Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180: - Có việc muốn nhờ
Thế nhưng, nàng ôm tiểu hồ ly một chút, lần thứ ba cảnh giác nhìn Hồ Vương: " Ngươi có mục đích gì?"
Có người cha nào rảnh rỗi lại đem con trai mình biến thành sủng vật của người ta không?
Lão hồ ly này khẳng định có tính toán!
" Cô nương biết rõ ta là thủ hạ của gia gia, làm sao có khả năng có mục đích không tốt đối với cô nương?"
Hồ Vương nghe vậy liền vội tỏ rõ thái độ.
Mộ Cửu nghĩ tới nghĩ lui, lão quả thực không cần làm thế, nhưng dáng dấp hắn vẫn rất khả nghi a! Nàng liền nói: " Vậy ngươi dốc hết sức lấy lòng ta để làm gì?"
Hồ Vương oanh liệt đáp: " Thật không có gì."
Mộ Cửu cũng không giục lão, đem tiểu hồ ly trả về.
Hồ Vương thấy thế, không thể làm gì khác hơn là tự mình nói tiếp: " Là có một việc nhỏ như thế này... Ta muốn nhờ cô nương hỗ trợ, mời vị gia gia kia đồng ý thu tiểu tứ nhi của ta làm đồ đệ."
Thu đồ đệ? Mộ Cửu ngẩn người, việc thu đồ đệ này sao lại tìm đến nàng?
Nàng duỗi tay sờ tai tiểu hồ ly, nghiêm túc nói: " Việc này ta không làm được. Quan hệ giữa ta và hắn còn không thân cần bằng ngươi và hắn đâu, sao có thể đi làm thuyết khách?"
Lão quá coi trọng nàng đi? Nhiều năm như vậy, hắn đến một đồ đệ cũng không thu, hiện tại lại muốn nàng bảo hắn thu đồ đệ?
Thực sự là khôi hài.
" Cô nương đừng nói lời khách khí như thế." Hồ Vương nói, " Tuy thời gian ta theo gia gia có nhiều hơn ngươi, nhưng hắn không có tâm với ta như với ngươi! Người với người, cũng phải nói đến duyên phận không phải sao? Ngươi xem, nhìn dáng dấp của ta, hắn đến nói cũng không muốn cùng ta nhiều lời, nếu ta đề xuất việc này, hắn không thể có phản ứng phải không?"
Mộ Cửu cười một tiếng nhìn hắn: " Vậy sao ngươi lại nhờ ta? Ngươi cảm thấy, ta nói ra hắn sẽ đáp ứng sao?"
" Được hay không, ngươi đi thử một lần không phải sẽ biết sao?" Hồ Vương đưa tay vuốt lông tiểu hồ ly, " Ngươi nhìn xem, tiểu tứ nhi của ta một thân lông vàng, vô cùng hiếm có, lão tổ tông của ta còn nói rằng mấy đời mới có được một người như nó, tương lai nhất định có thể sánh vai cùng Bạch Hồ Đại Bàng. Nếu nó học được chút bản lĩnh, trong tương lai không phải sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho ngươi sao."
Mộ Cửu nhìn tiểu hồ ly, quả là có chút động tâm, thế nhưng lời lão nói sao lại nghe kì lạ thế nhỉ?
Đồ đệ là Lục Áp thu, liên quan gì đến việc làm phụ tá đắc lực cho nàng?
Cái tên này đầu bị kẹp cửa sao!
Nàng bĩu môi: " Ngươi đã nói hắn sẽ không đồng ý, vậy ta càng không cần phải nói rồi. Tại sao ta phải đi lên cái đinh này?"
Tuy nàng yêu thích tiểu hồ ly, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ đi miễn cưỡng Lục Áp làm chuyện mà hắn không biết. Nhiều năm như vậy hắn không có đồ đệ, không chừng là bởi có phương diện nào đó khó nói cũng nên.
