Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 197: Trúng mai phục của kẻ địch. (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Sau hôm bản thân bị bao vây trên đường phố, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân liền thay đổi số điện thoại di động, Bạch Hán Kỳ cũng rất tự giác mua một cái sim khác, chuyên biệt dùng để trò chuyện cùng con trai. Một tuần này hai người hành động rất cẩn thận, không có tình huống đặc biệt gần như rất ít khi đi ra ngoài, trải qua một kế hoạch thật cẩn thận, hai người cũng thật sự đi gặp Cố Dương.
Ba người hẹn ở một khách sạn cao cấp hết sức bí mật, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
"Cậu nên cắt tóc đi." Cố Dương nói.
Cố Hải sờ sờ tóc bản thân, vừa ăn vừa nói nước dãi chảy cả ra,"Làm sao chứ? Tôi cảm thấy rất ngắn mà!"
"Tôi đang nói Bạch Lạc Nhân."
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới ngẩng đầu, không tập trung mà à một tiếng.
Cố Dương vô tình quan tâm làm cho không khí ở bên trong phòng bốc lên mùi ghen tuông, Cố Hải đưa tay đặt ở trên gáy của Bạch Lạc Nhân, khe khẽ vuốt mấy cái, cố ý nói cho Cố Dương nghe,"Tôi cảm thấy kiểu tóc hiện tại này không tồi, không dài không ngắn, không cần thiết phải để ý đến mức như vậy."
Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải, không lên tiếng.
"Trạm kế tiếp dự định đi đâu?" Cố Dương hỏi.
Cố Hải suy nghĩ một chút, liền nói,"Chắc sẽ đến Vân Nam hay Tây Tạng gì đó, nói chung đến nơi càng hẻo lánh càng tốt."
"Lúc nào lên đường?"
"Qua năm mới sẽ đi." Cố Hải nói,"Mùa đông ở đấy rất khó chịu, tạm thời năm nay chưa lên đường vội, ở đây rất tốt, không lạnh và khô như ở Bắc Kinh, rất thích hợp sống qua mùa đông."
Cố Dương ung dung thản nhiên phóng ánh mắt qua phía Bạch Lạc Nhân,"Các cậu dự định ở đây qua năm sau sao?"
Cố Hải ôm vai Bạch Lạc Nhân, vui tươi hớn hở nói,"Mừng năm mới ở đâu không giống nhau? Chủ yếu là cùng với ai thôi. Năm ngoái đã bỏ lỡ, nhất định năm nay phải đền bù thật tốt."
"Năm ngoái vì sao bỏ lỡ?" Cố Dương tùy tiện hỏi thăm một câu.
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải trao đổi ánh mắt, nhớ tới thời gian đủ loại thống khổ đợt tết âm lịch năm ngoái, không người nào muốn mở miệng nói.
Đương nhiên Cố Dương sẽ không hỏi đến cùng.
Vừa trò chuyện một lát, đột nhiên Cố Hải mở miệng,"Tôi đi toilet một chút."
Chỉ còn lại hai người là Bạch Lạc Nhân và Cố Dương, Bạch Lạc Nhân để đũa xuống, ung dung thản nhiên nhìn Cố Dương.
Trên gương mặt lạnh lùng của Cố Dương hiện lên một tia vui vẻ lơ đãng, hơi kiêu ngạo lại có chút trầm tĩnh.
"Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Bạch Lạc Nhân khẽ mở môi,"Về việc tôi được xét tuyển thẳng, là anh sắp xếp với nhà trường phải không?"
Cố Dương cười lạnh lùng,"Cậu cũng quá đề cao mình rồi."
Bạch Lạc Nhân đáp lại một ánh mắt lạnh hơn,"Hy vọng là như vậy."
"Kiểu tóc hiện tại thực sự không hợp với cậu." Cố Dương lại nhấn mạnh một lần nữa.
"Thích hợp hay không thích hợp, mỗi người mỗi khác."
