Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 41: Nếu không muốn chia tay!(By-Tiểu Phong dâm đãng)
**********************************************************************************************
Rất là thương Lộ Lộ của em.. ))
*********************************************************************************************
"Sao em lại tới đây?"
"Anh nói với em thế nào hả? Hai ngày, điện thoại di động của anh không gọi được! Không liên lạc được cho anh, em còn tưởng anh bị bắt cóc!"
"Không phải tôi không có việc gì hay sao? Điện thoại di động của tôi rơi xuống nước, lại không có tiền mua cái mới, cho nên không có cách nào liên lạc cho em...."
Cố Hải kiên nhẫn giải thích, ánh mắt Kim Lộ Lộ kinh ngạc đảo qua toàn thân Cố Hải, mặc áo T-shirt màu nâu, chân đi giày ba mươi tệ, là loại giày đá bóng mua ở đầu đường, cả người nhìn nhếch nhác, không có một thứ đáng tiền.
"Ba anh sao có thể như vậy được hả? Cho dù có đuổi anh đi, cũng không đến mức để anh thảm như vậy chứ...... Ô........"
Miệng Kim Lộ Lộ bị Cố Hải bịp lại, kéo đến một góc tương đối yên tĩnh.
"Em đừng có lớn tiếng như vậy, bạn học trong lớp có thể nghe thấy đó."
Vẻ mặt của Kim Lộ Lộ không hiểu gì hết, nếu không phải cô đem gương mặt Cố Hải 'giam' ở trong lòng thì quả thực cô không thể nào nhận ra được người này là bạn trai cô. Không phải Cố Hải là người không sợ trời không sợ đất hay sao? Hoàng thượng có ra lệnh thì cậu ta cũng tự làm theo ý mình, làm sao mà bây giờ ngay cả dũng khí nói chuyện ở cửa lớp học cũng không dám?
"Ba anh rốt cuộc giày vò anh thế nào? Đem anh biến trông nhếch nhác thế này." Kim Lộ Lộ khó nén được đau lòng, lôi quần áo Cố Hải, thực sự không đành lòng nhìn cậu ăn mặc thành cái bộ dạng này.
"Em đừng lôi, còn lôi nữa là nó rách đấy."
Kim Lộ Lộ còn mạnh tay hơn, cô nàng chính là muốn đem cái áo T-shirt tầm thường này kéo xuống, cô muốn nhìn thấy Cố Hải mặc loại quần áo sành điệu như trước đây.
Cố Hải giữ tay Kim Lộ Lộ mắt nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy không có ai, mới trầm giọng nói với Kim Lộ Lộ,"Em đừng ngang bướng, đi dạo một vòng xung quanh ở trường học, buổi trưa tan học tôi đưa em về."
"Em không đi." Gương mặt Kim Lộ Lộ rất kiên định,"Em xin nghỉ ba ngày rồi."
Tim Cố Hải lập tức thình thịch đập, ba ngày, chuyện quái gì đây thế?
"Em xin nghỉ rồi, tôi còn chưa xin nghỉ, chẳng lẽ em muốn ở đây đi dạo vòng quanh những ba ngày hay sao?" Ánh mắt của Cố Hải lạnh nhạt.
Kim Lộ Lộ cảm thấy cô giống như không thể nhận ra Cố Hải vậy.
"Anh còn đang tính đến chuyện xin nghỉ hay sao? Anh không định trốn học hả? Trước đây anh trốn học còn ít à? Thế nào? Em một đêm không ngủ chạy đến đây tìm anh, cũng không đổi được một tiết học của anh hả?"
"Em đừng bướng, bây giờ tôi không rảnh để đi cùng em!"
Kim Lộ Lộ bình tĩnh một cách phi thường.
"Tôi đã biết, anh ở đây đã quen bạn gái rồi đúng không?"
Nhiệt độ trên mặt Cố Hải trong nháy mắt giảm đến mức lạnh ngắt.