" Thật ra không phải là hắn không đồng ý..." Hồ Vương cũng không nghĩ tới nàng lại khó thuyết phục như thế, liền thay đổi sách lược, " Thật ra hắn cũng không hề không đáp ứng. Ngươi còn nhớ, khi ở Thanh Khâu, ta đã kéo hắn vào buồng nói chuyện sao? Lần đó chính là để nói đến chuyện này. Thế nhưng gia gia có điều kiện... Hắn bảo ta đi làm một chuyện, sau khi hoàn thành liền đồng ý nhận.
Lúc đó ta không nghĩ tới việc này lại khó như vậy, ngây thơ đồng ý, kết quả là... Ai, tiểu tứ nhi chúng ta tuy rằng giờ đã bình yên vô sự, nhưng nó không có một chút từng trải nào, ta muốn tìm cho nó một sư phụ tốt. Nếu cô nương có thể giúp ta, vậy chính là ân nhân của Mộ Dung Hiển ta rồi!"
Mộ Cửu nhìn lão nói tới nước bọt tung tóe, tò mò hỏi: " Hắn bảo ngươi làm gì?"
Hồ Vương hơi ngừng lại, đáp: " Một việc riêng."
Mộ Cửu nghi ngờ nhìn lão: " Ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy ta sẽ làm được?"
" Chỉ bằng cái này." Hồ Vương chỉ vào vòng tay Tử Kim trên cổ tay nàng, " Vòng tay này là do Huyền Minh khí biến thành, ngươi có biết, dùng khí để tạo ra vòng tay này cần bao nhiêu năm tu vi không? Chỉ sợ mười đời ngươi cũng không làm được. Thế nhưng hắn lại hóa ra chiếc vòng tay này cho ngươi, ngươi cũng coi như là người duy nhất. Hắn đối như vậy với cô nương, chẳng lẽ sẽ không để ý đến ý nguyện của ngươi sao? Lão phu là người từng trải, quá hiểu tâm ý của hắn!"
Mộ Cửu vuốt ve chiếc vòng tay, gương mặt đỏ rực như quả táo trong mâm.
Nàng trừng mắt nhìn lão, sau đó ngẩn người.
Hồ Vương ngược lại cũng không nói nhiều, chỉ tiến thêm một bước khuyên nhủ: " Coi như không nói đến chuyện này, chỉ nói đến chuyện, bốn vị trên trời kia, chỉ có một mình hắn không thu đồ đệ, cô nương lẽ nào lại nhẫn tâm để thân tu vi mênh mông vô biên của hắn mất đi truyền thừa? Để chăm sóc hắn, cô nương thay lão phu đưa ra yêu cầu này đi, cũng không tổn thất gì phải không?"
Mộ Cửu bị lão nói đến động tâm.
Tâm tư của nàng với Lục Áp vốn loạn tùng phèo, lão nói như vậy, nàng liền cảm giác mình mang tội ác ngập trời.
Lục Áp đã sống mấy trăm vạn tuổi, già hơn lão hồ ly trước mặt này nhiều, vạn nhất... vạn nhất tương lai không kết hôn, thời gian còn lại chắc sẽ cô độc nhiều lắm? Không nói tới chuyện này, chỉ nói, nàng được nhiều chỗ tốt từ hắn như vậy, cũng nên thay hắn lo lắng một chút. Bằng không, trong tương lai khi thọ nguyên nàng hết cũng gọi là chết không nhắm mắt đúng không?
Quên đi, hỏi một chút cũng không thiếu khối thịt nào.
Nàng đưa tay vuốt tiểu hồ ly vài cái, nói: " Việc này ta phải suy nghĩ thêm một chút, Hồ Vương hãy quay về chờ tin đi."
Hồ Vương lập tức đứng dậy: " Vậy ta sẽ chờ tin vui của cô nương." Nói xong liền hùng hục chạy ra ngoài.
Mộ Cửu ngồi ngẩn ra nhìn chiếc vòng tay, chỉ cảm thấy trước mặt đều là Lục Áp, hắn lạnh nhạt hờ hững, hắn thiệt xán liên hoa, hắn bất đắc dĩ khi cứu nàng ở Bắc Di, hắn cùng nàng xông vào đầm rồng hang hổ ở Thanh Khâu, còn có hắn lập tức theo nàng đến Băng Hồ để bảo vệ nàng...