Tay của Cố Dương đột nhiên đưa tới, mu bàn tay trượt trên gò má Bạch Lạc Nhân một chút.
"Ngũ quan* của cậu không phải loại xuất chúng, thế nhưng gương mặt rất hoàn mỹ, nếu như độ thẩm mỹ của cậu lúc nào cũng theo chuẩn của Cố Hải, gương mặt này của cậu cũng chỉ có thể dừng lại ở mức dễ nhìn trong đám đông, tôi cảm thấy rất đáng tiếc."
(Ngũ quan: 2 mắt, miệng, 2 mũi.)
Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay của Cố Dương, lãnh đạm kéo xuống.
"Tiêu chuẩn thẩm mĩ của anh quá cao, nhưng mà tôi không thưởng thức được."
Cố Dương nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, cười như không cười nhìn Bạch Lạc Nhân,"Dường như tôi thật sự có chút thích cậu."
"Vậy anh cứ tự mình từ từ phát triển tình cảm đi."
Hai người đang trò chuyện hòa hợp, cửa phòng đột nhiên bị phá ra, năm sáu người rắn giỏi cầm theo vũ khí xông vào, vây quanh Bạch Lạc Nhân và Cố Dương.
"Tất cả ngồi yên không được nhúc nhích!"
Cục diện trong nháy mắt liền chết cứng, Bạch Lạc Nhân và Cố Dương trao đổi ánh mắt, sau đó đồng loạt nhìn về phía mấy người kia.
"Các anh ở đâu ra?" Cố Dương lạnh lùng hỏi.
Một người trong đó mở miệng,"Cố đại công tử, uổng công Thiếu tướng tin tưởng và giao nhiệm vụ cho cậu, rốt cuộc cậu biết rõ tình hình lại không chịu báo cáo!"
"Ông ấy tin tưởng tôi?" Cố Dương cười lạnh lùng,"Vậy sao các anh lại đến đây?"
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, nhưng súng trong tay vẫn nắm rất chắc chắn.
"Cố đại công tử, chúng tôi không muốn theo sau cậu mà dây dưa, nếu như cậu hiểu rõ tình thế thì mau đem người giao ra đây, như vậy chúng ta đều vui vẻ trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ."
Cố Dương híp mắt đánh giá mấy người này, sâu kín hỏi,"Các người bảo tôi giao ai hả?"
"Đừng giả ngốc!" Một người đàn ông tính tình nóng nảy, tức giận nói,"Chúng tôi đều nhìn thấy cậu ấy vào đây."
"Thật không?" Cố Dương mở lòng bàn tay,"Vậy anh nói cho tôi biết cậu ta ở đâu?"
Tên cầm đầu phát ra mệnh lệnh,"Trực tiếp lục soát cho tôi! Không lục ra được người liền đem hai người bọn họ bắt trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ!"
Sau khi ra lệnh một tiếng, bốn năm người chia nhau hành động, đem toàn bộ nơi có thể giấu người tìm một vòng, một người trong đó còn khờ khạo mà dùng chân đạp đạp sàn nhà, xem liệu có địa đạo hay không. Trong lòng Bạch Lạc Nhân không khỏi cười nhạt, anh cho rằng bên dưới là phòng vệ sinh hả? Khắp nơi đều đã tìm chỉ còn lại có phòng vệ sinh, một người vặn chốt cửa, kết quả phát hiện vặn không ra.
"Bên trong có người!"
Vừa nghe thấy tiếng kêu lên, bốn người còn lại cùng nhau chạy tới, hai người dùng chân đạp cửa, còn ba người yểm hộ ở phía sau. Không bao lâu, cửa mở, hai người vừa muốn xông vào, đột nhiên đụng phải một 'bức tường người' ngã trở về, ba người đang yểm trợ phía sau đột nhiên có họng súng kề vào người, lúc này cả năm người đồng loạt sững sờ.
Bên trong không gian bị thu hẹp mười mấy người đứng trong đó, vẻ mặt tất cả đều dữ tợn nhìn bọn họ.
