Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-235
Chương 235: Anh rất muốn yêu cô 3
Editor: Waveliterature Vietnam
Đôi mắt của Dạ Diễm đê mê bởi dục vọng, phức tạp nhìn cô, cô không nhìn thấy tình cảm ẩn sâu trong mắt anh, mà thay vào đó là ánh mắt hận thù, cô cắn chặt môi và lặng lẽ chịu đựng sự xâm chiếm của anh.
Một lúc sau, anh không vừa lòng với tư thế cũ, bỗng nhiên quay người, đưa cơ thể cô xoay ngược lại, nâng mông cô lên, chậm rãi xâm nhập từ phía sau cô, tư thế này làm cho anh rất hài lòng, một bàn tay ôm lấy eo cô, tay kia mân mê trước ngực, vuốt ve cơ thể cô, động tác càng trở nên dữ dội với tốc độ nhanh hơn.
Cảm xúc dâng trào, hơi thở đê mê, tràn ngập khắp căn phòng, bữa sáng này, Dạ Diễm đang bùng cháy vì Lam Thiên Vũ, hết lần này đến lần khác, anh thay đổi nhiều tư thế khác nhau, anh muốn thời gian ngừng trôi ngay lúc này, không cần đi đâu, như vậy, anh có thể mãi mãi ở bên cạnh cô, không vì sinh mệnh mà rời xa cô.
**
Rất lâu sau đó, Dạ Diễm cuối cùng sung sướng kết thúc, khuôn mặt anh vùi trong ngực Lam Thiên Vũ, hai tay nắm lấy tay cô, đan chặt từng ngón tay.
Cơ thể của Lam Thiên Vũ bị anh đè nặng, người anh như một ngọn núi, cứ thế đè lên người cô, làm cho cô cảm thấy khó thở, cô nheo mắt, khó chịu nói: "Dạ Diễm, đừng đè lên tôi, anh nặng quá."
Dạ Diễm nhắm mắt lại, xoay người sang một bên, cánh tay thon dài ôm cô vào lòng, một chân gác lên chân cô, giữ chặt cô trong lồng ngực mình, cô không thể nhúc nhích, cô đẩy ngực anh, buồn bực nói: "Thả tôi ra, tôi muốn đi tắm."
"Đừng ồn ào." Dạ Diễm áp mặt cô vào ngực, quyến luyến hôn lên trán cô.
Lam Thiên Vũ không động đậy nữa, cô biết rằng, mình giãy dụa cũng chỉ là vô ích, cô thả lỏng để cho anh ôm vào lòng, đôi mắt ngẩn ngơ.
Sự ngang ngược cưỡng ép của anh không phải là lần đâu, giờ đây cô không còn tức giận như trước, nhưng cô vẫn cảm thấy bất lực và nản lòng, lần nào cũng là do anh phách lối chiếm đoạt, cơ thể cô dường như là một công cụ để anh trả thù và trút giận, cô cảm thấy thương xót cho chính bản thân mình.
Dạ Diễm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ mê man, còn có tiếng ngáy, nhưng cả khi anh ngủ say như thế, cánh tay rắn chắc của anh vẫn đang mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cô, tựa hồ đang giữ chặt cô chạy trốn trong lúc ngủ.
Lam Thiên Vũ ngước mặt lên nhìn anh, mở to mắt, thấy khuôn mặt anh hơi cau có, không thể thả lỏng kể cả trong lúc ngủ.
Lồng ngực anh nóng ran, giống như bếp lửa bên cạnh cơ thể lạnh lẽo của cô, nhưng dù thế nào cũng không sưởi ấm được trái tim cô.
Ngay cả khi họ rất thân thiết như vậy, nhưng cô vẫn không hiểu anh, vẫn là mơ hồ như trước đây, tạo nên một sự bí ẩn, làm cho người khác không thể nắm bắt.
Trong những suy nghĩ phức tạp đó, sự mệt mỏi cuối cùng cũng đánh bại tâm tình, Lam Thiên Vũ cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không nhớ là đã ngủ được bao lâu, bỗng nhiên có tiếng đập cửa từ bên ngoài, Triệu Quân cẩn thận nói: "Cậu chủ, đã chín giờ rồi."
Dạ Diễm mơ màng mở to mắt, nhìn trên đồng hồ treo tường, ngay lập tức thức dậy, quay người, nhanh chóng mặc quần áo.
Lam Thiên Vũ mở mắt ra, thấy Dạ Diễm gấp gáp mặc quần áo, ra lệnh cho Triệu Quân đang đứng ngoài cửa: "Mau chuẩn bị xe."
"Vâng, cậu chủ."
Lam Thiên Vũ nheo mắt, quấn chặt trong chăn, nhìn thấy Dạ Diễm lao nhanh vào phòng tắm, rồi vội vã chạy đi mà không quay đầu lại.
Cánh cửa đóng lại rất nhanh, phát ra một âm thanh buồn tẻ, giống như một cây búa đập vào lòng Lam Thiên Vũ, cơ thể cô bồi hồi, trong lòng xuất hiện cảm giác mất mát khó hiểu.