Những thứ này đúng là đã làm nàng động tâm, nhưng vẫn còn có một số thứ không quan hệ đến ân nghĩa, ví như ánh mắt của hắn thường sẽ vô tình hay hữu ý thổ lộ tâm tình... Những điều đó trong lơ đãng liền kíƈɦ ŧɦíƈɦ tình cảm của nàng.
Nhưng có tác dụng gì đâu?
Nàng căn bản không biết mình có thể sống được bao lâu.
Nhưng nàng vẫn cực kì xoắn xuýt, nếu đời này nàng vĩnh viễn không thể thành tiên, nàng cũng không bỏ được hắn. Vì thế, đương nhiên nàng không hi vọng hắn cô đơn, có thể thu đồ đệ, đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt.
Nàng hơi buồn bức, mở cửa sổ ra nhìn về phía đối diện. Cửa phòng đối diện đang hé mở, hắn hẳn đang ở trong phòng.
Nàng liền đứng lên, khi đi tới cửa lại vòng lại, bưng mâm táo trên bàn lên rồi ra ngoài, đi về phía Đông.
Lục Áp đang rảnh rỗi vẽ tranh, trên bàn đặt một bảng màu vẽ.
Mộ Cửu đi tới, hắn cũng không ngẩng đầu, chấm một chút màu đỏ rồi vẽ lên mi tâm nàng một đóa hoa mai, vừa vẽ vừa nói: " Đã trễ thế rồi còn đến tìm ta, không ngủ được sao?"
Mộ Cửu không dám lộn xộn, liền ổn định đầu mặc cho hắn hồ đồ, nói: " Vẫn còn sớm mà. Ta không biết ngươi có thích ăn táo không, liền mang cho ngươi một chút." Nói xong, nàng không chút biến sắc nhìn hắn, thấy hắn đang rũ mắt, đôi mắt bị hàng mi dày chê khuất, sống mũi cao thẳng, càng lộ ra ngũ quan tuấn mỹ.
Có người cha nào rảnh rỗi lại đem con trai mình biến thành sủng vật của người ta không?
Lão hồ ly này khẳng định có tính toán!
" Cô nương biết rõ ta là thủ hạ của gia gia, làm sao có khả năng có mục đích không tốt đối với cô nương?"
Hồ Vương nghe vậy liền vội tỏ rõ thái độ.
Mộ Cửu nghĩ tới nghĩ lui, lão quả thực không cần làm thế, nhưng dáng dấp hắn vẫn rất khả nghi a! Nàng liền nói: " Vậy ngươi dốc hết sức lấy lòng ta để làm gì?"
Hồ Vương oanh liệt đáp: " Thật không có gì."
Mộ Cửu cũng không giục lão, đem tiểu hồ ly trả về.
Hồ Vương thấy thế, không thể làm gì khác hơn là tự mình nói tiếp: " Là có một việc nhỏ như thế này... Ta muốn nhờ cô nương hỗ trợ, mời vị gia gia kia đồng ý thu tiểu tứ nhi của ta làm đồ đệ."
Thu đồ đệ? Mộ Cửu ngẩn người, việc thu đồ đệ này sao lại tìm đến nàng?
Nàng duỗi tay sờ tai tiểu hồ ly, nghiêm túc nói: " Việc này ta không làm được. Quan hệ giữa ta và hắn còn không thân cần bằng ngươi và hắn đâu, sao có thể đi làm thuyết khách?"
Lão quá coi trọng nàng đi? Nhiều năm như vậy, hắn đến một đồ đệ cũng không thu, hiện tại lại muốn nàng bảo hắn thu đồ đệ?
Thực sự là khôi hài.
" Cô nương đừng nói lời khách khí như thế." Hồ Vương nói, " Tuy thời gian ta theo gia gia có nhiều hơn ngươi, nhưng hắn không có tâm với ta như với ngươi! Người với người, cũng phải nói đến duyên phận không phải sao? Ngươi xem, nhìn dáng dấp của ta, hắn đến nói cũng không muốn cùng ta nhiều lời, nếu ta đề xuất việc này, hắn không thể có phản ứng phải không?"