Không xong rồi! Trúng mai phục!
Mấy người muốn rút lui, đáng tiếc đã chậm, đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa ai cũng có bản lĩnh, rất nhanh đem mấy người bọn họ chế ngự hoàn toàn. Súng ống bị mất, hai tay bị trói ra sau lưng, vẻ mặt nham hiểm mà nhìn Cố Dương và Bạch Lạc Nhân.
"Cố đại công tử, cậu gây hấn công khai thế này với Thiếu tướng nhất định sẽ không có kết cục tốt, đang lấy trứng chọi đá, đạo lý này cậu còn không hiểu hay sao?"
"Tôi hiểu hay không cũng không làm phiền đến các anh." Cố Dương quay sang nháy mắt với mười mấy người trợ thủ,"Đem bọn họ nhốt vào bên trong, tịch thu toàn bộ thiết bị thông tin, tôi sẽ tìm người giúp các anh liên lạc với Thiếu tướng, các anh cứ ở đây mà nghỉ ngơi một chút đi."
Tên cầm đầu gầm lên,"Cố đại công tử, làm người thì cũng phải nghĩ cho mình một con đường lui!"
Cố Dương cười lạnh lùng,"Tôi có để đường lui cho mình hay không thì tôi không biết, thế nhưng tôi biết các anh nhất định không còn đường lui!"
"Cậu cũng quá khen chúng tôi rồi!" mắt tên cầm đầu lộ ra vẻ tinh nhuệ,"Hôm nay ông đây sẽ để cho cậu mở mang tầm mắt xem cái gì được gọi là tấn công bên sườn*!
(Đánh vu hồi: một chiến thuật quân sự.)
Vừa dứt lời, lại có người cùng phe phá cửa xông vào, liếc mắt không dưới hai mươi người. May là Cố Dương đặt phòng này cũng khá lớn, nếu không nhiều người như vậy cũng không chen chúc vào được. Mỗi người bọn họ đều là vạm vỡ cao lớn, trang bị rất tốt, khó có thể tưởng tượng Cố Uy Đình hạ bao nhiêu quyết tâm, liền vì một người, lại có thể sử dụng lực lượng cảnh sát đông như vậy.
Những người này mới vừa vào, năm người đang bị chế ngự lập tức liền có sức mạnh.
"Cố đại công tử, cậu nhìn cậu đi!" Tên cầm đầu lại lên tiếng.
Cố Dương nhìn thế trận lúc này, trên mặt hiện lên vài tia lo lắng,"Tôi thật sự muốn giao người cho các anh, quan trọng là cậu ta không có ở đây!"
Mấy người này liền biến sắc, giống như từ đầu đến cuối bất luận giằng co hay là cầm cự, cũng đều chưa từng phát hiện ra bóng dáng Cố Hải.
"Cậu ấy không có ở đây cũng không sao, hai ngươi ở đây là được, trước hết đem hai người bọn họ trói lại!" Giọng thô to quát lên.
Bốn năm người đi tới bên cạnh Cố Dương và Bạch Lạc Nhân, lúc này Cố Dương vẫn còn tâm tư trêu chọc Bạch Lạc Nhân,"Cậu nói xem, hơn hai mươi người, cùng nhốt vào toilet, liệu có chứa đủ hay không?"
"Hơi quá sức." Bạch Lạc Nhân cười khẩy.
Mấy người đang muốn ra tay trói hai người bọn họ chân tay đột nhiên run rẩy.
Tên cầm đầu lại gầm lên giận dữ,"Còn đứng ngây đó làm gì? Mau mau ra tay, làm bị thương bọn họ tất cả đổ hết lên đầu tôi!"
Một tiếng súng vang lên 'bang' một cái, đạn bay qua vành tai tên cầm đầu, hung hăng ghim vào vách tường đối diện.
Đây là một viên đạn thứ thiệt.
Sắc mặt tên cầm đầu thoắt cái liền thay đổi!
