Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181: - Sinh đứa bé
" Đẹp không?" Hắn bỗng nhiên hỏi.
Tay nàng run lên, cái mâm trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
" ... Cũng được."
" Đẹp thì tốt rồi, nàng ngắm ta lâu như vậy, thật không biết là đẹp đến cỡ nào?" Lục Áp cúi đầu cầm bút, khóe miệng chầm chậm hiện ra một nụ cười bỡn cợt.
Mộ Cửu quẫn bách, thật không biết xấu hổ! Nàng chỉ thuận miệng khen hắn một câu, hắn liền nhận toàn bộ.
Nàng liền đặt mâm xuống, vừa làm xong liền bị vấp vào chân Lục Áp, cái tên này! Lục Áp thừa dịp nàng đứng không vững, lấy ra một chiếc khăn lựa màu trắng, ấn ấn lên mi tâm nàng, lập tức một đóa hoa mai liền hiện lên trên khăn lụa: " Tìm ta có chuyện gì sao?" Hắn hỏi, cúi đầu cất khăn vào tay áo.
Mộ Cửu hắng giọng, đem nhịp tim mất khống chế ổn định lại rồi mới lên tiếng: " Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có hứng thú thu đồ đệ hay không?"
Lục Áp lập tức liếc mắt về phía tiền viện: " Lão hồ ly kia bảo nàng đến hỏi?"
" Không phải." Mộ Cửu giải thích, " Là ta cảm thấy tiểu hồ ly rất đáng yêu. Ngươi xem, A Phục hàng ngày đều buồn bực chán nản đến hất tung cả phòng, nếu có thể có một tiểu gia hỏa chơi đùa với nó thì chắc nó sẽ không ầm ĩ như thế nữa. Nếu ngươi không phản đối, vậy liền để họ đưa tiểu hồ ly tới đây đi, như vậy tương lai ngươi cũng sẽ có một..."
Có một cái gì, nàng cũng không nói được.
Vốn nàng định thuận miệng nói "có một chỗ dựa", sau đó liền nghĩ, hắn đã sống lâu đến như vậy, còn cần phải dựa vào ai?
Nhưng Lục Áp không có ý định buông tha, đôi mắt đen huyền cúi đầu nhìn nàng: " Có một cái gì?"
" Không có gì, ta chỉ là nhất thời nhanh miệng." Nàng gãi đầu, nói.
Lục Áp nhìn nàng một chút, sau đó ngồi xuống. Nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, hắn bỗng nhiên thở dài.
Mộ Cửu cực kì hiếm khi thấy hắn như vậy, thấy thế vội hỏi: " Ngươi có tâm sự?"
Hắn chắp tay vào nhau, dựa vào ghế dựa: " Thật ra ta cũng rất khổ sở. Ta ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết, cũng không biết có huynh đệ tỷ muội gì không, mặc dù có mấy sư huynh sư tử, nhưng một người chẳng biết đã đi đâu, một người chỉ thích chăm sóc vườn rau của hắn, còn có một người, mặc dù có hơi tốt một chút nhưng lại có cả cung sủng vật cần phải chăm sóc. Chỉ có ta, một mình bảo vệ Thanh Huyền Cung, khi sinh bệnh cũng không có người nào biết."
Lại nữa rồi...
Mộ Cửu không nói gì. Cho rằng nàng chưa từng thấy hắn làm đại gia trong Thanh Huyền Cung sao? Còn sinh bệnh cũng không có người biết, tại sao ngươi không nói luôn là ngươi đến cái ăn cái mặc cũng có vấn đề đi? Nếu như thế được coi là khổ sở, vậy những người phải hai tay dốc sức làm lụng vất vả như nàng thì được coi là gì?
Mộ Cửu mặc kệ hắn, không thèm hé răng.
Nhưng hắn lại tiếp tục nói: " Vì thế, đối với việc thu đồ đệ, ta cảm thấy không bằng sinh một đứa bé thì hơn."
Mộ Cửu suýt nữa sặc nước mà chết!
... Đứa bé?!
