-
Chương 20
Chương 37: Đầu óc rất tốt khiến cho . . .
Thượng hoàng tám năm, nhân gian vào thu, Hào Hành vất vả tìm một con Tiêu Đồ, từ đất hoang Nam Hải đến đài sen tiên cảnh, tốn hơn bảy mươi canh giờ mới trói được nó lên trên tấm ván cửa.
Kéo lê con thú nặng trăm ngàn cân cùng cánh cửa trở lại vùng đất hoang, rốt cuộc giữa đường Hào Hành mệt mỏi móng tay cũng không gượng dậy nổi, mới buông một chân trước của Tiêu Đồ ra, nhắm mắt nghỉ một chút đã là hai năm.
Lúc chàng tỉnh lại, Tiêu Đồ ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, không biết từ nơi nào đã lấy được bộ lông con thỏ ra cắn xé.
Gió xoáy làm cát bay che phủ không ít đường xá. Bụng Hào Hành đói kêu vang, để Tiêu Đồ nghỉ ngơi liền tự mình định hướng đi tìm ít quả tiên đến ăn.
Hào Hành ngồi bên bờ biển cúi đầu chè chén vài ngụm, khi xoay người lại nghe có tiếng rên truyền đến nhưng tiên cảnh mờ mịt lại không thấy bóng người. Nơi núi non trống trải tiếng kêu rên lại càng thê lương. Chàng nén cơn đói bước đi về phía tiếng vang phát ra từ sau núi, trong chốc lát lòng bàn chân liền đạp phải thứ gì đó mềm mềm.
Hào Hành cúi đầu vừa nhìn, vật mềm mại còn âm ấm kia chính là cái bánh bao! Nơi này là đảo mà các vị tiên Nam Hải đến, là phủ của Thủy Ti đế quân, từ thượng cổ tới nay người phàm không được đến gần, xung quanh mình làm thế nào tự dưng xông ra một cái bánh bao nóng hôi hổi?
Đang nghĩ ngợi, dưới chân lại mềm nhũn. Lúc này ngước mắt lên Hào Hành bắt gặp loạt bánh báo đang lăn xuống, cuối cùng hình như còn có một chiếc giỏ bị nghiêng. Một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp đang ngồi chồm hổm vừa gạt lệ vừa nhặt bánh bao.
Cô nương này không biết là người, là tiên hay là yêu, nói tóm lại dám ở Nam Hải ném loạn, tội danh chính là khó tha. Hào Hành có lòng tốt tới hỏi: “Ngươi là bé gái ở phương nào, sao ngồi đây khóc lóc kể lể? Mấy cái bánh bao này đều do ngươi vứt hả?”
Tiểu cô nương kia ngẩng đầu lên, con mắt còn nước mắt lưng tròng trừng liếc Hào Hành một cái, khóc ròng nói: “Thoạt nhìn người cũng chẳng lớn hơn ta được bao nhiêu, có mắt cũng như không. Chẳng lẽ ngươi không thấy ta bị vấp tảng đá kia mà trượt chân ngã ư?”
Bị cô bé nói thế, Hào Hành mới thấy bên cạnh cái bánh bao đầu tiên có một hòn đá không nhỏ, toàn thân cô trên dưới đều do bị ngã lăn ra trên mặt đất mà dính đầy cát biển.
Hào Hành không nhiều lời nữa, giúp cô đem những cái bánh bao nhặt để vào vạt áo rồi đặt ở bên người cô. Tiểu cô nương mắt sưng nhìn Hào Hành, dường như người này cũng không quá xấu. Cô cũng không keo kiệt búng chiếc giỏ của mình, nói: “Có phải ngươi đói bụng hay không? Chỗ này còn thừa lại cái bánh bao không bị rơi trên mặt đất, ta cho ngươi ăn hết đó.”
“À… Không cần.” Hào Hành rất có khí khái nam tử khoát tay: “Chẳng phải ngươi làm đổ giỏ bánh sao, giờ cuối cùng ngươi lại cho ta, lỡ khi ngươi đói bụng thì biết làm sao đây?”
“Không vấn đề gì, bụng ngươi kêu rất nhiều lần.” Vì mới khóc nên khuôn mặt cô bé có vẻ đỏ bừng, nở ra nụ cười tươi tắn: “Ngươi có thấy ta rất mập không? Ta bị cha mẹ đưa tới đây tìm sư phụ học tiên, hi vọng ta có thể gầy đi một chút. Nhưng trước khi ra cửa, mẹ ta lại đau lòng ta trên đường bị đói, liền làm cho ta một trăm bánh bao. Tới nơi rồi, ta lại không cảm thấy đói, nên ta cho ngươi ăn hết.”
Nàng duỗi cánh tay mũm mĩm vê chiếc bánh trắng non mềm: “Bánh mẹ ta làm, rất rất ngon, bánh có nhân hạt sen.”
Đôi mặt trong trẻo như băng đột nhiên rót vào xuân thủy, Hào Hành đưa tay cầm lấy bánh bao, nhưng cũng đụng phải tay cô. Có điều thoạt nhìn cô bé tự nhiên hào phóng đưa cho Hào Hành thì liền đỏ mặt xoa xoa tay, nói: “Ngươi nếm một miếng đi, thật sự rất ngon, ta không gạt ngươi đâu .”
Tuy không thể so với tiên tử xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, có vòng eo thon nhưng cô bé trước mắt vừa nhỏ vừa mập, có một đôi mắt sáng lại càng lộ vẻ linh khí đáng yêu.
Hào Hành nhìn cô hồi lâu, bánh bao vẫn còn ấm, chắc hẳn cô đã giữ gìn rất cẩn thận. Cô nghiêm túc chiếc bánh bao trong tay Hào Hành, có vẻ mất mát một chút.
Hào Hành nhìn ra, cười nói: “Mẹ ngươi vì ngươi chuẩn bị bánh bao, tóm lại là có một phần tâm ý…”
Cô nương cúi đầu: “Đều tại ta không nhìn đường, ta vốn mập nên lúc đi đường phải cúi nhìn nghiêm túc, nếu không lúc ngã thật sự sẽ rất đau.”
Hào Hành đem cái bánh trong tay bẻ ra một nửa đưa cho nàng: “Ta với ngươi ăn một nửa là tốt rồi, dù sao ta cũng không quá đói, ngươi cũng có thể nếm thử bánh bao mẹ ngươi làm cho ngươi.”
“Hay quá!” Nghe vậy cô bé vui vẻ gật đầu, nhận một nửa chiếc bánh lập tức cho vào miệng. Dọc đường đi cứ tiếc một trăm bánh bao, mới có thể không thấy đường mà vấp ngã.
Hào Hành rất thích cô bé thẳng thắn này, hỏi: “Ngươi là tới nơi này học tu tiên hả? Chuẩn bị tham gia vào làm môn hạ của ai?”
“Trước là đến…đảo, đến phủ thần quân của Thủy Ti tiên…” Miệng nàng đầy bánh bao, không dễ gì nuốt xuống, liếm liếm môi nói tiếp: “Mẫu thân muốn ta đi theo tôn nhi của ngài ấy học đạo tu tiên.”