Cùng lúc đó, Cố Hải phá cửa xông vào, trong tay còn cầm một cây súng bắn tỉa.
"Ngay ngắn cho tôi, toàn bộ 'Phần tử khủng bố' đều sa lưới!"
Trước cửa sổ đột nhiên hơn mười nòng súng chĩa vào, họng súng không ngừng đung đưa, rõ ràng làm cho mọi người phòng trong đều rùng mình. Trên đùi tay súng bắn tỉa bị trúng đạn, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào bên tường, tên cầm đầu giận không kiềm được, hét lớn một tiếng liều mạng!
Họng súng của Cố Hải nhắm ngay vào hắn,"Hơn hai mươi người các người, không có một khẩu súng nào có thể đả thương người khác. Thế nhưng xin lỗi, người anh em, tôi không nhân hậu như vậy, chỗ này của tôi đều là đạn thật."
Dứt lời liền bắn một phát, tên cầm đầu phản ứng kịp thời lăn một vòng trên mặt đất, mặc dù không hề trúng, thế nhưng hai mươi mấy người trong phòng đều lạnh run cầm cập. Kể cả bất cứ người nào trong đó chết, đều giống như giết chết một con kiến, nhưng mà ba người này thì khác, nếu không may có chút sơ suất, bọn họ sẽ phải kéo theo cả nhà chôn cùng, bên kia tùy tiện nổ súng không cố kỵ điều gì, bên này có súng cũng không dám làm gì, thì còn liều mạng kiểu gì?
Cố Hải ngang ngược nghiêm nghị đứng trung tâm gian phòng,"Các anh nhìn đi, phía ngoài tổng cộng mười lăm họng súng, tôi cho các anh mười lăm giây. Trong vòng mười lăm giây, người nào chạy vào được toilet thì coi như người đó an toàn, hết mười năm giây, người nào chưa đi vào thì người đó sẽ nếm thử mùi vị rừng súng mưa đạn!"
Vừa dứt lời, mười mấy trợ thủ tự giác đi ra toilet, người này lại nối sau người kia đi vào.
Nếu như là người bình thường, lúc này đã sớm chạy vào toilet rồi, cánh cửa nhất định cũng sẽ bị chen đến hỏng, dù thế nào hai mươi mấy người này cũng là quân nhân, không tranh không cướp, từng người mang theo thần sắc ảm đạm đi vào. Chỉ còn có tên cầm đầu và tay súng bắn tỉa không nhúc nhích, mắt nhìn còn mấy giây nữa, Bạch Lạc Nhân đột nhiên đoạt lấy súng của tên bắn tỉa, quay sang anh ta nổ súng một phát.
Dù sao bắn cũng không chết được, vậy mình thừa cơ hội này báo thù cho Cố Hải!
Tay súng bắn tỉa đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Tên cầm đầu chẳng biết làm sao liền thông suốt, hai mắt đỏ ngầu đứng lên, không cam lòng mà đi vào toilet.
Mười mấy tên trợ thủ đem những thiết bị thông tin thu hết lại, Cố Dương lạnh lùng quay sang nhìn lướt qua mấy thứ này, mở miệng nói,"Yên tâm đi, sẽ có người thay thế các người liên hệ với Thiếu tướng."
Cố Hải nhếch khóe miệng cười,"Lễ mừng năm mới năm nay không cần trở về, mọi người cùng ở lại đây ăn tết chung, thật có không khí a!"
Bạch Lạc Nhân nhìn mười mấy người, thản nhiên nói,"Những người này liền giao cho các anh, một ngày ba bữa cứ theo lẽ thường mà cung cấp, buổi tối phát chăn đệm, tiếp đãi thật tốt!"
"Yên tâm đi, một người cũng không chạy được."
Thế là, ba người vừa nói vừa cười rời đi.
.........
