“Tất cả chỉ là ngụy biện.”
Huy Dương nói một tràng, cuối cùng được Chẩm Khê tổng kết bằng một câu ngắn gọn như vậy.
Huy Dương cảm thấy bất lực, “Em không tin thì thôi.”
“Nhưng ánh mắt của anh cũng khá lắm, hai chị gái kia đều rất xinh đẹp.”
“Đã nói với em rồi...” Huy Dương thở dài, “Thôi được rồi, có xinh đẹp cũng vô dụng, không biết đầu óc đã được mở mang ra chưa, suốt ngày chẳng biết cứ suy nghĩ cái gì ấy.”
“Anh có tư cách gì phán xét đầu óc của người khác? Nhưng mà sao dạo gần đây em không gặp được các chị ấy nữa nhỉ?”
“Cô em thân mến ơi, anh đã nói với em rồi, chỗ này là địa bàn riêng của anh. Em cho rằng ai cũng không biết trời cao đất dày như em, cứ suốt ngày nghênh ngang đi ra đi vào đây như thế à?”
“Nếu không phải không tìm thấy chỗ khác yên tĩnh hơn thì anh nghĩ em thèm tới chỗ này chắc? Khắp nơi đều là giấy gói với vụn bánh kẹo. Kiến, nhện, gián đều tụ tập mở tiệc ở đây cả rồi kia kìa, chỉ đứng một lúc thôi mà cả người em thấy ngứa ngáy rồi đây này.”
“Em nói thật hả?”
Sắc mặt Huy Dương chợt biến, lập tức nhìn khắp mặt đất xung quanh, vẻ mặt như sắp tận thế đến nơi.
Chẩm Khê đột nhiên hiểu ra, cố vỗ tay đánh đét một cái: “Không phải là anh sợ côn trùng đấy chứ?”
***
Bốn ngày đại hội thể dục thể thao của trường số 7, trong đó có hai ngày là vào cuối tuần, hôm Chẩm Khê phải thi chạy cự li 1500 mét đúng vào ngày thứ Bảy, cô rất bất ngờ khi nhìn thấy Chẩm Toàn, Lâm Tuệ, Chẩm Hàm và Lâm Chinh xuất hiện.
Chẩm Hàm ăn mặc trông chẳng khác gì một con bướm, Lâm Chinh dắt theo nó đi chào hỏi những bạn học trước kia của hắn.
Chẩm Toàn nhìn thấy cô bèn đi tới: “Hàm Hàm muốn cổ vũ cho con nên cả nhà chúng ta đều đến.”
Thôi đi, mà tại sao Chẩm Hàm lại biết cô có ghi danh dự thi trong đại hội thể dục thể thao nhỉ.
“Hàm Hàm nhà chúng ta sang năm cũng có thể vào trường này học, thật là tốt quá.” Hiếm khi thấy Lâm Tuệ cười đến chân thành như vậy.
“Con phải thi rồi, con đi trước đây.” Chẩm Khê nói lời tạm biệt, sau đó chạy biến khỏi tầm mắt bọn họ.
Nhận được biển số, sau một tiếng súng vang lên, Chẩm Khê và Hà Viện từ hàng đầu tiên chạy vọt về phía trước. Vốn cả hai đã bàn sẽ chạy từ từ thôi cho xong, nhưng khi tiếng súng vang lên, những người xung quanh giống như mũi tên lao bắn về phía trước, làm Chẩm Khê không khống chế được cũng phải lao theo.
Còn chưa chạy xong một vòng mà cô đã thấy mình một đứt hơi rồi.
Từ khi sống lại đến giờ, ngày nào cô cũng ăn không ngon, ngủ không yên, suy nghĩ quá nhiều đến mức gầy rộc. Khi đến trường, ngày nào cô cũng lao vào học tập, lại thêm mấy ngày trước vừa mới ốm dậy nữa, đến chính Chẩm Khế cũng biết rõ thân thể mình không thể chịu nổi vận động mạnh.
Và đúng là cô đã bắt đầu thở không ra hơi rồi.
Hà Viện chạy chậm bên cạnh cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt thì nói: “Sao vừa rồi cậu chạy bằng vậy? Giờ thì đau sốc hông rồi hả, hít sâu vào, cố gắng kiên trì thêm một chút nữa, sắp tới đích rồi.”
