Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-388.html
Chương 388: NÓI CHUYỆN VỚI KẺ NGU NGỐC
Khi Chẩm Khê bước vào trong cầu thang, nghĩ trước đó cũng chưa từng đánh tiếng, cứ như vậy tùy tiện đến thăm, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng.
Bước chân dừng ở trước cánh cửa lớn có dán ngược chữ Phúc, cô nhìn thẳng2phía trước, cứ luôn cảm thấy vừa giơ tay ra đã có thể lấy được chìa khóa của cánh cửa này trong túi xách.
Nhất thời, hơi không phân biệt được cái gì là quá khứ cái gì là hiện tại, may mà Vân Tụ ở phía9sau nắm chặt lấy tay cô.
“Ai vậy?”
Một giọng nói già nua nhưng vẫn rất cay nghiệt vang lên. Chẩm Khê không hề trả lời, bởi vì cô biết chắc chắn lúc này mẹ Nhiêu Lực Quần đang nhòm ra bên ngoài thông qua chỗ mắt mèo6nhỏ bé kia.
Cửa mở ra.
“Là cô?”
Chẩm Khê cười, nói: “Chào bác gái, đã lâu không gặp!”
Nhà bọn họ có lẽ vừa ăn bữa trưa xong, Hà Viện đang rửa bát ở trong bếp, nghe thấy tiếng động liền vừa lau tay vào tạp dề vừa đi0về phía hai người. Chẩm Khê vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, trong lòng liên rất tức giận, giống như linh hồn rút ra rời khỏi cơ thể, như nhìn thấy chính bản thân mình ở kiếp trước. “Sao hai người lại đến7đây, đã ăn chưa?”
Chẩm Khê đã quên ngày sinh của Hà Viện, dù sao cũng chỉ hơn kém cô khoảng một tuổi. Bây giờ nhìn cô gái trước mặt, dù là giọng điệu nói chuyện hay phong cách làm việc đều lộ ra một phong cách của các bà cô đứng tuổi. Cho nên nhìn cô ta, cô mới có thể hiểu được kiếp trước lúc Vân Tụ nhìn thấy bản thân mình như vậy, tại sao lại nổi giận.
“Đã ăn rồi, chỉ là đến thăm cô một chút thôi, cô đừng bận rộn nữa.” Chẩm Khê vội vàng mở miệng.
“Có chuyện gì sao?”
Chẩm Khê nhìn mẹ Nhiêu Lực Quần, từ sau khi cô bước vào đây bà ta vẫn luôn đánh giá mình, cô cũng không hiểu trong đầu bà ta đang suy nghĩ gì nữa. “Bác gái, cháu có thể mời Hà Viện ra ngoài uống cốc trà không?”
“Sao lại phải ra ngoài chứ, ở nhà là được rồi, bạn của Lực Quần đã tặng rất nhiều trà ngon, bảo Hà Viện pha lấy một ấm là được rồi.”
Vẫn là cái giọng điệu sai bảo ghê tởm kia.
Chẩm Khê kéo Vân Tụ tạm thời ngồi xuống sô-pha. Mẹ Nhiêu Lực Quần nhìn cô, lại nhìn Vân Tụ, hỏi: “Đây là?”
Chẩm Khê mặt mày rạng rỡ kéo Vân Tự giới thiệu với bà ta, “Quên nói, đây chính là chồng cháu.” Mắt mẹ Nhiêu Lực Quần trợn tròn xoe, hỏi: “Đã kết hôn rồi sao?”
“Vâng.”
Trong nháy mắt, sắc mặt đối phương đã thay đổi 180 độ, ngay cả vẻ mặt nhìn cô cũng không như vừa nãy nữa, cười hì hì nói: “Chúc mừng cháu nhé, gả cho một người tốt như vậy.”
