗ Nhược Thu hồi âm lại. [Ngôn ngữ của đá Ruby là gì cô không biết à?]



[Tình yêu nồng cháy.]



[Chồng cô còn yêu cô không?]



Chẩm Khê gửi liền một lúc ba tin nhắn, không đợi Đỗ Nhược Thu hồi âm đã tắt máy rồi đi ngủ. Cô cảm thấy, đêm nay cô sẽ ngủ một giấc ngủ sâu và ngọt ngào trong trạng thái mệt mỏi quá sức. Trong cơn0mê man, cửa phòng ngủ bị người đập rầm rầm, khiến cho Chẩm Khê bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.



“Ai?”



“Bà cô đây!”



Tiếng chị Phan. Chẩm Khê liếc nhìn đồng hồ, hơn 4 giờ.



Hơn bốn giờ chiều chăng? Đầu óc nặng nề mụ mị nói cho cô biết, có lẽ là hơn bốn giờ sáng, cô mới chỉ chợp mắt được chưa đầy một tiếng đồng hồ.



“Không phải chị đang ở Pháp à?” Chẩm Khê mở cửa cho chị Phan, rồi loẹt quẹt lê đôi dép quay về giường. “Xảy ra chuyện rồi! Sao em không mở máy?” “Lúc em ngủ7sao phải mở máy, có thể xảy ra chuyện gì được? Có chuyện gì thì mai hẵng nói, em mệt lắm rồi.”



Chị Phan kéo tay cô.



“Bây giờ em mau thay quần áo đi theo chị.” “Đi đâu cơ?” Chẩm Khê cảm thấy rất thiếu kiên nhẫn, “Giờ này có thể xảy ra chuyện gì được? Vân Tụ muốn giày vò em đến chết à?”



“Không phải Vân Tụ!” Chị Phan nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Là Đỗ Nhược Thu với Vấn Tưởng.”



***



Chẩm Khê căn bản không có cách nào đứng vững, chị Phan phải tốn công tốn sức dìu cô lên xe.



“Là giả thôi đúng không? Chắc là chị gạt em đúng không?”



Chị Phan lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, xốc lại tinh thần đi.” Mãi sau Chẩm Khê mới đáp lại một tiếng: “Sao em lại phải đi?”



“Sầm Nhiễm yêu cầu em phải tới!” “Sao em lại phải đi?” Chẩm Khê vẫn cứ lẩm bẩm câu này mãi, chị Phan đau lòng khi nhìn cô vẫn khóc nãy giờ, nhưng lại không thể để cho cô quay về nghỉ ngơi được, chỉ có thể thở dài. Xe đã đến ngôi nhà họ Vân, còn chưa tới cổng, Chẩm Khê đã nhìn thấy ánh đèn lập lòe chói mắt của xe cảnh sát và dải ngăn cách màu vàng chăng xung quanh. Tay cô bấm chặt vào ghế dựa, bất luận chị Phan có nói gì cũng nhất quyết không chịu xuống xe.



Chị Phan lấy điện thoại ra không biết là gọi cho ai.



Một lát sau, Vân Tụ đi ra.



Anh cau mày nhìn chị Phan. “Cô ấy đến làm gì?” “Cô Sầm yêu cầu em ấy...”



“Làm càn!”



Vân Tụ gỡ tay cô ra, nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng: “Em về nghỉ ngơi đi.”



Chẩm Khê túm lấy tay anh, nhìn anh một lúc lâu rồi mới run rẩy hỏi ra thành tiếng:



“Đỗ...”



Vân Tụ nhanh chóng ngắt lời cô, nói với cô bằng giọng điệu cảnh cáo, không cho phép cô xía vào: “Chuyện này không liên quan đến em.” Sau đó lại trở nên mềm mỏng. “Anh sẽ xử lý chuyện này. Em đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ quay về nghỉ ngơi đi.”



“Nói cho em nghe.”



Mãi sau Vân Tụ mới lắc đầu, nói: “Không cứu kịp.” Chẩm Khê cảm thấy có sợi gân nào đó ở trong trái tim có vấn đề, co bóp mạnh đến nỗi, khiến cho lục phủ ngũ tạng của cô đều đau đớn. Trước mắt cô hóa thành màu đen, giống như bị ánh mặt trời làm tổn thương, không có cách nào mở ra cả.



“Chẩm Khê.”



Vân Tụ ôm cô, an ủi: “Em đừng cuống.” Sao có thể không cuống. Những hai mạng người đó.



Hai mạng người, vẫn còn đang sống sờ sờ. “Chẩm Khê làm sao?” Cô nghe thấy tiếng Sầm Nhiễm, còn cả tiếng quát mắng vì tức giận của Vân Tụ.



