Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-63
Chương 63: Thả tôi ra, đồ Khốn
Lam Thiên Vũ như người mất hồn rời khỏi bệnh viện, trong đầu cực kỳ rối loạn…
Hình ảnh Dạ Diễm đột nhiên hiện lên trong đầu cô, sau đó là ánh mắt phức tạp của Tiêu Hàn, rồi tới tờ báo cáo xét nghiệm, tất cả tạo thành một vòng tuần hoàn không ngừng lặp lại khiến tâm tư Lam Thiên Vũ trở nên phức tạp.
Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng cô lại cảm thấy bầu trời đã tối sầm lại, như thể thế giới của cô không còn ánh sáng nữa, chỉ còn lại bóng tối đen kịt…
"Đô đô…" Bỗng nhiên tiếng còi xe chói tai vang lên bên tai Lam Thiên Vũ, sau đó hai ánh đèn lóa mắt chiếu thẳng từ bên phải cô tới, Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại theo bản năng, hoàn toàn không biết cô đang gặp nguy hiểm.
Kiều Tinh lo lắng đuổi theo Lam Thiên Vũ ra khỏi bệnh viện, đúng lúc trông thấy một chiếc xe hơi đang lao tới Lam Thiên Vũ, cô hoảng sợ hét lên: "Thiên Vũ—"
Trong thời khắc nguy kịch ấy, bỗng một bàn tay to lớn đưa ra kéo Lam Thiên Vũ một cái, giúp cô thoát khỏi chiếc xe đang lao nhanh tới kia.
"Muốn chết đấy à!" Tài xế xe hơi ló đầu ra mắng.
Đến lúc này Lam Thiên Vũ mới hồi phục tinh thần, tim đập loạn xạ, cô ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất—Dạ Diễm!
Lam Thiên Vũ sững sờ mất một lúc, sau đó cô dùng sức đẩy hắn ra, lảo đảo suýt thì ngã.
Dạ Diễm lập tức đỡ lấy cô, nhưng Lam Thiên Vũ lại phản ứng rất gay gắt: "Buông tôi ra, đồ khốn!"
Dạ Diễm không nói gì cả, hắn bế cô lên rồi đưa cô lên chiếc Lamborghini đang đỗ bên lề đường.
"Thiên Vũ, Thiên Vũ…"
Lúc Kiều Tinh vội vàng chạy tới thì chiếc Lamborghini kia đã phóng đi rồi, cô chỉ có thể đứng ở đó há miệng kinh ngạc, vội vàng gọi điện thoại cho Lôi Liệt, lúc này hắn và Tiêu Hàn cũng vừa đuổi tới nơi.
"Lôi Liệt, Thiên Vũ bị người ta đưa đi rồi." Kiều Tinh sốt ruột.
"Ai?" Hai người đàn ông kia cùng lúc hỏi.
"Tôi không nhìn rõ, nhưng người đó lái một chiếc Lamborghini." Kiều Tinh nói.
"Lamborghini?" Tiêu hàn kinh ngạc mở to hai mắt, "Chẳng lẽ là hắn?"
Người có thể sở hữu loại xe này không nhiều, có lẽ là Dạ Diễm..
- -----Đường phân đoạn------
Lam Thiên Vũ muốn mở cửa xe ra, nhưng Dạ Diễm đã khóa cửa lại, cô không hiểu biết về Lamborghini, nên không biết đâu là chỗ mở, chỉ có thể tức giận hét lên: "Dừng xe!"
"Cô không cần phải sợ, lần này tôi sẽ không đụng tới cô." Dạ Diễm liếc sang, "Tôi chỉ muốn nói chuyện mà thôi."
"Giữa chúng ta thì có gì để nói chứ?" Lam Thiên Vũ dùng ánh mắt thù hận nhìn hắn.
"Đứa bé này, cô định giải quyết như thế nào?" Ngữ khí của Dạ Diễm cực kỳ lạnh lùng, không hề có chút ấm áp nào cả, cứ như thể hắn ta đang thương lượng chuyện làm ăn vậy.
Lam Thiên Vũ hoảng sợ, cô không ngờ hắn lại biết chuyện này nhanh như vậy, vừa rồi cô tới bệnh viện kiểm tra, chắc chắn hắn ta đã liên hệ với phía bệnh viện để thăm dò, có lẽ còn biết chuyện sớm hơn cả Lôi Liệt, chẳng qua là hắn không lộ diện ở bệnh viện, mà chờ cô ở bên ngoài.
"Hẳn là hiện tại cô đang rất hoảng loạn đúng không? Chi bằng để tôi cho cô một kiến nghị?" Dạ Diễm đang nói thì điện thoại di động của hắn đổ chuông, người gọi tới là Tiêu Hàn, Dạ Diễm vừa nhìn qua liền lập tức tắt nguồn điện thoại, sau đó quay sang nhìn Lam Thiên Vũ, "Đứa bé này sau khi cô sinh ra thì giao cho tôi, cô tự ra giá đi!"
Lam Thiên Vũ dùng ánh mắt không thể tin nổi là nhìn hắn: "Anh vừa nói gì?"
"Tôi muốn đứa bé này!" Dạ Diễm nghiêm túc nhắc lại, "Tôi nghĩ, cô lương thiện như vậy, có lẽ cũng không nỡ bỏ nó đi đúng không, trong thời gian mang thai tôi sẽ để cô được sống như một vương hậu, sau khi sinh con ra, còn nhận được một khoản tiền không nhỏ!"
"Sau đó thì sao?" Lam Thiên Vũ cười lạnh.
"Sau đó?" Dạ Diễm nhướn mày, "Sau đó cô rời khỏi đây, biến mất khỏi thế giới của tôi và con."
