Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-238
Chương 238: Đưa cô đi dạ hội 3
Editor: Waveliterature Vietnam
"Trong mắt cô, chỉ có hắn ta thôi sao?" Dạ Diễm lạnh lùng nhìn cô, "Đến bây giờ còn nghĩ về anh ta?"
Lam Thiên Vũ cúi đầu không dám nói gì, cô không muốn cãi nhau tại đây, đến lúc đó không chỉ mỗi hắn mất mặt, mà còn cả chính cô.
"Nói đi!!!" Dạ Diễm cầm chặt tay Lam Thiên Vũ, anh nghĩ rằng, cô ấy đang im lặng nghĩa là đồng ý.
"Tôi không có....." Lam Thiên Vũ cúi đầu nói một câu, cho có lệ.
"Không có gì?" Dạ Diễm gây sự.
"Anh đừng có làm loạn lên được không?" Lam Thiên Vũ nhăn nhó.
"Thiếu gia, lão thái gia đang chờ cậu bên ngoài." Bá Kiêu khéo léo nhắc nhở.
Dạ Diễm không gây khó dễ cho Lam Thiên Vũ nữa, lúc này, cửa thang máy mở, Dạ Diễm thân mật ôm Lam Thiên Vũ, như là khẳng định chủ quyền sở hữu.
Nhịp tim Lam Thiên Vũ đập nhanh hơn, cô sắp phải đối mặt Tiêu Hàn, không hiểu sao trong lòng có chút lo lắng.
Từ thang máy đi ra, Bá Kiêu bước nhanh đến căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, kính cẩn báo cáo: "Lão thái gia, thiếu gia và thiếu phu nhân đã đến."
"Vào đi." Dạ lão thái gia trả lời.
Hai người phục vụ ở bên trong mở cửa ra.
Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ đứng ngoài cửa, Dạ lão thái gia, Tiêu Hàn, Lãnh Nhược Băng đứng trong phòng, Thẩm Tang Hải đang ngồi xe lăn.
Lam Thiên Vũ cẩm thấy khó chịu trong lòng, xem ra đây không phải là dạ hội gì, mà là bữa tiệc gia đình, Dạ lão thái gia đưa Lãnh Nhược Băng và Tiêu Hàn đến đây, là muốn nói về chuyện của cô và Dạ Diễm?
Lam Thiên Vũ không kìm lòng nhìn về phía Tiêu Hàn, đã hơn một tháng trôi qua, vết thương của Tiêu Hàn cũng không có chuyển biến gì tốt hơn, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng phai màu, ảm đạm không sắc, nhưng đôi mắt vẫn rất thần thái long lanh, chỉ cần nhìn vào Lam Thiên Vũ, đôi mắt trở nên đặc biệt phức tạp.
Dạ Diễm và Tiêu Hàn giống nhau, có thói quen là che giấu mọi suy nghĩ tận đáy lòng, không bộc lộ ra ngoài, ngay cả khi đối mặt với kẻ thù, cũng không xuất hiện nét sợ hãi, ngược lại là hờ hững, giống như đang đánh cờ, ai sơ sẩy một chút, là người đó thua.
"Vào cả đi!" Dạ lão thái gia nói.
"Cám ơn ông nội!" Lam Thiên Vũ duyên dáng chào hỏi Dạ lão thái gia.
"Thế nào rồi? Vết thương của cậu đỡ hơn chưa?" Dạ Diễm chủ động chào hỏi Tiêu Hàn.
"Nhờ phúc của cậu, vẫn chưa chết được.." Tiêu Hàn thản nhiên đáp lại, giọng điệu lạnh như băng.
Trong lòng Lam Thiên Vũ có chút bất an, không lẽ bọn họ muốn gây chuyện?
"Tiêu Hàn, chấn thương của cậu còn chưa đỡ, ngồi xuống đi." Dạ lão thái gia thân mật dặn dò.
Tiêu Hàn ôm ngực, quay người đi tới chỗ ngồi, bước đi nặng nề, Dạ Diễm đá vào ghế, Tiêu Hàn chới với ngồi lên ghế, suýt nữa là ngã sấp xuống, Lam Thiên Vũ theo bản năng chạy tới đỡ Tiêu Hàn.
Lập tức, ánh mắt Dạ Diễm truyền qua một cái nhìn buốt gía, lạnh lẽo đến vô cực, như muốn đóng băng không khí xung quanh.
Tất cả mọi người đều nhìn Lam Thiên Vũ, mọi cử động của cô đều nằm trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Thấy cảnh này, Lãnh Nhược Băng cau mày, Thẩm Tang Hải và Dạ lão thái gia tỏ thái độ hững hờ.
"Đều ngồi xuống, ăn cơm đi." Dạ lão thái gia cảnh cáo trừng mắt nhìn Dạ Diễm một cái.
Mọi người đang chuẩn bị ngồi vào vị trí, Bá Kiêu gọi người phục vụ chuẩn bị bữa tối, lúc này, bên ngoài có một giọng nói cung kính truyền đến: "Xin làm phiền một chút, Dạ lão thái gia, tôi là Rubin, tổng giám đốc của Prince Hotel, ông chủ của chúng tôi biết ngài và một số khách VIP đến khách sạn Prince, nên đã chỉ đạo dành riêng cho các ngài một phòng ở lầu sáu!"
"Tầng sau là phòng đắt nhất, tôi nghe nói đã được đặt bởi một số vị khách quan trọng một năm trước, thật không nghĩ là ông chủ của ngài lại ưu tiên cho chúng tôi." Bá Kiêu hớn hở nói.
