Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-64
Chương 64: Anh đã chết chưa vậy
Lời của Dạ Diễm vừa lãnh khốc lại tàn nhẫn, chẳng khác nào một thứ vũ khí sắc nhọn đâm thẳng vào tim Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, trong mắt cô nổi tơ máu, đỏ tới mức như thể cô sắp khóc ra máu vậy, cô cứ dùng ánh mắt đó mà nhìn Dạ Diễm, nhưng lại không lên tiếng.
Dạ Diễm bị cô nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi khó chịu, hắn cau mày: "Cô không cần phải nhìn tôi như vậy, đêm hôm đó là tự cô nguyện, không thể trách tôi được."
Dạ Diễm dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Cô nên cảm ơn tôi mới phải, là tôi giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của Tiêu Kỳ, nếu cô thật sự kết hôn cùng hắn thì sẽ phải hối hận cả đời đấy."
"Ha!" Lam Thiên Vũ cười nhạo, như thể cô vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời vậy,
"Dạ Diễm, anh đã từng yêu ai chưa?"
Dạ Diễm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
"Cô gái tên là Vũ Dao đó, có lẽ là người anh thật lòng yêu thương đúng không?" Lam Thiên Vũ nhìn thẳng Dạ Diễm, "Nếu cô ấy bị tổn thương, anh có muốn cô ấy cảm ơn hung thủ không?"
"Vũ Dao là cả sinh mạng của tôi, cô không sánh được với cô ấy." Dạ Diễm nhìn sang hướng khác.
Lam Thiên Vũ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phải, có thể trong lòng anh tôi chẳng đáng một xu, nhưng trên đời này cũng có những người thật lòng yêu thương tôi, trong lòng bọn họ tôi cũng quý giá như Vũ Dao của anh vậy! Có thể bây giờ tôi không đấu lại anh, nhưng xin anh nhớ cho kỹ, Lam Thiên Vũ này sẽ không bị anh bắt nạt mãi đâu, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh phải tổn thương gấp bội những gì tôi phải chịu đựng!!!"
"Vậy sao?" Dạ Diễm cảm thấy thật nực cười, "Vậy tôi sẽ chờ xem!"
"Dừng xe!" Lam Thiên Vũ trừng mắt.
"Chuyện đứa bé, cô vẫn chưa trả lời tôi." Dạ Diễm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức tăng tốc.
"Anh muốn có con, thì có rất nhiều người phụ nữ đồng ý sinh con cho anh, nhưng tôi thì không."
Lam Thiên Vũ lạnh lùng nói, "Đứa bé này, tôi muốn bỏ!"
Dạ Diễm khẽ nhướn mày, tức giận hét lên: "Muốn bỏ thì ngày mai lập tức phẫu thuật, tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào đem con của tôi đi."
"Ai bảo anh không đeo con mẹ nó bao cao su chứ???" Lam Thiên Vũ thẹn quá hóa giận.
"Còn không phải do cô quá quyến rũ…" Dạ Diễm nghiêng người áp sát Lam Thiên Vũ, ghé môi vào bên tai cô thì thầm đầy mờ ám, "Khiến tôi không thể chờ thêm được nữa, không nỡ dừng tay!"
Lam Thiên Vũ giơ tay tát Dạ Diễm, hắn bắt tay cô lại, nhưng lại vì vậy mà trượt tay mất lái, chiếc xe lao thẳng về phía rào bảo vệ trên đường, trong thời khắc mấu chốt, Dạ Diễm nhào tới che chắn cho Lam Thiên Vũ theo bản năng…
"Ầm" một tiếng đinh tai, chiếc xe đâm vào rào chắn, kính chắn gió vỡ thành từng mảnh, găm vào trên người Dạ Diễm, máu bắt đầu chảy ra.
Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, Lam Thiên Vũ bị dọa hoảng sợ, mãi một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, dùng sức đẩy Dạ Diễm đang đè trên người cô ra, nhưng hắn quá nặng, cô không đẩy nổi, Lam Thiên Vũ cảm nhận được Dạ Diễm đang chảy rất nhiều máu, máu của hắn còn dính trên người cô, cô hoảng sợ hét lớn: "Tên khốn kiếp, anh đã chết chưa vậy???"
Dạ Diễm khẽ nhúc nhích một chút, chật vật chống tay xuống chậm rãi tránh qua một bên.
Lam Thiên Vũ ngồi dậy, nhìn thấy tình trạng máu me đầy người của Dạ Diễm thì hoảng sợ đến nỗi run cả giọng: "Anh…"
Cô… không sao chứ…" Tầm nhìn của Dạ Diễm có chút mơ hồ, hắn đưa tay lên sờ cổ của mình, nơi đó có cảm giác vừa đau đớn vừa lạnh lẽo, lại ẩm dính, có thứ chất lỏng gì đó đang không ngừng tuôn ra.
"Cổ của anh… đang chảy máu." Lam Thiên Vũ run rẩy chỉ tay vào cổ Dạ Diễm, cổ của hắn bị mảnh kính đâm trúng, máu không ngừng tuôn ra như suối, nếu còn tiếp tục thì sẽ chảy máu đến chết mất.
"Ha!" Dạ Diễm đột nhiên bật cười, "Vừa rồi cô nói… muốn khiến tôi… phải trả giá… cho tổn thương cô phải chịu, bây giờ… cơ hội tới rồi!"