(Có lỗi sai cmt mình sửa nhé.. xin cám ơn... )
*************[Tiểu Phong gia trang]**************
Chương 197: Trúng mai phục của kẻ địch. (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Sau hôm bản thân bị bao vây trên đường phố, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân liền thay đổi số điện thoại di động, Bạch Hán Kỳ cũng rất tự giác mua một cái sim khác, chuyên biệt dùng để trò chuyện cùng con trai. Một tuần này hai người hành động rất cẩn thận, không có tình huống đặc biệt gần như rất ít khi đi ra ngoài, trải qua một kế hoạch thật cẩn thận, hai người cũng thật sự đi gặp Cố Dương.
Ba người hẹn ở một khách sạn cao cấp hết sức bí mật, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
"Cậu nên cắt tóc đi." Cố Dương nói.
Cố Hải sờ sờ tóc bản thân, vừa ăn vừa nói nước dãi chảy cả ra,"Làm sao chứ? Tôi cảm thấy rất ngắn mà!"
"Tôi đang nói Bạch Lạc Nhân."
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới ngẩng đầu, không tập trung mà à một tiếng.
Cố Dương vô tình quan tâm làm cho không khí ở bên trong phòng bốc lên mùi ghen tuông, Cố Hải đưa tay đặt ở trên gáy của Bạch Lạc Nhân, khe khẽ vuốt mấy cái, cố ý nói cho Cố Dương nghe,"Tôi cảm thấy kiểu tóc hiện tại này không tồi, không dài không ngắn, không cần thiết phải để ý đến mức như vậy."
Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải, không lên tiếng.
"Trạm kế tiếp dự định đi đâu?" Cố Dương hỏi.
Cố Hải suy nghĩ một chút, liền nói,"Chắc sẽ đến Vân Nam hay Tây Tạng gì đó, nói chung đến nơi càng hẻo lánh càng tốt."
"Lúc nào lên đường?"
"Qua năm mới sẽ đi." Cố Hải nói,"Mùa đông ở đấy rất khó chịu, tạm thời năm nay chưa lên đường vội, ở đây rất tốt, không lạnh và khô như ở Bắc Kinh, rất thích hợp sống qua mùa đông."
Cố Dương ung dung thản nhiên phóng ánh mắt qua phía Bạch Lạc Nhân,"Các cậu dự định ở đây qua năm sau sao?"
Cố Hải ôm vai Bạch Lạc Nhân, vui tươi hớn hở nói,"Mừng năm mới ở đâu không giống nhau? Chủ yếu là cùng với ai thôi. Năm ngoái đã bỏ lỡ, nhất định năm nay phải đền bù thật tốt."
"Năm ngoái vì sao bỏ lỡ?" Cố Dương tùy tiện hỏi thăm một câu.
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải trao đổi ánh mắt, nhớ tới thời gian đủ loại thống khổ đợt tết âm lịch năm ngoái, không người nào muốn mở miệng nói.
Đương nhiên Cố Dương sẽ không hỏi đến cùng.
Vừa trò chuyện một lát, đột nhiên Cố Hải mở miệng,"Tôi đi toilet một chút."
Chỉ còn lại hai người là Bạch Lạc Nhân và Cố Dương, Bạch Lạc Nhân để đũa xuống, ung dung thản nhiên nhìn Cố Dương.
Trên gương mặt lạnh lùng của Cố Dương hiện lên một tia vui vẻ lơ đãng, hơi kiêu ngạo lại có chút trầm tĩnh.
"Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Bạch Lạc Nhân khẽ mở môi,"Về việc tôi được xét tuyển thẳng, là anh sắp xếp với nhà trường phải không?"
Cố Dương cười lạnh lùng,"Cậu cũng quá đề cao mình rồi."
Bạch Lạc Nhân đáp lại một ánh mắt lạnh hơn,"Hy vọng là như vậy."
"Kiểu tóc hiện tại thực sự không hợp với cậu." Cố Dương lại nhấn mạnh một lần nữa.
"Thích hợp hay không thích hợp, mỗi người mỗi khác."