Editor: Waveliterature Vietnam
"Trong mắt cô, chỉ có hắn ta thôi sao?" Dạ Diễm lạnh lùng nhìn cô, "Đến bây giờ còn nghĩ về anh ta?"
Lam Thiên Vũ cúi đầu không dám nói gì, cô không muốn cãi nhau tại đây, đến lúc đó không chỉ mỗi hắn mất mặt, mà còn cả chính cô.
"Nói đi!!!" Dạ Diễm cầm chặt tay Lam Thiên Vũ, anh nghĩ rằng, cô ấy đang im lặng nghĩa là đồng ý.
"Tôi không có....." Lam Thiên Vũ cúi đầu nói một câu, cho có lệ.
"Không có gì?" Dạ Diễm gây sự.
"Anh đừng có làm loạn lên được không?" Lam Thiên Vũ nhăn nhó.
"Thiếu gia, lão thái gia đang chờ cậu bên ngoài." Bá Kiêu khéo léo nhắc nhở.
Dạ Diễm không gây khó dễ cho Lam Thiên Vũ nữa, lúc này, cửa thang máy mở, Dạ Diễm thân mật ôm Lam Thiên Vũ, như là khẳng định chủ quyền sở hữu.
Nhịp tim Lam Thiên Vũ đập nhanh hơn, cô sắp phải đối mặt Tiêu Hàn, không hiểu sao trong lòng có chút lo lắng.
Từ thang máy đi ra, Bá Kiêu bước nhanh đến căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, kính cẩn báo cáo: "Lão thái gia, thiếu gia và thiếu phu nhân đã đến."
"Vào đi." Dạ lão thái gia trả lời.
Hai người phục vụ ở bên trong mở cửa ra.
Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ đứng ngoài cửa, Dạ lão thái gia, Tiêu Hàn, Lãnh Nhược Băng đứng trong phòng, Thẩm Tang Hải đang ngồi xe lăn.
Lam Thiên Vũ cẩm thấy khó chịu trong lòng, xem ra đây không phải là dạ hội gì, mà là bữa tiệc gia đình, Dạ lão thái gia đưa Lãnh Nhược Băng và Tiêu Hàn đến đây, là muốn nói về chuyện của cô và Dạ Diễm?
Lam Thiên Vũ không kìm lòng nhìn về phía Tiêu Hàn, đã hơn một tháng trôi qua, vết thương của Tiêu Hàn cũng không có chuyển biến gì tốt hơn, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng phai màu, ảm đạm không sắc, nhưng đôi mắt vẫn rất thần thái long lanh, chỉ cần nhìn vào Lam Thiên Vũ, đôi mắt trở nên đặc biệt phức tạp.
Dạ Diễm và Tiêu Hàn giống nhau, có thói quen là che giấu mọi suy nghĩ tận đáy lòng, không bộc lộ ra ngoài, ngay cả khi đối mặt với kẻ thù, cũng không xuất hiện nét sợ hãi, ngược lại là hờ hững, giống như đang đánh cờ, ai sơ sẩy một chút, là người đó thua.
"Vào cả đi!" Dạ lão thái gia nói.
"Cám ơn ông nội!" Lam Thiên Vũ duyên dáng chào hỏi Dạ lão thái gia.
"Thế nào rồi? Vết thương của cậu đỡ hơn chưa?" Dạ Diễm chủ động chào hỏi Tiêu Hàn.
"Nhờ phúc của cậu, vẫn chưa chết được.." Tiêu Hàn thản nhiên đáp lại, giọng điệu lạnh như băng.
Trong lòng Lam Thiên Vũ có chút bất an, không lẽ bọn họ muốn gây chuyện?
"Tiêu Hàn, chấn thương của cậu còn chưa đỡ, ngồi xuống đi." Dạ lão thái gia thân mật dặn dò.
Tiêu Hàn ôm ngực, quay người đi tới chỗ ngồi, bước đi nặng nề, Dạ Diễm đá vào ghế, Tiêu Hàn chới với ngồi lên ghế, suýt nữa là ngã sấp xuống, Lam Thiên Vũ theo bản năng chạy tới đỡ Tiêu Hàn.
Lập tức, ánh mắt Dạ Diễm truyền qua một cái nhìn buốt gía, lạnh lẽo đến vô cực, như muốn đóng băng không khí xung quanh.
Tất cả mọi người đều nhìn Lam Thiên Vũ, mọi cử động của cô đều nằm trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Thấy cảnh này, Lãnh Nhược Băng cau mày, Thẩm Tang Hải và Dạ lão thái gia tỏ thái độ hững hờ.
"Đều ngồi xuống, ăn cơm đi." Dạ lão thái gia cảnh cáo trừng mắt nhìn Dạ Diễm một cái.
Mọi người đang chuẩn bị ngồi vào vị trí, Bá Kiêu gọi người phục vụ chuẩn bị bữa tối, lúc này, bên ngoài có một giọng nói cung kính truyền đến: "Xin làm phiền một chút, Dạ lão thái gia, tôi là Rubin, tổng giám đốc của Prince Hotel, ông chủ của chúng tôi biết ngài và một số khách VIP đến khách sạn Prince, nên đã chỉ đạo dành riêng cho các ngài một phòng ở lầu sáu!"
"Tầng sau là phòng đắt nhất, tôi nghe nói đã được đặt bởi một số vị khách quan trọng một năm trước, thật không nghĩ là ông chủ của ngài lại ưu tiên cho chúng tôi." Bá Kiêu hớn hở nói.
Bình luận facebook