Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112: - Chuyện cũ
" Nhưng nếu hắn muốn phòng bị, tại sao không trực tiếp xóa ghi chép đi?" Mộ Cửu thắc mắc, có thể thiết trận tại Bắc Thiên môn, thủ đoạn đương nhiên không cạn, xóa đi mấy thứ ghi chép là chuyện không đáng nói.
" Sao nàng biết hắn không xóa đi?" Lục Áp cười, " Tại sao nàng biết mục đích của hắn là ghi chép mà không phải là người đến kiểm tra?"
Mộ Cửu sửng sốt.
Lục Áp liền kết luận: " Ta thấy Thiên Môn này không có gì đáng điều tra, tra tới tra lui còn có thể phản tác dụng. Chẳng bằng nàng phái mấy người canh giữ Thiên môn, nói không chứng có thể nắm giữ được chút tin tức."
Mộ Cửu nhíu mày, gật đầu.
Bất quá, hắn vừa nói, nàng đúng là lại nghĩ đến một chuyện, hỏi Hồ Vương: " Ngài biết Vũ Đức Chân Quân không?"
Lục Áp khẳng định là không biết, bởi vì lão nhân gia hắn là đồ cổ. Lão hồ ly tuy cũng là lão, nhưng vẫn tốt hơn hắn một chút, cũng vãng lai trên Thiên Đình nhiều hơn hắn, coi như không quen biết thì cũng chắc cũng phải từng nghe nói qua.
" Triệu Khắc?" Hồ Vương lập tức nói ra tên, " Ngươi nói Vũ Đức Chân Quân chưởng quản Hoàng Anh vệ Triệu Khắc?"
Mộ Cửu kinh ngạc: " Ngài biết hắn rất rõ?"
" Cũng không thể nói là biết rõ."
Hồ Vương nói: " Triệu Khắc trước khi phi thăng là Hoàng Đế khai quốc Đại Ngụy, đã là chuyện mấy ngàn năm trước rồi, ta đã từng gặp hắn một lần trong khi chinh chiến. Hắn mang binh đánh nước láng giềng, kết quả là đi nhầm vào cạm bẫy, bị vây trong trận không ra được. Hồi đó ta vừa vặn đang làm khách tại phủ của Tử Vi Đại Đế. Tử Vi Đại Đế thích hắn, vì thế nhờ ta lấy nguyên thân dẫn hắn xuất trận."
Mộ Cửu ngạc nhiên: " Còn có chuyện này?"
Hồ Vương hỏi: " Chẳng lẽ hắn có gì đó không thích hợp?"
" Cũng không phải không thích hợp." Mộ Cửu giải thích, " Chỉ là hôm nay ta gặp tọa kỵ của hắn, Độc Giác Thú độc hành ngoài đường." Nàng liền kể chuyện hôm nay cho họ.
Hồ Vương ngẩn người.
Từ nhiều năm trước, chuyện Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh đã khiến không ít tọa kỵ tự ý hạ sơn gây rối, tuy cuối cùng đã chứng minh được rằng đó là do trong số mệnh của thầy trò Đường Tăng có cướp chướng, nhưng nếu không phải chủ nhân của chúng thả chúng tự do thì cũng không loạn nhiều như vậy. Chuyện này đã khiến họ bị Tây Thiên chế giễu trong một thời gian dài, vì thế chúng tiên liền bắt đầu thắt chặt kỉ luật, tọa kỵ trên danh nghĩa cực ít khi được tự mình ra ngoài.
Vũ Đức Chân Quân để Độc Giác Thú một mình xuất ngoại, đương nhiên là đáng chú ý.
" Lẽ nào ngươi nghi ngờ Triệu Khắc?" Hồ Vương nhướn mày.
Tuy nói Triệu Khắc làm như vậy là không đúng, nhưng chỉ dựa vào điều đó mà nghi ngờ thì có chút hơi gượng ép.
" Ta thấy trên giày của Độc Giác Thú có cỏ Thanh Tước." Mộ Cửu đáp.
Nàng nói tới đây, Hồ Vương và Lục Áp liền quay ra nhìn nhau.