Tay của Cố Dương đột nhiên đưa tới, mu bàn tay trượt trên gò má Bạch Lạc Nhân một chút.
"Ngũ quan* của cậu không phải loại xuất chúng, thế nhưng gương mặt rất hoàn mỹ, nếu như độ thẩm mỹ của cậu lúc nào cũng theo chuẩn của Cố Hải, gương mặt này của cậu cũng chỉ có thể dừng lại ở mức dễ nhìn trong đám đông, tôi cảm thấy rất đáng tiếc."
(Ngũ quan: 2 mắt, miệng, 2 mũi.)
Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay của Cố Dương, lãnh đạm kéo xuống.
"Tiêu chuẩn thẩm mĩ của anh quá cao, nhưng mà tôi không thưởng thức được."
Cố Dương nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, cười như không cười nhìn Bạch Lạc Nhân,"Dường như tôi thật sự có chút thích cậu."
"Vậy anh cứ tự mình từ từ phát triển tình cảm đi."
Hai người đang trò chuyện hòa hợp, cửa phòng đột nhiên bị phá ra, năm sáu người rắn giỏi cầm theo vũ khí xông vào, vây quanh Bạch Lạc Nhân và Cố Dương.
"Tất cả ngồi yên không được nhúc nhích!"
Cục diện trong nháy mắt liền chết cứng, Bạch Lạc Nhân và Cố Dương trao đổi ánh mắt, sau đó đồng loạt nhìn về phía mấy người kia.
"Các anh ở đâu ra?" Cố Dương lạnh lùng hỏi.
Một người trong đó mở miệng,"Cố đại công tử, uổng công Thiếu tướng tin tưởng và giao nhiệm vụ cho cậu, rốt cuộc cậu biết rõ tình hình lại không chịu báo cáo!"
"Ông ấy tin tưởng tôi?" Cố Dương cười lạnh lùng,"Vậy sao các anh lại đến đây?"
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, nhưng súng trong tay vẫn nắm rất chắc chắn.
"Cố đại công tử, chúng tôi không muốn theo sau cậu mà dây dưa, nếu như cậu hiểu rõ tình thế thì mau đem người giao ra đây, như vậy chúng ta đều vui vẻ trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ."
Cố Dương híp mắt đánh giá mấy người này, sâu kín hỏi,"Các người bảo tôi giao ai hả?"
"Đừng giả ngốc!" Một người đàn ông tính tình nóng nảy, tức giận nói,"Chúng tôi đều nhìn thấy cậu ấy vào đây."
"Thật không?" Cố Dương mở lòng bàn tay,"Vậy anh nói cho tôi biết cậu ta ở đâu?"
Tên cầm đầu phát ra mệnh lệnh,"Trực tiếp lục soát cho tôi! Không lục ra được người liền đem hai người bọn họ bắt trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ!"
Sau khi ra lệnh một tiếng, bốn năm người chia nhau hành động, đem toàn bộ nơi có thể giấu người tìm một vòng, một người trong đó còn khờ khạo mà dùng chân đạp đạp sàn nhà, xem liệu có địa đạo hay không. Trong lòng Bạch Lạc Nhân không khỏi cười nhạt, anh cho rằng bên dưới là phòng vệ sinh hả? Khắp nơi đều đã tìm chỉ còn lại có phòng vệ sinh, một người vặn chốt cửa, kết quả phát hiện vặn không ra.
"Bên trong có người!"
Vừa nghe thấy tiếng kêu lên, bốn người còn lại cùng nhau chạy tới, hai người dùng chân đạp cửa, còn ba người yểm hộ ở phía sau. Không bao lâu, cửa mở, hai người vừa muốn xông vào, đột nhiên đụng phải một 'bức tường người' ngã trở về, ba người đang yểm trợ phía sau đột nhiên có họng súng kề vào người, lúc này cả năm người đồng loạt sững sờ.
Bên trong không gian bị thu hẹp mười mấy người đứng trong đó, vẻ mặt tất cả đều dữ tợn nhìn bọn họ.
