Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-252
Chương 252: Sống còn
Editor: Waveliterature Vietnam
"Ung thư dạ dày......" Trước mắt ông cụ Dạ tối sầm, suýt chút nữa té xỉu, Bá Kiêu và Triệu Quân lập tức đỡ lấy ông cụ, "Ông cụ, ngài bình tĩnh một chút."
"Ông chủ, ông chủ đừng quá lo lắng." Bác sĩ cũng khuyên nhủ: "Giám đốc Dạ đang ở giai đoạn đầu, khả năng chữa khỏi rất lớn, tôi đã sớm khuyên cậu ấy phải chú ý ăn uống, không được uống rượu, sau đó trị liệu sớm một chút, nhưng ngài ấy vẫn mặc kệ, cũng không kiêng rượu. Hơn nữa bây giờ còn bị tai nạn xe, nên....... Vấn đề mới có chút phiền toái, nhưng ngài đừng lo lắng, tôi sẽ dốc hết sức."
"Khó trách, khó trách......" Ông cụ Dạ bi thương than nhẹ, "Khó trách nó thả Thiên Vũ đi, tôi vẫn không nghĩ ra, vì sao đột nhiên nó buông tay, thì ra nó biết mình bị ung thư, nó không muốn để con bé thấy mình bị đau ốm tra tấn, bộ dạng chật vật không chịu nổi, nên tình nguyện thả con bé đi, tình nguyện đơn phương thừa nhận...... "
"Tuy bên ngoài ông chủ lạnh lùng vô tình, nhưng nội tâm lại rất nặng tình nặng nghĩa." Triệu Quân thương cảm nói, "Chỉ là ngài ấy không biết cách biểu đạt thôi."
"Bây giờ nói lời này vô ích, trước hết thảo luận chuyện chữa trị đã." Bá Kiêu lo lắng nhắc nhở, "Bác sĩ George, các bác sĩ khác đã tới chưa? Mọi người họp nhanh thảo luận một chút nên làm thế nào, nhất định phải chữa khỏi cậu chủ nhà chúng tôi."
"Đúng vậy, bất luận trả bao nhiêu tiền, nhất định phải chữa khỏi Dạ Diễm." Ông cụ Dạ mạnh mẽ ra mệnh lệnh, "Tôi muốn các người phải dốc hết sức, phải chữa khỏi, chữa được, các người có thể nhận thù lao gấp trăm lần, nếu có gì sơ suất, cả đời các người cũng đừng mong làm bác sĩ nữa."
"Dạ dạ vâng." Trán bác sĩ George chảy mồ hôi lạnh, "Việc này không nên chậm trễ, tôi lập tức cùng các bác sĩ chuyên gia khác tập trung hội chẩn."
"Nhanh lên." Ông cụ Dạ thôi thúc.
"Vâng!" Bác sĩ George gật đầu, nói với y tá, "Gọi tất cả mọi người tới phòng họp chuyên gia."
"Vâng."
"Ông cụ Dạ, tôi xin phép đi trước." Bác sĩ George nói với ông cụ Dạ, "Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ dùng toàn lực cứu chữa cho giám đốc Dạ."
"Chúng tôi.... có thể giúp được gì không?" Triệu Quân hỏi.
"Bây giờ giám đốc Dạ đã hôn mê, tạm thời mọi người không thể làm gì, nhưng cũng có thể làm chút công tác chuẩn bị." Bác sĩ George nói, "Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, bảy ngày sau chúng tôi sẽ phẫu thuật loại bỏ khối u cho giám đốc Dạ, nếu phẫu thuật thành công, khoảng nửa tháng sau ngài ấy sẽ có ý thức, đến lúc đó ngài ấy cần được một vài người động viên cổ vũ, như vậy mới có thể kích thích ý chí muốn sống của ngài ấy."
"Hiểu rồi, tôi biết mình nên làm gì." Triệu Quân liên tục gật đầu, "Anh tới phòng họp đi."
"Vâng."
......
Bác sĩ George đi rồi, Triệu Quân nói với ông cụ Dạ: "Ông cụ, chi bằng để tôi tự mình đi tìm cô Lam, nói rõ tình huống với cô ấy, rồi đưa cô ấy trở về?"
"Không cần đi." Ông cụ Dạ hơi đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hiện giờ đi cũng không có ý nghĩa gì."
"Chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết như vậy?" Triệu Quân nóng nảy, giám đốc Dạ vẫn không kiêng rượu, không nhận trị liệu, rõ ràng không còn hy vọng với cuộc sống, nếu cứ mang tâm trạng này, sao ngài ấy có thể còn ý chí muốn sống? Người giám đốc để ý nhất là cô Lam, chúng ta phải đưa được cô Lam về."
"Lòng Lam Thiên Vũ không đặt vào nó, trở về thì có tác dụng gì?" Ông cụ Dạ lạnh lùng nói. "Việc chúng ta phải làm bây giờ là khiến cho Lam Thiên Vũ nhận ra trái tim mình, hiểu được sự thật, tự mình trở về."
Editor: Waveliterature Vietnam
"Ung thư dạ dày......" Trước mắt ông cụ Dạ tối sầm, suýt chút nữa té xỉu, Bá Kiêu và Triệu Quân lập tức đỡ lấy ông cụ, "Ông cụ, ngài bình tĩnh một chút."
"Ông chủ, ông chủ đừng quá lo lắng." Bác sĩ cũng khuyên nhủ: "Giám đốc Dạ đang ở giai đoạn đầu, khả năng chữa khỏi rất lớn, tôi đã sớm khuyên cậu ấy phải chú ý ăn uống, không được uống rượu, sau đó trị liệu sớm một chút, nhưng ngài ấy vẫn mặc kệ, cũng không kiêng rượu. Hơn nữa bây giờ còn bị tai nạn xe, nên....... Vấn đề mới có chút phiền toái, nhưng ngài đừng lo lắng, tôi sẽ dốc hết sức."
"Khó trách, khó trách......" Ông cụ Dạ bi thương than nhẹ, "Khó trách nó thả Thiên Vũ đi, tôi vẫn không nghĩ ra, vì sao đột nhiên nó buông tay, thì ra nó biết mình bị ung thư, nó không muốn để con bé thấy mình bị đau ốm tra tấn, bộ dạng chật vật không chịu nổi, nên tình nguyện thả con bé đi, tình nguyện đơn phương thừa nhận...... "
"Tuy bên ngoài ông chủ lạnh lùng vô tình, nhưng nội tâm lại rất nặng tình nặng nghĩa." Triệu Quân thương cảm nói, "Chỉ là ngài ấy không biết cách biểu đạt thôi."
"Bây giờ nói lời này vô ích, trước hết thảo luận chuyện chữa trị đã." Bá Kiêu lo lắng nhắc nhở, "Bác sĩ George, các bác sĩ khác đã tới chưa? Mọi người họp nhanh thảo luận một chút nên làm thế nào, nhất định phải chữa khỏi cậu chủ nhà chúng tôi."
"Đúng vậy, bất luận trả bao nhiêu tiền, nhất định phải chữa khỏi Dạ Diễm." Ông cụ Dạ mạnh mẽ ra mệnh lệnh, "Tôi muốn các người phải dốc hết sức, phải chữa khỏi, chữa được, các người có thể nhận thù lao gấp trăm lần, nếu có gì sơ suất, cả đời các người cũng đừng mong làm bác sĩ nữa."
"Dạ dạ vâng." Trán bác sĩ George chảy mồ hôi lạnh, "Việc này không nên chậm trễ, tôi lập tức cùng các bác sĩ chuyên gia khác tập trung hội chẩn."
"Nhanh lên." Ông cụ Dạ thôi thúc.
"Vâng!" Bác sĩ George gật đầu, nói với y tá, "Gọi tất cả mọi người tới phòng họp chuyên gia."
"Vâng."
"Ông cụ Dạ, tôi xin phép đi trước." Bác sĩ George nói với ông cụ Dạ, "Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ dùng toàn lực cứu chữa cho giám đốc Dạ."
"Chúng tôi.... có thể giúp được gì không?" Triệu Quân hỏi.
"Bây giờ giám đốc Dạ đã hôn mê, tạm thời mọi người không thể làm gì, nhưng cũng có thể làm chút công tác chuẩn bị." Bác sĩ George nói, "Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, bảy ngày sau chúng tôi sẽ phẫu thuật loại bỏ khối u cho giám đốc Dạ, nếu phẫu thuật thành công, khoảng nửa tháng sau ngài ấy sẽ có ý thức, đến lúc đó ngài ấy cần được một vài người động viên cổ vũ, như vậy mới có thể kích thích ý chí muốn sống của ngài ấy."
"Hiểu rồi, tôi biết mình nên làm gì." Triệu Quân liên tục gật đầu, "Anh tới phòng họp đi."
"Vâng."
......
Bác sĩ George đi rồi, Triệu Quân nói với ông cụ Dạ: "Ông cụ, chi bằng để tôi tự mình đi tìm cô Lam, nói rõ tình huống với cô ấy, rồi đưa cô ấy trở về?"
"Không cần đi." Ông cụ Dạ hơi đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hiện giờ đi cũng không có ý nghĩa gì."
"Chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết như vậy?" Triệu Quân nóng nảy, giám đốc Dạ vẫn không kiêng rượu, không nhận trị liệu, rõ ràng không còn hy vọng với cuộc sống, nếu cứ mang tâm trạng này, sao ngài ấy có thể còn ý chí muốn sống? Người giám đốc để ý nhất là cô Lam, chúng ta phải đưa được cô Lam về."
"Lòng Lam Thiên Vũ không đặt vào nó, trở về thì có tác dụng gì?" Ông cụ Dạ lạnh lùng nói. "Việc chúng ta phải làm bây giờ là khiến cho Lam Thiên Vũ nhận ra trái tim mình, hiểu được sự thật, tự mình trở về."
Bình luận facebook