Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114: - Đêm sủng mỹ nam
" Vậy bây giờ ta đi!" Nàng đứng lên hăng hái.
" Không được."
Lục Áp nói: " Chức quan của nàng quá thấp, không vào được đó, hơn nữa, nếu vụ án này thực sự là do hắn gây ra, bởi chột dạ, có thể hắn sẽ bố trí rất nhiều tiên chướng trong phủ. Không thể đi như vậy trong bóng tối. Ta đã phong ấn linh lực bản thân, cũng không thể làm việc mà hoàn toàn không tạo ra dấu vết, còn ngươi..." Hắn nhìn về phía Hồ Vương, " Ngươi nặc danh mà đến, nếu bại lộ sợ rằng sẽ bị lợi dụng, vẫn nên ở lại đây."
Mộ Cửu nghe hắn nói tới đây, trầm ngâm một lúc liền nói: " Ta có biện pháp có thể làm được!"
...
Bóng đêm trùm xuống, hoa Tử Đằng và hoa đao đã biến thành những hình vẽ trên tường. Mộ Cửu mang theo A Phục, cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Nàng đi đến phủ của Lưu Tuấn bên trong Tây Thiên Môn.
Tiên hiệu của Lưu Tuấn là Quảng Võ Thiên Quân, vì thế phủ của hắn liền gọi là Quảng Võ Tiên phủ.
Tuy nhìn hai chữ "Thiên Quân" rất uy vũ, nhưng Tiên phủ của hắn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một tòa nhà vừa phải rất khiêm tốn.
Lưu Tuấn lúc này vừa từ nha môn trở về, đã cởi bỏ khôi giáp, pha trà, nhắm rượu trong sân giữa một rừng cánh hoa bay phơ phất. Đang chuẩn bị nước tắm để chăm sóc chính mình thật tốt, nào có biết còn chưa bắt đầu liền nghe thuộc hạ báo có Quách Mộ Cửu đến, khiến hắn còn một cái qυầи ɭóŧ đang cởi được một nửa, không biết là nên nốt cởi ra hay nên mặc vào.
Cuối cùng, vô cùng bất đắc dĩ, hắn lại tròng toàn bộ quần áo lên, hầm hừ bước ra sân.
" Muộn rồi, tìm ta có chuyện gì?" Hắn tức giận trừng nàng nã pháo.
Mộ Cửu làm việc với hắn đã lâu, cũng học được mấy phần công phu quan sát sắc mặt cử chỉ, thấy thế liền lập tức bưng chén trà lạnh đưa cho hắn, còn chân chó cầm cái thìa gạt những cánh hoa rơi trong chén đi: " Ta tìm ra một kẻ tình nghi rất lớn."
" Nhanh như vậy?" Tin tức này cuối cùng cũng coi như có thể khiến người ta nghe mà thoải mái, Lưu Tuấn dứt khoát ngồi xuống hẳn hoi, nhận trà từ tay nàng, " Là ai?"
Từ khi lập án đến nay tổng cộng còn chưa tới một tháng, nàng đã có mục tiêu, xem ra là có cố gắng.
" Vũ Đức Chân Quân của Hoàng Anh vệ."
Lưu Tuấn đúng như dự đoán của nàng mà sững sờ một chút.
Mộ Cửu liền nói những dây tơ nhện mà nàng đã có trong tay cho hắn, đương nhiên trong quá trình đã lược bỏ Lục Áp và Hồ Vương, sau đó nói: " Hiện tại ta nghĩ rằng, Vũ Đức Chân Quân bởi khoản nợ tình kiếp trước mà không buông tha cho Xiển giáo, chỉ là không biết người kia là ai. Đại nhân sống trên Thiên Đình đã lâu, không biết đã nghe qua chuyện này chưa?"
" Vũ Đức Chân Quân?"
Trên mặt Lưu Tuần đầy nghi hoặc, một lúc sau mới hoàn hồn, thấy A Phục đang ngồi xổm dưới đất, mong chờ nhìn vào con gà quay trên bàn liền tiện tay đưa cho nó, sau đó nói: " Khi chuyện này xảy ra ta vẫn chưa lên Thiên Đình, nhưng cũng có nghe qua. Lúc đó đúng là không ai biết phu quân của nữ tử kia là ai, nói chung nếu như không phải phát sinh chuyện hắn và nữ tử đó trước sau nhảy xuống Tru Tiên Đài thì người ngoài cũng không để ý tới."