“Ra thế…” Hào Hành có chút tiếc nuối, “Chỉ là cách xa ta một vùng biển.”
“Ừ? Ngươi cũng là môn sinh tới nơi này tu tiên hả?”
“Không, ta đã ở nơi này mấy vạn năm, đã sắp thành khách trọ quen. Ta cùng với gia tỷ bị Liên Hoa tiên thượng khóa nguyên thần, nếu muốn sau này phi thăng đứng vào hàng tiên ban thì đành phải hăng say tu hành. Ai bảo chúng ta vốn là phàm thai, không có tiên căn chỉ đành phải chính mình bổ tu.”
Tiểu cô nương gật gật đầu, đeo giỏ vào nói: “Ta phải đi cầu sư, ngươi cũng nhanh về đi. Chúng ta đều là những người phàm đáng thương, không so được với thần tiên lớn như bọn họ.”
“Ừ…” Hào Hành gật đầu: “Tên của ngươi… Tên của ngươi là gì? Ta nói này, nếu sau này chúng ta có bay lên thành tiên hay không cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể xem người bạn cũ, bạn cũ nửa cái bánh bao.”
“Được. Nửa cái bánh bao!” Cô bé gật đầu: “Vậy ngươi phải nhớ kỹ tên của ta, nói không chừng qua ngàn tám trăm năm, chúng ta còn có thể gặp lại. Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tên là Mịch Trăn.”
***
“Thượng thần thượng thần!” Thái Thường dùng sức lay Hào Hành, suýt nữa xô ngã chàng vào trong ao: “Chàng mới vừa nói mớ, sao còn ngủ ở đây? Ta phải đi đem đồ ăn cho điện hạ. Ta đang chờ chàng vào dùng bữa, mau đứng dậy.”
Hào Hành mở mắt ra thấy Thái Thường cố ý ăn mặc kín đáo, nheo mắt lại hỏi: “Nàng phải mặc kín như vậy là muốn đi đưa thức ăn hả?”
Thái Thường bĩu môi cười nói: “Lại dấm chua hả? Điện hạ bị giam bên trong. Mỗi lần đến ta phải đứng bên ngoài đem đồ ăn đặt ở cạnh cửa, làm sao điện hạ thấy được ta? Người ta rõ ràng là muốn cùng chàng đi diện kiến Vương Mẫu mới ăn mặc thế, quỷ hẹp hòi!”
Hào Hành nhẹ kéo một bím tóc của nàng đặt trong tay vuốt vuốt, thuận tiện ôm nàng ngồi lên đùi: “Thái Thường à! Nàng có nhớ năm ấy lúc nàng đến chỗ làm môn hạ của Ti Cầm tu tiên , dọc theo đường đi có gặp người nào không?”
“Hả?” Thái Thường ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “Ta chỉ nhớ đoạn đường đó ta đi thật là vất vả, lúc đến ngoài cửa chỗ sư phụ thì đói bụng đến mức lăn ra mặt đất. Chính là tiểu tiên đồng phát hiện kéo ta vào.”
“Trước khi tìm được sư môn? Chẳng lẽ mẹ ruột nàng không chuẩn bị chút lương thực cho nàng ư?”
“A! Có có!” Thái Thường bừng tỉnh, vỗ lên bắp đùi Hào Hành la ầm lên: “Lúc đi ta có mang theo một trăm bánh bao a! Tất cả đều là bánh bao vỏ mỏng, nhân bánh lớn mà mẹ làm cho ta! Kết quả nửa đường vấp ngã… Tất cả đều rơi. Chỉ chừa lại một cái, ta cùng với một người đói bụng đến chết nửa người phải chia ra ăn phân nửa… Ủa? Thượng thần? Chàng làm sao vậy?”
Hào Hành thở dài một hơi, nói: “Cái người đói bụng đến chết nửa người kia nàng còn nhớ rõ tên hắn không?”
Thái Thường cười gật đầu, “Dĩ nhiên ! Lúc ấy đầu óc ta dùng rất tốt.”
“A, Vậy nói cho bản điện, họ tên hắn là gì, nói không chừng nàng và hắn cũng có một nguồn gốc sâu xa đó!”
Thái Thường cười hắc hắc, tự hào mà nói: “Hắn nói hắn tên là ‘nửa cái bánh bao’! Đến giờ vẫn còn đi tìm hắn đó! Tuy nhiên có làm thế nào cũng không tìm được người như vậy, có lẽ đã chết đói từ lâu rồi!”
Nàng còn đang nói, đã thấy sắc mặt Hào Hành đột nhiên trở nên trắng bệch, hết hồn vội vàng nâng mặt của chàng lên lo lắng hỏi: “Thượng thần ngài sao thế? Ngài không sao chứ! Còn nữa…Vì sao ngài lại khóc?”
“Thái Thường…” Hào Hành ngây ra như phỗng rơi nước mắt, nói: “Bỏ lỡ ngàn năm… Không ngờ rằng lúc gặp lại, đầu óc nàng vẫn như thế.”
***
Chương 38: Thái Thường có thai? . . .
Hào Hành cốc cốc cửa điện, kêu: “Thái Thường, chúng ta nên đi thôi. Nàng thu xếp xong chưa? Nàng buồn bực một mình ở bên trong lâu như vậy làm gì. Không có gì phải sợ, chờ lát nữa diện kiến Vương Mẫu bản điện sẽ chắn trước nàng. Nếu có roi cũng che chắn cho nàng.”
Từ bữa trưa một mình Thái Thường đóng cửa buồn bực trong điện không biết đang làm cái quái gì, Hào Hành có chút lo lắng, lo sợ dù sao nàng cũng là nữ nhi, trước mặt mọi người muốn thoái hôn với Ti Cầm chắc sẽ cảm thấy áy náy bất an, nên lúc này đang một mình lén lau nước mắt.
Nếu năm ấy chàng ngăn cản Mịch Trăn đừng đến đảo thì tốt biết bao. Nếu Mịch Trăn vừa ra đời liền nhận ra chàng thì hay biết bao.
Đang nghĩ ngợi thì điện cửa mở ra, Thái Thường khoác chiếc áo choàng của Hào Hành lúc tu tiên cười hì hì đi ra, đi một vòng vui mừng mà nói: “Thượng thần thượng thần, ta tìm thấy dưới giường chàng không ít tiên bào có đường may tỉ mỉ đó! Thật sự vừa ấm lại có chất lượng tốt, chàng đem chúng tặng ta có được không?”
Hào Hành thở ra một tiếng. Chàng vừa cười vừa cúi người thay nàng cài lại những chiếc cúc áo cài nhầm, xoa nắn gương mặt của nàng, nói: “Đây là những chiếc áo mà mẫu thân bản điện may cho phụ thân, bị bản điện sưu tầm đến bây giờ, mặc mấy ngàn năm cũng không sút chỉ. Nếu nàng thật sự thích thì lấy đi, để ở chỗ nàng bản điện cảm thấy cũng rất hay.”