Lời của Dạ Diễm vừa lãnh khốc lại tàn nhẫn, chẳng khác nào một thứ vũ khí sắc nhọn đâm thẳng vào tim Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, trong mắt cô nổi tơ máu, đỏ tới mức như thể cô sắp khóc ra máu vậy, cô cứ dùng ánh mắt đó mà nhìn Dạ Diễm, nhưng lại không lên tiếng.
Dạ Diễm bị cô nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi khó chịu, hắn cau mày: "Cô không cần phải nhìn tôi như vậy, đêm hôm đó là tự cô nguyện, không thể trách tôi được."
Dạ Diễm dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Cô nên cảm ơn tôi mới phải, là tôi giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của Tiêu Kỳ, nếu cô thật sự kết hôn cùng hắn thì sẽ phải hối hận cả đời đấy."
"Ha!" Lam Thiên Vũ cười nhạo, như thể cô vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời vậy,
"Dạ Diễm, anh đã từng yêu ai chưa?"
Dạ Diễm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
"Cô gái tên là Vũ Dao đó, có lẽ là người anh thật lòng yêu thương đúng không?" Lam Thiên Vũ nhìn thẳng Dạ Diễm, "Nếu cô ấy bị tổn thương, anh có muốn cô ấy cảm ơn hung thủ không?"
"Vũ Dao là cả sinh mạng của tôi, cô không sánh được với cô ấy." Dạ Diễm nhìn sang hướng khác.
Lam Thiên Vũ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phải, có thể trong lòng anh tôi chẳng đáng một xu, nhưng trên đời này cũng có những người thật lòng yêu thương tôi, trong lòng bọn họ tôi cũng quý giá như Vũ Dao của anh vậy! Có thể bây giờ tôi không đấu lại anh, nhưng xin anh nhớ cho kỹ, Lam Thiên Vũ này sẽ không bị anh bắt nạt mãi đâu, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh phải tổn thương gấp bội những gì tôi phải chịu đựng!!!"
"Vậy sao?" Dạ Diễm cảm thấy thật nực cười, "Vậy tôi sẽ chờ xem!"
"Dừng xe!" Lam Thiên Vũ trừng mắt.
"Chuyện đứa bé, cô vẫn chưa trả lời tôi." Dạ Diễm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức tăng tốc.
"Anh muốn có con, thì có rất nhiều người phụ nữ đồng ý sinh con cho anh, nhưng tôi thì không."
Lam Thiên Vũ lạnh lùng nói, "Đứa bé này, tôi muốn bỏ!"
Dạ Diễm khẽ nhướn mày, tức giận hét lên: "Muốn bỏ thì ngày mai lập tức phẫu thuật, tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào đem con của tôi đi."
"Ai bảo anh không đeo con mẹ nó bao cao su chứ???" Lam Thiên Vũ thẹn quá hóa giận.
"Còn không phải do cô quá quyến rũ…" Dạ Diễm nghiêng người áp sát Lam Thiên Vũ, ghé môi vào bên tai cô thì thầm đầy mờ ám, "Khiến tôi không thể chờ thêm được nữa, không nỡ dừng tay!"
Lam Thiên Vũ giơ tay tát Dạ Diễm, hắn bắt tay cô lại, nhưng lại vì vậy mà trượt tay mất lái, chiếc xe lao thẳng về phía rào bảo vệ trên đường, trong thời khắc mấu chốt, Dạ Diễm nhào tới che chắn cho Lam Thiên Vũ theo bản năng…
"Ầm" một tiếng đinh tai, chiếc xe đâm vào rào chắn, kính chắn gió vỡ thành từng mảnh, găm vào trên người Dạ Diễm, máu bắt đầu chảy ra.
Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, Lam Thiên Vũ bị dọa hoảng sợ, mãi một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, dùng sức đẩy Dạ Diễm đang đè trên người cô ra, nhưng hắn quá nặng, cô không đẩy nổi, Lam Thiên Vũ cảm nhận được Dạ Diễm đang chảy rất nhiều máu, máu của hắn còn dính trên người cô, cô hoảng sợ hét lớn: "Tên khốn kiếp, anh đã chết chưa vậy???"
Dạ Diễm khẽ nhúc nhích một chút, chật vật chống tay xuống chậm rãi tránh qua một bên.
Lam Thiên Vũ ngồi dậy, nhìn thấy tình trạng máu me đầy người của Dạ Diễm thì hoảng sợ đến nỗi run cả giọng: "Anh…"
Cô… không sao chứ…" Tầm nhìn của Dạ Diễm có chút mơ hồ, hắn đưa tay lên sờ cổ của mình, nơi đó có cảm giác vừa đau đớn vừa lạnh lẽo, lại ẩm dính, có thứ chất lỏng gì đó đang không ngừng tuôn ra.
"Cổ của anh… đang chảy máu." Lam Thiên Vũ run rẩy chỉ tay vào cổ Dạ Diễm, cổ của hắn bị mảnh kính đâm trúng, máu không ngừng tuôn ra như suối, nếu còn tiếp tục thì sẽ chảy máu đến chết mất.
"Ha!" Dạ Diễm đột nhiên bật cười, "Vừa rồi cô nói… muốn khiến tôi… phải trả giá… cho tổn thương cô phải chịu, bây giờ… cơ hội tới rồi!"