Quả nhiên hắn cũng không biết.
Mộ Cửu càng thêm chắc chắc ý nghĩ trong lòng, nói: " Đã như vậy, đại nhân sau khi dùng xong cơm có thể mang ta đến quý phủ của Vũ Đức Chân Quân bái phỏng hay không?"
Lưu Tuấn nhìn sắc trời, bực bội: " Ăn cơm cái gì nữa? Đi đã rồi nói."
Nói xong, hắn đứng lên, đi về phía hành lang.
Mộ Cửu nhanh chóng bế A Phục, cũng đi theo.
Mang A Phục theo hoàn toàn chỉ để làm tăng độ khả thi của việc gặp Vũ Đức Chân Quân, dù sao nó là Thần Thú, có lợi cho việc tăng bức cách, hoàn toàn không phải vì có tác dụng thực tế gì.
Vũ Đức Tiên phủ nằm bên trong Đông Thiên Môn, cách Quảng Võ Tiên phủ nửa tòa thành, có điều đây không phải vấn đề, Lưu Tuấn biến ra một cụm tường vân, mang theo nàng đến một tòa tiên phủ nguy nga hùng vĩ.
Khi Lưu Tuấn đang gõ cửa, Mộ Cửu nhân cơ hội đánh giá bên ngoài tòa tiên phủ này. Đây là kiểu kiến trúc dành cho quan nhị phẩm, nhìn qua có khoảng hai, ba dặm tường vây, bên trong tường lại có tường, tầng tầng lớp lớp không thấy rõ được bao nhiêu lớp. Trước cửa có một đôi Thanh Sư, vậy mà lại là vật sống, sau khi mở cổng, chúng ngậm bài tử của Lưu Tuấn, một trong hai con sau đó liền bước vào trong để thông báo.
Mộ Cửu hỏi: " Đại nhân dù sao cũng là quan tam phẩm, tại sao tiên phủ lại uy vũ kém xa như vậy?"
Lưu Tuấn liếc nàng một cái: " Ta không giống ngươi, hô bằng kết hữu một sân người, cần địa phương lớn như thế để làm gì?"
Mộ Cửu bị sặc nước bọt, không dám lên tiếng nữa.
Vừa vặn, Thanh Sư trước đó vào thông báo đã trở về, đứng dẹp sang một bên mời vào, vì thế nàng ưỡn ngực, theo sau Lưu Tuấn vào trong.
Thanh Sư nhìn thấy A Phục đi cuối cùng, làm bằng đá mà run lên một hồi, A Phục dừng bước, nhe răng với chúng, sau đó lắc lắc cái mông mập, cũng đi vào trong.
Tiên phủ này mới thật là tiên phủ, hoàn toàn khác với tiên phủ của Lưu Tuấn chả có cái gì. Nơi đây ánh sáng nhu hòa, tĩnh mịch sang trọng, mỗi bước một cảnh, phong thái thanh bình, nghe kĩ còn thấy vẳng lại từ nơi xa là tiếng đàn thăm thẳm. Trên hành lang có đèn lồng, khi chiếu vào hoa cỏ liền lấp lánh như ánh sao, cũng thật giống như nước mắt của tình nhân vậy.
Thanh Sư dẫn họ đến một tiểu điện, sau màn tơ tung bay có bóng dáng một nam nhân mặc áo xanh.
Hắn hơi cúi đầu xuống đánh đàn, tiếng đàn chậm rãi, động tác của hắn cũng ung dung như tiếng đàn, đặc biệt là nhìn từ góc độ của Mộ Cửu, hàng lông mày của hắn đẹp như nam thần trong truyền thuyết, lông mi dài che đi toàn bộ mắt, sống mũi và cằm như những khối ngọc được chạm khắc mà thành. Hắn tuy không còn quá trẻ, nhưng khí chất trầm ổn và nội liễm lại khiến hắn càng trở nên có mị lực.
Quả nhiên Hồ Vương đối với Thanh Bình Tinh Quân này không phải là tán dương quá mức, nam tử như vậy, quả thật có thể xếp nhất nhì nhân giới rồi.
" Tới rồi à."