Sắp tới giống như một từ đặc biệt xa xôi ấy, hiện tại Chẩm Khê đang rất muốn bỏ cuộc.
“Chẩm Khê, cố lên.”
Bên cạnh vang lên giọng nam trầm thấp, Chẩm Khế xoay đầu sang, thấy Nhiêu Lực Quần đang chạy chậm ở bên cạnh.
“Có giỏi cậu chạy lên đi.” Chẩm Khê bực mình nói.
Hà Viện ở bên cạnh mở cờ trong bụng, cô bé nói nhỏ với Chẩm Khê: “Lớp trưởng vừa chạy xong cự li 3000 mét là quay sang đây chạy luôn đấy.”
“Thế sao không để cho cậu ta mệt chết luôn đi.” Chẩm Khẽ cắn răng, cố gắng chịu đựng cơn khó chịu, cô có cảm giác bước chân của mình càng ngày càng nặng.
Dưới sự lải nhải không ngừng của Hà Viện và sự động viên khích lệ như muốn đòi mạng của Nhiêu Lực Quần, cuối cùng Chẩm Khê cùng liều chết đến được đích.
Chân cô mềm nhũn, vừa định ngồi bệt xuống đất thì bị người phía sau cầm lấy tay kéo lên, đẩy cô đi về phía trước, biển số trên người cũng bị kéo ra.
Sau khi vận động mạnh mà đột nhiên ngừng lại sẽ dễ bị đột tử, Chẩm Khể cố nhịn, rã rời lết về phía trước.
Đi được nửa vòng, Chẩm Khê nói: “Được rồi, bạn học à, tớ chỉ đi được thế này thôi, tớ quá mệt rồi.”
“Đúng là ngoài học tập ra thì cậu chẳng được cái ưu điểm gì nữa cả.”
Chẩm Khê quay đầu lại, kêu lên: “Cái tên này, sao cậu cứ như âm hồn mãi không tiêu tán vậy?”
Nhiêu Lực Quần bỏ tay Chẩm Khê xuống: “Làm ơn mắc oán, nhẽ ra vừa rồi tôi nên để cậu đột tử ở kia luôn.”
“Tôi đột tử chẳng phải đúng ý của cậu à, cậu không ném thêm đá vào người tôi đã là tốt lắm rồi.”
Nhiều Lực Quần lườm cô, cậu ta không quay đầu lại mà bỏ đi.
Chẩm Khê chậm chạp đi tới nơi tập trung của lớp mình, trông thấy Lư Ý, cô đi lên nhéo mặt cô bạn và nói: “Không phải tớ đã bảo cậu chờ tớ ở đích à, vừa rồi quay đầu lại nhìn thấy Nhiêu Lực Quần, suýt chút nữa tớ đã bị dọa sợ chết khiếp đấy.”
“Tớ cũng muốn đỡ cậu lắm, tay tớ cũng nắm được vào tấm biển số của cậu rồi nhưng bị lớp trưởng hất ra, nên tới đành đi đỡ Hà Viện.”
“Chị ơi!” Lại là một âm hồn khác, “Từ khi nào chị và anh Lực Quần lại có quan hệ tốt như vậy?”
Chẩm Khê vỗ vỗ ngực quay đầu lại, Lư Ý nói thay: “Lớp trưởng lớp chị luôn thích giúp đỡ người khác, nhất là các bạn cùng lớp.”
“Thật ạ?” Chẩm Hàm nhìn chằm chằm vào Chẩm Khê.
“Nếu không thì sao?” Chẩm Khê hạ tay xuống, nhìn Chẩm Hàm bằng vẻ mặt khó hiểu.
“Có khi bấy giờ người ta đang cầm nước rửa tay để khử độc rồi ấy.” Lâm Chinh chõ mõm vào.
“Bạn bè trong cùng một lớp thì giúp đỡ nhau là chuyện tốt mà.” Chẩm Toàn cười vui vẻ, nhưng Lâm Tuệ lại không nghĩ như vậy.
“Chị chạy đứng thứ nhất từ dưới đếm lên ạ?” Chẩm Hàm kéo cánh tay của Chẩm Toàn hỏi.