“Chị gọi cô ấy đến đây làm cái gì?” “Chia sẻ với nhau thôi.”



Chia sẻ?”



“Đây là chuyện tốt đối với chúng ta mà.” Chẩm Khê há to miệng, thấy bản thân thở không ra hơi. Hóa ra mình là người như thế sao? Hóa ra cô lại là loại người có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích sao?



Cả người cô bị ôm lấy, rồi cô nghe thấy tiếng Vân Tụ:



“Chẩm Khê không phải là chị”



“Bác sĩ đâu?”



Thân thể được đặt lên một nơi êm ái, có người cầm đèn pin vạch mắt cô ra, qua một lúc lâu mới nói: “Tâm trạng không ổn định, cần phải nghỉ ngơi.” Ống tay áo bị vén lên, cánh tay giống như bị dây thun buộc lại, da nhói đau, có một loại chất lỏng lành lạnh chảy vào trong người cô. Cảm giác nghẹt thở dần dần biến mất, đầu như bị thứ gì đó chặn lại, không bao lâu sau cô đã không còn tri giác nữa. “Sao chị lại gọi cô ấy tới đây? Vân Tụ kéo chăn cho cô, xoay người nhìn về phía Sầm Nhiễm.



“Cô ta nên được biết.”



“Cô ấy có cần biết hay không, không phải do chị quyết định.”



“Cô ta chỉ là nhất thời không thích nghi được thôi. Chờ đến lúc tỉnh lại, để cho cô ta nhớ lại những chuyện Vân Tưởng và Đỗ Nhược Thu đã làm với mình, không khéo cô ta còn thấy vui mừng nữa là.”



“Cô ấy sẽ không như thế!” Vân Tụ hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận đang sôi trào. “Cô ấy không phải là chị, xin đừng có từ bụng ta suy ra bụng người.” Sầm Nhiễm khoanh tay, nói: “Tôi thật sự rất vui, hôm nay trước khi đi ngủ, tôi còn lo lắng cho buổi họp Hội đồng quản trị tuần sau. Nhưng hiện tại...” Sầm Nhiễm chôn mặt trong lồng ngực anh, “Tiểu Tụ, sau này sẽ không còn ai có thể tranh giành với cậu nữa rồi.”



Vân Tụ đẩy cô ta ra, “Tôi không thấy vui một chút nào. Tôi chưa từng nghĩ tới việc, chiến thắng của mình lại được xây dựng trên hai mạng người.”



“Như nhau cả thôi.” Sầm Nhiễm kéo tay anh, “Bố cậu giết chết bố của anh ta, bọn họ lại giết chết anh trai cậu, đều như nhau cả thôi.” Sầm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh.



“Không có thắng lợi nào là sạch sẽ cả.” “Tôi không như thế!”



Vân Tụ gầm lên, hất tay cô ta ra, mắt đỏ vằn lên, “Tôi không hề!” “Cậu chỉ là không chấp nhận được ngay thôi.” Sầm Nhiễm ôm lấy anh, “Cậu thừa biết sau khi kể chuyện của Diệp Cửu Như cho Đỗ Nhược Thu nghe thì sẽ xảy ra chuyện gì mà. Người như chị ta... Chị ta điên rồ như thế, mọi chuyện cũng đã nằm trong dự đoán rồi.”



“Tôi không có.”



“Không sao cả, Vân Tưởng chết rồi, Đỗ Nhược Thu cũng chết rồi.” Sầm Nhiễm nâng mặt anh lên, nói rất từ tốn:



“Sau này toàn bộ nhà họ Vân đều là của cậu rồi.”



“Chẩm Khê có bạn trai rồi sao?”



“Chưa có ạ.”. “Mười bảy tuổi là thời điểm tốt nhất để yêu đấy, lúc tầm tuổi này chị đã quen biết ông xã nhà chị đó.” “Là mối tình đầu sao?”



“Đúng thế.”



“Tuyệt thật.”



“Vừa đủ tuổi kết hôn là bọn chị đã lấy nhau rồi. Chị cũng cảm thấy như vậy rất tốt, tự do yêu đương, tự do kết hôn, chị thích anh ấy mà anh ấy cũng thích chị, cũng bớt được việc gia đình sắp đặt.”