Ha, người này vẫn là cay nghiệt như trước đây. Nếu như hôm nay, cô không phải là ngôi sao, Vân Tụ không phải ông chủ lớn, bà ta sẽ ăn nói với giọng điệu tốt như vậy sao? Sợ rằng ngay cả cửa nhà cũng không để hai người vào. Lúc này, Chẩm Khê lại nhắc đến chuyện mời Hà Viện ra ngoài, bà ta đã không phản đối nữa. Vân Tụ biết cô muốn nói chuyện riêng với Hà Viện, liền đi vào trong xe chờ cô.
Chẩm Khê tìm một quán cà phê ở gần đó, kéo Hà Viện đi vào trong. “Có mấy lời do tôi nói có thể sẽ rất mạo muội, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô nghe.”
“Chuyện gì?”
“Rất lâu trước đây tôi đã nói với cô rằng Nhiêu Lực Quần không giống như cô tưởng tượng. Anh ta là một kẻ nham hiểm, hẹp hòi, ích kỷ, chỉ quan tâm đến lợi ích, không xứng với cô, cho nên cô có thể rời khỏi anh ta không?”
Sắc mặt Hà Viện thay đổi, hỏi cô: “Tại sao cô phải nói với tôi...”
“Tôi đã nói với cô không chỉ một lần, trước khi cô và Nhiêu Lực Quần ở bên nhau, tôi đã nói rồi. Sau khi hai người ở bên nhau, tôi cũng đã từng nhắc nhở cô. Khi cô muốn bỏ trốn cùng Nhiêu Lực Quần đã bị phá sản, tôi cũng đã từng ngăn cản cô, nhưng hình như cô chưa bao giờ nghe lọt tai lời tôi nói.”
“Nhiêu Lực Quần là người như thế nào, tôi nghĩ tôi hiểu rõ hơn cô rất nhiều.” Hà Viện đã bắt đầu khó chịu. Chẩm Khê thở dài, nghĩ kiếp trước lúc Tiểu Hà đến tìm cô nói chuyện, không phải cô cũng giống hệt như Hà Viện bây giờ sao, đều ngu ngốc như vậy.
“Anh ta đã sớm không phải là cậu nhóc sẽ cầm áo mưa che chở cho mèo con lúc trời mưa trong ấn tượng của cô nữa rồi.” “Sự thật là đám mèo con đó được anh ấy ôm về nhà, anh ấy vẫn luôn để ý chăm sóc cho chúng nó rất lâu.”
“Đúng vậy.” Chẩm Khê gật đầu, “Nhưng khi nhà anh ta phá sản, anh ta đã vứt hết những con mèo đó ra ngoài, thậm chí anh ta còn không tìm cho chúng vài người nhận nuôi. Anh ta tìm một chỗ xa lạ, rồi vứt hết chúng đi. Cô cũng biết mà, mấy con mèo đó được nuôi trong nhà quen rồi, một khi bị vứt ra ngoài trở thành mèo hoang thì sẽ rất khó thích ứng thậm chí là không thích ứng được hoàn cảnh sống bên ngoài.”
“Anh ấy không phải cố ý” Hà Viện vẫn cứ giải thích thay hắn.
“Chuyện này có khiến cô tỉnh ngộ ra chút nào không?” Chẩm Khê hỏi. “Tỉnh ngộ gì?” “Khi cuộc sống anh ta tốt đẹp, không sao cả, lúc đó có thể nuôi cô cưng chiều cô, dù sao thì trong nhà chỉ thêm một miệng ăn là cô mà thôi. Nhưng nếu như anh ta mất hết, ngoài việc anh ta sẽ chê cô phiền phức mà vứt bỏ cô ra thì anh ta sẽ không suy nghĩ cho cô chút nào.”
Hà Viện vội vàng uống một ngụm cà phê, nói: “Vốn là gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Lúc tôi gả cho anh ấy cuộc sống của anh ấy cũng chẳng tốt đẹp gì. Mấy năm nay, không phải cũng đang dần dần trở lên tốt đẹp hay sao. Hơn nữa, tôi là vợ anh ấy, không phải những con chó con mèo kia có thể so sánh được.”
“Vậy tôi hỏi cô, anh ta đã từng cầu hôn cô không? Anh ta là thật lòng tự nguyện muốn lấy cô sao?”