Cỏ Thanh Tước mọc ở Nam Di, trong ao đầm, phàm là nơi nó sinh trưởng đều có chướng khí, phàm nhân đi vào không thể sống sót, nhưng đó là một yếu đạo ở Nam Hải, vì thế chỉ có yêu thú pháp lực cao hoặc tiên ma mới đến.
Độc Giác Thú một thân một mình xuất hiện, trên chân còn có vụn cỏ Thanh Tước, đây nói rõ là hắn vừa từ nơi đầm lầy đó quay về? Mới đến Nam Hải? Mặc kệ là đi đến nơi nào, dựa vào việc hắn một mình xuất hành, có thể nói Vũ Đức Chân Quân lúc đó nhất định đang ở Hoàng Anh vệ. Vào ban ngày, nếu không có ngự chỉ của Ngọc Đế, tất cả những người có chức vụ đều không thể rời cương vị đi ra ngoài.
Điều này nói lên cái gì?
Độc Giác Thú trốn chủ nhân một mình hạ phàm? Hay là hắn được Vũ Đức Chân Quân sai đi làm việc?
Ba người đều rơi vào trầm mặc.
Mộ Cửu cảm thấy việc Ly Băng xuất hiện có chút khác thường, nhưng lại không bắt được điểm khác thường đó, hắn không thể đi Nam Hải sao? Không thể hạ giới sao? Vạn nhất đúng là Vũ Đức Chân Quân sai hắn đi làm gì đó?
" Quên đi, ta đến Thiên Môn bài trí mấy trạm canh gác vậy." Nàng đứng lên, ủ rũ nói.
Tiểu Tinh ló đầu vào: " Ngươi ở lại ăn cơm đã a!"
Mộ Cửu vẫn chưa trả lời, Hồ Vương lại đột nhiên đập lên bàn: " Có! Ta nhớ ra rồi, Triệu Khắc trước khi hạ phàm đầu thai chính là Thanh Bình Tinh Quân!"
" Cái gì?"
Lời này của hắn lập tức kéo Mộ Cửu trở về: " Trước khi đầu thai?"
" Không sai!" Hồ Vương đầy phấn chấn, " Ta nhớ rõ, hắn đã tự mình nhảy xuống khỏi Tru Tiên Đài, chặt đứt tiên căn, rơi vào Luân Hồi đạo!"
" Chuyện gì thế này?"
Tự mình nhảy xuống khỏi Tru Tiên Đài? Nhảy xuống Tru Tiên Đài chẳng khác nào khiến bản thân không thành tiên được, nếu may mắn thì có thể giữ lại một tia thần thức để tiến vào luân hổi, vận may không tốt thì chỉ có thể biến thành tro bụi. Mộ Cửu mơ hồ đánh hơi được chút bát quái, bò ra bàn, hận không thể có thêm một đôi tai nữa.
Hồ Vương liền kể: " Chuyện này nói ra thì rất dài. Thanh Bình Tinh Quân là Tán Tu tu luyện thành tiên, một thân cực kì phong nhã, sống trên núi Thanh Nhuận, ngàn vạn năm qua chỉ nhận hai tiên đồng làm đệ tử, thanh tâm quả dục, không dính hồng trần. Thế nhưng năm đó, khi rời khỏi hội Bàn Đào, nửa đường hắn gặp được một nữ tử đang thoi thóp."
" Là yêu quái?" Mộ Cửu không nhịn được nói.
Cốt truyện quen thuộc cỡ nào a, thần tiên tao nhã phong lưu cứu một mỹ nhân yêu quái, kết quả là không thoát khỏi tiếng sét tình ái. Cuối cùng, bởi thù hận Tiên Yêu mà không thành, không tiếc vì nàng mà nhảy xuống Tru Tiên Đài, nhập luân hồi.
" Không phải." Hồ Vương khinh bỉ liếc nàng, " Nữ tử này không phải yêu quái, ngược lại còn có tiên căn thuần chính. Thanh Bình cứu nàng về, nàng hôn mê ba năm không tỉnh, ngay khi Thanh Bình từ bỏ việc tìm hiểu về lai lịch của nàng, nàng lại đột nhiên tỉnh dậy."