Mộ Cửu cười một tiếng nhìn hắn: " Vậy sao ngươi lại nhờ ta? Ngươi cảm thấy, ta nói ra hắn sẽ đáp ứng sao?"
" Được hay không, ngươi đi thử một lần không phải sẽ biết sao?" Hồ Vương đưa tay vuốt lông tiểu hồ ly, " Ngươi nhìn xem, tiểu tứ nhi của ta một thân lông vàng, vô cùng hiếm có, lão tổ tông của ta còn nói rằng mấy đời mới có được một người như nó, tương lai nhất định có thể sánh vai cùng Bạch Hồ Đại Bàng. Nếu nó học được chút bản lĩnh, trong tương lai không phải sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho ngươi sao."
Mộ Cửu nhìn tiểu hồ ly, quả là có chút động tâm, thế nhưng lời lão nói sao lại nghe kì lạ thế nhỉ?
Đồ đệ là Lục Áp thu, liên quan gì đến việc làm phụ tá đắc lực cho nàng?
Cái tên này đầu bị kẹp cửa sao!
Nàng bĩu môi: " Ngươi đã nói hắn sẽ không đồng ý, vậy ta càng không cần phải nói rồi. Tại sao ta phải đi lên cái đinh này?"
Tuy nàng yêu thích tiểu hồ ly, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ đi miễn cưỡng Lục Áp làm chuyện mà hắn không biết. Nhiều năm như vậy hắn không có đồ đệ, không chừng là bởi có phương diện nào đó khó nói cũng nên.
" Thật ra không phải là hắn không đồng ý..." Hồ Vương cũng không nghĩ tới nàng lại khó thuyết phục như thế, liền thay đổi sách lược, " Thật ra hắn cũng không hề không đáp ứng. Ngươi còn nhớ, khi ở Thanh Khâu, ta đã kéo hắn vào buồng nói chuyện sao? Lần đó chính là để nói đến chuyện này. Thế nhưng gia gia có điều kiện... Hắn bảo ta đi làm một chuyện, sau khi hoàn thành liền đồng ý nhận.
Lúc đó ta không nghĩ tới việc này lại khó như vậy, ngây thơ đồng ý, kết quả là... Ai, tiểu tứ nhi chúng ta tuy rằng giờ đã bình yên vô sự, nhưng nó không có một chút từng trải nào, ta muốn tìm cho nó một sư phụ tốt. Nếu cô nương có thể giúp ta, vậy chính là ân nhân của Mộ Dung Hiển ta rồi!"
Mộ Cửu nhìn lão nói tới nước bọt tung tóe, tò mò hỏi: " Hắn bảo ngươi làm gì?"
Hồ Vương hơi ngừng lại, đáp: " Một việc riêng."
Mộ Cửu nghi ngờ nhìn lão: " Ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy ta sẽ làm được?"
" Chỉ bằng cái này." Hồ Vương chỉ vào vòng tay Tử Kim trên cổ tay nàng, " Vòng tay này là do Huyền Minh khí biến thành, ngươi có biết, dùng khí để tạo ra vòng tay này cần bao nhiêu năm tu vi không? Chỉ sợ mười đời ngươi cũng không làm được. Thế nhưng hắn lại hóa ra chiếc vòng tay này cho ngươi, ngươi cũng coi như là người duy nhất. Hắn đối như vậy với cô nương, chẳng lẽ sẽ không để ý đến ý nguyện của ngươi sao? Lão phu là người từng trải, quá hiểu tâm ý của hắn!"
Mộ Cửu vuốt ve chiếc vòng tay, gương mặt đỏ rực như quả táo trong mâm.
Nàng trừng mắt nhìn lão, sau đó ngẩn người.