“Tôi không để ý những thứ hình thức này.” “Cô có biết Nhiêu Lực Quần ở bên ngoài kiếm được bao nhiêu tiền không? Cô có biết lúc anh ta không về nhà thì đều ở đâu không? Tôi có thể tra giúp cô lịch sử ghi chép về việc thuê phòng của anh ta, để cố xem xem tiền thuê phòng một ngày của anh ta có phải đủ để cho mấy người dùng trong một thời gian rất dài hay không.”
“Tôi nói thật với cô, bởi vì anh ta không yên tâm giao mẹ mình cho bảo mẫu chăm sóc nên mới lấy cô. Từ trước đến giờ, anh ta ở bên ngoài đều nói mình vẫn độc thân.”
“Đều là thủ đoạn...”
“Đừng nói đều là thủ đoạn giao tiếp. Không phải tôi khoe khoang, nhưng cô nhìn Vân Tụ đi, chuyện làm ăn chắc chắn lớn hơn anh ta, kiếm được nhiều hơn anh ta, chuyện xã giao trong giới giải trí cũng chẳng ít hơn anh ta phải không, nhưng từ trước đến giờ anh ấy chưa bao giờ vì vậy mà không về nhà, càng đừng nói đến chuyện dẫn theo các loại phụ nữ tham dự các loại trường hợp. Mọi người đều biết ông chủ Nhiêu đang rất phát triển, nhưng không một ai biết ông chủ Nhiêu là người đã có vợ.”
Hà Viện cương quyết kìm nén nước mắt của mình. “Chẳng sao cả, dù sao thì tôi mới là người vợ mà anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, chỉ cần anh ấy nhớ về nhà là được rồi.”
Chẩm Khê bất đắc dĩ che mắt, cảm thấy chuyện mình đến đây một chuyến thật là phí công. “Vậy lỡ như một ngày nào đó anh ta không về nhà nữa thì sao?” “Không thể nào, mẹ anh ấy vẫn còn ở đây.”
“Cho nên cô liền muốn dùng mẹ anh ta để ràng buộc trái tim anh ta? Cô cảm thấy mẹ Nhiêu Lực Quần thích cô lắm à? Cô cảm thấy nếu thật sự có ngày đó, bà ta sẽ đứng về phía cô sao?”
“Sau này chúng tôi còn có con cái.”
“Hà Viện, rất nhiều người có con rồi vẫn ly hôn. Đây không phải lý do có thể duy trì một cuộc hôn nhân.” “Thì sao? Cô muốn tôi làm cái gì đây? Cô cảm thấy chúng ta đã không gặp nhau lâu như vậy rồi, cô đột nhiên đến thăm rồi bảo tôi rời khỏi Nhiêu Lực Quần, cô cảm thấy như vậy có lý à?” “Không phải đột nhiên đến thăm, nếu không phải Chẩm Hàm xuất hiện, tôi cũng không muốn quan tâm quá nhiều đến chuyện của các người.” “Chẩm Hàm thì làm sao?”
“Cô không cảm thấy giữa chồng cô và Chẩm Hàm có gì mờ ám à?”
“Có gì mờ ám?”
Chẩm Khê cười, “Ở bên ngoài, Nhiêu Lực Quần đã tìm xong nhà cho Chẩm Hàm rồi, đợi sau khi nó ra viện sẽ chuyển vào đó. Một người đàn ông tìm nhà, sắp xếp cho một người phụ nữ không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, điều này có nghĩa là gì, cô không biết sao? Tiện thể nói cho cô một câu, căn nhà đó tốt hơn rất nhiều so với chỗ cô đang ở này. Anh ta còn tìm một bảo mẫu cho nó nữa, mà nó cũng không cần sáng sớm thức dậy hầu hạ mẹ anh ta.”
“Không thể nào!”
“Mấy năm trước, bên cạnh Chẩm Hàm thay đổi nhất bảy tám người đàn ông, đều là nhà giàu mới nổi, có vài người tuổi còn lớn hơn cả bố tôi. Tôi đã từng điều tra ghi chép chữa bệnh của nó, trước kia nó đã từng đi khám, thành tử cung của nó rất mỏng, cô có biết điều này có nghĩa là gì không?” “Có nghĩa là gì?”
