-
Chương 26
Chương 44: Ngàn năm tỏ tình đã muộn . . .
Nam Hải, tiên quận của Tinh Hoa tiên tử.
Ngón tay nhỏ nhắn quấn tơ hồng ba thước xâu kim qua, mẩu vải vàng được khâu lại thêm mực đen hình thành một đôi tiểu hổ ở trên.
“Ừ, cầm đi, đợi có hài tử, xem như là lễ ra mắt của ta với cháu.”
Tinh Hoa tiên tử đem đôi giày thêu chú hổ nhỏ mới làm xong đưa cho Thái Thường đang ngủ gà ngủ gật.”Giờ còn gọi ta là nương cũng không tiện, nhưng con là đứa trẻ có số khổ xác thực là từ tay ta mà ra. Cũng được cũng được, ta mà cậy già lên mặt, lợi dụng con cũng sẽ không bận tâm đến bối phận kia .”
Thái Thường xoa nhẹ mặt cho tỉnh, nhìn thấy một đôi hài nhỏ được thêu tỉ mỉ thì hô to: “Mẫu thân nhanh như vậy chuẩn bị xong rồi? Con mới ăn trưa nghỉ trưa, giờ trăng còn chưa ló dạng. Chả trách có đánh chết bọn họ cũng không tin con là con gái của người.”
Tinh Hoa lại gần nàng hơn mừng thầm: “Là con ngủ gật ba ngày. Thật ra nương không tốt như bọn họ nói đâu.”
Thái Thường gật đầu, “Con hiểu là được.”
Tinh Hoa sai người đưa khăn tới lau nước miếng cho nàng, đút nàng ăn chút cháo nói: “Lần này còn nhớ tới quay về nhìn nương, là do thất tình hay sao? Nương nghe nói con và Ngẫu Thần còn có Đế Quân còn chưa chấm dứt, lúc này trốn đến đây của nương là để lánh nạn à?”
“Có gì đâu mà!” Thái Thường : “Mẫu thân buồn bực ở chỗ này trăm ngàn năm không thay đổi, nghe toàn lời nhiều chuyện cũ rích hay sao?”
“Con tưởng rằng nương thật sự không hiểu à!” Tinh Hoa liếc nàng một cái, bất giác lau nước cháo trên miệng nàng: “Chẳng phải Hào Hành đợi ở Đông Hải còn chưa trở lại sao. Nhắc tới cũng là, trận chiến ấy đã qua lâu rồi, quân thượng còn chậm chạp không gọi Ngẫu Thần về. Bên kia Đông Hải cũng không còn nghe thấy có người gây hấn thêu dệt chuyện? Chẳng lẽ chính bản thân nó không muốn trở lại?”
Thái Thường rủ đầu xuống lắc lắc. Trước đó không lâu Tỷ ca tướng quân đã phái đóng ở Đông Hải nhưng Hào Hành cũng không bị thay thế mà trở về. Thậm chí ngay cả lời nhắn cũng không có, nàng vẫn còn phải ở đây si ngốc chờ.
“Mẫu thân… Có đôi khi con nghĩ, nếu lúc trước nương không cẩn thận không đem con buộc chặt lại, nói không chừng con cũng sẽ không có phiền não này.”
“Huầy. Thôi, tóm lại mặc kệ là con trở về do đau lòng hay bởi vì nhớ nương mới về, cứ ở lâu với nương ít ngày giải sầu. Đứa trẻ ngốc, con đã quên ba ngày nữa là sinh nhật sao? Là Nương không cẩn thận không cắt đứt con, mà là đem con bện lại cho chắc, cho con sống đến bây giờ! Lần này để vi nương cùng con mừng sinh nhật thật là tốt, nương rất vui, không cho phép lại mặt mày ủ dột!”
Tinh Hoa nựng gương mặt của nàng, chính mình duỗi cái lưng mỏi rồi đi về phòng, quả thật đã lớn tuổi, ngồi lâu là đau lưng.
Thái Thường nhìn bà có chút lo lắng: không phải chứ mới ngủ đã là ba ngày, nương còn cùng nàng mừng sinh nhật này?
Nàng cầm lấy đôi giày vải chú hổ phía trên, một tay vân vê rồi đánh chúng rồi lại hôn nhẹ, ở trong lòng đem tên sắc quỷ ra mắng ngàn lần vạn lần.
***
Sau giờ ngọ Thái Thường rảnh rỗi đến mức phát điên, bèn ngồi đám mây bay tới bờ bên kia nơi quý phủ Đế Quân thăm hỏi Ti Cầm.
Tiên đồng ngăn lại nàng nói: “Gia sư Đế Quân hôm nay đi Thiên cung còn chưa trở về, mời tiên tử dời bước bên cạnh điện nghỉ ngơi, đợi sư phụ trở lại liền truyền tiên tử diện kiến.”
Thái Thường cười một cái, nói: “Ngươi là môn sinh mới tới ư?”
Tiểu đồng gật đầu.
Thái Thường vừa cười: “Có thể từng nghe nói có vị sư tỷ tên là Mịch Trăn?”
Tiểu đồng nghi hoặc nhìn chằm chằm tiên tử mới tới, “Sư tỷ tên là Mịch Trăn, tại hạ chưa nghe qua, trái lại có nghe các sư huynh đề cập, sư phụ từng có một vợ chưa cưới tên Mịch Trăn nhưng là đã qua đời rất nhiều năm.”
Thái Thường gật đầu, sờ cửa chính phủ Đế Quân, “Nàng ấy đã từng tới đây. Lúc ấy vừa mệt vừa đói mới ngã quỵ xuống đất. Ngươi không có mặt nên không biết nàng ấy chật vật thế nào.”
Tiểu đồng vò đầu khó hiểu, Thái Thường không miễn cưỡng nữa, nói: “Không ngại, nếu đã không có ngài ấy ở đây, vậy ta ngày khác lại đến. Chỉ là muốn nhìn một chút xem ngài ấy có khỏe hay không. Ngươi cũng thấy ta không mang gì đến, nên đừng bẩm báo ngài ấy.”
Nàng nói xong liền vỗ vỗ cánh cửa ngửa đầu nhìn một cái rồi rời đi. Tiểu đồng lo lắng, chắc không phải là khách quý mà sư phụ mời đến bị hắn cản lại chứ? Có thể tha thứ lỗi lầm này cho hắn hay không đây?
