Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-90
Chương 90: Người ở sâu thẳm trong tim 3
Dạ Diễm đi vệ sinh xong, theo lối thư phòng đi ra vừa lúc Tư Cầm đưa Cung Vũ Dao đến cửa phòng, liền mừng rỡ nói: "Cung tiểu thư xem này, cậu chủ không phải vẫn ở đây sao? Tôi không gạt cô nhé."
Cung Vũ Dao vừa nhìn thấy Dạ Diễm, liền choàng tới ôm anh, giống như đứa trẻ con cần được che chở.
Dạ Diễm đi tới ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc:
"Anh sẽ tắm cho em, giống như tắm cho em bé."
Cung Vũ Dao thẹn thùng, nháy mắt với Tư Cầm, Tư Cầm liên đi ra, nhưng trong đôi mắt cô ánh lên một màu phức tạp.
"Nước đã chuẩn bị sẵn sàng" Dạ Diễm đi vào phòng tắm, nước đã mở sẵn, những cánh hoa hồng rực rỡ đang trôi bềnh bồng: "Mau tới đây đi."
Sau khi thử nhiệt độ nước, anh nghe tiếng thay quần áo từ phía sau, không nghĩ nhiều liền nói:
"Em phải ngoan ngoãn nhé, đừng để anh lo lắng."
Anh vừa nói vừa quay đầu lại, lập tức sững sờ…
Cung Vũ Dao cởi áo choàng tắm, mặc bộ đồ ngủ bằng vải lụa trắng, rụt rè đánh mắt đưa tình với anh.
"Em mặc áo choàng tắm vào, đừng để bị cảm lạnh." Dạ Diễm nhìn ra xa và cố tình không nhìn cô.
Trong lòng anh, Vũ Dao là một cô gái yếu đuối xinh đẹp thuần khiết như thiên sứ, anh không bao giờ nghĩ rằng giữa cô và anh sẽ có quan hệ nam nữ. Có thể do anh yêu cô quá nhiều, hoặc có thể là do có quan hệ huyết thống, anh không thể vượt qua rào cản này.
Cung Vũ Dao bước đến trước mặt Dạ Diễm, ôm chầm lấy anh rất quen thuộc, trìu mến.
"Vũ Dao..." Dạ Diễm cau màu, muốn đẩy cô ra.
Cung Vũ Dao vươn cánh tay trắng nõn ôm lên cổ anh, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Dạ Diễm si mê.
Dạ Diễm không đẩy cô nữa, từ từ ôm lên eo cô, bống nhiên trong đầu anh hiện lên hình ảnh khuôn mặt xinh xắn của Lam Thiên Vũ, như bản năng anh đẩy cô ra.
Cung vũ dao sững sờ, hoàn toàn không ngờ anh lại từ chối tấm chân tình của cô.
"Không được." Dạ Diễm níu mày nhìn Cung Vũ Dao
"Vũ Dao, anh không thể làm tổn thương em."
Cung Vũ Dao ngước lên nhìn anh, vội vào lên tiếng:
"Diễm ca ca, anh biết em không phải là người phủ nữ chủ động, anh là một người đàn ông, có nhu cầu sinh lý bình thường. Em nghĩ rằng do em không đáp ứng nhu cầu của anh, vậy nên anh sẽ kết hôn với người đang bà đang mang thai đứa con của anh. Em sẵn sàng cho anh cái đó, miễn sao không mang thai là được mà..."
"Cô bé ngốc này, không phải là vấn đề mang thai, mà là chuyện này không được." Vừa nói dứt câu, Dạ Diễm giật mình.
Cung Vũ Dao hơi sốc, kinh ngạc nhìn anh, nước mắt ngấn lệ, cả người run rẩy.
"Anh xin lỗi, xin lỗi, anh nói sai rồi." Dạ Diễm vội vàng nhìn nàng giải thích, anh cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, mình đang bị thế này.
Cung Vũ Dao lùi lại một bước, kích động khóc:
"Anh biết răng chuyện của chúng ta là sai trái, tại sao anh lại thích em? Hay là anh muốn đi thích một người phụ nữ tầm thường kia? Anh thích em làm gì cơ chứ?"