“Đã phá thai hoặc là sảy thai rất nhiều lần. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này nó có thể không có khả năng sinh đẻ nữa, cho nên bây giờ, vội vàng tìm một người đổ vỏ. Vừa vặn, Nhiêu Lực Quần trẻ tuổi, có tiền lại còn đẹp trai, còn tốt hơn gấp trăm lần người chồng mà nó dự liệu, nhưng nếu muốn nắm một người như vậy ở trong tay, cô cảm thấy đối với nó mà nói thì chướng ngại vật lớn nhất là gì?”.
Hà Viện không nói lời nào.
“Đúng, chính là cô.” Chẩm Khê cười, “Chẩm Hàm đã ác độc từ khi còn trong bụng mẹ, từ nhỏ đã chẳng phải đưa hiển lành gì. IQ của tôi cũng coi như đủ dùng, cô xem mấy năm trước khi tôi còn đi học... Cô cảm thấy cô có bản lĩnh để thắng nó sao?”
“Chỉ cần tôi không ly hôn, cô ta lợi hại đến đâu thì cũng vô dụng.”
Chẩm Khê vừa bưng cốc cà phê lên liền đập mạnh xuống bàn. Cà phê văng tung toé, khiến cho xung quanh trở nên bừa bộn.
Chẩm Khê tức giận, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với cô ta:
“Đừng có ngu ngốc nữa, nó căn bản không cần cô ly hôn với Nhiêu Lực Quần. Cô ly hôn với anh ta, cô còn được chia một phần tài sản của anh ta, sau này cũng sẽ nhận được một khoản phí phụng dưỡng, Chẩm Hàm không thể nào ngu ngốc như vậy.” Ánh mắt Chẩm Khê sa sầm, “Có rất nhiều cách để giết chết cô mà không khiến bất kỳ ai biết. Cô không có tiếng nói gì trong nhà, cha mẹ cô lại không có quyền thế, không thể đòi công đạo cho cô được. Cuối cùng, cổ có chết đi, giỏi lắm thì bọn họ bỏ ra chút tiền mai táng, là xong.” “Nhiêu Lực Quần sẽ không đối xử với tôi như vậy.”
Chẩm Khê không còn lời nào để nói, tìm tờ giấy viết cho cô ta mấy dòng chữ. “Đây là địa chỉ nơi ở mà Nhiêu Lực Quần thu xếp cho Chẩm Hàm, nếu như cô không tin, chờ lúc Chẩm Hàm xuất viện chuyển tới ở, tự cô đi mà xem.” Nói xong câu này, Chẩm Khê định đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại đưa cho cô ta một tấm danh thiếp.
“Hà Viện, dù sao chúng ta cùng là bạn bè nhiều năm. Rất lâu trước đây, chúng ta thậm chí còn là bạn rất thân. Cô nhìn tôi đi, nhìn Lư Ý bây giờ, lại nhìn chính bản thân cô mà xem, cô thật sự cam tâm cả đời chỉ xoay quanh Nhiêu Lực Quần và mẹ anh ta à? Nếu như cô có yêu cầu gì, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ cô.”
“Tại sao?” Hà Viện nhìn cô, “Quan hệ của chúng ta cũng không thân thiết đến mức đó.” “Tại sao ư?” Chẩm Khê suy nghĩ một chút, “Có thể là do ngay từ rất sớm tôi đã biết Nhiêu Lực Quần không phải hạng người tốt lành gì, nhưng tôi vẫn trơ mắt nhìn cô bước từng bước một vào cạm bẫy. Tôi luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cô, có lẽ bởi vì lòng thương người đột nhiên trỗi dậy nên muốn kéo cô một cái. Hà Viện, đời người dài như vậy, có rất nhiều đàn ông ưu tú hơn Nhiêu Lực Quần, hơn nữa tương lai của cô cũng không nên buộc chặt vào một người.”