Mộ Cửu đang nhìn đến nhập thần, tiếng đàn dừng lại, Vũ Đức Chân Quân thản nhiên đứng dậy, chậm rãi bước tới. Bước chân của hắn nhẹ nhàng như bước trên mây, đi liền một mạch, nhiều thêm một chút thì là quá nhiều, nhưng ít đi một chút thì lại không đủ.
" Tài đánh đàn của Chân Quân ngày càng xuất thần nhập hóa, hạ quan quả thật đã nghe đến mê mẩn." Lưu Tuấn cười chắp tay.
Lưu Tuấn vốn cũng là một nam tử oai hùng tuấn mĩ, nhưng so với Vũ Đức Chân Quân quả thật như hoa loa kèn gặp thủy tiên.
" Quá khen." Vũ Đức Chân Quân cười đáp lễ, cũng không nói năng rườm rà, sau đó nhìn thấy Mộ Cửu và con tiểu Bạch Hồ đang ngồi bên chân nàng đang nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, " Đây quả là khách ít đến."
Lưu Tuấn nhìn A Phục đang dụi dụi đầu vào chân Mộ Cửu, giải thích: " Quách Mộ Cửu gần đây trong quá trình phá án phát hiện ra tiểu Bạch Hổ này có chút kì lạ, ví dụ như luôn thích chạy về phía Đông. Hạ quan đang muốn bái phỏng Tinh Quân, thượng nghị việc bố trí việc mà Vương Mẫu nương nương giao cho, bởi vậy tiện đường đến đây, cũng muốn hỏi thăm một chút xem Chân Quân có từng biết nhà ai thất lạc Bạch Hổ không..."
Đương nhiên sẽ không có ai thất lạc Bạch Hổ!
Theo lời dặn dò của Mộ Cửu trước khi đến, để phối hợp biểu diễn, A Phục còn theo lời Lưu Tuấn chớp mắt nhìn Vũ Đức Chân Quân, ánh mắt tha thiết mong chờ.
Vũ Đức Chân Quân đương nhiên không nghĩ đến rằng A Phục đã được Lục Áp ngầm mở linh trí, vừa nhìn, hắn liền không nhịn được cúi người bế A Phục lên, nhìn kĩ rồi nói: " Tuy ta chưởng quản Đông Phương, nhưng không hề nghe nói có nhà nào mất Bạch Hổ."
M2~*
" Không được."
Lục Áp nói: " Chức quan của nàng quá thấp, không vào được đó, hơn nữa, nếu vụ án này thực sự là do hắn gây ra, bởi chột dạ, có thể hắn sẽ bố trí rất nhiều tiên chướng trong phủ. Không thể đi như vậy trong bóng tối. Ta đã phong ấn linh lực bản thân, cũng không thể làm việc mà hoàn toàn không tạo ra dấu vết, còn ngươi..." Hắn nhìn về phía Hồ Vương, " Ngươi nặc danh mà đến, nếu bại lộ sợ rằng sẽ bị lợi dụng, vẫn nên ở lại đây."
Mộ Cửu nghe hắn nói tới đây, trầm ngâm một lúc liền nói: " Ta có biện pháp có thể làm được!"
...
Bóng đêm trùm xuống, hoa Tử Đằng và hoa đao đã biến thành những hình vẽ trên tường. Mộ Cửu mang theo A Phục, cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Nàng đi đến phủ của Lưu Tuấn bên trong Tây Thiên Môn.
Tiên hiệu của Lưu Tuấn là Quảng Võ Thiên Quân, vì thế phủ của hắn liền gọi là Quảng Võ Tiên phủ.
Tuy nhìn hai chữ "Thiên Quân" rất uy vũ, nhưng Tiên phủ của hắn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một tòa nhà vừa phải rất khiêm tốn.
Lưu Tuấn lúc này vừa từ nha môn trở về, đã cởi bỏ khôi giáp, pha trà, nhắm rượu trong sân giữa một rừng cánh hoa bay phơ phất. Đang chuẩn bị nước tắm để chăm sóc chính mình thật tốt, nào có biết còn chưa bắt đầu liền nghe thuộc hạ báo có Quách Mộ Cửu đến, khiến hắn còn một cái qυầи ɭóŧ đang cởi được một nửa, không biết là nên nốt cởi ra hay nên mặc vào.
Cuối cùng, vô cùng bất đắc dĩ, hắn lại tròng toàn bộ quần áo lên, hầm hừ bước ra sân.