Thái Thường đi vòng quanh đảo một vòng. Nơi cửa đảo hoa đào nở thật xinh đẹp, đi sâu vào mới thấy cây nơi này trồng y hệt như ở Bắc Cực.
Nàng thất thần sững sờ, nghe sau lưng có tiếng bước chân vội vã chạy tới, bèn đưa mắt nhìn là Ti Cầm đang đuổi theo tới đây.
“Bản quân mới từ Thiên đình chạy về, nghe tiểu đồng bẩm báo có vị tiên tử dung mạo đáng yêu tới chơi, ta biết ngay là nàng, cũng may tới kịp.” Ngũ quan Ti Cầm khắc sâu trên gương mặt, nhìn nàng cười nói: “Nàng có khỏe không? Thái Thường?”
Thái Thường đáp: “Thái Thường còn tưởng rằng ngài nổi tiếng, ngay cả Thái Thường cũng không thèm gặp.”
“Sẽ không đâu, ” Ti Cầm lắc đầu: “Ta tuyệt đối không thể không gặp nàng.”
Một câu nói làm lòng Thái Thường ấm áp, “Không biết trên đảo có còn giữ lại sương phòng của Thái Thường không. Thái Thường muốn xem qua một chút. Tiếc rằng ngài vẫn luôn răn dạy nghiêm khắc đối với các đệ tử, không cho phép người ngoài đi vào.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ đến…” Ti Cầm hái một đóa hoa đào đặt vào lòng bàn tay: “Những cây đào này, nàng còn nhớ rõ không? Đều là do lúc nàng còn ở đây gieo xuống. Cây ta còn giữ lại, huống chi một gian sương phòng của nàng. Nàng nên đi xem qua một lần. Trăm ngàn năm qua ta đều sai người quét dọn, hết thảy đều như lúc nàng rời đi… Dù biết nàng sẽ không trở về.”
Thái Thường giật mình, chốc lát cười nói: “Lúc ấy ngài nên cười một cái với Thái Thường, sư phụ à ! Khi đó Thái Thường chỉ ngóng trông ngài có thể mỉm cười. Cây Thái Thường gieo xuống này đã liền cành, lúc ấy chỉ ngóng trông ngài bắt gặp Thái Thường bộ dạng bối rối đứng không vững có thể hiểu ý cười một tiếng. Thái Thường đã chờ nụ cười đó rất lâu, không ngờ sẽ chờ tới bây giờ.”
Ti Cầm mặc áo bào đen điểm xuyết những cách hoa rơi, mái tóc bị gió biển thổi nghịch lượn lờ, Thái Thường mỉm cười: “Lúc trước lén thêu hoa trên xiêm y cho ngài bị ngài trách mắng, vì sao đến giờ vẫn còn không thay đổi áo choàng? Màu đen thoạt nhìn rất đau thương, sư phụ, người mặc tiên bào màu trắng mới đẹp nhất.”
“Xiêm y phụ thân đại nhân truyền, sao ta có thể dễ dàng thay đổi?”
Ti Cầm vuốt tay áo nhăn: “Lúc ấy nàng đã dùng không ít màu sáng tô lên tiên bào của ta.”
Thái Thường nhìn sâu vào đôi mắt sáng lấp lánh của chàng.
“Thái Thường vẫn luôn rất muốn hỏi người, khi đó tại sao lại hận?”
“Ta không hận nàng, ta chưa bao giờ hận nàng! Thậm chí lúc nhận nàng làm đồ đệ ngày đó ta đã biết, đời này kiếp này, ta sẽ không rung động đối với cô gái thứ hai.” Ti Cầm vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nhưng nhưng không cách nào che giấu giọng nói nóng bỏng đang khẽ run, “Nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu một nam nhân mang khăn tang, hộ tống linh cữu của phụ thân hạ táng có tâm trạng như thế nào.”
Thái Thường thất thần nhìn mắt Ti Cầm chứa đầy lệ quang: “Nương của ta, sau khi sinh hạ liền phản bội phụ thân ta, là phụ thân cùng gia gia đã dưỡng dục ta thành người. Ta từ nhỏ hận thấu hết thảy các cô gái trên thế gian này. Ta hận bà ấy vì sao lại phản bội người nam nhân yêu bà như thế.”
Chàng cười khổ rơi lệ: “Ta cho là ta sẽ không ngu xuẩn như vậy, ngu ngốc như vậy đi si tình một nữ tử, cho nên ta mới có thể làm trái tim của ta dừng lại không đi về phía trước, như vậy ta sẽ tránh được nghiệp chướng ngày. Nhưng ý nghĩ này sau khoảnh khắc ta nhìn thấy hầu như không còn, tình cảm của nàng làm ta nảy sinh cảm giác hoảng loạn trước nay chưa từng có.
Nàng cười với ta, rất tốt với ta, cũng làm ta cảm thấy sợ hãi, sợ hãi một khi ta mê muội, nghiện nàng nàng sẽ bỏ ta lại, như vậy ta cũng sẽ giống phụ thân ôm hận sống quãng đời còn lại, không muốn sống tạm bợ.
Cho nên ta mới nghĩ cách hủy đi nụ cười của nàng, phá hủy sự quyến luyến của nàng đối với ta, lần lượt quyết tâm giãy khỏi tay của nàng, hất đổ thức ăn nàng làm vì ta, hết lần này tới lần khác đem trái tim nàng ra làm tổn thương…
Ta không phải là nam nhân tốt. Mịch Trăn, ta tình nguyện để nàng cả đời hận ta, cũng không muốn mình bị thương như phụ thân. Trước khi nàng đi Đông Sơn, trái tim ta một mực khuyên ta giữ nàng lại. Một dự cảm chẳng lành trước nay chưa từng có nảy sinh, mỗi ngày ta đều từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh nàng sẽ không trở về. Vì vậy ta mới đối nói với nàng, khi nàng khải hoàn, chúng ta lập tức thành thân. Không biết tại sao, nói ra những lời này, thế nhưng ta lại an tâm.
Ta tự nói với mình, nếu chuyện chia lìa đó cũng có thể chịu đựng được khảo nghiệm, vậy ta còn sợ cái gì? Thế nhưng hết lần này tới lần khác ông trời đã phụ ta, Đông Sơn Vương thiết hạ huyền chướng giết nàng, để từ đó ta mãi thương tiếc. Nàng sẽ không biết được, khi ta ngồi trên cao nghe bọn họ báo lại, nàng rơi xuống và đã bị thiêu cháy, hồn ta như lìa khỏi xác trở về tẩm điện. Không phải một lần cách biệt mà là mãi mãi. Nếu ta có hận nàng thì chính là hận nàng vì sao không sống trở về nghe ta nói ta yêu nàng.”