Thái Thường cẩn thận xem xét hoa văn trên áo choàng: “Ta cảm giác, cảm thấy cái này nhìn rất quen nhưng không nhớ nổi đã thấy ở đâu. Có điều thượng thần, chàng thấy dáng vẻ thế này có cảm thấy kỳ dị hay không?”
Nàng dứt lời lại dạo qua một vòng, thân hình nàng từ đầu đến cuối đều ở trong chiếc áo choàng không lộ cả tay chân, Hào Hành nghĩ ngợi: “Nhưng nàng ăn mặc không cảm thấy nóng à? Bản điện tu hành hàn lĩnh mới có thể mặc, không phải là nàng bị lạnh chứ? Cảm thấy chỗ nào khó chịu hả?”
Thái Thường hắc hắc hai tiếng, lắc đầu: “Ta rất tốt, chúng ta nhanh nhanh đi, trễ thêm nữa ta sợ sẽ tới…”
“Hửm? Cái gì tới?”
“Không có gì không có gì!” Thái Thường còn chưa vươn tay, dùng cánh tay đỉnh đỉnh hắn: “Trễ thêm nữa e là thì hỉ phục cho ta và Ti Cầm sư phụ sẽ tới, phải đi nhanh nhanh lên!”
Hào Hành không biết trong hồ lô nàng đến cùng là muốn làm gì, gật đầu: “Nếu nóng thì nàng cởi ra đi. Ừm… Thái Thường, nàng quyết định muốn cùng bản điện bên nhau thật sao? Nếu nàng quyết định thì bản điện cũng quyết định. Về sau bất kể có đối mặt với cuộc sống khó khăn thế nào, ta đều muốn cùng nàng chia sẻ. Chắc nàng hiểu, có lẽ bản điện sẽ không nói những lời hứa hẹn về tương lai nhưng có thể dành cho nàng những điều tốt. Thỉnh thoảng bản điện sẽ làm đả thương người ta, khi đó nàng hãy lánh đi thật xa, bản điện nhìn không thấy nàng sẽ sợ hãi, sẽ hối hận. Thật ra ta có mấy lời, nếu so với thời điểm nàng yêu Ti Cầm thì ta còn yêu nàng sớm hơn… Ừ, thôi cứ giữ đến lúc động phòng vậy.”
Thái Thường nước mắt lưng tròng, nếu không phải bị quây trong áo choàng còn có việc nghiêm túc phải làm chỉ sợ sớm đã nhào tới. Nàng bĩu môi: “Ái chà… Vừa rồi chàng ấp úng vì cầu hôn với ta hả? Hắc hắc, sao mà nghe xong cảm thấy xấu hổ muốn chết…khoan đã… Sắc quỷ, động phòng không phải làm từ lâu rồi à, còn chờ làm gì? Nói thật dễ nghe! Xí!”
Nàng lắc đầu cười khoát tay vòng qua chàng định đi trước dẫn đường, mới bước qua thì dạ dày hơi đau, nàng bắt đầu ôm bụng nhe răng trợn mắt. Hào Hành ở phía sau nói với theo: “Nàng cứ chầm chậm một chút không cần phải gấp gáp, Vương Mẫu không nghỉ trưa !”
“Thượng thần, chàng nói xem đợi lát nữa gặp Vương Mẫu chúng ta có cần nắm tay không? Như vậy thấy cái chết cũng không có cảm giác? Làm vậy có vẻ hùng dũng sau đó bọn họ sẽ không thể khinh thường?”
“…Nếu nàng muốn bản điện nắm tay nàng đi thì có thể nói thẳng .”
Thái Thường: “…”
Đi đến Dao Trì, vài vị tiên đồng thấy hai vị tiên gia đến lập tức ra chào đón, Hào Hành hành lễ nói: “Làm phiền các vị thông báo, hai người chúng ta có chuyện quan trọng cấp bách cần tấu lên Minh Vương Mẫu tiên điện.”
Một tiểu đồng bẩm: “Hồi bẩm ngẫu thần, Ti Cầm Đế Quân đang trong điện cùng Vương Mẫu thương thảo, thỉnh hai vị đi trước di giá một bên thiên điện chờ một lát.”
“Ti Cầm sư phụ?” Thái Thường bạnh quai hàm, tiện đà kéo áo choàng che khuất đầu.
Hào Hành thấy vậy, kéo nàng vào lòng: “Không cần phải sợ, không cần phải khó xử, giờ đây bản điện sẽ không bỏ nàng lại một mình.”
“Ta cùng với sư phụ từ đầu đến giờ đều tránh không được tổn thương, ta biết rõ hai trái tim của ta và ngài ấy không bị vận mệnh khóa đến thiên trường địa cửu nên ta không khó xử.” Thái Thường tốn hơi thừa lời: “Về phần sợ hãi… Ta không sợ, để bề trên ân chuẩn cho chúng ta, ta đã chuẩn bị rất kỹ!”
Hào Hành nhíu mày thật sâu: “Thái Thường, không phải nàng lại làm chuyện gì tổn hại bản thân chứ?”
Đứng ngẩn người trước cửa điện ngoài chăm chú nhìn hai người, Ti Cầm bị tiểu đồng thúc giục gọi vài tiếng mới hoàn hồn, bước ra khỏi điện các đến trước mặt Thái Thường.
Thái Thường ngẩng đầu lên thấy trước ngực Ti Cầm rủ xuống hai túm tóc đen lộ ra vài sợi tóc bạc, trong lòng không khỏi run run.
“Không cần lo lắng Thái Thường, ” Ti Cầm nói với nàng cũng là nói cho Hào Hành nghe: “Bản quân biết sự lựa chọn của nàng, vừa rồi đã hướng Vương Mẫu nói rõ lòng mình… Nói cho Vương Mẫu biết bản quân sẽ không cưới nàng, hai người an tâm đi.”
“Ti Cầm sư phụ…” Thái Thường kêu lên: “Ngài biết cả rồi?”
Ti Cầm mím môi: “Hôm ấy nàng đã khóc thương tâm đến vậy, chỉ là vi sư lại chậm một bước mà thôi.” Chàng vỗ vai Thái Thường rồi lại vỗ vỗ bả vai Hào Hành, cười nói: “Có lẽ sẽ rất khó đối phó, xin ngươi cố gắng chăm sóc nàng, bản quân sẽ ở Nam Hải dõi theo, không cho phép ngươi lại làm nàng bị ấm ức.”
Hào Hành nâng lên quả đấm cùng chàm chạm nhau, Ti Cầm vừa cười nhìn sang Thái Thường: “Khi ta phát hiện nước mắt nàng rơi đều không phải vì ta, ta biết mình đã không giữ được nàng. Mặc dù thế, vi sư vẫn muốn nói: cảm ơn nàng đã nghe thấy tiếng ta gọi mà quay về, cảm ơn nàng đã về lại bên người chúng ta.”
Chàng nói xong thì gật đầu rồi bước từng bước chậm rãi đi qua hai người.
Ngàn năm trước, ngày cưới mà nàng không về, dĩ nhiên là ta đã thua .
“Sắc quỷ…” Thái Thường bóng lưng Ti Cầm khóc đến không thành tiếng: “Từ nay về sau nếu chàng dám ức hiếp ta, ta lập tức đi làm vợ nhỏ của sư phụ!”