Hồ Vương ngược lại cũng không nói nhiều, chỉ tiến thêm một bước khuyên nhủ: " Coi như không nói đến chuyện này, chỉ nói đến chuyện, bốn vị trên trời kia, chỉ có một mình hắn không thu đồ đệ, cô nương lẽ nào lại nhẫn tâm để thân tu vi mênh mông vô biên của hắn mất đi truyền thừa? Để chăm sóc hắn, cô nương thay lão phu đưa ra yêu cầu này đi, cũng không tổn thất gì phải không?"
Mộ Cửu bị lão nói đến động tâm.
Tâm tư của nàng với Lục Áp vốn loạn tùng phèo, lão nói như vậy, nàng liền cảm giác mình mang tội ác ngập trời.
Lục Áp đã sống mấy trăm vạn tuổi, già hơn lão hồ ly trước mặt này nhiều, vạn nhất... vạn nhất tương lai không kết hôn, thời gian còn lại chắc sẽ cô độc nhiều lắm? Không nói tới chuyện này, chỉ nói, nàng được nhiều chỗ tốt từ hắn như vậy, cũng nên thay hắn lo lắng một chút. Bằng không, trong tương lai khi thọ nguyên nàng hết cũng gọi là chết không nhắm mắt đúng không?
Quên đi, hỏi một chút cũng không thiếu khối thịt nào.
Nàng đưa tay vuốt tiểu hồ ly vài cái, nói: " Việc này ta phải suy nghĩ thêm một chút, Hồ Vương hãy quay về chờ tin đi."
Hồ Vương lập tức đứng dậy: " Vậy ta sẽ chờ tin vui của cô nương." Nói xong liền hùng hục chạy ra ngoài.
Mộ Cửu ngồi ngẩn ra nhìn chiếc vòng tay, chỉ cảm thấy trước mặt đều là Lục Áp, hắn lạnh nhạt hờ hững, hắn thiệt xán liên hoa, hắn bất đắc dĩ khi cứu nàng ở Bắc Di, hắn cùng nàng xông vào đầm rồng hang hổ ở Thanh Khâu, còn có hắn lập tức theo nàng đến Băng Hồ để bảo vệ nàng...
Những thứ này đúng là đã làm nàng động tâm, nhưng vẫn còn có một số thứ không quan hệ đến ân nghĩa, ví như ánh mắt của hắn thường sẽ vô tình hay hữu ý thổ lộ tâm tình... Những điều đó trong lơ đãng liền kíƈɦ ŧɦíƈɦ tình cảm của nàng.
Nhưng có tác dụng gì đâu?
Nàng căn bản không biết mình có thể sống được bao lâu.
Nhưng nàng vẫn cực kì xoắn xuýt, nếu đời này nàng vĩnh viễn không thể thành tiên, nàng cũng không bỏ được hắn. Vì thế, đương nhiên nàng không hi vọng hắn cô đơn, có thể thu đồ đệ, đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt.
Nàng hơi buồn bức, mở cửa sổ ra nhìn về phía đối diện. Cửa phòng đối diện đang hé mở, hắn hẳn đang ở trong phòng.
Nàng liền đứng lên, khi đi tới cửa lại vòng lại, bưng mâm táo trên bàn lên rồi ra ngoài, đi về phía Đông.
Lục Áp đang rảnh rỗi vẽ tranh, trên bàn đặt một bảng màu vẽ.
Mộ Cửu đi tới, hắn cũng không ngẩng đầu, chấm một chút màu đỏ rồi vẽ lên mi tâm nàng một đóa hoa mai, vừa vẽ vừa nói: " Đã trễ thế rồi còn đến tìm ta, không ngủ được sao?"
Mộ Cửu không dám lộn xộn, liền ổn định đầu mặc cho hắn hồ đồ, nói: " Vẫn còn sớm mà. Ta không biết ngươi có thích ăn táo không, liền mang cho ngươi một chút." Nói xong, nàng không chút biến sắc nhìn hắn, thấy hắn đang rũ mắt, đôi mắt bị hàng mi dày chê khuất, sống mũi cao thẳng, càng lộ ra ngũ quan tuấn mỹ.
Bình luận facebook