Khi Chẩm Khê bước vào trong cầu thang, nghĩ trước đó cũng chưa từng đánh tiếng, cứ như vậy tùy tiện đến thăm, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng.
Bước chân dừng ở trước cánh cửa lớn có dán ngược chữ Phúc, cô nhìn thẳng2phía trước, cứ luôn cảm thấy vừa giơ tay ra đã có thể lấy được chìa khóa của cánh cửa này trong túi xách.
Nhất thời, hơi không phân biệt được cái gì là quá khứ cái gì là hiện tại, may mà Vân Tụ ở phía9sau nắm chặt lấy tay cô.
“Ai vậy?”
Một giọng nói già nua nhưng vẫn rất cay nghiệt vang lên. Chẩm Khê không hề trả lời, bởi vì cô biết chắc chắn lúc này mẹ Nhiêu Lực Quần đang nhòm ra bên ngoài thông qua chỗ mắt mèo6nhỏ bé kia.
Cửa mở ra.
“Là cô?”
Chẩm Khê cười, nói: “Chào bác gái, đã lâu không gặp!”
Nhà bọn họ có lẽ vừa ăn bữa trưa xong, Hà Viện đang rửa bát ở trong bếp, nghe thấy tiếng động liền vừa lau tay vào tạp dề vừa đi0về phía hai người. Chẩm Khê vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, trong lòng liên rất tức giận, giống như linh hồn rút ra rời khỏi cơ thể, như nhìn thấy chính bản thân mình ở kiếp trước. “Sao hai người lại đến7đây, đã ăn chưa?”
Chẩm Khê đã quên ngày sinh của Hà Viện, dù sao cũng chỉ hơn kém cô khoảng một tuổi. Bây giờ nhìn cô gái trước mặt, dù là giọng điệu nói chuyện hay phong cách làm việc đều lộ ra một phong cách của các bà cô đứng tuổi. Cho nên nhìn cô ta, cô mới có thể hiểu được kiếp trước lúc Vân Tụ nhìn thấy bản thân mình như vậy, tại sao lại nổi giận.
“Đã ăn rồi, chỉ là đến thăm cô một chút thôi, cô đừng bận rộn nữa.” Chẩm Khê vội vàng mở miệng.
“Có chuyện gì sao?”
Chẩm Khê nhìn mẹ Nhiêu Lực Quần, từ sau khi cô bước vào đây bà ta vẫn luôn đánh giá mình, cô cũng không hiểu trong đầu bà ta đang suy nghĩ gì nữa. “Bác gái, cháu có thể mời Hà Viện ra ngoài uống cốc trà không?”
“Sao lại phải ra ngoài chứ, ở nhà là được rồi, bạn của Lực Quần đã tặng rất nhiều trà ngon, bảo Hà Viện pha lấy một ấm là được rồi.”
Vẫn là cái giọng điệu sai bảo ghê tởm kia.
Chẩm Khê kéo Vân Tụ tạm thời ngồi xuống sô-pha. Mẹ Nhiêu Lực Quần nhìn cô, lại nhìn Vân Tụ, hỏi: “Đây là?”
Chẩm Khê mặt mày rạng rỡ kéo Vân Tự giới thiệu với bà ta, “Quên nói, đây chính là chồng cháu.” Mắt mẹ Nhiêu Lực Quần trợn tròn xoe, hỏi: “Đã kết hôn rồi sao?”
“Vâng.”
Trong nháy mắt, sắc mặt đối phương đã thay đổi 180 độ, ngay cả vẻ mặt nhìn cô cũng không như vừa nãy nữa, cười hì hì nói: “Chúc mừng cháu nhé, gả cho một người tốt như vậy.”
Ha, người này vẫn là cay nghiệt như trước đây. Nếu như hôm nay, cô không phải là ngôi sao, Vân Tụ không phải ông chủ lớn, bà ta sẽ ăn nói với giọng điệu tốt như vậy sao? Sợ rằng ngay cả cửa nhà cũng không để hai người vào. Lúc này, Chẩm Khê lại nhắc đến chuyện mời Hà Viện ra ngoài, bà ta đã không phản đối nữa. Vân Tụ biết cô muốn nói chuyện riêng với Hà Viện, liền đi vào trong xe chờ cô.