“Nàng nói đi đâu vậy!” Hào Hành trấn an ống tay dài rộng của nàng : “Sư phụ nàng thật ghê gớm, lần nào cũng đều chơi tuyệt hảo đến mức dao động nàng. Chúng ta nhanh đi vào đi, còn một lão tương đối khó dây dưa đang chờ chúng ta kìa.”
Vương Mẫu đang ngồi trên ghế, bộ mặt sầu thảm than thở, nhìn hai người không mời mà tới: “Mịch Trăn ơi là Mịch Trăn, ngươi làm uổng phí Đế Quân đau khổ ở Đông Sơn tìm gọi của tiên hồn ngươi. Nay ngươi không dễ dàng gì trở lại, cùng hắn kết liền cành chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao? Các ngươi không giúp Thiên đình vượt qua kiếp nạn lần này thì thôi nhưng ta làm thế nào giải thích với tiên mẫu lão nhân gia đây! Còn nữa Ngẫu thần tiên, nhân duyên các người cũng thực kỳ lạ! Bản điện vẫn luôn cảm thấy ngươi thanh tâm quả dục, làm sao mà… Huầy!”
Thái Thường giọng buồn bực nói: “Nếu chàng ấy mà thanh tâm quả dục ta lập tức đi shi!”
(chữ « shi » là nguyên văn tác giả viết vậy. Mình chẳng hiểu nó có nghĩa gì)
“Thôi thôi, việc nhân duyên này chúng ta đều không cưỡng cầu được, chỉ sợ Đế Quân sẽ buồn bã một thời gian. Ngươi không thấy dáng vẻ hắn năm ấy sau xảy ra chuyện, ngươi…”
“Khởi bẩm Vương Mẫu, Thái Thường cũng không muốn gả cho Hào Hành thượng thần, chỉ là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ!”
Thái Thường cả gan rống lên làm cho Hào Hành nghiêng đầu nói nhỏ: “Nàng nói bậy gì đó?”
“Hả? Nỗi khổ tâm? Như thế nào? Hắn dám cưỡng ép ngươi?”
Thái Thường không thèm để ý tới ánh mắt của Hào Hành, cởi áo choàng ra vứt trên mặt đất, ưỡn bụng nhô ra, chỉ chỉ một cái nói: “Thái Thường nghĩ một sinh mệnh mới càng tăng thêm xung hỉ cho Thiên đình, sắc quỷ đem búp bê nhét vào trong bụng của Thái Thường rồi nên bộ dạng chỉ có thể gả cho hắn.”
“Cái gì?”
Vương Mẫu và Hào Hành đều nghẹn họng nhìn chằm chằm trân trối vào cái bụng xác thực là phồng to lên của nàng.
Hào Hành kéo cổ tay nàng lại: “Này… Đây chẳng lẽ là do ba trăm năm trước? Bản điện rõ ràng nhớ rõ, rõ ràng nhớ rõ nàng không có…”
“Người ta cũng biết chàng sẽ không thừa nhận. Híc híc!. Chàng đếm hết số lần giở trò lưu manh sao? Ta sao lại bị chàng… bị chàng…Híc…”
“Này… bản điện…sao mà ngay cả việc nàng có thai cũng không biết vậy a?” Hào Hành nghe nàng có hỉ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang không biết nên làm thế nào biểu đạt: “Có điều nếu nàng có hỉ thật, bản điện nhất định sẽ nhanh chóng nghênh cưới nàng vào nhà!”
“Khụ khụ!” Vương Mẫu ở trên điện nhức đầu ho khan hai tiếng: “Thái Thường tiên tử… Danh tiết nữ tiên tử mà ngươi cũng hoàn toàn bất chấp, về vấn đề tác phong trước kia ta không truy cứu, hôm nay các ngươi ngay cả… Ngay cả hài tử cũng có, cũng khó trách Ti Cầm buồn bã như vậy. Các ngươi…Huầy!”
Thái Thường sờ sờ cái bụng tròn tròn, đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn Hào Hành, cười trộm nói: “Thượng thần, chàng sẽ không trách ta chứ?”
“Ngày hôm nay bản điện sao có thể cam lòng trách nàng?” Hào Hành đưa tay dịu dàng chạm bụng nàng: “Bản điện vừa mừng vừa sợ, ngay cả việc danh tiết quan trọng đến thế mà nàng cũng không để ý, bản điện chỉ có thể toàn tâm cảm kích nghênh đón đứa bé này xuất thế. Thật sự là đột ngột quá mức, chưa từng nghĩ có thể nhanh như vậy sẽ được làm phụ thân.”
Vương Mẫu khóc không ra nước mắt ban thưởng táo đỏ và đậu phộng phái tiểu đồng tặng hai người mang về.
Bên trong Kim liễn, Hào Hành ôm chặt Thái Thường, dường như chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
Chừng Thái Thường nhìn sang thấy không có người quấy rầy, mới ra khỏi lòng chàng, nghịch ngón tay nói: “Thượng thần…Chàng còn nhớ đêm qua tiểu tiên nga đưa bữa tối đến là mấy cái bánh bao nhân hạch đào không?”
“Ừm nhớ. Nàng nói nàng thích ăn, trở về bản điện lập tức phân phó tiểu tiên nga làm nhiều cho nàng, bồi bổ thân thể thật tốt. Cơ thể nàng tốt, hài tử sẽ không đói bụng.”
“Ấy da, không phải!” Thái Thường lắc lắc cánh tay chàng: “Ta có trộm mấy cái bánh bao ta giữ lại một đêm. Hôm nay ăn trưa xong ta uống nước lạnh ăn hết bánh bao vào bụng, kết quả là phình thành này bộ dạng .”
Dứt lời nàng chọc chọc bụng của mình, quả nhiên chọc được một lỗ hõm.
Hào Hành ngơ ngác nhìn chằm chằm vẻ mặt áy náy của nàng, chợt nói: “Cho nên mới vừa rồi là nàng buồn bực ở trong điện ăn bánh bao?”
Thái Thường gật đầu, Hào Hành hỏi tiếp: “Chính là muốn làm bụng tròn một chút sau đó giả dạng mang thai sao?”
Thái Thường lại gật đầu, cười hì hì vỗ bụng rồi kéo tay chàng: “Thế nào? Như vậy chúng ta sẽ không có việc gì a! Chàng có bội phục đầu óc của ta không?”
Từ trên đám mây hạnh phúc thoáng chốc rơi xuống đầm lớn.
Hào Hành tức giận hất tay nàng ra: “Thái Thường, bản điện bội phục đầu óc của mình thế mà còn có thể ngốc hơn nàng!”
Thái Thường vội vàng kéo tay chàng lại: “Thượng thần mới vừa rồi chàng nói không trách ta, ta… ặc ọe…”
Bánh bao trong dạ dày như nước sông cuồn cuộn chảy ra …
Tiên đồng nghe thấy trong liễn tiếng từng cơn nôn mửa, bèn nói: “Quả nhiên nôn ọe nghiêm trọng, chắc hẳn tương lai sẽ là một tiểu tử mập mạp, nghịch ngợm!”