Không xong rồi! Trúng mai phục!
Mấy người muốn rút lui, đáng tiếc đã chậm, đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa ai cũng có bản lĩnh, rất nhanh đem mấy người bọn họ chế ngự hoàn toàn. Súng ống bị mất, hai tay bị trói ra sau lưng, vẻ mặt nham hiểm mà nhìn Cố Dương và Bạch Lạc Nhân.
"Cố đại công tử, cậu gây hấn công khai thế này với Thiếu tướng nhất định sẽ không có kết cục tốt, đang lấy trứng chọi đá, đạo lý này cậu còn không hiểu hay sao?"
"Tôi hiểu hay không cũng không làm phiền đến các anh." Cố Dương quay sang nháy mắt với mười mấy người trợ thủ,"Đem bọn họ nhốt vào bên trong, tịch thu toàn bộ thiết bị thông tin, tôi sẽ tìm người giúp các anh liên lạc với Thiếu tướng, các anh cứ ở đây mà nghỉ ngơi một chút đi."
Tên cầm đầu gầm lên,"Cố đại công tử, làm người thì cũng phải nghĩ cho mình một con đường lui!"
Cố Dương cười lạnh lùng,"Tôi có để đường lui cho mình hay không thì tôi không biết, thế nhưng tôi biết các anh nhất định không còn đường lui!"
"Cậu cũng quá khen chúng tôi rồi!" mắt tên cầm đầu lộ ra vẻ tinh nhuệ,"Hôm nay ông đây sẽ để cho cậu mở mang tầm mắt xem cái gì được gọi là tấn công bên sườn*!
(Đánh vu hồi: một chiến thuật quân sự.)
Vừa dứt lời, lại có người cùng phe phá cửa xông vào, liếc mắt không dưới hai mươi người. May là Cố Dương đặt phòng này cũng khá lớn, nếu không nhiều người như vậy cũng không chen chúc vào được. Mỗi người bọn họ đều là vạm vỡ cao lớn, trang bị rất tốt, khó có thể tưởng tượng Cố Uy Đình hạ bao nhiêu quyết tâm, liền vì một người, lại có thể sử dụng lực lượng cảnh sát đông như vậy.
Những người này mới vừa vào, năm người đang bị chế ngự lập tức liền có sức mạnh.
"Cố đại công tử, cậu nhìn cậu đi!" Tên cầm đầu lại lên tiếng.
Cố Dương nhìn thế trận lúc này, trên mặt hiện lên vài tia lo lắng,"Tôi thật sự muốn giao người cho các anh, quan trọng là cậu ta không có ở đây!"
Mấy người này liền biến sắc, giống như từ đầu đến cuối bất luận giằng co hay là cầm cự, cũng đều chưa từng phát hiện ra bóng dáng Cố Hải.
"Cậu ấy không có ở đây cũng không sao, hai ngươi ở đây là được, trước hết đem hai người bọn họ trói lại!" Giọng thô to quát lên.
Bốn năm người đi tới bên cạnh Cố Dương và Bạch Lạc Nhân, lúc này Cố Dương vẫn còn tâm tư trêu chọc Bạch Lạc Nhân,"Cậu nói xem, hơn hai mươi người, cùng nhốt vào toilet, liệu có chứa đủ hay không?"
"Hơi quá sức." Bạch Lạc Nhân cười khẩy.
Mấy người đang muốn ra tay trói hai người bọn họ chân tay đột nhiên run rẩy.
Tên cầm đầu lại gầm lên giận dữ,"Còn đứng ngây đó làm gì? Mau mau ra tay, làm bị thương bọn họ tất cả đổ hết lên đầu tôi!"
Một tiếng súng vang lên 'bang' một cái, đạn bay qua vành tai tên cầm đầu, hung hăng ghim vào vách tường đối diện.
Đây là một viên đạn thứ thiệt.
Sắc mặt tên cầm đầu thoắt cái liền thay đổi!