Hoa đào rơi khắp nơi, la đà dưới tàng cây có hình bóng của hai người.
Tối nay trăng sao cách xa, lúc gặp nhau, mới biết kiếp phù du không bao giờ chấm dứt.
“Sắc quỷ…” Thái Thường khóc như một đứa trẻ trong lòng âm thầm cất tiếng: “Nếu chàng không quay về, ta thật sự muốn đổi ý…”
Chương 45: Sinh con? Nhiều nỗ lực! . . .
Gõ mõ canh đêm ở Nam Hải rất không đúng giờ, thường thường qua canh ba mới chậm chạp đi gõ hai cái. Liên tiếp mấy ngày Thái Thường cả đêm không dám ngủ, buồn bực trong lòng tự gõ mõ đếm canh.
Nàng sợ mơ thấy Hào Hành, càng sợ mơ thấy Hào Hành nói với nàng, rốt cuộc chàng không quay về.
Đến khi rạng sáng tiểu tiên nga cùng nàng đến Nam Hải, cuối cùng mới thấy Thái Thường vê hạt châu dựa vào khung cửa sổ ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ liền đi vào một giấc mộng dài. Thái Thường mơ mơ hồ hồ ngồi trên thuyền nhỏ, lờ mờ muốn đi Đông Hải bắt kẻ thông dâm. Nàng bụng đầy bất mãn và oán hận, trong tay cầm cái rìu, nhanh chóng đến xem kẻ đáng chết kia vì sao vẫn chưa trở lại.
Nhưng thuyền đi được nửa đường gặp sóng ngầm thì bị lật, Thái Thường không khóc cũng không quấy, cứ như vậy mà chờ chết đuối. Đúng lúc hóa thành quỷ đi nhiễu loạn nhà chàng cả ngày không được yên bình.
Chỉ lúc một khắc kia vừa chạm nước, có người từ phía sau ôm cổ nàng, kéo nàng lên bờ. Thái Thường sặc nước miếng nhìn Hào Hành trước mắt đang nhìn nàng cười toe toét, nước mắt còn chưa kịp chảy xuống đã nghe thấy chàng cười vài tiếng dâm đãng, nói: “Tiểu tiên nàng tới làm thiếp cho bản điện được không?” Tiện đà phía sau chàng xuất hiện một đám nữ hải yêu xinh đẹp, cứ như đám rong tảo bám trên người chàng.
Thái Thường nôn thốc nôn tháo, nhặt rìu lên chém thật mạnh tới: “Ta cho các ngươi vui mừng nè! Lão nương thành quỷ cũng không làm thiếp của ngươi! Chém chết một đám yêu nghiệt các ngươi!”
“Vừa mới gặp nàng liền muốn chém ta sao?”
Hào Hành nắm lấy cánh tay đang vung loạn của nàng, “Thiếp? Ừ, lời đề nghị này cũng hay.”
Thái Thường nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, thấy người mình ngày nhớ đêm mong đang ngồi bên giường nắm chóp mũi của nàng làm hại nàng không thở được. Nàng dùng sức đẩy ra, quay người đi không thèm nhìn. Nàng muốn dùng sức phá nát giấc mộng này.
Nàng không muốn nằm mộng, toàn thấy điềm xấu, cho dù mơ thấy chàng quay về cũng là đang ức hiếp nàng.
Hào Hành sững người, chọt chọt má của nàng: “Lâu không gặp, nàng không cho ta ngắm nhìn, liền quay thẳng đầu ngủ say à?”
Thái Thường hừ hừ: “Tên lừa đảo, cũng biết nhân gia đang trong mộng, tên đại lừa gạt… Có bản lĩnh ngươi trở lại đi… Trở lại ta liền chém chết ngươi… Cho ngươi còn dám chạy…”
Ấm ức của nàng hóa thành dòng nước nhỏ từ khóe mắt theo hình cung rơi xuống gò má. Hào Hành đau lòng thở dài một tiếng cởi xiêm y bò lên giường ôm lấy nàng, hôn lên nước mắt nàng hôn lên nỗi bi thương và bất an trong nàng rất lâu.
Thái Thường dựa vào lồng ngực nóng bỏng, nói mê : “Cuối cùng ta cũng mơ thấy mộng đẹp… Có thể để ta ngủ thêm một lát không?”
“Có thể chứ.” Hào Hành đau lòng ôm nàng đáp lời: “Giờ ngủ bao lâu cũng được.”
Bình minh lại đến, tia nắng ban mai xuyên qua cánh cửa đỏ thắm, đáp xuống mi mắt Thái Thường. Thái Thường bực bội che mắt, lầu bầu: “Trước giờ mộng đẹp đều không kéo dài, không phải ngươi đã đáp ứng để ta ngủ thêm sao? Ngươi có dám thật sự làm cho lão sắc quỷ trở lại hay không a! Như vậy ta liền tỉnh lại!”
Bên ngoài tiên đồng gọi: “Thái Thường tiên tử, hôm nay không phải là sinh nhật của người sao? Thượng tiên cho gọi người tới, đích thân thượng tiên còn làm mứt quả và bánh hạt đào mà người thích nữa.”
Tốt thật, nên xem trọng mặt mũi của mẫu thân, nàng lại còn ngóng trông buổi tối bắt Hào Hành đến trong mộng lén hôn một cái.
Thái Thường lấy tay lục lọi tiên bào bên giường. Ủa? Sao phải hôm nay phá lệ cởi tiên bào? Nàng mơ màng dùng sức đưa cánh tay sờ soạng một phen, rốt cục ý thức được có cánh tay thô ráp đang vòng quanh lồng ngực của mình mới khiến nàng không thể động đậy.
“Hôm nay cái chăn cũng học người giở trò lưu manh ư? Cuốn lấy người thật chặt.”
Thái Thường mở mắt ra, lúc này mới thấy đâu chỉ là ngực ngay cả eo thon và chân đều bị ôm chặt.
Nàng yên lặng trong chớp mắt, không cần xoay người lại cũng biết là ai nhân sắc trời ảm đạm giở trò lưu manh. Thái Thường hung hăng dùng sức cắn môi dưới của mình, đau nhe răng trợn mắt.