"Em còn nói mấy lời như thế này nữa, thì lập tức cút về đi."
Kim Lộ Lộ không lên tiếng con ngươi dữ tợn nhìn thẳng đến lớp 27 cách đó không xa, sau đó cô nàng trầm mặc vòng qua Cố Hải vội vàng đi đến cửa sau của lớp 27.
"Cho dù tôi phải cút về, cũng phải đem chuyện này tìm ra chân tướng!" (Ủng hộ)
Cố Hải chạy ngay phía sau, túm lấy cánh tay Kim Lộ Lộ, siết chặt đến nỗi tay cô nàng tím ngắt. Nhưng cô nhóc này rất mạnh mẽ, vậy mà không rơi một giọt nước mắt.
"Nếu em không muốn chia tay, thì thành thật đứng yên ở đây, hãy nghe tôi nói hết đã."
Cuối cùng Kim Lộ Lộ không cứng rắn như Cố Hải, nếu đặt tình cảm của cô lên bàn cân, cô thua là cái chắc, vì quá yêu nên phải chịu thiệt.
"Nếu như em thấy thời gian tôi bên em ít, ngay bây giờ tôi vào xin giáo viên nghỉ học, xin nghỉ luôn ba ngày để cùng ở với em. Quan trọng là ở đây thật sự không thích hợp cho hai chúng ta cùng ở, tôi có thể cùng em về, làm sao mà em phải khổ sở lăn đi lăn lại ở đây, nhưng mà đứng ở đây nhé, được không!"
"Vì sao?" Kim Lộ Lộ nhìn chăm chú vào Cố Hải.
"Chuyện gì cũng phải trả lời hay sao?"
"Tôi muốn anh thẳng thắn thành thật với tôi! Kim Lộ Lộ tôi đây không có hèn hạ như vậy, nếu như ở đây anh có bạn gái, anh không đuổi tôi cũng sẽ đi!"
Cố Hải không còn hứng giải thích.
"Em đi đi."
Suốt một tiết học, mặt của Cố Hải xám xịt.
Bên ngoài vẫn không có động tĩnh, Kim Lộ Lộ có đi hay không Cố Hải không hề biết, nhưng cậu biết Kim Lộ Lộ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Trước đây bọn họ cũng cãi nhau như thế này rất nhiều lần, mỗi một lần cũng đều là Kim Lộ Lộ thỏa hiệp trước, Cố Hải không cần lo cậu ta sẽ mất đi đoạn tình cảm này, bây giờ cậu ta cần suy tính chính là làm thế nào vượt qua hai ngày sau đó.
Chuông tan học vang lên lần nữa, trong ánh mắt Cố Hải vô cùng lo lắng, Đan Hiểu Tuyền lại lần nữa uốn éo cái mông đi tới.
Bạch Lạc Nhân đứng dậy đi ra phía ngoài, Vưu Kỳ đi theo phía sau cậu.
"Tiết học vừa rồi giáo viên giảng những gì, tôi nghe đều không hiểu." Đan Hiểu Tuyền nâng cằm nháy mắt một cái phóng điện qua phía Cố Hải.
Vốn là Cố Hải đã bị một cô gái đã đủ phiền phức rồi, lại thêm một cô nữa, làm cậu không đủ kiên trì mà muốn đối phó với cô ả này nữa.
"Tôi nghe cũng không hiểu."
Đan Hiểu Tuyền kéo cánh tay Cố Hải qua đặt ở trên sách giáo khoa của mình, sau đó chậm rãi mở từng ngón tay của Cố Hải ra, giọng vô cùng điệu đà nhõng nhẽo.
"Tôi coi số mạng cho nhé! Rất chuẩn đó!"
Cố Hải rút tay của mình lại, lau một cái, bóng lưng lạnh lùng biến mất sau cánh cửa.
............