Cùng lúc đó, Cố Hải phá cửa xông vào, trong tay còn cầm một cây súng bắn tỉa.
"Ngay ngắn cho tôi, toàn bộ 'Phần tử khủng bố' đều sa lưới!"
Trước cửa sổ đột nhiên hơn mười nòng súng chĩa vào, họng súng không ngừng đung đưa, rõ ràng làm cho mọi người phòng trong đều rùng mình. Trên đùi tay súng bắn tỉa bị trúng đạn, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào bên tường, tên cầm đầu giận không kiềm được, hét lớn một tiếng liều mạng!
Họng súng của Cố Hải nhắm ngay vào hắn,"Hơn hai mươi người các người, không có một khẩu súng nào có thể đả thương người khác. Thế nhưng xin lỗi, người anh em, tôi không nhân hậu như vậy, chỗ này của tôi đều là đạn thật."
Dứt lời liền bắn một phát, tên cầm đầu phản ứng kịp thời lăn một vòng trên mặt đất, mặc dù không hề trúng, thế nhưng hai mươi mấy người trong phòng đều lạnh run cầm cập. Kể cả bất cứ người nào trong đó chết, đều giống như giết chết một con kiến, nhưng mà ba người này thì khác, nếu không may có chút sơ suất, bọn họ sẽ phải kéo theo cả nhà chôn cùng, bên kia tùy tiện nổ súng không cố kỵ điều gì, bên này có súng cũng không dám làm gì, thì còn liều mạng kiểu gì?
Cố Hải ngang ngược nghiêm nghị đứng trung tâm gian phòng,"Các anh nhìn đi, phía ngoài tổng cộng mười lăm họng súng, tôi cho các anh mười lăm giây. Trong vòng mười lăm giây, người nào chạy vào được toilet thì coi như người đó an toàn, hết mười năm giây, người nào chưa đi vào thì người đó sẽ nếm thử mùi vị rừng súng mưa đạn!"
Vừa dứt lời, mười mấy trợ thủ tự giác đi ra toilet, người này lại nối sau người kia đi vào.
Nếu như là người bình thường, lúc này đã sớm chạy vào toilet rồi, cánh cửa nhất định cũng sẽ bị chen đến hỏng, dù thế nào hai mươi mấy người này cũng là quân nhân, không tranh không cướp, từng người mang theo thần sắc ảm đạm đi vào. Chỉ còn có tên cầm đầu và tay súng bắn tỉa không nhúc nhích, mắt nhìn còn mấy giây nữa, Bạch Lạc Nhân đột nhiên đoạt lấy súng của tên bắn tỉa, quay sang anh ta nổ súng một phát.
Dù sao bắn cũng không chết được, vậy mình thừa cơ hội này báo thù cho Cố Hải!
Tay súng bắn tỉa đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Tên cầm đầu chẳng biết làm sao liền thông suốt, hai mắt đỏ ngầu đứng lên, không cam lòng mà đi vào toilet.
Mười mấy tên trợ thủ đem những thiết bị thông tin thu hết lại, Cố Dương lạnh lùng quay sang nhìn lướt qua mấy thứ này, mở miệng nói,"Yên tâm đi, sẽ có người thay thế các người liên hệ với Thiếu tướng."
Cố Hải nhếch khóe miệng cười,"Lễ mừng năm mới năm nay không cần trở về, mọi người cùng ở lại đây ăn tết chung, thật có không khí a!"
Bạch Lạc Nhân nhìn mười mấy người, thản nhiên nói,"Những người này liền giao cho các anh, một ngày ba bữa cứ theo lẽ thường mà cung cấp, buổi tối phát chăn đệm, tiếp đãi thật tốt!"
"Yên tâm đi, một người cũng không chạy được."
Thế là, ba người vừa nói vừa cười rời đi.
.........
(Có lỗi sai cmt mình sửa nhé.. xin cám ơn... )
*************[Tiểu Phong gia trang]**************
Bình luận facebook