Lam Thiên Vũ như người mất hồn rời khỏi bệnh viện, trong đầu cực kỳ rối loạn…
Hình ảnh Dạ Diễm đột nhiên hiện lên trong đầu cô, sau đó là ánh mắt phức tạp của Tiêu Hàn, rồi tới tờ báo cáo xét nghiệm, tất cả tạo thành một vòng tuần hoàn không ngừng lặp lại khiến tâm tư Lam Thiên Vũ trở nên phức tạp.
Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng cô lại cảm thấy bầu trời đã tối sầm lại, như thể thế giới của cô không còn ánh sáng nữa, chỉ còn lại bóng tối đen kịt…
"Đô đô…" Bỗng nhiên tiếng còi xe chói tai vang lên bên tai Lam Thiên Vũ, sau đó hai ánh đèn lóa mắt chiếu thẳng từ bên phải cô tới, Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại theo bản năng, hoàn toàn không biết cô đang gặp nguy hiểm.
Kiều Tinh lo lắng đuổi theo Lam Thiên Vũ ra khỏi bệnh viện, đúng lúc trông thấy một chiếc xe hơi đang lao tới Lam Thiên Vũ, cô hoảng sợ hét lên: "Thiên Vũ—"
Trong thời khắc nguy kịch ấy, bỗng một bàn tay to lớn đưa ra kéo Lam Thiên Vũ một cái, giúp cô thoát khỏi chiếc xe đang lao nhanh tới kia.
"Muốn chết đấy à!" Tài xế xe hơi ló đầu ra mắng.
Đến lúc này Lam Thiên Vũ mới hồi phục tinh thần, tim đập loạn xạ, cô ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất—Dạ Diễm!
Lam Thiên Vũ sững sờ mất một lúc, sau đó cô dùng sức đẩy hắn ra, lảo đảo suýt thì ngã.
Dạ Diễm lập tức đỡ lấy cô, nhưng Lam Thiên Vũ lại phản ứng rất gay gắt: "Buông tôi ra, đồ khốn!"
Dạ Diễm không nói gì cả, hắn bế cô lên rồi đưa cô lên chiếc Lamborghini đang đỗ bên lề đường.
"Thiên Vũ, Thiên Vũ…"
Lúc Kiều Tinh vội vàng chạy tới thì chiếc Lamborghini kia đã phóng đi rồi, cô chỉ có thể đứng ở đó há miệng kinh ngạc, vội vàng gọi điện thoại cho Lôi Liệt, lúc này hắn và Tiêu Hàn cũng vừa đuổi tới nơi.
"Lôi Liệt, Thiên Vũ bị người ta đưa đi rồi." Kiều Tinh sốt ruột.
"Ai?" Hai người đàn ông kia cùng lúc hỏi.
"Tôi không nhìn rõ, nhưng người đó lái một chiếc Lamborghini." Kiều Tinh nói.
"Lamborghini?" Tiêu hàn kinh ngạc mở to hai mắt, "Chẳng lẽ là hắn?"
Người có thể sở hữu loại xe này không nhiều, có lẽ là Dạ Diễm..
- -----Đường phân đoạn------
Lam Thiên Vũ muốn mở cửa xe ra, nhưng Dạ Diễm đã khóa cửa lại, cô không hiểu biết về Lamborghini, nên không biết đâu là chỗ mở, chỉ có thể tức giận hét lên: "Dừng xe!"
"Cô không cần phải sợ, lần này tôi sẽ không đụng tới cô." Dạ Diễm liếc sang, "Tôi chỉ muốn nói chuyện mà thôi."
"Giữa chúng ta thì có gì để nói chứ?" Lam Thiên Vũ dùng ánh mắt thù hận nhìn hắn.
"Đứa bé này, cô định giải quyết như thế nào?" Ngữ khí của Dạ Diễm cực kỳ lạnh lùng, không hề có chút ấm áp nào cả, cứ như thể hắn ta đang thương lượng chuyện làm ăn vậy.
Lam Thiên Vũ hoảng sợ, cô không ngờ hắn lại biết chuyện này nhanh như vậy, vừa rồi cô tới bệnh viện kiểm tra, chắc chắn hắn ta đã liên hệ với phía bệnh viện để thăm dò, có lẽ còn biết chuyện sớm hơn cả Lôi Liệt, chẳng qua là hắn không lộ diện ở bệnh viện, mà chờ cô ở bên ngoài.
"Hẳn là hiện tại cô đang rất hoảng loạn đúng không? Chi bằng để tôi cho cô một kiến nghị?" Dạ Diễm đang nói thì điện thoại di động của hắn đổ chuông, người gọi tới là Tiêu Hàn, Dạ Diễm vừa nhìn qua liền lập tức tắt nguồn điện thoại, sau đó quay sang nhìn Lam Thiên Vũ, "Đứa bé này sau khi cô sinh ra thì giao cho tôi, cô tự ra giá đi!"
Lam Thiên Vũ dùng ánh mắt không thể tin nổi là nhìn hắn: "Anh vừa nói gì?"
"Tôi muốn đứa bé này!" Dạ Diễm nghiêm túc nhắc lại, "Tôi nghĩ, cô lương thiện như vậy, có lẽ cũng không nỡ bỏ nó đi đúng không, trong thời gian mang thai tôi sẽ để cô được sống như một vương hậu, sau khi sinh con ra, còn nhận được một khoản tiền không nhỏ!"
"Sau đó thì sao?" Lam Thiên Vũ cười lạnh.
"Sau đó?" Dạ Diễm nhướn mày, "Sau đó cô rời khỏi đây, biến mất khỏi thế giới của tôi và con."
Bình luận facebook