....
Editor: Waveliterature Vietnam
Đôi mắt của Dạ Diễm đê mê bởi dục vọng, phức tạp nhìn cô, cô không nhìn thấy tình cảm ẩn sâu trong mắt anh, mà thay vào đó là ánh mắt hận thù, cô cắn chặt môi và lặng lẽ chịu đựng sự xâm chiếm của anh.
Một lúc sau, anh không vừa lòng với tư thế cũ, bỗng nhiên quay người, đưa cơ thể cô xoay ngược lại, nâng mông cô lên, chậm rãi xâm nhập từ phía sau cô, tư thế này làm cho anh rất hài lòng, một bàn tay ôm lấy eo cô, tay kia mân mê trước ngực, vuốt ve cơ thể cô, động tác càng trở nên dữ dội với tốc độ nhanh hơn.
Cảm xúc dâng trào, hơi thở đê mê, tràn ngập khắp căn phòng, bữa sáng này, Dạ Diễm đang bùng cháy vì Lam Thiên Vũ, hết lần này đến lần khác, anh thay đổi nhiều tư thế khác nhau, anh muốn thời gian ngừng trôi ngay lúc này, không cần đi đâu, như vậy, anh có thể mãi mãi ở bên cạnh cô, không vì sinh mệnh mà rời xa cô.
**
Rất lâu sau đó, Dạ Diễm cuối cùng sung sướng kết thúc, khuôn mặt anh vùi trong ngực Lam Thiên Vũ, hai tay nắm lấy tay cô, đan chặt từng ngón tay.
Cơ thể của Lam Thiên Vũ bị anh đè nặng, người anh như một ngọn núi, cứ thế đè lên người cô, làm cho cô cảm thấy khó thở, cô nheo mắt, khó chịu nói: "Dạ Diễm, đừng đè lên tôi, anh nặng quá."
Dạ Diễm nhắm mắt lại, xoay người sang một bên, cánh tay thon dài ôm cô vào lòng, một chân gác lên chân cô, giữ chặt cô trong lồng ngực mình, cô không thể nhúc nhích, cô đẩy ngực anh, buồn bực nói: "Thả tôi ra, tôi muốn đi tắm."
"Đừng ồn ào." Dạ Diễm áp mặt cô vào ngực, quyến luyến hôn lên trán cô.
Lam Thiên Vũ không động đậy nữa, cô biết rằng, mình giãy dụa cũng chỉ là vô ích, cô thả lỏng để cho anh ôm vào lòng, đôi mắt ngẩn ngơ.
Sự ngang ngược cưỡng ép của anh không phải là lần đâu, giờ đây cô không còn tức giận như trước, nhưng cô vẫn cảm thấy bất lực và nản lòng, lần nào cũng là do anh phách lối chiếm đoạt, cơ thể cô dường như là một công cụ để anh trả thù và trút giận, cô cảm thấy thương xót cho chính bản thân mình.
Dạ Diễm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ mê man, còn có tiếng ngáy, nhưng cả khi anh ngủ say như thế, cánh tay rắn chắc của anh vẫn đang mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cô, tựa hồ đang giữ chặt cô chạy trốn trong lúc ngủ.
Lam Thiên Vũ ngước mặt lên nhìn anh, mở to mắt, thấy khuôn mặt anh hơi cau có, không thể thả lỏng kể cả trong lúc ngủ.
Lồng ngực anh nóng ran, giống như bếp lửa bên cạnh cơ thể lạnh lẽo của cô, nhưng dù thế nào cũng không sưởi ấm được trái tim cô.
Ngay cả khi họ rất thân thiết như vậy, nhưng cô vẫn không hiểu anh, vẫn là mơ hồ như trước đây, tạo nên một sự bí ẩn, làm cho người khác không thể nắm bắt.
Trong những suy nghĩ phức tạp đó, sự mệt mỏi cuối cùng cũng đánh bại tâm tình, Lam Thiên Vũ cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không nhớ là đã ngủ được bao lâu, bỗng nhiên có tiếng đập cửa từ bên ngoài, Triệu Quân cẩn thận nói: "Cậu chủ, đã chín giờ rồi."
Dạ Diễm mơ màng mở to mắt, nhìn trên đồng hồ treo tường, ngay lập tức thức dậy, quay người, nhanh chóng mặc quần áo.
Lam Thiên Vũ mở mắt ra, thấy Dạ Diễm gấp gáp mặc quần áo, ra lệnh cho Triệu Quân đang đứng ngoài cửa: "Mau chuẩn bị xe."
"Vâng, cậu chủ."
Lam Thiên Vũ nheo mắt, quấn chặt trong chăn, nhìn thấy Dạ Diễm lao nhanh vào phòng tắm, rồi vội vã chạy đi mà không quay đầu lại.
Cánh cửa đóng lại rất nhanh, phát ra một âm thanh buồn tẻ, giống như một cây búa đập vào lòng Lam Thiên Vũ, cơ thể cô bồi hồi, trong lòng xuất hiện cảm giác mất mát khó hiểu.
....
Bình luận facebook