Chẩm Khê tìm một quán cà phê ở gần đó, kéo Hà Viện đi vào trong. “Có mấy lời do tôi nói có thể sẽ rất mạo muội, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô nghe.”
“Chuyện gì?”
“Rất lâu trước đây tôi đã nói với cô rằng Nhiêu Lực Quần không giống như cô tưởng tượng. Anh ta là một kẻ nham hiểm, hẹp hòi, ích kỷ, chỉ quan tâm đến lợi ích, không xứng với cô, cho nên cô có thể rời khỏi anh ta không?”
Sắc mặt Hà Viện thay đổi, hỏi cô: “Tại sao cô phải nói với tôi...”
“Tôi đã nói với cô không chỉ một lần, trước khi cô và Nhiêu Lực Quần ở bên nhau, tôi đã nói rồi. Sau khi hai người ở bên nhau, tôi cũng đã từng nhắc nhở cô. Khi cô muốn bỏ trốn cùng Nhiêu Lực Quần đã bị phá sản, tôi cũng đã từng ngăn cản cô, nhưng hình như cô chưa bao giờ nghe lọt tai lời tôi nói.”
“Nhiêu Lực Quần là người như thế nào, tôi nghĩ tôi hiểu rõ hơn cô rất nhiều.” Hà Viện đã bắt đầu khó chịu. Chẩm Khê thở dài, nghĩ kiếp trước lúc Tiểu Hà đến tìm cô nói chuyện, không phải cô cũng giống hệt như Hà Viện bây giờ sao, đều ngu ngốc như vậy.
“Anh ta đã sớm không phải là cậu nhóc sẽ cầm áo mưa che chở cho mèo con lúc trời mưa trong ấn tượng của cô nữa rồi.” “Sự thật là đám mèo con đó được anh ấy ôm về nhà, anh ấy vẫn luôn để ý chăm sóc cho chúng nó rất lâu.”
“Đúng vậy.” Chẩm Khê gật đầu, “Nhưng khi nhà anh ta phá sản, anh ta đã vứt hết những con mèo đó ra ngoài, thậm chí anh ta còn không tìm cho chúng vài người nhận nuôi. Anh ta tìm một chỗ xa lạ, rồi vứt hết chúng đi. Cô cũng biết mà, mấy con mèo đó được nuôi trong nhà quen rồi, một khi bị vứt ra ngoài trở thành mèo hoang thì sẽ rất khó thích ứng thậm chí là không thích ứng được hoàn cảnh sống bên ngoài.”
“Anh ấy không phải cố ý” Hà Viện vẫn cứ giải thích thay hắn.
“Chuyện này có khiến cô tỉnh ngộ ra chút nào không?” Chẩm Khê hỏi. “Tỉnh ngộ gì?” “Khi cuộc sống anh ta tốt đẹp, không sao cả, lúc đó có thể nuôi cô cưng chiều cô, dù sao thì trong nhà chỉ thêm một miệng ăn là cô mà thôi. Nhưng nếu như anh ta mất hết, ngoài việc anh ta sẽ chê cô phiền phức mà vứt bỏ cô ra thì anh ta sẽ không suy nghĩ cho cô chút nào.”
Hà Viện vội vàng uống một ngụm cà phê, nói: “Vốn là gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Lúc tôi gả cho anh ấy cuộc sống của anh ấy cũng chẳng tốt đẹp gì. Mấy năm nay, không phải cũng đang dần dần trở lên tốt đẹp hay sao. Hơn nữa, tôi là vợ anh ấy, không phải những con chó con mèo kia có thể so sánh được.”
“Vậy tôi hỏi cô, anh ta đã từng cầu hôn cô không? Anh ta là thật lòng tự nguyện muốn lấy cô sao?”
