Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-62
Chương 62: Thật sự mang thai
Ở bệnh viện chờ kết quả kiểm tra, điện thoại Lam Thiên Vũ không ngừng nhận được cuộc gọi, Kiều Tinh liếc nhìn màn hình điện thoại, không có tên người gọi tới, nhưng cô nhận ra đây là số điện thoại của Tiêu Hàn.
Lam Thiên Vũ tắt chuông điện thoại rồi cất điện thoại vào trong túi xách, một tay đỡ trán, nhắm mắt dưỡng thần.
Điện thoại Kiều Tinh nhận được một tin nhắn, là Lãnh Nhược Băng gửi tới, dò hỏi cô có phải Lam Thiên Vũ quay về rồi hay không, nhưng cô vẫn chưa trả lời.
Lôi Liệt đứng một bên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lam Thiên Vũ, từ đầu tới giờ vẫn chưa lên tiếng.
Kiều Tinh không khỏi bất an hỏi, "Thiên Vũ, cái đó, đã bao nhiêu lâu cô không có rồi?"
Lam Thiên Vũ cắn môi, nói nhỏ: "Tháng này đã chậm hơn hai mươi ngày rồi."Kiều Tinh cau mày không nói gì nữa.
"Chắc tôi không thật sự có thai đấy chứ, không thể nào…" Lam Thiên Vũ lẩm bẩn than thở, biểu cảm thập phần lo sợ.
"Lam Thiên Vũ!" Y tá gọi tên cô.
Lôi Liệt lập tức đi tới nhận báo cáo kết quả, tác phong rất nhanh nhẹn.
Lam Thiên Vũ căng thẳng nhìn hắn, trái tim không ngừng đập loạn nhịp.
Lôi Liệt vừa xem báo cáo xong, liền sững sờ đứng ngây người tại chỗ.
Kiều Tinh thấy thái độ kia của hắn, trong lòng thầm nghĩ thôi xong, cô đi tới xem báo cáo kết quả, vừa nhìn một cái, thở dài đem báo cáo tới cho Lam Thiên Vũ xem.
Lam Thiên Vũ nhắm chặt hai mắt không dám xem, run rẩy hỏi: "Thật sự mang thai rồi sao?"
"Ừm." Kiều Tinh gật đầu.
Lam Thiên Vũ thất vọng cúi đầu xuống, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, vết thương trong lòng như bị nứt ra, đau tới mức cô không muốn sống nữa, tại sao? Tại sao lại như vậy? Cô đã bị tổn thương một lần rồi, lại còn mang thai đứa con của tên khốn kia…
Cô phải làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ?
"Thiên Vũ!" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, ba người cùng nhìn sang, Tiêu Hàn chạy tới, thấy Lam Thiên Vũ đang ngồi trên ghế chờ thì mừng rõ như điên, xông tới chỗ cô như một mũi tên, "Em thật sự trở về rồi!"
"Tên khốn này—" Lôi Liệt đấm về phía Tiêu Hàn, Tiêu Hàn không phản ứng kịp nên bị Lôi Liệt đánh trúng, lảo đảo lùi về phía sau, trên trán xuất hiện một vết bầm, hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng, "Bị thần kinh đấy là, anh nổi điên cái gì chứ?"
"Anh làm Thiên Vũ tổn thương, còn khiến cô ấy mang thai, tôi giết anh—" Lôi Liệt nhào tới như một con sư tử đang nổi điên, bảo vệ vội vàng chạy tới ngăn cản hắn, Tiêu Hàn thì kinh ngạc trợn mắt há miệng nhìn hắn, "Mang thai???"
Tiêu Hàn kinh ngạc nhìn sang Lam Thiên Vũ, "Em có thai rồi???"
Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại rồi mở ra, nước mắt còn vương trên vành mắt, trong mắt còn có vẻ tức giận, cô lạnh lùng nhìn hắn cười: "Đúng vậy, tôi có thai rồi, tôi mang thai đứa con của tên khốn kia rồi, anh đã vui chưa hả, đã thỏa mãn chưa hả???"
Lôi Liệt và Kiều Tinh sửng sốt, như vậy là thế nào? Đứa bé này không phải là của Tiêu Hàn sao?
Người ra tay với cô không phải Tiêu Hàn sao???
Ánh mắt Lam Thiên Vũ như một con dao sắc đâm vào lòng Tiêu Hàn, hắn nhìn sang hướng khác, né tránh ánh mắt của cô.
Lam Thiên Vũ đứng dậy, loạng choạng bước tới trước mặt Tiêu Hàn, dùng tay nâng cằm hắn lên, dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn rồi gằn giọng nói từng chữ: "Là anh, là anh tự tay đẩy tôi vào hố lửa, đẩy tôi lên giường của hắn ta. Bây giờ nhìn thấy kết quả này rồi, có phải anh vui lắm không hả?"
Nước mắt Lam Thiên Vũ rơi xuống, giọng cô run lên, nhưng trong lời nói lại chứa đựng thù hận khắc cốt ghi tâm.
"Thiên Vũ, anh không làm như vậy, không phải anh…" Tiêu Hàn liên tục lắc đầu.
Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại cười gằn thành tiếng, cô không tin lời Tiêu Hàn nói, xoay người rời đi, Tiêu Hàn nhìn theo bóng lưng lảo đảo của Lam Thiên Vũ, đau lòng đến nỗi run cả người, nhưng lại không có dũng khí đuổi theo cô…
Ở bệnh viện chờ kết quả kiểm tra, điện thoại Lam Thiên Vũ không ngừng nhận được cuộc gọi, Kiều Tinh liếc nhìn màn hình điện thoại, không có tên người gọi tới, nhưng cô nhận ra đây là số điện thoại của Tiêu Hàn.
Lam Thiên Vũ tắt chuông điện thoại rồi cất điện thoại vào trong túi xách, một tay đỡ trán, nhắm mắt dưỡng thần.
Điện thoại Kiều Tinh nhận được một tin nhắn, là Lãnh Nhược Băng gửi tới, dò hỏi cô có phải Lam Thiên Vũ quay về rồi hay không, nhưng cô vẫn chưa trả lời.
Lôi Liệt đứng một bên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lam Thiên Vũ, từ đầu tới giờ vẫn chưa lên tiếng.
Kiều Tinh không khỏi bất an hỏi, "Thiên Vũ, cái đó, đã bao nhiêu lâu cô không có rồi?"
Lam Thiên Vũ cắn môi, nói nhỏ: "Tháng này đã chậm hơn hai mươi ngày rồi."Kiều Tinh cau mày không nói gì nữa.
"Chắc tôi không thật sự có thai đấy chứ, không thể nào…" Lam Thiên Vũ lẩm bẩn than thở, biểu cảm thập phần lo sợ.
"Lam Thiên Vũ!" Y tá gọi tên cô.
Lôi Liệt lập tức đi tới nhận báo cáo kết quả, tác phong rất nhanh nhẹn.
Lam Thiên Vũ căng thẳng nhìn hắn, trái tim không ngừng đập loạn nhịp.
Lôi Liệt vừa xem báo cáo xong, liền sững sờ đứng ngây người tại chỗ.
Kiều Tinh thấy thái độ kia của hắn, trong lòng thầm nghĩ thôi xong, cô đi tới xem báo cáo kết quả, vừa nhìn một cái, thở dài đem báo cáo tới cho Lam Thiên Vũ xem.
Lam Thiên Vũ nhắm chặt hai mắt không dám xem, run rẩy hỏi: "Thật sự mang thai rồi sao?"
"Ừm." Kiều Tinh gật đầu.
Lam Thiên Vũ thất vọng cúi đầu xuống, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, vết thương trong lòng như bị nứt ra, đau tới mức cô không muốn sống nữa, tại sao? Tại sao lại như vậy? Cô đã bị tổn thương một lần rồi, lại còn mang thai đứa con của tên khốn kia…
Cô phải làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ?
"Thiên Vũ!" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, ba người cùng nhìn sang, Tiêu Hàn chạy tới, thấy Lam Thiên Vũ đang ngồi trên ghế chờ thì mừng rõ như điên, xông tới chỗ cô như một mũi tên, "Em thật sự trở về rồi!"
"Tên khốn này—" Lôi Liệt đấm về phía Tiêu Hàn, Tiêu Hàn không phản ứng kịp nên bị Lôi Liệt đánh trúng, lảo đảo lùi về phía sau, trên trán xuất hiện một vết bầm, hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng, "Bị thần kinh đấy là, anh nổi điên cái gì chứ?"
"Anh làm Thiên Vũ tổn thương, còn khiến cô ấy mang thai, tôi giết anh—" Lôi Liệt nhào tới như một con sư tử đang nổi điên, bảo vệ vội vàng chạy tới ngăn cản hắn, Tiêu Hàn thì kinh ngạc trợn mắt há miệng nhìn hắn, "Mang thai???"
Tiêu Hàn kinh ngạc nhìn sang Lam Thiên Vũ, "Em có thai rồi???"
Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại rồi mở ra, nước mắt còn vương trên vành mắt, trong mắt còn có vẻ tức giận, cô lạnh lùng nhìn hắn cười: "Đúng vậy, tôi có thai rồi, tôi mang thai đứa con của tên khốn kia rồi, anh đã vui chưa hả, đã thỏa mãn chưa hả???"
Lôi Liệt và Kiều Tinh sửng sốt, như vậy là thế nào? Đứa bé này không phải là của Tiêu Hàn sao?
Người ra tay với cô không phải Tiêu Hàn sao???
Ánh mắt Lam Thiên Vũ như một con dao sắc đâm vào lòng Tiêu Hàn, hắn nhìn sang hướng khác, né tránh ánh mắt của cô.
Lam Thiên Vũ đứng dậy, loạng choạng bước tới trước mặt Tiêu Hàn, dùng tay nâng cằm hắn lên, dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn rồi gằn giọng nói từng chữ: "Là anh, là anh tự tay đẩy tôi vào hố lửa, đẩy tôi lên giường của hắn ta. Bây giờ nhìn thấy kết quả này rồi, có phải anh vui lắm không hả?"
Nước mắt Lam Thiên Vũ rơi xuống, giọng cô run lên, nhưng trong lời nói lại chứa đựng thù hận khắc cốt ghi tâm.
"Thiên Vũ, anh không làm như vậy, không phải anh…" Tiêu Hàn liên tục lắc đầu.
Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại cười gằn thành tiếng, cô không tin lời Tiêu Hàn nói, xoay người rời đi, Tiêu Hàn nhìn theo bóng lưng lảo đảo của Lam Thiên Vũ, đau lòng đến nỗi run cả người, nhưng lại không có dũng khí đuổi theo cô…