Tên nam nhân làm càn kia cũng đã tỉnh, chỉ là lười biếng đem nàng kéo vào lồng ngực, nói: “Cả buổi tối nàng nhích tới nhích lui còn gọi kêu giết, ta ngủ không ngon, cho nên ngươi có muốn đền bù cho ta hay không?”
Thái Thường không dám thở mạnh, sợ vừa cử động người phía sau đã không thấy tăm hơi.
Hào Hành cúi xuống bắt gặp nàng lặng lẽ rơi lệ, toại nguyện dán vào mặt nàng nói: “Sinh nhật vui vẻ, thượng thần phu nhân.”
“Vui vẻ…” Thái Thường sụt sịt cười nói: “Ta sẽ vui vẻ, ta sẽ rất vui vẻ… Ta nhìn thấy chàng bị ta chém chết ta sẽ vui vẻ hơn !”
Thái Thường rời giường lấy lư hương cạnh đó đập vào đầu người phía sau, Hào Hành vội vàng tránh né: “Phu nhân nói rất hay! Nói rất hay! Nhưng sáng sớm đánh nhau là điềm xấu! Bớt giận bớt giận…”
“Tức em gái ngươi á! Lão nương ngày ngày trông mong! Ngươi cho rằng lão nương thật sự không ai muốn à! Thật sự cho rằng lão nương cam tâm chờ ngươi trở lại à! Thật sự cho là ta sẽ không hồng hạnh xuất tường à! Ngươi có biết ngươi rất đáng hận hay không!”
Nàng nhào tới hung hăng cắn cằm Hào Hành. Dùng sức cắn, cắn ra trăm ngàn năm khổ đợi và phẫn hận, ấm ức và thương tâm. Cắn cho đến nếm thấy nước mắt mình lẫn với máu của chàng. Hào Hành không nói một câu, chỉ thâm trầm nhìn nàng cắn mình.
Thái Thường ngẩng đầu nhìn, hai dòng máu chảy từ cằm chàng chảy xuống, tựa như khuôn mặt nàng khi còn bé tham ăn bánh nướng lấm phải tương vừng, thoạt nhìn rất ngây thơ và buồn cười.
Thái Thường “Xì…” một tiếng không bật cười, đau lòng liếm sạch máu chàng, sau đó quệt miệng nói: “Không thể trách ta, là chàng quá đáng ghét. Chàng không nói một tiếng liền đi, đi lâu như vậy cũng không nhắn một lời, ta rất đau lòng.”
Nước mắt nàng còn chưa tan hết đã bị Hào Hành đẩy ngã xuống giường, “Giờ để ta cắn, ta cắn xong thì nàng cắn lại!”
“Không được! Chàng không xin lỗi ta ta sẽ không để cho chàng cắn!”
Sắc đến trước mắt nhưng về điểm này Thái Thường vẫn ý thức phải có, nàng không thể nhu nhược như vậy bị người ta đùa giỡn!
“Đúng, vậy thì xin lỗi, lâu như vậy mới biết được khổ sở của nàng, đều do bản điện không tốt. Giờ có thể được chưa?”
Ừ? Hình như chưa được! Lúc này nàng phải cứng rắng một chút, không thể cứ như làm thiếp của người ta!”Không có chút thành ý! Ai! Chàng sờ đâu đó! Không cho chàng sờ!”
“Thành ý tất cả ở chỗ này!”
“Không được! Ta không chấp nhận! Khốn kiếp! Chém thiên đao giờ! Lão lưu manh! Hạ lưu! Sắc quỷ…”
Tiểu tiên nga đỏ mặt nhìn qua Tinh Hoa đang ở ngoài cửa nằm sấp nghe lén, thử thăm dò nói: “Việc này… Thượng tiên… Bọn họ xưa nay trẻ tuổi lực thịnh… Mâu thuẫn thoáng chốc sẽ hóa giải. Người chớ lo lắng, chúng ta về trước… Đi về trước thôi!”
“Không được! Ta không tin, xem ra là tranh chấp rất kịch liệt, ta muốn nghe thêm trong chốc lát! Lại đây, cùng nhau nghe!”
Tiểu tiên nga: “…”
***
Suốt một ngày sinh nhật a! Cứ trôi qua như thế ở trên giường!
Thái Thường vẻ mặt đau khổ trừng mắt nhìn gã nam nhân đối diện đang cười ăn trộm điểm tâm của nàng, “Mẫu thân bày hải yến cho ta, ngay cả sư phụ cũng có quà tặng đưa tới…”
“Muốn nói cho nàng tin tức tốt, làm lễ vật cho nàng thì thế nào?”
Thái Thường nghe vậy lập tức rất không có cốt khí: “Thật tốt! Là gì là gì thế?”
Hào Hành đặt hạt dưa xuống, nghiêm mặt nói: “Tử Loan điện hạ sẽ trở về .”
Thái Thường đỏ vành mắt ngây người: “Đúng là… Thật sự?”
“Dĩ nhiên là thật .”
“Còn …còn Tiểu Ngư Nhi kia?”
Hào Hành vuốt cằm, nắm tay của nàng nói: “Trăm ngàn năm sau, Đông Hải có một kiếp nạn, có lẽ khi đó chúng ta sẽ xa nhau nhưng đổi lại bọn họ được gặp nhau, cũng đáng.”
“Kiếp số? Kiếp số?” Thái Thường khẩn trương hỏi: “Chúng ta lại xa rời nhau sao?”
Hào Hành dịu dàng xoa đầu của nàng: “Sẽ không rời, chỉ là khi đó nếu nàng ở bên cạnh ta có lẽ cũng sẽ bị dính líu. Cho nên đến lúc đó phải nhẫn nhịn một chút, kiên định đứng bên cạnh ta.”
“Chỉ cần không xa rời nhau, như thế nào cũng được ” Thái Thường thở phào nhẹ nhõm: “Ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, còn để ý một lần hai lần kia à? Chỉ cần chàng không giết người phóng hỏa là tốt rồi. Còn nữa…”
Nàng đỏ mặt kéo tay áo chàg: “Trước khi chàng trải qua kiếp nạn, trước hết lưu cho ta đứa bé được hay không… Ý ta là… Ta không muốn lại phải một mình cô đơn chờ chàng…”
“Hả?”
“À! Chàng cứ coi như ta chưa nói gì hết! Đến đây, ta đếm một chút xem vừa rồi chàng ăn trộm của ta bao nhiêu hạt dưa.”
Hào Hành không có ý tốt, cười: “Tốt lắm, nàng sẽ phải vất vả cùng bản điện nỗ lực nhiều hơn.”
