Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 281: Tin tức quan trọng 3
Editor:Waveliterature Vietnam
"Em đừng như vậy, chuyện này không trách em được, đây là vấn đề của chính con bé, con bé di truyền tính cố chấp của mẹ đẻ nó nên mới trở thành như vậy, em đối xử với con bé đã tốt lắm rồi."
"Em không tốt, em không tốt, đều là em không tốt, nên mới khiến hai đứa con chịu nhiều tổn thương như vậy, đều là em sai......"
"Anh không cho phép em nói vậy! Tất cả mọi người không hiểu em, hiểu lầm em, nhưng anh biết, em là người mẹ tốt nhất trên đời. Nhược Băng, anh biết em khổ sở trong lòng, nhưng em nhất định phải tỉnh táo lên, kiên cường lên, làm tấm gương cho các con, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Vâng, em sẽ kiên cường." Lãnh Nhược Băng dùng sức hít một hơi, "Nếu em ngã xuống, hai đứa con phải làm sao bây giờ."
"Đúng vậy, Thiên Vũ chắc không đến nhanh như vậy, mấy ngày nay tàu xe mệt nhọc, em chưa có lấy một giấc ngủ ngon, bớt chút thời gian nghỉ ngơi đi."
"Vâng, anh cũng nghỉ ngơi đi."
............
Qua khoảng một giờ đi xe, Lam Thiên Vũ, Thẩm Hân và Ti Tuệ cuối cùng cũng tới nhà hàng Ý Cung, sau khi hai người xuống xe, Ti Tuệ dặn hai người đứng chờ một chút, sau đó ra bãi đậu xe, thừa dịp này, cô ta nhắn cho Tiêu Hàn một tin: "Ông chủ, Lãnh Nhược Băng hẹn cô Lam gặp nhau tại nhà hàng Ý Cung.
............
Đi vào nhà hàng, thời điểm vừa đẩy cửa, Lãnh Nhược Băng đang đau buồn rơi lệ, nghe thấy tiếng mở cửa, bà lập tức quay đi, cuống quýt chấn chỉnh cảm xúc, lúc quay lại trên mặt đã tràn đầy tươi cười: "Thiên Vũ, Thẩm Hân, tới đây, mau tới đây ngồi."
"Dì, cháu chỉ vào chào dì, cháu ra ngoài trước, hai người từ từ nói chuyện."
Sau khi Thẩm Hân xấu hổ chào hỏi xong vội vàng rời khỏi, Ti Tuệ ở ngoài cửa cúi chào Lãnh Nhược Băng, sau đó đóng cửa, yên lặng rời đi.
"Thiên Vũ, tới đây ngồi." Giọng Lãnh Nhược Băng còn hơi khàn khàn, có thể thấy bà vừa mới khóc.
Thiên Vũ nhìn kỹ bà, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, không có bất cứ mùi vị gì......
Trong ấn tượng của Lam Thiên Vũ, lúc cô còn rất nhỏ, những năm Lãnh Nhược Băng kết hôn với cha cô Lam Thế Viễn cũng thường xuyên u buồn rơi lệ.
Nhưng từ khi bà gả cho Thẩm Tang Hải lại chưa từng khóc qua, luôn là dáng vẻ tươi cười như hoa, mọi người đều nói bà rất hạnh phúc, chính bà cũng nói vậy, thời điểm được phỏng vấn bà còn từng nói, Thẩm Tang Hải là người đàn ông bà yêu nhất, cũng là người đàn ông đối xử với bà tốt nhất trên đời này.
Gả cho ông, có thể phải bỏ đi nhiều thứ, nhưng bà tuyệt đối không hối hận.
Khoảnh khắc đó Lam Thiên Vũ nhìn chằm chằm TV, hận đến nghiến răng...
Qua nhiều tuổi như vậy, Lãnh Nhược Băng vẫn kiên cường, gặp chuyện lớn đến mấy vẫn bình tĩnh ung dung đối mặt.
Sau khi Thẩm Ngưng Nhược gặp chuyện không may, mỗi lần Lam Thiên Vũ nhìn thấy Lãnh Nhược Băng đều phát hiện trong mắt bà tơ máu che kín, đôi mắt sưng đỏ, cô biết Lãnh Nhược Băng đã khóc rất nhiều, nhưng bà chưa bao giờ muốn mọi người thấy nước mắt của mình, trước mặt người khác bà luôn thể hiện mặt kiên cường của mình.
Bà muốn dùng sự kiên cường này làm tấm gương tốt cho hai đứa con gái.
Đáng tiếc hai đứa con lại không hiểu chuyện, một lần lại một lần là cho bà khổ sở tan nát cõi lòng.
"Sao còn sững sờ ở đó? Mau tới đây ngồi." Lãnh Nhược Băng cười tủm tỉm, đi tới kéo Lam Thiên Vũ ngồi xuống.
"Có phải Ngưng Nhược xảy ra chuyện gì?"
Lam Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi, tuy Thẩm Ngưng Nhược từng có ý đồ làm tổn thương cô ở hôn lễ, nhưng cô cũng không oán hận cô ta, dù sao cũng là chị em một nhà.......