Thượng hoàng tám năm, nhân gian vào thu, Hào Hành vất vả tìm một con Tiêu Đồ, từ đất hoang Nam Hải đến đài sen tiên cảnh, tốn hơn bảy mươi canh giờ mới trói được nó lên trên tấm ván cửa.
Kéo lê con thú nặng trăm ngàn cân cùng cánh cửa trở lại vùng đất hoang, rốt cuộc giữa đường Hào Hành mệt mỏi móng tay cũng không gượng dậy nổi, mới buông một chân trước của Tiêu Đồ ra, nhắm mắt nghỉ một chút đã là hai năm.
Lúc chàng tỉnh lại, Tiêu Đồ ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, không biết từ nơi nào đã lấy được bộ lông con thỏ ra cắn xé.
Gió xoáy làm cát bay che phủ không ít đường xá. Bụng Hào Hành đói kêu vang, để Tiêu Đồ nghỉ ngơi liền tự mình định hướng đi tìm ít quả tiên đến ăn.
Hào Hành ngồi bên bờ biển cúi đầu chè chén vài ngụm, khi xoay người lại nghe có tiếng rên truyền đến nhưng tiên cảnh mờ mịt lại không thấy bóng người. Nơi núi non trống trải tiếng kêu rên lại càng thê lương. Chàng nén cơn đói bước đi về phía tiếng vang phát ra từ sau núi, trong chốc lát lòng bàn chân liền đạp phải thứ gì đó mềm mềm.
Hào Hành cúi đầu vừa nhìn, vật mềm mại còn âm ấm kia chính là cái bánh bao! Nơi này là đảo mà các vị tiên Nam Hải đến, là phủ của Thủy Ti đế quân, từ thượng cổ tới nay người phàm không được đến gần, xung quanh mình làm thế nào tự dưng xông ra một cái bánh bao nóng hôi hổi?
Đang nghĩ ngợi, dưới chân lại mềm nhũn. Lúc này ngước mắt lên Hào Hành bắt gặp loạt bánh báo đang lăn xuống, cuối cùng hình như còn có một chiếc giỏ bị nghiêng. Một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp đang ngồi chồm hổm vừa gạt lệ vừa nhặt bánh bao.
Cô nương này không biết là người, là tiên hay là yêu, nói tóm lại dám ở Nam Hải ném loạn, tội danh chính là khó tha. Hào Hành có lòng tốt tới hỏi: “Ngươi là bé gái ở phương nào, sao ngồi đây khóc lóc kể lể? Mấy cái bánh bao này đều do ngươi vứt hả?”
Tiểu cô nương kia ngẩng đầu lên, con mắt còn nước mắt lưng tròng trừng liếc Hào Hành một cái, khóc ròng nói: “Thoạt nhìn người cũng chẳng lớn hơn ta được bao nhiêu, có mắt cũng như không. Chẳng lẽ ngươi không thấy ta bị vấp tảng đá kia mà trượt chân ngã ư?”
Bị cô bé nói thế, Hào Hành mới thấy bên cạnh cái bánh bao đầu tiên có một hòn đá không nhỏ, toàn thân cô trên dưới đều do bị ngã lăn ra trên mặt đất mà dính đầy cát biển.
Hào Hành không nhiều lời nữa, giúp cô đem những cái bánh bao nhặt để vào vạt áo rồi đặt ở bên người cô. Tiểu cô nương mắt sưng nhìn Hào Hành, dường như người này cũng không quá xấu. Cô cũng không keo kiệt búng chiếc giỏ của mình, nói: “Có phải ngươi đói bụng hay không? Chỗ này còn thừa lại cái bánh bao không bị rơi trên mặt đất, ta cho ngươi ăn hết đó.”
“À… Không cần.” Hào Hành rất có khí khái nam tử khoát tay: “Chẳng phải ngươi làm đổ giỏ bánh sao, giờ cuối cùng ngươi lại cho ta, lỡ khi ngươi đói bụng thì biết làm sao đây?”
“Không vấn đề gì, bụng ngươi kêu rất nhiều lần.” Vì mới khóc nên khuôn mặt cô bé có vẻ đỏ bừng, nở ra nụ cười tươi tắn: “Ngươi có thấy ta rất mập không? Ta bị cha mẹ đưa tới đây tìm sư phụ học tiên, hi vọng ta có thể gầy đi một chút. Nhưng trước khi ra cửa, mẹ ta lại đau lòng ta trên đường bị đói, liền làm cho ta một trăm bánh bao. Tới nơi rồi, ta lại không cảm thấy đói, nên ta cho ngươi ăn hết.”
Nàng duỗi cánh tay mũm mĩm vê chiếc bánh trắng non mềm: “Bánh mẹ ta làm, rất rất ngon, bánh có nhân hạt sen.”
Đôi mặt trong trẻo như băng đột nhiên rót vào xuân thủy, Hào Hành đưa tay cầm lấy bánh bao, nhưng cũng đụng phải tay cô. Có điều thoạt nhìn cô bé tự nhiên hào phóng đưa cho Hào Hành thì liền đỏ mặt xoa xoa tay, nói: “Ngươi nếm một miếng đi, thật sự rất ngon, ta không gạt ngươi đâu .”
Tuy không thể so với tiên tử xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, có vòng eo thon nhưng cô bé trước mắt vừa nhỏ vừa mập, có một đôi mắt sáng lại càng lộ vẻ linh khí đáng yêu.
Hào Hành nhìn cô hồi lâu, bánh bao vẫn còn ấm, chắc hẳn cô đã giữ gìn rất cẩn thận. Cô nghiêm túc chiếc bánh bao trong tay Hào Hành, có vẻ mất mát một chút.
Hào Hành nhìn ra, cười nói: “Mẹ ngươi vì ngươi chuẩn bị bánh bao, tóm lại là có một phần tâm ý…”
Cô nương cúi đầu: “Đều tại ta không nhìn đường, ta vốn mập nên lúc đi đường phải cúi nhìn nghiêm túc, nếu không lúc ngã thật sự sẽ rất đau.”
Hào Hành đem cái bánh trong tay bẻ ra một nửa đưa cho nàng: “Ta với ngươi ăn một nửa là tốt rồi, dù sao ta cũng không quá đói, ngươi cũng có thể nếm thử bánh bao mẹ ngươi làm cho ngươi.”
“Hay quá!” Nghe vậy cô bé vui vẻ gật đầu, nhận một nửa chiếc bánh lập tức cho vào miệng. Dọc đường đi cứ tiếc một trăm bánh bao, mới có thể không thấy đường mà vấp ngã.
Hào Hành rất thích cô bé thẳng thắn này, hỏi: “Ngươi là tới nơi này học tu tiên hả? Chuẩn bị tham gia vào làm môn hạ của ai?”
“Trước là đến…đảo, đến phủ thần quân của Thủy Ti tiên…” Miệng nàng đầy bánh bao, không dễ gì nuốt xuống, liếm liếm môi nói tiếp: “Mẫu thân muốn ta đi theo tôn nhi của ngài ấy học đạo tu tiên.”