***



Chẩm Khê nhìn thấy hồ sen nở rộ dưới dãy đèn lồng đỏ và ý cười rạng rỡ của Đỗ Nhược Thu. Đỗ Nhược Thu nói chuyện với cô đều luôn có ý muốn khoe khoang, hễ mở miệng thì câu đầu tiên đều là: “Ông xã nhà chị..” “Thật đáng ngưỡng mộ.” Cô đáp đại một câu như thế. “Không phải ai cũng có số tốt như vậy đâu.” Đỗ Nhược Thu đứng bên hồ sen nhìn cô cười, ánh sáng đỏ lấp lánh và gợn sóng lăn tăn, ánh lên trên gương mặt của cô ta, trông xinh đẹp và dịu dàng vô cùng. “Chẩm Khê.”



Cô ta gọi tên cô. Vừa mới mở miệng, Chẩm Khê chỉ có thể nhìn thấy dòng máu tuôn xối xả ra từ đó, giống như thác nước chảy xuống mặt đất, thấm ướt cả đế giày của cô. Dòng máu tươi tràn qua, dồn cô đến bên hồ sen. Cô quay đầu nhìn lại, cả hồ hoa sen đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi, đến cả màu nước trong hồ cũng không còn bình thường.



“Chẩm Khê, cô vui vẻ rồi chứ?”



Đỗ Nhược Thu dí sát mặt về phía cô, hỏi: “Tôi bây giờ thành ra thế này, cô vui rồi chứ?”



“Không có...”



“Hủy hoại giấc mộng của tôi, cô có thấy vui sướng không?”



“Tôi không có, tôi chỉ là...” Là do chị dạy tôi như thế, tôi cũng chỉ...



Chỉ là...



“Sau này sẽ yên ổn sao?” “Sau này cô sẽ được yên ổn sao?” “Cô sẽ mất ngủ chứ?” “Nửa đêm mở mắt ra thấy tôi đang đứng đầu giường, cô sẽ vui vẻ chứ?” “Sau này cô sẽ thường mơ về tôi chứ?”



“Không!” Cô đau khổ hét lên: “Không đời nào!” “Chẩm Khê: Chẩm Khê!”



Gò má đau đớn. Khuôn mặt be bét máu của Đỗ Nhược Thu biến mất, thay vào đó là gương mặt lo lắng của chị Phan.



“Gặp ác mộng à?” Chị Phan lau mồ hôi trên trán cho cô, rồi nắm chặt lấy tay cô: “Không có chuyện gì đâu, đều đã qua rồi.” Chẩm Khê nhìn chằm chằm lên trần nhà được khảm tranh, hỏi:



“Đây là đâu?”



“Nhà họ Vân.”



Phải rồi, đêm qua cổ đã tới đây. Cô còn nhìn thấy xe cảnh sát và dải phân cách, nhìn thấy Vân Tụ và Sầm Nhiễm.



Cô nhớ, Vân Tụ nói với cô, Đỗ Nhược Thu và Vân Tưởng đều không được cứu kịp.



“Có đói bụng không? Ăn chút gì nhé?”



Chẩm Khê lắc đầu, hỏi: “Vân Tụ đầu ạ?”



“Vừa nãy phải đến cục cảnh sát, không biết đã quay về chưa. Em cứ mặc kệ đi, nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa chị đưa em về.”



“Trong nhà có ai?” Cô hỏi.



“Hình như Sầm Nhiễm còn đang ở đây.” “Em muốn gặp chị ta.” Chị Phan sống chết nắm chặt lấy tay cô, “Đừng gặp nữa, không có gì cần gặp cả” “Em muốn gặp chị ta!”



Chị Phan nhìn cô mãi, rồi thở dài, mở cửa đi ra ngoài.



Sầm Nhiễm đến thăm cô, trên người vẫn còn mặc váy ngủ, tóc tai bù xù, mặt chưa trang điểm, vành mắt thâm sì, giống như không được nghỉ ngơi tốt, nhưng sắc mặt lại không khó coi.



“Bận rộn cả một đêm mới ngủ được một lát...”



Sầm Nhiễm oán trách, ngồi xuống mép giường.



“Có chuyện gì?”



“Ngày hôm qua...” “Chuyện ngày hôm qua cô cũng đã biết cả rồi. Tôi nói nhá, cô cũng nhát gan quá đấy, có thể mà cũng phải tiêm thuốc an thần, thế này mà cô cũng đòi làm nghệ sĩ à?”



“Vân Tưởng và Đỗ Nhược Thu...”



“Chết cả rồi.”



Cái cảm giác nghẹt thở và đau buốt trái tim kia lại ập đến.



Sầm Nhiễm nhìn cô, dửng dưng nói:



“Bác sĩ không có ở đây, cô mà lại giống như tối qua là không có ai giúp cô đâu.”



“Rốt cuộc...”



“Rốt cuộc cái gì?”



“Tại sao?”



“Tại sao lại thành ra như vậy?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom