Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-258
Chương 258: Tâm trạng nặng nề
Editor: Waveliterature Vietnam
"Ở chỗ anh sao?" Lam Thiên Vũ kinh ngạc nhìn anh ta: "Vậy thì, có vẻ không tốt lắm đâu."
"Có gì không tốt chứ? Ở chỗ của anh, anh có thể bảo vệ em." Tiêu Hàn nói như điều đương nhiên:
"Hơn nữa, không phải lần trước cũng từng nói là muốn chăm sóc cho anh đấy thôi, giờ định nuốt lời à?"
"Không phải..." Lam Thiên Vũ lắc đầu, "Anh vì em mà bị thương nặng như vậy, em nhất định sẽ chăm sóc anh, nhưng, em không muốn ở chỗ đó của anh, hay là em thuê một phòng trống nào đó gần nhà anh, sau đó thuận tiện chăm sóc anh luôn?"
"Xung quanh nhà anh đều là biệt thự, em thuê nổi không?" Tiêu Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy cưng chiều, "Em đó, đừng suy nghĩ lung tung, bảo em ở nhà anh nhưng không phải ở chung đâu, nhà anh nhiều phòng như vậy, em cứ chọn bừa một cái là được rồi, em yên tâm, nếu em không cho phép, anh tuyệt đối sẽ không chạm đến em, trừ khi... em chủ động quyến rũ anh... hehe!"
"Đáng ghét, ma mới thèm quyến rũ anh." Lam Thiên Vũ lườm anh.
"Haha..." Tiêu Hàn khẽ cười một tiếng, kéo kéo tay cô: "Thiên Vũ, anh biết trong lòng em đang nghĩ gì, em vừa chia tay Dạ Diễm, trong lòng không muốn tiếp nhận người đàn ông khác, em yên tâm, anh tuyệt đối không bắt ép em, cũng sẽ không vội vã tiếp cận em, giờ chúng ta cứ coi nhau là bạn, ở cùng có thể chăm sóc lẫn nhau, anh bảo vệ em, em chăm sóc anh, như vậy không phải rất tốt sao?"
"Ừm, đúng là tốt, nhưng..."
"Hơn nữa, trừ tới chỗ anh, em còn có thể đi đâu nữa?" Tiêu Hàn ngắt lời cô, tiếp tục khuyên nhủ: "Thuê phòng ở ngoài, chẳng mấy chốc sẽ bị Dạ Diễm tìm tới, chẳng lẽ em vẫn muốn về lại bên cạnh anh ta sao?"
"Không, em sẽ không quay lại đó..." Lam Thiên Vũ nhất định lắc đầu, giống như một khi đã rời đi, cô chắc chắn sẽ không quay lại đó.
"Hơn nữa, mẹ em ở đó, em lại càng không thể về." Tiêu Hàn tận dụng thời cơ khuyên nhủ cô: "Em và Thẩm Ngưng Nhược biến thành như hiện giờ, em nghĩ trong lòng Thẩm Tang Hải sẽ không suy nghĩ gì sao? Dù bọn họ thực sự không có cách nào, vẫn đối với em rất tốt, thì tự em cũng sẽ áy náy. Giờ Thẩm Ngưng Nhược không chỉ bị phá hủy gương mặt, còn tinh thần phân liệt, những chuyện này đều gián tiếp do em mà thành, sao em có thể nhận sự chăm sóc từ họ nữa?"
"Đương nhiên là không..." Lam Thiên Vũ kích động lắc đầu: "Em sẽ không ở lại nhà họ Thẩm nữa, tuyệt đối không."
"Vậy thì đúng rồi, nói tới nói lui thì chỗ anh vẫn là thích hợp nhất!" Tiêu Hàn nhẹ nhàng ôm Lam Thiên Vũ, "Chúng ta cùng nhau chữa thương, em chữa vết thương lòng, anh chữa vết thương ngoài, dựa vào lẫn nhau, giống như khi còn bé..."
"Ừm." Lãm Thiên Vũ nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, từ lúc còn bé cô đã mất cha, Tiêu Hàn mất mẹ, bọn họ đều là những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, chỉ dựa vào nhau mà lớn lên, dựa sát giúp nhau sưởi ấm, an ủi lẫn nhau, loại ỷ lại ấy vẫn còn đến tận bây giờ...
"Ngoan!" Tiêu Hàn hôn khẽ lên tóc cô, nhẹ giọng dụ dỗ: "Vậy giờ về nói với mẹ em một tiếng đi, bà ấy vừa bảo anh, muốn đưa em về nhà họ Thẩm, anh liền bảo muốn hỏi lại ý kiến của em."
"Được, giờ em đi nói với mẹ."
***
Lam Thiên Vũ bước vào phòng Lãnh Nhược Băng, rất quyết đoán nói với bà: "Sau khi đến Cảng Đô, con muốn ở lại nhà Tiêu Hà, vừa tiện chăm sóc anh ấy. Cảm ơn những việc mẹ đã làm cho con, chuyện của Ngưng Nhược, con cảm thấy rất áy náy, hy vọng mọi người chăm sóc tốt cho nó."
Editor: Waveliterature Vietnam
"Ở chỗ anh sao?" Lam Thiên Vũ kinh ngạc nhìn anh ta: "Vậy thì, có vẻ không tốt lắm đâu."
"Có gì không tốt chứ? Ở chỗ của anh, anh có thể bảo vệ em." Tiêu Hàn nói như điều đương nhiên:
"Hơn nữa, không phải lần trước cũng từng nói là muốn chăm sóc cho anh đấy thôi, giờ định nuốt lời à?"
"Không phải..." Lam Thiên Vũ lắc đầu, "Anh vì em mà bị thương nặng như vậy, em nhất định sẽ chăm sóc anh, nhưng, em không muốn ở chỗ đó của anh, hay là em thuê một phòng trống nào đó gần nhà anh, sau đó thuận tiện chăm sóc anh luôn?"
"Xung quanh nhà anh đều là biệt thự, em thuê nổi không?" Tiêu Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy cưng chiều, "Em đó, đừng suy nghĩ lung tung, bảo em ở nhà anh nhưng không phải ở chung đâu, nhà anh nhiều phòng như vậy, em cứ chọn bừa một cái là được rồi, em yên tâm, nếu em không cho phép, anh tuyệt đối sẽ không chạm đến em, trừ khi... em chủ động quyến rũ anh... hehe!"
"Đáng ghét, ma mới thèm quyến rũ anh." Lam Thiên Vũ lườm anh.
"Haha..." Tiêu Hàn khẽ cười một tiếng, kéo kéo tay cô: "Thiên Vũ, anh biết trong lòng em đang nghĩ gì, em vừa chia tay Dạ Diễm, trong lòng không muốn tiếp nhận người đàn ông khác, em yên tâm, anh tuyệt đối không bắt ép em, cũng sẽ không vội vã tiếp cận em, giờ chúng ta cứ coi nhau là bạn, ở cùng có thể chăm sóc lẫn nhau, anh bảo vệ em, em chăm sóc anh, như vậy không phải rất tốt sao?"
"Ừm, đúng là tốt, nhưng..."
"Hơn nữa, trừ tới chỗ anh, em còn có thể đi đâu nữa?" Tiêu Hàn ngắt lời cô, tiếp tục khuyên nhủ: "Thuê phòng ở ngoài, chẳng mấy chốc sẽ bị Dạ Diễm tìm tới, chẳng lẽ em vẫn muốn về lại bên cạnh anh ta sao?"
"Không, em sẽ không quay lại đó..." Lam Thiên Vũ nhất định lắc đầu, giống như một khi đã rời đi, cô chắc chắn sẽ không quay lại đó.
"Hơn nữa, mẹ em ở đó, em lại càng không thể về." Tiêu Hàn tận dụng thời cơ khuyên nhủ cô: "Em và Thẩm Ngưng Nhược biến thành như hiện giờ, em nghĩ trong lòng Thẩm Tang Hải sẽ không suy nghĩ gì sao? Dù bọn họ thực sự không có cách nào, vẫn đối với em rất tốt, thì tự em cũng sẽ áy náy. Giờ Thẩm Ngưng Nhược không chỉ bị phá hủy gương mặt, còn tinh thần phân liệt, những chuyện này đều gián tiếp do em mà thành, sao em có thể nhận sự chăm sóc từ họ nữa?"
"Đương nhiên là không..." Lam Thiên Vũ kích động lắc đầu: "Em sẽ không ở lại nhà họ Thẩm nữa, tuyệt đối không."
"Vậy thì đúng rồi, nói tới nói lui thì chỗ anh vẫn là thích hợp nhất!" Tiêu Hàn nhẹ nhàng ôm Lam Thiên Vũ, "Chúng ta cùng nhau chữa thương, em chữa vết thương lòng, anh chữa vết thương ngoài, dựa vào lẫn nhau, giống như khi còn bé..."
"Ừm." Lãm Thiên Vũ nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, từ lúc còn bé cô đã mất cha, Tiêu Hàn mất mẹ, bọn họ đều là những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, chỉ dựa vào nhau mà lớn lên, dựa sát giúp nhau sưởi ấm, an ủi lẫn nhau, loại ỷ lại ấy vẫn còn đến tận bây giờ...
"Ngoan!" Tiêu Hàn hôn khẽ lên tóc cô, nhẹ giọng dụ dỗ: "Vậy giờ về nói với mẹ em một tiếng đi, bà ấy vừa bảo anh, muốn đưa em về nhà họ Thẩm, anh liền bảo muốn hỏi lại ý kiến của em."
"Được, giờ em đi nói với mẹ."
***
Lam Thiên Vũ bước vào phòng Lãnh Nhược Băng, rất quyết đoán nói với bà: "Sau khi đến Cảng Đô, con muốn ở lại nhà Tiêu Hà, vừa tiện chăm sóc anh ấy. Cảm ơn những việc mẹ đã làm cho con, chuyện của Ngưng Nhược, con cảm thấy rất áy náy, hy vọng mọi người chăm sóc tốt cho nó."
Bình luận facebook