****************************************************************************************
Chương 41: Nếu không muốn chia tay!(By-Tiểu Phong dâm đãng)
**********************************************************************************************
Rất là thương Lộ Lộ của em.. ))
*********************************************************************************************
"Sao em lại tới đây?"
"Anh nói với em thế nào hả? Hai ngày, điện thoại di động của anh không gọi được! Không liên lạc được cho anh, em còn tưởng anh bị bắt cóc!"
"Không phải tôi không có việc gì hay sao? Điện thoại di động của tôi rơi xuống nước, lại không có tiền mua cái mới, cho nên không có cách nào liên lạc cho em...."
Cố Hải kiên nhẫn giải thích, ánh mắt Kim Lộ Lộ kinh ngạc đảo qua toàn thân Cố Hải, mặc áo T-shirt màu nâu, chân đi giày ba mươi tệ, là loại giày đá bóng mua ở đầu đường, cả người nhìn nhếch nhác, không có một thứ đáng tiền.
"Ba anh sao có thể như vậy được hả? Cho dù có đuổi anh đi, cũng không đến mức để anh thảm như vậy chứ...... Ô........"
Miệng Kim Lộ Lộ bị Cố Hải bịp lại, kéo đến một góc tương đối yên tĩnh.
"Em đừng có lớn tiếng như vậy, bạn học trong lớp có thể nghe thấy đó."
Vẻ mặt của Kim Lộ Lộ không hiểu gì hết, nếu không phải cô đem gương mặt Cố Hải 'giam' ở trong lòng thì quả thực cô không thể nào nhận ra được người này là bạn trai cô. Không phải Cố Hải là người không sợ trời không sợ đất hay sao? Hoàng thượng có ra lệnh thì cậu ta cũng tự làm theo ý mình, làm sao mà bây giờ ngay cả dũng khí nói chuyện ở cửa lớp học cũng không dám?
"Ba anh rốt cuộc giày vò anh thế nào? Đem anh biến trông nhếch nhác thế này." Kim Lộ Lộ khó nén được đau lòng, lôi quần áo Cố Hải, thực sự không đành lòng nhìn cậu ăn mặc thành cái bộ dạng này.
"Em đừng lôi, còn lôi nữa là nó rách đấy."
Kim Lộ Lộ còn mạnh tay hơn, cô nàng chính là muốn đem cái áo T-shirt tầm thường này kéo xuống, cô muốn nhìn thấy Cố Hải mặc loại quần áo sành điệu như trước đây.
Cố Hải giữ tay Kim Lộ Lộ mắt nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy không có ai, mới trầm giọng nói với Kim Lộ Lộ,"Em đừng ngang bướng, đi dạo một vòng xung quanh ở trường học, buổi trưa tan học tôi đưa em về."
"Em không đi." Gương mặt Kim Lộ Lộ rất kiên định,"Em xin nghỉ ba ngày rồi."
Tim Cố Hải lập tức thình thịch đập, ba ngày, chuyện quái gì đây thế?
"Em xin nghỉ rồi, tôi còn chưa xin nghỉ, chẳng lẽ em muốn ở đây đi dạo vòng quanh những ba ngày hay sao?" Ánh mắt của Cố Hải lạnh nhạt.
Kim Lộ Lộ cảm thấy cô giống như không thể nhận ra Cố Hải vậy.
"Anh còn đang tính đến chuyện xin nghỉ hay sao? Anh không định trốn học hả? Trước đây anh trốn học còn ít à? Thế nào? Em một đêm không ngủ chạy đến đây tìm anh, cũng không đổi được một tiết học của anh hả?"
"Em đừng bướng, bây giờ tôi không rảnh để đi cùng em!"
Kim Lộ Lộ bình tĩnh một cách phi thường.
"Tôi đã biết, anh ở đây đã quen bạn gái rồi đúng không?"
Nhiệt độ trên mặt Cố Hải trong nháy mắt giảm đến mức lạnh ngắt.