“Tôi không để ý những thứ hình thức này.” “Cô có biết Nhiêu Lực Quần ở bên ngoài kiếm được bao nhiêu tiền không? Cô có biết lúc anh ta không về nhà thì đều ở đâu không? Tôi có thể tra giúp cô lịch sử ghi chép về việc thuê phòng của anh ta, để cố xem xem tiền thuê phòng một ngày của anh ta có phải đủ để cho mấy người dùng trong một thời gian rất dài hay không.”
“Tôi nói thật với cô, bởi vì anh ta không yên tâm giao mẹ mình cho bảo mẫu chăm sóc nên mới lấy cô. Từ trước đến giờ, anh ta ở bên ngoài đều nói mình vẫn độc thân.”
“Đều là thủ đoạn...”
“Đừng nói đều là thủ đoạn giao tiếp. Không phải tôi khoe khoang, nhưng cô nhìn Vân Tụ đi, chuyện làm ăn chắc chắn lớn hơn anh ta, kiếm được nhiều hơn anh ta, chuyện xã giao trong giới giải trí cũng chẳng ít hơn anh ta phải không, nhưng từ trước đến giờ anh ấy chưa bao giờ vì vậy mà không về nhà, càng đừng nói đến chuyện dẫn theo các loại phụ nữ tham dự các loại trường hợp. Mọi người đều biết ông chủ Nhiêu đang rất phát triển, nhưng không một ai biết ông chủ Nhiêu là người đã có vợ.”
Hà Viện cương quyết kìm nén nước mắt của mình. “Chẳng sao cả, dù sao thì tôi mới là người vợ mà anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, chỉ cần anh ấy nhớ về nhà là được rồi.”
Chẩm Khê bất đắc dĩ che mắt, cảm thấy chuyện mình đến đây một chuyến thật là phí công. “Vậy lỡ như một ngày nào đó anh ta không về nhà nữa thì sao?” “Không thể nào, mẹ anh ấy vẫn còn ở đây.”
“Cho nên cô liền muốn dùng mẹ anh ta để ràng buộc trái tim anh ta? Cô cảm thấy mẹ Nhiêu Lực Quần thích cô lắm à? Cô cảm thấy nếu thật sự có ngày đó, bà ta sẽ đứng về phía cô sao?”
“Sau này chúng tôi còn có con cái.”
“Hà Viện, rất nhiều người có con rồi vẫn ly hôn. Đây không phải lý do có thể duy trì một cuộc hôn nhân.” “Thì sao? Cô muốn tôi làm cái gì đây? Cô cảm thấy chúng ta đã không gặp nhau lâu như vậy rồi, cô đột nhiên đến thăm rồi bảo tôi rời khỏi Nhiêu Lực Quần, cô cảm thấy như vậy có lý à?” “Không phải đột nhiên đến thăm, nếu không phải Chẩm Hàm xuất hiện, tôi cũng không muốn quan tâm quá nhiều đến chuyện của các người.” “Chẩm Hàm thì làm sao?”
“Cô không cảm thấy giữa chồng cô và Chẩm Hàm có gì mờ ám à?”
“Có gì mờ ám?”
Chẩm Khê cười, “Ở bên ngoài, Nhiêu Lực Quần đã tìm xong nhà cho Chẩm Hàm rồi, đợi sau khi nó ra viện sẽ chuyển vào đó. Một người đàn ông tìm nhà, sắp xếp cho một người phụ nữ không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, điều này có nghĩa là gì, cô không biết sao? Tiện thể nói cho cô một câu, căn nhà đó tốt hơn rất nhiều so với chỗ cô đang ở này. Anh ta còn tìm một bảo mẫu cho nó nữa, mà nó cũng không cần sáng sớm thức dậy hầu hạ mẹ anh ta.”
“Không thể nào!”
“Mấy năm trước, bên cạnh Chẩm Hàm thay đổi nhất bảy tám người đàn ông, đều là nhà giàu mới nổi, có vài người tuổi còn lớn hơn cả bố tôi. Tôi đã từng điều tra ghi chép chữa bệnh của nó, trước kia nó đã từng đi khám, thành tử cung của nó rất mỏng, cô có biết điều này có nghĩa là gì không?” “Có nghĩa là gì?”