" Muộn rồi, tìm ta có chuyện gì?" Hắn tức giận trừng nàng nã pháo.
Mộ Cửu làm việc với hắn đã lâu, cũng học được mấy phần công phu quan sát sắc mặt cử chỉ, thấy thế liền lập tức bưng chén trà lạnh đưa cho hắn, còn chân chó cầm cái thìa gạt những cánh hoa rơi trong chén đi: " Ta tìm ra một kẻ tình nghi rất lớn."
" Nhanh như vậy?" Tin tức này cuối cùng cũng coi như có thể khiến người ta nghe mà thoải mái, Lưu Tuấn dứt khoát ngồi xuống hẳn hoi, nhận trà từ tay nàng, " Là ai?"
Từ khi lập án đến nay tổng cộng còn chưa tới một tháng, nàng đã có mục tiêu, xem ra là có cố gắng.
" Vũ Đức Chân Quân của Hoàng Anh vệ."
Lưu Tuấn đúng như dự đoán của nàng mà sững sờ một chút.
Mộ Cửu liền nói những dây tơ nhện mà nàng đã có trong tay cho hắn, đương nhiên trong quá trình đã lược bỏ Lục Áp và Hồ Vương, sau đó nói: " Hiện tại ta nghĩ rằng, Vũ Đức Chân Quân bởi khoản nợ tình kiếp trước mà không buông tha cho Xiển giáo, chỉ là không biết người kia là ai. Đại nhân sống trên Thiên Đình đã lâu, không biết đã nghe qua chuyện này chưa?"
" Vũ Đức Chân Quân?"
Trên mặt Lưu Tuần đầy nghi hoặc, một lúc sau mới hoàn hồn, thấy A Phục đang ngồi xổm dưới đất, mong chờ nhìn vào con gà quay trên bàn liền tiện tay đưa cho nó, sau đó nói: " Khi chuyện này xảy ra ta vẫn chưa lên Thiên Đình, nhưng cũng có nghe qua. Lúc đó đúng là không ai biết phu quân của nữ tử kia là ai, nói chung nếu như không phải phát sinh chuyện hắn và nữ tử đó trước sau nhảy xuống Tru Tiên Đài thì người ngoài cũng không để ý tới."
Quả nhiên hắn cũng không biết.
Mộ Cửu càng thêm chắc chắc ý nghĩ trong lòng, nói: " Đã như vậy, đại nhân sau khi dùng xong cơm có thể mang ta đến quý phủ của Vũ Đức Chân Quân bái phỏng hay không?"
Lưu Tuấn nhìn sắc trời, bực bội: " Ăn cơm cái gì nữa? Đi đã rồi nói."
Nói xong, hắn đứng lên, đi về phía hành lang.
Mộ Cửu nhanh chóng bế A Phục, cũng đi theo.
Mang A Phục theo hoàn toàn chỉ để làm tăng độ khả thi của việc gặp Vũ Đức Chân Quân, dù sao nó là Thần Thú, có lợi cho việc tăng bức cách, hoàn toàn không phải vì có tác dụng thực tế gì.
Vũ Đức Tiên phủ nằm bên trong Đông Thiên Môn, cách Quảng Võ Tiên phủ nửa tòa thành, có điều đây không phải vấn đề, Lưu Tuấn biến ra một cụm tường vân, mang theo nàng đến một tòa tiên phủ nguy nga hùng vĩ.
Khi Lưu Tuấn đang gõ cửa, Mộ Cửu nhân cơ hội đánh giá bên ngoài tòa tiên phủ này. Đây là kiểu kiến trúc dành cho quan nhị phẩm, nhìn qua có khoảng hai, ba dặm tường vây, bên trong tường lại có tường, tầng tầng lớp lớp không thấy rõ được bao nhiêu lớp. Trước cửa có một đôi Thanh Sư, vậy mà lại là vật sống, sau khi mở cổng, chúng ngậm bài tử của Lưu Tuấn, một trong hai con sau đó liền bước vào trong để thông báo.
Mộ Cửu hỏi: " Đại nhân dù sao cũng là quan tam phẩm, tại sao tiên phủ lại uy vũ kém xa như vậy?"
Lưu Tuấn liếc nàng một cái: " Ta không giống ngươi, hô bằng kết hữu một sân người, cần địa phương lớn như thế để làm gì?"
Mộ Cửu bị sặc nước bọt, không dám lên tiếng nữa.