"Em đừng như vậy, chuyện này không trách em được, đây là vấn đề của chính con bé, con bé di truyền tính cố chấp của mẹ đẻ nó nên mới trở thành như vậy, em đối xử với con bé đã tốt lắm rồi."
"Em không tốt, em không tốt, đều là em không tốt, nên mới khiến hai đứa con chịu nhiều tổn thương như vậy, đều là em sai......"
"Anh không cho phép em nói vậy! Tất cả mọi người không hiểu em, hiểu lầm em, nhưng anh biết, em là người mẹ tốt nhất trên đời. Nhược Băng, anh biết em khổ sở trong lòng, nhưng em nhất định phải tỉnh táo lên, kiên cường lên, làm tấm gương cho các con, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Vâng, em sẽ kiên cường." Lãnh Nhược Băng dùng sức hít một hơi, "Nếu em ngã xuống, hai đứa con phải làm sao bây giờ."
"Đúng vậy, Thiên Vũ chắc không đến nhanh như vậy, mấy ngày nay tàu xe mệt nhọc, em chưa có lấy một giấc ngủ ngon, bớt chút thời gian nghỉ ngơi đi."
"Vâng, anh cũng nghỉ ngơi đi."
............
Qua khoảng một giờ đi xe, Lam Thiên Vũ, Thẩm Hân và Ti Tuệ cuối cùng cũng tới nhà hàng Ý Cung, sau khi hai người xuống xe, Ti Tuệ dặn hai người đứng chờ một chút, sau đó ra bãi đậu xe, thừa dịp này, cô ta nhắn cho Tiêu Hàn một tin: "Ông chủ, Lãnh Nhược Băng hẹn cô Lam gặp nhau tại nhà hàng Ý Cung.
............
Đi vào nhà hàng, thời điểm vừa đẩy cửa, Lãnh Nhược Băng đang đau buồn rơi lệ, nghe thấy tiếng mở cửa, bà lập tức quay đi, cuống quýt chấn chỉnh cảm xúc, lúc quay lại trên mặt đã tràn đầy tươi cười: "Thiên Vũ, Thẩm Hân, tới đây, mau tới đây ngồi."
"Dì, cháu chỉ vào chào dì, cháu ra ngoài trước, hai người từ từ nói chuyện."
Sau khi Thẩm Hân xấu hổ chào hỏi xong vội vàng rời khỏi, Ti Tuệ ở ngoài cửa cúi chào Lãnh Nhược Băng, sau đó đóng cửa, yên lặng rời đi.
"Thiên Vũ, tới đây ngồi." Giọng Lãnh Nhược Băng còn hơi khàn khàn, có thể thấy bà vừa mới khóc.
Thiên Vũ nhìn kỹ bà, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, không có bất cứ mùi vị gì......
Trong ấn tượng của Lam Thiên Vũ, lúc cô còn rất nhỏ, những năm Lãnh Nhược Băng kết hôn với cha cô Lam Thế Viễn cũng thường xuyên u buồn rơi lệ.
Nhưng từ khi bà gả cho Thẩm Tang Hải lại chưa từng khóc qua, luôn là dáng vẻ tươi cười như hoa, mọi người đều nói bà rất hạnh phúc, chính bà cũng nói vậy, thời điểm được phỏng vấn bà còn từng nói, Thẩm Tang Hải là người đàn ông bà yêu nhất, cũng là người đàn ông đối xử với bà tốt nhất trên đời này.
Gả cho ông, có thể phải bỏ đi nhiều thứ, nhưng bà tuyệt đối không hối hận.
Khoảnh khắc đó Lam Thiên Vũ nhìn chằm chằm TV, hận đến nghiến răng...
Qua nhiều tuổi như vậy, Lãnh Nhược Băng vẫn kiên cường, gặp chuyện lớn đến mấy vẫn bình tĩnh ung dung đối mặt.
Sau khi Thẩm Ngưng Nhược gặp chuyện không may, mỗi lần Lam Thiên Vũ nhìn thấy Lãnh Nhược Băng đều phát hiện trong mắt bà tơ máu che kín, đôi mắt sưng đỏ, cô biết Lãnh Nhược Băng đã khóc rất nhiều, nhưng bà chưa bao giờ muốn mọi người thấy nước mắt của mình, trước mặt người khác bà luôn thể hiện mặt kiên cường của mình.
Bà muốn dùng sự kiên cường này làm tấm gương tốt cho hai đứa con gái.
Đáng tiếc hai đứa con lại không hiểu chuyện, một lần lại một lần là cho bà khổ sở tan nát cõi lòng.
"Sao còn sững sờ ở đó? Mau tới đây ngồi." Lãnh Nhược Băng cười tủm tỉm, đi tới kéo Lam Thiên Vũ ngồi xuống.
"Có phải Ngưng Nhược xảy ra chuyện gì?"
Lam Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi, tuy Thẩm Ngưng Nhược từng có ý đồ làm tổn thương cô ở hôn lễ, nhưng cô cũng không oán hận cô ta, dù sao cũng là chị em một nhà.......
Bình luận facebook