Lão nhân gia ngươi không sốt chứ? Hắn đã làm một kẻ độc thân mấy trăm vạn năm, hiện tại đột nhiên lại muốn có con?
Nàng cố gắng không đỏ mặt: " Vậy ngươi tìm được mẹ của nó chưa?"
" Tìm được rồi." Lục Áp ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn rơi xuống mặt nàng, " Hiện tại chỉ cần nàng ấy gật đầu một cái nữa thôi."
Mộ Cửu cảm giác như mình đang chết đuối, có chút thở không thông.
Mẹ kiếp... Một mình hắn cũng đã đủ để đi đùa chết người ta rồi nhé!
Nàng với hắn một nửa điểm quan hệ cũng không có, hắn lại còn nghĩ đến chuyện sinh con! Tư duy của đại thần đều thay đổi nhanh như hắn sao?
Nàng quyết định đem đề tài kéo trở về.
" Vậy, chuyện thu tiểu hồ ly, ngươi đồng ý hay không đồng ý đây?"
" Nàng bảo tự hắn đến nói với ta." Hắn cầm quả táo lên ăn.
" Không phải ta cũng đã nói rồi sao?" Mộ Cửu đỏ mặt, đẩy mâm táo cho hắn, " Ngươi có thể dạy A Phục, vậy thuận tiện dạy thêm một người cũng được chứ?"
" Ta có điều kiện." Lục Áp nói, " Chuyện lão hồ ly đáp ứng ta, hắn không làm được, ta cũng không thể thu! Trừ khi..." Nói tới đây, hắn liền nhìn vào mắt nàng, ánh mắt như muốn đào một lớp da của nàng lên.
Mộ Cửu sởn tóc gáy, lưng thẳng tắp: " Trừ khi thế nào?"
" Trừ khi nàng đồng ý sinh con cho ta."
Mộ Cửu cầm lấy cái mâm, bực bội ném vào người hắn.
Nàng nên biết mồm chó không nói được ngà voi, sĩ khả sát bất khả nhục, không nói với hắn nữa!
Nàng trừng mắt nhìn hắn, quay người đi ra khỏi cửa.
Lục Áp đen mặt kéo nàng về, thuận thế giam nàng trên mặt bàn: " Nàng vừa làm gì?"
Mộ Cửu cơ hồ ngửa ra sau đúng 90 độ, nhìn thân thể đang giam chặt nàng chỉ cách nàng có hơn một chỉ liền lập tức bối rối!
Lục Áp xưa nay chưa bị ai đối xử như thế, bị cái mâm đập vào người khiến hắn nổi lên mấy phần tức giận. Hơn nữa, nàng từ đầu đến cuối lại như một con rùa rụt đầu, chậm chạp không chịu đáp lại, hắn liền quyết định hôm nay phải giáo huấn nàng thật tốt! Thế nhưng, hắn nhìn dáng vẻ của nàng liền cảm thấy như đang đạp chân vào vũng bùn, không biết nên tiến hay nên lùi!
... Vốn hắn cho rằng nàng rất gầy, trên người không có mấy lạng thịt, nhưng tư thế ngã ngửa trên bàn hiện giờ lại khiến bộ ngực trùng điệp của nàng hiện lên rõ mồn một, bên dưới xương quai xanh là một mảng da thịt trắng nõn mềm mại, nhìn lên phía trên là chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo chưa từng thấy, đừng nói gì đến đôi môi đỏ hồng như hoa anh đào...
Tim Lục Áp đột nhiên đập lỡ hai nhịp.
Hắn thật sự không ngờ nàng cũng có một mặt quyến rũ chết người như vậy.
Nàng hiện giờ còn gì là một nha đầu ngốc nữa, rõ ràng nàng là một tiểu yêu tinh câu hồn!
Hắn không nhịn được, muốn cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng.
Mộ Cửu giống như chuẩn bị nổ tung!
Mụ nội nó, hắn là một đại thần!
Hắn nên đối với loại tiểu trong suốt như nàng lộ ra vẻ khinh bỉ, xem thường, duy trì hình tường cao quý lãnh diễm của hắn a!