Vừa vặn, Thanh Sư trước đó vào thông báo đã trở về, đứng dẹp sang một bên mời vào, vì thế nàng ưỡn ngực, theo sau Lưu Tuấn vào trong.
Thanh Sư nhìn thấy A Phục đi cuối cùng, làm bằng đá mà run lên một hồi, A Phục dừng bước, nhe răng với chúng, sau đó lắc lắc cái mông mập, cũng đi vào trong.
Tiên phủ này mới thật là tiên phủ, hoàn toàn khác với tiên phủ của Lưu Tuấn chả có cái gì. Nơi đây ánh sáng nhu hòa, tĩnh mịch sang trọng, mỗi bước một cảnh, phong thái thanh bình, nghe kĩ còn thấy vẳng lại từ nơi xa là tiếng đàn thăm thẳm. Trên hành lang có đèn lồng, khi chiếu vào hoa cỏ liền lấp lánh như ánh sao, cũng thật giống như nước mắt của tình nhân vậy.
Thanh Sư dẫn họ đến một tiểu điện, sau màn tơ tung bay có bóng dáng một nam nhân mặc áo xanh.
Hắn hơi cúi đầu xuống đánh đàn, tiếng đàn chậm rãi, động tác của hắn cũng ung dung như tiếng đàn, đặc biệt là nhìn từ góc độ của Mộ Cửu, hàng lông mày của hắn đẹp như nam thần trong truyền thuyết, lông mi dài che đi toàn bộ mắt, sống mũi và cằm như những khối ngọc được chạm khắc mà thành. Hắn tuy không còn quá trẻ, nhưng khí chất trầm ổn và nội liễm lại khiến hắn càng trở nên có mị lực.
Quả nhiên Hồ Vương đối với Thanh Bình Tinh Quân này không phải là tán dương quá mức, nam tử như vậy, quả thật có thể xếp nhất nhì nhân giới rồi.
" Tới rồi à."
Mộ Cửu đang nhìn đến nhập thần, tiếng đàn dừng lại, Vũ Đức Chân Quân thản nhiên đứng dậy, chậm rãi bước tới. Bước chân của hắn nhẹ nhàng như bước trên mây, đi liền một mạch, nhiều thêm một chút thì là quá nhiều, nhưng ít đi một chút thì lại không đủ.
" Tài đánh đàn của Chân Quân ngày càng xuất thần nhập hóa, hạ quan quả thật đã nghe đến mê mẩn." Lưu Tuấn cười chắp tay.
Lưu Tuấn vốn cũng là một nam tử oai hùng tuấn mĩ, nhưng so với Vũ Đức Chân Quân quả thật như hoa loa kèn gặp thủy tiên.
" Quá khen." Vũ Đức Chân Quân cười đáp lễ, cũng không nói năng rườm rà, sau đó nhìn thấy Mộ Cửu và con tiểu Bạch Hồ đang ngồi bên chân nàng đang nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, " Đây quả là khách ít đến."
Lưu Tuấn nhìn A Phục đang dụi dụi đầu vào chân Mộ Cửu, giải thích: " Quách Mộ Cửu gần đây trong quá trình phá án phát hiện ra tiểu Bạch Hổ này có chút kì lạ, ví dụ như luôn thích chạy về phía Đông. Hạ quan đang muốn bái phỏng Tinh Quân, thượng nghị việc bố trí việc mà Vương Mẫu nương nương giao cho, bởi vậy tiện đường đến đây, cũng muốn hỏi thăm một chút xem Chân Quân có từng biết nhà ai thất lạc Bạch Hổ không..."
Đương nhiên sẽ không có ai thất lạc Bạch Hổ!
Theo lời dặn dò của Mộ Cửu trước khi đến, để phối hợp biểu diễn, A Phục còn theo lời Lưu Tuấn chớp mắt nhìn Vũ Đức Chân Quân, ánh mắt tha thiết mong chờ.
Vũ Đức Chân Quân đương nhiên không nghĩ đến rằng A Phục đã được Lục Áp ngầm mở linh trí, vừa nhìn, hắn liền không nhịn được cúi người bế A Phục lên, nhìn kĩ rồi nói: " Tuy ta chưởng quản Đông Phương, nhưng không hề nghe nói có nhà nào mất Bạch Hổ."
M2~*
Bình luận facebook