Nam Hải, tiên quận của Tinh Hoa tiên tử.
Ngón tay nhỏ nhắn quấn tơ hồng ba thước xâu kim qua, mẩu vải vàng được khâu lại thêm mực đen hình thành một đôi tiểu hổ ở trên.
“Ừ, cầm đi, đợi có hài tử, xem như là lễ ra mắt của ta với cháu.”
Tinh Hoa tiên tử đem đôi giày thêu chú hổ nhỏ mới làm xong đưa cho Thái Thường đang ngủ gà ngủ gật.”Giờ còn gọi ta là nương cũng không tiện, nhưng con là đứa trẻ có số khổ xác thực là từ tay ta mà ra. Cũng được cũng được, ta mà cậy già lên mặt, lợi dụng con cũng sẽ không bận tâm đến bối phận kia .”
Thái Thường xoa nhẹ mặt cho tỉnh, nhìn thấy một đôi hài nhỏ được thêu tỉ mỉ thì hô to: “Mẫu thân nhanh như vậy chuẩn bị xong rồi? Con mới ăn trưa nghỉ trưa, giờ trăng còn chưa ló dạng. Chả trách có đánh chết bọn họ cũng không tin con là con gái của người.”
Tinh Hoa lại gần nàng hơn mừng thầm: “Là con ngủ gật ba ngày. Thật ra nương không tốt như bọn họ nói đâu.”
Thái Thường gật đầu, “Con hiểu là được.”
Tinh Hoa sai người đưa khăn tới lau nước miếng cho nàng, đút nàng ăn chút cháo nói: “Lần này còn nhớ tới quay về nhìn nương, là do thất tình hay sao? Nương nghe nói con và Ngẫu Thần còn có Đế Quân còn chưa chấm dứt, lúc này trốn đến đây của nương là để lánh nạn à?”
“Có gì đâu mà!” Thái Thường : “Mẫu thân buồn bực ở chỗ này trăm ngàn năm không thay đổi, nghe toàn lời nhiều chuyện cũ rích hay sao?”
“Con tưởng rằng nương thật sự không hiểu à!” Tinh Hoa liếc nàng một cái, bất giác lau nước cháo trên miệng nàng: “Chẳng phải Hào Hành đợi ở Đông Hải còn chưa trở lại sao. Nhắc tới cũng là, trận chiến ấy đã qua lâu rồi, quân thượng còn chậm chạp không gọi Ngẫu Thần về. Bên kia Đông Hải cũng không còn nghe thấy có người gây hấn thêu dệt chuyện? Chẳng lẽ chính bản thân nó không muốn trở lại?”
Thái Thường rủ đầu xuống lắc lắc. Trước đó không lâu Tỷ ca tướng quân đã phái đóng ở Đông Hải nhưng Hào Hành cũng không bị thay thế mà trở về. Thậm chí ngay cả lời nhắn cũng không có, nàng vẫn còn phải ở đây si ngốc chờ.
“Mẫu thân… Có đôi khi con nghĩ, nếu lúc trước nương không cẩn thận không đem con buộc chặt lại, nói không chừng con cũng sẽ không có phiền não này.”
“Huầy. Thôi, tóm lại mặc kệ là con trở về do đau lòng hay bởi vì nhớ nương mới về, cứ ở lâu với nương ít ngày giải sầu. Đứa trẻ ngốc, con đã quên ba ngày nữa là sinh nhật sao? Là Nương không cẩn thận không cắt đứt con, mà là đem con bện lại cho chắc, cho con sống đến bây giờ! Lần này để vi nương cùng con mừng sinh nhật thật là tốt, nương rất vui, không cho phép lại mặt mày ủ dột!”
Tinh Hoa nựng gương mặt của nàng, chính mình duỗi cái lưng mỏi rồi đi về phòng, quả thật đã lớn tuổi, ngồi lâu là đau lưng.
Thái Thường nhìn bà có chút lo lắng: không phải chứ mới ngủ đã là ba ngày, nương còn cùng nàng mừng sinh nhật này?
Nàng cầm lấy đôi giày vải chú hổ phía trên, một tay vân vê rồi đánh chúng rồi lại hôn nhẹ, ở trong lòng đem tên sắc quỷ ra mắng ngàn lần vạn lần.
***
Sau giờ ngọ Thái Thường rảnh rỗi đến mức phát điên, bèn ngồi đám mây bay tới bờ bên kia nơi quý phủ Đế Quân thăm hỏi Ti Cầm.
Tiên đồng ngăn lại nàng nói: “Gia sư Đế Quân hôm nay đi Thiên cung còn chưa trở về, mời tiên tử dời bước bên cạnh điện nghỉ ngơi, đợi sư phụ trở lại liền truyền tiên tử diện kiến.”
Thái Thường cười một cái, nói: “Ngươi là môn sinh mới tới ư?”
Tiểu đồng gật đầu.
Thái Thường vừa cười: “Có thể từng nghe nói có vị sư tỷ tên là Mịch Trăn?”
Tiểu đồng nghi hoặc nhìn chằm chằm tiên tử mới tới, “Sư tỷ tên là Mịch Trăn, tại hạ chưa nghe qua, trái lại có nghe các sư huynh đề cập, sư phụ từng có một vợ chưa cưới tên Mịch Trăn nhưng là đã qua đời rất nhiều năm.”
Thái Thường gật đầu, sờ cửa chính phủ Đế Quân, “Nàng ấy đã từng tới đây. Lúc ấy vừa mệt vừa đói mới ngã quỵ xuống đất. Ngươi không có mặt nên không biết nàng ấy chật vật thế nào.”
Tiểu đồng vò đầu khó hiểu, Thái Thường không miễn cưỡng nữa, nói: “Không ngại, nếu đã không có ngài ấy ở đây, vậy ta ngày khác lại đến. Chỉ là muốn nhìn một chút xem ngài ấy có khỏe hay không. Ngươi cũng thấy ta không mang gì đến, nên đừng bẩm báo ngài ấy.”
Nàng nói xong liền vỗ vỗ cánh cửa ngửa đầu nhìn một cái rồi rời đi. Tiểu đồng lo lắng, chắc không phải là khách quý mà sư phụ mời đến bị hắn cản lại chứ? Có thể tha thứ lỗi lầm này cho hắn hay không đây?
Thái Thường đi vòng quanh đảo một vòng. Nơi cửa đảo hoa đào nở thật xinh đẹp, đi sâu vào mới thấy cây nơi này trồng y hệt như ở Bắc Cực.