“Ra thế…” Hào Hành có chút tiếc nuối, “Chỉ là cách xa ta một vùng biển.”
“Ừ? Ngươi cũng là môn sinh tới nơi này tu tiên hả?”
“Không, ta đã ở nơi này mấy vạn năm, đã sắp thành khách trọ quen. Ta cùng với gia tỷ bị Liên Hoa tiên thượng khóa nguyên thần, nếu muốn sau này phi thăng đứng vào hàng tiên ban thì đành phải hăng say tu hành. Ai bảo chúng ta vốn là phàm thai, không có tiên căn chỉ đành phải chính mình bổ tu.”
Tiểu cô nương gật gật đầu, đeo giỏ vào nói: “Ta phải đi cầu sư, ngươi cũng nhanh về đi. Chúng ta đều là những người phàm đáng thương, không so được với thần tiên lớn như bọn họ.”
“Ừ…” Hào Hành gật đầu: “Tên của ngươi… Tên của ngươi là gì? Ta nói này, nếu sau này chúng ta có bay lên thành tiên hay không cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể xem người bạn cũ, bạn cũ nửa cái bánh bao.”
“Được. Nửa cái bánh bao!” Cô bé gật đầu: “Vậy ngươi phải nhớ kỹ tên của ta, nói không chừng qua ngàn tám trăm năm, chúng ta còn có thể gặp lại. Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tên là Mịch Trăn.”
***
“Thượng thần thượng thần!” Thái Thường dùng sức lay Hào Hành, suýt nữa xô ngã chàng vào trong ao: “Chàng mới vừa nói mớ, sao còn ngủ ở đây? Ta phải đi đem đồ ăn cho điện hạ. Ta đang chờ chàng vào dùng bữa, mau đứng dậy.”
Hào Hành mở mắt ra thấy Thái Thường cố ý ăn mặc kín đáo, nheo mắt lại hỏi: “Nàng phải mặc kín như vậy là muốn đi đưa thức ăn hả?”
Thái Thường bĩu môi cười nói: “Lại dấm chua hả? Điện hạ bị giam bên trong. Mỗi lần đến ta phải đứng bên ngoài đem đồ ăn đặt ở cạnh cửa, làm sao điện hạ thấy được ta? Người ta rõ ràng là muốn cùng chàng đi diện kiến Vương Mẫu mới ăn mặc thế, quỷ hẹp hòi!”
Hào Hành nhẹ kéo một bím tóc của nàng đặt trong tay vuốt vuốt, thuận tiện ôm nàng ngồi lên đùi: “Thái Thường à! Nàng có nhớ năm ấy lúc nàng đến chỗ làm môn hạ của Ti Cầm tu tiên , dọc theo đường đi có gặp người nào không?”
“Hả?” Thái Thường ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “Ta chỉ nhớ đoạn đường đó ta đi thật là vất vả, lúc đến ngoài cửa chỗ sư phụ thì đói bụng đến mức lăn ra mặt đất. Chính là tiểu tiên đồng phát hiện kéo ta vào.”
“Trước khi tìm được sư môn? Chẳng lẽ mẹ ruột nàng không chuẩn bị chút lương thực cho nàng ư?”
“A! Có có!” Thái Thường bừng tỉnh, vỗ lên bắp đùi Hào Hành la ầm lên: “Lúc đi ta có mang theo một trăm bánh bao a! Tất cả đều là bánh bao vỏ mỏng, nhân bánh lớn mà mẹ làm cho ta! Kết quả nửa đường vấp ngã… Tất cả đều rơi. Chỉ chừa lại một cái, ta cùng với một người đói bụng đến chết nửa người phải chia ra ăn phân nửa… Ủa? Thượng thần? Chàng làm sao vậy?”
Hào Hành thở dài một hơi, nói: “Cái người đói bụng đến chết nửa người kia nàng còn nhớ rõ tên hắn không?”
Thái Thường cười gật đầu, “Dĩ nhiên ! Lúc ấy đầu óc ta dùng rất tốt.”
“A, Vậy nói cho bản điện, họ tên hắn là gì, nói không chừng nàng và hắn cũng có một nguồn gốc sâu xa đó!”
Thái Thường cười hắc hắc, tự hào mà nói: “Hắn nói hắn tên là ‘nửa cái bánh bao’! Đến giờ vẫn còn đi tìm hắn đó! Tuy nhiên có làm thế nào cũng không tìm được người như vậy, có lẽ đã chết đói từ lâu rồi!”
Nàng còn đang nói, đã thấy sắc mặt Hào Hành đột nhiên trở nên trắng bệch, hết hồn vội vàng nâng mặt của chàng lên lo lắng hỏi: “Thượng thần ngài sao thế? Ngài không sao chứ! Còn nữa…Vì sao ngài lại khóc?”
“Thái Thường…” Hào Hành ngây ra như phỗng rơi nước mắt, nói: “Bỏ lỡ ngàn năm… Không ngờ rằng lúc gặp lại, đầu óc nàng vẫn như thế.”
***
Chương 38: Thái Thường có thai? . . .
Hào Hành cốc cốc cửa điện, kêu: “Thái Thường, chúng ta nên đi thôi. Nàng thu xếp xong chưa? Nàng buồn bực một mình ở bên trong lâu như vậy làm gì. Không có gì phải sợ, chờ lát nữa diện kiến Vương Mẫu bản điện sẽ chắn trước nàng. Nếu có roi cũng che chắn cho nàng.”
Từ bữa trưa một mình Thái Thường đóng cửa buồn bực trong điện không biết đang làm cái quái gì, Hào Hành có chút lo lắng, lo sợ dù sao nàng cũng là nữ nhi, trước mặt mọi người muốn thoái hôn với Ti Cầm chắc sẽ cảm thấy áy náy bất an, nên lúc này đang một mình lén lau nước mắt.
Nếu năm ấy chàng ngăn cản Mịch Trăn đừng đến đảo thì tốt biết bao. Nếu Mịch Trăn vừa ra đời liền nhận ra chàng thì hay biết bao.
Đang nghĩ ngợi thì điện cửa mở ra, Thái Thường khoác chiếc áo choàng của Hào Hành lúc tu tiên cười hì hì đi ra, đi một vòng vui mừng mà nói: “Thượng thần thượng thần, ta tìm thấy dưới giường chàng không ít tiên bào có đường may tỉ mỉ đó! Thật sự vừa ấm lại có chất lượng tốt, chàng đem chúng tặng ta có được không?”
Hào Hành thở ra một tiếng. Chàng vừa cười vừa cúi người thay nàng cài lại những chiếc cúc áo cài nhầm, xoa nắn gương mặt của nàng, nói: “Đây là những chiếc áo mà mẫu thân bản điện may cho phụ thân, bị bản điện sưu tầm đến bây giờ, mặc mấy ngàn năm cũng không sút chỉ. Nếu nàng thật sự thích thì lấy đi, để ở chỗ nàng bản điện cảm thấy cũng rất hay.”
Thái Thường cẩn thận xem xét hoa văn trên áo choàng: “Ta cảm giác, cảm thấy cái này nhìn rất quen nhưng không nhớ nổi đã thấy ở đâu. Có điều thượng thần, chàng thấy dáng vẻ thế này có cảm thấy kỳ dị hay không?”