" Sau đó thì sao?" Mộ Cửu ngẩn người.
Hồ Vương nhấp một hớp trà, tiếp tục kể: " Sau đó hai người họ sinh tình ý. Nữ tử này hình như tên là Phi Y, tam giới thường có người nhìn thấy Thanh Bình mang Phi Y hạ giới tản bộ. Phi Y chính là kiểu tằm được nuôi để dệt áo cho Thanh Bình, Thanh Bình một khắc cũng không rời nàng, thực sự cũng là một đôi bích nhân. Nhưng Phi Y chưa từng nói ra lai lịch của mình."
" Vậy lai lịch của nàng thế nào?" Mộ Cửu thấy lão cứ kể thong thả mà gấp muốn chết.
" Nàng là một phu nhân đã có chồng." Hồ Vương nói.
Ngụm trà trong miệng Mộ Cửu suýt nữa thì bị nàng phun ra ngoài! Phu nhân có chồng?!
" Tháng ngày vui vẻ của họ không lâu, ngày đó phu quân của Phi Y tìm đến." Hồ Vương thấy Mộ Cửu đóng rất tốt vai người nghe, càng kể chuyện hăng hái, " Thế nên Thanh Bình mới biết hóa ra hắn yêu sai người, càng thêm đòi mạng chính là, Phi Y nghĩa vô phản cố đi theo phu quân của nàng rời khỏi núi Thanh Nhuận."
" Bỏ đi?" Mộ Cửu không hiểu.
Hồ Vương gật gù: " Thanh Bình cảm thấy tình cảm của mình lãng phí vô ích, đúng lúc đối phương đến dẫn nương tử của hắn đi, Ngọc Đế liền hạ chỉ xuống, chưa chờ thánh chỉ đến, hắn đã tự đến Tru Tiên Đài rồi nhảy xuống. Vương Mẫu nương nương cảm niệm sự si tình đó, liền ra tay bảo vệ thiên mệnh tinh quân của hắn, để hắn làm Hoàng Đế, sau khi bình ổn thiên hạ đại loạn liền quay về Thiên Đình làm Vũ Đức Chân Quân."
" Vậy phu quân của Phi Y là ai?" Mộ Cửu truy hỏi.
" Sao nàng biết hắn không xóa đi?" Lục Áp cười, " Tại sao nàng biết mục đích của hắn là ghi chép mà không phải là người đến kiểm tra?"
Mộ Cửu sửng sốt.
Lục Áp liền kết luận: " Ta thấy Thiên Môn này không có gì đáng điều tra, tra tới tra lui còn có thể phản tác dụng. Chẳng bằng nàng phái mấy người canh giữ Thiên môn, nói không chứng có thể nắm giữ được chút tin tức."
Mộ Cửu nhíu mày, gật đầu.
Bất quá, hắn vừa nói, nàng đúng là lại nghĩ đến một chuyện, hỏi Hồ Vương: " Ngài biết Vũ Đức Chân Quân không?"
Lục Áp khẳng định là không biết, bởi vì lão nhân gia hắn là đồ cổ. Lão hồ ly tuy cũng là lão, nhưng vẫn tốt hơn hắn một chút, cũng vãng lai trên Thiên Đình nhiều hơn hắn, coi như không quen biết thì cũng chắc cũng phải từng nghe nói qua.
" Triệu Khắc?" Hồ Vương lập tức nói ra tên, " Ngươi nói Vũ Đức Chân Quân chưởng quản Hoàng Anh vệ Triệu Khắc?"
Mộ Cửu kinh ngạc: " Ngài biết hắn rất rõ?"
" Cũng không thể nói là biết rõ."
Hồ Vương nói: " Triệu Khắc trước khi phi thăng là Hoàng Đế khai quốc Đại Ngụy, đã là chuyện mấy ngàn năm trước rồi, ta đã từng gặp hắn một lần trong khi chinh chiến. Hắn mang binh đánh nước láng giềng, kết quả là đi nhầm vào cạm bẫy, bị vây trong trận không ra được. Hồi đó ta vừa vặn đang làm khách tại phủ của Tử Vi Đại Đế. Tử Vi Đại Đế thích hắn, vì thế nhờ ta lấy nguyên thân dẫn hắn xuất trận."
Mộ Cửu ngạc nhiên: " Còn có chuyện này?"
Hồ Vương hỏi: " Chẳng lẽ hắn có gì đó không thích hợp?"
" Cũng không phải không thích hợp." Mộ Cửu giải thích, " Chỉ là hôm nay ta gặp tọa kỵ của hắn, Độc Giác Thú độc hành ngoài đường." Nàng liền kể chuyện hôm nay cho họ.
Hồ Vương ngẩn người.
Từ nhiều năm trước, chuyện Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh đã khiến không ít tọa kỵ tự ý hạ sơn gây rối, tuy cuối cùng đã chứng minh được rằng đó là do trong số mệnh của thầy trò Đường Tăng có cướp chướng, nhưng nếu không phải chủ nhân của chúng thả chúng tự do thì cũng không loạn nhiều như vậy. Chuyện này đã khiến họ bị Tây Thiên chế giễu trong một thời gian dài, vì thế chúng tiên liền bắt đầu thắt chặt kỉ luật, tọa kỵ trên danh nghĩa cực ít khi được tự mình ra ngoài.
Vũ Đức Chân Quân để Độc Giác Thú một mình xuất ngoại, đương nhiên là đáng chú ý.
" Lẽ nào ngươi nghi ngờ Triệu Khắc?" Hồ Vương nhướn mày.
Tuy nói Triệu Khắc làm như vậy là không đúng, nhưng chỉ dựa vào điều đó mà nghi ngờ thì có chút hơi gượng ép.
" Ta thấy trên giày của Độc Giác Thú có cỏ Thanh Tước." Mộ Cửu đáp.
Nàng nói tới đây, Hồ Vương và Lục Áp liền quay ra nhìn nhau.
Cỏ Thanh Tước mọc ở Nam Di, trong ao đầm, phàm là nơi nó sinh trưởng đều có chướng khí, phàm nhân đi vào không thể sống sót, nhưng đó là một yếu đạo ở Nam Hải, vì thế chỉ có yêu thú pháp lực cao hoặc tiên ma mới đến.
Độc Giác Thú một thân một mình xuất hiện, trên chân còn có vụn cỏ Thanh Tước, đây nói rõ là hắn vừa từ nơi đầm lầy đó quay về? Mới đến Nam Hải? Mặc kệ là đi đến nơi nào, dựa vào việc hắn một mình xuất hành, có thể nói Vũ Đức Chân Quân lúc đó nhất định đang ở Hoàng Anh vệ. Vào ban ngày, nếu không có ngự chỉ của Ngọc Đế, tất cả những người có chức vụ đều không thể rời cương vị đi ra ngoài.
Điều này nói lên cái gì?
Độc Giác Thú trốn chủ nhân một mình hạ phàm? Hay là hắn được Vũ Đức Chân Quân sai đi làm việc?
Ba người đều rơi vào trầm mặc.
Mộ Cửu cảm thấy việc Ly Băng xuất hiện có chút khác thường, nhưng lại không bắt được điểm khác thường đó, hắn không thể đi Nam Hải sao? Không thể hạ giới sao? Vạn nhất đúng là Vũ Đức Chân Quân sai hắn đi làm gì đó?
" Quên đi, ta đến Thiên Môn bài trí mấy trạm canh gác vậy." Nàng đứng lên, ủ rũ nói.
Tiểu Tinh ló đầu vào: " Ngươi ở lại ăn cơm đã a!"
Mộ Cửu vẫn chưa trả lời, Hồ Vương lại đột nhiên đập lên bàn: " Có! Ta nhớ ra rồi, Triệu Khắc trước khi hạ phàm đầu thai chính là Thanh Bình Tinh Quân!"
" Cái gì?"
Lời này của hắn lập tức kéo Mộ Cửu trở về: " Trước khi đầu thai?"
" Không sai!" Hồ Vương đầy phấn chấn, " Ta nhớ rõ, hắn đã tự mình nhảy xuống khỏi Tru Tiên Đài, chặt đứt tiên căn, rơi vào Luân Hồi đạo!"
" Chuyện gì thế này?"
Tự mình nhảy xuống khỏi Tru Tiên Đài? Nhảy xuống Tru Tiên Đài chẳng khác nào khiến bản thân không thành tiên được, nếu may mắn thì có thể giữ lại một tia thần thức để tiến vào luân hổi, vận may không tốt thì chỉ có thể biến thành tro bụi. Mộ Cửu mơ hồ đánh hơi được chút bát quái, bò ra bàn, hận không thể có thêm một đôi tai nữa.
Hồ Vương liền kể: " Chuyện này nói ra thì rất dài. Thanh Bình Tinh Quân là Tán Tu tu luyện thành tiên, một thân cực kì phong nhã, sống trên núi Thanh Nhuận, ngàn vạn năm qua chỉ nhận hai tiên đồng làm đệ tử, thanh tâm quả dục, không dính hồng trần. Thế nhưng năm đó, khi rời khỏi hội Bàn Đào, nửa đường hắn gặp được một nữ tử đang thoi thóp."
" Là yêu quái?" Mộ Cửu không nhịn được nói.
Cốt truyện quen thuộc cỡ nào a, thần tiên tao nhã phong lưu cứu một mỹ nhân yêu quái, kết quả là không thoát khỏi tiếng sét tình ái. Cuối cùng, bởi thù hận Tiên Yêu mà không thành, không tiếc vì nàng mà nhảy xuống Tru Tiên Đài, nhập luân hồi.
" Không phải." Hồ Vương khinh bỉ liếc nàng, " Nữ tử này không phải yêu quái, ngược lại còn có tiên căn thuần chính. Thanh Bình cứu nàng về, nàng hôn mê ba năm không tỉnh, ngay khi Thanh Bình từ bỏ việc tìm hiểu về lai lịch của nàng, nàng lại đột nhiên tỉnh dậy."
" Sau đó thì sao?" Mộ Cửu ngẩn người.
Hồ Vương nhấp một hớp trà, tiếp tục kể: " Sau đó hai người họ sinh tình ý. Nữ tử này hình như tên là Phi Y, tam giới thường có người nhìn thấy Thanh Bình mang Phi Y hạ giới tản bộ. Phi Y chính là kiểu tằm được nuôi để dệt áo cho Thanh Bình, Thanh Bình một khắc cũng không rời nàng, thực sự cũng là một đôi bích nhân. Nhưng Phi Y chưa từng nói ra lai lịch của mình."
" Vậy lai lịch của nàng thế nào?" Mộ Cửu thấy lão cứ kể thong thả mà gấp muốn chết.
" Nàng là một phu nhân đã có chồng." Hồ Vương nói.
Ngụm trà trong miệng Mộ Cửu suýt nữa thì bị nàng phun ra ngoài! Phu nhân có chồng?!
" Tháng ngày vui vẻ của họ không lâu, ngày đó phu quân của Phi Y tìm đến." Hồ Vương thấy Mộ Cửu đóng rất tốt vai người nghe, càng kể chuyện hăng hái, " Thế nên Thanh Bình mới biết hóa ra hắn yêu sai người, càng thêm đòi mạng chính là, Phi Y nghĩa vô phản cố đi theo phu quân của nàng rời khỏi núi Thanh Nhuận."
" Bỏ đi?" Mộ Cửu không hiểu.
Hồ Vương gật gù: " Thanh Bình cảm thấy tình cảm của mình lãng phí vô ích, đúng lúc đối phương đến dẫn nương tử của hắn đi, Ngọc Đế liền hạ chỉ xuống, chưa chờ thánh chỉ đến, hắn đã tự đến Tru Tiên Đài rồi nhảy xuống. Vương Mẫu nương nương cảm niệm sự si tình đó, liền ra tay bảo vệ thiên mệnh tinh quân của hắn, để hắn làm Hoàng Đế, sau khi bình ổn thiên hạ đại loạn liền quay về Thiên Đình làm Vũ Đức Chân Quân."
" Vậy phu quân của Phi Y là ai?" Mộ Cửu truy hỏi.
Bình luận facebook