Nàng thất thần sững sờ, nghe sau lưng có tiếng bước chân vội vã chạy tới, bèn đưa mắt nhìn là Ti Cầm đang đuổi theo tới đây.
“Bản quân mới từ Thiên đình chạy về, nghe tiểu đồng bẩm báo có vị tiên tử dung mạo đáng yêu tới chơi, ta biết ngay là nàng, cũng may tới kịp.” Ngũ quan Ti Cầm khắc sâu trên gương mặt, nhìn nàng cười nói: “Nàng có khỏe không? Thái Thường?”
Thái Thường đáp: “Thái Thường còn tưởng rằng ngài nổi tiếng, ngay cả Thái Thường cũng không thèm gặp.”
“Sẽ không đâu, ” Ti Cầm lắc đầu: “Ta tuyệt đối không thể không gặp nàng.”
Một câu nói làm lòng Thái Thường ấm áp, “Không biết trên đảo có còn giữ lại sương phòng của Thái Thường không. Thái Thường muốn xem qua một chút. Tiếc rằng ngài vẫn luôn răn dạy nghiêm khắc đối với các đệ tử, không cho phép người ngoài đi vào.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ đến…” Ti Cầm hái một đóa hoa đào đặt vào lòng bàn tay: “Những cây đào này, nàng còn nhớ rõ không? Đều là do lúc nàng còn ở đây gieo xuống. Cây ta còn giữ lại, huống chi một gian sương phòng của nàng. Nàng nên đi xem qua một lần. Trăm ngàn năm qua ta đều sai người quét dọn, hết thảy đều như lúc nàng rời đi… Dù biết nàng sẽ không trở về.”
Thái Thường giật mình, chốc lát cười nói: “Lúc ấy ngài nên cười một cái với Thái Thường, sư phụ à ! Khi đó Thái Thường chỉ ngóng trông ngài có thể mỉm cười. Cây Thái Thường gieo xuống này đã liền cành, lúc ấy chỉ ngóng trông ngài bắt gặp Thái Thường bộ dạng bối rối đứng không vững có thể hiểu ý cười một tiếng. Thái Thường đã chờ nụ cười đó rất lâu, không ngờ sẽ chờ tới bây giờ.”
Ti Cầm mặc áo bào đen điểm xuyết những cách hoa rơi, mái tóc bị gió biển thổi nghịch lượn lờ, Thái Thường mỉm cười: “Lúc trước lén thêu hoa trên xiêm y cho ngài bị ngài trách mắng, vì sao đến giờ vẫn còn không thay đổi áo choàng? Màu đen thoạt nhìn rất đau thương, sư phụ, người mặc tiên bào màu trắng mới đẹp nhất.”
“Xiêm y phụ thân đại nhân truyền, sao ta có thể dễ dàng thay đổi?”
Ti Cầm vuốt tay áo nhăn: “Lúc ấy nàng đã dùng không ít màu sáng tô lên tiên bào của ta.”
Thái Thường nhìn sâu vào đôi mắt sáng lấp lánh của chàng.
“Thái Thường vẫn luôn rất muốn hỏi người, khi đó tại sao lại hận?”
“Ta không hận nàng, ta chưa bao giờ hận nàng! Thậm chí lúc nhận nàng làm đồ đệ ngày đó ta đã biết, đời này kiếp này, ta sẽ không rung động đối với cô gái thứ hai.” Ti Cầm vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nhưng nhưng không cách nào che giấu giọng nói nóng bỏng đang khẽ run, “Nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu một nam nhân mang khăn tang, hộ tống linh cữu của phụ thân hạ táng có tâm trạng như thế nào.”
Thái Thường thất thần nhìn mắt Ti Cầm chứa đầy lệ quang: “Nương của ta, sau khi sinh hạ liền phản bội phụ thân ta, là phụ thân cùng gia gia đã dưỡng dục ta thành người. Ta từ nhỏ hận thấu hết thảy các cô gái trên thế gian này. Ta hận bà ấy vì sao lại phản bội người nam nhân yêu bà như thế.”
Chàng cười khổ rơi lệ: “Ta cho là ta sẽ không ngu xuẩn như vậy, ngu ngốc như vậy đi si tình một nữ tử, cho nên ta mới có thể làm trái tim của ta dừng lại không đi về phía trước, như vậy ta sẽ tránh được nghiệp chướng ngày. Nhưng ý nghĩ này sau khoảnh khắc ta nhìn thấy hầu như không còn, tình cảm của nàng làm ta nảy sinh cảm giác hoảng loạn trước nay chưa từng có.
Nàng cười với ta, rất tốt với ta, cũng làm ta cảm thấy sợ hãi, sợ hãi một khi ta mê muội, nghiện nàng nàng sẽ bỏ ta lại, như vậy ta cũng sẽ giống phụ thân ôm hận sống quãng đời còn lại, không muốn sống tạm bợ.
Cho nên ta mới nghĩ cách hủy đi nụ cười của nàng, phá hủy sự quyến luyến của nàng đối với ta, lần lượt quyết tâm giãy khỏi tay của nàng, hất đổ thức ăn nàng làm vì ta, hết lần này tới lần khác đem trái tim nàng ra làm tổn thương…
Ta không phải là nam nhân tốt. Mịch Trăn, ta tình nguyện để nàng cả đời hận ta, cũng không muốn mình bị thương như phụ thân. Trước khi nàng đi Đông Sơn, trái tim ta một mực khuyên ta giữ nàng lại. Một dự cảm chẳng lành trước nay chưa từng có nảy sinh, mỗi ngày ta đều từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh nàng sẽ không trở về. Vì vậy ta mới đối nói với nàng, khi nàng khải hoàn, chúng ta lập tức thành thân. Không biết tại sao, nói ra những lời này, thế nhưng ta lại an tâm.
Ta tự nói với mình, nếu chuyện chia lìa đó cũng có thể chịu đựng được khảo nghiệm, vậy ta còn sợ cái gì? Thế nhưng hết lần này tới lần khác ông trời đã phụ ta, Đông Sơn Vương thiết hạ huyền chướng giết nàng, để từ đó ta mãi thương tiếc. Nàng sẽ không biết được, khi ta ngồi trên cao nghe bọn họ báo lại, nàng rơi xuống và đã bị thiêu cháy, hồn ta như lìa khỏi xác trở về tẩm điện. Không phải một lần cách biệt mà là mãi mãi. Nếu ta có hận nàng thì chính là hận nàng vì sao không sống trở về nghe ta nói ta yêu nàng.”