"Em còn nói mấy lời như thế này nữa, thì lập tức cút về đi."
Kim Lộ Lộ không lên tiếng con ngươi dữ tợn nhìn thẳng đến lớp 27 cách đó không xa, sau đó cô nàng trầm mặc vòng qua Cố Hải vội vàng đi đến cửa sau của lớp 27.
"Cho dù tôi phải cút về, cũng phải đem chuyện này tìm ra chân tướng!" (Ủng hộ)
Cố Hải chạy ngay phía sau, túm lấy cánh tay Kim Lộ Lộ, siết chặt đến nỗi tay cô nàng tím ngắt. Nhưng cô nhóc này rất mạnh mẽ, vậy mà không rơi một giọt nước mắt.
"Nếu em không muốn chia tay, thì thành thật đứng yên ở đây, hãy nghe tôi nói hết đã."
Cuối cùng Kim Lộ Lộ không cứng rắn như Cố Hải, nếu đặt tình cảm của cô lên bàn cân, cô thua là cái chắc, vì quá yêu nên phải chịu thiệt.
"Nếu như em thấy thời gian tôi bên em ít, ngay bây giờ tôi vào xin giáo viên nghỉ học, xin nghỉ luôn ba ngày để cùng ở với em. Quan trọng là ở đây thật sự không thích hợp cho hai chúng ta cùng ở, tôi có thể cùng em về, làm sao mà em phải khổ sở lăn đi lăn lại ở đây, nhưng mà đứng ở đây nhé, được không!"
"Vì sao?" Kim Lộ Lộ nhìn chăm chú vào Cố Hải.
"Chuyện gì cũng phải trả lời hay sao?"
"Tôi muốn anh thẳng thắn thành thật với tôi! Kim Lộ Lộ tôi đây không có hèn hạ như vậy, nếu như ở đây anh có bạn gái, anh không đuổi tôi cũng sẽ đi!"
Cố Hải không còn hứng giải thích.
"Em đi đi."
Suốt một tiết học, mặt của Cố Hải xám xịt.
Bên ngoài vẫn không có động tĩnh, Kim Lộ Lộ có đi hay không Cố Hải không hề biết, nhưng cậu biết Kim Lộ Lộ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Trước đây bọn họ cũng cãi nhau như thế này rất nhiều lần, mỗi một lần cũng đều là Kim Lộ Lộ thỏa hiệp trước, Cố Hải không cần lo cậu ta sẽ mất đi đoạn tình cảm này, bây giờ cậu ta cần suy tính chính là làm thế nào vượt qua hai ngày sau đó.
Chuông tan học vang lên lần nữa, trong ánh mắt Cố Hải vô cùng lo lắng, Đan Hiểu Tuyền lại lần nữa uốn éo cái mông đi tới.
Bạch Lạc Nhân đứng dậy đi ra phía ngoài, Vưu Kỳ đi theo phía sau cậu.
"Tiết học vừa rồi giáo viên giảng những gì, tôi nghe đều không hiểu." Đan Hiểu Tuyền nâng cằm nháy mắt một cái phóng điện qua phía Cố Hải.
Vốn là Cố Hải đã bị một cô gái đã đủ phiền phức rồi, lại thêm một cô nữa, làm cậu không đủ kiên trì mà muốn đối phó với cô ả này nữa.
"Tôi nghe cũng không hiểu."
Đan Hiểu Tuyền kéo cánh tay Cố Hải qua đặt ở trên sách giáo khoa của mình, sau đó chậm rãi mở từng ngón tay của Cố Hải ra, giọng vô cùng điệu đà nhõng nhẽo.
"Tôi coi số mạng cho nhé! Rất chuẩn đó!"
Cố Hải rút tay của mình lại, lau một cái, bóng lưng lạnh lùng biến mất sau cánh cửa.
............
****************************************************************************************
Bình luận facebook