“Ừ nhỉ, chạy thế nào mà lại đứng được thứ nhất từ dưới đếm lên?” Chẩm Khê nở nụ cười, “Thành tích học tập của chị đã rất tốt rồi, cũng đều thể làm chuyện gì cũng hoàn hảo được, phải để cho những đứa đầu óc bình thường, không thông minh một con đường sống với chứ, phải không?”
Sắc mặt Chẩm Hàm nháy mắt trở nên rất khó coi, nó bám lấy tay Chẩm Toàn định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy có tiếng hò hét vang lên ở đằng sau, sau đó là tiếng mọi người chạy tới vây quanh một nhóm người.
Lư Ý cũng tò mò, không ngừng nhảy kiễng lên nhìn về phía mọi người đang tụ tập, miệng lẩm bẩm: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hình như là có ai đến thì phải? Ai vậy?”
Lâm Chinh tỏ ra không hề ngạc nhiên: “Chắc là Huy Dương đấy, cái bọn mê trai này, cứ như cả trăm năm rồi chưa từng nhìn thấy con trai ấy.” Thốt ra lời này xong, như thể ý thức được cái gì đó, hắn kịp thời ngừng lại, sau đó liếc mắt sang thăm dò Chẩm Toàn.
Chẩm Khê thấy vậy liền cảm thấy kỳ lạ.
Huy Dương bị một nhóm các em gái vây quanh đi qua trước mặt bọn họ, Chẩm Toàn xoa hai bàn tay vào nhau, khi Huy Dương đi ngang qua trước mặt, ông ta gọi người ta lại và nói:
“Cậu Huy, chuyện của tôi làm phiền cậu vậy.”
Chẩm Khê đưa mắt nhìn Lâm Chinh và Chẩm Hàm đang lo lắng đứng ngồi không yên ở bên cạnh, cô lập tức hiểu ra.
“Tôi không hiểu chú đang nói cái gì.” Huy Dương dừng lại, lễ phép đáp lời.
Chẩm Toàn hơi hoảng hốt, nhưng vẫn nói: “Thì là chuyện lúc trước Lâm Chinh đến nhà cậu để nói ấy, làm phiền cậu để ý giúp.”
Huy Dương vẫn cười lễ phép: “Lần trước Lâm Chinh đến nhà, tôi đã nói rõ với cậu ta rồi, việc này tôi không giúp được. Chắc là cậu ta vẫn chưa nói rõ ràng cho chú biết rồi, thật ngại quá.”
“Không phải.” Chẩm Toàn cuống cả lên, “Vậy còn tiền...”
Lâm Tuệ vội giữ chặt tay ông ta, nói nhỏ: “Việc này chúng ta về nhà hẵng nói.”
Huy Dương gật đầu, đi qua trước mặt bọn họ.
Chẩm Toàn đạp Lâm Chinh một cái, hỏi: “Thế này là thế nào?”
“Bây giờ đang ở bên ngoài, có nhiều người nhìn lắm đấy, chúng ta về nhà rồi nói.” Lâm Tuệ vội vàng khuyên.
Chẩm Toàn đành phải mang theo Chẩm Hàm và Lâm Chinh về nhà ngay lập tức, trong lòng Chẩm Khê thầm nghĩ, lần này Lâm Chinh chết chắc rồi.
Buổi chiều đại hội thể dục thể thao vừa kết thúc, giáo viên chủ nhiệm đến báo cho cô biết, nói là Chẩm Toàn bảo cố về nhà có việc. Chẩm Khê ôm tâm trạng xem kịch vui về nhà, nào ngờ khi vừa về đến nhà, Chẩm Toàn đã đập bàn quát ầm lên với cô:
“Quỳ xuống!”
“Chuyện gì vậy?” Chẩm Khê hỏi.
Lâm Tuệ đứng bên cạnh nói, “Chẩm Khê, bố của con kiếm chỗ tiền đó không dễ dàng gì, sao con có thể làm như vậy chứ?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Con làm sao?” Đầu óc của Chẩm Khê vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
“Được, tao hỏi mày.” Chẩm Toàn lấy dây da ra quất vun vút vào cánh tay của Chẩm Khê, “Mày nói với Lâm Chinh là mày có thể giải quyết được chuyện này cho nên mới cầm ba nghìn tệ kia đi đúng không? Giờ tao hỏi mày, số tiền kia đâu?”