Hoa đào rơi khắp nơi, la đà dưới tàng cây có hình bóng của hai người.
Tối nay trăng sao cách xa, lúc gặp nhau, mới biết kiếp phù du không bao giờ chấm dứt.
“Sắc quỷ…” Thái Thường khóc như một đứa trẻ trong lòng âm thầm cất tiếng: “Nếu chàng không quay về, ta thật sự muốn đổi ý…”
Chương 45: Sinh con? Nhiều nỗ lực! . . .
Gõ mõ canh đêm ở Nam Hải rất không đúng giờ, thường thường qua canh ba mới chậm chạp đi gõ hai cái. Liên tiếp mấy ngày Thái Thường cả đêm không dám ngủ, buồn bực trong lòng tự gõ mõ đếm canh.
Nàng sợ mơ thấy Hào Hành, càng sợ mơ thấy Hào Hành nói với nàng, rốt cuộc chàng không quay về.
Đến khi rạng sáng tiểu tiên nga cùng nàng đến Nam Hải, cuối cùng mới thấy Thái Thường vê hạt châu dựa vào khung cửa sổ ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ liền đi vào một giấc mộng dài. Thái Thường mơ mơ hồ hồ ngồi trên thuyền nhỏ, lờ mờ muốn đi Đông Hải bắt kẻ thông dâm. Nàng bụng đầy bất mãn và oán hận, trong tay cầm cái rìu, nhanh chóng đến xem kẻ đáng chết kia vì sao vẫn chưa trở lại.
Nhưng thuyền đi được nửa đường gặp sóng ngầm thì bị lật, Thái Thường không khóc cũng không quấy, cứ như vậy mà chờ chết đuối. Đúng lúc hóa thành quỷ đi nhiễu loạn nhà chàng cả ngày không được yên bình.
Chỉ lúc một khắc kia vừa chạm nước, có người từ phía sau ôm cổ nàng, kéo nàng lên bờ. Thái Thường sặc nước miếng nhìn Hào Hành trước mắt đang nhìn nàng cười toe toét, nước mắt còn chưa kịp chảy xuống đã nghe thấy chàng cười vài tiếng dâm đãng, nói: “Tiểu tiên nàng tới làm thiếp cho bản điện được không?” Tiện đà phía sau chàng xuất hiện một đám nữ hải yêu xinh đẹp, cứ như đám rong tảo bám trên người chàng.
Thái Thường nôn thốc nôn tháo, nhặt rìu lên chém thật mạnh tới: “Ta cho các ngươi vui mừng nè! Lão nương thành quỷ cũng không làm thiếp của ngươi! Chém chết một đám yêu nghiệt các ngươi!”
“Vừa mới gặp nàng liền muốn chém ta sao?”
Hào Hành nắm lấy cánh tay đang vung loạn của nàng, “Thiếp? Ừ, lời đề nghị này cũng hay.”
Thái Thường nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, thấy người mình ngày nhớ đêm mong đang ngồi bên giường nắm chóp mũi của nàng làm hại nàng không thở được. Nàng dùng sức đẩy ra, quay người đi không thèm nhìn. Nàng muốn dùng sức phá nát giấc mộng này.
Nàng không muốn nằm mộng, toàn thấy điềm xấu, cho dù mơ thấy chàng quay về cũng là đang ức hiếp nàng.
Hào Hành sững người, chọt chọt má của nàng: “Lâu không gặp, nàng không cho ta ngắm nhìn, liền quay thẳng đầu ngủ say à?”
Thái Thường hừ hừ: “Tên lừa đảo, cũng biết nhân gia đang trong mộng, tên đại lừa gạt… Có bản lĩnh ngươi trở lại đi… Trở lại ta liền chém chết ngươi… Cho ngươi còn dám chạy…”
Ấm ức của nàng hóa thành dòng nước nhỏ từ khóe mắt theo hình cung rơi xuống gò má. Hào Hành đau lòng thở dài một tiếng cởi xiêm y bò lên giường ôm lấy nàng, hôn lên nước mắt nàng hôn lên nỗi bi thương và bất an trong nàng rất lâu.
Thái Thường dựa vào lồng ngực nóng bỏng, nói mê : “Cuối cùng ta cũng mơ thấy mộng đẹp… Có thể để ta ngủ thêm một lát không?”
“Có thể chứ.” Hào Hành đau lòng ôm nàng đáp lời: “Giờ ngủ bao lâu cũng được.”
Bình minh lại đến, tia nắng ban mai xuyên qua cánh cửa đỏ thắm, đáp xuống mi mắt Thái Thường. Thái Thường bực bội che mắt, lầu bầu: “Trước giờ mộng đẹp đều không kéo dài, không phải ngươi đã đáp ứng để ta ngủ thêm sao? Ngươi có dám thật sự làm cho lão sắc quỷ trở lại hay không a! Như vậy ta liền tỉnh lại!”
Bên ngoài tiên đồng gọi: “Thái Thường tiên tử, hôm nay không phải là sinh nhật của người sao? Thượng tiên cho gọi người tới, đích thân thượng tiên còn làm mứt quả và bánh hạt đào mà người thích nữa.”
Tốt thật, nên xem trọng mặt mũi của mẫu thân, nàng lại còn ngóng trông buổi tối bắt Hào Hành đến trong mộng lén hôn một cái.
Thái Thường lấy tay lục lọi tiên bào bên giường. Ủa? Sao phải hôm nay phá lệ cởi tiên bào? Nàng mơ màng dùng sức đưa cánh tay sờ soạng một phen, rốt cục ý thức được có cánh tay thô ráp đang vòng quanh lồng ngực của mình mới khiến nàng không thể động đậy.
“Hôm nay cái chăn cũng học người giở trò lưu manh ư? Cuốn lấy người thật chặt.”
Thái Thường mở mắt ra, lúc này mới thấy đâu chỉ là ngực ngay cả eo thon và chân đều bị ôm chặt.
Nàng yên lặng trong chớp mắt, không cần xoay người lại cũng biết là ai nhân sắc trời ảm đạm giở trò lưu manh. Thái Thường hung hăng dùng sức cắn môi dưới của mình, đau nhe răng trợn mắt.
Tên nam nhân làm càn kia cũng đã tỉnh, chỉ là lười biếng đem nàng kéo vào lồng ngực, nói: “Cả buổi tối nàng nhích tới nhích lui còn gọi kêu giết, ta ngủ không ngon, cho nên ngươi có muốn đền bù cho ta hay không?”