Nàng dứt lời lại dạo qua một vòng, thân hình nàng từ đầu đến cuối đều ở trong chiếc áo choàng không lộ cả tay chân, Hào Hành nghĩ ngợi: “Nhưng nàng ăn mặc không cảm thấy nóng à? Bản điện tu hành hàn lĩnh mới có thể mặc, không phải là nàng bị lạnh chứ? Cảm thấy chỗ nào khó chịu hả?”
Thái Thường hắc hắc hai tiếng, lắc đầu: “Ta rất tốt, chúng ta nhanh nhanh đi, trễ thêm nữa ta sợ sẽ tới…”
“Hửm? Cái gì tới?”
“Không có gì không có gì!” Thái Thường còn chưa vươn tay, dùng cánh tay đỉnh đỉnh hắn: “Trễ thêm nữa e là thì hỉ phục cho ta và Ti Cầm sư phụ sẽ tới, phải đi nhanh nhanh lên!”
Hào Hành không biết trong hồ lô nàng đến cùng là muốn làm gì, gật đầu: “Nếu nóng thì nàng cởi ra đi. Ừm… Thái Thường, nàng quyết định muốn cùng bản điện bên nhau thật sao? Nếu nàng quyết định thì bản điện cũng quyết định. Về sau bất kể có đối mặt với cuộc sống khó khăn thế nào, ta đều muốn cùng nàng chia sẻ. Chắc nàng hiểu, có lẽ bản điện sẽ không nói những lời hứa hẹn về tương lai nhưng có thể dành cho nàng những điều tốt. Thỉnh thoảng bản điện sẽ làm đả thương người ta, khi đó nàng hãy lánh đi thật xa, bản điện nhìn không thấy nàng sẽ sợ hãi, sẽ hối hận. Thật ra ta có mấy lời, nếu so với thời điểm nàng yêu Ti Cầm thì ta còn yêu nàng sớm hơn… Ừ, thôi cứ giữ đến lúc động phòng vậy.”
Thái Thường nước mắt lưng tròng, nếu không phải bị quây trong áo choàng còn có việc nghiêm túc phải làm chỉ sợ sớm đã nhào tới. Nàng bĩu môi: “Ái chà… Vừa rồi chàng ấp úng vì cầu hôn với ta hả? Hắc hắc, sao mà nghe xong cảm thấy xấu hổ muốn chết…khoan đã… Sắc quỷ, động phòng không phải làm từ lâu rồi à, còn chờ làm gì? Nói thật dễ nghe! Xí!”
Nàng lắc đầu cười khoát tay vòng qua chàng định đi trước dẫn đường, mới bước qua thì dạ dày hơi đau, nàng bắt đầu ôm bụng nhe răng trợn mắt. Hào Hành ở phía sau nói với theo: “Nàng cứ chầm chậm một chút không cần phải gấp gáp, Vương Mẫu không nghỉ trưa !”
“Thượng thần, chàng nói xem đợi lát nữa gặp Vương Mẫu chúng ta có cần nắm tay không? Như vậy thấy cái chết cũng không có cảm giác? Làm vậy có vẻ hùng dũng sau đó bọn họ sẽ không thể khinh thường?”
“…Nếu nàng muốn bản điện nắm tay nàng đi thì có thể nói thẳng .”
Thái Thường: “…”
Đi đến Dao Trì, vài vị tiên đồng thấy hai vị tiên gia đến lập tức ra chào đón, Hào Hành hành lễ nói: “Làm phiền các vị thông báo, hai người chúng ta có chuyện quan trọng cấp bách cần tấu lên Minh Vương Mẫu tiên điện.”
Một tiểu đồng bẩm: “Hồi bẩm ngẫu thần, Ti Cầm Đế Quân đang trong điện cùng Vương Mẫu thương thảo, thỉnh hai vị đi trước di giá một bên thiên điện chờ một lát.”
“Ti Cầm sư phụ?” Thái Thường bạnh quai hàm, tiện đà kéo áo choàng che khuất đầu.
Hào Hành thấy vậy, kéo nàng vào lòng: “Không cần phải sợ, không cần phải khó xử, giờ đây bản điện sẽ không bỏ nàng lại một mình.”
“Ta cùng với sư phụ từ đầu đến giờ đều tránh không được tổn thương, ta biết rõ hai trái tim của ta và ngài ấy không bị vận mệnh khóa đến thiên trường địa cửu nên ta không khó xử.” Thái Thường tốn hơi thừa lời: “Về phần sợ hãi… Ta không sợ, để bề trên ân chuẩn cho chúng ta, ta đã chuẩn bị rất kỹ!”
Hào Hành nhíu mày thật sâu: “Thái Thường, không phải nàng lại làm chuyện gì tổn hại bản thân chứ?”
Đứng ngẩn người trước cửa điện ngoài chăm chú nhìn hai người, Ti Cầm bị tiểu đồng thúc giục gọi vài tiếng mới hoàn hồn, bước ra khỏi điện các đến trước mặt Thái Thường.
Thái Thường ngẩng đầu lên thấy trước ngực Ti Cầm rủ xuống hai túm tóc đen lộ ra vài sợi tóc bạc, trong lòng không khỏi run run.
“Không cần lo lắng Thái Thường, ” Ti Cầm nói với nàng cũng là nói cho Hào Hành nghe: “Bản quân biết sự lựa chọn của nàng, vừa rồi đã hướng Vương Mẫu nói rõ lòng mình… Nói cho Vương Mẫu biết bản quân sẽ không cưới nàng, hai người an tâm đi.”
“Ti Cầm sư phụ…” Thái Thường kêu lên: “Ngài biết cả rồi?”
Ti Cầm mím môi: “Hôm ấy nàng đã khóc thương tâm đến vậy, chỉ là vi sư lại chậm một bước mà thôi.” Chàng vỗ vai Thái Thường rồi lại vỗ vỗ bả vai Hào Hành, cười nói: “Có lẽ sẽ rất khó đối phó, xin ngươi cố gắng chăm sóc nàng, bản quân sẽ ở Nam Hải dõi theo, không cho phép ngươi lại làm nàng bị ấm ức.”
Hào Hành nâng lên quả đấm cùng chàm chạm nhau, Ti Cầm vừa cười nhìn sang Thái Thường: “Khi ta phát hiện nước mắt nàng rơi đều không phải vì ta, ta biết mình đã không giữ được nàng. Mặc dù thế, vi sư vẫn muốn nói: cảm ơn nàng đã nghe thấy tiếng ta gọi mà quay về, cảm ơn nàng đã về lại bên người chúng ta.”
Chàng nói xong thì gật đầu rồi bước từng bước chậm rãi đi qua hai người.
Ngàn năm trước, ngày cưới mà nàng không về, dĩ nhiên là ta đã thua .
“Sắc quỷ…” Thái Thường bóng lưng Ti Cầm khóc đến không thành tiếng: “Từ nay về sau nếu chàng dám ức hiếp ta, ta lập tức đi làm vợ nhỏ của sư phụ!”
