Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-61
Chương 61: Có lẽ là có rồi
Dạ Diễm thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Lam Thiên Vũ, hơi hếch cằm lên, hơi ngang tàng, như thể từ trước tới nay hắn chưa từng làm chuyện xấu lần nào, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười nhạt, hơn nữa còn có vẻ đắc ý, trong đầu nhớ lại chuyện nhiệt tình như lửa đêm hôm đó, đột nhiên yết hầu có chút ngứa, thật muốn được thưởng thức cô ấy thêm một lần.
"Thiên Vũ, cô đang nhìn cái gì thế hả?" Kiều Tinh tò mò hỏi.
Lam Thiên Vũ không đáp, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Dạ Diễm rồi đi thẳng.
Dạ Diễm cũng thu hồi ánh mắt, đi về phía chiếc Lamborghini của hắn, hai người đi về hai hướng ngược nhau, càng đi càng xa.
Bụng của Lam Thiên Vũ vẫn chưa thoải mái, cô vẫn còn cảm giác buồn nôn, Lam Thiên Vũ che miệng cố nhịn cơn buồn nôn xuống, đúng lúc đó Lôi Liệt lái xe tới, vừa ngửi thấy mùi xăng, Lam Thiên Vũ không chịu nổi nữa, chạy tới cạnh thùng rác bắt đầu nôn, trong dạ dày cô vốn đã chẳng có gì, Lam Thiên Vũ có cảm giác như thể cô sắp nôn cả mật ra vậy.
"Trời ạ, Thiên Vũ, cô bị làm sao vậy?" Kiều Tinh vội vàng vỗ lưng cho cô.
Lôi Liệt cầm một chai nước suối xuống xe chạy tới chỗ Lam Thiên Vũ: "Thiên Vũ, cô vẫn ổn chứ? Tôi đưa cô tới bệnh viện."
Dạ Diễm quay đầu lại nhìn Lam Thiên Vũ, lúc này trông cô có vẻ rất đáng thương, khiến hắn có chút không đành lòng, nhưng Dạ Diễm nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có, đeo kính râm, định lên xe.
Kiều Tinh đột nhiên lên tiếng: "Thiên Vũ, không phải cô có thai rồi đấy chứ?"
Dạ Diễm nghe được câu này, cả người chấn động, đêm hôm đó hắn không dùng biện pháp tránh thai, chẳng lẽ thật sự…
Hắn quay đầu lại nhìn Lam Thiên Vũ, lúc này sắc mặt cô đã tái đến nỗi không thể tái hơn được nữa, lảo đảo như sắp ngã, cậu thanh niên trẻ kia đang đỡ cô, cho cô uống nước, nhưng Lam Thiên Vũ lại lắc đầu không chịu uống, biểu cảm thì cực kỳ hoang mang như thể bị người khác nói trúng tim đen, cô cảm giác được hắn đang nhìn cô, liền ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt tràn ngập thù hận!!!
Dạ Diễm nhíu mày, đột nhiên trong lòng xuất hiện một loại cảm giác ngột ngạt kỳ lạ, như thể có thứ gì vướng trong lòng hắn rất khó chịu, khiến hắn cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của cô.
Một cánh tay nhỏ nhắn đột nhiên với lấy tay áo Dạ Diễm, hắn sực tỉnh lại, chuyển ánh mắt sang nhìn Cung Vũ Dao, nụ cười đầy ôn nhu của cô như ánh mặt trời giữa trời đông chiếu vào trong lòng hắn, khiến tâm trạng phức tạp của hắn lập tức biến mất, Dạ Diễm mỉm cười với Cung Vũ Dao rồi lên xe.
Chiếc Lamborghini phóng nhanh ra ngoài, Dạ Diễm ôm Cung Vũ Dao trong lòng, nhưng ánh mắt lại nhìn hình bóng Lam Thiên Vũ phản chiếu trên gương chiếu hậu, người đàn ông kia đang dìu cô lên xe, bóng lưng của cô trông rất gầy gò yếu ớt, Dạ Diễm chùng mắt xuống, trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ cô đau đớn đến phát run dưới thân hắn vào đêm đó, không khỏi có chút hổ thẹn…
Thực ra hắn cũng không hề ghét cô, nếu cô không phải con gái của Lãnh Nhược Băng, thì nhất định hắn sẽ không làm cô tổn thương.
Lãnh Nhược băng hại Vũ Dao trở thành cô nhi, khiến cô ấy không thể nói chuyện nữa, còn khép kín bản thân, Dạ Diễm đã thề rằng, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Lãnh Nhược Băng, cho nên, Lam Thiên Vũ… coi như cô xui xẻo!!!
**
Vừa về tới nhà, dỗ Cung Vũ Dao đi ngủ xong, Dạ Diễm đi sang phòng làm việc, ra lệnh cho Triệu Quân: "Đi giám sát Lam Thiên Vũ, nếu cô ta thật sự có thai, thì lập tức báo cáo cho tôi."
"Rõ!" Triệu Quân lập tức đi làm việc.
…
Dạ Diễm nâng ly rượu trên tay, không thể xua đi dáng vẻ đáng thương của Lam Thiên Vũ đang lập lại trong đầu, hắn cau mày, ánh mắt xẹt qua một tia sáng, nếu cô thật sự mang thai, hắn muốn giữ lại, hay là bỏ đi??
Ông nội luôn muốn có cháu trai, nhưng Cung Vũ Dao không thể sinh con cho hắn, mà hắn thì lại không muốn động tới người phụ nữ khác, có thể, đây cũng là ý trời!