Chẩm Khể che lấy cánh tay bị quật đau, ngay lập tức nhìn về phía Lâm Chinh chất vấn, “Anh nói với bố như thế?”
Lâm Chinh nhìn thẳng vào mắt cổ mà không hề tránh né, cứ như thể đã tính trước rồi, hắn không hề sợ Chẩm Khế sẽ vạch trần mình.
“Tao đã nói hết với bố rồi, mày mau trả lại tiền đi, không thì mày chết chắc.”
Chẩm Khê nhìn về phía Chẩm Toàn, cổ cắn răng nói: “Con không cầm chỗ tiền đó.”
“Ba!” Chẩm Toàn vung tay, lần này chiếc dây lưng kia quất thẳng vào mặt Chẩm Khê, một vệt đỏ hiện ra ngay trên mặt cô.
“Mày còn dám nói láo!”
Chẩm Khê đau đến mức nước mắt chảy cả xuống đất, nhưng đổi lấy lại là một roi khác, lần này Chẩm Khê nghiêng mặt đi nên bị quất vào trên cổ.
“Con không cầm số tiền kia.” Chẩm Khể lặp lại.
“Tuổi còn nhỏ mà đã học nói láo rồi, không biết mày học được mấy cái tật xấu này từ ai. Cái gì mà con nhà gia giáo, tao thấy chẳng khác gì chuyện cười, cả nhà toàn những kẻ bẩn thỉu suốt ngày giả vờ đứng đắn, nhưng trên thực tế thì toàn là những kẻ giảo quyệt, gian trá nhất.”
Chẩm Khế cảm giác tim của mình đột nhiên ngừng đập, cô ngẩng đầu lên, cố nén cơn tức giận mà hỏi ông ta: “Bố đang nói ai?”
“Tao nói mẹ mày với bà ngoại của mày đấy, từ nhỏ đã không dạy mày cho tử tế, chỉ dạy mấy thứ nói dối lừa gạt người khác. Học giỏi thì làm được cái gì, chẳng phải chỉ là một cái đứa rác rưởi đi ăn cắp tiền người khác à.”
“Được, được, được!” Chẩm Khê gật đầu cố nén nước mắt, “Bố cho là con ăn cắp tiền, vậy thì báo cảnh sát đi, ngược lại con còn muốn hỏi đấy, Lâm Chinh có chứng cứ gì nói con lấy số tiền này không?”
“Có Chẩm Hàm nhìn thấy.” Lâm Chinh tỏ ra không hề sợ hãi.
“Chị, chị mau nhận sai đi.” Chẩm Hàm ra vẻ có ý tốt mà thuyết phục cô.
“Anh đưa tiền cho tôi bao giờ, lúc nào, anh nói cho rõ ra xem nào.”
“Thì ở trước cửa nhà anh Huy Dương, mày bảo tao đưa tiền, tạo liền đưa cho mày, sau đó mày bị Tiến Dũng gọi đi, tạo cùng Chẩm Hàm liền về nhà thôi.”
Thì ra đây là kế hoạch của chúng! Vì cô không có nhân chứng nên hắn mới dám trắng trợn vu oan cho cô như thế.
Chẩm Khê nhấc ống điện thoại lên đưa về phía Chẩm Toàn: “Nếu đã thế thì báo cảnh sát đi, nói con ăn cắp tiền, để cảnh sát bắt con.”
Chẩm Toàn lần nữa quật dây lưng lên tay cô, ống nghe điện thoại lập tức rơi trên mặt đất, ông ta giận dữ quát: “Mày còn chế tạo chưa đủ mất mặt à. Nào có chuyện bố đưa con vào đồn cảnh sát hả?”
“Thì ra bố còn biết con là con gái bố cơ đấy!” Từng giọt nước mắt của Chẩm Khê trào ra ngoài, cô cúi đầu nhìn sản nhà nói, “Thế mà bố thà tin tưởng một người ngoài như Lâm Chinh.”
Bình luận facebook