Dạ Diễm đi vệ sinh xong, theo lối thư phòng đi ra vừa lúc Tư Cầm đưa Cung Vũ Dao đến cửa phòng, liền mừng rỡ nói: "Cung tiểu thư xem này, cậu chủ không phải vẫn ở đây sao? Tôi không gạt cô nhé."
Cung Vũ Dao vừa nhìn thấy Dạ Diễm, liền choàng tới ôm anh, giống như đứa trẻ con cần được che chở.
Dạ Diễm đi tới ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc:
"Anh sẽ tắm cho em, giống như tắm cho em bé."
Cung Vũ Dao thẹn thùng, nháy mắt với Tư Cầm, Tư Cầm liên đi ra, nhưng trong đôi mắt cô ánh lên một màu phức tạp.
"Nước đã chuẩn bị sẵn sàng" Dạ Diễm đi vào phòng tắm, nước đã mở sẵn, những cánh hoa hồng rực rỡ đang trôi bềnh bồng: "Mau tới đây đi."
Sau khi thử nhiệt độ nước, anh nghe tiếng thay quần áo từ phía sau, không nghĩ nhiều liền nói:
"Em phải ngoan ngoãn nhé, đừng để anh lo lắng."
Anh vừa nói vừa quay đầu lại, lập tức sững sờ…
Cung Vũ Dao cởi áo choàng tắm, mặc bộ đồ ngủ bằng vải lụa trắng, rụt rè đánh mắt đưa tình với anh.
"Em mặc áo choàng tắm vào, đừng để bị cảm lạnh." Dạ Diễm nhìn ra xa và cố tình không nhìn cô.
Trong lòng anh, Vũ Dao là một cô gái yếu đuối xinh đẹp thuần khiết như thiên sứ, anh không bao giờ nghĩ rằng giữa cô và anh sẽ có quan hệ nam nữ. Có thể do anh yêu cô quá nhiều, hoặc có thể là do có quan hệ huyết thống, anh không thể vượt qua rào cản này.
Cung Vũ Dao bước đến trước mặt Dạ Diễm, ôm chầm lấy anh rất quen thuộc, trìu mến.
"Vũ Dao..." Dạ Diễm cau màu, muốn đẩy cô ra.
Cung Vũ Dao vươn cánh tay trắng nõn ôm lên cổ anh, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Dạ Diễm si mê.
Dạ Diễm không đẩy cô nữa, từ từ ôm lên eo cô, bống nhiên trong đầu anh hiện lên hình ảnh khuôn mặt xinh xắn của Lam Thiên Vũ, như bản năng anh đẩy cô ra.
Cung vũ dao sững sờ, hoàn toàn không ngờ anh lại từ chối tấm chân tình của cô.
"Không được." Dạ Diễm níu mày nhìn Cung Vũ Dao
"Vũ Dao, anh không thể làm tổn thương em."
Cung Vũ Dao ngước lên nhìn anh, vội vào lên tiếng:
"Diễm ca ca, anh biết em không phải là người phủ nữ chủ động, anh là một người đàn ông, có nhu cầu sinh lý bình thường. Em nghĩ rằng do em không đáp ứng nhu cầu của anh, vậy nên anh sẽ kết hôn với người đang bà đang mang thai đứa con của anh. Em sẵn sàng cho anh cái đó, miễn sao không mang thai là được mà..."
"Cô bé ngốc này, không phải là vấn đề mang thai, mà là chuyện này không được." Vừa nói dứt câu, Dạ Diễm giật mình.
Cung Vũ Dao hơi sốc, kinh ngạc nhìn anh, nước mắt ngấn lệ, cả người run rẩy.
"Anh xin lỗi, xin lỗi, anh nói sai rồi." Dạ Diễm vội vàng nhìn nàng giải thích, anh cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, mình đang bị thế này.
Cung Vũ Dao lùi lại một bước, kích động khóc:
"Anh biết răng chuyện của chúng ta là sai trái, tại sao anh lại thích em? Hay là anh muốn đi thích một người phụ nữ tầm thường kia? Anh thích em làm gì cơ chứ?"
Bình luận facebook