Hắn chỉ bị nàng đập một cái, vậy mà lại đẩy ngã nàng?!
Lại còn muốn... còn muốn... nhìn dáng dấp kia của hắn, xem ra chính là muốn không biết xấu hổ mà hôn nàng a!
Thế nhưng nàng nín thở cả nửa ngày, cuối cùng Lục Áp lại không chạm xuống.
Hắn không chỉ không chạm, ngay cả thân thể cũng dừng lại.
Vốn hắn đã cảm thấy chuyện này xảy ra chỉ là vấn đề sớm hay muộn, thế nhưng trong tình huống như thế này... Hắn không hi vọng qua loa như vậy, không hi vọng nàng sẽ cho rằng hắn là một kẻ tùy tiện không có nguyên tắc. Nàng hiện tại ngay cả chút lòng tin đối với hắn cũng đều không có, muốn thân cận với nàng, ít nhất phải đợi đến khi nàng cam tâm tình nguyện tiếp nhận hắn.
Môi của hắn lướt qua gò má nàng, sau đó rất nhanh đứng thẳng dậy.
Ngay sau đó, Mộ Cửu cũng bị hắn kéo lên. Sau đó, hắn như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống, bưng chén lên uống trà.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập.
Mùi thuốc súng trong phòng cũng đột nhiên tuyên bố giải trừ.
Mộ Cửu như cái cọc gỗ đứng ngây ngốc ở đó, còn có chút không rõ ràng vừa rồi là hiện thực hay là ảo giác.
Tình cảnh đó... Đến giờ nàng mới phát hiện ra mình có chút sức sống.
" Nàng giật mình sao?" Hắn dựa người vào bàn, như cười mà không phải cười nhìn nàng.
" A..."
Đầu óc Mộ Cửu vẫn hỗn loạn tưng bừng, thế nhưng gương mặt vừa hồi phục lại trong nháy mắt lại đỏ lên như gan lợn.
Con bà nó, nàng kém chút nữa liền bị hắn trêu đến phát ngất rồi...
Tay nàng run lên, cái mâm trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
" ... Cũng được."
" Đẹp thì tốt rồi, nàng ngắm ta lâu như vậy, thật không biết là đẹp đến cỡ nào?" Lục Áp cúi đầu cầm bút, khóe miệng chầm chậm hiện ra một nụ cười bỡn cợt.
Mộ Cửu quẫn bách, thật không biết xấu hổ! Nàng chỉ thuận miệng khen hắn một câu, hắn liền nhận toàn bộ.
Nàng liền đặt mâm xuống, vừa làm xong liền bị vấp vào chân Lục Áp, cái tên này! Lục Áp thừa dịp nàng đứng không vững, lấy ra một chiếc khăn lựa màu trắng, ấn ấn lên mi tâm nàng, lập tức một đóa hoa mai liền hiện lên trên khăn lụa: " Tìm ta có chuyện gì sao?" Hắn hỏi, cúi đầu cất khăn vào tay áo.
Mộ Cửu hắng giọng, đem nhịp tim mất khống chế ổn định lại rồi mới lên tiếng: " Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có hứng thú thu đồ đệ hay không?"
Lục Áp lập tức liếc mắt về phía tiền viện: " Lão hồ ly kia bảo nàng đến hỏi?"
" Không phải." Mộ Cửu giải thích, " Là ta cảm thấy tiểu hồ ly rất đáng yêu. Ngươi xem, A Phục hàng ngày đều buồn bực chán nản đến hất tung cả phòng, nếu có thể có một tiểu gia hỏa chơi đùa với nó thì chắc nó sẽ không ầm ĩ như thế nữa. Nếu ngươi không phản đối, vậy liền để họ đưa tiểu hồ ly tới đây đi, như vậy tương lai ngươi cũng sẽ có một..."
Có một cái gì, nàng cũng không nói được.
Vốn nàng định thuận miệng nói "có một chỗ dựa", sau đó liền nghĩ, hắn đã sống lâu đến như vậy, còn cần phải dựa vào ai?
Nhưng Lục Áp không có ý định buông tha, đôi mắt đen huyền cúi đầu nhìn nàng: " Có một cái gì?"
" Không có gì, ta chỉ là nhất thời nhanh miệng." Nàng gãi đầu, nói.
Lục Áp nhìn nàng một chút, sau đó ngồi xuống. Nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, hắn bỗng nhiên thở dài.
Mộ Cửu cực kì hiếm khi thấy hắn như vậy, thấy thế vội hỏi: " Ngươi có tâm sự?"
Hắn chắp tay vào nhau, dựa vào ghế dựa: " Thật ra ta cũng rất khổ sở. Ta ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết, cũng không biết có huynh đệ tỷ muội gì không, mặc dù có mấy sư huynh sư tử, nhưng một người chẳng biết đã đi đâu, một người chỉ thích chăm sóc vườn rau của hắn, còn có một người, mặc dù có hơi tốt một chút nhưng lại có cả cung sủng vật cần phải chăm sóc. Chỉ có ta, một mình bảo vệ Thanh Huyền Cung, khi sinh bệnh cũng không có người nào biết."
Lại nữa rồi...
Mộ Cửu không nói gì. Cho rằng nàng chưa từng thấy hắn làm đại gia trong Thanh Huyền Cung sao? Còn sinh bệnh cũng không có người biết, tại sao ngươi không nói luôn là ngươi đến cái ăn cái mặc cũng có vấn đề đi? Nếu như thế được coi là khổ sở, vậy những người phải hai tay dốc sức làm lụng vất vả như nàng thì được coi là gì?
Mộ Cửu mặc kệ hắn, không thèm hé răng.
Nhưng hắn lại tiếp tục nói: " Vì thế, đối với việc thu đồ đệ, ta cảm thấy không bằng sinh một đứa bé thì hơn."
Mộ Cửu suýt nữa sặc nước mà chết!
... Đứa bé?!
Lão nhân gia ngươi không sốt chứ? Hắn đã làm một kẻ độc thân mấy trăm vạn năm, hiện tại đột nhiên lại muốn có con?
Nàng cố gắng không đỏ mặt: " Vậy ngươi tìm được mẹ của nó chưa?"
" Tìm được rồi." Lục Áp ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn rơi xuống mặt nàng, " Hiện tại chỉ cần nàng ấy gật đầu một cái nữa thôi."
Mộ Cửu cảm giác như mình đang chết đuối, có chút thở không thông.
Mẹ kiếp... Một mình hắn cũng đã đủ để đi đùa chết người ta rồi nhé!
Nàng với hắn một nửa điểm quan hệ cũng không có, hắn lại còn nghĩ đến chuyện sinh con! Tư duy của đại thần đều thay đổi nhanh như hắn sao?
Nàng quyết định đem đề tài kéo trở về.
" Vậy, chuyện thu tiểu hồ ly, ngươi đồng ý hay không đồng ý đây?"
" Nàng bảo tự hắn đến nói với ta." Hắn cầm quả táo lên ăn.
" Không phải ta cũng đã nói rồi sao?" Mộ Cửu đỏ mặt, đẩy mâm táo cho hắn, " Ngươi có thể dạy A Phục, vậy thuận tiện dạy thêm một người cũng được chứ?"
" Ta có điều kiện." Lục Áp nói, " Chuyện lão hồ ly đáp ứng ta, hắn không làm được, ta cũng không thể thu! Trừ khi..." Nói tới đây, hắn liền nhìn vào mắt nàng, ánh mắt như muốn đào một lớp da của nàng lên.
Mộ Cửu sởn tóc gáy, lưng thẳng tắp: " Trừ khi thế nào?"
" Trừ khi nàng đồng ý sinh con cho ta."
Mộ Cửu cầm lấy cái mâm, bực bội ném vào người hắn.
Nàng nên biết mồm chó không nói được ngà voi, sĩ khả sát bất khả nhục, không nói với hắn nữa!
Nàng trừng mắt nhìn hắn, quay người đi ra khỏi cửa.