Thái Thường không dám thở mạnh, sợ vừa cử động người phía sau đã không thấy tăm hơi.
Hào Hành cúi xuống bắt gặp nàng lặng lẽ rơi lệ, toại nguyện dán vào mặt nàng nói: “Sinh nhật vui vẻ, thượng thần phu nhân.”
“Vui vẻ…” Thái Thường sụt sịt cười nói: “Ta sẽ vui vẻ, ta sẽ rất vui vẻ… Ta nhìn thấy chàng bị ta chém chết ta sẽ vui vẻ hơn !”
Thái Thường rời giường lấy lư hương cạnh đó đập vào đầu người phía sau, Hào Hành vội vàng tránh né: “Phu nhân nói rất hay! Nói rất hay! Nhưng sáng sớm đánh nhau là điềm xấu! Bớt giận bớt giận…”
“Tức em gái ngươi á! Lão nương ngày ngày trông mong! Ngươi cho rằng lão nương thật sự không ai muốn à! Thật sự cho rằng lão nương cam tâm chờ ngươi trở lại à! Thật sự cho là ta sẽ không hồng hạnh xuất tường à! Ngươi có biết ngươi rất đáng hận hay không!”
Nàng nhào tới hung hăng cắn cằm Hào Hành. Dùng sức cắn, cắn ra trăm ngàn năm khổ đợi và phẫn hận, ấm ức và thương tâm. Cắn cho đến nếm thấy nước mắt mình lẫn với máu của chàng. Hào Hành không nói một câu, chỉ thâm trầm nhìn nàng cắn mình.
Thái Thường ngẩng đầu nhìn, hai dòng máu chảy từ cằm chàng chảy xuống, tựa như khuôn mặt nàng khi còn bé tham ăn bánh nướng lấm phải tương vừng, thoạt nhìn rất ngây thơ và buồn cười.
Thái Thường “Xì…” một tiếng không bật cười, đau lòng liếm sạch máu chàng, sau đó quệt miệng nói: “Không thể trách ta, là chàng quá đáng ghét. Chàng không nói một tiếng liền đi, đi lâu như vậy cũng không nhắn một lời, ta rất đau lòng.”
Nước mắt nàng còn chưa tan hết đã bị Hào Hành đẩy ngã xuống giường, “Giờ để ta cắn, ta cắn xong thì nàng cắn lại!”
“Không được! Chàng không xin lỗi ta ta sẽ không để cho chàng cắn!”
Sắc đến trước mắt nhưng về điểm này Thái Thường vẫn ý thức phải có, nàng không thể nhu nhược như vậy bị người ta đùa giỡn!
“Đúng, vậy thì xin lỗi, lâu như vậy mới biết được khổ sở của nàng, đều do bản điện không tốt. Giờ có thể được chưa?”
Ừ? Hình như chưa được! Lúc này nàng phải cứng rắng một chút, không thể cứ như làm thiếp của người ta!”Không có chút thành ý! Ai! Chàng sờ đâu đó! Không cho chàng sờ!”
“Thành ý tất cả ở chỗ này!”
“Không được! Ta không chấp nhận! Khốn kiếp! Chém thiên đao giờ! Lão lưu manh! Hạ lưu! Sắc quỷ…”
Tiểu tiên nga đỏ mặt nhìn qua Tinh Hoa đang ở ngoài cửa nằm sấp nghe lén, thử thăm dò nói: “Việc này… Thượng tiên… Bọn họ xưa nay trẻ tuổi lực thịnh… Mâu thuẫn thoáng chốc sẽ hóa giải. Người chớ lo lắng, chúng ta về trước… Đi về trước thôi!”
“Không được! Ta không tin, xem ra là tranh chấp rất kịch liệt, ta muốn nghe thêm trong chốc lát! Lại đây, cùng nhau nghe!”
Tiểu tiên nga: “…”
***
Suốt một ngày sinh nhật a! Cứ trôi qua như thế ở trên giường!
Thái Thường vẻ mặt đau khổ trừng mắt nhìn gã nam nhân đối diện đang cười ăn trộm điểm tâm của nàng, “Mẫu thân bày hải yến cho ta, ngay cả sư phụ cũng có quà tặng đưa tới…”
“Muốn nói cho nàng tin tức tốt, làm lễ vật cho nàng thì thế nào?”
Thái Thường nghe vậy lập tức rất không có cốt khí: “Thật tốt! Là gì là gì thế?”
Hào Hành đặt hạt dưa xuống, nghiêm mặt nói: “Tử Loan điện hạ sẽ trở về .”
Thái Thường đỏ vành mắt ngây người: “Đúng là… Thật sự?”
“Dĩ nhiên là thật .”
“Còn …còn Tiểu Ngư Nhi kia?”
Hào Hành vuốt cằm, nắm tay của nàng nói: “Trăm ngàn năm sau, Đông Hải có một kiếp nạn, có lẽ khi đó chúng ta sẽ xa nhau nhưng đổi lại bọn họ được gặp nhau, cũng đáng.”
“Kiếp số? Kiếp số?” Thái Thường khẩn trương hỏi: “Chúng ta lại xa rời nhau sao?”
Hào Hành dịu dàng xoa đầu của nàng: “Sẽ không rời, chỉ là khi đó nếu nàng ở bên cạnh ta có lẽ cũng sẽ bị dính líu. Cho nên đến lúc đó phải nhẫn nhịn một chút, kiên định đứng bên cạnh ta.”
“Chỉ cần không xa rời nhau, như thế nào cũng được ” Thái Thường thở phào nhẹ nhõm: “Ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, còn để ý một lần hai lần kia à? Chỉ cần chàng không giết người phóng hỏa là tốt rồi. Còn nữa…”
Nàng đỏ mặt kéo tay áo chàg: “Trước khi chàng trải qua kiếp nạn, trước hết lưu cho ta đứa bé được hay không… Ý ta là… Ta không muốn lại phải một mình cô đơn chờ chàng…”
“Hả?”
“À! Chàng cứ coi như ta chưa nói gì hết! Đến đây, ta đếm một chút xem vừa rồi chàng ăn trộm của ta bao nhiêu hạt dưa.”
Hào Hành không có ý tốt, cười: “Tốt lắm, nàng sẽ phải vất vả cùng bản điện nỗ lực nhiều hơn.”
Bình luận facebook