“Nàng nói đi đâu vậy!” Hào Hành trấn an ống tay dài rộng của nàng : “Sư phụ nàng thật ghê gớm, lần nào cũng đều chơi tuyệt hảo đến mức dao động nàng. Chúng ta nhanh đi vào đi, còn một lão tương đối khó dây dưa đang chờ chúng ta kìa.”
Vương Mẫu đang ngồi trên ghế, bộ mặt sầu thảm than thở, nhìn hai người không mời mà tới: “Mịch Trăn ơi là Mịch Trăn, ngươi làm uổng phí Đế Quân đau khổ ở Đông Sơn tìm gọi của tiên hồn ngươi. Nay ngươi không dễ dàng gì trở lại, cùng hắn kết liền cành chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao? Các ngươi không giúp Thiên đình vượt qua kiếp nạn lần này thì thôi nhưng ta làm thế nào giải thích với tiên mẫu lão nhân gia đây! Còn nữa Ngẫu thần tiên, nhân duyên các người cũng thực kỳ lạ! Bản điện vẫn luôn cảm thấy ngươi thanh tâm quả dục, làm sao mà… Huầy!”
Thái Thường giọng buồn bực nói: “Nếu chàng ấy mà thanh tâm quả dục ta lập tức đi shi!”
(chữ « shi » là nguyên văn tác giả viết vậy. Mình chẳng hiểu nó có nghĩa gì)
“Thôi thôi, việc nhân duyên này chúng ta đều không cưỡng cầu được, chỉ sợ Đế Quân sẽ buồn bã một thời gian. Ngươi không thấy dáng vẻ hắn năm ấy sau xảy ra chuyện, ngươi…”
“Khởi bẩm Vương Mẫu, Thái Thường cũng không muốn gả cho Hào Hành thượng thần, chỉ là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ!”
Thái Thường cả gan rống lên làm cho Hào Hành nghiêng đầu nói nhỏ: “Nàng nói bậy gì đó?”
“Hả? Nỗi khổ tâm? Như thế nào? Hắn dám cưỡng ép ngươi?”
Thái Thường không thèm để ý tới ánh mắt của Hào Hành, cởi áo choàng ra vứt trên mặt đất, ưỡn bụng nhô ra, chỉ chỉ một cái nói: “Thái Thường nghĩ một sinh mệnh mới càng tăng thêm xung hỉ cho Thiên đình, sắc quỷ đem búp bê nhét vào trong bụng của Thái Thường rồi nên bộ dạng chỉ có thể gả cho hắn.”
“Cái gì?”
Vương Mẫu và Hào Hành đều nghẹn họng nhìn chằm chằm trân trối vào cái bụng xác thực là phồng to lên của nàng.
Hào Hành kéo cổ tay nàng lại: “Này… Đây chẳng lẽ là do ba trăm năm trước? Bản điện rõ ràng nhớ rõ, rõ ràng nhớ rõ nàng không có…”
“Người ta cũng biết chàng sẽ không thừa nhận. Híc híc!. Chàng đếm hết số lần giở trò lưu manh sao? Ta sao lại bị chàng… bị chàng…Híc…”
“Này… bản điện…sao mà ngay cả việc nàng có thai cũng không biết vậy a?” Hào Hành nghe nàng có hỉ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang không biết nên làm thế nào biểu đạt: “Có điều nếu nàng có hỉ thật, bản điện nhất định sẽ nhanh chóng nghênh cưới nàng vào nhà!”
“Khụ khụ!” Vương Mẫu ở trên điện nhức đầu ho khan hai tiếng: “Thái Thường tiên tử… Danh tiết nữ tiên tử mà ngươi cũng hoàn toàn bất chấp, về vấn đề tác phong trước kia ta không truy cứu, hôm nay các ngươi ngay cả… Ngay cả hài tử cũng có, cũng khó trách Ti Cầm buồn bã như vậy. Các ngươi…Huầy!”
Thái Thường sờ sờ cái bụng tròn tròn, đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn Hào Hành, cười trộm nói: “Thượng thần, chàng sẽ không trách ta chứ?”
“Ngày hôm nay bản điện sao có thể cam lòng trách nàng?” Hào Hành đưa tay dịu dàng chạm bụng nàng: “Bản điện vừa mừng vừa sợ, ngay cả việc danh tiết quan trọng đến thế mà nàng cũng không để ý, bản điện chỉ có thể toàn tâm cảm kích nghênh đón đứa bé này xuất thế. Thật sự là đột ngột quá mức, chưa từng nghĩ có thể nhanh như vậy sẽ được làm phụ thân.”
Vương Mẫu khóc không ra nước mắt ban thưởng táo đỏ và đậu phộng phái tiểu đồng tặng hai người mang về.
Bên trong Kim liễn, Hào Hành ôm chặt Thái Thường, dường như chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
Chừng Thái Thường nhìn sang thấy không có người quấy rầy, mới ra khỏi lòng chàng, nghịch ngón tay nói: “Thượng thần…Chàng còn nhớ đêm qua tiểu tiên nga đưa bữa tối đến là mấy cái bánh bao nhân hạch đào không?”
“Ừm nhớ. Nàng nói nàng thích ăn, trở về bản điện lập tức phân phó tiểu tiên nga làm nhiều cho nàng, bồi bổ thân thể thật tốt. Cơ thể nàng tốt, hài tử sẽ không đói bụng.”
“Ấy da, không phải!” Thái Thường lắc lắc cánh tay chàng: “Ta có trộm mấy cái bánh bao ta giữ lại một đêm. Hôm nay ăn trưa xong ta uống nước lạnh ăn hết bánh bao vào bụng, kết quả là phình thành này bộ dạng .”
Dứt lời nàng chọc chọc bụng của mình, quả nhiên chọc được một lỗ hõm.
Hào Hành ngơ ngác nhìn chằm chằm vẻ mặt áy náy của nàng, chợt nói: “Cho nên mới vừa rồi là nàng buồn bực ở trong điện ăn bánh bao?”
Thái Thường gật đầu, Hào Hành hỏi tiếp: “Chính là muốn làm bụng tròn một chút sau đó giả dạng mang thai sao?”
Thái Thường lại gật đầu, cười hì hì vỗ bụng rồi kéo tay chàng: “Thế nào? Như vậy chúng ta sẽ không có việc gì a! Chàng có bội phục đầu óc của ta không?”
Từ trên đám mây hạnh phúc thoáng chốc rơi xuống đầm lớn.
Hào Hành tức giận hất tay nàng ra: “Thái Thường, bản điện bội phục đầu óc của mình thế mà còn có thể ngốc hơn nàng!”
Thái Thường vội vàng kéo tay chàng lại: “Thượng thần mới vừa rồi chàng nói không trách ta, ta… ặc ọe…”
Bánh bao trong dạ dày như nước sông cuồn cuộn chảy ra …
Tiên đồng nghe thấy trong liễn tiếng từng cơn nôn mửa, bèn nói: “Quả nhiên nôn ọe nghiêm trọng, chắc hẳn tương lai sẽ là một tiểu tử mập mạp, nghịch ngợm!”
Bình luận facebook