Lục Áp đen mặt kéo nàng về, thuận thế giam nàng trên mặt bàn: " Nàng vừa làm gì?"
Mộ Cửu cơ hồ ngửa ra sau đúng 90 độ, nhìn thân thể đang giam chặt nàng chỉ cách nàng có hơn một chỉ liền lập tức bối rối!
Lục Áp xưa nay chưa bị ai đối xử như thế, bị cái mâm đập vào người khiến hắn nổi lên mấy phần tức giận. Hơn nữa, nàng từ đầu đến cuối lại như một con rùa rụt đầu, chậm chạp không chịu đáp lại, hắn liền quyết định hôm nay phải giáo huấn nàng thật tốt! Thế nhưng, hắn nhìn dáng vẻ của nàng liền cảm thấy như đang đạp chân vào vũng bùn, không biết nên tiến hay nên lùi!
... Vốn hắn cho rằng nàng rất gầy, trên người không có mấy lạng thịt, nhưng tư thế ngã ngửa trên bàn hiện giờ lại khiến bộ ngực trùng điệp của nàng hiện lên rõ mồn một, bên dưới xương quai xanh là một mảng da thịt trắng nõn mềm mại, nhìn lên phía trên là chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo chưa từng thấy, đừng nói gì đến đôi môi đỏ hồng như hoa anh đào...
Tim Lục Áp đột nhiên đập lỡ hai nhịp.
Hắn thật sự không ngờ nàng cũng có một mặt quyến rũ chết người như vậy.
Nàng hiện giờ còn gì là một nha đầu ngốc nữa, rõ ràng nàng là một tiểu yêu tinh câu hồn!
Hắn không nhịn được, muốn cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng.
Mộ Cửu giống như chuẩn bị nổ tung!
Mụ nội nó, hắn là một đại thần!
Hắn nên đối với loại tiểu trong suốt như nàng lộ ra vẻ khinh bỉ, xem thường, duy trì hình tường cao quý lãnh diễm của hắn a!
Hắn chỉ bị nàng đập một cái, vậy mà lại đẩy ngã nàng?!
Lại còn muốn... còn muốn... nhìn dáng dấp kia của hắn, xem ra chính là muốn không biết xấu hổ mà hôn nàng a!
Thế nhưng nàng nín thở cả nửa ngày, cuối cùng Lục Áp lại không chạm xuống.
Hắn không chỉ không chạm, ngay cả thân thể cũng dừng lại.
Vốn hắn đã cảm thấy chuyện này xảy ra chỉ là vấn đề sớm hay muộn, thế nhưng trong tình huống như thế này... Hắn không hi vọng qua loa như vậy, không hi vọng nàng sẽ cho rằng hắn là một kẻ tùy tiện không có nguyên tắc. Nàng hiện tại ngay cả chút lòng tin đối với hắn cũng đều không có, muốn thân cận với nàng, ít nhất phải đợi đến khi nàng cam tâm tình nguyện tiếp nhận hắn.
Môi của hắn lướt qua gò má nàng, sau đó rất nhanh đứng thẳng dậy.
Ngay sau đó, Mộ Cửu cũng bị hắn kéo lên. Sau đó, hắn như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống, bưng chén lên uống trà.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập.
Mùi thuốc súng trong phòng cũng đột nhiên tuyên bố giải trừ.
Mộ Cửu như cái cọc gỗ đứng ngây ngốc ở đó, còn có chút không rõ ràng vừa rồi là hiện thực hay là ảo giác.
Tình cảnh đó... Đến giờ nàng mới phát hiện ra mình có chút sức sống.
" Nàng giật mình sao?" Hắn dựa người vào bàn, như cười mà không phải cười nhìn nàng.
" A..."
Đầu óc Mộ Cửu vẫn hỗn loạn tưng bừng, thế nhưng gương mặt vừa hồi phục lại trong nháy mắt lại đỏ lên như gan lợn.
Con bà nó, nàng kém chút nữa liền bị hắn trêu đến phát ngất rồi...
Bình luận facebook