“Đã phá thai hoặc là sảy thai rất nhiều lần. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này nó có thể không có khả năng sinh đẻ nữa, cho nên bây giờ, vội vàng tìm một người đổ vỏ. Vừa vặn, Nhiêu Lực Quần trẻ tuổi, có tiền lại còn đẹp trai, còn tốt hơn gấp trăm lần người chồng mà nó dự liệu, nhưng nếu muốn nắm một người như vậy ở trong tay, cô cảm thấy đối với nó mà nói thì chướng ngại vật lớn nhất là gì?”.
Hà Viện không nói lời nào.
“Đúng, chính là cô.” Chẩm Khê cười, “Chẩm Hàm đã ác độc từ khi còn trong bụng mẹ, từ nhỏ đã chẳng phải đưa hiển lành gì. IQ của tôi cũng coi như đủ dùng, cô xem mấy năm trước khi tôi còn đi học... Cô cảm thấy cô có bản lĩnh để thắng nó sao?”
“Chỉ cần tôi không ly hôn, cô ta lợi hại đến đâu thì cũng vô dụng.”
Chẩm Khê vừa bưng cốc cà phê lên liền đập mạnh xuống bàn. Cà phê văng tung toé, khiến cho xung quanh trở nên bừa bộn.
Chẩm Khê tức giận, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với cô ta:
“Đừng có ngu ngốc nữa, nó căn bản không cần cô ly hôn với Nhiêu Lực Quần. Cô ly hôn với anh ta, cô còn được chia một phần tài sản của anh ta, sau này cũng sẽ nhận được một khoản phí phụng dưỡng, Chẩm Hàm không thể nào ngu ngốc như vậy.” Ánh mắt Chẩm Khê sa sầm, “Có rất nhiều cách để giết chết cô mà không khiến bất kỳ ai biết. Cô không có tiếng nói gì trong nhà, cha mẹ cô lại không có quyền thế, không thể đòi công đạo cho cô được. Cuối cùng, cổ có chết đi, giỏi lắm thì bọn họ bỏ ra chút tiền mai táng, là xong.” “Nhiêu Lực Quần sẽ không đối xử với tôi như vậy.”
Chẩm Khê không còn lời nào để nói, tìm tờ giấy viết cho cô ta mấy dòng chữ. “Đây là địa chỉ nơi ở mà Nhiêu Lực Quần thu xếp cho Chẩm Hàm, nếu như cô không tin, chờ lúc Chẩm Hàm xuất viện chuyển tới ở, tự cô đi mà xem.” Nói xong câu này, Chẩm Khê định đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại đưa cho cô ta một tấm danh thiếp.
“Hà Viện, dù sao chúng ta cùng là bạn bè nhiều năm. Rất lâu trước đây, chúng ta thậm chí còn là bạn rất thân. Cô nhìn tôi đi, nhìn Lư Ý bây giờ, lại nhìn chính bản thân cô mà xem, cô thật sự cam tâm cả đời chỉ xoay quanh Nhiêu Lực Quần và mẹ anh ta à? Nếu như cô có yêu cầu gì, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ cô.”
“Tại sao?” Hà Viện nhìn cô, “Quan hệ của chúng ta cũng không thân thiết đến mức đó.” “Tại sao ư?” Chẩm Khê suy nghĩ một chút, “Có thể là do ngay từ rất sớm tôi đã biết Nhiêu Lực Quần không phải hạng người tốt lành gì, nhưng tôi vẫn trơ mắt nhìn cô bước từng bước một vào cạm bẫy. Tôi luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cô, có lẽ bởi vì lòng thương người đột nhiên trỗi dậy nên muốn kéo cô một cái. Hà Viện, đời người dài như vậy, có rất nhiều đàn ông ưu tú hơn Nhiêu Lực Quần, hơn nữa tương lai của cô cũng không nên buộc chặt vào một người.”
Bình luận facebook