Nghĩ tới đây, Dạ Diễm đặt ly rượu xuống rồi vội vàng đi ra khỏi phòng…
Dạ Diễm thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Lam Thiên Vũ, hơi hếch cằm lên, hơi ngang tàng, như thể từ trước tới nay hắn chưa từng làm chuyện xấu lần nào, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười nhạt, hơn nữa còn có vẻ đắc ý, trong đầu nhớ lại chuyện nhiệt tình như lửa đêm hôm đó, đột nhiên yết hầu có chút ngứa, thật muốn được thưởng thức cô ấy thêm một lần.
"Thiên Vũ, cô đang nhìn cái gì thế hả?" Kiều Tinh tò mò hỏi.
Lam Thiên Vũ không đáp, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Dạ Diễm rồi đi thẳng.
Dạ Diễm cũng thu hồi ánh mắt, đi về phía chiếc Lamborghini của hắn, hai người đi về hai hướng ngược nhau, càng đi càng xa.
Bụng của Lam Thiên Vũ vẫn chưa thoải mái, cô vẫn còn cảm giác buồn nôn, Lam Thiên Vũ che miệng cố nhịn cơn buồn nôn xuống, đúng lúc đó Lôi Liệt lái xe tới, vừa ngửi thấy mùi xăng, Lam Thiên Vũ không chịu nổi nữa, chạy tới cạnh thùng rác bắt đầu nôn, trong dạ dày cô vốn đã chẳng có gì, Lam Thiên Vũ có cảm giác như thể cô sắp nôn cả mật ra vậy.
"Trời ạ, Thiên Vũ, cô bị làm sao vậy?" Kiều Tinh vội vàng vỗ lưng cho cô.
Lôi Liệt cầm một chai nước suối xuống xe chạy tới chỗ Lam Thiên Vũ: "Thiên Vũ, cô vẫn ổn chứ? Tôi đưa cô tới bệnh viện."
Dạ Diễm quay đầu lại nhìn Lam Thiên Vũ, lúc này trông cô có vẻ rất đáng thương, khiến hắn có chút không đành lòng, nhưng Dạ Diễm nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có, đeo kính râm, định lên xe.
Kiều Tinh đột nhiên lên tiếng: "Thiên Vũ, không phải cô có thai rồi đấy chứ?"
Dạ Diễm nghe được câu này, cả người chấn động, đêm hôm đó hắn không dùng biện pháp tránh thai, chẳng lẽ thật sự…
Hắn quay đầu lại nhìn Lam Thiên Vũ, lúc này sắc mặt cô đã tái đến nỗi không thể tái hơn được nữa, lảo đảo như sắp ngã, cậu thanh niên trẻ kia đang đỡ cô, cho cô uống nước, nhưng Lam Thiên Vũ lại lắc đầu không chịu uống, biểu cảm thì cực kỳ hoang mang như thể bị người khác nói trúng tim đen, cô cảm giác được hắn đang nhìn cô, liền ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt tràn ngập thù hận!!!
Dạ Diễm nhíu mày, đột nhiên trong lòng xuất hiện một loại cảm giác ngột ngạt kỳ lạ, như thể có thứ gì vướng trong lòng hắn rất khó chịu, khiến hắn cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của cô.
Một cánh tay nhỏ nhắn đột nhiên với lấy tay áo Dạ Diễm, hắn sực tỉnh lại, chuyển ánh mắt sang nhìn Cung Vũ Dao, nụ cười đầy ôn nhu của cô như ánh mặt trời giữa trời đông chiếu vào trong lòng hắn, khiến tâm trạng phức tạp của hắn lập tức biến mất, Dạ Diễm mỉm cười với Cung Vũ Dao rồi lên xe.
Chiếc Lamborghini phóng nhanh ra ngoài, Dạ Diễm ôm Cung Vũ Dao trong lòng, nhưng ánh mắt lại nhìn hình bóng Lam Thiên Vũ phản chiếu trên gương chiếu hậu, người đàn ông kia đang dìu cô lên xe, bóng lưng của cô trông rất gầy gò yếu ớt, Dạ Diễm chùng mắt xuống, trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ cô đau đớn đến phát run dưới thân hắn vào đêm đó, không khỏi có chút hổ thẹn…
Thực ra hắn cũng không hề ghét cô, nếu cô không phải con gái của Lãnh Nhược Băng, thì nhất định hắn sẽ không làm cô tổn thương.
Lãnh Nhược băng hại Vũ Dao trở thành cô nhi, khiến cô ấy không thể nói chuyện nữa, còn khép kín bản thân, Dạ Diễm đã thề rằng, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Lãnh Nhược Băng, cho nên, Lam Thiên Vũ… coi như cô xui xẻo!!!
**
Vừa về tới nhà, dỗ Cung Vũ Dao đi ngủ xong, Dạ Diễm đi sang phòng làm việc, ra lệnh cho Triệu Quân: "Đi giám sát Lam Thiên Vũ, nếu cô ta thật sự có thai, thì lập tức báo cáo cho tôi."
"Rõ!" Triệu Quân lập tức đi làm việc.
…
Dạ Diễm nâng ly rượu trên tay, không thể xua đi dáng vẻ đáng thương của Lam Thiên Vũ đang lập lại trong đầu, hắn cau mày, ánh mắt xẹt qua một tia sáng, nếu cô thật sự mang thai, hắn muốn giữ lại, hay là bỏ đi??
Ông nội luôn muốn có cháu trai, nhưng Cung Vũ Dao không thể sinh con cho hắn, mà hắn thì lại không muốn động tới người phụ nữ khác, có thể, đây cũng là ý trời!
Nghĩ tới đây, Dạ Diễm đặt ly rượu xuống rồi vội vàng đi ra khỏi phòng…